Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 192

160@-

Chương 192


 


Trước khi ngâm mình trong suối nóng đến độ mơ màng, Bùi Vãn Ý rộng lòng xá tội cho Khương Nhan Lâm - vì, cô rõ sự khác biệt giữa ăn no và ăn tràn họng.


 


Cô rời khỏi làn nước ấm, nhấc áo choàng tắm đặt sẵn bên cạnh rồi bế Khương Nhan Lâm lên ngồi tựa vào thành hồ, để làn da ửng hồng từ từ thích nghi với hơi nước mơn man.


 


Khương Nhan Lâm ngồi bên mép hồ, khẽ thở, ánh mắt vừa ngước lên gặp ngay dáng hình vừa thoát khỏi làn nước của cô Bùi, đường nhân ngư hiện rõ trên làn da ửng sắc đào, một vẻ đẹp khó cưỡng và thật gợi mời.


 


("Đường nhân ngư" trong thẩm mỹ là đường rãnh hình chữ V ngược ở bụng dưới, một nét đẹp thể hiện sự săn chắc. Nó gợi đến đuôi nàng tiên cá.)


 


Bùi Vãn Ý mới khom người nhặt khăn tắm vắt ráo, đã bị ánh nhìn chăm chú kia khiến cho khoé môi bất giác cong lên.


 


"Sao vậy cưng, em còn đói à?"


 


Khương Nhan Lâm khép gối, mắt vẫn không rời khỏi người Bùi Vãn Ý, cứ như thể đang tỉ mỉ quan sát từng đường cơ ẩn hiện trong mỗi chuyển động uyển chuyển.


 


Thân hình thon thả, cân đối được làn nước suối nóng tự nhiên ủ ấm trắng nõn rồi ửng hồng. Mái tóc đen nhánh ướt át bết vào gương mặt và bờ vai. Đôi chân dài cùng đường cong quyến rũ nơi hông phô diễn vẻ đẹp đẫy đà, khiến cô Bùi trông dịu dàng, đằm thắm hơn. Không còn sự phóng khoáng thường nhật mà thêm phần mặn mà.


 


Người bị ánh mắt kia dõi theo không rời khẽ thở dài, đành nhẹ nhàng khoác khăn tắm đã vắt khô lên bờ vai mềm mại của Khương Nhan Lâm, tránh để nhiễm lạnh, sau đó mới khoan thai bước ra khỏi hồ, đứng đối diện và âu yếm ôm gáy cô.


 


Khương Nhan Lâm khẽ chạm mũi lên đường nhân ngư mê hoặc kia, giờ mới hài lòng đưa tay ôm chiếc eo thon và hông gợi cảm của Bùi Vãn Ý, ngẩng đầu hé môi, tinh nghịch đưa đầu lưỡi ra khêu gợi.


 


Sau đôi lần chạm môi và m*n tr*n, cô khẽ vỗ nhẹ vào vòng mông căng tròn của Bùi Vãn Ý, hờn dỗi, "Xích ra chút xem nào."


 


Gần thế này thì còn làm ăn được gì được gì.


 


Cô Bùi thực sự không rõ ai mới là người phục vụ ai, đành đứng im trong nước hơi tách nhẹ hai chân, để Khương Nhan Lâm dễ dàng ngẩng đầu lên và chủ động áp sát.


 


Ngồi trên thành hồ, Khương Nhan Lâm chẳng tốn bao nhiêu sức đã có thể chạm đến Bùi Vãn Ý. Đối diện với mỹ vị tự dâng đến miệng, cô tự nhiên vui vẻ đón nhận, khẽ lướt đầu lưỡi tinh nghịch, ngón tay uyển chuyển hỗ trợ, từng chút một giúp bản thân thưởng thức sâu hơn, trọn vẹn đến tận cùng.


 


Bùi Vãn Ý cúi đầu là thấy được nửa khuôn mặt Khương Nhan Lâm, bàn tay vô thức khẽ vuốt sau gáy Khương Nhan Lâm, đón nhận sự nhiệt tình bằng cách nhẹ nhàng ấn sâu hơn, mang đến những cảm xúc lan tỏa.



 


Ngón tay cô luồn qua mái tóc đen mượt mà còn ẩm ướt rồi trượt xuống, cô giữ gáy Khương Nhan Lâm, khàn khàn hỏi: "Ngon không?"


 


Khương Nhan Lâm ngước mắt nhìn Bùi Vãn Ý, trong ánh mắt long lanh ấy, cô hé môi, nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi lướt từ dưới lên, đấy là câu trả lời không lời.


 


Không, thực ra có tiếng.


 


Bùi Vãn Ý thơm phức.


 


Nếu không, Khương Nhan Lâm đã chẳng ăn ngày này qua ngày khác đến tận bây giờ, vả lại còn chưa hề thấy ngán.


 


Vậy nên, vì món ngon gây nghiện ấy, việc phải hy sinh vài thứ cũng là lẽ đương nhiên, đúng không?


 


Không nuôi nấng chó dữ no đủ, sao có thể khiến nó cam tâm tình nguyện nằm im, phơi cái bụng mềm mại cho người ta v**t v*?


 


Khương Nhan Lâm vươn đầu đầu lưỡi nếm thử, rồi đưa tay khẽ v**t v* eo thon và cái bụng phẳng của Bùi Vãn Ý, trong sự đáp trả vừa hào phóng lại ẩn nhẫn kia, cô càng lúc càng vội, tinh nghịch cắn nhẹ vào điểm mẫn cảm, khiến người đang đứng trong nước khẽ rùng mình, căng lưng ra.


 


Khương Nhan Lâm khẽ vỗ vào lưng Bùi Vãn Ý, tựa như khích lệ, lại như ban thưởng.


 


"Hôm nay tiến bộ nhiều thật."


 


Miễn cưỡng tính là một lần rưỡi đi? Nhưng như thế không phải là tiến bộ thì là gì?


 


Bùi Vãn Ý thấy Khương Nhan Lâm đã hài lòng, thế nên cúi xuống bế bổng người lên, đứng dậy bước về phía căn phòng.


 


Vừa lúc cơm trưa, cô mặc yukata màu xanh đậm cho cả hai, rồi cầm máy sấy tóc sấy khô mái tóc dài của Khương Nhan Lâm trước, sau đó đưa máy cho Khương Nhan Lâm, tự nhiên ngồi xuống chiếu tatami, lưng quay về phía Khương Nhan Lâm.


 


Thấy hôm nay ai kia ngoan, Khương Nhan Lâm nhấn nút khởi động máy sấy, nhẹ nhàng xoa mái tóc ẩm của Bùi Vãn Ý rồi bắt đầu sấy.


 


Bùi Vãn Ý ngáp, đoán chừng Khương Nhan Lâm không có hứng ra ngoài dùng bữa, bèn cầm điện thoại lên xem thực đơn đồ ăn giao tận nơi.


 


Nhà hàng nhiều nhất chỉ phục vụ bữa sáng, mà toàn là đồ truyền thống Nhật Bản, đa phần chỉ có súp miso cùng cơm và vài món rau dưa đơn giản, không mấy hợp khẩu vị của cô.



 


Bùi Vãn Ý lướt một vòng thực đơn, chọn cơm thịt bò wagyu nướng, gọi thêm chút cà ri kiểu Nhật và đồ ăn kèm, đưa điện thoại cho người phía sau, hỏi xem ai kia có muốn thêm gì không.


 


Cô hiểu rõ khẩu vị của Khương Nhan Lâm cô, giờ đặt đồ ăn mang về hoặc nấu nướng rất hiếm khi hỏi ý kiến, nhiều nhất chỉ hỏi một câu xem có muốn thêm gì nữa không, coi như tiết kiệm thời gian, nâng cao hiệu quả của bữa ăn.


 


Khương Nhan Lâm vui vẻ hưởng thụ sự lười biếng, liếc ngang nhìn màn hình điện thoại rồi bảo Bùi Vãn Ý chốt đơn.


 


Sau khi sấy khô tóc, nhân viên khách sạn gõ cửa và mang hành lý đến cho họ.


 


Bùi Vãn Ý đi lấy hành lý vào, kiểm tra sơ qua mọi thứ rồi mở vali lấy những đồ cần dùng ra.


 


Khương Nhan Lâm uống nước ừng ực, mấy ngày nay cô thực sự quá thiếu nước. Cô phải uống nhiều để bù lại. May mà bên này có nước khoáng ở nhiệt độ phòng, tránh được việc tái diễn một số cảnh tượng thảm thương.


 


Giữa trưa, nắng đã lên, không nhiều mây như buổi sáng.


 


Bùi Vãn Ý tìm hai bộ quần áo lót mỏng nhẹ, mặc cho mình trước, sau đó khoác yukata màu xanh đậm bên ngoài, mặc vậy ra ngoài không lạnh.


 


Cô đợi Khương Nhan Lâm uống đủ nước rồi mới cầm quần áo đến cho người đang ngồi nghỉ:


 


"Nhấc cái chân lên."


 


Bùi Vãn Ý vừa nói vừa cầm đôi tất chân, màu da, rất ấm.


 


Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý với vẻ khó diễn tả, nhưng thực hết sức chửi, kệ.


 


Công cuộc "huấn luyện" của Bùi Vãn Ý cực kỳ thành công. Cô đã thuần hóa được bà cố nội này rồi còn gì? Bảo nhấc chân là nhấc chân, bảo đi tất là đi tất, cả lúc mặc quần áo cũng không bị ăn tát.


 


Nghĩ đến đây, cô không khỏi thoáng chút tiếc nuối.


 


Hình như lâu lắm rồi mình chưa bị đánh, hơi nhớ.


 


Song tính tình của Khương Nhan Lâm thực sự tốt hơn nhiều. Không biết có phải là do Bùi Vãn Ý cảm giác nhầm không, kể từ sau chuyện của Tiểu Nặc, ngoài vài lần cố ý nói những lời khó nghe để tự dày vò bản thân, phần lớn thời gian có thể coi là dịu dàng.



 


Đặc biệt là mấy ngày nay, ngoan đến mức không tưởng. Không phản kháng khi bị xâm nhập trên tàu điện ngầm, chỉ bực bội chút và không thèm tát vào mặt cô.


 


Bùi Vãn Ý thấy như thế cực tốt, tốt đến mức gần như sắp nhìn thấy Khương Nhan Lâm trước mặt Kỳ Ninh.


 


Đồng thời, cô không khỏi đa nghi, không biết đấy sự thay đổi tốt, hay là có nguyên nhân nào khác.


 


Nhưng càng như vậy, cô càng hiểu rõ, thực ra vì mình quá đa nghi. Tuy nhiên, không nên để Khương Nhan Lâm biết cái thói xấu này.


 


Ít nhất là trên bề mặt, Bùi Vãn Ý phải khiến Khương Nhan Lâm cảm thấy, cô đang cố gắng sửa đổi.


 


Nếu mà bị trừng phạt kiểu đó một lần nữa, thì chẳng ai dễ chịu đâu.


 


Bữa trưa gọi đồ mang đến, ăn khá ổn nhưng hơi tạm bợ.


 


Vì vậy, Bùi Vãn Ý không ăn nhiều, định bụng để bụng cho bữa tối.


 


Một buổi sáng hỗn loạn kết thúc trong buổi chiều no đủ, Khương Nhan Lâm dù lười biếng không muốn nhúc nhích, nhưng bị Cô Bùi tròng yukata vào rồi kéo ra ngoài đi dạo.


 


Diện tích của khách sạn khá lớn, đi qua hành lang là có cảnh quan nhân tạo, cây cỏ xanh mướt trải rộng, ở giữa bày hồ cá, có thể đứng trên cầu gỗ cho cá vàng ăn.


 


Một tay Bùi Vãn Ý đút yukata, vừa đi vừa tò mò ngắm nghía xung quanh, tay trái luôn nắm tay Khương Nhan Lâm, không để ý đến ánh mắt của những người đi ngang qua.


 


Bùi Vãn Ý không quan tâm, Khương Nhan Lâm cũng không. Vì giờ ở nơi đất khách quê người và khách sạn lác đác vài bóng, chỉ cần không ảnh hưởng đến ai, thì đó là tự do của họ.


 


Ánh sáng trên cầu gỗ khá đẹp, thấy Khương Nhan Lâm cầm gói thức ăn cho cá bên cạnh cho cá ăn, Bùi Vãn Ý lấy điện thoại ra, điều chỉnh góc máy và ánh sáng rồi chụp mấy tấm ảnh góc nghiêng của người đang cúi người cho cá ăn.


 


Khương Nhan Lâm quay đầu nhìn cô, cho cá ăn xong mới đứng thẳng dậy, lấy điện thoại của mình ra.


 


Cô mở ứng dụng chụp ảnh chuyên nghiệp mà mình thường dùng, chỉnh bộ lọc, rồi thêm chút hiệu ứng làm đẹp, vẫy tay bảo Bùi Vãn Ý lại gần.


 


Người đút tay trong túi xỏ đôi guốc gỗ đi đến bên cạnh, cúi xuống nhìn điện thoại Khương Nhan Lâm hỏi: "Em định chụp gì?"



 


Em đi tới đâu cũng phải nhớ cái công việc chết dẫm đấy à?


 


May mà vừa "ăn no", Bùi Vãn Ý không ngại làm chút chiều chuộng Khương Nhan Lâm.


 


Khương Nhan Lâm ngẩng đầu lên, bất ngờ ôm eo Bùi Vãn Ý, rồi giơ điện thoại lên hướng về phía cả hai người.


 


"Xích lại đây coi, đừng có đơ như khúc gỗ thế."


 


Cô vừa nói vừa chọc eo Bùi Vãn Ý.


 


Người đang ngơ ngác đứng đó "ờ" lên, hơi không tự nhiên nghiêng người về phía màn hình điện thoại. Người bình thường rất thích làm dáng như song lúc này đối diện với ống kính điện thoại lại không biết để tay chân vào đâu.


 


"Thì tại có bao giờ chụp ảnh đâu. Lần trước em chưa gửi ảnh tự sướng kia cho chị nữa."


 


Khương Nhan Lâm liếc, "Ý chị là cái ảnh người ngoài hành tinh đó hả?"


 


Bùi Vãn Ý suýt quên mất chuyện này, bật cười thành tiếng.


 


"Cái đó không tính đấy. Chị diễn với em, làm bia đỡ đạn cho em cơ mà. Khoan đi, em đã gửi ảnh cho chị đâu."


 


Cô vừa nói vừa bất ngờ quay đầu lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt Khương Nhan Lâm.


 


Người cầm điện thoại ấn trượt vào nút âm lượng, trên màn hình điện thoại tự động hiện ra bộ đếm ngược.


 


Ba.


 


Hai.


 


Một.


 


Hình trong máy ảnh dừng lại ở khoảnh khắc Bùi Vãn Ý nhìn Khương Nhan Lâm. Ánh mắt dịu dàng hiếm thấy xuất hiện trên khuôn góc nghiêng của khuôn mặt thanh tú trắng ngần.


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 192
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...