Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 51

52@-

Chương 51: Mắt chó hợp kim titan


Sau khi dọn dẹp xong, Biệt Đông rao bán khách sạn lên mấy trang web bất động sản chuyên nghiệp, còn có trang web bất động sản Lê Tân và nhóm địa phương với mức giá Giang Nguyên đưa ra bao gồm hợp đồng thuê là hai triệu.


Hai triệu, thực sự rất đắt, Biệt Đông nghĩ. Cậu biết thật ra đây là giá cả hợp lý. Lúc trước Giang Nguyên cũng đã chi từng này tiền chỉ để cải tạo và trang trí. Nằm trong thành phố cổ, quy mô khách sạn này cũng xem như rộng, còn có hợp đồng thuê nhiều năm như vậy, cái giá này rất hợp lý. Chỉ là cậu cảm thấy nếu mình có tiền thì tốt rồi, chắc chắn bây giờ sẽ tiếp quản nó và tự kinh doanh.


Vừa đăng thông tin chuyển nhượng khách sạn, có rất nhiều người quan tâm. Điều đáng giá nhất của khách sạn là vị trí của nó. Lê Tân ngày càng nổi tiếng hơn. Khi Giang Nguyên đến đây vào hai năm trước, có thể dễ dàng thuê được ngôi nhà cổ xung quanh thành phố cổ và trong làng, cho dù muốn tìm một căn nhà thích hợp ở trung tâm thành phố cổ cũng không khó. Bây giờ mới hai năm trôi qua, tìm một ngôi nhà bên ngoài làng đã không còn dễ dàng nữa, chưa kể là khu vực trung tâm của phố đi bộ phồn hoa nhất thành phố cổ là đường Tùy Viên.


Nhưng Giang Nguyên cần tiền gấp, tốt nhất có thể thanh toán trong một lần. Bây giờ vay vốn thương mại rất khó, tốc độ cho vay cực kỳ chậm, Giang Nguyên ưu tiên cân nhắc những người trả hết một lần, nếu không giá chuyển nhượng khách sạn này còn có thể cao hơn.


Biệt Đông để lại số điện thoại của mình trên mạng, mấy hôm nay điện thoại bị gọi sắp nổ tung. Các kiểu người môi giới quấy nhiễu không chịu được, trong đó có những người thực sự quan tâm. Biệt Đông còn phải dẫn người ta đến xem phòng, khách xem phòng còn cậu nhìn người. Nhìn xem người này có đáng tin không, có chân thành không, có bỏ ra được số tiền lớn như vậy không, còn nhìn xem người này có thật lòng muốn kinh doanh khách sạn không.


Lúc đó Y Mẫn đến làm loạn một trận như thế, chiều hôm đó hai người cãi nhau vang động trời, bên ngoài sân toàn là người vây xem. Sau khi nghe được tin tức, trở về người này truyền cho người kia, lan truyền chuyện giữa Giang Nguyên, Biệt Đông và Y Mẫn thành một câu chuyện hoa mỹ. Bây giờ lại truyền ra tin tức chuyển nhượng khách sạn, rất nhiều người rảnh rỗi lại thích hóng hớt. Mấy ông thầy bói cố ý lấy cớ đến xem khách sạn, vào khách sạn ngó nghiêng quan sát, còn cố ý nói khách sáo với Biệt Đông hai người kia ly hôn thật phải rồi không, thế còn cậu, không ở cùng ông chủ Giang à? Tại sao lại muốn chuyển nhượng khách sạn?


Gặp phải những người như vậy, lần đầu tiên Biệt Đông bị hỏi đơ người. Sau đó lại có những người như vậy, cậu không khách sáo nữa, lập tức đuổi đi, nhưng vẫn không khỏi hơi tức giận.


Sau đó có một lần bị Lãnh Phong bắt gặp, lúc người kia bla bla hỏi này hỏi kia đúng lúc bị Lãnh Phong đi tới nghe thấy, người kia hỏi: “Ông chủ Giang đã ly hôn vì cậu rồi, sao không kinh doanh khách sạn nữa? Hay là hai người muốn mở khách sạn ở nơi khác?”



Lãnh Phong nghe vậy lập tức nổi giận, không nói hai lời tiến lên túm cổ áo người kia muốn ném y ra ngoài. Biệt Đông vội vàng kéo hắn lại: “Đừng ra tay! Không đáng.”


Ban đầu ở cục cảnh sát, khi Biệt Đông không kìm nén được muốn đánh người, Lãnh Phong cũng khuyên cậu như vậy, không đáng. Nhưng lúc này Lãnh Phong đang giận sôi máu, đâu còn quan tâm có đáng hay không, lập tức cho một đấm, còn nói: “Liên quan đ*o gì đến mày? Đúng là miệng l*n, có miệng nhưng không biết nói tiếng người, đệch mợ chỉ biết buôn chuyện. Mẹ kiếp thích buôn như thế thì hôm nay ông đánh vỡ quai hàm của mày, xem mày còn buôn kiểu gì!”


Người kia sợ đến mức thần chí không rõ, y nghĩ mình chỉ đến nói linh tinh vậy thôi, tại sao lại tai bay vạ gió như thế? Cái người đáng sợ này là ai?! Ra tay ác vậy!


Y nói năng không rõ xin tha, Lãnh Phong chỉ cho y một đấm thôi, người kia còn tưởng mình sắp chết ở đây, nước mắt nước mũi cùng chảy ra. Lãnh Phong vẫn hung dữ nói: “Con mẹ mày nhớ lấy, cậu ấy và ông chủ Giang không có cái đếch gì hết, hiểu chưa? Có biết tiếng người không?”


Đầu người kia như gà mổ thóc, luôn miệng “Đã hiểu đã hiểu đã hiểu”.


Lãnh Phong ước gì có thể nói “Mắt chó hợp kim titan của chúng mày mù hết rồi, mẹ kiếp đây là vợ ông, mẹ chúng mày ghép đôi lung tung, ông đây gặp thằng nào đánh thằng đó”. Nhưng lại không thể nói lời này, hắn cố kìm nén, chỉ nói: “Giỏi lan truyền tin đồn như thế, mẹ mày lập tức đi truyền những gì tao vừa nói, một ngày truyền mười lần cho tao, biết chưa?”


Người kia sắp gật rơi đầu đến nơi, “Biết rồi biết rồi, lập tức đi truyền!”


Sau trận đánh tơi bời này, Biệt Đông không hề tức giận với tin đồi của những người nhàm chán này, lại hơi dở khóc dở cười với phản ứng của Lãnh Phong. Tại sao bây giờ người này giống cái ấm sắc thuốc vậy, châm lửa đã sôi?


Lãnh Phong đã đánh người xong nhưng trông vẫn rất hung dữ, nhìn Biệt Đông cũng trừng mắt như King Kong giận giữ. Biệt Đông rặt vẻ vô tội, cái này cũng không trách em được mà…


Một lát sau, Lãnh Phong cứng ngắc nói: “Sau này tôi sẽ lo việc dẫn người đến xem khách sạn, xem còn đứa nào đui mù dám múa may trước mặt tôi.”



Biệt Đông vội vàng ngăn hắn lại: “Đừng mà anh Phong, không phải ai cũng như vậy, sau này em sẽ chú ý phân biệt, không gặp những người như vậy là được.”


Trong lòng cậu lại nghĩ, anh hung dữ như vậy, để anh dẫn người ta đến xem phòng, nhìn thấy anh đã sợ bỏ chạy, đến ngày tháng năm nào mới có thể chuyển nhượng được khách sạn. Nhưng ngoài mặt cậu vẫn chú ý đến mặt mũi Lãnh Phong, không hề nhắc đến sự hung dữ của hắn.


Lãnh Phong vẫn không buông tha, hắn không thể chịu nổi khi nghe những tin đồn nhàm chán kia nữa, nói với Biệt ĐSu này hai người sẽ cùng dẫn người đến xem phòng.


Mười ngày sau, có một khách hàng đáng tin tới đây. Là chủ của một chuỗi khách sạn, mở rất nhiều khách sạn trong tỉnh, chỉ thiếu một khách sạn trong thị trấn cổ Lê Tân. Lúc đến xem phòng, ông ta dẫn theo mấy nhân viên, giống như làm công trình, đứng trong sân bắt đầu lên kế hoạch, chỗ này phá bỏ thế nào, chỗ kia chỗ kia xây thế nào. Ông ta nói rằng bố cục ban đầu không ổn, cũng rất chê những nội thất đặt làm riêng đắt đỏ mà Giang Nguyên làm, nói là không thực dụng, sẽ đổi sang tiêu chuẩn thống nhất của họ.


Người này giàu có, lấy hai triệu tiền mặt ra nói thẳng không thành vấn đề, có thể ký tên ngay tại đây. Biệt Đông có vài suy nghĩ đối với giao dịch này, mặc dù người này rất thẳng thắn, nhưng mỗi câu nói đều khiến cậu không thoải mái.


Biệt Đông liếc nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng rất ghét vị khách này, nhưng hắn nhẫn nhịn và nói với Biệt Đông: “Thôi, dù sao sau khi chuyển nhượng khách sạn cũng không phải của mình nữa, mặc cho ông ta làm đi.” Thế là Biệt Đông nói tình hình với Giang Nguyên, Giang Nguyên nói anh ta sẽ đến đóng dấu hợp đồng ngay lập tức, sau đó mang theo hợp đồng tới đây.


Kết quả lúc đến thấy người kia trải một tờ giấy trên cái bàn trong sân, vẽ sơ qua sẽ sửa đổi như thế nào. Giang Nguyên im lặng đứng phía sau nghe vài câu, ngay lập tức quyết định đổi ý không bán cho ông ta.


Không chỉ vậy, Giang Nguyên còn mặt đối mặt cãi nhau một trận với người kia. Anh ta tốt nghiệp khoa tranh sơn dầu của một học viện nghệ thuật danh tiếng, bị một tên giàu quê mùa chê thẩm mỹ, anh ta tuyệt đối không thể chấp nhận sự vũ nhục này. Gì mà “mấy cái ghế chân nhỏ kia nhìn không chắc chắn, đổi hết thành gỗ lim cho tôi”, Giang Nguyên gào lên: “Mẹ kiếp ông có biết không! Đó là ghế sofa Barcelona, đổi sang gỗ lim mẹ nhà ông!”


Cuộc cãi vã này giống như tú tài gặp phải binh lính, sau đó biến thành cục diện 3v3. Biệt Đông và Lãnh Phong cùng tham gia trận chiến, hai bên thiếu điều đánh nhau. Giang Nguyên xé tan hợp đồng thành từng mảnh, bay lên như tuyết, “Ông đây chuyển nhượng cho chó cũng sẽ không chuyển cho ông!”


Người kia cũng hét lên: “Mẹ kiếp đã nghèo rách mùng tơi còn làm ra vẻ nữa!”



Giang Nguyên vội vàng gật đầu: “Tao tự dọn tao tự dọn.” Anh ta thở dài, trong lòng có nhiều điều muốn nói, cũng không biết tại sao lại nói như vậy.


Anh ta đã dành rất nhiều tâm huyết khi xây lại khách sạn này, khi đó thực sự cần có một việc gì đó để anh ta đắm chìm vào. Không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở thành phố Đăng Hồng nữa, gần như phát huy hết năng lực thẩm mỹ cả đời vào khách sạn này. Sau khi kết thúc giai đoạn trang trí, anh ta như thành công, khách sạn chính là tác phẩm của anh ta. Còn việc kinh doanh, ai thích thì làm thôi, đây không phải điều anh ta quan tâm.


Không ngờ chỉ mới hai năm trôi qua đã phải chuyển nhượng.


Biệt Đông biết anh ta không cam lòng, cậu nói: “Anh Nguyên ơi, em sẽ kiểm định những khách hàng tiếp theo, nếu thực sự có người thích hợp, có thể thương lượng về giá cả không?”


Giang Nguyên thoải mái gật đầu: “Được, chỉ cần người ta thật lòng biết phân biệt tốt xấu.”


Trong lòng Biệt Đông có vài suy nghĩ, nhưng cậu không dám nói những suy nghĩ này. Cậu muốn khách sạn này, trong lòng nghĩ đủ mọi cách, nhưng cũng chỉ là chuyện tiền bạc, làm sao mới có thể xoay sở được một số tiền lớn như vậy.


Giang Nguyên cần tiền sử dụng gấp, dù anh ta nể tình cũng không có khả năng giảm mười phần trăm giá rồi bán cho cậu. Mà nhiều tiền như vậy, Biệt Đông chỉ quen biết một ít người, vay tiền cũng không thực tế. Số tiền lớn như vậy, cậu cũng không mở lời được.


Thỉnh thoảng cậu nhìn Lãnh Phong, rất muốn thương lượng với hắn, cảm thấy hắn cũng có thể nghĩ cách giúp mình. Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy biết đâu phản ứng đầu tiên của người này là cho mình vay tiền, vậy thì không ổn rồi.


Biệt Đông không muốn lấy tiền của Lãnh Phong, hơn nữa cậu cũng biết Lãnh Phong không có nhiều tiền như vậy. Nếu cậu thương lượng với Lãnh Phong, không khác nào vứt vấn đề nan giải này cho đối phương, đây không phải tiêu chuẩn ứng xử của Biệt Đông.


Cậu nghĩ đến một người, Lam Tuyết Thanh.



Mượn cơ hội đi đưa đồ ăn cho cô, Biệt Đông không gọi Lãnh Phong mà đến một mình. Cậu đã gọi điện trước cho Lam Tuyết Thanh, nói là có chuyện muốn hỏi cô.


Đã lâu không gặp, Lam Tuyết Thanh cũng rất tiếc về việc Giang Nguyên muốn chuyển nhượng khách sạn, thuận miệng nói: “Nếu cậu ta thực sự không muốn làm nữa, chuyển cho ai cũng không bằng chuyển cho em, nếu không cần tiền gấp như vậy thì tốt.”


Vì vậy Biệt Đông nói thẳng suy nghĩ của mình: “Chị Thanh ơi, nếu em thực sự muốn tiếp quả, liệu có cách bình thường nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không?”


Lam Tuyết Thanh suy nghĩ: “Em đừng nghĩ đến việc vay mượn dân gian, lãi quá cao, em không trả nổi, hoặc là hỏi thăm ngân hàng cho vay thương mại thông thường, các khoản vay nhỏ và siêu nhỏ, nhưng cái này có rất nhiều điều kiện hạn chế, không biết em có phù hợp không.”


Biệt Đông vẫn thiếu kinh nghiệm xã hội, không thể tự suy nghĩ những cái này, ngay cả tài khoản ngân hàng cũng mở sau Tết. Lam Tuyết Thanh hơi lo lắng: “Nhưng tuổi em còn quá nhỏ, cũng không có kinh nghiệm làm việc, đoán chừng sẽ không qua kiểm tra. Chị sẽ hỏi trước giúp em, đúng lúc quen người bạn làm trong ngân hàng.”


Nói đến hai chữ kiểm tra, trong lòng Biệt Đông có dự cảm không tốt.


Sau khi gọi điện thoại một lượt, Lam Tuyết Thanh lại hỏi Biệt Đông vài thông tin cá nhân. Cuộc điện thoại cuối cùng cô gọi rất lâu, đứng lên tránh xa Biệt Đông, khẽ nói: “Những cái đó đều là chuyện của quá khứ, hơn nữa lúc đó em ấy vẫn vị thành niên, cái này cũng không thể châm chước à?”


Người bạn làm ở ngân hàng nói rất thẳng thắn: “Nếu lý lịch của cậu ấy trong sạch, cho dù còn nhỏ tuổi, chỉ cần có người đảm bảo thích hợp là có thể mượn được số tiền đó. Nhưng bây giờ có tiền án, cái này quá cứng, thực sự không có cách nào.”


Lam Tuyết Thanh chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại.


Cô không nói cụ thể cho Biệt Đông, chỉ lắc đầu tiếc nuối: “Bên kia kiểm tra thẻ quá nghiêm ngặt, chắc là rất khó được duyệt.”


Biệt Đông gần như có thể đoán được lý do, cậu thầm tự trách bản thân, nên nghĩ đến sớm hơn. Cậu không tiếc nuối vì không thể vay ngân hàng, chỉ tiếc khách sạn mà cậu muốn, “sự nghiệp” đầu tiên cậu dành tâm huyết hơn nửa năm, lần này thực sự đã tan vỡ.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 51
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...