Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 50

43@-

Chương 50: Lén gọi vợ trong lòng.


Lãnh Phong cảm nhận được sự khác biệt mà “một người khác trong nhà” mang lại ở mọi phương diện. Mặc dù Biệt Đông làm gì cũng lặng lẽ, hơn nữa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của họ cũng không nhất quán.


Biệt Đông dậy sớm, như lúc còn ở khách sạn, thức dậy đã bắt đầu quét dọn nhà cửa. Lúc này phần lớn là Lãnh Phong vẫn đang ngủ. Biệt Đông không vào phòng ngủ, lẳng lặng đi xuống tầng, quét rác lau nhà. Công việc ở đây ít hơn khách sạn nhiều, Biệt Đông cảm thất rất rảnh. Cậu rất áy náy khi ở chùa nhà người khác, từng đề cập muốn trả tiền thuê phòng thì bị Lãnh Phong búng đầu, ánh mắt nhìn cậu mang theo tức giận. Biệt Đông chỉ có thể nuốt lại lời nói, còn thầm nói trong lòng không trả thì không trả, hung dữ gì chứ…


Thật ra bây giờ cậu đã hiểu rõ người này, nhìn hung dữ, thường thể hiện ý tốt bằng cách dữ dằn, nhưng chỉ cần bạn dỗ dành hắn, ngay lập tức sẽ mềm mại.


Cách Biệt Đông dỗ dành hắn đó là chăm lo cuộc sống hằng ngày cho hắn. Tên ngốc này thường xuyên sống ngày đêm đảo ngược. Biệt Đông suy đoán Lãnh Phong sẽ lặng lẽ làm tác phẩm một mình vào ban đêm, vì mấy buổi sáng cậu phát hiện tấm vải phủ lên tượng điêu khắc có vị trí khác nhau. Lãnh Phong từng chạm vào nó, hơn nữa có lúc không thu dọn dụng cụ, vứt lung tung trên bàn làm việc, Biệt Đông phải sắp xếp lại giúp hắn.


Nhưng cậu chưa bao giờ vén tấm vải che ra xem. Bức tượng này tồn tại từ lâu rồi, Biệt Đông nhớ đã nhìn thấy nó khi cậu đến nhờ Lãnh Phong làm tài xế. Không biết là tác phẩm gì khiến Lãnh Phong điêu khắc lâu như vậy, nhưng vẫn chưa hoàn thành, lại luôn được che đậy, giống như bí mật gì đó.


Song cậu cảm thấy đây là chuyện tốt, ít nhất chứng minh Lãnh Phong không từ bỏ kỹ thuật được rèn luyện từ nhỏ của hắn, vẫn đang làm.



Buổi sáng sau khi dọn dẹp xong Biệt Đông sẽ làm bữa sáng. Bình thường giờ này cũng không sớm nữa. Cậu không biết rằng bữa ăn vào mười giờ sáng còn có một cái tên trang trọng và Tây là brunch, chỉ biết Lãnh Phong sẽ thức dậy vào khoảng thời gian này. Tỉnh dậy đương nhiên sẽ ăn chút gì đó, thế là Biệt Đông sẽ chuẩn bị sẵn đồ ăn vào khoảng thời gian này.


Đều là những món đơn giản, một bát bát mì đơn giản với đồ ăn kèm, đây là cách nấu đơn giản của vùng Giang Nam quê Lãnh Phong. Thỉnh thoảng cậu cũng nấu mì sốt của miền Bắc cho hắn, mì được cán bằng tay ngay lúc đó, hoặc là nấu ít cháo loãng thêm đồ ăn kèm. Lãnh Phong chưa bao giờ xuống bếp nhưng bếp được trang bị đầy đủ, gần giống với khách sạn của Giang Nguyên. Biệt Đông ở khách sạn lâu như vậy, mấy món đồ vốn không biết sử dụng như máy pha cà phê, máy nướng bánh mì, lò nướng cũng đã học được cách sử dụng, còn biết pha cà phê bằng tay.


Biệt Đông thích cảm giác làm việc ở nhà, không chỉ vì cậu cảm thấy Lãnh Phong tốt với cậu, cậu phải tốt với người ta gấp đôi. Mà vì trong lúc làm việc, khi dùng quen các đồ đạc trong nhà Lãnh Phong, không hiểu sao Biệt Đông sẽ sinh ra một “ảo giác” thực sự đang ở “nhà mình”.


Cậu thích “ảo giác” này.


Thế là mỗi buổi sáng Biệt Đông sẽ làm bữa brunch kiểu Trung khác nhau cộng thêm một tách cà phê pha bằng tay. Lần đầu tiên nhìn thấy, Lãnh Phong đã cúi đầu cười trong lòng rất lâu. Hắn thực sự vui vẻ, nghĩ bụng dáng vẻ cô vợ hiền lành quá đẹp, cả bữa sáng luôn nhếch môi cười.


Biệt Đông ngồi ăn đối diện hắn, chỉ là cậu không uống cà phê. Bữa cơm này là bữa duy nhất hai người có thể ăn cùng nhau trong ngày, cho nên Lãnh Phong chưa bao giờ bỏ qua.


Sau nhiều ngày liên tục gọi “vợ nhỏ” trong lòng, Lãnh Phong cảnh giác nhắc nhở bản thân, tuyệt đối đừng nhất thời nhanh mồm nói ra, như vậy sẽ cực kỳ xấu hổ.


Sau khi ăn uống và dọn dẹp xong, Biệt Đông phải đến chỗ Tư Phóng. Lãnh Phong sẽ lái mô-tô đưa cậu đi. Sau đó nếu không có việc gì khác, phần lớn thời gian hắn sẽ thuận theo tự nhiên ở lại chỗ Tư Phóng. Mấy ngày liên tục, Biệt Đông cảm thấy có phải cuộc sống của Lãnh Phong xoay quanh mình quá nhiều không? Đưa đi đón về bao ăn ở, cậu cảm thấy một người như Lãnh Phong không nên trở nên… Bám dính như vậy.



Ơ, sao lại hơi vui vẻ nhỉ?


Thế là thỉnh thoảng liếc thấy người kia lang thang trong hoặc ngoài phòng, cậu luôn cảm thấy hơi ngượng ngùng.


Từ sau khi ly hôn, ngoài miệng Giang Nguyên nói là sẽ dọn dẹp khách sạn, nhưng không có hành động thực tế. Sau khi thoát ra khỏi tâm trạng “thất tình”, anh ta khóa cửa khách sạn, trực tiếp ở trong khách sạn khác.


Biệt Đông đã giục mấy lần nhưng Giang Nguyên chỉ nói anh ta biết rồi, sẽ sắp xếp, bảo Biệt Đông đừng lo lắng. Biệt Đông cũng không tiện giục liên tục, nên cứ mặc kệ anh ta kéo dài, trong lòng cảm thấy rất đáng tiếc. Rõ ràng việc kinh doanh đã có chuyển biến tốt, cho dù trong mùa ế ẩm, việc kinh doanh của khách sạn cũng không dừng lại. Lần này đột nhiên đóng cửa, nếu muốn khôi phục sức sống, cậu lại phải bắt đầu lại từ đầu.


Một tháng sau, thời tiết Lê Tân nóng hơn, sắp bước vào mùa hè. Biệt Đông hy vọng Giang Nguyên sẽ dọn dẹp lại khách sạn trước khi nghỉ hè. Như vậy trong kỳ nghỉ hè, ngoài kinh doanh bình thường còn có thể nhận một vài sự kiện, ví dụ như chỗ ở cho trại hè của Lam Tuyết Thanh, trong lòng Biệt Đông đã có kế hoạch.


Nhưng trước khi Giang Nguyên vực dậy tinh thần, gia đình anh ta lại báo tin đến. Chuyện Y Mẫn và anh ta ly hôn vốn được hai người trong cuộc ngầm hiểu ý đè xuống, một tháng sau, cuối cùng vẫn bị gia đình hai bên biết được, hai bên đều rất tức giận.


Y Mẫn thẳng thắn kể lại trải nghiệm ly hôn với người nhà, nói luôn việc Giang Nguyên đến Singapore tìm Trịnh Ngạc sau Tết. Nói rằng anh ta còn nuôi một người tình ở Lê Tân, cô đã không thể chịu đựng được nữa, ly hôn hoàn toàn là bất đắc dĩ. Cha mẹ của Y Mẫn vốn là tối tác của nhà họ Giang, lần này trực tiếp trở mặt, mắng cả nhà Giang Nguyên máu chó đầy đầu, nói rằng dù thế nào thì nhà họ Giang cũng có lỗi với nhà họ. Lần thứ nhất đã cho anh ta cơ hội, chỉ xem như tuổi trẻ, người trẻ tuổi không biết điều. Đã hai năm trôi qua rồi, con trai không hiểu, chẳng lẽ cha mẹ cũng không biết dạy hay sao?


Vụ ly hôn này trực tiếp khiến việc hợp tác thương mại giữa hai bên cũng dừng lại. Bởi vậy Giang Nguyên đã nhận hình phạt trực tiếp từ gia đình. Nguồn chi tiêu chính của anh ta, thẻ phụ mà mẹ cho anh ta bị khóa. Người mẹ luôn âm thầm đưa tiền cho anh ta lần này cũng không giúp Giang Nguyên nữa, lần đầu tiên nói với anh ta một cách cứng rắn: “Con giải quyết xong chuyện ở Lê Tân rồi nhanh chóng cút về đây.”



Sau khi cúp điện thoại, Giang Nguyên lập tức kiểm tra tất cả tài khoản của mình, phát hiện tất cả tài khoản cộng lại chỉ còn hơn năm mươi nghìn tệ. Anh ta sững sờ, chửi một tràng “Phắc” trong phòng khách sạn, sau đó gọi điện cho Lãnh Phong: “Tao xong đời rồi.”


Mọi người gặp nhau ở chỗ Tư Phóng, Giang Nguyên vô cùng bi quan, mãi đến khi trong người không còn tiền mới cảm nhận được tầm quan trọng của nó. Từ nhỏ đến lớn anh ta chưa bao giờ thiếu tiền, tiền tiêu vặt hồi đi học cũng nhiều hơn tiền trong tài khoản hiện tại, năm mươi nghìn tệ? Còn chẳng đủ trả tiền phòng khách sạn hai tháng.


Anh ta k** r*n với Lãnh Phong: “Phong ơi, mày nói xem tao phải làm sao?”


Lãnh Phong biết thực chất bên trong người này là cậu ấm, không chịu được vất vả. Nhưng hắn vẫn nói: “Có hai con đường, hoặc là về nhà kế thừa gia sản, nhưng từ đây sẽ mất tự do, hoặc là dùng tiền mua tự do, tự kiếm tiền, không dựa vào gia đình, cũng có thể tự quyết định cách sống của mình.”


Biệt Đông không có quá nhiều sự đồng cảm về tình cảnh của Giang Nguyên. Họ hoàn toàn không lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, khác biệt một trời một vực. Cậu có thể hiểu được Giang Nguyên phát điên vì không có tiền, nhưng trong tài khoản vẫn còn năm mươi nghìn tệ mà, năm mươi nghìn cũng không phải số tiền nhỏ.


Nhưng trong cục diện này cậu sẽ không lên tiếng đưa ra ý kiến bừa bãi. Song cậu lại rất quan tâm đến chuyện của khách sạn, chờ Giang Nguyên bình tĩnh hơn, Biệt Đông hỏi: “Anh Nguyên ơi, nếu anh thật sự quay về thì khách sạn phải làm sao?”


Hình như chỉ có một mình cậu quan tâm đến khách sạn, bản thân Giang Nguyên cũng không hề nhắc đến. Từ khi đóng cửa “dọn dẹp” đến nay, coi như chỗ đó không tồn tại. Lúc này Biệt Đông hỏi, Giang Nguyên suy nghĩ rồi nói: “Vậy chỉ có thể chuyển nhượng cho người khác.”


Tiếp đó lại nói: “Đệch, ai còn quan tâm có quay về hay không, cho dù không quay về, khách sạn này cũng phải nhượng lại, đâu còn tiền để duy trì nó nữa, chuyển nhượng xong đúng lúc kiếm chút tiền cho mình.”



Biệt Đông hụt hẫng trong lòng, không ngờ Giang Nguyên đầu hàng nhanh như vậy, thực sự không có chút tình cảm nào với khách sạn này. Biệt Đông suy nghĩ, “sự nghiệp” mình liều mạng suốt nửa năm sắp mất rồi.


“Đây chỉ là kế tạm thời, ở lại và quay về, đều phải suy nghĩ rõ ràng. Nguyên à, con đường nào cũng không dễ dàng, chú chỉ có thể chọn con đường mình có thể đi.” Tư Phóng là một người từng trải lớn tuổi hơn họ, nghiêm túc khuyên Giang Nguyên.


Lãnh Phong và Tư Phóng đều là người đứng xem, vì hiểu Giang Nguyên nên trong lòng họ đã sớm có đáp án. Chỉ là Giang Nguyên vẫn chưa cam tâm, vẫn đang vùng vẫy giãy chết.


Giang Nguyên suy nghĩ mấy ngày với tâm trạng bực bội, vẫn quyết định bán khách sạn. Trên thị trấn có môi giới bất động sản, nhưng anh ta cũng không trông cậy vào những người môi giới này mà nhờ Biệt Đông đưa lên mạng giúp mình, nói với cậu: “Tiểu Đông, chuyện này anh Nguyên có lỗi với em, làm hại em mất việc. Vậy đi, em chuyển nhượng khách sạn giúp anh Nguyên, anh Nguyên chia cho em ba phần trăm hoa hồng, thế nào? Để tránh đám môi giới kia kiếm được tiền.”


Biệt Đông chỉ có thể gật đầu, lại lắc đầu nói: “Không cần chia hoa hồng. Anh Nguyên, bây giờ nói thế nào em vẫn là quản lý khách sạn, cho dù muốn bán, em cũng sẽ tìm nhà tốt nhất cho nó.”


“Tiểu Đông trọng tình nghĩa.” Tư Phóng vỗ vai cậu, cảm thán một câu: “Nguyên này, nếu chú không thiếu tiền, cho dù không ở đây, Tiểu Đông cũng có thể xử lý tốt giúp chú.”


Tất nhiên Giang Nguyên biết, nhưng hiện tại anh ta khó bảo vệ cho bản thân, nếu không bán khách sạn chỉ có thể ngoan ngoãn trở về đeo gông xiềng.


Khách sạn của Giang Nguyên có hợp đồng thuê mười năm, bây giờ đã qua hai năm rưỡi, còn lại bảy năm rưỡi. Đồ trang trí đều là hàng cao cấp, nhưng sân đã bị đập phá, hiện tại vẫn bừa bộn, muốn chuyển nhượng dù sao cũng phải đẹp. Biệt Đông không thuê người, tự dọn sạch nó từng chút một. Lãnh Phong cũng giúp cậu, vừa làm vừa chửi Giang Nguyên. Ngoài miệng chửi anh ta không đáng tin, trong lòng chửi anh ta chỉ biết sai bảo người khác, còn sai bảo vợ mình, đờ cờ mờ.


Chửi thì chửi, hắn thực sự không nỡ để Biệt Đông vất vả một mình. Cuối cùng, cái sân bị đôi vợ chồng trước đập nát đã được cặp đôi không liên quan này dọn dẹp sạch sẽ.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 50
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...