Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 193
140@-
Chương 193
Ảnh chụp đẹp hay không cũng tuỳ duyên.
Khương Nhan Lâm có khi bận cả buổi trưa vẫn không tài nào chụp được tấm ảnh nào ra hồn, nên cô quen với chuyện làm việc thì cứ phải bấm máy cả tiếng đồng hồ là ít, đừng nói đến chuyện ngồi sửa ảnh.
Thế nhưng, lắm lúc chỉ một khoảnh khắc chụp vội thôi đã ăn đứt mấy cái kiểu dáng với ánh sáng mà cô cất công bày vẽ.
Ví dụ như tấm ảnh chụp chung vô tình chụp được đây này, ban đầu cứ tưởng là vứt đi. Nào ngờ nhìn kỹ lại, từ cái bố cục cho đến ánh sáng chẳng có gì chê được.
Mà thứ thực sự níu mắt người ta vào là đôi mắt như biết nói kia.
Khiến Khương Nhan Lâm thực sự phải gật gù công nhận, Bùi Vãn Ý cứ lúc nào không nhìn thẳng vào ống kính, lại càng đẹp một cách tự nhiên lạ kỳ.
"Chụp đẹp thế này cơ mà, gửi ngay cho chị đi."
Bùi Vãn Ý ưng bụng với tấm ảnh này. Chưa kịp để Khương Nhan Lâm làm là cầm luôn điện thoại của Khương Nhan Lâm gửi thẳng vào tài khoản của mình, rồi táy máy mở phần cài đặt. Đặt luôn tấm ảnh chụp chung ấy làm hình nền khóa điện thoại cho Khương Nhan Lâm.
Tính khí ngang ngược bá đạo cô Bùi thì Khương Nhan Lâm quen quá. Cô không chấp làm gì, trong lúc cô Bùi nghịch điện thoại của mình thì Khương Nhan Lâm chợt nhớ ra, bảo: "Cho em xem nhà hàng đã đặt."
Không biết đường xá xa xôi thế nào, cô phải tính xem đi mất bao lâu. Mới biết có nên về phòng chợp mắt một lát, lấy lại sức hay không.
Bùi Vãn Ý cắm cúi vào giao diện cài đặt hình nền, tiện tay móc điện thoại của mình ra đưa cho Khương Nhan Lâm, bảo: "Đặt ở trên mạng đấy, chị lưu đường link vào nick phụ rồi. Em tìm thử xem."
Cô giống với Khương Nhan Lâm. Thích sử dụng nick phụ như là một cuốn sổ tay để ghi nhớ, bình thường cái gì sợ quên là gửi hết vào đấy. Lúc nào cần tìm thì dở lại lịch sử trò chuyện, nhìn vào thấy ngay.
Khương Nhan Lâm mở phần mềm nhắn tin của Bùi Vãn Ý ra, tìm nick phụ trong danh sách trò chuyện. Rồi bấm vào để tìm đường link trang web.
Trong lịch sử trò chuyện lưu cả một đống thứ linh tinh lang tang, dù Khương Nhan Lâm không cố ý nhìn, song khó mà không liếc mắt. Mấy tài liệu tiếng Anh bay qua trước mắt, cô khựng lại. Rồi copy địa chỉ đường link, gửi sang điện thoại của mình.
Thấy Bùi Vãn Ý mải mê với điện thoại và chẳng có ý định trả lại, Khương Nhan Lâm sử dụng luôn điện thoại của cô Bùi để đăng nhập vào trang web kia xem cái lịch hẹn của nhà hàng.
Vừa thấy cái tên với cái ảnh của nhà hàng đó là Khương Nhan Lâm biết ngay là loại nhà hàng sang chảnh giá cả trên trời. Bày vẽ lắm trò, có thể nhìn ra cảnh bên ngoài với lại mấy tiểu cảnh nhân tạo ở trong nhà. Tiếc giờ không phải mùa xuân, chứ không thì ngồi bên cửa sổ có thể ngắm hoa anh đào.
Nhưng mà kiểu đặt bàn vào mùa xuân thì không phải cứ hứng lên là đi là đặt, coi như được cái này mất cái kia.
Khương Nhan Lâm copy luôn địa chỉ nhà hàng, tra đường đi và khoảng cách trên Google Maps xong xuôi, copy link chỉ đường đó lại, chuẩn bị sử dụng tài khoản của Bùi Vãn Ý gửi cho mình.
Cô mở ứng dụng nhắn tin, vừa định bấm vào khung chat đã được ghim ở trên cùng, thì thấy một khung chat mới toanh hiện ra, nhảy lên ngay phía trên khung chat đang được ghim.
Khương Nhan Lâm khựng lại, vô thức liếc mắt nhìn, dừng lại trong giây lát.
Trong danh sách trò chuyện của Bùi Vãn Ý chỉ có duy nhất một khung chat được ghim, là tài khoản của Khương Nhan Lâm. Cho nên bất kỳ tin nhắn mới nào đến cũng mặc định xếp ở phía dưới cái khung chat được ghim đó.
Song tên và ảnh đại diện bất ngờ xuất hiện không có trong danh sách trò chuyện ở trang này, mà là ngay khoảnh khắc gửi tin nhắn mới đến, nhảy lên ngay phía trên khung chat được ghim.
Tài khoản này là tài khoản riêng của Bùi Vãn Ý và không liên quan đến công việc, những người nhắn tin đa số là bạn bè và người quen. Mà mấy hôm nay bận đi du lịch cùng Khương Nhan Lâm ở Osaka, danh sách trò chuyện ở trang này gần như toàn là tin nhắn của mấy ngày trước, tin nhắn cuối cùng hiển thị ở dưới còn là của tháng trước.
Trong tình huống này, người gửi tin nhắn mới này hoặc là người mà Bùi Vãn Ý cả tháng nay chưa liên lạc.
Hoặc là, người đã ẩn khung chat đi.
Khương Nhan Lâm không mấy muốn bấm vào cái khung chat đó xem, vì chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cho cô thấy quá nhiều thông tin.
Dù là khung chat bất ngờ hiện ra, hay là những câu chất vấn liên tục dồn dập gửi đến trong vài giây đó, hoặc là, biểu tượng cái chuông mang ý nghĩa "không làm phiền" ở ngay phía bên phải của khung chat đó.
Trong khung chat được ghim lại có thêm một tấm ảnh được gửi đến, khiến con số màu đỏ hiển thị số tin nhắn mới nhảy lên thành "2".
Khương Nhan Lâm bình tĩnh dời mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt sang trái một cái, ẩn cái khung chat đó, rồi khóa màn hình trả điện thoại.
Bùi Vãn Ý cài xong hình nền - cả hình nền màn hình chính điện thoại của Khương Nhan Lâm. Cô đợi đến khi Khương Nhan Lâm cầm lại điện thoại nhìn thử, mới biết tấm ảnh chụp chung đó đã bị sửa qua, thêm vào mấy cái hiệu ứng hoạt hình lòe loẹt, khiến hai đứa trong ảnh trông ngớ ngẩn hết sức.
Cô còn vênh mặt lên hỏi: "Thế nào hả, trình độ photoshop của chị đủ lập một cái acc mới làm sáng tạo nội dung chưa? Chuyên đăng mấy cái cảnh tình tứ hàng ngày kiếm tiền dễ như bỡn ấy, em thấy ổn không?"
Bùi Vãn Ý vừa nói vừa giật lại điện thoại Khương Nhan Lâm, tiện tay quẹt phát mở khóa định đặt luôn ảnh vừa chỉnh sửa làm hình nền. Nhưng vừa mở khóa xong, thấy ngay hộp thoại chat đang nhảy tanh tách. Dù bật chế độ im lặng, bên kia vẫn cứ nhắn tin tới tấp như mưa bão, hỏi cô book vé máy bay chưa, sao chưa trả lời, rồi còn bảo cô gửi số hiệu chuyến bay qua.
Bùi Vãn Ý tỉnh bơ, thản nhiên ẩn hộp thoại kia đi, rồi mới mở hộp thoại ghim lên lưu cái ảnh chụp chung đã được tút tát, đi cài hình nền cho mình.
Khương Nhan Lâm liếc xéo, thôi không nhìn nữa, thả một câu: "Ngủ gật rồi đây này, em về phòng làm giấc đã." Bây giờ còn sớm, có cả buổi chiều thảnh thơi để nghỉ ngơi, mai lại phải mò đường về, tranh thủ nạp năng lượng tí thôi.
"Ừm."
Bùi Vãn Ý cài vội hình nền, bỏ bừa điện thoại lại vào túi, nắm tay Khương Nhan Lâm đi về.
Lúc ra ngoài trời vừa hửng nắng, bây giờ mặt trời lên cao, hơi chói chang, may là còn chịu được.
Cô kéo Khương Nhan Lâm về phòng, vừa đóng cửa lại bế xốc người ta lên, cởi giày rồi đi thẳng đến mép giường, tiện tay cởi luôn áo choàng tắm khoác bên ngoài vứt sang một bên.
Khương Nhan Lâm được đặt lên giường, vốn định chợp mắt không ngờ bị ôm trọn vào lòng và bị cởi hết quần áo.
Nụ hôn vội vàng áp xuống, cắn môi Khương Nhan Lâm không chịu buông.
Có lẽ hai người bọn họ không thể nào ở chung một phòng mà không có chuyện gì. Không khác nào hai thỏi nam châm, một khi chạm đến khung cảnh hoặc điều kiện đặc biệt nào đó, sẽ quấn lấy nhau không rời.
Khương Nhan Lâm thở dài, hé môi đáp lại nụ hôn, cố gắng không nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mình.
Khương Nhan Lâm nhìn thấy hay chưa, hoặc là Bùi Vãn Ý nghĩ rằng cô thấy hay chưa, không quan trọng.
Chuyện thực sự quan trọng là, một khi đưa ra lựa chọn thì đừng nên day dứt nghĩ lại nữa.
Chỉ thêm phiền não mà thôi.
Ngoài trời nắng đẹp, hai người lại quấn quýt nhau trong phòng khách sạn gần nửa ngày.
Bùi Vãn Ý như thể mắc chứng thèm khát da thịt và chỉ "phát bệnh" với Khương Nhan Lâm. Dù không định "đi tới đâu", cô vẫn cứ ôm chặt, dùng môi và ngón tay khơi gợi khắp làn da người kia.
Khương Nhan Lâm vốn hơi buồn ngủ, Bùi Vãn Ý cứ xoa xoa thì càng thêm oải. Rồi cô thu mình trong vòng tay, ôm chặt Bùi Vãn Ý. Trong sự tác động không quá mạnh mẽ, nhưng lại luôn khơi gợi cảm xúc ấy, cô dần thả lỏng, như được sạc thêm chút hơi ấm và năng lượng khác lạ.
Thực ra, chỉ cần cô Bùi không tự dưng giở trò mạnh bạo và không nói những lời khó nghe, Khương Nhan Lâm hoàn toàn có thể nằm yên bình bên cạnh.
Sẽ không mệt đến khản cả giọng, không làm ướt hết cả ga giường, rồi lại phải dọn dẹp, thu dọn bãi chiến trường mệt mỏi.
Cảm giác khoái lạc tột đỉnh thì tuyệt thật đấy, nhưng những v**t v* và ôm ấp dịu dàng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vả lại khi đã thoải mái đến mức "lâng lâng", không cần Bùi Vãn Ý nói hay làm gì, Khương Nhan Lâm sẽ tự động lấy quấn eo Bùi Vãn Ý, nhẹ nhàng cọ xát, rồi kéo sát người kia vào hõm vai, muốn "ăn" mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, khi bị khơi gợi đến nơi đến chốn, Khương Nhan Lâm tự "về đích" xong xuôi, là quay lưng nhắm mắt đi ngủ, chẳng thèm phản ứng gì nữa.
Khiến Bùi Vãn Ý mấy lần muốn túm cổ lôi dậy "xử lý" cho một trận, nhưng nhìn thấy cái mặt ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì lim dim buồn ngủ của người kia, lại đành kìm nén cơn bực dọc xuống. Cuối cùng, nhắm mắt, chấp nhận kéo người yêu vào lòng, ôm chặt, vỗ vỗ lưng dỗ ngủ.
Cơn buồn ngủ buổi trưa dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ say.
Bùi Vãn Ý nghe tiếng thở đều đều của Khương Nhan Lâm, cô bất giác dần dần trở nên mơ màng, gật gà ngủ theo.
Cho đến khi tiếng điện thoại rung đánh thức cô, khiến cô bực bội trở mình, mò điện thoại tắt nguồn luôn.
Vài giây sau, cô chặn luôn số đó, rồi bật lại chế độ im lặng, thả điện thoại xuống quay người lại, ôm người trong lòng ngủ tiếp.
Còn hậu quả của việc làm như vậy là gì, giờ không muốn bận tâm.
Trời nắng hay mưa, con người ta vẫn phải ăn và ngủ.
Bùi Vãn Ý chưa bao giờ thấy câu nói này thấm thía đến thế. Ngay cả giấc ngủ mà bình thường cô cho là vô bổ nhất, giờ cũng trở nên vô cùng đáng giá.
Ôm Khương Nhan Lâm, cùng ngủ một giấc ngon lành là điều đáng giá nhất.
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Nghe hết lần này đến lần khác cái giọng thông báo quen thuộc vang lên từ điện thoại, người vốn dĩ không tin vào thứ xui xẻo cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi im lặng, cô giơ tay lên, ném mạnh điện thoại đi, nó đập xuống đất vỡ tan tành.
Người nghe thấy tiếng động vội chạy vào xem, thấy cô ngồi đó bình yên vô sự thì mới thở phào, cẩn thận cầm dụng cụ vệ sinh đến, chuẩn bị dọn dẹp mảnh vỡ.
Cô hít sâu vài hơi, rồi quay đầu lại nhìn người đang dọn dẹp dưới đất, lạnh giọng nói: "Gọi điện cho Lý Sam, bảo người đến đây ngay."
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Chương 193
Ảnh chụp đẹp hay không cũng tuỳ duyên.
Khương Nhan Lâm có khi bận cả buổi trưa vẫn không tài nào chụp được tấm ảnh nào ra hồn, nên cô quen với chuyện làm việc thì cứ phải bấm máy cả tiếng đồng hồ là ít, đừng nói đến chuyện ngồi sửa ảnh.
Thế nhưng, lắm lúc chỉ một khoảnh khắc chụp vội thôi đã ăn đứt mấy cái kiểu dáng với ánh sáng mà cô cất công bày vẽ.
Ví dụ như tấm ảnh chụp chung vô tình chụp được đây này, ban đầu cứ tưởng là vứt đi. Nào ngờ nhìn kỹ lại, từ cái bố cục cho đến ánh sáng chẳng có gì chê được.
Mà thứ thực sự níu mắt người ta vào là đôi mắt như biết nói kia.
Khiến Khương Nhan Lâm thực sự phải gật gù công nhận, Bùi Vãn Ý cứ lúc nào không nhìn thẳng vào ống kính, lại càng đẹp một cách tự nhiên lạ kỳ.
"Chụp đẹp thế này cơ mà, gửi ngay cho chị đi."
Bùi Vãn Ý ưng bụng với tấm ảnh này. Chưa kịp để Khương Nhan Lâm làm là cầm luôn điện thoại của Khương Nhan Lâm gửi thẳng vào tài khoản của mình, rồi táy máy mở phần cài đặt. Đặt luôn tấm ảnh chụp chung ấy làm hình nền khóa điện thoại cho Khương Nhan Lâm.
Tính khí ngang ngược bá đạo cô Bùi thì Khương Nhan Lâm quen quá. Cô không chấp làm gì, trong lúc cô Bùi nghịch điện thoại của mình thì Khương Nhan Lâm chợt nhớ ra, bảo: "Cho em xem nhà hàng đã đặt."
Không biết đường xá xa xôi thế nào, cô phải tính xem đi mất bao lâu. Mới biết có nên về phòng chợp mắt một lát, lấy lại sức hay không.
Bùi Vãn Ý cắm cúi vào giao diện cài đặt hình nền, tiện tay móc điện thoại của mình ra đưa cho Khương Nhan Lâm, bảo: "Đặt ở trên mạng đấy, chị lưu đường link vào nick phụ rồi. Em tìm thử xem."
Cô giống với Khương Nhan Lâm. Thích sử dụng nick phụ như là một cuốn sổ tay để ghi nhớ, bình thường cái gì sợ quên là gửi hết vào đấy. Lúc nào cần tìm thì dở lại lịch sử trò chuyện, nhìn vào thấy ngay.
Khương Nhan Lâm mở phần mềm nhắn tin của Bùi Vãn Ý ra, tìm nick phụ trong danh sách trò chuyện. Rồi bấm vào để tìm đường link trang web.
Trong lịch sử trò chuyện lưu cả một đống thứ linh tinh lang tang, dù Khương Nhan Lâm không cố ý nhìn, song khó mà không liếc mắt. Mấy tài liệu tiếng Anh bay qua trước mắt, cô khựng lại. Rồi copy địa chỉ đường link, gửi sang điện thoại của mình.
Thấy Bùi Vãn Ý mải mê với điện thoại và chẳng có ý định trả lại, Khương Nhan Lâm sử dụng luôn điện thoại của cô Bùi để đăng nhập vào trang web kia xem cái lịch hẹn của nhà hàng.
Vừa thấy cái tên với cái ảnh của nhà hàng đó là Khương Nhan Lâm biết ngay là loại nhà hàng sang chảnh giá cả trên trời. Bày vẽ lắm trò, có thể nhìn ra cảnh bên ngoài với lại mấy tiểu cảnh nhân tạo ở trong nhà. Tiếc giờ không phải mùa xuân, chứ không thì ngồi bên cửa sổ có thể ngắm hoa anh đào.
Nhưng mà kiểu đặt bàn vào mùa xuân thì không phải cứ hứng lên là đi là đặt, coi như được cái này mất cái kia.
Khương Nhan Lâm copy luôn địa chỉ nhà hàng, tra đường đi và khoảng cách trên Google Maps xong xuôi, copy link chỉ đường đó lại, chuẩn bị sử dụng tài khoản của Bùi Vãn Ý gửi cho mình.
Cô mở ứng dụng nhắn tin, vừa định bấm vào khung chat đã được ghim ở trên cùng, thì thấy một khung chat mới toanh hiện ra, nhảy lên ngay phía trên khung chat đang được ghim.
Khương Nhan Lâm khựng lại, vô thức liếc mắt nhìn, dừng lại trong giây lát.
Trong danh sách trò chuyện của Bùi Vãn Ý chỉ có duy nhất một khung chat được ghim, là tài khoản của Khương Nhan Lâm. Cho nên bất kỳ tin nhắn mới nào đến cũng mặc định xếp ở phía dưới cái khung chat được ghim đó.
Song tên và ảnh đại diện bất ngờ xuất hiện không có trong danh sách trò chuyện ở trang này, mà là ngay khoảnh khắc gửi tin nhắn mới đến, nhảy lên ngay phía trên khung chat được ghim.
Tài khoản này là tài khoản riêng của Bùi Vãn Ý và không liên quan đến công việc, những người nhắn tin đa số là bạn bè và người quen. Mà mấy hôm nay bận đi du lịch cùng Khương Nhan Lâm ở Osaka, danh sách trò chuyện ở trang này gần như toàn là tin nhắn của mấy ngày trước, tin nhắn cuối cùng hiển thị ở dưới còn là của tháng trước.
Trong tình huống này, người gửi tin nhắn mới này hoặc là người mà Bùi Vãn Ý cả tháng nay chưa liên lạc.
Hoặc là, người đã ẩn khung chat đi.
Khương Nhan Lâm không mấy muốn bấm vào cái khung chat đó xem, vì chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nó đã cho cô thấy quá nhiều thông tin.
Dù là khung chat bất ngờ hiện ra, hay là những câu chất vấn liên tục dồn dập gửi đến trong vài giây đó, hoặc là, biểu tượng cái chuông mang ý nghĩa "không làm phiền" ở ngay phía bên phải của khung chat đó.
Trong khung chat được ghim lại có thêm một tấm ảnh được gửi đến, khiến con số màu đỏ hiển thị số tin nhắn mới nhảy lên thành "2".
Khương Nhan Lâm bình tĩnh dời mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt sang trái một cái, ẩn cái khung chat đó, rồi khóa màn hình trả điện thoại.
Bùi Vãn Ý cài xong hình nền - cả hình nền màn hình chính điện thoại của Khương Nhan Lâm. Cô đợi đến khi Khương Nhan Lâm cầm lại điện thoại nhìn thử, mới biết tấm ảnh chụp chung đó đã bị sửa qua, thêm vào mấy cái hiệu ứng hoạt hình lòe loẹt, khiến hai đứa trong ảnh trông ngớ ngẩn hết sức.
Cô còn vênh mặt lên hỏi: "Thế nào hả, trình độ photoshop của chị đủ lập một cái acc mới làm sáng tạo nội dung chưa? Chuyên đăng mấy cái cảnh tình tứ hàng ngày kiếm tiền dễ như bỡn ấy, em thấy ổn không?"
Bùi Vãn Ý vừa nói vừa giật lại điện thoại Khương Nhan Lâm, tiện tay quẹt phát mở khóa định đặt luôn ảnh vừa chỉnh sửa làm hình nền. Nhưng vừa mở khóa xong, thấy ngay hộp thoại chat đang nhảy tanh tách. Dù bật chế độ im lặng, bên kia vẫn cứ nhắn tin tới tấp như mưa bão, hỏi cô book vé máy bay chưa, sao chưa trả lời, rồi còn bảo cô gửi số hiệu chuyến bay qua.
Bùi Vãn Ý tỉnh bơ, thản nhiên ẩn hộp thoại kia đi, rồi mới mở hộp thoại ghim lên lưu cái ảnh chụp chung đã được tút tát, đi cài hình nền cho mình.
Khương Nhan Lâm liếc xéo, thôi không nhìn nữa, thả một câu: "Ngủ gật rồi đây này, em về phòng làm giấc đã." Bây giờ còn sớm, có cả buổi chiều thảnh thơi để nghỉ ngơi, mai lại phải mò đường về, tranh thủ nạp năng lượng tí thôi.
"Ừm."
Bùi Vãn Ý cài vội hình nền, bỏ bừa điện thoại lại vào túi, nắm tay Khương Nhan Lâm đi về.
Lúc ra ngoài trời vừa hửng nắng, bây giờ mặt trời lên cao, hơi chói chang, may là còn chịu được.
Cô kéo Khương Nhan Lâm về phòng, vừa đóng cửa lại bế xốc người ta lên, cởi giày rồi đi thẳng đến mép giường, tiện tay cởi luôn áo choàng tắm khoác bên ngoài vứt sang một bên.
Khương Nhan Lâm được đặt lên giường, vốn định chợp mắt không ngờ bị ôm trọn vào lòng và bị cởi hết quần áo.
Nụ hôn vội vàng áp xuống, cắn môi Khương Nhan Lâm không chịu buông.
Có lẽ hai người bọn họ không thể nào ở chung một phòng mà không có chuyện gì. Không khác nào hai thỏi nam châm, một khi chạm đến khung cảnh hoặc điều kiện đặc biệt nào đó, sẽ quấn lấy nhau không rời.
Khương Nhan Lâm thở dài, hé môi đáp lại nụ hôn, cố gắng không nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mình.
Khương Nhan Lâm nhìn thấy hay chưa, hoặc là Bùi Vãn Ý nghĩ rằng cô thấy hay chưa, không quan trọng.
Chuyện thực sự quan trọng là, một khi đưa ra lựa chọn thì đừng nên day dứt nghĩ lại nữa.
Chỉ thêm phiền não mà thôi.
Ngoài trời nắng đẹp, hai người lại quấn quýt nhau trong phòng khách sạn gần nửa ngày.
Bùi Vãn Ý như thể mắc chứng thèm khát da thịt và chỉ "phát bệnh" với Khương Nhan Lâm. Dù không định "đi tới đâu", cô vẫn cứ ôm chặt, dùng môi và ngón tay khơi gợi khắp làn da người kia.
Khương Nhan Lâm vốn hơi buồn ngủ, Bùi Vãn Ý cứ xoa xoa thì càng thêm oải. Rồi cô thu mình trong vòng tay, ôm chặt Bùi Vãn Ý. Trong sự tác động không quá mạnh mẽ, nhưng lại luôn khơi gợi cảm xúc ấy, cô dần thả lỏng, như được sạc thêm chút hơi ấm và năng lượng khác lạ.
Thực ra, chỉ cần cô Bùi không tự dưng giở trò mạnh bạo và không nói những lời khó nghe, Khương Nhan Lâm hoàn toàn có thể nằm yên bình bên cạnh.
Sẽ không mệt đến khản cả giọng, không làm ướt hết cả ga giường, rồi lại phải dọn dẹp, thu dọn bãi chiến trường mệt mỏi.
Cảm giác khoái lạc tột đỉnh thì tuyệt thật đấy, nhưng những v**t v* và ôm ấp dịu dàng lại khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Vả lại khi đã thoải mái đến mức "lâng lâng", không cần Bùi Vãn Ý nói hay làm gì, Khương Nhan Lâm sẽ tự động lấy quấn eo Bùi Vãn Ý, nhẹ nhàng cọ xát, rồi kéo sát người kia vào hõm vai, muốn "ăn" mạnh mẽ hơn.
Tuy nhiên, khi bị khơi gợi đến nơi đến chốn, Khương Nhan Lâm tự "về đích" xong xuôi, là quay lưng nhắm mắt đi ngủ, chẳng thèm phản ứng gì nữa.
Khiến Bùi Vãn Ý mấy lần muốn túm cổ lôi dậy "xử lý" cho một trận, nhưng nhìn thấy cái mặt ngáp ngắn ngáp dài, mắt thì lim dim buồn ngủ của người kia, lại đành kìm nén cơn bực dọc xuống. Cuối cùng, nhắm mắt, chấp nhận kéo người yêu vào lòng, ôm chặt, vỗ vỗ lưng dỗ ngủ.
Cơn buồn ngủ buổi trưa dễ khiến người ta chìm vào giấc ngủ say.
Bùi Vãn Ý nghe tiếng thở đều đều của Khương Nhan Lâm, cô bất giác dần dần trở nên mơ màng, gật gà ngủ theo.
Cho đến khi tiếng điện thoại rung đánh thức cô, khiến cô bực bội trở mình, mò điện thoại tắt nguồn luôn.
Vài giây sau, cô chặn luôn số đó, rồi bật lại chế độ im lặng, thả điện thoại xuống quay người lại, ôm người trong lòng ngủ tiếp.
Còn hậu quả của việc làm như vậy là gì, giờ không muốn bận tâm.
Trời nắng hay mưa, con người ta vẫn phải ăn và ngủ.
Bùi Vãn Ý chưa bao giờ thấy câu nói này thấm thía đến thế. Ngay cả giấc ngủ mà bình thường cô cho là vô bổ nhất, giờ cũng trở nên vô cùng đáng giá.
Ôm Khương Nhan Lâm, cùng ngủ một giấc ngon lành là điều đáng giá nhất.
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
"...Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Nghe hết lần này đến lần khác cái giọng thông báo quen thuộc vang lên từ điện thoại, người vốn dĩ không tin vào thứ xui xẻo cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Sau một hồi im lặng, cô giơ tay lên, ném mạnh điện thoại đi, nó đập xuống đất vỡ tan tành.
Người nghe thấy tiếng động vội chạy vào xem, thấy cô ngồi đó bình yên vô sự thì mới thở phào, cẩn thận cầm dụng cụ vệ sinh đến, chuẩn bị dọn dẹp mảnh vỡ.
Cô hít sâu vài hơi, rồi quay đầu lại nhìn người đang dọn dẹp dưới đất, lạnh giọng nói: "Gọi điện cho Lý Sam, bảo người đến đây ngay."
Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Story
Chương 193
10.0/10 từ 25 lượt.