Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã

Chương 4: Thiếu tiền thì nói

37@-

ID và avatar, anh dùng suốt bao năm không đổi.

Chỉ cần kéo ngược lịch sử trò chuyện, đâu đâu cũng thấy những đoạn đối thoại một tới một lui, dẫu ngắn gọn nhưng đủ để thành nhịp điệu thường nhật của đôi vợ chồng xa cách — báo tin, nhắn gửi, chia sẻ vụn vặt.

Dòng tin mới nhất là lúc chiều, Chu Điệp nhắn cho anh:Khách sạn nhận một sự kiện, mấy hôm nay em phải ở lại khách sạn rồi.
Anh chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ “OK”, kèm theo một cái sticker mèo con.

Thế mà giờ, anh lại bảo đã đến trước cổng khu nghỉ dưỡng. Chu Điệp thật sự không đoán ra được anh định làm gì.

Từ trước đến nay, Hạ Tây Thừa chưa từng can dự vào việc quản lý của Hợp Lan, cũng hiếm khi lộ diện trước tầng lớp quản lý hay nhân viên tập đoàn.

Ngày cô đăng ký chương trình quản trị tập sự của Hợp Lan, hoàn toàn chẳng hay biết đây vốn là sản nghiệp nhà họ Hạ. Khi ấy chỉ nghĩ, mình học quản trị khách sạn, không học tiếp lên thạc sĩ, thì tìm một công ty có đường hướng nghề nghiệp vững vàng là lựa chọn an toàn nhất

Trong suốt thời gian đi làm, trừ người nhà họ Hạ, không ai biết cô và Hạ Tây Thừa là vợ chồng.
Hai bên ăn ý giữ kín, cũng để cô khỏi vướng vào thị phi đời tư chốn công sở.

Chu Điệp còn chưa kịp trả lời tin nhắn.

Tin nhắn khác lại đến — lần này là từ Đặng Hồng, tổng biên tập VG, chủ trì sự kiện lần này:

Phó giám đốc Chu, nếu bây giờ rảnh, có thể dẫn chúng tôi đi một vòng nữa không?

Cô lập tức đáp:
Được, tôi đợi ngài ở sảnh tiếp đón.

Ngồi bên cạnh, Từ Mang Lộ nhấc chân khỏi chậu nước, thấy cô đứng dậy thì oán trách:
“Đi rồi à? Ngồi được bao lâu đâu.”

“Phải đưa tổng biên tập các cậu đi thị sát thêm vòng nữa.” Chu Điệp vừa cúi đầu trả lời tin nhắn của Hạ Tây Thừa, vừa bước ra cửa, “Cậu nghỉ sớm đi, mai lên sàn diễn nhớ tỏa sáng nhé.”

Từ Mang Lộ uể oải vẫy tay:
“Ừ, vất vả rồi.”

Chu Điệp quay lại tiền sảnh, điều động hai chiếc xe điện tuần tra, cùng vị quản lý ca đêm chờ đón. Cuối tháng Mười ở vùng duyên hải chưa đến nỗi lạnh, chỉ có gió đêm mang chút se se.

Là tổng biên VG, Đặng Hồng từ đầu đến chân đều toát lên hai chữ thời thượng.
Tóc cột thành bím ngắn, người khoác bộ tracksuit của LP, đầu đội mũ bucket đi biển. Sau lưng ông còn có ba đạo diễn phụ trách phần livestream sự kiện.

Quản lý ca đêm, Kỳ Trí Minh, không nhịn được thì thào:
“Đêm hôm mà còn đội mũ làm dáng cho ai coi, mấy người làm nghệ thuật này thiệt khó hiểu.”

“Đừng để người ta nghe thấy.”


Chu Điệp mặt không đổi sắc nhắc khẽ.

Khi nhóm người kia đến gần, cô nở nụ cười tiêu chuẩn, bước lên chào:
“Chào tổng biên Đặng, chào các vị, buổi tối vui vẻ, tôi—”

Câu nói bỗng khựng lại, vì phía sau họ còn có một bóng người.

Hạ Tây Thừa một tay đút túi, ung dung bước tới. Anh cao một mét tám chín, dáng người nổi bật hẳn lên giữa đám đông, ánh mắt nhìn xuống lạnh nhàn, trông chẳng khác nào cấp trên đến thị sát.

Chu Điệp thoáng sững vài giây, rồi nhanh chóng lấy lại nhịp:
“Giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi khuôn viên ven biển đã dựng sân khấu. Tôi và quản lý Kỳ mỗi người lái một chiếc xe bốn chỗ.”

“Được.” Đặng Hồng kéo Hạ Tây Thừa lại gần, giới thiệu:
“À, tiện đây giới thiệu một chút. Đây là một người bạn của tôi, hiện làm nhà sản xuất. Cậu ấy đang cần tìm bối cảnh khách sạn cho bộ phim mới, nên tôi mời qua xem thử.”

Rồi quay đầu, ông giới thiệu thêm:
“Tây Thừa, đây là Phó giám đốc Chu, phụ trách vận hành resort.”

Lúc này Hạ Tây Thừa mới đưa tay ra, cụp mắt nhìn cô, giọng điệu công việc:
“Xin chào, Hạ Tây Thừa.”

Chu Điệp cũng thản nhiên bắt tay, đáp:
“Rất hân hạnh.”

Từ sảnh khách sạn ra khu sân khấu ven biển có một quãng đường ngắn.
Chu Điệp lái xe chở theo Đặng Hồng và Hạ Tây Thừa, chiếc còn lại do Kỳ Trí Minh đưa ba đạo diễn theo sau.

Trong xe, Đặng Hồng trò chuyện:
“Thật ra cậu vốn là gương mặt màn ảnh rất có tiềm chất. Nói thật, bao năm nay tôi từng quay nhiều nam minh tinh, hiếm ai có khí chất hơn cậu. Nếu hồi đó chịu vào giới, chắc chắn giờ đã thành siêu sao rồi.”

Hạ Tây Thừa uể oải cười:


“Tổng biên Đặng chớ tâng bốc quá, khen thế này làm tôi suýt nữa sinh ra hối tiếc.”

“Được rồi, cậu cứ giả bộ. Khen một câu mà đã làm ra vẻ khó thở.”

Đặng Hồng biết anh từ ngày còn chưa lên chức tổng biên thời trang của VG, khi ấy chỉ là nhân viên tòa soạn. Nhưng ngay từ lúc đó đã coi anh như một viên ngọc sáng, một mực muốn ký hợp đồng.
Tiếc thay, Hạ Tây Thừa chưa học xong cấp ba đã ra nước ngoài.

Cũng chẳng khó hiểu, người ta là thiếu gia nhà giàu, đã có sẵn tư cách làm nhà đầu tư, ai lại chịu dấn thân làm minh tinh phơi mặt ra công chúng.

Nghe hai người trò chuyện dông dài, Chu Điệp lại nhớ về nhiều năm trước.

Cô từng nói, Hạ Tây Thừa nổi tiếng lắm — mà không phải kiểu “hotboy học đường” tầm thường trong trường.

Rất nhiều người từng tin chắc rằng, lớn lên rồi anh sẽ thành minh tinh.
Mới lớp 11 đã cao 1m85, vóc dáng vượt trội hẳn trong đám bạn cùng tuổi. Anh từng chụp bìa cho báo trường, cho tạp chí tuổi trẻ, nửa bàn chân đã bước vào giới giải trí. Trong và ngoài trường, lúc nào cũng có người theo đuổi.

Chu Điệp khi ấy thuộc dạng “học sinh ngoan”, thế mà vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, anh được săn đón tới mức nào.

Những chàng trai như thế, ở cấp ba đã là truyền thuyết. Tin đồn nhiều, ăn mặc phong lưu. Người khác cắm đầu ôn thi, còn anh thì dùng tiền tự kiếm mua một chiếc mô-tô thật ngầu để chạy khắp nơi.

Cho nên, sau này anh đầu tư vào ban nhạc, đội xe đua, studio hay quán bar… cũng chẳng hề bất ngờ. Toàn là ngành giải trí, vui chơi hưởng thụ.

Chu Điệp thoáng liếc gương chiếu hậu.

Đúng lúc ấy, Hạ Tây Thừa bắt gặp ánh mắt vụng trộm của cô. Giống như thể anh đã nhìn về phía cô từ trước, không né tránh, còn cố ý nghiêng đầu, nhướng mày khiêu khích.

Cô lập tức quay lại, nhìn thẳng phía trước, khẽ thở ra.

Xe dừng ở con đường nhỏ trước khuôn viên ven biển.

Chu Điệp xuống xe, giới thiệu:
“Vì chủ đề của đơn vị tổ chức là ‘Hoàng hôn bên biển’, nên giờ bắt đầu show diễn là 6 giờ chiều, kéo dài 2 tiếng. Nửa sau sẽ diễn ra trong bóng đêm, vì vậy ánh sáng quay phim cần đặc biệt lưu ý…”

Cô vừa mới nhậm chức hôm nay, để theo kịp tiến độ họp điều phối vài hôm trước, đã phải bỏ công nghiên cứu không ít. Từ poster, ánh sáng, bố trí vải vóc, đến cảnh trí, rồi phân khu chức năng xung quanh thảm đỏ — cái gì cũng nắm.

Khuôn viên khá rộng, dẫn một vòng cũng tốn không ít thời gian.

Trên đường về, Đặng Hồng dặn đi dặn lại chuyện an ninh:
“Chúng tôi phát trực tiếp toàn bộ, tuyệt đối không được có sai sót lọt vào ống kính.”

Chu Điệp đáp ngay:
“Xin yên tâm, chiều mai lực lượng an ninh tại khu ven biển sẽ tăng gấp đôi hôm nay.”

“Được, sáng mai vẫn phải chạy thử lại một lần.”
Khi quay về khách sạn, Đặng Hồng vỗ vai Hạ Tây Thừa:
“Chuyện đoàn phim thì tự cậu bàn bạc nhé. Tối mai nhớ ngồi cạnh tôi xem show, tôi để sẵn chỗ rồi.”

Hạ Tây Thừa gật đầu:
“Được.”

Đợi nhóm Đặng Hồng về phòng, quản lý ca đêm cũng quay lại tiền sảnh, bốn bề không còn ai. Lúc này Chu Điệp mới tháo tai nghe xuống, quay lại:


“Sao anh lại tới đây?”

Xe tuần tra dừng ở khu trúc, hai người ngồi một trước một sau.

Hạ Tây Thừa chống khuỷu tay lên thanh chắn, nghiêng người sang, đưa tay véo má cô:
“Không phải đã nói rồi à?”

Chu Điệp bị anh xoay mặt qua lại, cũng chẳng chống cự, vẫn nghiêm túc nói chuyện:
“Em cứ tưởng chuyện mượn địa điểm cho đoàn phim chỉ là cái cớ thôi. Với lại bình thường đi khảo sát bối cảnh đều phải làm ban ngày, mới xem được ánh sáng, cảnh quan… Anh có đang nghe em nói không đó? Rốt cuộc định tìm gì trên mặt em thế?”

Bị kẹp hai má, giọng cô nghe hơi méo mó.

“Có nghe.” Anh bật cười, dưới ánh đèn đường nhìn rõ vết xước nhỏ dưới cằm cô đã đóng vảy, rồi buông tay: “Không tìm gì hết.”

Chu Điệp lập tức trở về trọng tâm:
“Vậy anh là muốn mượn địa điểm, hay đặt địa điểm?”

Hai chữ này khác nhau nhiều lắm.
Mượn, thì chỉ cần anh mở miệng. Đặt, thì được tính thành thành tích của cô.

Hạ Tây Thừa nghe ra ẩn ý, cười nhàn nhã:
“Đặt. Anh mà để em thiệt thòi sao?”

“Ừm.” Cô ngồi thẳng lại: “Vậy mai em bảo người liên hệ trợ lý Lữ, cần bảng thông tin chi tiết trước.”

Anh lại chống người lên thanh chắn, đưa ngón tay ngoắc ngoắc, nghịch ngợm vờn lấy tay cô:
“Chi tiết tới mức nào?”

Lần đầu tiên Hạ Tây Thừa tới khách sạn xem cô làm việc, cũng là lần đầu tiên Chu Điệp dùng thân phận “đối tác” để nói chuyện với anh.

“Còn chưa biết đoàn phim của anh định làm gì. Bộ phận thị trường và kinh doanh phải trao đổi trước. Có cần dựng cảnh, dựng phim trường, có muốn khóa số phòng, làm gói giá đoàn phim, hoặc ưu đãi bao trọn khu. Đã có nghệ sĩ thì phải tách riêng khu ở và khu quay, bộ phận pháp chế sẽ ghi hết điều khoản trong hợp đồng sử dụng địa điểm.” Cô nghiêm túc liệt kê.

“Quy định chặt chẽ thế à?” Anh hời hợt đưa tay chọc vai cô: “Quan tòa Chu nghiêm khắc quá.”

“…”

Bị chọc nhột, cô lùi lại né tránh:
“Chính anh nói muốn đặt mà.”

Thực ra, cô cũng không hiểu vì sao Hạ Tây Thừa chưa bao giờ nhờ cậy gia đình. Nhưng đó là lựa chọn của anh, cô vẫn luôn tôn trọng.

“Chuyện này em đi bàn với Lữ Thiên Kiêu đi.” Giọng anh hững hờ, “Tối nay anh ở đâu?”

Cô hỏi: “Không về nhà à?”

“Về cũng chỉ một mình. Em ở đâu?”

“Em ở phòng tập thể cho nhân viên.” Chu Điệp lập tức gạt bỏ ý tưởng của anh, “Anh không được ở chung, tầng đó toàn là nhân viên khách sạn. Để em đặt riêng cho anh một phòng.”

Hạ Tây Thừa cau mày bắt bẻ: “Phòng gì cơ?”

Khu nghỉ dưỡng vốn chú trọng đến sự riêng tư và cảm giác gần gũi thiên nhiên. Vì dựa núi kề biển nên các dãy phòng đều không cao tầng. Ngoài hạng phòng tiêu chuẩn rộng 70 mét vuông, thì hai loại phòng cao cấp mới là điểm nhấn: một là căn hộ rộng 200 mét vuông nhìn thẳng ra biển, hai là biệt thự đơn lập, mỗi ngôi là một hộ.

Như đoàn phim hoặc sự kiện lớn, nhân viên thường được bố trí ở phòng đơn, còn ngôi sao hay nhân vật có địa vị thì ở căn hộ hướng biển hoặc biệt thự.

Chu Điệp đã có sẵn thông tin giấy tờ của anh, liền giúp anh nhận một căn biệt thự spa. Nhưng Hạ Tây Thừa lại nói mình hơi đói, muốn ra nhà hàng đi dạo.

Có công việc che mắt, cô bèn thẳng thắn dẫn nh đi, không cố tình tránh né.

“Trong khu này, mỗi tầng đều có hai nhà hàng. Anh có thể chọn Trung, Âu, hoặc Nhật – Việt. Thường thì mở đến mười giờ đêm. Nếu nửa đêm còn đói, chỉ cần gọi dịch vụ phòng, bếp 24/24 sẽ phục vụ tận nơi.”

“Biết rồi, phó giám đốc Chu” Hạ Tây Thừa sải chân theo cô bước vào thang máy, rồi nghiêng người cười khẽ: “Vợ ơi, anh đâu phải khách của em, cần gì giới thiệu tận tình thế.”

Anh bất ngờ cúi xuống, sát bên tai gọi một tiếng như thế.

Chu Điệp giật thót, vội đưa tay xoa đôi tai nóng bừng, khẽ nhắc: “Có camera đấy.”

Không chỉ có camera, mà cánh cửa chưa kịp khép đã bị ai đó chặn lại. Một nhóm người ùa vào, trong đó có cả nhân viên mặc đồng phục.

Chu Điệp liếc tầng họ bấm, rồi lùi hẳn vào bên trong. Trong gương đồng mạ vàng phản chiếu, cô thấy bóng dáng anh cao hơn mình hẳn một cái đầu, áp ngay phía sau.

Đôi môi mỏng mím chặt, hàng mi rủ thấp che khuất ánh mắt. Vầng trán cao và sống mũi thẳng hắt bóng dưới ánh sáng từ trần thang máy, nửa sáng nửa tối, lạnh lùng khó đoán.

Cô chợt thấy may, may là Hạ Tây Thừa thường ngày lười nhác phóng khoáng, hiếm khi nổi giận. Khuôn mặt này, nếu không biểu cảm, thật dễ khiến người khác thấy xa cách, khó mà lại gần.

Anh thấy cô đang ngẩn ngơ, bèn cố ý nắm tay cô.

Chu Điệp khựng vài giây, rồi kín đáo muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh. Nhưng anh không chịu buông, cô bực quá bèn bấm mạnh vào hổ khẩu anh.

Cô không có thời gian ngồi ăn khuya với anh, Hạ Tây Thừa đành gọi một phần mì Ý mang về phòng, tiện thể xuống xe lấy bộ đồ thay.

Trên đường đưa anh đến biệt thự spa, Chu Điệp chỉnh tai nghe sang kênh tiền sảnh. Loáng thoáng nghe đồng nghiệp báo một ngôi sao nào đó đang phàn nàn về đồ ăn khuya, hương liệu xông phòng, rồi cả vỏ gối.

Chuyện thường ngày ở khách sạn.

Cô từng luân phiên làm ở nhiều bộ phận, rõ hơn ai hết: tiền sảnh mới là nơi mệt nhất, phải chiều theo đủ loại yêu cầu kỳ khôi.

Hạ Tây Thừa nhìn cô còn bận rộn chỉ đạo từ xa: “Sao càng thăng chức lại càng bận thế?”

“Dạo này vướng sự kiện, công việc chất chồng.” Chu Điệp tắt bộ đàm, giải thích, “Em là người tổng quản, phải phối hợp các phòng ban.”

Huống hồ, vị trí này vốn đã nhạy cảm, chẳng khác gì phó tổng giám đốc khách sạn. Ai cũng biết, chữ “phó” nghĩa là phải lo thêm việc. Cấp bậc càng cao, mối quan hệ cần điều hòa càng rộng.

Đến biệt thự spa, cô quẹt thẻ phòng, lại quen thói nghề: “Thấy màn hình chuyển xanh là đẩy thẻ ra, xoay nắm cửa sẽ mở. Hôm nay nhiều khách không biết mở loại khóa này.”

Anh chẳng mấy để tâm, nhưng vẫn “ừ” một tiếng: “Không vào ngồi chút sao?”

Chu Điệp đứng ở cửa, chỉnh lại vạt áo, lắc đầu: “Em còn đi tuần thêm vòng nữa rồi ngủ. Ngày mai nhiều việc lắm.”

Hạ Tây Thừa tựa vào khung cửa, ánh mắt bình thản mà chuyên chú: “Dạo này cần mua gì không? Thiếu tiền thì nói với anh.”

“Không có.”

Phần lớn thời gian, cô không muốn nói, anh cũng giả vờ không biết.

Ngoài tờ giấy hợp đồng trước khi đăng ký kết hôn, Hạ Tây Thừa vẫn luôn giữ chừng mực. Có lẽ, chính sự biết điều đó mới khiến cuộc hôn nhân này bền bỉ đến nay.

Chu Điệp không hiểu sao, khoảnh khắc ấy không khí lại trở nên ngưng đọng. Cô thử dò hỏi trong khoảng lặng: “Vậy… em đi nhé?”

Anh bỗng nghiêng đầu: “Cái đèn này…”

Cô bước vào một bước: “Đèn làm sao?”

Chưa kịp dứt câu, Hạ Tây Thừa đã chụp lấy gương mặt cô, cúi xuống kéo gáy hôn ngấu nghiến. Nụ hôn cuồng liệt, mạnh mẽ ép cô lùi hẳn vào góc tường.

Dòng điện vô hình chạy dọc toàn thân, mặt Chu Điệp đỏ bừng.

Cô vốn chẳng quen với sự thân mật, ngoài anh ra cũng chưa từng với ai. Dù đã hôn nhiều lần, mỗi lần vẫn cứ bối rối. Hàng mi khép chặt run rẩy, đôi môi bị m*t đến đỏ ửng, ẩm ướt, thậm chí quên cả hít thở.

Trước khi rời đi, anh còn cúi xuống cắn nhẹ vành tai cô, giọng khàn khàn rót vào: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Cửa đóng lại. Chu Điệp ngẩn ngơ chạm vào đôi môi ướt át, rồi quay lưng, khe khẽ thở dài.

Rõ ràng cô đã nói rồi.
Anh không được phép quấy rầy cô trong lúc làm việc.

Tác giả có lời muốn nói:

Cô vợ nhỏ không hiểu phong tình x Người chồng não toàn chuyện yêu đương



Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã Story Chương 4: Thiếu tiền thì nói
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...