Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Chương 44
Lục Trình An và Triều Tịch đến khu nghỉ dưỡng khá sớm.
Khu nghỉ dưỡng này vốn không đông người, hôm nay là ngày trong tuần, khách được mời dự đám cưới vẫn chưa tan làm, ngay cả người có thể tùy ý sắp xếp thời gian như Thẩm Phóng vẫn đang bận rộn ở công ty.
Hai người ở trong phòng chưa bao lâu thì quản lý sảnh gõ cửa, cung kính nói: "Cậu hai Lục, sân bắn đã được dọn dẹp xong."
Khu nghỉ dưỡng này có một sân bắn đi kèm.
Trên đường đến đó, Lục Trình An hỏi Triều Tịch: "Trước đây em từng chơi chưa?"
Triều Tịch lắc đầu: "Chưa."
"Được, anh sẽ dạy em." Lục Trình An khẽ nhếch môi, cười nói.
Vào đến phòng tập, Triều Tịch mới thực sự nhận ra rằng khu nghỉ dưỡng này đúng là do Thẩm Phóng xây dựng chỉ để chơi đùa. Dù gì cũng không có khu nghỉ dưỡng nào kinh doanh vì lợi nhuận mà lại xây một phòng bắn trong tòa nhà ba tầng, diện tích gần hai trăm mét vuông cả.
Sân tập bắn được chia thành nhiều khu vực, có cả súng và cung tên.
Lục Trình An dẫn Triều Tịch thẳng lên tầng ba, khung cảnh trên đầy khác hoàn toàn với hai tầng dưới. Tầng một và tầng hai có vẻ như dùng để phục vụ khách, còn tầng ba thì mang tính cá nhân hóa cực cao.
Một nửa là khu nghỉ ngơi, nửa còn lại là khu tập bắn.
Khu nghỉ ngơi chiếm phần lớn diện tích, thậm chí còn có một quầy bar với giá rượu chứa đầy các chai rượu vang.
Khu bắn súng được chia thành nhiều loại, gồm đường bắn 200 mét, 100 mét và 25 mét dành cho súng ngắn. Các mục tiêu cũng đa dạng, từ bia hình người, bia di động đến bia xoay.
Triều Tịch để ý thấy có một màn hình lớn trong phòng, hiển thị các kỷ lục.
Người đứng đầu bỏ xa người thứ hai tận 8 điểm, cô tò mò hỏi: "Người đứng đầu này là ai vậy?"
Lục Trình An đang chọn súng trong khu trưng bày, nghe vậy thì nhướn mày, nét mặt hờ hững bỗng thoáng chút ý cười: "Còn ai vào đây nữa?"
Triều Tịch hơi ngạc nhiên: "Anh bắn à?"
"Chứ không thì ai?" Anh khẽ cười nhạt.
Lục Trình An đeo kính bảo hộ, tay cầm một khẩu súng, từ từ bước đến gần cô. Khuôn mặt thanh tú, góc cạnh rõ nét của anh trở nên càng thêm ấn tượng dưới ánh sáng mờ. Chiếc kính bắn súng trên sống mũi làm tăng thêm vẻ chững chạc và điềm tĩnh của anh.
Bước chân anh thong thả, trên tay là khẩu súng.
Khóe môi anh hơi nhếch, nụ cười phảng phất chút ngạo nghễ và phóng khoáng.
Dưới ánh sáng yếu ớt, các hạt bụi lơ lửng trong không khí, anh từ góc tối bước ra, trong tay còn cầm khẩu súng, trông anh như vị thần từ địa ngục đến nhân gian chỉ để nhắm trúng trái tim cô.
Anh dừng lại trước mặt cô, nhướn mày, giọng nói nhẹ nhàng mà lại theo sự tự tin ngạo mạn của kẻ sinh ra đã đứng trên đỉnh cao: "Có gì mà anh không biết đâu?"
Nói xong, anh đặt khẩu súng vào tay cô.
Khẩu Glock 9mm không nhẹ như súng đồ chơi, nó có trọng lượng đáng kể. Tay cô hơi trĩu xuống, ngơ ngác nhìn anh: "Em không biết bắn."
Lục Trình An lấy một cặp kính khác tới: "Cúi đầu xuống."
Cô khẽ cúi đầu.
Khung kính lướt qua mái tóc, tạo một lớp bảo hộ trước mắt cô.
Anh thuận tay đặt hai tay lên vai cô, hàng mi dài rũ xuống, tạo nên một bóng mờ dưới đôi mắt. Anh cười mỉm, giọng trầm thấp: "Gọi một tiếng anh trai, anh trai dạy em."
Tay cầm súng của Triều Tịch không khỏi run nhẹ: "..."
Nhận ra động tác nhỏ của cô, nụ cười trên môi Lục Trình An càng đậm: "Được rồi, vào khu bắn đi, anh dạy em."
Triều Tịch liếc anh một cái: "Không cần gọi anh trai à?"
Lục Trình An tỏ vẻ rất khó xử: "Nếu em thực sự muốn gọi thì cứ gọi đi."
"... Em không gọi đâu."
Lục Trình An dẫn cô vào khu bắn khép kín.
Khu này chỉ cách phòng nghỉ một lớp kính cách âm. Cách mười mét là một bia hình người, phía trên có màn hình lớn hiển thị tất cả các kỷ lục trước đó.
10 điểm, tổng cộng 100 điểm.
Hiện tại kỷ lục đã bị xóa, hệ thống báo điểm tự động cũng được thiết lập lại từ đầu.
Triều Tịch đứng vào vị trí, quay đầu nhìn anh: "Bắn thế nào vậy anh?"
Cô nghĩ anh sẽ hướng dẫn chi tiết nhưng cách dạy của anh dường như không giống với những gì cô tưởng tượng…
Lục Trình An vòng sang bên cạnh cô, một tay đỡ lấy tay cầm súng của cô, tay còn lại nâng tay trái của cô lên. Giọng anh trầm thấp, trong trẻo, áp sát vào tai cô: "Cầm súng như thế này."
Anh nắm lấy ngón tay cô, dạy cô cách cầm súng.
Hai cơ thể gần như áp sát, không để lại khoảng trống. Lục Trình An dù khoác trên mình bộ đồng phục nghiêm chỉnh, vẻ ngoài chững chạc nhưng bản chất vẫn là một kẻ ngang ngược, thậm chí còn không buồn che giấu trước mặt cô.
Cằm anh tựa lên vai cô.
"Chân rộng bằng vai, cánh tay duỗi thẳng, đừng căng thẳng."
Hơi thở nóng ấm của anh từ tai cô lan xuống cổ, như một luồng nhiệt nóng bỏng, khiến tai cô đỏ ửng. Vệt đỏ ửng ấy lan dần theo đường nét mảnh mai của cổ, rồi thấm sâu vào cổ áo.
Anh bỗng bật cười: "Căng thẳng thế à?"
Triều Tịch không nhịn được nữa: "Hồi anh học bắn súng, thầy cũng dạy kiểu này hả?"
"Không hẳn." Anh rất thành thật, sau đó còn tiến sát lại gần, hơi thở phả nhẹ lên tai cô: "Anh đâu phải thầy em, anh là chồng chưa cưới của em mà."
Anh còn mặt dày nói: "Chồng chưa cưới dạy vợ chưa cưới, chính là như vậy đó, tay cầm tay mà dạy."
Anh còn cố tình nhấn mạnh ba chữ "tay cầm tay" đầy ý tứ ám muội, dịu dàng lại quấn quýt.
Triều Tịch nghĩ ngợi rồi đáp: "Được thôi."
"Vậy thì chúng ta tiếp tục dạy nhé."
Không thể phủ nhận, Lục Trình An thực sự là một thầy giáo khá đạt yêu cầu, mỗi câu nói đều vào đúng trọng điểm, giảng giải dễ hiểu, khiến Triều Tịch nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Dĩ nhiên, nếu không tính đến những hành động cố ý động chạm của anh.
"Được rồi, anh buông tay đây." Anh rút khỏi người cô, đứng ở phía sau chếch sang bên, quan sát cô bắn bia.
"Đoàng!" Tiếng nổ lớn vang lên.
Vòng 6.
Với người mới bắt đầu, đây đã là một thành tích khá tốt rồi.
Tuy nhiên Triều Tịch lại nhíu mày, quay sang nhìn Lục Trình An: "Làm lại lần nữa đi."
"Được." Anh ngẩng cằm về phía cô.
Phát đạn thứ hai.
Vẫn là vòng 6.
Liên tục mười phát, thành tích tốt nhất là vòng 7.
Bắn súng là một việc tiêu tốn thể lực lớn, đòi hỏi sự tập trung và chú ý cao độ, cơ thể phải căng ra như một sợi dây, mỗi lần bóp cò lại chịu thêm lực giật mạnh, đến nỗi lúc này cánh tay của Triều Tịch đã hơi mỏi.
Cô nhìn vào bia, không kìm được nghi ngờ: "Bia của anh bị lệch à?"
Lục Trình An cười, anh cầm lấy khẩu súng từ tay cô, cúi đầu nạp đạn: "Nếu anh bắn trúng vòng 10 thì thế nào?"
"Thì coi như trúng thôi."
"Bia lệch mà anh vẫn bắn trúng vòng 10..." Anh cười đầy ẩn ý, ngụ ý rõ ràng: "Không có chút phần thưởng nào à?"
Triều Tịch: "Anh trúng rồi hẵng nói."
"Được, nghe lời em." Anh mím môi, đôi môi đỏ hồng, ánh lên chút bóng, từ tốn nói: "Anh bắn trúng, muốn gì được nấy."
"…"
Anh quay đầu, gương mặt nghiêng về phía cô.
Nụ cười trên mặt thu lại, môi mím thành một đường lạnh lùng, quai hàm căng ra, góc nghiêng sắc lạnh, ánh mắt nheo lại nhìn về phía trước, sự nhàn nhã trên người được thay thế bằng một vẻ lạnh lùng, cả người tỏa ra khí chất sát khí đáng sợ.
Ngón trỏ bóp cò, đạn phóng ra khỏi nòng.
Hệ thống báo điểm tự động trên màn hình hiển thị kết quả.
Vòng 10.
Không còn viên đạn nào trong súng.
Lục Trình An cúi đầu, ngón tay thon dài đùa nghịch khẩu súng trong tay, khuôn mặt vô cảm nở nụ cười, anh quay đầu lại, đôi mắt phượng khẽ nhướn lên, nụ cười sâu sắc đầy mê hoặc, trái cổ chuyển động lên xuống: "Anh muốn thưởng gì sẽ được thưởng nấy đúng không?"
Từ trước đến nay, Lục Trình An muốn gì đều có được.
Triều Tịch cũng không biết vì lí do gì, rõ ràng cô đến để chơi súng, học bắn súng, sao lại biến thành như thế này…
Lục Trình An bế bổng cô lên, ép cô vào tấm kính cách âm ở khu vực bắn súng, tư thế này khiến cô không thể không cúi đầu đáp lại nụ hôn của anh.
Thậm chí cô còn đưa tay nâng lấy khuôn mặt anh, đầu lưỡi thận trọng vẽ theo hình dáng đôi môi anh, sau đó, thử thăm dò đưa vào giữa đôi môi, nếm thử được sự ướt át trong miệng anh.
Cảm nhận được sự đáp lại của cô, Lục Trình An càng hôn cuồng nhiệt hơn.
Sau một lúc lâu, Triều Tịch th* d*c, dựa vào vai anh, người mềm nhũn như không xương, được anh ôm trong lòng.
Tiếng thở của Lục Trình An trầm khàn, kìm nén và khắc chế.
Triều Tịch trong lòng anh cử động khe khẽ, rồi dường như phát hiện ra điều gì đó, cả người cứng đờ, không dám động đậy nữa.
Tiếng cười của Lục Trình An khẽ vang lên, trầm thấp mà sâu lắng, anh nói: "Triều Tịch, đây là phản ứng bình thường của một người đàn ông khi đối diện với người phụ nữ mình thích."
Đương nhiên Triều Tịch biết đây là phản ứng bình thường nhưng anh có thể đừng ngang nhiên như vậy được không?
Lục Trình An cười đến mức lồng ngực rung lên, anh nghiêng đầu hôn l*n đ*nh đầu cô, mỉm cười hỏi: "Súng nào cứng hơn?"
Bộ não của Triều Tịch chậm lại một nhịp, ngay sau đó, như có tia sét xẹt qua trong đầu, đánh thẳng vào đỉnh đầu cô. Tầm mắt cô mơ hồ, hơi sững người, đến cả hơi thở cũng theo bản năng ngừng lại, không thể tin nổi.
Anh còn cố ý điều chỉnh tư thế ôm cô, thu hẹp khoảng cách hơn nữa, giọng nói đầy mập mờ: "Cảm nhận được chưa em?"
Triều Tịch vùi đầu vào hõm vai anh, cả người co rụt lại, ngượng ngùng và tức giận.
Về chuyện nam nữ, cô hiểu biết rất ít, từ khi ở bên anh, mọi thứ họ làm đều điên cuồng, giống như một sự nổi loạn tuổi trẻ muộn màng.
Cánh cửa thang máy tựa như chiếc hộp Pandora, một khi mở ra, cô hoàn toàn chìm đắm trong "địa ngục" của anh.
Những gì họ làm đều vượt khỏi lẽ thường, như lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời.
Tuy vậy, cô vẫn cam lòng.
Được một người đàn ông am hiểu chuyện đời, yêu đương mãnh liệt và đầy bá đạo yêu như thế, trong lòng anh chỉ có duy nhất một mình cô. Cảm giác này quá điên cuồng, quá chấn động.
Khi đã yêu một người như vậy, cô sẽ không bao giờ yêu được ai khác nữa, sẽ không còn ai có thể trao cho cô một tình yêu mãnh liệt và khắc sâu như thế.
…
Khoảng hơn sáu giờ tối, Lục Trình An và Triều Tịch đến nhà hàng ăn tối.
Nhà hàng có bức tường kính, có thể nhìn ra ánh chiều tà ngoài cửa sổ, sắc vàng buồn bã của hoàng hôn sắp tắt, những chiếc lá phong nhuốm màu dưới ánh sáng yếu ớt nơi chân trời. Khi bóng tối dần phủ xuống mặt đất, màn đêm nuốt chửng tia sáng cuối cùng.
Lục Trình An nhận được cuộc gọi từ Thẩm Phóng, bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc chói tai.
Thẩm Phóng gào lên: "Anh, đêm tiệc độc thân, đến quẩy đi!"
Âm thanh quá lớn, khiến tai anh cũng đau nhói.
Lục Trình An bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn: "Cậu đang ở đâu?"
"Em nhắn tin cho anh rồi mà, em với anh cả, anh ba đều ở quán bar ngay khu Tam Hoàn." Thẩm Phóng hét lớn: "Anh còn trả lời tin nhắn mà, không phải chứ, anh quên rồi hả?"
Quả thực có chuyện đó, có điều buổi chiều hôm nay của Lục Trình An quá thảnh thơi, đến mức anh quên bẵng mất.
Lục Trình An bình thản đáp: "Không quên."
Thẩm Phóng ngờ vực: "Thế sao anh không đến?"
"Anh đến đó làm gì?" Lục Trình An khẽ cười: "Cậu nói đây là đêm tiệc độc thân mà, anh có vợ chưa cưới rồi, đến sẽ ảnh hưởng không tốt."
Thẩm Phóng bĩu môi: "Trước hôn nhân đều có mấy hoạt động như thế này, có thể gây ảnh hưởng gì chứ? Với lại pháp luật nào cấm kiểm sát viên không được vào quán bar đâu?"
Lục Trình An lười nhác ngước mắt, ánh nhìn đặt lên người Triều Tịch, đôi môi khẽ nhấp, từ tốn nói ra hai chữ: "Gia pháp."
"?"
Anh ngừng vài giây rồi nói tiếp: "Nếu Triều Tịch biết anh đi tham gia mấy hoạt động độc thân kiểu này..."
Anh nhìn Triều Tịch, mắt ánh lên nụ cười, từng chữ một, nhẹ nhàng nhưng chậm rãi: "Có khi anh chết mất."
Triều Tịch: "…"
Cô suýt sặc, vỗ vỗ ngực, sau đó như vừa nén được cơn giận, nhìn anh rồi nhắc lại lời anh vừa nói như thể trêu đùa: "Nếu em biết anh đi tham gia mấy hoạt động độc thân kiểu đó, có khi anh chết mất?"
Lục Trình An: "Đêm qua."
"?"
"Trong mơ." Anh mặt dày, không chút biến sắc nói.
Triều Tịch: "…"
Bên kia điện thoại, tiếng nhạc chói tai vang lên, tất nhiên Thẩm Phóng không nghe rõ nửa câu sau của Lục Trình An, vẫn không ngừng hét vào điện thoại: "Anh hai, anh nói gì cơ?"
Triều Tịch giật lấy điện thoại của anh, nói chuyện với Thẩm Phóng. Đúng lúc này DJ đổi bài, có vài giây lặng im ngắn ngủi, khiến lời của Triều Tịch rõ ràng vô cùng.
Cô nói: "Anh ấy nói anh ấy không đi được nhưng tôi có thể qua đó."
Thẩm Phóng: "?"
"Gửi địa chỉ cho tôi, tôi qua ngay, tham gia cái tiệc độc thân vui vẻ này."
Triều Tịch nói xong thì đứng dậy định đi, vừa đứng lên, khuỷu tay đã bị Lục Trình An giữ lại. Cô quay đầu, chạm phải ánh mắt nửa cười nửa không kia, khẽ cười nói: "Sao, anh định đánh chết em à?"
"Anh không nỡ."
"Vậy anh muốn làm gì?"
Lục Trình An: "Em định đi thật à?"
"Tất nhiên rồi."
Lục Trình An nhắc nhở: "Em biết chủ đề tối nay là gì không?"
"Tiệc độc thân vui vẻ chứ gì."
Anh lắc đầu.
"Vậy là gì?"
"Tiệc hóa trang."
Dù mang tên Tiệc độc thân vui vẻ nhưng cả hai cặp đôi đã kết hôn như Quý Lạc Phủ và Sơ Nhất, Thẩm Phóng và Họa Thủy đều tham dự. Thậm chí cặp vợ chồng hợp pháp đã đăng ký kết hôn từ trước nhưng ngày mai mới tổ chức đám cưới là Lương Diệc Phong và Chung Niệm cũng có mặt.
Chủ đề của đêm tiệc chỉ là cái cớ thôi, chuyện cưới hỏi của Lương Diệc Phong thu hút không ít người muốn nhân dịp này bày tỏ thiện chí. Điều này chẳng quan trọng với Chung Niệm và Lương Diệc Phong nhưng Thẩm Phóng là người làm ăn, cần mượn dịp làm quen, duy trì quan hệ.
Vì vậy, một bữa tiệc với cái tên "Tiệc độc thân vui vẻ" nhưng thực chất lấy chủ đề "hóa trang" đã ra đời.
Những sự kiện giải trí lớn như tối nay tập hợp tất cả nhân vật nổi bật của Nam Kinh. Họ vừa muốn xây dựng mối quan hệ với nhà họ Thẩm vừa tận dụng để thể hiện hai chữ "vui vẻ" trong chủ đề để vui vẻ hết mình.
Mặt nạ chỉ càng khiến không khí mập mờ thêm, sự che đậy nửa vời làm tăng độ gợi cảm, phóng đại cảm xúc mãnh liệt giữa nam và nữ.
Lục Trình An hỏi lại cô: "Em tính đi thật à?"
Mấy năm nay, Triều Tịch chỉ ở trường, phòng thí nghiệm và bệnh viện, chưa từng đặt chân tới quán bar. Huống hồ tửu lượng của cô cực kém, chỉ một ly là gục nên càng không gần những chỗ như vậy.
Chính vì chưa từng đến, cô lại có chút mong chờ kỳ lạ.
Triều Tịch: "Em đã đồng ý với cậu ấy rồi."
"Em có thể từ chối."
"Nhưng em không muốn."
Lục Trình An thở dài.
Thấy anh thở dài, Triều Tịch ngẩng đầu nhìn anh, nghiêng đầu nở một nụ cười. Cô nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào ngực anh, vừa bâng quơ vừa như cố ý, khiến anh cảm thấy cả trái tim cũng rung động.
Khuôn mặt quyến rũ của cô nở nụ cười rất mê hoặc, như một chú hồ ly.
"Vậy anh đi cùng em nhé?"
Lục Trình An không trả lời.
"Anh trai tốt ơi." Triều Tịch hạ giọng, ngọt ngào gọi anh.
Anh hưởng thụ ra mặt: "Được, anh trai đưa em đi nhưng em phải luôn ở bên cạnh anh, nghe chưa?"
Triều Tịch gật đầu qua loa.
Xe dừng ở bãi đỗ gần quán bar.
Xuống xe, Lục Trình An đột nhiên nhớ ra mình đã từng tham gia loại tiệc hóa trang này rồi. Ngay từ đầu, nam nữ đã tách biệt khi vào cửa. Trước khi vào, họ sẽ chọn một chiếc mặt nạ do nhân viên phục vụ cung cấp, rồi mới tiến vào.
Trong không gian mờ ảo chỉ để lộ nửa khuôn mặt, việc nhận ra một người là điều cực kỳ khó khăn.
Anh định nói với cô, tuy nhiên họ đã đến cửa quán bar.
Lối vào chia làm hai, một bên cho nam, một bên cho nữ. Hai nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, cạnh đó là tấm bảng ghi hướng dẫn. Triều Tịch đọc xong, cảm thấy mở mang tầm mắt.
Cô hỏi: "Mặt nạ đâu?"
"Bước vào cánh cửa này, bên trong có rất nhiều mặt nạ cô để chọn." Nhân viên phục vụ cực kỳ chu đáo.
Triều Tịch gật đầu hiểu ý.
Cô quay sang nhìn Lục Trình An: "Vậy, mình vào thôi?"
Gió đêm lành lạnh. Ngăn giữa hai người là thanh chắn ngang. Trước khi vào cửa, Lục Trình An bất ngờ nắm lấy cánh tay nhỏ của cô, cúi người ghé sát tai cô, giọng anh mang ý cười trầm thấp: "Ngoan nhé, chờ anh trai đến chinh phục em."
Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Xinh Đẹp Vô Cùng
Story
Chương 44
10.0/10 từ 45 lượt.
