Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu

Chương 191

166@-

Chương 191


 


Cái tất chân mỏng bị xé rách tươm, khiến Khương Nhan Lâm một thời gian chắc chẳng muốn đi tất nữa.


 


Cô Bùi nom thích thú, vừa thò tay vào chỗ rách vừa không ngần ngại gợi ý: "Em thích màu đen hay màu trắng, hay là chị mua em cho cả hai?"


 


Đây là lần đầu Khương Nhan Lâm thấy có người nói ba chữ "mua cho em" mà mình khó chịu đến vậy.


 


Khó chịu theo đúng nghĩa đen, khiến mọi bộ phận trên cơ thể cô không thoải mái.


 


May mà có người nhớ ra mục đích ban đầu của họ là đi tắm, nên thôi dây dưa quá trong phòng tắm.


 


Khương Nhan Lâm kệ cô Bùi tắm gội, quấn khăn xong là không muốn động đậy, cứ thế để Bùi Vãn Ý bế ra khỏi phòng tắm.


 


Bùi Vãn Ý thích bế Khương Nhan Lâm như em bé, để cô ôm chặt cổ mình, hơi thở phả vào nhau, thân thể dính sát, không một kẽ hở.


 


Tuy Khương Nhan Lâm thấy hơi ngượng, song nó an toàn, có thể đảm bảo trọng tâm đặt lên người Bùi Vãn Ý, không sợ ngã.


 


Mặc dù cánh tay của cô Bùi rất khỏe, chưa bao giờ làm cô ngã.


 


Giờ chưa tới trưa mà có người giữa ban ngày muốn ngâm suối nước nóng.


 


Khương Nhan Lâm nhìn cái mặt tỉnh bơ của cô Bùi, cô chả buồn vạch trần ý đồ kia.


 


Bùi Vãn Ý bế Khương Nhan Lâm ra sân sau, lấy chân thử độ nóng của nước trong bồn tắm riêng, rồi cẩn thận bước xuống, bế Khương Nhan Lâm, nói: "Nước nóng lắm đó, không biết em chịu được không?"


 


Khương Nhan Lâm cười lạnh, trực tiếp đáp: "Em nói em muốn tắm chắc? Thả em về giùm đi."


 


Cô Bùi giả điếc, đến khi ngồi vững trong bồn mới từ từ thả Khương Nhan Lâm xuống, để dòng nước suối nóng tự nhiên ngập đến nửa ngực.


 


Nước nóng nhưng nằm trong an toàn. Vì suối nước nóng lộ thiên riêng tư, không gian thoáng đãng, nhiệt độ bên ngoài lại thấp, sau khi bù trừ thì ngâm mình trong nước khá thoải mái.


 



"Tối đa hai mươi phút, ngâm lâu quá sẽ choáng."


 


Mặc dù không phải môi trường kín trong nhà, không đến nỗi xảy ra chuyện, nhưng Khương Nhan Lâm vẫn phải nhắc.


 


Dẹp cái vụ muốn bày trò ở đây đi.


 


Cô Bùi cảm thấy Khương Nhan Lâm có thành kiến với mình.


 


"Chị thật sự đến đây để ngâm suối nước nóng đó chứ, tối nay còn đặt nhà hàng rồi cơ."


 


Mặc dù hai việc chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng cô cứ nói một cách đương nhiên, như thể bằng chứng thép.


 


Khương Nhan Lâm thấy cô Bùi thực sự kiểu đi nghỉ dưỡng, không khỏi liếc nhìn thêm, một lúc sau vẫn lên tiếng hỏi: "Không định về sao?"


 


Họ ngâm suối nước nóng, đi ăn trưa xong rồi ra sân bay vẫn kịp, không nhất thiết phải chọn một trong hai.


 


Phần lớn thời gian, Khương Nhan Lâm sẽ cố gắng làm sao cho vẹn cả đôi đường. Có lẽ vì tính kiểm soát của cô cao, ghét cảm giác mọi thứ vượt khỏi tầm tay. Nếu việc có thể thu xếp ổn thỏa mà lại không làm được thì cô khá bực - ở điểm này, cô mơ hồ biết Bùi Vãn Ý cũng giống mình.


 


Giống như bây giờ, dù không khác lạ, Khương Nhan Lâm vẫn cảm nhận được, Bùi Vãn Ý thật sự có việc gấp cần về, nhưng đa phần không phải chuyện công việc.


 


Khương Nhan Lâm hiểu rõ thái độ của Bùi Vãn Ý trong công việc. Bình thường nhìn trong không uy tín, song thực ra cực kỳ có nguyên tắc trong công việc. Ví dụ như khi làm việc tại nhà dù không ai biết nhưng vẫn thức dậy theo giờ làm việc và bắt đầu công việc, rồi tan làm đúng giờ.


 


Vậy nên nếu thật sự là việc liên quan đến công việc, phản ứng của Bùi Vãn Ý đã không tiêu cực như vậy.


 


Loại trừ khả năng hợp lý nhất, những gì còn lại chẳng qua cũng chỉ là phạm vi chuyện riêng tư. Chuyện gia đình hoặc cá nhân hơn không phải chuyện Khương Nhan Lâm nên hỏi.


 


Tuy nhiên dù cô không hỏi, cô biết tối nay về vẫn kịp. Nó không hề xung đột với lịch trình hôm nay của họ, dù cho hơi vội, thật sự biến thành kiểu đi du lịch cưỡi ngựa xem hoa.


 


Vì có giải pháp nên Khương Nhan Lâm chắc chắn không thể làm ngơ, an tâm thoải mái thư giãn và lãng phí thời gian.


 


Nước suối nóng tự nhiên bao bọc lấy cơ thể, Bùi Vãn Ý ôm trọn Khương Nhan Lâm trong lòng. Cô gần như phải dang rộng chân ngồi lên người Bùi Vãn Ý thì mới cao hơn được nửa cái đầu, tránh cho nước quá nóng ngập hết ngực.


 


Người ôm Khương Nhan Lâm hơi suy tư và không phản ứng với chuyện Khương Nhan Lâm nói. Ngược lại, Bùi Vãn Ý còn để ý đường nước lên xuống theo nhịp thở của cô nhiều hơn, nhìn khăn tắm trắng bị ướt sũng mới hoàn hồn, hỏi: "Em vừa nói gì vậy?"



 


Khương Nhan Lâm nhìn Bùi Vãn Ý mấy giây, hờ hững đáp: "Không gì."


 


Hỏi cũng kiểu làm bộ làm tịch, Khương Nhan Lâm thừa biết, một khi Bùi Vãn Ý hủy vé máy bay thì đã hạ quyết tâm, nói nhiều thêm phiền.


 


Cô Bùi thực sự mất tập trung. Thấy Khương Nhan Lâm không vui, cô khẽ nhéo vào eo đối phương, nhẹ giọng hỏi:


 


"Em nói gì đó? Nước ấm dễ chịu quá nên chị suýt ngủ quên mất."


 


Tự giải thích nữa cơ. Thế có lạ không? Cô Bùi trước gì bị oan một chuyện là sẽ làm thêm chuyện cho đỡ lỗ mà giờ ngồi đấy giải thích.


 


Thôi nhắc lại chuyện kia, trực giác mách bảo cô rằng không đừng hỏi lần thứ ba.


 


Thế là Khương Nhan Lâm tiện thể chuyển chủ đề: "Hỏi chị tối nay đặt nhà hàng nào, mấy giờ."


 


Bùi Vãn Ý vừa nhìn là biết ngay Khương Nhan Lâm cố tình chuyển chủ đề. Thế nhưng cô không muốn làm người ta khó chịu. Thay vào đó cô cố tỉnh táo, xác định thời gian và trả lời: "Sáu rưỡi, nhà hàng xem trên mạng, tên tiếng Nhật, lát nữa chị lấy điện thoại cho em xem."


 


Khương Nhan Lâm ừ, ngâm hoài cô thấy hơi uể oải, vốn không định truy cứu thêm.


 


Bùi Vãn Ý quan sát Khương Nhan Lâm, xác định đối phương không định truy hỏi thêm - dù không biết mình đụng tới chỗ nào của người ta.


 


Thế nhưng mọi chuyện đã êm xuôi, cái đầu căng thẳng đã được thả lỏng.


 


Thế là mấy cái ý nghĩ không đứng đắn lại lần lượt hiện ra, cô bất giác ôm Khương Nhan Lâm cọ nhẹ, ngón tay men theo làn da mịn màng, khẽ khơi gợi.


 


Khương Nhan Lâm chạy vội: "Chị yên tĩnh tí không được à??"


 


Vừa mới xé rách của người ta một đôi tất chân không rẻ, giờ lại hăng hái lên? Sao không đi đứng đường luôn cho rồi, chắc chắn sẽ đứng đầu bảng nhờ thực lực.


 


"Bộ định cho chị đi đứng đường nuôi em chắc? Nghe nói nghề đó kiếm bộn lắm."


 


Cô Bùi còn đọc được mấy tin tức liên quan, dù toàn là kiểu kiếm tiền của mấy bà giàu, nhưng cũng có người nữ phục vụ phụ nữ. Phải nói là nhan sắc và vóc dáng của họ quả thật kém xa cô.


 



"Nếu chị mà ra nước ngoài hành nghề, chắc chắn kiếm đậm, đến lúc đó em cứ việc nằm nhà đếm tiền thôi."


 


Cô vừa nói vừa siết chặt tay, không để Khương Nhan Lâm có bất kỳ cơ hội nào thoát khỏi mình. Tuy động tác tay có thể coi là dịu dàng, song lại không cho phép từ chối mà vén chiếc khăn tắm ra, thờ ơ mân mê.


 


Khương Nhan Lâm liếc: "Nghe cứ như thể em cần chị nuôi không bằng."


 


Ngay cả bây giờ, cô Bùi thừa khả năng nuôi không biết bao nhiêu tình nhân, ra nước ngoài chi mắc công vậy?


 


Nhưng Khương Nhan Lâm quá rõ cái kiểu của mấy người giàu, nếu thật sự tin vào những lời đó, cam tâm tình nguyện làm một đứa ăn bám vô dụng, thì chẳng bao lâu nữa sẽ mất hết sức hấp dẫn.


 


Dù sao thì ai mà thích một đứa tàn phế bị mình tước đoạt hết khả năng đi lại chứ?


 


Trừ mấy kẻ b**n th** thích người tàn tật ra.


 


Cô Bùi véo vào chỗ mềm nhất trên người Khương Nhan Lâm, lúc cô nói chuyện lại không nhịn được mà phân tán sự chú ý, cắn lấy chiếc khăn tắm ở xương quai xanh cô rồi kéo xuống, đến khi thỏa mãn vùi đầu vào nơi trắng mịn mềm mại mới nói một cách mơ hồ:


 


"Em không cần chị nuôi mà là chị cần em được chị nuôi."


 


Mồm nói, lưỡi bận, m*n tr*n l**m láp trên nh* h** hồng hào.


 


Khương Nhan Lâm biết tỏng ai kia đợi để bày trò trong nước nóng, chẳng còn chút hứng thú nào để chửi, dứt khoát tự mình d*ng ch*n quấn quanh eo Bùi Vãn Ý, ôm cổ rồi tăng nhanh tốc độ.


 


Ngâm mình trong nước nóng quá lâu thật sự dễ xảy ra chuyện.


 


Khương Nhan Lâm không muốn đến lúc đó ai kia thì khỏe re không sao, còn mình ngất xỉu.


 


Cô Bùi thực sự hơi ngạc nhiên trước sự chủ Khương Nhan Lâm, ngẩng đầu nhìn rất lâu, rồi bật cười trước những cọ xát nhẹ nhàng lên xuống đó, ôm Khương Nhan Lâm hỏi: "Đây là đặc quyền của người có sinh nhật luôn hả?"


 


Vậy một năm phải có ba cái sinh nhật thôi.


 


Khương Nhan Lâm cúi xuống bịt mồm cô Bùi, tay cô nắm chặt Bùi Vãn Ý, vừa kéo vừa nắn mạnh như muốn trả thù.


 


Sử dụng tư thế và sức lực yêu thích của cô Bùi để áp dụng lên cô Bùi. Như thể muốn Bùi Vãn Ý cảm nhận đôi chút về mùi vị dưới nước.



 


Bùi Vãn Ý ngửa đầu đáp lại nụ hôn sâu hơn, không để ý đến những động tác và tốc độ có thể coi là thô lỗ của Khương Nhan Lâm. Vì ở dưới nước, thế nào cũng không đến nỗi chảy máu.


 


Khương Nhan Lâm kiềm chế hơn nhiều, thực ra cô chưa bao giờ bạo lực. Cô luôn dịu dàng với bạn gái cũ, sẽ để đối phương thư giãn hoàn toàn rồi mới bắt đầu.


 


Tiếc rằng những dịu dàng này đối với Bùi Vãn Ý chẳng có ý nghĩa gì.


 


Bùi Vãn Ý là kiểu không ăn đánh sẽ khó chịu. Khương Nhan Lâm không bạt tay vào mặt đã là biểu hiện của việc cô thực sự rất kiên nhẫn.


 


Nếu còn sử dụng cái giọng điệu nhẹ nhàng nhỏ nhẹ thì chị ta bay thẳng lên trời mất.


 


Buổi ngâm suối nước nóng biến thành cuộc so tài dưới nước.


 


Khương Nhan Lâm đánh giá cao thể lực của Bùi Vãn Ý ở mọi mặt. Cô chỉ thua thiệt vì bị đối phương hiểu rõ cơ thể mình quá tường tận. Khi cô chưa bắt được nhịp điệu khiến đối phương lơi lỏng thì bị Bùi Vãn Ý ra tay trước, tấn công vào chỗ khó chịu nhất.


 


Tuy vậy, Khương Nhan Lâm không buông tha cho Bùi Vãn Ý. Cho dù bị ép cho nhũn cả người cô vẫn cứng tay. Sau đó bị ép vào vách đá bên bờ hồ, cô đáp trả từng lực đạo mà bản thân cảm nhận được trong hơi nóng đang dính chặt lấy nhau.


 


Bùi Vãn Ý phủ lên môi Khương Nhan Lâm, nâng cao chân Khương Nhan Lâm, đầu lưỡi luồn vào giữa răng môi và đòi hỏi sâu hơn. Cô không lay động vì bị khiêu khích, thế, nhưng trong hơi thở nóng rực dần dâng cao lại lộ ra dấu vết.


 


Khương Nhan Lâm cười, đầu lưỡi chạm vào kẽ răng Bùi Vãn Ý, m*t lấy cánh môi đang tác oai tác quái kia và nuốt lấy hơi thở và sự ấm nóng.


 


Cô giơ tay sờ lưng Bùi Vãn Ý, nhẹ nhàng vuốt dọc lên, cuối cùng xoa xoa đỉnh đầu ướt đẫm của Bùi Vãn Ý, ghé sát môi, thở ra hơi nóng và tiếng nói, mềm giọng: "Nhanh nào, sắp ra rồi."


 


Bùi Vãn Ý không ngờ Khương Nhan Lâm chơi bẩn.


 


Không có phòng bị, và chịu thua trước câu nói kia. Cô đè trên người Khương Nhan Lâm, lưng căng thẳng, hơi thở ngừng lại trong một khoảnh khắc.


 


Vài giây ngắn ngủi sau, cô hoàn hồn từ một khoảng trống rỗng, không nói một lời nào mà ấn chặt người đang định trốn thoát kia xuống, l**m láp đôi môi thích phạm quy, khẽ nói:


 


"Ra rồi à, không thấy, mở cho chị xem."


 


________


 


?????????????????


Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Truyện Cô Ấy Bắt Tôi Hoàn Lương - Đông Nhật Giải Phẫu Story Chương 191
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...