Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 52

53@-

Chương 52: Những suy nghĩ đáng xấu hổ


Cuối cùng khách sạn vẫn được chuyển nhượng cho một cặp đôi từ Trùng Khánh tới đây, dự định di cư ở Lê Tân. Hai người đều rất thích trang trí ban đầu của khách sạn, không có ý định đụng vào nó nên giữ nguyên trạng thái tiếp tục kinh doanh, nhưng sẽ đổi tên.


Giá đàm phán cuối cùng là một triệu tám, trả hết trong một lần. Giang Nguyên ký hợp đồng với họ cũng chọn một quán cà phê ở bên ngoài, anh ta không chịu được việc bán khách sạn trong chính nó.


Sau khi thanh toán xong, trong lòng Biệt Đông cũng trống rỗng. Tình cảm cậu dành cho khách sạn này không chỉ vì hơn nửa năm qua luôn bận rộn vì nó, mà vì nơi này từng cưu mang cậu khi cùng đường bí lối, trong lòng cảm thấy đây chính là “nhà” của cậu ở Lê Tân.


Vừa nhận được tiền, Giang Nguyên liền chuyển cho Biệt Đông năm mươi nghìn năm trăm tệ, là ba phần trăm hoa hồng mà anh ta từng hứa. Biệt Đông nhận được thông báo nhắc nhở, môi mấp máy, Giang Nguyên ngăn cậu lại, “Tiểu Đông, nếu em không nhận, anh Nguyên không yên tâm.”


Vì vậy Biệt Đông không kiên trì nữa, số tiền này cũng rất nhiều đối với cậu. Cậu vẫn chưa đụng vào số tiền bán hàng Tết, cộng thêm tiền lương mấy tháng này ở chỗ Tư Phóng, bây giờ trong tài khoản của cậu đã có hơn trăm nghìn tệ một chút. Tiền mang đến sự yên ổn về mặt tâm lý, cũng mang đến nhiều suy nghĩ hơn.


Khoảng thời gian chuyển nhượng khách sạn giúp Giang Nguyên, cậu luôn nghĩ, cảm thấy mình nên “sở hữu” một thứ gì đó, thấy được chạm vào được, là thứ thuộc về mình. Lúc đó Lãnh Phong nói tình cảm Giang Nguyên dành cho Trịnh Ngạc không chịu sự kiểm soát của anh ta là một chuyện vô cùng đáng buồn. Bây giờ, Biệt Đông nghĩ đổi thành “công việc” cũng giống vậy. Làm việc là tốt, nhưng dồn hết tâm huyết vào công việc như cậu, kết quả là công việc này không nằm trong sự kiểm soát của mình, thành công dã tràng, cũng rất tổn thương.


Cậu khát khao có một “sự nghiệp” mà mình có thể kiểm soát được dù là nhỏ bé. Hiện tại tài khoản có hơn trăm nghìn tệ, Biệt Đông suy nghĩ nhiều hơn, âm thầm tính toán, cũng quan sát thành phố cổ xem cậu có thể tự làm gì?


Cậu không dám cho người khác biết những suy nghĩ này, Tư Phóng, Giang Nguyên, nhất là Lãnh Phong. Họ đều quá tốt với mình, một khi biết mình có ý tưởng này, chắc chắn sẽ bỏ tiền, bỏ sức, đưa ra ý kiến. Biệt Đông không muốn họ làm vậy. Cậu phải tự suy nghĩ thông suốt trước, thực sự quyết định làm, mới nói ý tưởng này cho mọi người nghe để đưa ra ý kiến gì đó.



Sau khi khủng hoảng kinh tế được xoa xịu, sự nóng nảy trên người Giang Nguyên cũng biến mất, lại trở nên tươi cười bình tĩnh. Giữa trưa, sau khi khách ở quán Tư Phóng đi hết, mọi người tụ tập ăn cơm. Lãnh Phong bảo Giang Nguyên nhanh chóng chuyển ra khỏi khách sạn, tìm một nơi ở đàng hoàng. Giang Nguyên lại nói: “Mấy hôm nay tao đang nghĩ vẫn phải làm gì đó đứng đắn để kiếm tiền, có thể sống ở đây. Phong ơi, bọn mình hợp tác được không?”


Vẻ mặt Lãnh Phong lạnh lùng: “Bọn mình hợp tác có thể làm gì, hợp tác lừa đảo à?”


Biệt Đông bưng đồ ăn từ bếp đi tới, nghe vậy cười khúc khích. Lãnh Phong liếc cậu một cái, vẻ mặt lạnh lùng lập tức như núi băng tan chảy, ánh mắt cũng vô thức trở nên dịu dàng: “Mày xem mày vừa nói muốn lập nghiệp, Tiểu Đông cười luôn kìa. Nếu mày không lập nghiệp, hơn triệu tệ này có thể đủ cho mày sống mấy năm. Nếu mày muốn lập nghiệp, có lẽ nửa năm đã hết, mày tin không?”


“Đờ mờ, mày còn không thèm nghe tao nghĩ như thế nào đã đả kích tao như vậy.” Giang Nguyên không hề tức giận, còn nghiêm túc nói ra ý tưởng của mình: “Thật ra không có gì mới cả, chúng ta mở phòng vẽ tranh mỹ thuật thiếu nhi ở đây đi, thế nào?”


Đây cũng là một ý tưởng đáng tin, Lãnh Phong không đả kích anh ta nữa, cũng nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Lê Tân là nơi nhỏ, dân số có hạn, chuyện này có thể làm nhưng chỉ là quy mô nhỏ.”


“Cứ làm từng bước một thôi,” Giang Nguyên thật sự cân nhắc việc này một lúc: “Mày xem, bây giờ những người mở lớp đào tạo Tiếng anh, câu lạc bộ leo núi, phòng Nhu thuật Brasil, phòng tập yoga trên thị trấn đều là người bên ngoài, không phải đều làm được à. Chúng ta còn có thể nói chuyện với chị Thanh, chị ấy luôn tổ chức hoạt động cho trẻ em, hợp các với các trường học trên thị trấn, trong huyện và trong châu, chị ấy có thể giúp được chúng ta.”


Ừ, có thể làm được, Lãnh Phong nghĩ, dù sao chuyện này cũng không lớn. Nếu là trước kia hắn sẽ khinh thường, nhưng bây giờ hắn cảm thấy con người làm đến nơi đến chốn vẫn tốt hơn, bèn gật đầu: “Vậy thì lên kế hoạch rõ ràng đi.”


Giang Nguyên lập tức vui mừng: “Mày xem mày cũng phải tìm việc gì đó để làm, cứ rảnh rỗi như vậy cũng không phải cách. Dạy người khác vẽ tranh, làm thủ công, dù sao cũng tốt hơn là mày đi làm thợ mộc.”


Lãnh Phong từ chối cho ý kiến, đã nói sẽ làm thợ mộc, mục tiêu này khả năng cao sắp bị chính hắn nuốt rồi.


Biệt Đông cũng cảm thấy đây là chuyện tốt. Mặc dù cậu biết Lãnh Phong đang âm thầm làm tác phẩm, nhưng hắn cũng có rất nhiều thời gian rảnh. Thời gian càng nhiều, sự chú ý sẽ tập trung hết lên người mình.



Biệt Đông chỉ hứa với hắn sẽ ở lại, không hứa hẹn cái khác, nhưng sao lại cảm thấy Lãnh Phong xem cậy như “vật sở hữu” của hắn nhỉ?


Tốt hơn hết là tìm việc cho hắn làm, để tránh tập trung tinh thần nhìn mình chằm chằm.


Thế là Biệt Đông cũng nói đây là ý tưởng hay, Lãnh Phong cười nhìn cậu: “Nếu Tiểu Đông thích thì làm cùng đi.”


Biệt Đông xoay người vào bếp lấy bát đũa, trong lòng và trên mặt đều hơi xấu hổ. Cậu cảm thấy Lãnh Phong nói chuyện hơi thiếu chú ý…


Giang Nguyên tự vỗ tay trước, rồi nói: “Nếu đã làm cùng nhau, hay là tao dứt khoát chuyển đến nhà mày? Phong ơi, dù sao nhà mày cũng rộng như vậy, để không cũng lãng phí, chia cho tao một phòng trên tầng hai, tầng một sửa lại thành phòng vẽ tranh, đỡ mất công tìm chỗ khác trang trí. Mỗi người chúng ta trả một nửa chi phí phòng làm việc của mày…”


Anh ta vẫn chưa nói hết lời, Lãnh Phong đã nói một câu chắc cú: “Không được!”


Giang Nguyên sững sờ, mắt trợn to: “Tại sao không được? Mày cũng không phải sói, một mình chiếm lãnh thổ rộng như thế làm gì?”


Lãnh Phong vô thức nhìn Biệt Đông, từ chối Giang Nguyên đến mức không hề nhượng bộ: “Nói không được là không được, lớn rồi vẫn muốn ở chen chúc như hồi nhỏ à.”


Trong lòng Giang Nguyên khó hiểu, thuận miệng chỉ Biệt Đông nói: “Tiểu Đông được sao tao không được?”


Lãnh Phong nhíu mày, nghĩ thầm mày với Tiểu Đông so cái khỉ gì, trong lòng là những lời thật lòng nhưng ngoài miệng lại không thể nói. Hắn đang định lên tiếng thì Tư Phóng vỗ vai Giang Nguyên: “Góp vui bừa bãi gì đấy.”



“Ơ kìa!” Giang Nguyên tinh mắt, anh ta cảm thấy mình đã nhìn ra gì đó, cái cảm giác mà những người khác biết chỉ mình anh ta không biết… khó chịu không giải thích được.


Lãnh Phong nói vài câu chấm dứt suy nghĩ của anh ta: “Tự tìm nơi ở, phòng vẽ tranh dễ thương lượng, có thể dùng tầng một chỗ tao làm phòng vẽ tranh.”


Lúc này Giang Nguyên mới lẩm bẩm miễn cưỡng đồng ý. Lúc ăn cơm vừa nhìn Biệt Đông, nói như cố tình gây sự: “Tiểu Đông này, anh Nguyên biết em ở chỗ ai đó rất ngột ngạt, sớm chiều ở chung với người như vậy thực sự không phải điều mà người bình thường có thể chịu được. Anh Nguyên hứa với em, chờ anh tìm được nơi tốt sẽ lập tức đón em tới. Chúng ta không cần sống trong nhà người khác còn nhìn sắc mặt người ta.”


Biệt Đông nghe vậy buồn cười, quay đầu nhìn Lãnh Phong. Vẻ mặt người kia xanh mét, như thể thực sự tức giận, cậu lập tức dỗ dành: “Không cần không cần, em ở chỗ anh Phong rất tốt, anh Phong rất… Quan tâm em, tính tình anh ấy cũng không xấu, rất tốt với em.”


Mấy chữ cuối cùng càng nói càng nhỏ, lặng lẽ hơi xấu hổ. Lãnh Phong đối xử tốt với cậu, buổi tối gội đầu xong luôn sấy tóc cho cậu, còn để chung quần áo của hai người với nhau. Rõ ràng đồ đạc của Biệt Đông ít, nhưng cái gì cũng để dành một nửa cho Biệt Đông dùng.


“Mày xem mày dọa người ta kìa, chậc chậc chậc, không dám nói gì luôn.” Giang Nguyên vẫn đang gây sự, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng anh ta trở nên rõ ràng hơn. Biểu cảm của Biệt Đông không đúng, không giống sợ hãi mà là xấu hổ, cậu ấy xấu hổ cái gì???


Đệch, thằng chó chết Lãnh Phong này rốt cuộc đã làm gì Tiểu Đông rồi???


Giang Nguyên có một cảm giác trách nhiệm “Mình phải có trách nhiệm với cậu ấy” đối với Biệt Đông. Đứa trẻ này do anh ta gọi đến, anh ta không thể chỉ lo việc làm sau khi đưa người tới đây rồi mặc kệ những cái khác. Biệt Đông còn nhỏ, không thể nhìn cậu bị người ta ăn h**p hoặc là đi nhầm đường.


Quả thực anh ta từng muốn giành được “hảo cảm” của Biệt Đông, đó là sau khi anh ta cong, đối mặt với một cậu thanh niên đẹp trai đơn thuần như vậy, kích động crush từ trong lòng không nhịn được. Nhưng anh ta chưa từng thực sự làm gì, anh ta cũng vui mừng vì mình không làm gì. Biệt Đông với anh ta trong sạch. Sau khi tìm được Trịnh Ngạc một lần nữa và ly hôn, Giang Nguyên thực sự chỉ còn lại tình cảm chăm sóc em trai với Biệt Đông.


Nhân lúc Biệt Đông và Tư Phóng đi dọn bếp, Giang Nguyên hất cằm với Lãnh Phong: “Ra sân ngồi nói chuyện một lát?”



Tư Phóng cũng từng nói như vậy, Lãnh Phong đã miễn dịch từ lâu. Hơn nữa hắn hoàn toàn không sợ để lộ trái tim rạo rực của mình, ngoại trừ với Biệt Đông. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như hắn không sợ cả thế giới biết hắn thích Biệt Đông, nhưng không dám để Biệt Đông biết được.


Đối với Biệt Đông, hắn chỉ có thể giấu đầu hở đuôi, viện đủ mọi lý do che đậy để đối xử tốt với cậu.


Ngay cả việc “tốt với cậu” cũng là một cách che giấu cảm xúc thật của hắn.


“Sao lại không bình thường?” Lãnh Phong hờ hững nói.


Giang Nguyên không muốn vòng vo với hắn: “Có phải mày đã làm gì Tiểu Đông không? Tại sao bây giờ cậu ấy suốt ngày ngượng ngùng như cô vợ nhỏ thế?”


Lãnh Phong nghe vậy, cách dùng từ này rất hợp lý, miệng lập tức ngoác đến mang tai. Giang Nguyên nhíu mày chặt hơn, suy đoán trong lòng đã được chứng thực tám chín phần: “Đờ mờ, tao nên nhìn ra sớm hơn. Nói đi, rốt cuộc mày giấu suy nghĩ gì không thể cho ai biết với Tiểu Đông?”


Lãnh Phong chậm rãi uống một ngụm trà, nói: “Mày cũng nói rồi mà, đó là suy nghĩ không thể cho ai biết.”



Lời tác giả: hơi bất ngờ nhỉ, cuối cùng Tiểu Đông vẫn không lấy được khách sạn. Tôi đã suy nghĩ rất lâu về việc này, vẫn đưa ra quyết định như vậy, cảm thấy như vậy mới thực tế và hợp lý hơn. Dù sao thì từ đầu đến giờ câu chuyện này cũng không phải truyện tổng giám đốc bá đạo. Khả năng cao ở đây sẽ không có chuyện hào sảng chi mấy triệu mấy chục triệu để làm người yêu vui.


Thứ hai, trước khi hai người xác định quan hệ vẫn cố gắng không dính líu đến số tiền lớn. Họ vẫn chưa bày tỏ tình cảm với nhau, nếu Lãnh Phong xoay sở hai triệu cho Biệt Đông, sau này khi tỏ tình luôn có cảm giác khó chịu dùng số tiền lớn khiến Tiểu Đông đồng ý (tôi nghĩ như vậy).


Thứ ba, quan trọng nhất, với tính cách của Tiểu Đông sẽ không để Lãnh Phong làm vậy. Dù cậu muốn khách sạn đến đâu cũng muốn có được bằng bản lĩnh của mình, đó mà “mong muốn” cậu chưa bao giờ thể hiện trước mặt Lãnh Phong, mà hắn cũng không biết.


Trên đây là những suy nghĩ của tôi, hiện tại hơi tiếc, sau này Tiểu Đông sẽ có kết thúc tốt hơn, sẽ tốt hơn thế này.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 52
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...