Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng

Chương 42


Lúc Triều Tịch bước vào viện kiểm sát, cô vẫn cảm thấy người đàn ông trước mặt mình nghiêm nghị, đúng chuẩn hình mẫu trưởng thành và vững chãi, trang phục chỉnh tề lịch sự, chỉ là thói hư tật xấu vẫn còn đó.


 


Khi anh cúi đầu trêu chọc cô, trông anh chẳng khác gì một kẻ lưu manh.


 


Nhưng chỉ vài giây sau, giọng anh lại thay đổi đi.


 


Anh hỏi cô: "Em còn khó chịu không?"


 


Triều Tịch ngẩn người: "Hả?"


 


"Hôm qua anh vốn không định nhanh như vậy." Lục Trình An nghiêng đầu hôn lên cổ cô, gần như áp sát vào tai cô nói: "Nhưng anh đã đợi mười năm rồi, nhất thời thật sự có chút không nhịn được."


 


Cô lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không sao, công việc quan trọng hơn."


 


Lục Trình An cười như có như không.


 


Triều Tịch hỏi anh: "Anh có từng nghĩ trở lại như trước kia không?"


 


"Không." Anh thẳng thắn đáp.


 


Triều Tịch mỉm cười: "Ừm."


 


"Em không hỏi anh lý do à?"


 


"Anh đã nói cho em biết từ lâu rồi mà."


 


Lục Trình An buông lỏng vòng tay, phía sau anh là chiếc bàn, anh dựa cả người vào bàn, nửa ngồi nửa đứng trên đó, hai tay chống lên mép bàn, anh nghe vậy lập tức nhướn mày nhìn cô.


 


"Anh nói với em khi nào?"


 


"Lúc ở bệnh viện..." Triều Tịch cụp mắt xuống, vẻ mặt thản nhiên.


 


Đêm đó ở bệnh viện, Lục Trình An đã nói với cô: "Những chuyện anh có thể chịu đựng được năm hai mươi tuổi, bây giờ thật sự không chịu đựng được nữa." Vì vậy anh không muốn quay lại như trước kia.


 


Nhưng thật ra muốn hay không thì có gì quan trọng chứ.


 


Cả đời người, điều khó nhất chính là ngoảnh đầu nhìn lại.


 


Sau khi ở lại văn phòng của anh một lúc, Triều Tịch định rời đi.


 


Trước khi đi, cô đưa tay về phía anh: "Đưa cho em đi."


 


Lục Trình An giả vờ không hiểu, đặt tay mình lên tay cô, khóe môi nhếch lên, giọng điệu trêu chọc: "Thích nắm tay anh à?"


 


Triều Tịch vô tình hất tay anh ra: "Vòng cổ của em cơ."


 


Lục Trình An mỉm cười, lấy chiếc vòng cổ từ trong túi ra.


 


Chiếc vòng cổ kim cương lắc lư trong không trung, Triều Tịch đưa tay muốn lấy, Lục Trình An lại giơ lên cao, anh khẽ thở dài, tiếng thở dài vừa kéo dài vừa mập mờ, giọng điệu lả lơi: "Để anh đeo cho em."


 


Trong đầu Triều Tịch đột nhiên hiện lên cảnh tượng tối hôm qua.


 


Anh áp sát tai cô, hơi thở gấp gáp đầy gợi cảm nói: "Giúp anh đeo vào được không?"


 


Hiệu quả như nhau.


 


Nói xong, anh nghiêng người về phía cô, vòng qua cổ cô, đeo chiếc vòng cổ cho cô.


 


Động tác của anh vụng về nhưng lại vô cùng cẩn thận.


 


Sau khi đeo xong, anh tựa đầu vào vai cô, đột nhiên thở dài.


 


Triều Tịch: "Sao vậy?"



 


"Muốn hôn em." Anh thẳng thắn trêu chọc một cách trắng trợn rồi dừng lại hai giây, sau đó lại khẽ cười: "Mặc dù biết em sẽ từ chối nhưng vẫn muốn hôn em, anh phải làm sao bây giờ?"


 


Triều Tịch cụp mắt, liếc nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy góc nghiêng khuôn mặt anh, khóe môi cong lên, rõ ràng đang mỉm cười. Hai mắt nhắm chặt, dường như đang cố gắng hết sức kiềm chế d*c v*ng của mình, anh dựa sát vào tai cô, hơi thở dồn dập, giọng nói khi nói chuyện mang theo ý cười: "Thôi, đợi anh về nhà rồi hôn em nhé?"


 


Anh vừa nói xong, Lục Trình An cảm thấy bên tai có xúc cảm ấm áp, hơi ẩm ướt nhưng rất mềm mại.


 


Nụ hôn này nhẹ nhàng, như lông vũ lướt qua.


 


Sau khi hôn xong, sắc mặt Triều Tịch hơi mất tự nhiên, hai má ửng đỏ, cô l**m môi, đưa tay đẩy anh ra, cố gắng giữ giọng bình tĩnh và ung dung.


 


"Như vậy được rồi chứ?"


 


Cô đứng dậy khỏi ghế.


 


Lục Trình An ngồi nửa người trên bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, tầm nhìn từ đôi mắt long lanh quyến rũ của cô dần dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên đôi môi cô.


 


Môi cô đỏ tươi, hơi ướt át, giống như quả anh đào chín mọng đang chờ được hái.


 


Lục Trình An ngả người ra sau, cổ kéo dài ra, yết hầu nhô lên không thể kìm nén được mà trượt lên trượt xuống, cổ họng bỗng nhiên khô khốc, anh l**m môi, chậm rãi nói: "Em nói thật đi Triều Tịch."


 


"Hả?" Cô hơi hoang mang.


 


Lục Trình An: "Vừa rồi lúc hôn anh, trong đầu em còn suy nghĩ gì khác không?"


 


Triều Tịch càng hoang mang hơn.


 


Nhưng chẳng bao lâu sau khi chạm vào ánh mắt đầy ẩn ý và mập mờ của anh, cô lập tức hiểu ra điều gì đó.


 


Anh vẫn đang cười, trên khuôn mặt vô cảm hiện lên vài phần ôn hòa, trong mắt mang theo ý cười nhạt nhưng lại hút hồn người ta, màu môi tươi tắn, khi cười đuôi mắt hơi nhếch lên, đa tình lại phóng túng.


 


Sau đêm qua.


 


Anh không còn che giấu bất cứ điều gì trước mặt cô nữa.


 


Cởi bỏ bộ vest đồng phục lịch sự, cả người anh chìm trong bóng đêm, trong màn đêm đen vô tận, anh không còn che giấu chút nào nữa, d*c v*ng chiếm hữu điên cuồng trong lòng bộc phát ra ngoài một cách hoang dã, lộ rõ ​​răng nanh móng vuốt sắc nhọn.


 


Tiếng th* d*c trầm thấp vừa mờ ám vừa gợi cảm càng khêu gợi hơn trong màn đêm.


 


Cô bất lực ôm lấy anh, những âm thanh khó kìm nén cứ thế tràn ra từ cổ họng.


 


Giọng của họ vang lên, tuy khác nhau giữa một người yêu kiều, một người khàn khàn nhưng lại vô cùng ăn ý.


 


Lục Trình An đặt cô nằm sấp trên giường, quay lưng về phía mình, dáng người cô cân đối, mảnh mai yểu điệu. Anh cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo hôn lên. Cảm giác ngứa ngáy lan ra khắp người.


 


Cơ thể Triều Tịch trống rỗng.


 


Cô như lơ lửng giữa không trung, trôi nổi bồng bềnh không tìm được nơi đặt chân.


 


May mà anh nắm lấy cô, mười ngón tay đan vào nhau.


 


Cuối cùng cô cũng tìm được điểm tựa, ánh mắt mơ hồ tập trung lại.


 


Nhưng anh giống như một ác ma, thì thầm bên tai cô: "Cưng à, cảm nhận được anh chưa?"


 


Cơ thể được bao bọc bởi một cảm giác kỳ diệu.


 


Không đợi câu trả lời của cô, Lục Trình An khẽ cười bên tai cô, hơi thở nóng phả vào tai cô, sức nóng như thiêu đốt, lan từ vành tai xuống cổ, rồi xuống dưới, lan dần theo nụ hôn của anh.


 


"Cưng à, cảm nhận được anh chưa?"


 


Anh không còn dịu dàng nữa mà cuồng nhiệt như gió bão cuốn lấy cô.


 


Triều Tịch như một chú mèo hoang nhỏ, khẽ r*n r*, hai tay nắm chặt tay anh.



 


Anh lại chậm lại động tác. Màn đêm phóng đại tất cả, sự trống rỗng và bất lực của cô lúc này càng thêm rõ ràng, Triều Tịch bấu chặt lấy anh, nước mắt dần dần ứa ra nơi khóe mi.


 


Mắt cô đỏ hoe, cả người gần như run rẩy, phối hợp với anh đáp lại: "Cảm nhận được rồi."


 


"Cảm nhận được gì?" Ngay cả lúc này, anh vẫn xấu xa như một tên vô lại, hỏi ra những lời như vậy.


 


Áo sơ mi trắng và quần tây đen rơi xuống đất.


 


Bên ngoài là bộ vest chỉnh tề, lịch sự ôn hòa nhưng ẩn giấu bên dưới lớp vỏ bọc ôn hòa đó là một con thú hoang.


 


Giọng anh khàn khàn trầm thấp, cố ý dụ dỗ cô, như muốn kéo cô cùng xuống địa ngục.


 


Anh nhịn nhiều năm, kiềm chế nhiều năm, lúc này cuối cùng cũng lộ nguyên hình.


 


"Gọi anh trai, ngoan nào, Triều Tịch ơi, gọi anh trai đi."


 


Triều Tịch đỏ mắt, khóe mắt ướt át.


 


Qua một lúc lâu, cuối cùng cô cũng nức nở gọi một tiếng: "Anh trai ơi".


 


Giây tiếp theo cô như từ địa ngục lên thiên đường.


 


Lớp vỏ bọc bên ngoài mà anh ngụy trang suốt mười năm qua, với vẻ ngoài lạnh lùng và thờ ơ đã bị xé toạc vào đêm qua, chỉ còn lại sự phóng túng, bất cần cùng với vẻ quyến rũ ma mị đến mê hoặc lòng người.


 


Bất kể khi nào, bất kể chuyện gì, anh đều có thể dùng cách của mình quyến rũ cô.


 


Nhưng không thể phủ nhận, dù là đêm qua hay bây giờ, anh đều đã quyến rũ cô thành công.


 


Triều Tịch im lặng một lúc.


 


Đột nhiên nghiêng người lại gần anh, hai đầu gối áp sát vào nhau.


 


Một tay cô đặt lên ngực anh, đầu ngón tay còn lại đặt lên cà vạt của anh, sau đó đầu ngón tay mềm mại, di chuyển dọc theo cổ anh lên trên rồi dừng lại ở yết hầu anh.


 


Khoảng cách mặt đối mặt rất gần, Triều Tịch nhẹ nhàng thở ra một hơi vào mặt Lục Trình An. Hơi thở ấm áp mập mờ lan tỏa trên mặt hai người.


 


Anh vẫn giữ vẻ mặt trêu chọc như cười như không, đuôi mắt nhếch lên, gần như chỉ dùng hơi thở để nói: "Hửm?"


 


Triều Tịch: "Em đang nghĩ cái này."


 


Bàn tay cô đặt trên ngực anh di chuyển xuống dưới.


 


Dừng lại ở bụng dưới, hơi thở anh bỗng nhiên dồn dập, trong mắt như có cuồng phong bão táp quét qua, đen tối lại sâu thẳm, anh khó khăn kìm nén d*c v*ng đang dâng trào.


 


Ngay cả tiếng th* d*c cũng phát ra từ kẽ răng.


 


"Còn anh thì sao?" Cô gần như áp sát môi mình vào môi anh, đôi môi khẽ mấp máy, cảm giác chạm nhẹ thoảng qua lại càng thêm kh*** g**, cô cố ý hạ thấp giọng, âm sắc đầy mị hoặc, ánh mắt nhìn anh càng thêm phần quyến rũ: "Lúc em hôn anh, anh đang nghĩ gì?"


 


Động tác của anh rất nhanh, anh giữ chặt tay cô đang di chuyển xuống dưới, nắm lấy cổ tay cô lật ngược ra sau lưng, chân phải móc nhẹ, đá vào đầu gối cô. Triều Tịch mất thăng bằng, ngã người ra sau, ngã xuống chiếc ghế cô vừa ngồi, tầm nhìn bị bóng tối bao phủ, Triều Tịch ngẩng đầu.


 


Lục Trình An nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, trong mắt đã sáng tỏ. Anh cong môi, đưa tay véo má cô, bất đắc dĩ thở dài: "Gan to thật đấy."


 


Cuối cùng cũng thắng được một lần, tâm trạng cô khá tốt.


 


Triều Tịch cong môi: "Cũng bình thường."


 


"Không làm gì được em mà." Lục Trình An thở dài khe khẽ, tuy bất đắc dĩ nhưng trong giọng nói không hề có tí chán ghét nào, thậm chí còn mơ hồ mang theo chút cưng chiều.


 


Anh nhìn đồng hồ nói: "Được rồi, cũng muộn rồi, lát nữa còn phải về làm việc à?"


 


Triều Tịch: "Ừm."


 


"Lái xe anh về đi."



"Thế còn anh thì sao?"


 


Hai người đã ra khỏi văn phòng, anh nghe vậy thì liếc nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, nhìn từ góc độ này trông có vẻ hơi bất cần đời: "Xót anh phải bắt xe về à? Hay là tối đến đón anh nhé?"


 


Triều Tịch dứt khoát từ chối: "Em phải đi làm."


 


Đến bãi đậu xe, Triều Tịch nghĩ ngợi rồi hỏi: "Mấy giờ anh tan làm?"


 


Lục Trình An cong môi: "Không chắc, có thể ba giờ, cũng có thể mười giờ. Khó nói." Anh lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa xe, đặt vào lòng bàn tay cô: "Được rồi, đừng lo lắng nữa, thật sự tưởng anh chỉ có một chiếc xe à? Anh còn một chiếc xe công vụ nữa đậu ở bãi đậu xe số hai."


 


Triều Tịch nhớ đến chỗ đậu xe của anh cũng thường xuyên thay đổi xe.


 


Về cơ bản đều là những chiếc xe có giá khởi điểm từ bảy con số nhưng thỉnh thoảng cũng thấy một chiếc Audi A6 chỉ vài trăm nghìn.


 


Chắc là xe anh dùng để đi làm.


 


Có điều thật trùng hợp, Triều Tịch vừa mở cửa xe thì bên cạnh lập tức vang lên tiếng lốp xe nghiến trên mặt đất, có xe chạy qua rồi dừng lại cách họ khoảng hai mét.


 


Hai chiếc xe, cửa kính xe đều hạ xuống.


 


"Kiểm sát Lục ơi." Người trên cả hai chiếc xe đều gọi Lục Trình An nhưng ánh mắt lại liếc về phía sau Lục Trình An: "Vị này là?"


 


Họ đã nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ bên cạnh Lục Trình An, khoảng cách quá xa, chỉ thấy dáng người mảnh mai yểu điệu, mọi người thi nhau suy đoán, đây chính là vợ chưa cưới trong truyền thuyết của Lục Trình An.


 


Đương nhiên Lục Trình An cũng nhìn thấy sự tò mò và dò xét trong mắt họ.


 


Anh hỏi Triều Tịch: "Chào hỏi một chút nhé?"


 


Triều Tịch buông tay khỏi cửa xe, đi đến bên cạnh Lục Trình An, cười nhạt với những đồng nghiệp này của anh: "Chào mọi người nhé."


 


"Chào cô."


 


Sau khi trao đổi vài câu đơn giản, Triều Tịch bèn lái xe rời đi.


 


Đợi xe cô rời khỏi bãi đậu xe, khuôn mặt Lục Trình An lại trở về như bình thường, không có chút cảm xúc nào, trong mắt lạnh nhạt, mang theo sự xa cách khiến người ta khó gần, anh nhàn nhạt nói: "Sắp đến giờ rồi, về văn phòng thôi."


 


Mọi người gật đầu.


 


Mọi người vừa đi vừa khẽ bàn tán phía sau.


 


"Không phải chứ, tôi vẫn luôn nghĩ vợ chưa cưới của kiểm sát Lục chắc cũng khá xinh nhưng mà… Nhưng mà xinh kiểu này có hơi quá đáng rồi không?" Thật ra thời gian Triều Tịch nói chuyện với họ cũng chưa đến một phút nhưng chỉ một phút này thôi đã khiến họ kinh ngạc không thôi.


 


Không chỉ kinh ngạc.


 


Mà còn là kinh hãi trước vẻ đẹp.


 


"Là kiểu đẹp đến mức rúng động lòng người ấy, hơn nữa mọi người có nhìn kỹ mặt cô ấy không? Dù sao tôi cũng đã nhìn kỹ rồi, hoặc là trang điểm theo kiểu mặt mộc, hoặc là hoàn toàn để mặt mộc." Người nói là Trần Thiến, cô ấy rất thích trang điểm, kỹ thuật trang điểm cũng rất tốt.


 


Cô ấy vừa nói xong, mọi người lập tức tấm tắc khen ngợi.


 


"Nói thật thì rất xinh, thật sự rất xinh, tha thứ cho tôi ít học, ngoại trừ chửi đù móa thì tôi không biết nói gì hơn."


 


"Có sao nói vậy, tôi cũng thế."


 


Hứa Vi Mạt nhớ đến lúc Triều Tịch quay người bỏ đi, cô ấy có liếc nhìn Lục Trình An, đuôi mắt anh nhếch lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, trong mắt như có xuân sắc long lanh đa tình.


 


Rõ ràng những người có ngũ quan yêu mị như cô ấy rất có tính công kích với người cùng giới. Nhưng Triều Tịch thì không.


 


Vẻ yêu kiều của cô dường như chỉ thể hiện trước mặt Lục Trình An, đối với người khác dường như chỉ có lạnh nhạt và xa cách.


 


Hứa Vi Mạt mỉm cười.


 


Cô ấy khá thích cô chị dâu này rồi đấy.


 



Bầu không khí căng thẳng bận rộn của văn phòng kéo dài đến trưa thứ ba mới dịu xuống.


 


Tất cả tài liệu đều đã chuẩn bị xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.


 


Lục Trình An: "Hôm nay tan làm đúng giờ."


 


Sắp tan làm, anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Triều Tịch: [Hôm nay anh không về nhà, anh về đại viện.]


 


Tin nhắn gửi đi đã lâu, cũng không có động tĩnh gì, có lẽ đang làm phẫu thuật.


 


Lục Trình An cũng không để ý, trong điện thoại vẫn còn vài tin nhắn chưa đọc.


 


Nửa tiếng trước, Lục Từ Lễ nhắn cho anh: [Anh ơi, lát nữa em qua đón Vi Mạt về nhà, anh về cùng bọn em hay tự lái xe về?]


 


Lục Trình An: [Mấy đứa cứ về đi.]


 


Nhà họ Lục có nhiều quy củ, những năm trước còn yêu cầu đám con cháu chưa lập gia đình mỗi tuần phải về nhà một lần, sau này là ba Lục Trình An chủ động đề nghị: "Công việc của các con bận rộn quá, mỗi tuần về nhà một lần thì mệt lắm, mỗi tháng anh chị em các con chọn một ngày về nhà là được rồi."


 


Cho nên đã đổi thành mỗi tháng về nhà một lần.


 


Chớp mắt đã cuối tháng chín.


 


Lục Trình An vẫn luôn bài xích việc về nhà, mỗi lần về khu tập thể đều gọi thêm cả Quý Lạc Phủ, Lương Diệc Phong và Thẩm Phóng.


 


Quan hệ của anh với những người anh em ruột thịt trong nhà thì khá bình thường, trái lại với những người anh em kết nghĩa này thì lại là kiểu bạn bè sống chết có nhau. Phần lớn nguyên nhân là do tâm lý chống đối từ những năm đầu quá nghiêm trọng, làm những chuyện vượt quá giới hạn, khiến đám người lớn trong nhà luôn lấy anh ra làm gương xấu, cho nên những người anh em trong nhà không gần gũi với anh lắm.


 


Hôm nay về khu tập thể cũng không ngoại lệ.


 


Chỉ có điều không may là Quý Lạc Phủ đang đi công tác, tối nay Lương Diệc Phong trực đêm nhưng may mà Thẩm Phóng rất dễ rủ rê.


 


Sau khi nhắn tin cho Lục Từ Lễ xong, Lục Trình An nhắn tin cho Thẩm Phóng: [Tối nay anh về khu tập thể.]


 


Thẩm Phóng gần như trả lời ngay lập tức: [Muốn em đến đón anh hay sao?]


 


Lục Trình An: [Anh tự lái xe qua.]


 


Thẩm Phóng: [Được, chỗ cũ à?]


 


Chỗ cũ là sân bóng rổ.


 


Lục Trình An chưa kịp trả lời, trên màn hình nhanh chóng hiện thêm một tin nhắn nữa: [Cậu có cảm thấy cuộc đối thoại của chúng ta luôn có cảm giác kỳ lạ nào đó không?]


 


Thẩm Phóng gõ chữ rất nhanh: [Em có cảm giác mình như là bé ba anh nuôi bên ngoài ấy nhỉ? Mỗi tháng chỉ tìm em một lần, mà mỗi lần mở miệng đều là chỗ cũ?]


 


Thẩm Phóng: [Mà lần nào em cũng đồng ý nữa chứ?]


 


[Má nó chứ?]


 


Vừa đúng lúc tan làm, mọi người trong văn phòng đã sớm thu dọn đồ đạc xong, vừa đến giờ thì lập tức chấm công ra về.


 


Lục Trình An là một trong những người cuối cùng rời đi.


 


Hứa Vi Mạt nhìn quanh, xác định không có ai, cô ấy hỏi: "Anh hai ơi, Từ Lễ đến rồi, anh về cùng bọn em không?"


 


"Mấy đứa cứ về đi." Lục Trình An cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh nhạt đáp.


 


Hứa Vi Mạt ậm ừ đáp lại, sau đó rời khỏi văn phòng.


 


Phía sau cô ấy, Lục Trình An đơ mặt nhìn điện thoại, trả lời Thẩm Phóng, nội dung trả lời lại cực kỳ phách lối không kiêng nể gì: [Đến đây nào cưng, gọi chồng đi.]


 


Thẩm Phóng: [?????????]


 


Lục Trình An bình tĩnh trả lời cậu ấy: [Dù sao thì Triều Tịch nhà anh ngày nào cũng gọi anh như vậy.]


 


Thẩm Phóng: [????????????????????????]


Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng Story Chương 42
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...