Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã

Chương 5: Bạn đồng hành hôn nhân

37@-

UkiyoChào buổi sáng, anh đi ăn trưa đây.

UkiyoAnh đã trả phòng, giờ đang cùng bọn họ xem luyện tập.

UkiyoAnh nhìn thấy em, nhưng em lại chẳng liếc qua anh là sao.

Mấy tiếng sau, Chu Điệp mới trả lời.

Không uống cháo trắngEm đang ăn trưa, anh ăn chưa?

UkiyoỪ, em ở đâu thế?

Không uống cháo trắngỞ căng-tin nhân viên, lát nữa phải về văn phòng. Anh tự chơi cho vui đi.

Tiệc All Star lần này, khâu an ninh còn nghiêm ngặt hơn ngày thường. Vừa phải đề phòng tay săn ảnh, lại phải chống cả fan cuồng. Sáng sớm, Chu Điệp đã dẫn người đi vòng quanh kiểm tra hiện trường, chỉ mong buổi trình diễn thời trang chiều nay không xảy ra sơ suất nào.

Sức lực hao tổn quá nhiều, cô ăn cũng nhiều hơn.

Ngồi quanh đều là nhân viên phòng Marketing, thêm vài quản lý các bộ phận. Chu Điệp tuổi còn trẻ, lại không phải kiểu lãnh đạo khắt khe, nên trò chuyện với mọi người rất hợp.

Thấy cô thi thoảng cúi đầu trả lời tin nhắn, có người trêu:
“Bạn trai đấy à? Hiếm thấy phó giám đốc nghỉ trưa mà cũng chịu cầm điện thoại nha.”

Chu Điệp phủ nhận:
“Không phải, là chồng tôi.”

Cả bàn sửng sốt:
“Phó giám đốc Chu, chị kết hôn rồi sao? Nhìn chẳng nhận ra chút nào.”

Cô vốn chưa từng che giấu chuyện đã lập gia đình, liền lấy làm lạ:
“Chuyện này thì làm sao mà nhìn ra được?”

Một vị tổng giám đốc lớn tuổi cười, chia sẻ:
“Có khác đấy, kết hôn rồi là sẽ khác. Như tôi, có con cái thì lại càng rõ rệt.”

“Đúng thế, cả ngày tâm trí đều treo ở con nhỏ.”

“Như lần trước, con trai tôi ốm, bà nội nó đưa đi viện, về còn mắng tôi một trận. Rõ ràng chồng tôi cũng bận, chẳng nghe điện thoại cơ mà!”

“Phó gims đốc chắc mới cưới chưa lâu, nên chưa nếm trải mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, vợ chồng…”

Chu Điệp trầm ngẫm. Hai năm rưỡi kết hôn, quả thật cô chưa từng trải qua.
Mỗi năm, cô chỉ gặp mẹ của Hạ Tây Thừa trong bữa tiệc tất niên hoặc đại hội tập đoàn, trò chuyện cũng ít ỏi, khách khí.

Còn về quan hệ vợ chồng, bởi khoảng cách địa lý, Hạ Tây Thừa chưa từng cãi vã với cô. Yêu nhau cũng chẳng mấy khi tranh chấp, giống như bạn đồng hành trong hôn nhân, khiến Chu Điệp cảm thấy an ổn.

Những nhân viên này đa phần mới được điều từ các thương hiệu khác trong tập đoàn tới.
Nói tới cơm áo gạo tiền, ai nấy đều mở lòng, không khí dần xích lại gần nhau hơn.

Khi đứng dậy, Chu Điệp dặn dò:
“Sau giờ nghỉ trưa, mọi người chạy lại một lần khung thời gian hoạt động. Bộ phận kỹ thuật phải gấp rút kiểm tra các phương án ứng cứu sự cố.”

Có người cười đùa:


“Có cần nghiêm trọng thế không?”

“Đây là kinh nghiệm.” Chu Điệp nói bình thản, “Chúng ta đâu phải ngày đầu đi làm, nhưng đây là sự kiện lớn đầu tiên từ ngày Hợp lạc khai trương. Làm tốt thì danh tiếng thương hiệu sẽ lan xa, cuối năm mọi người còn được thưởng hậu hĩnh. Vất vả mấy ngày, coi như xứng đáng.”

Cách làm việc của cô luôn khiến nhân viên phục: dứt khoát, chuẩn mực, thân làm gương, biết gánh trách nhiệm. Nhờ từng thực tập ở phòng Marketing, lại gặp được một Mentor tốt, cô học được không ít điều.

Ngành sản xuất khách sạn này nói chính ra là làm dịch vụ.
“Không để sự cố phát sinh, không để khách phải đợi, không để lộ một chi tiết thất lễ nào – đó chính là thành công của nghề này.”

Chu Điệp bám chặt lấy phương châm ấy, đã khom lưng cúi mình năm năm trong nghề.

Hoàng hôn buông, ánh mặt trời theo nhịp thủy triều dần trôi xuống, đèn chùm, đèn sân vườn lần lượt sáng lên. Bên hàng dừa ven biển, logo chữ cái của tạp chí VG dựng thẳng, lễ khai mạc bùng nổ với bản nhạc điện tử Body Shot.

Ống kính lia tới, những siêu mẫu hàng đầu sải bước mở màn, váy đuôi dài tung bay, tự tin bước trên thảm đỏ sát bờ biển.

Hơn trăm người tham gia sự kiện, ngoài minh tinh còn có ê-kíp quay phim, trợ lý… tất cả quây quanh khu vực chính.

Nhân viên khách sạn lặng lẽ tuần tra bên rìa.

Ở khu đồ uống, Chu Điệp bắt gặp Hạ Tây Thừa. Giữa một rừng gương mặt ngôi sao đã qua trang điểm kỹ lưỡng, anh chẳng hề hóa trang, vậy mà khí chất chẳng kém cạnh.

Không vuốt tóc bóng bẩy, anh trông như một chàng trai trẻ tươi mát. Trên chân là đôi sneaker collab giới hạn, túi quần cargo còn treo lủng lẳng một con thú bông capybara. Người anh luôn đầy phụ kiện từ nhẫn, vòng xích, đồng hồ…

Những dịp tặng quà, Chu Điệp thường chọn loại đồ này, vì thích nhìn anh lấp lánh sáng rực từ đầu tới chân.

Chỉ là, hôm nay trên người anh lại có một thứ rất quen: chiếc áo phông trắng đơn giản. Càng nhìn, cô càng thấy giống… cái áo cô mua online chỉ 19 tệ 9, size to dùng làm đồ ngủ, thế mà bị anh mang ra mặc.

Trong xe chỉ còn mỗi cái áo này để thay sao?
Với một thân hàng hiệu trị giá cả chục triệu, chiếc T-shirt ấy bỗng dưng hóa thành báu vật.

Đứng cạnh Hạ Tây Thừa là Đặng Hồng, đang livestream bằng tài khoản cá nhân. Vài lần lia máy quay qua phía anh, liền trêu:
“Chỉ lộ mặt thôi mà đã có đống người hỏi cậu là ai rồi đó.”

Hạ Tây Thừa ngồi xuống hàng ghế xem show, nhàn nhạt:
“Đừng quay tôi, anh có trả phí xuất hiện đâu.”

Đặng Hồng bật cười, xoay ống kính về phía thảm đỏ.

Gió biển thổi tung rèm lụa mỏng, từng nàng “hậu làng giải trí” khoác đủ kiểu váy dạ hội, lần lượt bước đi trong phần giới thiệu của MC.

Chốc lát sau, Hạ Tây Thừa mới tìm thấy người mình muốn nhìn.

Giữa đám nhân viên, ở một góc hậu trường, Chu Điệp mặc đồng phục ôm dáng, tai gắn bộ đàm, tóc búi gọn gàng, đang trao đổi với đồng nghiệp bên cạnh. Lớp trang điểm nhạt, gương mặt lạnh tĩnh, toát lên sự vững vàng đáng tin cậy.

Đặng Hồng tinh ý, hắng giọng:
“Ơ, sao thế? Cậu cứ nhìn chằm chằm về phía VP khách sạn, có phải cậu đang quay lén người ta không?”

Hạ Tây Thừa nhếch môi qua loa:
“Anh chẳng phải cũng đang quay đấy thôi?”

“Nhưng tôi quay minh tinh trên thảm đỏ! Họ mới là nữ chính của tôi cơ mà.”

Anh nhàn nhạt đáp:
“Tôi cũng thế.”

“?”

Nói xong, ống kính trong tay Hạ Tây Thừa lại xoay đi, lần này là ngẫu hứng bấm vài cái.

Đặng Hồng theo ánh nhìn, bắt gặp minh tinh Từ Mang Lộ đang bước lên thảm đỏ, nghi hoặc liếc sang:
“Lại thích cô này à? Đẹp thì đẹp đấy, nhưng hai kiểu hoàn toàn khác nhau, thẩm mỹ của cậu loạn thật.”

Hạ Tây Thừa gửi ngay tấm ảnh cho người được ghim đầu danh bạ WeChat, khẽ cười:


“Tổng biên Đặng, đừng đoán mò. Đây là bạn cùng lớp với vợ tôi.”

Đặng Hồng hiếm hoi nghe anh nhắc đến chuyện gia đình, trong thoáng chốc mọi nghi ngờ đều tan biến, tầm mắt rơi xuống chiếc nhẫn cưới lấp lánh ở ngón tay trái:
“Quả thật hiếm có, đúng là thanh niên mà đã yên bề gia thất rồi.”

Hạ Tây Thừa ở đâu cũng chơi thoải mái, nhưng kì thực lại giữ ranh giới rất rõ. Bạn bè riêng tư và các mối giao tiếp công việc, hiếm khi để xen lẫn vào nhau.
Anh chỉ nói sơ qua mấy câu, Đặng Hồng cũng không tiện gặng hỏi thêm.

Chưa kịp trò chuyện thêm, trợ lý đã chạy tới báo tường ánh sáng gặp sự cố.

Cùng lúc đó, bên phía khách sạn cũng nhận được tin cầu cứu.

“Là máy chiếu của ê-kíp mang theo.” Vị quản lý dẫn người kỹ thuật tới hỗ trợ, giải thích: “Bên tôi đã cung cấp nguồn điện dự phòng, không phải do điện. Không rõ là cảm biến hay lỗi từ máy tính của họ.”

Chu Điệp nhanh chóng đi thẳng tới chỗ kỹ thuật, hỏi:
“Cần chúng tôi hỗ trợ gì không?”

Người phụ trách vừa điều chỉnh vừa nói:
“Phó giám đốc Chu, trong nhân viên khách sạn có ai biết Python không? Hiệu ứng hình ảnh động này là thuê ngoài, giờ khung hình biến dạng rồi, mà bên kia chưa trả lời.”

Mọi người phía sau đều ngơ ngác. Chu Điệp nhớ khách sạn đúng là có hợp tác với mảng công nghệ cho hệ thống kiểm soát cửa ra vào.

Nhưng chưa chắc họ biết viết code, mà cho dù gọi người tới, e rằng cũng không kịp. Lúc này livestream đang diễn ra, Đặng Hồng đành đổi thứ tự chương trình, lùi phần phỏng vấn lên trước.

Trong khi đó, thảm đỏ mới đi được một nửa, tất cả đều chờ họ khắc phục.

Chu Điệp lặng người chốc lát, trong đầu thoáng hiện ra một cái tên. Đúng lúc ấy, giọng nói từ phía sau truyền tới:
“Để tôi thử.”

Chu Điệp khựng lại, liền nhường chỗ. Ấn tượng về Hạ Tây Thừa lêu lổng ăn sâu trong lòng mọi người, suýt nữa khiến người ta quên mất anh vốn học ngành IT.

Cũng may chính anh tự nguyện đi tới, bằng không để cô chủ động gọi, thì ngại chết.

Hạ Tây Thừa kéo ghế ngồi xuống, thản nhiên nói:
“Đưa tôi file nén nhóm phát triển gửi cho các anh, tôi xem họ dùng thuật toán gì.”

“C++ đây.” Người phụ trách vội mở thư điện tử, “Ban đầu là ghép nhiều mặt phẳng, giờ không hiểu sao lại biến dạng méo mó…”

“Có thể dây HDMI lỏng, độ phân giải cũng chưa khớp.”

Trí óc anh vẫn sắc bén, song sửa lại đoạn code tầm trung cũng ngốn gần mười phút.
May mà kịp thời, thảm đỏ lại tiếp tục dưới ánh đèn lấp lánh. Chu Điệp thở ra, thấy mọi việc ổn mới quay về.

Hạ Tây Thừa vừa xong liền sải bước theo sau:
“Phó giám đốc Chu.”

Bên cạnh đã chẳng còn ai, cô khẽ gật đầu, giọng điệu cố nén thấp:


“Có chuyện gì không?”

Anh hạ giọng:
“Tối nay em về nhà chứ?”

“Ngày mai mới về. Lát nữa còn phải dọn hiện trường, tổng giám đốc vừa nhắn trong nhóm, tối nay vẫn phải họp. Hơn nữa bên hồ bơi họ còn có tiệc riêng tư nữa. Anh tối nay còn ở lại không?”

Hạ Tây Thừa liếc đồng hồ:
“Nửa tiếng nữa phải đi, có bữa tiệc xã giao.”

Anh vốn là nhà sản xuất trên danh nghĩa của công ty truyền thông, tuy thường xuyên bị fan của nghệ sĩ mắng mỏ, nhưng người ký dưới trướng lại cam tâm tình nguyện theo anh lâu năm.
Bởi quy tắc anh đặt ra: diễn viên không cần dựa vào rượu chè hay quy tắc ngầm để lấy vai. Nếu thật sự không thể từ chối những buổi xã giao, anh sẽ tự mình đi thay.

Chu Điệp khẽ xoa mấy ngón tay bị gió thổi lạnh:
“Phải uống rượu không?”

“Có, chắc uống một chút.”

Mấy năm sống xa nhau, hiếm khi chen vào đời sống của đối phương, cô bối rối biểu lộ quan tâm:
“Vậy thì nhớ ăn lót dạ trước đã.”

Anh cười, cố nén động tác muốn véo má cô, đút tay vào túi quần:
“Ừ, đã rõ.”

Bề ngoài buổi trình diễn VG kết thúc mỹ mãn, nhưng người trong nội trường đều rõ lắm sự cố ngầm.
Ví như có nam idol dẫn vợ đến công khai hẹn hò, bị xì xào bàn tán. Lại có tiểu minh tinh trượt chân dẫm váy, lảo đảo đi hết thảm đỏ, sau bị quản lý mắng đến khóc.

Hạ Tây Thừa rời khỏi sớm, thoáng thấy cảnh đó là lúc xuống bãi đỗ xe ngầm.

Anh không còn nhớ nữ minh tinh kia tên gì, chỉ lờ mờ ấn tượng cô ta còn rất trẻ, mới bước chân vào giới giải trí chưa bao lâu. Giữa chốn đông người bị quản lý mắng té tát, tự tôn bị chà đạp, giờ đây cô ta lén lút co mình bên một chiếc xe trong hầm gửi, nức nở kìm không nổi.

Hạ Tây Thừa đưa cho cô ta một tờ giấy.

Cô gái ngỡ ngàng ngẩng lên nhìn anh:
“Cảm ơn anh… phiền anh đừng kể ra ngoài nhé.”

Anh gật đầu, vẻ thấu hiểu, rồi rút chìa khóa bấm sáng đèn xe:
“Tránh ra nào, đây là xe của tôi. Muốn khóc thì sang chiếc bên cạnh mà khóc.”

“…”

Mặt cô gái đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi, vội che mặt chạy thẳng vào thang máy.

Hạ Tây Thừa chẳng lấy làm áy náy khi “đuổi” người. Đến lúc chuẩn bị mở cửa, anh mới chợt thấy bên cạnh xe đặt một chiếc hộp giữ nhiệt, chính là hộp cơm sáng hôm qua anh mang cho Chu Điệp ở khách sạn.

Nắp hộp không rỗng, bên trong còn sót lại bát canh gà, hơi ấm vẫn chưa tan.

Tác giả có lời muốn nói:

Có nam đức nhưng thiếu đạo đức



Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã Story Chương 5: Bạn đồng hành hôn nhân
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...