Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 53

59@-

Chương 53: Hợp rồi tan, tan rồi hợp, mây cuộn mây tan


Anh em ruột thịt cùng nhau lớn lên lại cong như vậy, Giang Nguyên không thể chấp nhận được.


Lãnh Phong là ai, bốn chữ vô tình vô dục miêu tả chính xác tính cách của hắn. Hồi đại học từng quen bạn gái, một tháng có, một tuần cũng có. Sau đó người vợ chưa cưới môn đăng hộ đối đã bị hắn bỏ trốn vào ngày đính hôn, cô gái giận đến mức ước gì có thể thuê người giết người.


Cái loại không có tình cảm như vậy, bây giờ lại thừa nhận mình có suy nghĩ không thể cho ai biết với Biệt Đông.


Câu mắng “đệch con mợ” của Giang Nguyên kẹt lại một nửa không nói tiếp, nghẹn đến cuối cùng, Giang Nguyên hỏi hắn: “Mày có hiểu thích một người là gì không?”


Giang Nguyên thường bị Lãnh Phong cà khịa, nói anh ta lạm dụng làm người tốt, Giang Nguyên nhận hết. Chỉ có đối với tình cảm, Giang Nguyên tự nhận mặc dù anh ta là đồ tồi, nhưng anh ta hiểu tình yêu là gì.


Biểu cảm trên mặt Lãnh Phong rất hờ hững, rất bình tĩnh: “Yêu một người không phải nói mà phải làm, nói ba hoa chích chòe thì có tác dụng gì. Ở bên cậu ấy khi cậu ấy cần, khi đưa ra bất kỳ quyết định gì đều cân nhắc đến cảm nhận của đối phương. Dù tao không hiểu tình yêu là gì, cũng có thể bắt đầu từ những việc này.”


Những lời này thực sự đã chặn Giang Nguyên, một lúc sau, anh ta nói: “Tiểu Đông… Khác, mày không thể xem cậu ấy như những người mày từng quen.”


“Tao biết.” Lãnh Phong cũng rất thẳng thắn. Hiện tại, những hiểu biết của hắn về Biệt Đông thật ra đã vượt xa Giang Nguyên. Quá khứ bí ẩn nhất của Biệt Đông chỉ có hắn biết, nhưng hắn sẽ không nói, chỉ gật đầu: “Có lẽ mày không tin, nhưng tao sẽ dùng hết năng lực để bảo vệ cậu ấy.”


Lãnh Phong ước gì có thể hôn tan những cái gai rải rác trên làn da trắng như tuyết ở miền Bắc.



Một lúc sau, Giang Nguyên gật đầu: “Tao tin.”


Anh ta tin, Lãnh Phong trước giờ luôn nói lời giữ lời. Chỉ có buổi đính hôn hắn bỏ trốn kia là do gia đình hai bên quyết định, hắn chỉ là quân cờ thôi. Chỉ cần là lời hứa hắn đưa ra thì chưa bao giờ thất hứa.


Giang Nguyên trịnh trọng gật đầu, có cảm giác giao đứa con trong nhà mình cho người khác. “Mong muốn làm phụ huynh” của anh ta đến một cách không có danh phận, không giải thích được, thậm chí Biệt Đông là người trong cuộc cũng không biết. Nhưng Giang Nguyên cảm thấy mình có trách nhiệm này. Cũng tốt, anh ta nghĩ, Lãnh Phong chăm sóc người khác thành thạo hơn mình, hắn sẽ không để Biệt Đông chịu ấm ức.


“Tiểu Đông có biết những suy nghĩ của mày không?” Giang Nguyên hỏi.


Lãnh Phong lắc đầu: “Tao không chắc, có lẽ cậu ấy có thể cảm nhận được một chút, nhưng trong lòng cậu ấy nhận định cảm giác này như thế nào, phân biệt lòng tốt của tao đối với cậu ấy như thế nào, ta không chắc.”


Suy nghĩ một lát, hắn lại nói: “Thật ra tao thể hiện khá rõ ràng, nhưng chuyện này ấy mà, chỉ cần tao không nói anh thích em, muốn ở bên em, lòng tốt tao dành cho em ấy đều có thể tìm lý do khác lấp l**m cho qua. Mày biết đấy, Tiểu Đông rất đơn thuần, tao nói chỉ là đối xử tốt với em ấy, em ấy cũng sẽ tin.”


Giang Nguyên gật đầu, nhất thời không biết nói gì, lại nói: “Tiểu Đông khác mà…”


Lãnh Phong không chê anh ta dài dòng, hắn biết Tiểu Đông khác với những người khác hơn ai hết. “Thật ra…”, hắn nói, “Tao tốt với em ấy thực sự cũng không muốn em nhất định phải ở bên tao hay gì đó, chỉ là muốn tốt với em ấy thôi. Nếu một ngày nào đó em ấy tìm được người mà mình thực sự thích, tao cũng sẽ thật lòng chúc phúc cho em ấy, chỉ cần là lựa chọn của em ấy, tao đều có thể chấp nhận.”


Giang Nguyên lại “đệch” một tiếng, cảm thấy Lãnh Phong bây giờ đã biến thành thánh nhân, thích một người còn không cần đáp lại. Nhưng anh ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh và khoan thai hiện tại của Lãnh Phong, anh ta đã tin.


Tại sao thích một người lại như đi tu vậy, những gai nhọn trên người Lãnh Phong đều nhẹ nhàng thu lại, Giang Nguyên khó hiểu.


“Bắt đầu từ lúc nào?” Giang Nguyên hỏi.



Hắn không nói ra được, chỉ nói mơ hồ: “Có lẽ… Rất sớm.”


Giang Nguyên lại “đệch” một tiếng, không nhịn được khịa hắn: “Mày nhìn dáng vẻ hung thần ác sát với người ta trước kia xem, còn tưởng mày ghét cậu ấy, thì ra thầm thích người ta, tình cảm của mày đúng là độc đáo.”


Lãnh Phong:…


Biệt Đông dọn dẹp bếp xong cắt một đĩa hoa quả bưng đến cho hai người. Tưởng hai người đang thương lượng mở phòng vẽ tranh, cậu hỏi: “Anh Nguyên, anh Phong, hai anh thương lượng thế nào rồi?”


Giang Nguyên liếc Lãnh Phong một cái sâu xa, cười nói với Biệt Đông: “Thương lượng rất tốt, hai bên cùng ý kiến, không có gì khác nhau.”


“Vậy là tốt rồi.” Biệt Đông cũng cười tủm tỉm, vui vẻ thay Lãnh Phong.


Nhưng cuộc sống mới mà Giang Nguyên dày công lên kế hoạch, tốn nhiều công sức vẫn chưa bắt đầu, anh ta vừa tìm được nhà, nói muốn mở tiệc tân gia thì lại nhận được tin dữ từ nhà.


Lúc bán khách sạn, anh ta đã nói với mẹ mình rằng không có ý định quay về, cũng đã nói trong tay hiện có một khoản tiền, có thể không cần dựa vào gia đình nữa, anh ta sẽ dựa vào bản thân sống tiếp. Mẹ anh ta giấu chuyện này mấy ngày nay, cuối cùng vẫn để bố anh ta biết được. Vừa đặt stent xong vẫn chưa khôi phục đã giận đến mức phải nhập viện.


Giang Nguyên vội vã, chỉ có thể đến sân bay lần nữa. Lần này Lãnh Phong lái xe đưa anh ta đi. Biệt Đông cũng ở trên xe, nhìn anh ta đến khi qua cửa kiểm tra anh ninh. Giang Nguyên vừa vẫy vay vừa nói: “Chờ anh quay lại.”


Nhưng không biết tại sao, Biệt Đông nhìn bóng lưng dần hòa vào đám đông, trong lòng có một dự cảm trực giác không nói ra được, Giang Nguyên sẽ không quay lại nữa.


Cậu không biết trực giác của mình từ đâu ra, có lẽ vì gần đây Giang Nguyên liên tục gặp chuyện, có lẽ vì biến cố trong nhà anh ta. Biệt Đông đặt mình vào vị trí của Giang Nguyên, cảm thấy không tìm được lý do nhất định phải ở lại Lê Tân.



Nhưng mọi vật xung quanh mỗi người đều có trình tự trước sau. Có thứ cậu có thể sở hữu, cũng có thứ dù cậu cố gắng như thế nào cũng không có được. Với Giang Nguyên lúc này, bạn bè và tự do rất quan trọng trong lòng anh ta, nhưng trong hiện thực của anh ta, những cái này lại là những thứ xa xỉ.


Biệt Đông lại nghĩ đến cuộc sống của mình, thứ thiết yếu của mình là gì, thứ xa xỉ là gì?


Trước kia cậu chỉ nghĩ đến việc sinh tồn, đây là thói quen từ nhỏ đến lớn, dần lớn lên theo năm tháng. Cậu chỉ biết cách sống sót, ở trong rừng rậm, ở thị trấn phương Bắc người dân hung hãn, trong mấy năm bị giam. Quy tắc sinh tồn này đã khắc vào trong xương cốt của cậu, theo cậu đi đến Lê Tân.


Làm việc, kiếm tiền, không bước vào cuộc sống của người khác, cũng không để người khác đến gần mình quá.


Cho đến khi những điều này bị phá vỡ trong vô thức, con người ở đây đối xử tốt với cậu, khiến tảng băng trong trái tim cậu vô thức tan ra. Cậu cảm nhận được mối liên hệ, tình cảm giữa người với người không phải là chuyện đáng sợ.


Có nhiệt độ, ấm và tốt.


Biệt Đông quay đầu nhìn Lãnh Phong, không tự giác cười một cái. Lãnh Phong đeo kính râm tập trung lái xe nên không nhìn thấy nụ cười của Biệt Đông, hắn hỏi: “Làm gì vậy?”


“Không có gì.” Biệt Đông quay đầu đi, trong lòng cảm thấy đây là xa xỉ của cậu.


Cậu hơi sợ mình tiện tằn dễ nhập xa hoa, xa hoa rất khó đổi ra tiện tằn.


Cậu không dám kể cho Lãnh Phong những suy nghĩ khó nói rõ này, chỉ có thể nói chuyện với Tư Phóng nhân lúc nấu cơm trong bếp.


“Anh Tư ơi, anh nghĩ anh Nguyên còn quay lại không?” Biệt Đông giết một con cá, vừa đánh vẩy vừa hỏi.



“Ừm,” Biệt Đông rầu rĩ nghĩ, nói thì nói vậy, cậu lại nói: “Nhưng mà…” cậu lại không nói ra được, nhưng mà gì đây.


Tư Phóng làm nóng nồi chuẩn bị đổ dầu, “Cậu ta vốn cũng không phải người ở đây, giận dỗi với gia đình chạy ra ngoài hai năm, chỉ toàn tiêu tiền lung tung, như vậy chắc chắn không thể sống ở đây nữa.”


“Nhưng anh Nguyên đang lên kế hoạch mở phòng vẽ tranh với anh Phong mà, cái đó có thể kiếm tiền đúng không?”


“Kiếm cũng không đủ cho cậu ta tiêu, mày biết cậu ta tiêu xài bao nhiêu không? Một chai rượu năm sáu nghìn, một bộ quần áo bảy, tám nghìn, đây là cuộc sống bình thường à?”


Biệt Đông giật mình, cậu thực sự không biết Giang Nguyên sống như vậy. Xem ra chút tiền mình dày công quản lý khách sạn kiếm được thực sự không đủ cho anh ta tiêu.


Cảm giác trong lòng Biệt Đông trở nên mãnh liệt hơn, thế là cậu nói thẳng: “Anh Tư, em nghĩ anh Nguyên sẽ không quay lại nữa.”


Tư Phóng rất thoải mái, “Có lẽ đây là chuyện tốt với cậu ta, quay về có gia đình áp chế, có thể khiến cậu ta đi đường ngay.”


Biệt Đông mơ hồ cảm thấy nỗi buồn trong lòng mình không chỉ đến từ việc cậu nghĩ Giang Nguyên sẽ không quay lại nữa, mà còn đến từ Lãnh Phong. Giang Nguyên đã đi rồi, Lãnh Phong còn có thể ở lại bao lâu nữa?


Đúng lúc này, Tư Phóng lại nói: “Đừng nói thằng Nguyên nữa, mà là thằng Phong, hôm nào đó muốn đi cũng bình thường. Tiểu Đông à, họ vốn không phải người ở đây, cũng không thuộc về nơi này. Lê Tân có ngàn vạn khách qua đường như họ, mày thấy nhiều là biết thôi.”


Đúng vậy, Biệt Đông nghĩ thầm, Tư Phóng đã nói ra tiếng lòng của cậu. Lãnh Phong và Giang Nguyên giống nhau, vốn không thuộc về nơi này.


Tư Phóng thấy cảm xúc của cậu sa sút, vỗ vai cậu nói: “Con người ấy mà, hợp rồi tan, tan rồi hợp như mây trên trời, mày đừng quá đa cảm.”



Lời tác giả: câu cuối cùng trích từ “Thần điêu đại hiệp” của Kim Dung, Trình Anh nói với Lục Vô Song: “Tam muội, em nhìn những đám mây trắng này tụ rồi lại tụ, tan rồi lại tan, cuộc sống hợp tan cũng như thế. Em cần gì phải buồn phiền?” Mặc dù cô nói như vậy, nhưng cũng không kìm được rơi nước mắt.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 53
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...