Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 3: Tên anh nổi tiếng lắm đó
Bà cụ nhà họ Hạ năm nay đã sáu mươi lăm.
Dưới gối có một trai hai gái, ai nấy đều yên bề gia thất, dựng được sự nghiệp riêng.
Ông cụ mất sớm. Tập đoàn khách sạn Hợp Lan vốn là cơ nghiệp gia tộc do ông và người anh em cùng gây dựng, về sau lại nhờ bàn tay khéo léo của mẹ Hạ Tây Thừa mà lớn mạnh, dần dà trở thành công ty cổ phần quy mô đồ sộ.
Không cần bàn cãi, hiện tại mẹ Hạ Tây Thừa chính là đương kim chủ tịch tập đoàn, còn bác ruột và dì ruột anh thì ngồi ghế trong hội đồng quản trị.
Sinh nhật năm nay, bà cụ không mở tiệc linh đình, chỉ gọi con cháu rảnh rỗi cùng về nhà cũ, quây quần bữa cơm sum vầy.
Người đông, hoàng hôn buông xuống, nhà cửa trở nên nhộn nhịp lạ thường.
Nhà họ Hạ vốn phú quý, con cháu đề huề. Bác cả mang theo hai trai một gái, cùng bầy cháu ríu rít. Dì út cũng dẫn chồng con về.
Mạnh Vĩ Trạch tới hơi muộn, đứng ngoài hiên nghỉ mát thì gặp Hạ Tây Thừa đang chuyện trò với mấy anh em họ.
Thấy bậc trưởng bối, cả bọn lập tức đứng thẳng lưng, đồng thanh chào: “Dượng ạ.”
Hạ Tây Thừa nghiêng người, gật đầu cười: “Chào chú Mạnh, Tiểu Diệu đâu?”
Tiểu Diệu là Hạ Tây Diệu, em cùng mẹ khác cha của anh. Còn Mạnh Vĩ Trạch chính là cha kế, hiện đang làm luật sư cho tập đoàn Hợp Lan.
Người trong nhà ít khi gặp nhau, chẳng thân mật lắm, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ.
Mạnh Vĩ Trạch dung mạo nhã nhặn, mỉm cười đáp: “Thằng bé dạo này bướng lắm. Bài kiểm tra tháng trước không tốt, mẹ cháu liền bắt đi học thêm mấy lớp, mấy hôm nay giận dỗi, chẳng chịu nghe.”
Mấy anh họ chen vào:
“Nó giờ học lớp mười rồi nhỉ?”
“Còn đang tuổi ăn tuổi chơi.”
“Ừ, ai cũng thế cả. Năm đó Tây Thừa cũng làm khổ cô hai không ít. Cháu còn tưởng lớn lên thằng này đòi đi làm minh tinh thật cơ.”
Hạ Tây Thừa chỉ nhếch môi cười, hai tay đút túi, bước vào nhà.
Trong phòng ăn, bà cụ thân thể khỏe khoắn, được lũ chắt nhỏ vây quanh chọc cười giòn tan. Nhận lễ chúc thọ xong, bà lại ngoắc tay gọi cháu trai:
“Bàn Bàn, Tiểu Điệp không đến à?”
“Cô ấy bận quá, sáng sớm chưa kịp ăn đã đi khách sạn mới khai trương.” Hạ Tây Thừa đưa lễ cho người làm đứng sau, thuận miệng nói “Tiểu Điệp nhờ con chuyển lời, chúc bà phúc thọ dồi dào.”
“Có lòng lắm.” Bà cụ nửa thương nửa trách “Vợ con bận, mẹ con cũng bận, con phải biết đỡ đần cho họ mới phải. Đừng tối ngày theo đám bạn bè quậy phá. Lần trước bà còn thấy báo lá cải đăng tin con chơi với mấy cô minh tinh tới ba bốn giờ sáng.”
Hạ Tây Thừa kéo ghế ngồi xuống, cười hóm hỉnh:
“Ồ, bà cũng đọc mấy cái đó cơ à? Toàn bịa đặt thôi, tin làm gì. Hôm nào mà lại có ai viết nhảm, con xách đầu hắn tới trước mặt bà xin tội luôn.”
Bà cụ bật cười, gõ tay lên trán anh:
“Cái thằng, suốt ngày chẳng đứng đắn gì cả.”
Từ sau khi ông cụ mất, trong nhà cũng không còn câu nệ phép tắc “ăn không nói, ngủ không bàn”. Cơm nước xong, bà cụ ngồi hỏi han từng người một.
Ngồi bên phải Hạ Tây Thừa là dì út, bà ấy lên tiếng:
“Nghe nói mẹ cháu cho vợ cháu đi điều hành khu nghỉ dưỡng mới?”
Anh vốn không mấy để tâm chuyện công ty, thuận miệng đáp:
“Hình như vậy.”
Dì út bĩu môi: “Thảo nào nó làm việc như điên. Không phải dì nói chứ, dù gì nó cũng là người ngoài. Cưới về bao năm, mà vẫn chưa có lấy đứa con.”
“…”
Hạ Tây Thừa đặt đũa xuống:
“Dì lại mắc cái tật cũ rồi, chuyện nhà cháu mà dì cũng phải xen vào.”
“Không biết điều! Tôi lo cho cậu thì có hại gì? Tôi sợ cậu lại dẫm vào vết xe đổ của mẹ cậu thôi… Phụ nữ mà không sinh con, thì làm sao thực lòng coi đây là nhà của mình?”
“Được rồi, Thiến Thiến.” Bà cụ tai thính, nghe thấy liền ngắt lời “Năm ngoái mẹ đã bảo rồi, chuyện vợ chồng chúng nó đừng xen vào. Còn trẻ cả, vội gì.”
Dì út u oán nói:
“Không ai lo thì con lo. Chị hai còn chẳng thèm quản thằng bé…”
Bác cả thấy Hạ Tây Thừa mặt mày sầm xuống, vội quát em gái:
“Suốt ngày nghi ngờ này nọ làm gì. Bàn Bàn với Tiểu Điệp tình cảm thế, đâu tới lượt em lắm miệng.”
Người nhà họ Hạ mới có quyền lên tiếng, những chàng rể, cháu rể chỉ có nước ngồi im.
Ăn xong, trời đã sẩm tối.
Hạ Tây Thừa không ở lại, chỉ dắt bà cụ ra vườn nhỏ đi dạo. Bà chậm rãi nói:
“Dì út con cái miệng khó nghe, từ xưa đến nay chẳng ai quản nổi. Con đừng để bụng.”
“Bà phải quản chứ.” Giọng anh lười nhác, như cười như không, “Lần sau vợ con về nhà ăn cơm, mà còn bị nói thẳng mặt thế này, con thề sẽ chẳng bao giờ đưa cô ấy về chịu ấm ức nữa đâu.”
“Cậu… dám dọa tôi đấy à?”
Hạ Tây Thừa gật đầu, thản nhiên:
“Đúng vậy.”
“Đúng là hỗn hào!” Bà cụ tức đến hóa cười, giơ tay gõ nhẹ mu bàn tay anh, “Thôi được, bà sẽ quản. Con với Tiểu Điệp phải sống cho tốt, con bé ấy tuy không lanh lợi khéo miệng như con, nhưng được cái nết na, biết lo toan, sớm theo con về nhà, đúng là một dâu hiền.”
Không biết trúng chữ nào, Hạ Tây Thừa bất giác bật cười:
“Ừm, sẽ sống cho thật tốt.”
Trong nhà ai cũng tưởng anh và Chu Điệp quen nhau từ thời đại học.
Thực ra sớm hơn nhiều, họ từng là bạn học cấp ba.
Chỉ có điều, ký ức của Chu Điệp về anh dường như chỉ bắt đầu từ Đại học Giang Thành.
Năm đó, Hạ Tây Thừa học cử nhân ngành máy tính ở UCLA, có chương trình liên kết 3+1 với Giang Đại. Anh ghi danh, rồi quay về nước.
Khi ấy, anh vừa hoàn tất năm ba bên Mỹ, kỳ thi cuối kỳ cũng xong, còn trường trong nước thì chưa nghỉ hè.
Tháng Sáu, trời oi bức, Hạ Tây Thừa không muốn vào ký túc mới, liền đến gần Đại học Giang tìm phòng thuê, nhân tiện gặp vài bạn cũ hồi trung học.
Đúng lúc mẹ anh, bà Hạ Mạn, cũng ghé Giang Thành thị sát mấy khách sạn mới được phong năm sao.
Mẹ con hẹn nhau uống cà phê. Chỉ nửa giờ thôi, mà ầm ĩ thành một trận hiểu lầm.
Hạ Mạn từ phòng vệ sinh bước ra, xa xa đã thấy bên bàn cà phê có một cô gái khóc lóc ỉ ôi.
Còn con trai mình, vẫn gương mặt đẹp trai lạnh lùng, mái tóc lổm chổm lúc đen lúc bạc, thảnh thơi ngả người vào ghế, trông hệt kiểu ăn xong đổ vỏ.
Nhìn qua đã như thể vừa làm tổn thương tình cảm người ta, bị cô gái quấn riết không buông.
Cô gái vừa khóc vừa bỏ chạy. Bà Hạ Mạn chẳng phân phải trái, lập tức quát nhỏ:
“Có phải mẹ từng dặn con, đừng chơi đùa tình cảm của con gái nhà người ta? Mới gặp thôi mà đã khiến người ta khóc lóc, thế những lúc mẹ không trông thấy, con còn quá quắt đến đâu!”
Bà vốn quen ở địa vị cao, lời nặng như búa, không cho anh cơ hội biện bạch.
“Hạ Tây Thừa, giờ cánh cứng cáp rồi, chạy siêu xe, ở biệt thự, làm công tử phong lưu vui vẻ lắm chứ gì? Tiếp theo còn muốn làm cái gì, khiến người ta có bầu rồi kéo đến tận cửa, xem con xử lý thế nào? Nếu con cứ như vậy, thà cuốn gói về Mỹ cho khuất mắt!”
Anh đã quá quen với cảnh này, cũng chẳng buồn phân bua. Đằng nào anh cũng chưa từng là đứa con ngoan thuận trong mắt bà. Chỉ việc ngồi chờ cho bà trút hết giận.
Huống hồ, anh “có tiền án” thật.
Hồi lớp mười một, có đàn chị lớp trên tỏ tình trước kỳ thi đại học. Anh sợ ảnh hưởng tâm lý chị ấy, liền bảo: “Thi xong hãy nói tiếp.”
Nào ngờ đối phương tưởng mình đồng ý, thi xong liền tới tận cửa nhà tìm.
Nhưng Hạ Tây Thừa biết rõ, chuyện ấy không phải không có nguyên nhân. Từ nhỏ anh đã hiểu, bà Hạ Mạn vốn chẳng ưa gì mình.
Lăng nhăng, trăng hoa, ăn chơi, sống buông thả… đó đều là nhãn bà dán lên anh.
Bàn kế bên hình như nghe nãy giờ, bỗng có giọng nữ vang lên:
“Dì ơi, anh ấy không đến mức tệ như vậy đâu.”
Anh lập tức hạ chân đang vắt chéo, ngoái đầu nhìn.
Chu Điệp đứng đó, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, áo phông trắng, quần jeans, bóng lưng thẳng tắp. Trong tay còn ôm tập đề thi Toefl, bước lên giải thích rõ ràng chuyện vừa rồi.
Thì ra cô gái vừa khóc kia là đàn em học ở Đại học Giang. Trước đó bị một nam sinh từng học cùng cấp ba, lấy ảnh Hạ Tây Thừa đi giả làm anh để yêu đương qua mạng. Hiểu nhầm vỡ lẽ, cô nàng vừa hổ thẹn vừa tức giận, khóc lóc bỏ đi.
Chu Điệp nói xong, còn nhấn mạnh:
“Dì yên tâm, cháu vừa ngồi đây nghe trọn, đảm bảo giữa họ hoàn toàn không hề có tình cảm gì.”
Bà Hạ Mạn chẳng hạ mình xin lỗi con trai, chỉ tìm cớ rời đi.
Đợi bóng lưng bà khuất khỏi cửa, Chu Điệp mới mỉm cười chào:
“Xin chào, Hạ Tây Thừa. Có lẽ cậu không nhớ, nhưng chúng ta từng là bạn học cấp ba. Cậu nổi tiếng lắm.”
Hai năm bạn học.
Năm lớp mười là bạn cùng trường, năm mười một phân ban lại chung lớp.
Hạ Tây Thừa nhìn cô hồi lâu, đáp:
“Xin chào, Chu Điệp.”
Chu Điệp và anh là hai thái cực.
Cô là “con ngoan” mẫu mực trong mắt người lớn, còn anh là “đứa con hư” không làm ai vừa lòng.
Cả đời Chu Điệp chỉ từng đưa ra hai yêu cầu với Hạ Tây Thừa:
Một lần, năm cuối đại học, cô hỏi: “Cậu có thể quen tôi không?”
Một lần, hai năm sau khi ra trường, cô bảo: “Hay là… mình kết hôn đi?”
Cả hai lần, anh đều gật đầu.
Sau này, cô ở lại Giang Thành làm việc, thỉnh thoảng về Nam Cảng thăm mẹ.
Anh đầu tư kinh doanh ở Giang Thành, cũng thường qua lại. Nhưng công việc cô bận bịu, đôi khi anh đến mà chẳng có mấy thời gian gặp gỡ.
Những năm xa cách ấy, hôn nhân của họ trông bình lặng đến nhàm chán. Không sóng gió, không mặn nồng, như cốc nước sôi để nguội nhạt nhẽo.
Tựa lưng vào cửa xe, Hạ Tây Thừa bất giác nhớ lại trong đống tài liệu của Chu Điệp có bản kế hoạch mua căn hộ mới.
Anh xoay vô lăng, cho xe rẽ sang hướng ngược lại với nhà.
Tập đoàn khách sạn Hợp Lan hiện hữu hơn bốn trăm chi nhánh trong và ngoài nước.
Thương hiệu xa xỉ có Hải Nghi, Quế Mộc Đường; tầm trung có Tinh An, Mỹ Túc, Thịnh Việt; phân khúc bình dân và căn hộ dịch vụ cũng phát triển rầm rộ. Khu nghỉ dưỡng Hợp Lạc là sản phẩm cao cấp mới nhất do COO (Giám đốc Vận Hành) đưa ra.
Khai trương chưa đầy một tuần, bộ máy quản lý vẫn chưa tuyển đủ.
Chưa có tổng trợ lý, vị trí phó giám đốc của Chu Điệp lại gánh cả thị trường lẫn vận hành, nên suốt ngày cô phải trực tiếp phối hợp với tổng giám đốc.
Tối nay, khu nghỉ dưỡng sẽ đón những vị khách vip đầu tiên, cũng là dự án mở màn: show thời trang biển của lễ hội VG.
Hoạt động chính thức sẽ diễn ra vào chiều mai, mấy hôm nay nhân viên khách sạn đều bận rộn phối hợp cùng ê-kíp sự kiện dựng sân khấu.
Tối nay, một loạt minh tinh và trợ lý sẽ lần lượt dọn vào.
Trong tai nghe nội bộ, vang lên giọng quản lý bộ phận buồng phòng:
“Phó giám đốc Chu, khách ở căn villa đảo số 209 muốn mời cô qua một chuyến, cấp báo động một.”
“Cấp báo động một” đồng nghĩa với việc vị khách này chẳng dễ chiều.
Chu Điệp vừa từ lối gỗ ngoài bãi biển trở về sau khi ghi hình xong vài thước phim, mở iPad vào hệ thống PMS xem sơ đồ phòng.
Xác nhận danh tính khách xong, cô quay lại dặn nhóm nhân viên phía sau:
“Hôm nay khảo sát tới đây thôi. Ai trực thì tiếp tục trực, sáng mai các bộ phận họp chuẩn bị thêm lần nữa.”
Người thuê phòng villa 209 là một nữ minh tinh, tên Từ Mang Lộ.
Trợ lý ra mở cửa, còn chủ nhân thì ngồi ngoài ban công, quấn chăn, ngâm chân, thảnh thơi hóng gió biển.
Đợi khi trong phòng chỉ còn hai người, Chu Điệp mới hỏi:
“Trợ lý của cậu trông sắc mặt không ổn, lại bị cậu nổi nóng hả?”
Từ Mang Lộ quay đầu lại:
“Không! Chẳng qua mai phải catwalk, tớ chỉ bảo tối nay không ăn cơm thôi.”
“Không đói à?”
“Đói chứ, nhưng biết sao được, mấy ngày nay toàn gặm rau như trâu bò.”
Hai người vốn là bạn thân từ thời cấp ba, từng làm hàng xóm cùng khu mấy năm. Sau đại học mỗi đứa một ngả, mãi đến khi Mang Lộ tới ở khách sạn Hải Nghi mới liên lạc lại.
Chu Điệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh:
“Cậu không ăn được là vì giảm cân thật, hay lại cãi nhau với bạn trai nữa?”
Từ Mang Lộ liếc cô:
“Chẳng biết cậu hỏi thằng nào, nhưng nói chung là chia tay hết rồi.”
Chu Điệp hỏi thẳng:
“Lần này lại vì lý do gì?”
“Anh ta không chịu dùng bao!” Từ Mang Lộ nói tới đây vẫn hậm hực, “Tớ mua hẳn loại màu đen, anh ta lại bảo màu đen trông nhỏ đi, nên nhất quyết không dùng.”
“…”
Dù đã quá quen với sự thẳng như ruột ngựa của cô bạn, Chu Điệp vẫn không nhịn nổi:
“Bố con điên.”
Từ Mang Lộ phá lên cười:
“Ha ha ha bảo bối, tớ cực thích nghe cậu chửi! Thế dạo này sao rồi?”
“Như cậu thấy, vừa được thăng chức, đổi vị trí.”
“Tớ hỏi cái đó chắc? Ý là chuyện tình cảm cơ.” Mang Lộ liếc mắt.
Chu Điệp sau một ngày quay cuồng mới nhớ tới quãng thời gian tối qua ở nhà. Cô đưa tay bóp nhẹ thắt lưng, cắn môi: “Cậu muốn hỏi về Hạ Tây Thừa à? Cũng ổn.”
“Thế là tốt, hai người từ sau cưới toàn sống xa nhau, giờ cũng coi như vượt ải rồi.” Từ Mang Lộ cười trêu,
“Có điều nhìn cậu chẳng mấy khi lướt mạng hóng chuyện chồng. Nếu không, mấy năm qua thấy cậu ta chơi vui thế kia, chắc tức chết luôn.”
Chu Điệp thản nhiên:
“Không có gì đáng chú ý, vốn dĩ tớ cũng chẳng quan tâm giới giải trí.”
Thế nhưng công ty Phạn Tinh do Hạ Tây Thừa nắm quyền lại đang lên như diều gặp gió. Anh vừa là tổng giám đốc, vừa là nhà đầu tư kiêm nhà sản xuất một số phim lớn, khó tránh khỏi bị cuốn vào thị phi fandom.
Làm giải trí thì tất nhiên thường xuyên bị fan nghệ sĩ mắng chửi.
Có lần Chu Điệp cũng từng search tên anh, kết quả toàn thấy fan của một diễn viên nào đó gào lên chửi anh là “tư bản hút máu”, không chịu nhường kịch bản hay cho “anh trai nhà mình”.
Từ đó cô chẳng buồn để mắt nữa.
Từ Mang Lộ thì hào hứng kể:
“Cậu biết người ta còn có trò đùa về Hạ Tây Thừa không? Fan thì mắng xối xả, nhưng tuyệt đối không dám tung ảnh mặt cậu ta ra ngoài.”
Chu Điệp ngạc nhiên:
“Tại sao?”
“Vì sẽ thành ‘phản lưới nhà’* chứ sao! Người ngoài nhìn thấy thế nào cũng hỏi: ‘Đẹp trai vậy, mới debut hả?'” Mang Lộ bật cười, “Ngày xưa hồi cấp ba, chẳng phải cậu ta từng bị bao nhiêu công ty giải trí đến trường săn lùng đó sao… Ai ngờ cuối cùng lại thành chồng cậu.”
(*Phản an li = vô tình quảng bá ngược)
Đúng là chuyện chẳng ai ngờ được. Trong mắt bạn bè hồi đi học, cả hai vốn là hai cá tính hoàn toàn đối lập.
Mang Lộ nhớ lại kỷ niệm xưa, cười mãi không thôi:
“Cậu còn nhớ lần đầu va chạm với cậu ta không? Cũng là nhờ tớ đó!”
Chu Điệp cũng bật cười:
“Nhớ chứ.”
Ấy là năm lớp 10, dịp đại hội thể thao. Lớp bên cạnh diễn tiết mục múa lân, Mang Lộ giữ phần đuôi.
Chu Điệp thấy lạ nên nhiều lần chạy qua hóng. Lần cuối xem luyện tập, cô chỉ thấy cái đuôi lắc lư dữ dội hơn hẳn mọi lần, đáng yêu hết sức!
Không kìm được, cô đưa tay vỗ vỗ mông sư tử:
“Nghe đâu Mang Lộ than mệt lắm cơ mà—”
Chưa dứt câu, bóng dáng còng lưng kia khựng lại mấy giây, rồi một người chui ra khỏi đầu lân. Đứng thẳng dậy, ánh mắt mang chút tìm tòi, anh nhìn cô chăm chú:
“Mang Lộ đau bụng, tôi đổi cho cô ấy.”
Bị ánh mắt cậu con trai ấy nhìn thẳng, mặt Chu Điệp đỏ bừng, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào chui xuống:
“Xin lỗi bạn, mình nhận nhầm người rồi!”
…
Mang Lộ cảm thán cười:
“Năm xưa nhận nhầm, nhưng giờ thì lấy đúng rồi.”
Đang mải trò chuyện, điện thoại Chu Điệp rung mấy cái. Quả đúng câu “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, tin nhắn từ Hạ Tây Thừa hiện ngay trên khung chat được ghim đầu.
Ukiyo: Anh đang ở cổng lớn khu Hòa Lạc rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra cậu trong mắt lão bà là đồ đáng yêu đó :33
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã