Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 15
46@-
Chương 15: Cậu thậm chí còn chẳng muốn nhắc đến tên hắn
Bất tri bất giác đã vào mùa đông, nơi như thị trấn Lê Tân thế mà ngày càng lạnh theo thời gian.
Trực giác lớn nhất của Biệt Đông đó là lúc mới đến, ban ngày nóng đến mức muốn mặc áo cộc tay, còn bây giờ ban ngày cũng phải mặc áo khoác dày. Cậu chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi, đều do Giang Nguyên mua, đủ mặc là được rồi.
Chiếc điện thoại đang dùng cũng là đồ Giang Nguyên bỏ đi, đưa cho cậu nói là điện thoại công việc. Biệt Đông vốn định đi mua cho mình một cái, loại khoảng một nghìn tệ. Bây giờ tiền trong túi da lại có thêm mấy xấp. Mặc dù chỗ Tư Phóng thiếu nửa tháng lương, nhưng một tháng gần đây khách sạn làm ăn khá khẩm, cộng thêm tiền hoa hồng, thế là kiếm được 3500. Giang Nguyên còn cố ý đến ngân hàng đổi tiền mới cho cậu, nói là sắp đến tết rồi, cho may mắn.
Hình như mọi thứ đều trở nên tốt hơn. Ban đêm Biệt Đông trộm đếm tiền, trong lòng hơi dao động, có nên rời đi hay không.
Lại cảm thấy bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, còn lâu mới đựng đầy túi tiền. Biệt Đông suy nghĩ lộn xộn, rốt cuộc còn có cách nào có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nghĩ đến vấn đề cụ thể này lại ngày càng có tinh thần, mặc dù vẫn chưa có ý tưởng rõ ràng.
Lam Tuyết Thanh đột nhiên gọi điện thoại bảo Biệt Đông có thời gian thì đến một chuyến. Biệt Đông cũng đã lâu không đến. Sau khi Tư Phóng trang trí quán cơm khai trương trở lại, việc kinh trở nên ế ẩm hơn nhiều. Dạo này gã luôn chui vào bếp, nấu đồ ăn cho khách nghiêm túc hơn trước kia nhiều. Tạm thời gác lại những chuyện khác, cũng đã lâu không bảo Biệt Đông đi đưa đồ ăn cho Lam Tuyết Thanh.
Biệt Đông nói với Tư Phóng, Tư Phóng nhanh chóng làm món gà luộc, cẩn thận pha nước chấm rồi bảo Biệt Đông mang qua.
Trong nhà Lam Tuyết Thanh có một lò sưởi kiểu cũ, là loại có thể nấu nước có thể sưởi ấm. Ở quê Biệt Đông cũng có loại như vậy, nhìn rất thân thuộc. Hai người ngồi vây quanh, Lam Tuyết Thanh có vẻ rất bận, tay cầm một tập tài liệu dày, đi thẳng vào vấn đề nói với Biệt Đông: “Tiểu Đông, lần trước em cũng nghe thấy rồi, chị hợp tác với một tổ chức từ thiện mở trại đông, dẫn một nhóm trẻ tự kỷ tiếp xúc với thiên nhiên, vẽ tranh, làm thủ công này nọ, Lãnh Phong sẽ đến làm giáo viên mỹ thuật. Nhưng bên chị một mình không được, vốn có trợ lý, trước kia cũng từng tổ chức các hoạt động khác cùng chị, nhưng hôm qua anh ấy đi xe ngã trẹo chân. Trại đông sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, chị tạm thời không tìm được người phù hợp, em bằng lòng đến giúp chị mấy ngày chứ?”
Biệt Đông vô thức muốn nói em đồng ý, cậu có một cảm giác gần gũi tự nhiên đối với Lam Tuyết Thanh. Mặc dù không biết tại sao, nhưng một vài suy nghĩ nhảy ra trong đầu khiến cậu hơi do dự. Bây giờ cậu không chắc liệu mình có gây họa, cuối cùng khiến những người tin tưởng cậu thất vọng hay không. Biệt Đông mấp máy môi, muốn nói gì đó lại nuốt xuống.
Lam Tuyết Thanh nhìn cậu đầy mong chờ, “Sao vậy? Có gì lo lắng à?”
Biệt Đông chỉ có thể nói: “Em sợ em lại làm hỏng.”
Lam Tuyết Thanh đặt tài liệu trong tay xuống, cười hiền nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nói: “Ừ, chị hiểu, dạo trước chỗ anh Tư xảy ra chuýt chuyện, cũng khiến em bị liên lụy đúng không?”
“Chị Thanh, chị cũng biết à?” Biệt Đông hơi bất ngờ, cậu vốn tưởng Lam Tuyết Thanh không hề quan tâm đến Tư Phóng.
Lam Tuyết Thanh nói: “Chuyện lớn như vậy tất nhiên chị biết, nửa cái thị trấn này đều đang hóng hớt vụ đánh nhau của mọi người, tiếng động khá lớn.”
Biệt Đông rất xấu hổ, cúi đầu lúng túng nhìn ấm nước bốc hơi nóng trên bếp.
“Không phải lỗi của em, Tiểu Đông, em đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.” Lam Tuyết Thanh nói.
Biệt Đông lại bất ngờ. Lam Tuyết Thanh là người đầu tiên nói như vậy. Là mình mất não mang súng săn ra, nhất thời ấm đầu mới gây ra tai họa.
“Tư Phóng…” Lam Tuyết Thanh nhắc đến chồng cũ, hình như cảm thấy phức tạp, không biết nên nhận xét như thế nào, cuối cùng nói: “Anh ta gặp rắc rối gì chị cũng không ngạc nhiên.”
“Dạ?” Biệt Đông ngẩng đầu.
Nụ cười của Lam Tuyết Thanh hơi đắng chát, chị kể ngắn gọn lý do ly hôn với Tư Phóng, nghe có vẻ là một câu chuyện giang hồ rất bình thường ở địa phương.
Tư Phóng là người địa phương, khoảng thời gian trước làm ăn có chút danh tiếng, ai cũng gọi gã là anh Tư. Bên dưới có một nhóm đàn em xem gã là đại ca, còn có một đối tác, là bạn thân từ nhỏ, anh em rất thân. Sau đó người bạn kia mê cờ bạc, thua hết số tiền cả hai hùn vốn để làm một đơn hàng lớn, còn nợ hơn ba triệu. Người kia ra khỏi sòng bạc sau khi viết giấy nợ, nói là đi gom tiền trong một tuần, sau đó bỏ trốn trong đêm.
Tư Phóng là người đầu tiên phát hiện ra số tiền kinh doanh biến mất, còn phát hiện anh em bốc hơi khỏi nhân gian. Thế là gã lần theo manh mối để lại đi tìm người khắp nơi, tìm mãi đến Thái Lan, rồi tìm được người. Nhưng người kia lại quỳ xuống với gã ngay tại chỗ, nói rằng món nợ của hắn ta không chỉ có từng này, trở về sẽ bị chém chết ngay lập tức, làm thế nào cũng không chịu về cùng Tư Phóng.
Trong lúc này, thời hạn một tuần đã đến, người đòi nợ tìm đến tận nơi, nhưng không gặp được người nợ. Trên giấy nợ kia viết danh nghĩa của công ty, cho nên bọn họ quay đầu tìm Tư Phóng đòi tiền. Nhưng lúc đó Tư Phóng đang ở Thái Lan, họ tưởng Tư Phóng và bạn thân cùng bỏ trốn nên đập phá công ty, đồng thời bắt cóc Lam Tuyết Thanh.
Biệt Đông thực sự kinh ngạc, hóa ra là như vậy?
Vẻ mặt Lam Tuyết Thanh bình tĩnh, nói rằng nhóm người bắt cóc kia cũng không thực sự làm gì cô. Dù sao lúc đó Tư Phóng rất nổi tiếng. Họ biết nếu thực sự làm gì vợ gã, đoán chừng Tư Phóng có thể liều mạng với họ, nhưng sẽ không thiếu những tra tấn khác. Tư Phóng lo lắng vội vã quay về, chấp nhận số tiền trên giấy nợ ngay tại chỗ. Ngày đó Tư Phóng không dẫn theo đàn em, chỉ đến một mình. Đối phương có mấy chục người, đã làm khó gã rất nhiều. Đại ca bên kia cũng hoàn toàn không tin gã, Tư Phóng trực tiếp chặt một đốt ngón tay. Đại ca bên kia sững sờ, đồng ý với điều kiện trả nợ hàng tháng mà Tư Phóng đề xuất.
Trong lòng thổn thức vài lần, Biệt Đông hỏi: “Vì chuyện này chị mới ly hôn với anh Tư sao?”
Lam Tuyết Thanh gật đầu, lại lắc đầu: “Tư Phóng là người coi trọng đạo nghĩa giang hồ, có thể không tiếc mạng sống vì một chút tình nghĩa, thích hợp làm một kẻ phiêu bạt, không hợp để sống qua ngày. Trước kia chị say mê điểm này ở anh ấy, sau khi cưới mới dần nhìn rõ. Những ngày tháng nhiệt huyết lại điên cuồng kia chỉ có thể nhìn từ xa, khi mình là người trong cuộc mới biết ngây thơ và ngu ngốc biết mấy.”
Biệt Đông suy nghĩ, vẫn muốn tranh thủ giúp Tư Phóng, cậu giải thích: “Bây giờ có lẽ anh Tư cũng đã thay đổi nhiều, em thấy anh ấy suốt ngày bận rộn với quán cơm, không thấy anh ấy đụng đến những người khác việc khác.”
Lam Tuyết Thanh lại cười một tiếng, lắc đầu nhưng không tiếp lời, cô nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, xem như chị đã chán ngấy anh ấy và cuộc sống với anh ấy, chị thích cuộc sống bây giờ.”
Biệt Đông chỉ có thể im lặng.
Quay về chuyện trại đông, Lam Tuyết Thanh nói: “Tiểu Đông, em đừng lo lắng, thật ra việc rất đơn giản, đó là giúp chị trông nom bọn nhỏ, nó là bọn nhỏ nhưng thật ra cũng hơn mười tuổi rồi, nhỏ quá cũng không thích hợp dẫn ra ngoài, giống như đừng để chúng đi lạc lúc ở bên ngoài, bên chị có em, có Lãnh Phong, trong lòng chị đã yên tâm.”
Thật ra Biệt Đông đã thầm đồng ý, nhưng vẫn ngốc nghếch hỏi một câu: “Chị Thanh, chị không thấy em cũng dễ nóng đầu, không có não sao?”
Lam Tuyết Thanh cười ha ha, vỗ vai cậu nói: “Em vẫn nhớ câu nói gây tổn thương của Lãnh Phong à? Đừng để bụng, cậu ấy chỉ hung dữ ngoài miệng, đối với ai cũng thế. Chị không nghĩ vậy, chị thấy em rất đáng tin, hơn nữa nghe nói em lớn lên trong rừng, kinh nghiệm ngoài trời phong phú hơn mọi người, điều này chị rất tin tưởng em.”
Đây lại là sự thật, Biệt Đông nghĩ thầm. Không nói những cái khác, chỉ riêng kinh nghiệm ngoài trời thôi, cậu tin những người khác, nhất là Lãnh Phong kia nhất định không bằng mình.
Vì vậy cậu đồng ý chuyện này. Lam Tuyết Thanh lại nói về thù lao với cậu. Thời gian khoảng một tuần, vì mang tính chất phúc lợi công cộng, với tư cách là bên hợp tác, tổng giá cả Lam Tuyết Thanh nhận được không cao, số tiền tương ứng trả cho Biệt Đông cũng không nhiều. Nhưng Biệt Đông rất sẵn lòng làm việc cho Lam Tuyết Thanh, có tiền hay không đều không thành vấn đề. Sau khi nói xong những cái này, Lam Tuyết Thanh lại cho cậu xem tài liệu, đều là thông tin cá nhân của những đứa trẻ kia, còn có giới thiệu về bệnh tự kỷ.
Lam Tuyết Thanh vừa giải thích cho Biệt Đông, Biệt Đông mới biết bệnh này là như thế nào. Chẳng những gặp trở ngại nghiêm trọng trong việc giao tiếp, mà còn có tính công kích khá cao. Khi họ cảm thấy không có cảm giác an toàn sẽ trở nên cực kỳ dễ giận, và có những hành động không thể tự điều khiển. Nhưng để điều trị bệnh này, cũng không thể để họ luôn ở trong vùng an toàn của mình, cần thế giới bên ngoài liên tục, kéo dài cung cấp cho họ những k*ch th*ch mà họ có thể chấp nhận, để họ bước ra khỏi thế giới của mình từng bước một.
Biệt Đông nghe giải thích, lại nghĩ đến câu nói khi đó của Lãnh Phong, “Một chuyện phiền phức như vậy”, quả thực khá là phiền phức. Nghĩ đến người này, Biệt Đông mới muộn màng bừng tỉnh, cậu tiếp nhận công việc này, thì sẽ phải trói chặt với Lãnh Phong trong một tuần.
Nghĩ đến đây, Biệt Đông lập tức cảm thấy… mất tự nhiên không nói ra được. Cho dù là ai cũng sẽ thấy không thoải mái khi phải ở cùng một người biết rõ là ghét mình. Biệt Đông hỏi Lam Tuyết Thanh: “Vậy, ai kia, có biết em sẽ làm trợ lý cho chị không?”
Cậu mất tự nhiên đến mức thậm chí không muốn nhắc đến tên Lãnh Phong.
Lam Tuyết Thanh lắc đầu: “Chuyện xảy ra đột ngột, chị mới vội vã liên lạc với em.” Cô biết Biệt Đông đang lo lắng điều gì, “Em đừng để ý Phong, em làm trợ lý của chị, do chị mời đến, không liên quan gì với cậu ấy. Cậu ấy không có lập trường để nói gì, chị thấy hai người cần một cơ hội để hiểu nhau. Nói chứ, tính cách hai người thật ra hơi giống nhau, đều lạnh lùng cứng rắn, nhưng sâu thẳm bên trong đều rất chân thành, đến khi hai em hiểu nhau hơn sẽ ổn thôi.”
Mình giống Lãnh Phong? Biệt Đông không dám tán thành lời nói này. Họ hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vực. Vẫn là Tư Phóng nói đúng, Lãnh Phong không cùng một thế giới với tất cả những người ở đây.
Về phần Lãnh Phong đang ở thế giới nào, Biệt Đông cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Mãi đến tối hôm ấy, Biệt Đông vẫn không nhịn được suy nghĩ. Một tuần tiếp theo, nếu Lãnh Phong không chọc đến cậu, cậu sẽ tự tránh xa hắn, không đi chọc cho người ta ghét. Nhưng nếu người kia đụng đến mình, cậu cũng sẽ không khách sáo, cậu không sợ đâu.
Lời tác giả: Tiểu Đông cố lên, chồng em chỉ thích ăn đòn.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 15: Cậu thậm chí còn chẳng muốn nhắc đến tên hắn
Bất tri bất giác đã vào mùa đông, nơi như thị trấn Lê Tân thế mà ngày càng lạnh theo thời gian.
Trực giác lớn nhất của Biệt Đông đó là lúc mới đến, ban ngày nóng đến mức muốn mặc áo cộc tay, còn bây giờ ban ngày cũng phải mặc áo khoác dày. Cậu chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi, đều do Giang Nguyên mua, đủ mặc là được rồi.
Chiếc điện thoại đang dùng cũng là đồ Giang Nguyên bỏ đi, đưa cho cậu nói là điện thoại công việc. Biệt Đông vốn định đi mua cho mình một cái, loại khoảng một nghìn tệ. Bây giờ tiền trong túi da lại có thêm mấy xấp. Mặc dù chỗ Tư Phóng thiếu nửa tháng lương, nhưng một tháng gần đây khách sạn làm ăn khá khẩm, cộng thêm tiền hoa hồng, thế là kiếm được 3500. Giang Nguyên còn cố ý đến ngân hàng đổi tiền mới cho cậu, nói là sắp đến tết rồi, cho may mắn.
Hình như mọi thứ đều trở nên tốt hơn. Ban đêm Biệt Đông trộm đếm tiền, trong lòng hơi dao động, có nên rời đi hay không.
Lại cảm thấy bây giờ suy nghĩ cũng vô ích, còn lâu mới đựng đầy túi tiền. Biệt Đông suy nghĩ lộn xộn, rốt cuộc còn có cách nào có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nghĩ đến vấn đề cụ thể này lại ngày càng có tinh thần, mặc dù vẫn chưa có ý tưởng rõ ràng.
Lam Tuyết Thanh đột nhiên gọi điện thoại bảo Biệt Đông có thời gian thì đến một chuyến. Biệt Đông cũng đã lâu không đến. Sau khi Tư Phóng trang trí quán cơm khai trương trở lại, việc kinh trở nên ế ẩm hơn nhiều. Dạo này gã luôn chui vào bếp, nấu đồ ăn cho khách nghiêm túc hơn trước kia nhiều. Tạm thời gác lại những chuyện khác, cũng đã lâu không bảo Biệt Đông đi đưa đồ ăn cho Lam Tuyết Thanh.
Biệt Đông nói với Tư Phóng, Tư Phóng nhanh chóng làm món gà luộc, cẩn thận pha nước chấm rồi bảo Biệt Đông mang qua.
Trong nhà Lam Tuyết Thanh có một lò sưởi kiểu cũ, là loại có thể nấu nước có thể sưởi ấm. Ở quê Biệt Đông cũng có loại như vậy, nhìn rất thân thuộc. Hai người ngồi vây quanh, Lam Tuyết Thanh có vẻ rất bận, tay cầm một tập tài liệu dày, đi thẳng vào vấn đề nói với Biệt Đông: “Tiểu Đông, lần trước em cũng nghe thấy rồi, chị hợp tác với một tổ chức từ thiện mở trại đông, dẫn một nhóm trẻ tự kỷ tiếp xúc với thiên nhiên, vẽ tranh, làm thủ công này nọ, Lãnh Phong sẽ đến làm giáo viên mỹ thuật. Nhưng bên chị một mình không được, vốn có trợ lý, trước kia cũng từng tổ chức các hoạt động khác cùng chị, nhưng hôm qua anh ấy đi xe ngã trẹo chân. Trại đông sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa, chị tạm thời không tìm được người phù hợp, em bằng lòng đến giúp chị mấy ngày chứ?”
Biệt Đông vô thức muốn nói em đồng ý, cậu có một cảm giác gần gũi tự nhiên đối với Lam Tuyết Thanh. Mặc dù không biết tại sao, nhưng một vài suy nghĩ nhảy ra trong đầu khiến cậu hơi do dự. Bây giờ cậu không chắc liệu mình có gây họa, cuối cùng khiến những người tin tưởng cậu thất vọng hay không. Biệt Đông mấp máy môi, muốn nói gì đó lại nuốt xuống.
Lam Tuyết Thanh nhìn cậu đầy mong chờ, “Sao vậy? Có gì lo lắng à?”
Biệt Đông chỉ có thể nói: “Em sợ em lại làm hỏng.”
Lam Tuyết Thanh đặt tài liệu trong tay xuống, cười hiền nhìn cậu một lúc lâu, sau đó nói: “Ừ, chị hiểu, dạo trước chỗ anh Tư xảy ra chuýt chuyện, cũng khiến em bị liên lụy đúng không?”
“Chị Thanh, chị cũng biết à?” Biệt Đông hơi bất ngờ, cậu vốn tưởng Lam Tuyết Thanh không hề quan tâm đến Tư Phóng.
Lam Tuyết Thanh nói: “Chuyện lớn như vậy tất nhiên chị biết, nửa cái thị trấn này đều đang hóng hớt vụ đánh nhau của mọi người, tiếng động khá lớn.”
Biệt Đông rất xấu hổ, cúi đầu lúng túng nhìn ấm nước bốc hơi nóng trên bếp.
“Không phải lỗi của em, Tiểu Đông, em đừng ôm hết trách nhiệm vào mình.” Lam Tuyết Thanh nói.
Biệt Đông lại bất ngờ. Lam Tuyết Thanh là người đầu tiên nói như vậy. Là mình mất não mang súng săn ra, nhất thời ấm đầu mới gây ra tai họa.
“Tư Phóng…” Lam Tuyết Thanh nhắc đến chồng cũ, hình như cảm thấy phức tạp, không biết nên nhận xét như thế nào, cuối cùng nói: “Anh ta gặp rắc rối gì chị cũng không ngạc nhiên.”
“Dạ?” Biệt Đông ngẩng đầu.
Nụ cười của Lam Tuyết Thanh hơi đắng chát, chị kể ngắn gọn lý do ly hôn với Tư Phóng, nghe có vẻ là một câu chuyện giang hồ rất bình thường ở địa phương.
Tư Phóng là người địa phương, khoảng thời gian trước làm ăn có chút danh tiếng, ai cũng gọi gã là anh Tư. Bên dưới có một nhóm đàn em xem gã là đại ca, còn có một đối tác, là bạn thân từ nhỏ, anh em rất thân. Sau đó người bạn kia mê cờ bạc, thua hết số tiền cả hai hùn vốn để làm một đơn hàng lớn, còn nợ hơn ba triệu. Người kia ra khỏi sòng bạc sau khi viết giấy nợ, nói là đi gom tiền trong một tuần, sau đó bỏ trốn trong đêm.
Tư Phóng là người đầu tiên phát hiện ra số tiền kinh doanh biến mất, còn phát hiện anh em bốc hơi khỏi nhân gian. Thế là gã lần theo manh mối để lại đi tìm người khắp nơi, tìm mãi đến Thái Lan, rồi tìm được người. Nhưng người kia lại quỳ xuống với gã ngay tại chỗ, nói rằng món nợ của hắn ta không chỉ có từng này, trở về sẽ bị chém chết ngay lập tức, làm thế nào cũng không chịu về cùng Tư Phóng.
Trong lúc này, thời hạn một tuần đã đến, người đòi nợ tìm đến tận nơi, nhưng không gặp được người nợ. Trên giấy nợ kia viết danh nghĩa của công ty, cho nên bọn họ quay đầu tìm Tư Phóng đòi tiền. Nhưng lúc đó Tư Phóng đang ở Thái Lan, họ tưởng Tư Phóng và bạn thân cùng bỏ trốn nên đập phá công ty, đồng thời bắt cóc Lam Tuyết Thanh.
Biệt Đông thực sự kinh ngạc, hóa ra là như vậy?
Vẻ mặt Lam Tuyết Thanh bình tĩnh, nói rằng nhóm người bắt cóc kia cũng không thực sự làm gì cô. Dù sao lúc đó Tư Phóng rất nổi tiếng. Họ biết nếu thực sự làm gì vợ gã, đoán chừng Tư Phóng có thể liều mạng với họ, nhưng sẽ không thiếu những tra tấn khác. Tư Phóng lo lắng vội vã quay về, chấp nhận số tiền trên giấy nợ ngay tại chỗ. Ngày đó Tư Phóng không dẫn theo đàn em, chỉ đến một mình. Đối phương có mấy chục người, đã làm khó gã rất nhiều. Đại ca bên kia cũng hoàn toàn không tin gã, Tư Phóng trực tiếp chặt một đốt ngón tay. Đại ca bên kia sững sờ, đồng ý với điều kiện trả nợ hàng tháng mà Tư Phóng đề xuất.
Trong lòng thổn thức vài lần, Biệt Đông hỏi: “Vì chuyện này chị mới ly hôn với anh Tư sao?”
Lam Tuyết Thanh gật đầu, lại lắc đầu: “Tư Phóng là người coi trọng đạo nghĩa giang hồ, có thể không tiếc mạng sống vì một chút tình nghĩa, thích hợp làm một kẻ phiêu bạt, không hợp để sống qua ngày. Trước kia chị say mê điểm này ở anh ấy, sau khi cưới mới dần nhìn rõ. Những ngày tháng nhiệt huyết lại điên cuồng kia chỉ có thể nhìn từ xa, khi mình là người trong cuộc mới biết ngây thơ và ngu ngốc biết mấy.”
Biệt Đông suy nghĩ, vẫn muốn tranh thủ giúp Tư Phóng, cậu giải thích: “Bây giờ có lẽ anh Tư cũng đã thay đổi nhiều, em thấy anh ấy suốt ngày bận rộn với quán cơm, không thấy anh ấy đụng đến những người khác việc khác.”
Lam Tuyết Thanh lại cười một tiếng, lắc đầu nhưng không tiếp lời, cô nói: “Mọi chuyện đã qua rồi, xem như chị đã chán ngấy anh ấy và cuộc sống với anh ấy, chị thích cuộc sống bây giờ.”
Biệt Đông chỉ có thể im lặng.
Quay về chuyện trại đông, Lam Tuyết Thanh nói: “Tiểu Đông, em đừng lo lắng, thật ra việc rất đơn giản, đó là giúp chị trông nom bọn nhỏ, nó là bọn nhỏ nhưng thật ra cũng hơn mười tuổi rồi, nhỏ quá cũng không thích hợp dẫn ra ngoài, giống như đừng để chúng đi lạc lúc ở bên ngoài, bên chị có em, có Lãnh Phong, trong lòng chị đã yên tâm.”
Thật ra Biệt Đông đã thầm đồng ý, nhưng vẫn ngốc nghếch hỏi một câu: “Chị Thanh, chị không thấy em cũng dễ nóng đầu, không có não sao?”
Lam Tuyết Thanh cười ha ha, vỗ vai cậu nói: “Em vẫn nhớ câu nói gây tổn thương của Lãnh Phong à? Đừng để bụng, cậu ấy chỉ hung dữ ngoài miệng, đối với ai cũng thế. Chị không nghĩ vậy, chị thấy em rất đáng tin, hơn nữa nghe nói em lớn lên trong rừng, kinh nghiệm ngoài trời phong phú hơn mọi người, điều này chị rất tin tưởng em.”
Đây lại là sự thật, Biệt Đông nghĩ thầm. Không nói những cái khác, chỉ riêng kinh nghiệm ngoài trời thôi, cậu tin những người khác, nhất là Lãnh Phong kia nhất định không bằng mình.
Vì vậy cậu đồng ý chuyện này. Lam Tuyết Thanh lại nói về thù lao với cậu. Thời gian khoảng một tuần, vì mang tính chất phúc lợi công cộng, với tư cách là bên hợp tác, tổng giá cả Lam Tuyết Thanh nhận được không cao, số tiền tương ứng trả cho Biệt Đông cũng không nhiều. Nhưng Biệt Đông rất sẵn lòng làm việc cho Lam Tuyết Thanh, có tiền hay không đều không thành vấn đề. Sau khi nói xong những cái này, Lam Tuyết Thanh lại cho cậu xem tài liệu, đều là thông tin cá nhân của những đứa trẻ kia, còn có giới thiệu về bệnh tự kỷ.
Lam Tuyết Thanh vừa giải thích cho Biệt Đông, Biệt Đông mới biết bệnh này là như thế nào. Chẳng những gặp trở ngại nghiêm trọng trong việc giao tiếp, mà còn có tính công kích khá cao. Khi họ cảm thấy không có cảm giác an toàn sẽ trở nên cực kỳ dễ giận, và có những hành động không thể tự điều khiển. Nhưng để điều trị bệnh này, cũng không thể để họ luôn ở trong vùng an toàn của mình, cần thế giới bên ngoài liên tục, kéo dài cung cấp cho họ những k*ch th*ch mà họ có thể chấp nhận, để họ bước ra khỏi thế giới của mình từng bước một.
Biệt Đông nghe giải thích, lại nghĩ đến câu nói khi đó của Lãnh Phong, “Một chuyện phiền phức như vậy”, quả thực khá là phiền phức. Nghĩ đến người này, Biệt Đông mới muộn màng bừng tỉnh, cậu tiếp nhận công việc này, thì sẽ phải trói chặt với Lãnh Phong trong một tuần.
Nghĩ đến đây, Biệt Đông lập tức cảm thấy… mất tự nhiên không nói ra được. Cho dù là ai cũng sẽ thấy không thoải mái khi phải ở cùng một người biết rõ là ghét mình. Biệt Đông hỏi Lam Tuyết Thanh: “Vậy, ai kia, có biết em sẽ làm trợ lý cho chị không?”
Cậu mất tự nhiên đến mức thậm chí không muốn nhắc đến tên Lãnh Phong.
Lam Tuyết Thanh lắc đầu: “Chuyện xảy ra đột ngột, chị mới vội vã liên lạc với em.” Cô biết Biệt Đông đang lo lắng điều gì, “Em đừng để ý Phong, em làm trợ lý của chị, do chị mời đến, không liên quan gì với cậu ấy. Cậu ấy không có lập trường để nói gì, chị thấy hai người cần một cơ hội để hiểu nhau. Nói chứ, tính cách hai người thật ra hơi giống nhau, đều lạnh lùng cứng rắn, nhưng sâu thẳm bên trong đều rất chân thành, đến khi hai em hiểu nhau hơn sẽ ổn thôi.”
Mình giống Lãnh Phong? Biệt Đông không dám tán thành lời nói này. Họ hoàn toàn là hai người khác nhau một trời một vực. Vẫn là Tư Phóng nói đúng, Lãnh Phong không cùng một thế giới với tất cả những người ở đây.
Về phần Lãnh Phong đang ở thế giới nào, Biệt Đông cũng không có hứng thú tìm hiểu.
Mãi đến tối hôm ấy, Biệt Đông vẫn không nhịn được suy nghĩ. Một tuần tiếp theo, nếu Lãnh Phong không chọc đến cậu, cậu sẽ tự tránh xa hắn, không đi chọc cho người ta ghét. Nhưng nếu người kia đụng đến mình, cậu cũng sẽ không khách sáo, cậu không sợ đâu.
Lời tác giả: Tiểu Đông cố lên, chồng em chỉ thích ăn đòn.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 15
10.0/10 từ 47 lượt.