Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 55

52@-

Chương 55: “Nghe lời em hết, vợ à.”


Biệt Đông thậm chí còn quan tâm đến chi tiêu của Lãnh Phong. Từ sau khi nghe Tư Phóng nói về chi tiêu riêng của Giang Nguyên hóa ra nhiều như vậy, cậu cũng quan đến phương diện này của Lãnh Phong.


Nếu Lãnh Phong cũng sống cuộc sống “giàu sang” như vậy, ắt sẽ không sống lâu dài ở đây.


Biệt Đông không nhìn ra giá cả của phần cứng trang trí và các đồ vật đã mua trong phòng làm việc, đây đều là tiền đã tiêu xài. Về phần những đồ vật riêng tư của Lãnh Phong, Biệt Đông cũng không nhìn ra đắt hay rẻ, chỉ cảm thấy rất đẹp, thế là cậu thay đổi nhiều cách để hỏi thăm.


Buổi sáng trước khi ra ngoài, cậu hỏi: “Anh Phong ơi, cái áo khoác của anh đẹp thế, mua ở đâu vậy, bao nhiêu tiền?”


Lãnh Phong nhìn quần áo trên người mình, tiện tay cởi ra cho Biệt Đông mặc: “Trước kia nhờ người mua hộ trên mạng, một thương hiệu thiết kế của Anh, ba bốn ngàn? Quên rồi, thích thì cho cậu mặc, chỉ cần cậu thích thì có thể mặc bất cứ bộ quần áo nào treo trong tủ quần áo của tôi.”


Tiếp đó, hắn dứt khoát mở tủ quần áo ra, lật từng món: “Cậu có thể mặc cái này, cái này cậu mặc chắc hơi rộng, quần của tôi cậu không mặc được, to quá. Để tôi bảo người mua hộ mang một lô hàng đến theo kích thước của cậu.”


Biệt Đông chỉ hỏi một câu, đâu biết dẫn đến một loạt như vậy… Cậu nhanh chóng đè Lãnh Phong lại: “Không cần đâu anh Phong, em chỉ hỏi vậy thôi… Những cái này cũng không hợp với em, thật đấy.”


Cậu vừa nghe đến giá cả trong lòng đã đánh thịch, quả nhiên là anh em thân thiết của Giang Nguyên, chi tiêu của hai người thực sự ngang nhau.



Lãnh Phong đã lặng lẽ gửi tin nhắn cho người mua hộ, “Gửi hết áo khoác và quần mẫu mới nhất của thương hiệu nào đó qua đây, cỡ 180m.”


Lại bổ sung một câu, “Gửi cả giày.”


Cái này không có cách nào hỏi, Biệt Đông chỉ có thể tự nghĩ cách tìm hiểu. Cũng may hầu hết đồ Lãnh Phong mua đều có logo thương hiệu, thế là Biệt Đông trộm ghi lại rồi tự lên mạng tìm kiếm.


Món đồ mới nhất được thêm sau khi cậu vào ở là chiếc máy sấy. Lúc đó Lãnh Phong nói ngày hôm sau sẽ mua, nhưng mấy ngày sau hàng mới đến. Biệt Đông không hiểu tại sao một cái máy sấy không mua ở siêu thị trên thị trấn, cứ phải mua hàng online. Buổi tối trở về cậu đi tắm trước, nhập hai chữ “Dyson” trên Taobao, mức giá hiện ra đã họa cậu nhảy dựng.


Hơn ba nghìn tệ???!!!


Biệt Đông lập tức cảm thấy trên đầu mình không phải tóc mà là vàng thỏi.


Mái tóc quý giá gì mà phải sử dụng máy sấy hơn ba nghìn tệ hả??? Biệt Đông hơi phát điên, cậu cũng không biết cái này lại đắt như vậy!


Mang theo ánh mắt này, lại nghĩ đến ga giường và vỏ chăn trông giải dị và khiêm tốn của Lãnh Phong, ánh mắt Biệt Đông đã thay đổi. Thậm chí bàn chải điện Lãnh Phong mua cho Biệt Đông trong phòng tắm cũng cùng một nhãn hiệu với bàn chải của hắn. Lúc này Biệt Đông tùy tiện tìm kiếm, vậy mà đắt cắt cổ. Cậu cầm lấy bàn chải đánh răng, cảm thấy răng mình cũng nên là răng ngà mới xứng đáng với cái bàn chải tám trăm tệ này!


Cầm trong tay cũng sợ bỏng, Biệt Đông cẩn thận đặt nó xuống, trong lòng không khỏi chửi một tiếng, con mẹ nó đúng là phá sản!


Nhưng sau khi tắm xong, cậu vẫn dùng cây bàn chải quý giá này chải răng ngà của cậu, đi ra ngồi trên mép giường của mình ngẩn người. Lãnh Phong sống như vậy thực sự không phải cách, nhưng cái này phải giải quyết như thế nào?



Nói thế nào tiền cũng do người ta tự kiếm, Lãnh Phong cũng không tiêu tiền của gia đình. Biệt Đông có lý do gì để can thiệp vào cách Lãnh Phong tiêu tiền của mình?


Lãnh Phong tắm xong đi ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, ngồi bên giường dùng tăm bông ngoáy tai. Hôm nay hắn lái xe đến một nơi rất xa, trên thị trấn và huyện đều không có nước sơn hắn cần, Lãnh Phong dứt khoát đến châu Khánh Nguyên mua. Lúc này nói chuyện với Biệt Đông, nói rằng những sơn này vẫn chưa pha xong, hắn phải lên mạng tìm mua một lô hàng sơn nhập khẩu.


Biệt Đông hỏi: “Tiền chùa đưa cho đủ không?” Cậu sợ Lãnh Phong tiêu hết tiền cho vật liệu.


Lãnh Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Họ sửa chữa tượng phật một lần không dễ dàng, không thể sùng sơn kém chất lượng, mấy năm sau lại phải làm lại, thà rằng bây giờ dùng sơn tốt, có thể giữ rất lâu.”


Biệt Đông không nói gì, cậu biết đạo lý là vậy, nhưng cậu sợ Lãnh Phong làm không công.


Lãnh Phong ngoáy tai xong, thấy cậu im lặng không nói gì, cười nói: “Đừng lo, tôi có cân nhắc, vẫn giữ tiền cho mình mà.”


“Ừ.” Biệt Đông gật đầu.


Trong lòng Lãnh Phong rất buồn cười, cảm thấy nhóc mê tiền trong nhà bây giờ lo lắng ngày càng nhiều, gần đây suốt ngày hỏi cái này bao nhiêu tiền cái kia bao nhiêu tiền. Ban đầu Lãnh Phong không phòng bị, toàn nói thật. Sau khi cảm nhận được sự kinh ngạc và không vui của nhóc mê tiền, khi được hỏi tiếp, hắn trực tiếp giảm giá rồi nói.


Hiện tại đã bắt đầu lo lắng về số tiền hắn kiếm được từ công việc, sợ mình vung tay quá trán tiêu sạch.


Lãnh Phong luôn ghét người khác xen vào chuyện của mình, nhưng bây giờ sao lại cảm thấy ngọt ngào nhỉ. Hắn còn muốn trêu nhóc mê tiền nữa chứ.



Lãnh Phong nói: “Chờ anh Phong làm xong công việc này kiếm được tiền sẽ dẫn cậu đi du lịch nhé? Cậu xem, từ lúc cậu đến Lê Tân chưa từng đi chơi thoải mái, chúng ta đi thả lỏng.” Lúc nói lời này hắn cũng thật lòng nghĩ như vậy, chỉ muốn cho Biệt Đông nghỉ ngơi thật tốt.


“Đi đâu?” Biệt Đông hỏi.


“Gần thì là khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng tốt nhất, khách sạn năm sao. Xa thì chúng ta ra nước ngoài chơi cũng được, muốn đi đâu cũng được, có muốn đi biển không? Bali, Maldives? Hay là Châu Âu cũng được, biển Aegean đẹp lắm, cậu nhất định sẽ thích…” Lãnh Phong vừa nói, bản thân cũng hăng hái.


Nhưng người trước mặt càng nghe môi càng mím chặt, biểu cảm càng nghiêm túc. Biệt Đông không kìm được ngăn hắn ngoáy tai, ngắt lời hắn: “Anh Phong ơi, em, em không muốn đi đâu cả.”


“Sao vậy? Tiểu Đông.” Thật ra Lãnh Phong cũng rất muốn hỏi cậu gần đây gặp chuyện gì mà luôn hỏi chuyện tiền nong, lại nghiêm túc đến vậy.


Biệt Đông mấp máy môi, trong lòng nghĩ cách diễn đạt: “Anh Phong, em biết mình không có lập trường nói những lời này, nhưng đừng tiêu tiền như vậy, thật đấy. Kiếm tiền không dễ chút nào, tiền phải dùng trên lưỡi dao.”


Lãnh Phong lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng. Sau khi mở lời, Biệt Đông nghĩ nói rõ ràng luôn cho rồi, cậu lại nói: “Em biết anh khác em, nếu anh muốn, làm một tác phẩm bán đi cũng đủ tiền em làm việc mấy năm. Nhưng cuộc sống… thì khác.”


Biệt Đông cảm thấy mình thực sự ăn nói vụng về, cậu không diễn đạt được suy nghĩ trong lòng, nhưng vẫn cố gắng nói: “Anh Phong, anh không cần tiêu tiền vì em như vậy, những máy sấy tóc, bàn chải đánh răng gì đó đắt quá, em không cần đồ tốt như vậy. Nếu biết anh mua đồ đắt như thế, lúc đó sẽ không để anh mua… Em tiếc tiền, không, cũng không phải tiền, chỉ là em nghĩ nếu tiết kiệm một chút, cuộc sống vẫn thế, số tiền kia có thể tiêu lâu hơn, cuộc sống có thể lâu hơn…”


Lãnh Phong đột nhiên ngắt lời cậu: “Em muốn ở bên tôi thật lâu?”


Biệt Đông sững sờ, tiếp đó mặt đỏ bừng, cậu không thể tránh né ánh mắt của Lãnh Phong. Cậu là người mở lời, cũng chính là cậu nói ra. Câu nói có thể lâu hơn vẫn chưa dứt, cậu chỉ có thể  đón lấy ánh mắt của Lãnh Phong, toàn thân bị bao phủ trong hơi thở nóng rực của đối phương, cậu lắp lắp: “Muốn, muốn chứ.”



Trong lòng Lãnh Phong cuộn trào mãnh liệt, mấy câu “bà xã, vợ” thầm gọi trong lòng mỗi ngày đã ở ngay bên miệng, suýt nữa bay ra ngoài. Hắn cắn răng, dịu dàng nhìn chăm chú người trước mặt đã đỏ từ mặt đến cổ, gật đầu nói: “Vậy chúng ta tiết kiệm một chút, có thể sống bên nhau thật lâu.”


Biệt Đông vẫn chưa kịp phản ứng, Lãnh Phong lại nói: “Chỉ cần em muốn, tôi nghe lời em hết.”


Sao câu này nghe quen tai thế nhỉ?


Giây tiếp theo Biệt Đông mới kịp phản ứng, chẳng phải là câu kia à, “Vợ tôi thích thế nào thì tôi như thế, tôi nghe em ấy hết.”


Biệt Đông:… Sao nghe xấu hổ thế… Sao mình có thể chiếm vị trí của vợ người ta được…


Lãnh Phong cảm thấy vẫn phải thẳng thắn với cậu, nếu không nhóc mê tiền này sẽ canh cánh mãi. Hắn nói: “Tạm thời trong nhà vẫn còn tiền, tài khoản còn sáu trăm bảy mươi nghìn, trong thời gian ngắn sẽ không có khủng hoảng kinh tế. Tôi tiêu tiền không phải lúc nào cũng mua đồ đắt, đồ dùng lâu nên đắt tí sẽ tốt hơn, không cần thay thường xuyên. Bây giờ tôi cũng có công việc rồi, xong công việc này sẽ tiếp tục công việc khác, sẽ không rảnh rỗi nữa, sẽ nghĩ cách kiếm tiền. Nói đi du lịch cũng là thật sự muốn em nghỉ ngơi, chúng ta không đi mấy chỗ quá tốn tiền, đến biển Lê Dạng đi dạo, chỉ hai, ba ngày thôi. Lái xe mô-tô đi vòng quanh biển, đi đến chỗ nào em thấy thích sẽ ở lại, được không?”


Biệt Đông cảm thấy lời nói này không bình thường, ánh mắt và giọng điệu của Lãnh Phong cũng không bình thường, nhưng cậu không thể nói nổi chữ “Không”.


Lãnh Phong thấy cậu căng mặt không từ chối, hắn rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng lấy một tấm thẻ trong ví ra, đặt lên giường giữa hai người rồi đẩy sang, “Tôi tiêu tiền vung tay quá trán quen rồi, phải có người quản lý, vậy em quản lý tấm thẻ này được không, vợ ơi?”


Hai chữ cuối cùng vừa dứt lời, Lãnh Phong sững sờ. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc. Trong lòng Lãnh Phong ngày vạn câu đờ cờ mờ chạy qua. Khuyên bảo mình lâu như thế, tuyệt đối đừng nhất thời nhanh mồm nói ra…


Trong lòng gọi bà xã, vợ ơi mượt quá, quả nhiên không phanh kịp.


Gọi cũng gọi rồi, hắn hạ quyết tâm, nhìn chăm chú người trước mặt đỏ từ mặt đến mang tai, gọi rõ ràng một tiếng nữa “Vợ ơi?”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 55
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...