Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 43


Triều Tịch không đi làm.  


 


Bởi vì vài ngày nữa là đến đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong nên khi sắp xếp lịch làm việc, cô đã cố ý để mình được nghỉ trong mấy ngày đó. Cũng vì thế mà gần đây cô phải liên tục làm ca ngày lẫn ca đêm.  


 


Mãi đến trưa hôm nay, kỳ nghỉ ba ngày của cô mới bắt đầu.  


 


Đám cưới của Chung Niệm và Lương Diệc Phong là một đám cưới theo phong cách phương Tây, đơn giản và khiêm tốn, chỉ mời những người thân cận và bạn bè. Tổng số khách mời thậm chí chưa đến trăm người.  


 


Lương Diệc Phong là người sống kín đáo nhưng hễ liên quan đến Chung Niệm thì lại phô trương hết mức, như thể muốn cả thế giới biết rằng anh ấy đã chinh phục được tình yêu từ thuở niên thiếu, vì thế đến màn cầu hôn cũng rất hoành tráng.  


 


Nhưng Chung Niệm thì không như vậy, cô ấy luôn điềm đạm, giản dị nên đám cưới cũng được tổ chức rất đơn giản.  


 


Dẫu đơn giản là vậy, các nghi thức cần có vẫn không thể bỏ qua, quy trình đã được giản lược nhiều lần nhưng vẫn rườm rà đến mức khiến người ta mệt mỏi.  


 


Sau khi xác nhận xong các bước trong quy trình, Triều Tịch kiệt sức tựa vào ghế sofa.  


 


Chung Niệm cười nói:  "Cũng không mệt đến mức vậy đâu nhỉ?"  


 


"Còn mệt hơn làm ca phẫu thuật mười tiếng nữa." Triều Tịch lưu loát bổ sung thêm: "Suy cho cùng, đây cũng không phải là chuyện tớ giỏi hay có hứng thú."  


 


Chung Niệm cười thấu hiểu: "May mà cậu không làm phù dâu, phù dâu còn mệt hơn đấy."  


 


Trước đây Chung Niệm từng mời Triều Tịch, bạn thân của Chung Niệm có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có hai người.  


 


Trùng hợp thay, cả hai đều có chữ "Triều" trong tên.  


 


Tô Hoa Triều và Triều Tịch.  


 


Nhưng Tô Hoa Triều đã kết hôn, không thể làm phù dâu được nên cô ấy đã để con gái đáng yêu của mình, Hách Triều Nhan, làm hoa đồng.  


 


Còn Triều Tịch...  


 


Khi đó, Triều Tịch vẫn chưa xác định được sẽ làm việc tại bệnh viện nào sau khi về nước. Hệ thống bệnh viện rất phức tạp, xin nghỉ phép là chuyện vô cùng phiền phức. 


 


Hơn nữa, lúc đó Lục Trình An đã xác nhận chắc chắn sẽ là phù rể, còn Triều Tịch vẫn chưa rõ lòng mình, dù trong lòng có mong đợi và mơ mộng nhưng vẫn giữ sự dè dặt.  


 


Chung Niệm không làm khó cô, bèn nói: "Tớ có một cô em họ, trước đây quan hệ cũng tạm được, để nó làm vậy."  


 


Nhắc đến vấn đề này, Triều Tịch hỏi cô ấy: "Khi nào em họ cậu tới?"  


 


Chung Niệm: "Tối mai. À, đúng rồi, nó cũng là bác sĩ ở bệnh viện của các cậu."  


 


"Sao tớ chưa từng nghe Lương Diệc Phong nhắc đến?" 


 


"Ngay cả em gái của mình anh ấy cũng không nhắc, làm sao có thể nói đến em họ của tớ được." Chung Niệm cười nhạt: "Hơn nữa, tớ với nhà họ Thẩm cũng không thân thiết lắm, cô em họ này là con của chú họ nội."  


 


Nhà họ Thẩm?  


 


Trong đầu Triều Tịch lập tức hiện ra một cái tên: "Thẩm Túy?"  


 


Chung Niệm: "Cậu quen à?"  


 


"Ừm, thường xuyên cùng nhau làm phẫu thuật."  


 


"Vậy thì đỡ mất công giới thiệu."  


 


Đúng lúc đó, điện thoại của Triều Tịch đặt trên bàn trà sáng lên.  


 


Là tin nhắn của Lục Trình An.  


 


Cô mở ra, nhắn lại một chữ [ồ].


 


Sau khi đặt điện thoại xuống, cô giả vờ tán gẫu với Chung Niệm: "Có mấy phù rể vậy?"  



 


Chung Niệm lập tức nhận ra vấn đề, liền chọc: "Cậu muốn hỏi có mấy phù dâu chứ gì?"  


 


Tâm tư bị vạch trần, Triều Tịch nửa hờn trách: "Chung Niệm!"  


 


Chung Niệm cười nhạt: "Ba phù dâu, có điều đến bây giờ cậu còn không yên tâm về anh hai à?"  


 


"Yên tâm chứ." Triều Tịch nói một cách hờ hững: "Nhưng mình sợ mấy cô phù dâu ấy thích anh ấy."  


 


Chung Niệm: "..."  


 


Cô ấy nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng này dường như cũng khá cao.  


 


"Vậy thì thế nào?"  


 


Triều Tịch nghiêng đầu nhìn cô ấy, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, lướt qua một vẻ quyến rũ mơ màng: "Vậy thì ngày mai tớ định đi mua một chiếc váy, ăn mặc thật xinh đẹp để dập tắt mấy ý định của những người phụ nữ đó."  


 


Từng cử chỉ, từng động tác đều mang sức hút chết người như một yêu tinh.


 


Chung Niệm: "Ngày mai hả?"  


 


"Ừ."  


 


"Ngày mai là phiên tòa của vụ án Lục Trình An, cậu không đi à?"


 


Cô lắc đầu: "Không đi."  


 


"Tại sao?"  


 


Triều Tịch: "Có quá nhiều phóng viên rồi, không lẽ cậu cũng định đi hả?"


 


Chung Niệm: "Ừ, vì vụ án này được quan tâm rất lớn, lại liên quan đến vấn đề nhạy cảm giữa bác sĩ và người bệnh nên đài truyền hình coi đây là chủ đề trọng điểm cấp một."  


 


"Người quá đông, chỗ ngồi không đủ, tớ không muốn đến chen chúc."  


 


"Cậu không muốn biết kết quả ư?"  


 


Triều Tịch cười nhạt: "Lục Trình An đã nói trước kết quả cho tớ rồi."  


 


"Lỡ có thay đổi thì sao?"  


 


Triều Tịch lắc đầu, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại chắc nịch: "Không đâu, chuyện anh ấy muốn làm, chắc chắn sẽ làm được."  


 



 


Hôm sau, vụ án của bác sĩ Trần Lượng được đưa ra xét xử.  


 


Phòng nghe xử án chật kín người, ngoài nhân viên viện kiểm sát và gia đình Vương Thành Văn, số còn lại đều là phóng viên của các kênh truyền thông lớn. Tuy nhiên, do yêu cầu bắt buộc, tất cả công cụ quay phim chụp ảnh đều phải để bên ngoài, chỉ được mang theo giấy bút vào trong.  


 


Khi phiên tòa bắt đầu, Triều Tịch đang đi mua sắm.  


 


Sau khi mua được chiếc váy vừa ý, cô nhận được tin nhắn của Chung Niệm, chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng khiến người ta hả hê: [Tử hình].


 


Chưa kịp nhắn lại, điện thoại đã đổ chuông.  


 


Là Lục Trình An.  


 


Triều Tịch bắt máy: "Kết thúc rồi à anh?"  


 


Đầu dây bên kia, giữa những âm thanh ồn ào và huyên náo, giọng của Lục Trình An hơi khàn: "Ừ, kết thúc rồi."  


 


Chưa để anh nói thêm, giọng một người vang lên từ bên kia: "Kiểm sát Lục, phóng viên của đài truyền hình thành phố muốn phỏng vấn anh."  


 


Lục Trình An: "Từ chối đi."  



 


"Nhưng cô ấy nói đã hẹn trước với anh rồi." 


 


Lục Trình An im lặng vài giây: "Cô ấy tên gì?"  


 


"Chung Niệm."  


 


Triều Tịch bật cười: "Anh đi giúp Chung Niệm đi. Ngày mai người ta cưới rồi đấy, hôm nay vẫn làm hết trách nhiệm đến phỏng vấn anh. Huống hồ cô ấy còn là vợ của Lương Diệc Phong, bạn thân của em."  


 


Dù Lục Trình An có không vui đi chăng nữa thì anh cũng phải giúp lần này.


 


Anh khó chịu thở hắt ra: "Phiền phức quá."  


 


Triều Tịch vừa đi đến bãi đỗ xe, tìm thấy xe của mình, cô nói: "Anh nhận phỏng vấn đi, lát nữa em lái xe qua đón anh nhé?"  


 


Tâm trạng bực bội của Lục Trình An lập tức tan biến: "Được."  


 


Từ trung tâm thương mại đến tòa án mất gần bốn mươi phút lái xe, may mà hôm nay là ngày làm việc, không gặp phải cảnh tắc đường. Khi xe sắp đến tòa án, điện thoại của Triều Tịch đổ chuông. Cô nghe máy, giọng của Lục Trình An trầm ấm vang lên trong không gian kín của xe.


 


"Anh đang đứng ở lề đường, thấy anh chưa?"  


 


Triều Tịch phóng tầm mắt ra xa.  


 


Rất nhanh, cô nhìn thấy Lục Trình An đang đứng bên lề đường.  


 


Lục Trình An vẫn mặc bộ đồng phục cần thiết khi ra tòa nhưng áo khoác đã được anh cầm trên tay. Dưới ánh mặt trời rực rỡ, không khí ấm áp pha chút gió nhẹ, làn gió khẽ thổi tung chiếc áo sơ mi trắng, làm nổi bật thân hình vai rộng eo thon của anh trong ánh sáng và bóng râm. 


 


Chiếc quần tây đen ôm trọn đôi chân dài thẳng tắp của anh. Anh đứng đó một cách thoải mái, một tay cầm điện thoại, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa phảng phất nét xuân.  


 


Anh lia mắt tìm kiếm, cũng phát hiện ra Triều Tịch, qua điện thoại, anh nói: "Anh thấy em rồi."  


 


Triều Tịch: "Em cũng vậy."  


 


Cô dừng xe ngay trước mặt anh.  


 


Sau khi Lục Trình An lên ghế phụ, xe rẽ ở ngã tư phía trước, hướng đến một khu nghỉ dưỡng ở phía tây thành phố. Ngày mai chính là lễ cưới của Lương Diệc Phong và Chung Niệm. Cặp đôi đã chọn nơi này để tổ chức một lễ cưới giản dị.  


 


Quản lý sảnh nhận ra Lục Trình An, bước tới chào đón: "Cậu hai Lục, phòng của cậu đã được chuẩn bị xong." 


 


Lục Trình An gật đầu, sau đó hỏi thêm: "Xem trong danh sách sắp xếp, phòng của Triều Tịch là phòng nào?"  


 


Quản lý sảnh thoáng ngơ ngác nhưng nhờ được huấn luyện bài bản, cô ấy nhanh chóng nhớ lại lời dặn dò đặc biệt của Thẩm Phóng khi đưa danh sách bố trí phòng cho khách hôm đó.  


 


Giọng cậu ấy lúc đó vừa như trêu đùa, vừa đầy ẩn ý: "Còn một vị khách tên Triều Tịch, thân phận cô ấy khá đặc biệt, không cần sắp xếp phòng cho cô ấy."  


 


Khu nghỉ dưỡng này thuộc tập đoàn Thẩm thị, ban đầu Thẩm Phóng mở ra chỉ như một trò tiêu khiển, vì thế số lượng phòng cũng không nhiều, vừa khít để tiếp đón tất cả khách mời, không có phòng thừa.


 


Quản lý sảnh lúc đó vô cùng khó xử: "Nhưng mà…"  


 


Thẩm Phóng phẩy tay: "Yên tâm, sẽ có người lo liệu. Nếu cô dám sắp xếp phòng cho cô ấy..." Cậu ấy ngừng lại một chút, giọng đột nhiên trầm xuống: "Thì cô có thể nghỉ phép lễ Quốc Khánh vô thời hạn rồi."  


 


Nhớ lại lời dặn hôm đó và nhìn tình hình trước mắt, quản lý sảnh thầm hiểu.  


 


Lục Trình An không thường xuyên đến đây nhưng mỗi lần đến, những người khác đều có bạn gái hoặc người đi cùng, chỉ có anh là luôn lẻ loi. Hôm nay, anh lại mang theo một người phụ nữ.  


 


Quản lý sảnh, với sự tinh tế của mình, lập tức hiểu câu nói "có người sẽ lo liệu", "người đó" chính là người trước mặt.  


 


Cô ấy giữ gương mặt bình thản, trả lời: "Cô Triều Tịch và cậu chủ ở cùng một phòng."   


 


Lông mày Lục Trình An khẽ nhíu lại, gần như không nhận ra.  


 


Không phải anh không muốn ở chung phòng với Triều Tịch, tuy thậm chí hai người đã thân mật hơn cả thế nhưng sau đêm hôm đó, họ chưa từng qua đêm cùng nhau.  


 


Anh lo Triều Tịch sẽ nghĩ anh cố tình sắp đặt.  



Chẳng ngờ, bên tai bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của cô, không chút do dự: "Dẫn chúng tôi lên phòng đi."  


 


Quản lý sảnh như trút được gánh nặng.


 


Cô ấy thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, mời đi lối này."  


 


Lục Trình An khẽ nhướn mày, ánh mắt lộ chút ý cười mơ hồ nhưng từ đầu đến khi vào phòng, anh không nói một lời. Khi cửa phòng đóng lại, anh tựa lưng vào cánh cửa, thả lỏng cơ thể.  


 


Tiếng lưng anh va nhẹ vào cửa vang lên.  


 


Triều Tịch quay người lại.  


 


Thấy bộ quần áo trên tay anh bị vứt bừa vào góc lối vào, tay phải anh đặt lên kệ gần đó, tay kia thong thả kéo lỏng cà vạt. Anh đứng đó với vẻ bất cần, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười mang đầy ẩn ý: "Hửm?"  


 


Nụ cười của anh khiến người ta nghĩ ngợi.  


 


Triều Tịch hiểu ý anh.  


 


Sự ngượng ngùng vốn bị cô đè nén lúc nãy nay trào lên. Trước mặt người ngoài, cô có thể giữ vẻ điềm tĩnh, thản nhiên nói về chuyện ở chung phòng. Tuy nhiên hiện tại…


 


Phải đối diện ánh mắt đầy hàm ý của anh...  


 


Triều Tịch hơi mất tự nhiên, vô thức mím môi: "Sao vậy?"  


 


Lục Trình An bất ngờ nhấc chân, chậm rãi bước về phía cô.  


 


Không biết là do ảo giác hay ánh sáng dịu dàng trong phòng kéo dài từng cử động của anh, mà mỗi bước đi của anh đều như kéo dài vô tận. Tay anh vẫn giữ trên chiếc cà vạt, một kéo một buông, chiếc cà vạt bị anh tháo ra, rồi thả xuống đất.  


 


Ngón tay tiếp tục lần xuống, tháo từng chiếc cúc áo.  


 


Chiếc cúc đầu tiên.  


 


Xương quai xanh lộ ra.  


 


Chiếc thứ hai.  


 


Cơ ngực anh hiện rõ.  


 


Tới chiếc thứ ba, anh dừng lại.  


 


Lúc này, anh đã đứng trước mặt cô. Đôi mắt Triều Tịch cụp xuống, qua phần áo mở rộng, thấp thoáng có thể thấy những đường nét cơ bụng của anh.  


 


Ánh mắt cô khẽ dao động.  


 


Trên đầu, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.  


 


Lục Trình An cố tình hạ giọng, giọng khàn mà quyến rũ, nói: "Có phải em cố ý không?"  


 


Triều Tịch khó hiểu: "Cố ý gì?"  


 


"Cố ý bảo Chung Niệm sắp xếp cho chúng ta ở chung một phòng." Lục Trình An nâng cằm cô lên bằng ngón tay, động tác đầy vẻ khiêu khích. Ánh mắt anh dừng trên cô, trong đôi mắt ấy đầy sự trêu chọc: "Rồi sau đó..."  


 


Giọng nói của anh kéo dài lê thê: "Chiếm đoạt anh."  


 


"…"  


 


Đúng là tên vừa ăn cắp vừa la làng.


 


Triều Tịch đưa tay kéo nhẹ chiếc áo đang mở của anh, định nói gì đó thì tay còn lại của anh bất ngờ giữ lấy cổ tay cô: "Vậy là định ra tay với anh rồi?" Gương mặt Lục Trình An vẫn dịu dàng nhưng biểu cảm thì nghiêm túc đến lạ: "Giờ mới một giờ rưỡi chiều thôi, em có phải hơi nôn nóng quá không?"  


 


Triều Tịch nhấn mạnh: "Là anh tự mình cởi áo nhé."  


 


Tay anh chậm rãi hạ xuống.  


 



Không biết từ lúc nào, tay cô đã đặt lên vị trí chiếc cúc thứ ba trên áo anh, còn tay anh lại buông thõng bên người.  


 


"Anh nóng quá, chỉ muốn cởi vài cúc áo." Lục Trình An nghiêm túc hỏi: "Nhưng tay em đặt ở đây là có ý gì? Giúp anh hạ nhiệt à? Hửm?"  


 


Khi nói, anh cố tình phả hơi thở ấm áp lên mặt cô.  


 


Triều Tịch hít một hơi thật sâu: "Lục Trình An."  


 


Lục Trình An: "Có."


 


Triều Tịch bất ngờ mỉm cười, cô nhón chân, kề sát tai anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, giọng nói đầy vẻ mập mờ: "Bây giờ bắt đầu thì hơi sớm quá nhỉ? Hử?"  


 


Chữ cuối cùng gần như chỉ là hơi thở nhẹ.  


 


Giọng cô run rẩy, lại mang theo vẻ dịu dàng đặc trưng của phụ nữ.  


 


Trong đầu Lục Trình An bỗng vang lên tiếng "ong ong".  


 


Ngón tay Triều Tịch vẫn đặt trên cúc áo thứ ba của anh, nhẹ nhàng xoay tròn. Cơ thể Lục Trình An lập tức căng cứng. Đôi mắt anh hơi cụp xuống, nhìn bàn tay nhỏ nhắn của cô đang chầm chậm di chuyển quanh chiếc cúc áo.  


 


"Anh biết không, em khá coi trọng bầu không khí."  


 


Cô cụp mắt, giọng điệu ung dung.


 


"Em không thích ban ngày lắm, thích buổi tối hơn, vì vậy…"  


 


Cô cài lại từng chiếc cúc áo mà anh đã tháo ra, đến khi cài chiếc cúc trên cùng, cô cố ý kéo chặt cổ áo anh, Lục Trình An bị siết cổ, ho khẽ một tiếng.  


 


Triều Tịch cài xong cúc áo, nhặt chiếc cà vạt dưới đất lên, buộc lại cho anh.  


 


Trong chớp mắt, anh lại biến thành kiểm sát Lục mà mọi người đều khiếp sợ, lịch lãm và dịu dàng, gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, khiến người khác không dám lại gần.  


 


Triều Tịch vỗ nhẹ lên vai anh, ánh mắt như làn x**n th**, có thể ép ra nước vậy.


 


Cô hạ thấp thanh âm, giọng điệu lười biếng đến cùng cực nhưng từng chữ lại vô cùng tàn nhẫn: "Làm ơn, ban ngày thì làm người, được không?"  


 


Tất cả sự mờ ám trong căn phòng ngay lập tức tan biến.  


 


Không hiểu vì lý do gì, Lục Trình An bỗng phá lên cười. Vai anh run lên, cả lồng ngực cũng rung động khi anh cười. Anh tựa vào kệ bên cạnh, cười đến nỗi không kiềm chế được.  


 


Triều Tịch nhíu mày, không vui: "Buồn cười lắm hả?"  


 


"À…" Lục Trình An nghiêm túc nghĩ ngợi: "Cũng bình thường?"  


 


Nhưng anh vẫn không ngừng cười.  


 


Triều Tịch không hiểu nổi, cô không nghĩ câu vừa rồi của mình có gì buồn cười đến vậy. Thậm chí, cô còn thấy câu nói ấy rất nghiêm túc và đúng đắn.  


 


Cô cũng không phải Liễu Hạ Huệ, vừa nãy Lục Trình An làm vậy…


 


Đúng là quyến rũ được cô.  


 


Thực tế, anh không cần làm gì, lúc cô đến đón anh, nhìn anh đứng ven đường với bộ đồng phục trên người, cô đã không thể rời mắt, càng đừng nói đến cảnh tượng cấm trẻ em dưới mười tám tuổi lúc nãy…  


 


Nhưng anh cứ cười mãi, cằm hơi cúi, như muốn kìm lại mà không được. Nụ cười của anh lấp lánh, giống như ánh nắng mùa thu ngoài cửa sổ, sáng rực mà dịu dàng, ánh lên chút sắc vàng vỡ vụn.  


 


Triều Tịch cũng không nhịn được mà bật cười.  


 


Phải một lúc sau, Lục Trình An mới ngừng cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng có vẻ miễn cưỡng: "Được, tạm thời ban ngày anh sẽ làm người." 


 


Anh ngừng lại vài giây.


 


Lục Trình An nhướn mày, ánh mắt anh thấp thoáng vẻ mập mờ: "Đến tối, anh không đảm bảo đâu."  


 


Triều Tịch: "…"


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 43
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...