Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 18

39@-

Chương 18: Ngốc như chủ nhân của mày


Tối hôm đó, sau khi mọi người đi hết, Lãnh Phong quét dọn phòng làm việc đến nửa đêm. Lam Tuyết Thanh ở lại giúp hắn, thấy cảnh bừa bộn như vậy cô cũng hơi áy náy. Nhưng Lãnh Phong không nói lời châm chọc thường này, mà không quan tâm lại có phần tự giễu nói: “Nơi này cũng trống không lâu rồi, hôm nay xem như phòng làm việc làm bộ làm tịch này lần đầu tiên làm đồ.”


Lam Tuyết Thanh không cười, cô nghiêm túc nói: “Phong ơi, đừng quan tâm người khác nói gì, có nhiều thứ chỉ thuộc về mình, chỉ cần quan tâm đến cảm xúc của mình, người khác nói thế nào đều không quan trọng.”


Lãnh Phong nghe vậy, vẻ tự giễu trên mặt lại sâu hơn, “Nếu những lời người khác nói là những gì em nghĩ trong lòng thì sao?”


Lam Tuyết Thanh hơi sững sờ, Lãnh Phong dừng việc trong tay lại: “Nhà phê bình kia nói là vô tình vô dục, không thể đồng cảm, không biết bày tỏ, mười hai chữ này cũng là đánh giá của em về bản thân. Những cái được gọi là tác phẩm mà em từng làm không hề có giá trị, chẳng là gì cả.”


Lam Tuyết Thanh muốn nói không phải, đã từng có rất nhiều người trong và ngoài nghề yêu thích tác phẩm của cậu, được nhiều bảng tàng nghệ thuật sưu tầm như vậy, chúng có giá trị. Nhưng như những gì cô vừa mới nói, một người sáng tác chỉ cần quan tâm cảm xúc của mình, rất rõ ràng bản thân Lãnh Phong không hề hài lòng với chính mình, vậy tất cả hài lòng từ thế giới bên ngoài đều không được tính.


Lãnh Phong thẳng thắn đến mức gần như tr*n tr**: “Chị muốn nói sự ủng hộ từ thế giới bên ngoài đúng không, phải, quả thực rất ủng hộ. Những nhà môi giới nghệ thuật, người phụ trách triển lãm, chủ gallery nghệ thuật, chủ phòng đấu giá, những tài nguyên tốt nhất trong nước ở cái giới này hầu như đều từng ủng hộ em. Nhưng em rất rõ, thứ họ ủng hộ không phải em, mà là bố em.”


“Bố cậu, viện trưởng học viện mỹ thuật.”



“Đúng.” Lãnh Phong gật đầu. Nhắc đến bố, trên mặt hắn chẳng có chút cảm xúc nào: “Ông nội em là nhóm bậc thầy điêu khắc đầu tiên trong giới mỹ thuật sau khi kiến quốc, bố em kế thừa di nguyện của ông, làm lên viện trưởng học viện mỹ thuật, chủ tịch hiệp hội nghệ sĩ mỹ thuật, danh hiệu gì cũng có. Hô mưa gọi gió trong cái giới này, muốn cái gì cũng dễ như trở bàn tay. Mặc dù miêu tả này rất nực cười, nhưng không hề quá đáng. Là con trai của ông ấy, còn là học trò chính thống của ông, em muốn tài nguyên gì mà không có? Theo lời ông ấy nói, đều là bố nâng đỡ anh, rời khỏi bố anh chẳng là cái gì.”


Không biết tại sao, đêm nay Lãnh Phong đột nhiên nói đến chủ đề này một cách thẳng thắn và sắc bén như vậy. Hắn thậm chí chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với Giang Nguyên. Ánh mắt Lãnh Phong rơi trên bàn làm việc đặt dụng cụ, tấm vải che ở đó nhô lên một khối nhỏ, bên dưới là con sóc ngốc nghếch xấu xí kia.


Lãnh Phong biết mình thích con sóc kia, rất xấu nhưng lại cực kỳ đẹp.


Hắn có thể tiện tay điêu khắc ra một con sóc tinh xảo và sống động hơn nó không biết bao nhiêu lần. Nhưng không phải một con sóc như vậy, một con sóc liếc mắt nhìn qua là không thể quên được.


Vì vậy, tâm trạng của hắn trở nên hơi buông thả và chán nản, không chút kiêng kỵ mổ xẻ quá khứ.


“Cậu bỏ nhà đi lâu như vậy, bố cậu không đi tìm cậu à?” Lam Tuyết Thanh hỏi.


Lãnh Phong lắc đầu: “Em chặn tất cả phương thức liên lạc của ông ấy rồi, người kiêu ngạo như ông ấy không thể khiêm tốn nhờ người khác liên lạc với em, cứ vậy đi, rất tốt.”


Lam Tuyết Thanh thở dài, lại không biết nói gì. Lãnh Phong cũng không cần an ủi, hắn cần nói ra hết, cũng chỉ có khoảnh khắc này thôi.


“Bố em biết những thứ em làm chỉ là hạng hét, bản thân em cũng biết. Nhưng em đã làm theo cách mà ông ấy dạy cho em, lúc riêng tư ông ấy thẳng thắn nói em giống thợ thủ công, em không thể bác bỏ, vì em chính là vậy, là một người thợ thủ công trong vỏ bọc nghệ sĩ.”



“Nhưng ông ấy vẫn chất đống cho em rất nhiều tài nguyên, bất kỳ giới nào chỉ cần có người nâng đỡ là có thể ra mặt, nghề này càng như vậy. Bắt đầu từ năm hai đại học, em đã tổ chức triển lãm cá nhân, được mời tham gia nhiều triển lãm trong và ngoài nước, giành được nhiều giải thưởng, như idol trong chương trình tìm kiếm tài năng, mới bước chân vào nghề đã tỏa hào quang rực rỡ. Đằng sau tất cả đều nhờ các mối quan hệ và tiền bạc, thịnh vượng giả tạo.”


“Nhưng mỗi lần đứng dưới ánh đèn flash, đối diện với lời mời và gương mặt tươi cười của nhiều người, trong lòng em đang nói rằng họ đều hy vọng mày có mối quan hệ tốt với bố, không có bố mày, họ sẽ không nhận ra mày. Cuộc sống như vậy kéo dài mãi đến hai năm trước thì bị một bài viết của một nhà phê bình xé rách.”


Lam Tuyết Thanh chưa từng đọc bài viết đó, Lãnh Phong nói: “Ông ấy là một nhà phê bình người Trung Quốc rất có uy tín trên toàn thế giới, tên là Vinh Ngọc, có nhiều kinh nghiệm hơn cả bố em, sống ở nước ngoài thời gian dài, không hòa nhập vào các giới trong nước. Có lẽ vì vậy, ông ấy hoàn toàn nằm ngoài mạng lưới quan hệ của bố em, mới nói trúng tim đen như thế. Thật ra một nhân vật nhỏ như em sẽ không được ông ấy chú ý đến, nhưng vì mối quan hệ của bố em, những người trong nước tâng bốc em lên trời, nói rằng em là niềm hy vọng của nghệ thuật tiên phong trong nước những năm gần đây. Danh tiếng lớn như vậy, tất nhiên Vinh Ngọc phải xem cho kỹ, vừa xem đã nhìn ra ngọn nguồn, nhìn thấu chiếc áo mới của Hoàng đế cho bố em tự tay đan.”


“Lúc đầu, Vinh Ngọc chỉ nói mười hai chữ đó, đương nhiên trong nước sẽ có người của bố em đứng ra bác bỏ. Vì vậy, Vinh Ngọc tỏ thái độ học thuật nghiêm túc, nghiêm túc viết một bài đánh giá dài phê bình tác phẩm của em từ mọi góc độ và không góc chết tại sao nó không đủ tư cách, có lý có cứ. Mặc dù nghệ thuật phần lớn dựa vào nhận thức thẩm mỹ và tự cảm nhận, không có quy tắc đã định. Nhưng với tư cách là một người trong nghề, thật ra mọi người đều biết rõ tác phẩm nào chất lượng cao tác phẩm nào chất lượng thấp. Sau bài phê bình dài đó, những người giúp phản bác ở trong nước cũng ngừng hành động, bố em cảm thấy cực kỳ mất mặt, nhưng không thể làm gì Vinh Ngọc kia.”


 “Cho nên cậu lựa chọn rời đi?”


Lãnh Phong gật đầu: “Không đi thì có thể làm gì? Chiếc áo mới của Hoàng đế đã bị xé sạch, chẳng lẽ vẫn muốn l**m mặt để tiếp tục lăn lộn trong nghề đó? Dù da mặt em có dày hơn nữa, có thích tranh danh trục lợi đến đâu cũng không dày đến mức đó. Với lại, thực sự cũng ghét cái giới đó rồi, không nghe được câu nói thật nào.”


“Thú thật, em rất cảm ơn Vinh Ngọc, mặc dù bài viết của ông ấy khiến quá khứ phồn thịnh tan biến, nhưng cuối cùng em cũng có thể không cần đeo mặt nạ làm người nữa, cũng có thể rời khỏi vòng vây của bố. Nếu không, nếu luôn được nhiều tài nguyên tốt như vậy nâng đỡ, thực sự chưa chắc đã có quyết tâm thoát ra.”


Lam Tuyết Thanh rất bùi ngùi, lại cảm thấy tiếc nuối. Chẳng lẽ Lãnh Phong thực sự không định làm tác phẩm nữa sao? Hắn đã điêu khắc từ khi năm tuổi đến gần ba mươi tuổi, nó đã hòa vào xương máu, lẽ nào cứ bỏ cuộc như vậy?


Lãnh Phong tự giễu: “Nhưng rời khỏi Đăng Hồng đến Lê Tân, lại phát hiện mình không biết gì cả, ngoại trừ làm những tác phẩm hào nhoáng trống rỗng kia, em không biết gì cả, chưa từng làm gì cả, còn không bằng một người thợ mộc thực thụ. Có lẽ em nên đi tìm thầy dạy, nửa năm sau là có thể làm thợ mộc, như vậy ít nhất vẫn có thể nuôi sống bản thân.”



Nhưng cô vẫn không hiểu rõ, tại sao đêm nay Lãnh Phong đột nhiên bị k*ch th*ch?


Lãnh Phong nói xong những lời này, như thể trút hết những khó chịu chất chứa trong lòng. Mặc dù không thay đổi được điều gì, nhưng cảm xúc có vẻ đã ổn định hơn nhiều, hắn cười một tiếng: “Xin lỗi, để chị chê cười rồi.”


Lam Tuyết Thanh lắc đầu: “Phong à, chị lại rất mong cậu có thể giải thoát bản thân, trông cậu bình tĩnh lý trí nhưng lại kiềm chế bản thân quá mức.”


“Thế à,” Lãnh Phong cũng không bác bỏ, cười nhạt nói: “Người trưởng thành luôn không thích hở tí là làm ầm lên, em cũng không phải thằng Nguyên.”


Nói xong hai người đều không nhịn được cười. Giang Nguyên và Lãnh Phong hoàn toàn khác nhau. Lãnh Phong thường chế giễu và mắng mỏ Giang Nguyên yếu đuối lại tùy hứng. Nhưng thật ra có lúc hắn rất ghen tị với sự tùy hứng của Giang Nguyên. Giống như bản thân hắn, cho dù thế nào cũng không thể tùy hứng được. Hắn biết rõ cái gì tốt, cái gì đúng, cái gì chính xác. Như những tác phẩm điêu khắc mà hắn đã làm, mỗi đường cắt đều vô cùng chuẩn xác, nhưng khi ghép lại với nhau lại cho ra một đồ vật chính xác nhưng nhàm chán.


Lãnh Phong cũng không biết mình phải thay đổi như thế nào, cảm thấy có nhiều thứ có thể là bẩm sinh. Có lẽ hắn đã chọn sai đường. Với tính cách này của hắn nếu làm thợ mộc, làm bác sĩ, làm cảnh sát tòa án, biết đâu sẽ có tương lai hơn vàtự do hơn.


Sau khi Lam Tuyết Thanh đi, Lãnh Phong rót cho mình một chén rượu, lại nhìn chằm chằm chỗ nhô lên trên bàn làm việc một lúc, rồi duỗi tay nhấc lên.


Con sóc xấu xí kéo theo cái đuôi như mây ngơ ngác đối mặt với hắn.


Lãnh Phong uống một hớp rượu, nâng chén với con sóc kia như muốn chạm cốc với nó. Hành động này thực sự có phần trẻ con, Lãnh Phong không nhịn được bật cười, sau đó uống một hơi cạn sạch: “Mày ngốc như chủ nhân của mày vậy.”


Trong lòng còn nói, cũng khó chịu như vậy, nhìn một cái giống như cây đinh đâm vào tim người khác.



Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 18
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...