Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 16

51@-

Chương 16: Đồ khốn


Thời gian cấp bách, Biệt Đông nói cho Tư Phóng và Giang Nguyên biết việc mình sẽ làm trợ lý cho Lam Tuyết Thanh, cả hai đều rất ủng hộ cậu. Biệt Đông cẩn thận bàn giao đơn đặt hàng một tuần này cho Giang Nguyên. Cậu vẫn chưa quen dùng nền tảng đặt phòng, nên đã dùng cách ngốc nghếch của mình là chép từng thông tin đặt phòng ở hậu trường vào một quyển sổ tay. Khách đặt khi nào, ngày mấy đến, ngày mấy đi, ở phòng gì, ghi chú yêu cầu gì, có cần đưa đón không, tất cả đều rõ ràng. Bây giờ quyển sổ nhỏ này đang mở ra trước mặt Giang Nguyên, anh ta phát hiện nét chữ của Biệt Đông khá đẹp.


Mảnh mai, trôi chảy, giống như Biệt Đông của sáu năm trước, nhẹ nhàng thanh tú.


Giang Nguyên khen ngợi một tiếng, Biệt Đông hơi xấu hổ: “Hồi nhỏ đi học ở trường trong thôn, không biết cầm bút cũng không biết viết chữ Hán, sau đó cha em nói, con cứ xem bút như dao, mỗi chữ viết ra đều như con đang dùng dao khắc ra, không biết bằng cách nào em đột nhiên biết viết.”


Giang Nguyên chợt nảy ra một suy nghĩ: “Em biết dùng dao như vậy, chắc là biết dùng dao khắc đồ đúng không?”


Biệt Đông gật đầu: “Toàn là mấy món đồ chơi nhỏ, hồi bé từng làm, vài con sóc và động vật gì đó. Sau đó rời khỏi rừng rậm cùng mẹ em thì không làm nữa.”


Khi nhắc đến quá khứ, vẻ mặt Biệt Đông bình tĩnh, Giang Nguyên không nhìn ra được gì, nhưng luôn cảm thấy Biệt Đông có chút mất mát khó nói nên lời khi nhắc đến việc rời khỏi rừng. Anh ta nghĩ đến gì đó, ngẩn người một lát lại cười: “Kể ra, em với Phong hẳn có rất nhiều chủ đề chung. Hai người đều biết dùng dao, em chưa từng thấy trạng thái của Phong khi điêu khắc đâu, hai tay của nó giống như có phép thuật. Nếu nó biết em cũng biết điêu khắc, chắc chắn có chuyện để nói.”


Biệt Đông nghĩ, sao dạo này luôn có người nói cậu và Lãnh Phong có thể làm bạn nhỉ? Chẳng lẽ họ không nhìn ra mình và anh ta rất không hợp nhau, rất ghét nhau sao?


Nhưng Biệt Đông không bác bỏ Giang Nguyên, chỉ cười một tiếng. Giang Nguyên nói: “Thằng Phong hiểu lầm em, em cũng không hiểu rõ nó, hai người lại như cái hũ nút, không biết lúc nào mới có thể tháo gỡ khúc mắc.”



Biệt Đông rất muốn hỏi tại sao phải gỡ, không gỡ cũng không làm chậm trễ việc gì đúng không?


Giang Nguyên nói: “Hai người như vậy, bọn anh nhìn cũng khó chịu.”


Sau sự viện súng săn, mối quan hệ của Giang Nguyên và Lãnh Phong nhanh chóng khôi phục như trước kia. Chỉ không nhắc đến Biệt Đông trước mặt Lãnh Phong nữa. Anh ta tưởng rằng chỉ có một mình Lãnh Phong thấy ngứa mắt Biệt Đông. Sau đó phát hiện Biệt Đông cũng rất chống đối Lãnh Phong, còn phàn nàn riêng với Tư Phóng, cảm thấy chuyện này khá thú vị, hai đứa ương ngạnh.


Biệt Đông nghĩ thầm, cứ tưởng không ai biết mình và Lãnh Phong không ưa nhau, hóa ra mọi người đã nhận ra từ lâu rồi. Nhưng Biệt Đông cũng cảm thấy mình rất vô tội. Mối quan hệ đóng băng giữa cậu và Lãnh Phong không phải do cậu gây ra, là Lãnh Phong cảm thấy cậu không có não, chỉ biết gây rắc rối, là tai họa.


Mặc dù, Biệt Đông thừa nhận khi vừa mới đến, mình thực sự đã gây ra họa lớn, không tốt lắm.


Nhưng cậu vẫn cảm thấy cứ tùy tiện với Lãnh Phong thôi. Cậu không quan tâm Lãnh Phong nghĩ gì về mình, cũng không quan tâm đối phương có khúc mắc gì, tại sao nói dừng là dừng làm những thứ có thể bán với giá mấy trăm nghìn tệ.


Đã đến thời gian của trại đông, Biệt Đông cầm lịch trình hoạt động mà Lam Tuyết Thanh đưa cho cậu, thoạt nhìn nội dung rất phong phú. Biệt Đông liếc sơ qua, nhìn thấy trong một tuần sẽ đi tới mấy nơi, có làm thủ công, có nấu ăn, còn vào rừng phác thảo. Trước khi xuất phát, tất cả các nhân viên mở một cuộc họp ngắn. Có hai giáo viên đến từ Nhân Ái, Lãnh Phong cũng tới, vô cảm liếc nhau với Biệt Đông một cái. Biệt Đông nhớ đến những lời ra sức muốn hai người gần gũi của Lam Tuyết Thanh và Giang Nguyên, cảm thấy thực sự có phần hoang đường và buồn cười. Thế là cậu không nhịn được cười ngay trước mặt, Lãnh Phong lộ vẻ mặt khó hiểu, đáp lại cho cậu một vẻ mặt lạnh lùng hơn.


Ngày đầu tiên, họ đến một ngôi làng chuyên làm vải nhuộm chàm quanh thị trấn Lê Tân. Xe buýt đón hơn hai mươi đứa trẻ. Lam Tuyết Thanh nói chúng đã hơn mười tuổi, nhưng Biệt Đông nhìn vóc dáng đều nhỏ hơn trẻ em bình thường. Ai cũng gầy, chỉ có hai ba đứa cao hơn chút, mạnh khỏe hơn chút.


Xe lái đến trước cổng làng của làng nhuộm chàm, các bạn nhỏ lần lượt xuống xe. Dựa theo những gì đã quyết định trước chuyến đi, Lam Tuyết Thanh và Lãnh Phong đi trước dẫn đầu nhóm trẻ, hai giáo viên Nhân Ái đi hai bên trái phải giống như người bảo vệ, Biệt Đông đi cuối hàng, chú ý không có ai tụt lại phía sau.


Nhóm trẻ này không cư xử như những đứa trẻ bình thường, hành động chậm chạp, dường như không phản ứng với bất kỳ thứ gì ở thế giới bên ngoài. Còn cực kỳ im lặng, thỉnh thoảng có một, hai em ngước mắt nhìn xung quanh, ánh mắt cũng hờ hững.



Mới đầu, Biệt Đông cảm thấy như vậy cũng không có gì, chỉ hơi chậm thôi. Nhưng không ồn ào không nghịch, dẫn đi khá thuận tiện.


Trong làng cũng cử người chuyên môn đến giúp đỡ, đã được Lam Tuyết Thanh đến khảo sát và trao đổi trước. Người đến là một cô gái trẻ tuổi. Sau khi vào làng, Biệt Đông nhìn thấy nơi này toàn những mảnh vải xanh lam treo trên sào tre phơi nắng, đậm nhạt khác nhau, hoạt tiết khác nhau. Cậu không kìm lòng được “Quào” một tiếng. Nhưng sau đó lại phát hiện, những đứa trẻ này đáng lẽ phải là người tò mò nhất về những thứ mới lạ lại không có chút phản ứng nào với cảnh tượng trong làng. Giáo viên dẫn đội bảo chúng dừng thì dừng, tiến thì tiến, hành động đều như máy móc.


Cô gái của làng nhuộm giới thiệu với họ cách những tấm vải này từ màu trắng biến thành màu chàm, còn làm mẫu đơn giản. Các bạn nhỏ vẫn không có phản ứng nào với các thuật ngữ thú vị trong lời giải thích của cô gái như “nhuộm buộc, xoắn nhuộm, ép khuôn nhuộm”. Nhưng khi nhìn thấy tấm vải thay đổi màu sắc trong vạc nhuộm, chúng đột nhiên có chút hứng thú, còn có người muốn chạm vào thuốc nhuộm màu xanh kia.


Điều này nằm trong kế hoạch của Lam Tuyết Thanh. Cô thuận thế bảo đứa trẻ này thử chạm vào màu nhuộm, hoặc là dùng thuốc nhuộm màu xanh lam vẽ lên vải trắng, không hạn chế, chơi tùy ý.


Lam Tuyết Thanh và cô gái trong làng sẽ hướng dẫn một chút, không chỉ có nhuộm chàm, còn dạy các em nhuộm cây đơn giản với nhiều màu sắc khác nhau. Trên vải trắng xuất hiện những chấm xanh lá cây, xanh lam, hồng, các em nhỏ bị thu hút bởi những thay đổi này, chơi rất tập trung.


Lãnh Phong bên kia dạy các em nhỏ vẽ tranh trên vải trắng với thuốc nhuộm màu xanh lam. Dùng bàn tay, ngón tay và lá cây để vẽ ra những họa tiết.


Trên đường đến, Biệt Đông luôn đi cuối hàng. Người cuối cùng là một bé trai có vóc dáng rất nhỏ gầy, đi mãi đi mãi rồi không tự giác nắm lấy tay Biệt Đông. Biệt Đông vẫn luôn nắm tay em, còn biết em tên là Hạt Dẻ.


Lúc này nhóc Hạt Dẻ kéo Biệt Đông đi đến nhóm người đang vẽ tranh bên kia. Biệt Đông đứng bên cạnh, lại kỳ lạ phát hiện Lãnh Phong lúc này khác hẳn với Lãnh Phong mà cậu thường thấy trước đây.


Không kiêu căng, không sốt ruột, cũng không chê bai đám trẻ này phản ứng chậm chạp không có đầu óc. Hắn rất nghiêm túc, rất kiên nhẫn, thậm chí còn biết cười.


Lãnh Phong chưa bao giờ cười với Biệt Đông. Biệt Đông suy nghĩ một chút, hình như đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cười từ khi quen biết đến nay. Thì ra anh ta cũng không luôn hung dữ như vậy, lúc cười rất xán lạn, rất đẹp.



Nhưng nụ cười kia lập tức biến mất khi Lãnh Phong quay đầu nhìn thấy Biệt Đông. Trên mặt Biệt Đông sững sờ, trong lòng mắng một tiếng, lật mặt nhanh thật, thế là cậu có qua có lại cũng đáp lại Lãnh Phong một gương mặt lạnh như núi băng.


Nhóc Hạt Dẻ say mê vẽ tranh, Biệt Đông vẽ cùng em. Hạt Dẻ dùng ngón tay vẽ một cái cây xiêu vẹo, nhưng cây rất to, em vẽ rất nghiêm túc. Sau đó nhìn Biệt Đông, thế là Biệt Đông cũng dùng tay, ngón tay vẽ một con hươu dưới cây. Cậu vẽ đầu hươu rất tỉ mỉ, nhất là đôi mắt, mặc dù vẽ bằng ngón tay nhưng đôi mắt trông có vẻ u buồn, sau đó vẽ sừng hươu thật to, sau vài nét đã vẽ ra thân hươu.


Trong trí nhớ của cậu, hươu trong rừng trông như vậy, mặc dù nhìn không chân thật lắm.


Biệt Đông vẽ cũng rất tập trung, thậm chí không để ý Lãnh Phong đã đứng sau lưng cậu từ lúc nào, xem cả quá trình cậu vẽ con hươu này. Biệt Đông vẽ xong mới phát hiện có người cao to như vậy đứng sau lưng, hơi mất tự nhiên, cậu xoay người kéo Hạt Dẻ đi rời đi.


Cậu nhìn tấm vải vừa vẽ xong, hỏi Hạt Dẻ: “Em muốn giữ lại không”


Hạt Dẻ không nói gì, chớp mắt gật đầu. Biệt Đông chuẩn bị cầm lấy vải treo lên sào tre phơi nắng. Đột nhiên, có một đứa trẻ cao to lao đến, không nói hai lời vốc một vốc thuốc nhuộm màu xanh lam hắt lên tấm vải kia. “Soạt”, cây to và hươu con mới vẽ xong ngay lập tức không còn nhận ra được nữa, bị dội toàn bộ như quét sơn, không thể nhìn nổi.


“A!….” Hạt Dẻ nhỏ gầy bên cạnh Biệt Đông đột nhiên hét lên một tiếng khóc chói tai. Biệt Đông sững sờ, vô thức muốn ôm lấy Hạt Dẻ, nhưng tay cậu dính đầy thuốc nhuộm. Tay Hạt Dẻ cũng dính đầy thuốc nhuộm, nhưng em không quan tâm mà ôm lấy mặt và đầu mình. Lần này toàn thân dính màu, như bé tinh linh màu xanh lam.


Tiếng hét của em như phá vỡ điều cấm kỵ của lời nguyền, tiếp đó những đứa trẻ vốn đang chơi vui vẻ phát ra những tiếng khóc thét. Hơn nữa các em khóc như chốn không người, đắm chìm trong thế giới của mình, khóc rất tập trung, không có cách dỗ.


Lần này, tất cả giáo viên dẫn dắt bao gồm cả Biệt Đông và Lãnh Phong cùng sứt đầu mẻ trán chia ra dỗ bọn trẻ. Tách từng đứa trẻ đang khóc ra, mỗi người nói nhẹ nhàng chậm rãi dỗ. Một lúc lâu sau, tiếng hét khắp nơi mới lắng lại.


Biệt Đông xem như đã được chứng kiến “Chuyện phiền phức như vậy” mà Lãnh Phong từng nói. Đây là lần đầu tiên cậu đối mặt với tình huống như vậy, vừa lo lắng vừa không biết làm gì, hoàn toàn bối rối.



Giáo viên Nhân Ái vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nói với những người khác: “Ngào này cũng như vậy, chúng tôi đã quen rồi, hôm nay xem như ổn nhanh, bọn trẻ có vẻ rất thích nơi này, có hiệu quả.”


… Như vậy cũng được xem là ổn? Biệt Đông thầm cầu nguyện, mấy ngày tiếp theo tuyệt đối phải trông thật kỹ, đừng để xảy ra sự cố.


Cậu đột nhiên muốn nhìn biểu cảm của Lãnh Phong. Hắn từng để lộ biểu cảm “Đã bảo mày đừng có dính líu đến trẻ em bị bắt cóc” với Giang Nguyên. Biệt Đông muốn nhìn xem bây giờ hắn có thể hiện biểu cảm “Em đã nói với chị rồi, chuyện này rất phức tạp, không đơn giản như chị nghĩ đâu. Chị không tin, giờ thì hay rồi?” với Lam Tuyết Thanh hay không. Biệt Đông lén quan sát hắn.


Nhưng trên mặt Lãnh Phong không hề mất kiên nhẫn, không có giễu cợt, ngược lại rất nghiêm túc. Còn đề nghị sau khi kết thúc hôm nay, trở về lại mở cuộc họp để thảo luận rõ ràng các nhân viên chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp nên làm gì, và cách xử lý những tình huống như vậy trong tương lai.


Mấy giáo viên chuyên nghiệp của Nhân Ái liên tục gật đầu với hắn.


Hoạt động hôm nay kết thúc, đưa các bạn nhỏ về trường trong huyện, sau khi mọi người họp xong đã rất khuya. Lãnh Phong lái xe đưa Lam Tuyết Thanh về nhà trước, lại thả Biệt Đông xuống đầu đường Tùy Viên. Trước kia xuống xe, Biệt Đông nói “cảm ơn” với hắn. Lãnh Phong bình tĩnh gật đầu. Biệt Đông mở cửa xe chuẩn bị nhảy xuống, Lãnh Phong đột nhiên nói sau lưng: “Này, hỏi cậu một chuyện.”


Biệt Đông hơi ngẩn người, hình như đây là lần đầu tiên Lãnh Phong chủ động bắt chuyện với cậu, “Chuyện gì.”


“Cậu đã từng học vẽ chưa?” Lãnh Phong hỏi.


Biệt Đông càng sững sờ hơn, cậu hoàn toàn không ngờ Lãnh Phong sẽ hỏi cái này, lắc đầu đáp: “Chưa.”


Biệt Đông dừng một lát, tưởng rằng hắn còn muốn nói gì đó. Kết quả Lãnh Phong lại khôi phục ánh mắt lạnh như băng kia, nhìn cậu như đang nói, sao cậu vẫn chưa xuống xe vẫn chưa đi?


Biệt Đông thầm chửi một tiếng đồ khốn, rồi nhảy xuống.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 16
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...