Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 17

47@-

Chương 17: Đáng yêu???


Lãnh Phong thực sự vẫn chưa nói hết, hắn vô thức muốn nói, vậy sao cậu vẽ đẹp thế?


Con hươu kia, ban đêm Lãnh Phong nằm trên giường, con hươu màu xanh lam nhìn thấy buổi chiều lại hiện lên trong đầu. Đôi mắt kia là mắt hươu, đầu là đầu hươu, sừng là sừng hươu, nhưng con hươu kia lại trông giống một người.


Là vì ánh mắt. Mắt hươu luôn vô tội và hồn nhiên, nhưng con hươu Biệt Đông vẽ lại u buồn và bình tĩnh, như thần linh đứng trên đỉnh núi tuyết nhìn xuống mặt đất.


Lãnh Phong không hiểu tại sao Biệt Đông chỉ dùng ngón tay vẽ vài nét đã có thể vẽ ra cảm giác sống động như vậy. Con hươu kia cực kỳ thô sơ, lại làm cho Lãnh Phong khó quên, thậm chí hơi đáng tiếc vì cuối cùng bức tranh bị hủy.


Nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.


Hoạt động ngày thứ hai không ở ngoài, các bạn nhỏ đến phòng làm việc của Lãnh Phong nghịch đất sét.


Đây là dự án trước đó Lam Tuyết Thanh thuyết phục rất lâu, Lãnh Phong mới đồng ý. Nghĩ cũng biết, người như Lãnh Phong sao có thể khoan nhượng được hai mươi đứa trẻ không chịu kiểm soát đến phòng làm việc, còn chơi đất sét ở đây, sẽ hỗn loạn đến mức nào?



Nhưng không biết tại sao cuối cùng hắn lại đồng ý, còn chuẩn bị đất sét mềm phù hợp cho những đứa trẻ này.


Đây là lần đầu tiên Biệt Đông đến phòng làm việc của Lãnh Phong, có cảm giác như đang đến nhà quân địch.


Khu vực này nằm ở rìa thị trấn Lê Tân, ban đầu là một nhà máy rượu. Sau đó nhà máy cũ đóng cửa, được chính phủ đổi thành công viên sáng tạo. Có khá nhiều người thuê nơi này làm phòng làm việc, cửa hàng, khách sạn. Biệt Đông nhớ ở thành phố phía trên thị trấn ở quê cũng có rất nhiều nhà máy cũ như thế này, nhưng không có ai quan tâm. Hoàn toàn không tràn đầy sức sống như nơi này, có người làm việc, nhiều khách du lịch đến, người đi mua sắm, người đi thư giãn. Không giống như một nơi ở thị trấn nhỏ trong khe núi xa xôi.


Lê Tân rất nhỏ, rất xa xôi, nằm dưới chân núi và bên bờ biển, nhưng lại thu nhận rất nhiều người không thể tìm được cảm giác thân thuộc ở những nơi khác. Những người tha hương khắp thành phố xem nơi này là quê nhà. Biệt Đông nhớ đến những lời mà chàng trai xa lạ đi chung xe đã nói với cậu vào ngày mới đến đây, mấy ngày nay cậu dần cảm nhận được nơi này thực sự như vậy.


Giang Nguyên, Lãnh Phong, Cố Nhĩ Tàng, còn có những người bán hàng rong trên đường Tùy Viên, những người qua lại như thoi đưa trong khu công viên này, ai cũng chăm chỉ kiếm sống ở đây. Biệt Đông nghĩ, mình cũng đã trở thành một trong số họ.


Miễn cưỡng xem như có chút cảm giác thuộc về.


Biệt Đông giả vờ như không có hứng thú với không gian riêng tư của Lãnh Phong, vẻ mặt hờ hững lại lén tò mò quan sát. Không gian rất rộng, nhưng đưa mắt nhìn lại không có đồ đạc gì rõ ràng. Tầng một có hai chiếc bàn làm việc một lớn một nhỏ đặt sát nhau, vài chiếc ghế sofa nằm rải rác, trong góc có một bao cát to. Đi qua nữa là bếp và nhà vệ sinh, có một cầu thang sắt nghệ thuật uốn lượn lên trên. Tầng hai chỉ có một không gian nhỏ, được ngăn cách bằng rèm đen, không nhìn thấy bên trong, Biệt Đông suy đoán đó là chỗ ngủ của Lãnh Phong.


Một căn “nhà” liếc mắt đã có thể nhìn hết. Thật ra Biệt Đông muốn xem thử ở đây có tác phẩm nào của Lãnh Phong không, tác phẩm có thể bán được mấy trăm nghìn trong truyền thuyết. Nhưng thật đáng tiếc, cậu không thấy. Chỉ thấy trong góc phía sau bao cát dựng một bảng vẽ, được phủ một tấm vải.


Lãnh Phong mang đất sét mềm đã chuẩn bị xong lên chiếc bàn làm việc lớn kia, bọn trẻ cũng có thể đứng thành một vòng trong xung quanh. Lãnh Phong chỉ cho chúng cách chơi đất sét mềm, hắn tiện tay nặn đất sét vài lần đã ra một con vịt con. Những đứa trẻ này quả nhiên bị thu hút, sững sờ nhìn chằm chằm vào tay hắn. Lãnh Phong tiếp tục nặn lợn con, sau đó bắt đầu có đứa trẻ thích thú tự khoét một nắm đất sét bắt đầu tự nặn.



Lam Tuyết Thanh đúng lúc hướng dẫn cho các em, “Nào, chúng ta nghĩ xem ngày thường đã xem những bộ phim hoạt hình nào? Có xem heo Peppa chưa? Có xem Cừu vui vẻ không? Vậy hôm nay chúng ta làm một con heo Peppa và một con cừu vui vẻ nhé?”


Những đứa trẻ này chỉ cần có việc gì đó thu hút sự chú ý của chúng, ngay lập tức sẽ trở nên vô cùng tập trung. Bất kể là vẽ tranh, nặn đất sét, hay khóc, đối với chúng đều như nhau.


Lúc này nhìn các em im lặng nặn đất sét mềm trong tay, cuối cùng Lam Tuyết Thanh và Biệt Đông cũng yên tâm.


Lãnh Phong vẫn đang không ngừng nặn các loại đồ chơi cho các em. Biệt Đông không nhận ra mình đã nhìn chằm chằm hắn rất lâu. “Đôi tay kia như có phép thuật”, Biệt Đông chợt nhớ ra Giang Nguyên từng nói một câu như vậy. Lúc này nó thoáng qua trong đầu, trái tim cậu đập mạnh, đúng vậy.


So với hôm qua nhìn Lãnh Phong tiện tay vẽ lên vải, hôm nay Lãnh Phong tiện tay nặn đất sét cho những đứa trẻ càng giống như bước vào lĩnh vực hắn thành thạo. Biệt Đông không muốn thừa nhận, cậu rất thích những món đồ chơi nhỏ mà Lãnh Phong tiện tay nặn ra kia, vịt con, lợn con, cún con, rùa con, con nào con nấy sinh động như thật. Biệt Đông không biết sao hắn làm được, đất sét trong tay hắn tự nhiên thành hình, Lãnh Phong muốn nó trở thành cái gì sẽ thành cái đó.


Hóa ra đôi tay này không chỉ biết đánh nhau, còn biết làm những chú vịt con, lợn con, cún con, rùa con, hoàn toàn không giống như những thứ hắn biết nặn. Phối hợp với vóc dáng cao lớn mạnh mẽ như vậy, và gương mặt lạnh như núi băng vạn năm không đổi tạo nên một sự tương phản mãnh liệt. Biệt Đông thậm chí cảm nhận được một chút đáng yêu.


Hai chữ này vừa nhảy ra, bản thân Biệt Đông cũng hoảng sợ. Cậu vậy mà lại thầm dùng hai chữ này để miêu tả Lãnh Phong, có lẽ bị điên rồi?


Cuối cùng cậu rời mắt khỏi người Lãnh Phong, nhịp tim đập yếu ớt một lúc lâu sau mới bình phục lại.


Biệt Đông không nhịn được cũng muốn tự tay làm. Dường như cậu nhớ ra rất lâu trước đây, khi cha còn sống, trong khoảng thời gian ngắn không đi săn không làm việc, hai cha con thích cùng nhau làm mấy đồ chơi nhỏ vô dụng.



Biệt Đông khoét một nắm đất sét, nặn một quả thông có thể thấy ở khắp nơi trong rừng, hơi xấu.


Cậu cảm thấy không đẹp, xấu hổ cười rồi vứt nó sang bên cạnh, giấu trong một đống rùa con hình dáng kỳ lạ do Hạt Dẻ nặn. Nhưng không biết tại sao Lãnh Phong lại đi tới đây, nói với cậu: “Cậu dùng cái này đi.”


Lãnh Phong ném cho cậu một nắm đất sét, khác với đất sét trong tay những đứa trẻ. Cũng không nói là đất sét gì, chỉ nói cậu dùng cái này đi mà không cho từ chối. Biệt Đông thế nào cũng được, nhận lấy, cảm thấy nắm đất sét này hơi cứng, hơi dính, rất dẻo, nhưng dễ tạo hình hơn.


Cậu muốn làm một con sóc, giống con đã làm hồi nhỏ. Đất sét trong tay cậu đã hình thành, Biệt Đông cảm giác ngón tay không đủ tốt, nếu có con dao… Đang suy nghĩ thì con dao được đưa tới từ bên cạnh. Biệt Đông sững sờ, ngẩng đầu nhìn lại là Lãnh Phong, hắn cầm lấy dụng cụ trên chiếc bàn làm việc nhỏ sau lưng.


Biệt Đông quay đầu, nhìn thấy chiếc bàn làm việc vốn bị che một nửa đã mở ra một góc, để lộ một hàng dụng cụ tinh vi, có nhiều loại dao.


Mắt Biệt Đông sáng lên, cậu chỉ liếc mắt qua đã biết đó là dao xịn, như con dao cậu đang cầm trong tay.


Dao khắc nho nhỏ, vừa khéo hợp với con sóc chưa hình thành trong tay cậu. Biệt Đông cũng mặc kệ cái người mặt lạnh bên cạnh kia vẫn đứng gần nhìn cậu, bắt đầu làm việc của mình. Cậu cũng đã lâu không làm những món đồ chơi nhỏ vô dụng này, nhưng chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc với dao từ trong lòng, chẳng mấy chốc đã khắc ra.


Giống như con hươu cậu vẽ, đều là những con vật trong lòng cậu, thoạt nhìn không tả thực, tỉ lệ mất cân bằng. Đuôi của con sóc kia cực kỳ mềm mại, giống như cơ thể nhỏ bé kéo một đám mây. Biệt Đông khắc cũng không chi tiết, thậm chí có thể nói là đơn giản, nhưng trong đó có sự sinh động khó tả. So sánh với con hươu vẽ trước đó, nhìn là biết những thứ do cậu làm.


Vậy mà rất có phong cách riêng.



Lần thứ hai Lãnh Phong thấy Biệt Đông làm những cái này, trong lòng càng bất ngờ hơn, nhưng hắn vẫn không thể hiện gì ra mặt.


Biệt Đông đã làm xong, nhưng cậu không hài lòng. Nói cho cùng cũng chỉ là nhất thời hứng thú muốn hoài niệm. Cậu không cảm thấy mình đang làm một “tác phẩm”, làm xong cũng chỉ nâng lên nhìn, tiện tay đặt nó trong đống đồ chơi không ra ngô ra khoai của bọn trẻ, sau đó đi rửa tay.


Lãnh Phong lại lặng lẽ nhấc con sóc kia ra, đặt dưới tấm vải che bàn làm việc sau lưng.


Chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi như vậy, một người đi rửa tay, một người xoay người cất đồ, con dao khắc để trên bàn bị một đứa trẻ cầm lên, sau đó chọc vào chú voi do đứa trẻ khác làm. Đột nhiên, đứa trẻ kia trở nên phấn khích, vừa đâm vừa cuồng loạn hét to. Đứa trẻ nặn con voi sững sờ ngay tại chỗ, nhìn chú voi vỡ thành một đống bùn nhão, sau đó cảnh tượng hôm qua lại tái diễn. Tiếng hét vang trời và tiếng khóc vang lên, tiếp đó kéo theo tiếng thét của cả phòng.


Lãnh Phong nhanh chóng giật lấy con dao khắc từ tay đứa trẻ kia. Hắn cũng hoảng sợ toát mồ hôi lạnh khắp người. Nếu đứa trẻ kia mất kiểm soát đâm dao vào người khác thì sao? Sau đó hắn nghĩ đến mình là người đưa con dao cho Biệt Đông, suy cho cùng trách nhiệm là của mình. Biết rõ trong phòng đầy những đứa trẻ không thể kiểm soát được, còn đặt món đồ nguy hiểm như vậy trước mặt chúng.


Người luôn luôn bình tĩnh, lý trí và cẩn thận lúc này cũng thầm chửi rửa bản thân, phắc, ở gần ai là trở thành người đó, mẹ kiếp mình cũng không có não.


Hôm qua khóc là những tinh linh màu xanh lam, hôm nay khóc là những “tượng đất” nhỏ khắp phòng. Cuối cùng mấy người lớn dỗ mãi dỗ mãi, đều cảm thấy vừa đau đầu vừa buồn cười.


Sau khi kết thúc ồn ào hôm nay, đưa bọn trẻ lên xe buýt, mọi người lại mở cuộc họp nhỏ trong phòng làm việc của Lãnh Phong. Giáo viên của Nhân Ái đưa ra quyết định tạm thời, hủy bỏ hoạt động đi bộ cắm trại đã được lên kế hoạch vào hai ngày tiếp theo, để bọn trẻ nghỉ dưỡng sức. Toàn bộ hành trình giảm bớt, chỉ giữ lại hai ngày cuối cùng đi vẽ phác thảo trong thung lũng gần đó, giảm bớt cơ hội xảy ra sự cố.


Mặc dù xảy ra một chút sự cố nhỏ trong hai ngày qua, nhưng các giáo viên của Nhân Ái vẫn cảm thấy hoạt động kiểu này rất tốt. Bọn trẻ chấp nhận những sự vật mới mẻ và thích nghi với môi Tr**ng X* lạ khá tốt, hoạt động xem như có thành quả.


Sau khi tan họp, Biệt Đông chuẩn bị quay về khách sạn. Lúc ra ngoài, cậu đảo mắt qua bàn làm việc lớn, lại phát hiện con sóc xấu xí kia đã biến mất. Cậu dừng một lát, muốn hỏi Lãnh Phong có phải đã vứt đi không. Lại cảm thấy người này ghét mình như vậy, hơn phân nửa là vứt đi rồi, có hỏi cũng rước bực vào người, thôi.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 17
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...