Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Chương 2: Hình xăm con bướm
84@-
Tối nay bọn họ không chơi quá khuya. Đến lần thứ ba điện thoại rơi vào xô đá thì cũng đã là rạng sáng.
Hạ Tây Thừa cầm chiếc điện thoại chỉ còn 5% pin bước ra khỏi cửa quán bar.
Thằng nhóc trông xe đã lái chiếc Dodge Hellcat của anh ra sát lề đường.
Đợi tài xế tới đón, Hạ Tây Thừa dựa hẳn vào sườn xe, vừa nhai viên kẹo chanh trong miệng vừa giải rượu. Đúng lúc đó, anh nghe bên cạnh có cô gái say mèm đang vừa khóc vừa kể khổ với bạn, chắc là vừa bị đá bởi một tên tra nam nào đó.
Tiếng khóc não nề của cô nàng cứ vang vào bên tai.
Bạn cô tức giận bảo: “Tao đã nói rồi, thằng đó không đáng tin!”
“Hu hu hu…”
“Loại đàn ông bạc tình rõ rành rành, lúc cưa cẩm thì bỏ hết mọi thứ sang một bên, giành cho mày mọi sự quan tâm. Nhưng một khi đạt được mục đích rồi, mày nghĩ nó còn nhiệt tình như trước chắc?”
Hạ Tây Thừa nghe đến xuất thần. Đầu lưỡi đẩy mấy mảnh kẹo vụn xuống cổ họng, tay bóp tấm giấy gói đến nhăn nhúm.
Sau bữa tiệc, Chu Điệp thu dọn hành lý, bắt chuyến tàu cao tốc về nhà, cũng chưa muộn lắm.
“Nhà” ở đây là căn biệt thự song lập tại thành phố Nam Cảng, cũng là tổ ấm tân hôn của hai vợ chồng.
Hai người vốn ít khi ở nhà, ngay cả con chó Golden to bự cũng phải nhờ cô giúp việc hoặc trợ lý dắt đi dạo hằng ngày. Thế nhưng chó vẫn nhận chủ, dù Chu Điệp cả tháng trời không về, vừa mở cửa đã bị nó mừng đến nhảy bổ vào người.
Cô không lên phòng ngủ chính trên tầng hai mà kéo vali thẳng tới phòng khách tầng một. Tắm rửa, thay đồ ngủ xong đi ra, con Golden vẫn hí hửng chạy theo sát gót.
“Cưng đói à?” Chu Điệp liếc sang ổ chó, thấy bát thức ăn vẫn còn, liền tiện tay thay cho nó bát nước mới “Đừng có chắn đường.”
Biệt thự yên ắng đến mức nói mấy câu cũng nghe vọng tiếng vang.
Cô vào bếp, rửa một đĩa dâu tây. Vừa xong đã bị Golden cắn vào ống quần kéo ra ngoài, lần này lực mạnh hơn, cứ khăng khăng lôi cô về phía phòng khách.
Chu Điệp khựng lại một thoáng, mới nhận ra hình như có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Cô ôm đĩa dâu, đưa mắt nhìn xuống phía người đang từ từ bước xuống.
Khi thấy một người đàn ông chỉ mặc độc quần lửng, đồng tử đen trắng của cô khẽ giãn.
Hạ Tây Thừa tóc ngắn còn ướt, vừa tắm nước lạnh xong. Phần trên cơ thể tr*n tr**, bên hông trái là hình xăm con bướm hoàng đế chỉ khắc viền đen. Những giọt nước trượt dọc theo lồng ngực rắn rỏi, chảy xuống tận đường nhân ngư.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn hành lang, dáng người cao lớn và đường nét gương mặt của anh vừa sắc nét lại vừa phảng phất nét lười nhác.
Chú chó Golden buông ống quần cô ra, cái đuôi quẫy nhanh như cánh quạt giữa hai người.
“Anh… ” Chu Điệp vẫn cầm nửa quả dâu trong tay, nuốt vội miếng trong miệng “Anh ở nhà à? Em có nhắn tin cho anh.”
Thực ra, anh về gần như cùng lúc với cô. Chơi game trong phòng giải trí khoảng nửa tiếng, mới tắm xong. Nhà rộng, cách âm tốt, nên không nghe thấy cô về.
Ban đầu chỉ định xuống uống nước, ai ngờ lại gặp cô ở đây. Cũng may là xuống, chứ theo tính cô tối nay chắc chẳng lên tầng hai.
Anh lê dép xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt cô: “Nãy giờ không xem điện thoại. Anh tưởng mai em mới về.”
Bóng đen cao lớn áp sát, Chu Điệp bình tĩnh lùi một bước: “Em không có nhiều ngày nghỉ, mai phải lên khu nghỉ dưỡng làm việc rồi, nên về trước… Ê, anh làm gì vậy?”
Cằm cô bỗng bị nâng nhẹ. Ngón tay anh khẽ ấn lên một vết xước nhỏ: “Đây là sao?”
Cô ngước mặt bất đắc dĩ, khẽ đáp: “Lỡ va thôi, không chạm thì không đau.”
Anh vòng tay ôm eo, nhấc cô ngồi lên bàn bếp. Bàn tay rộng lách qua vai cô, ép cô g*** h** ch*n anh: “Đồ đạc ở Giang Thành gửi về hết chưa?”
Cô suýt không giữ vững cái bát trong tay, đặt sang bên, hương thơm trên đầu mũi chẳng rõ là của ai: “Rồi, nhà bên đó cũng trả rồi.”
Anh khẽ “ừ”, cúi xuống cắn lấy nửa quả dâu trong tay cô, răng cố tình lướt nhẹ qua đầu ngón tay.
Ngay sau đó, xương quai xanh cô chợt lạnh buốt, anh cúi sát, mái tóc ngắn ướt lạnh chạm vào da, hơi nhám.
Anh đang cắn mở khuy áo ngủ bằng vải cotton của cô, sống mũi cao chạm vào khe hở.
“Hạ Tây Thừa, đợi đã… ” Cô cứng người đẩy anh ra “Em…”
Anh ngẩng đầu, kề môi chạm môi, giọng đã khàn hẳn: “Không nhớ anh à?”
Mũi cô nóng bừng, môi mím chặt: “Chó… Golden…”
Chú chó Golden chẳng biết đọc tình huống, vẫn hí hửng chạy quanh, cái đuôi quẫy tít, miệng há hốc.
Anh bật cười khẽ, một tay đỡ thắt lưng cô, một tay ôm gáy cô, bế bổng lên.
Vừa hôn, vừa ra lệnh: “Ôm chặt chân vào.”
Mái tóc dài của Chu Điệp xõa tung, đôi chân quấn chặt lấy hõm lưng rắn chắc của anh, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho đầu lưỡi mang vị dâu tươi của anh xâm nhập, cuốn lấy mọi cảm giác của mình.
Ai bảo…
Lưỡi của Hạ Tây Thừa quả thực linh hoạt đến có tội, mà vốn dĩ anh cũng luôn biết cách chiều chuộng bằng môi lưỡi.
Từ lần xa nhau trước, cũng đã lâu chưa gặp lại, lần này, khi da thịt kề nhau, cô nhận ra người chồng của mình dường như càng thêm cường tráng. Hạ Tây Thừa thuộc kiểu người mặc gì cũng gầy như móc treo quần áo, nhưng vì thường xuyên tập luyện và mê các môn thể thao mạo hiểm nên từng thớ cơ không hề mỏng manh. Chẳng cần nghi ngờ, ở phương diện vợ chồng thân mật, khả năng của anh quả thực quá mức ưu hạng.
Đến khi quấn quýt dằn vặt nhau xong, đã là rạng sáng.
Chu Điệp mệt lử, cuối cùng đành chống đỡ có phần khó nhọc, hơi thở dồn dập như chạy marathon. Lần ngủ này, còn say hơn bất cứ đêm nào ở Giang Thành trước đó; đến lúc anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng chấm thuốc, cô cũng chẳng buồn hé mắt.
Thỉnh thoảng chỉ khẽ cau mày khi mùi iod sát trùng len vào sống mũi.
Anh dán miếng thuốc nhỏ lên vết xước đã được rửa sạch, rồi ngồi bên mép giường, ngắm dáng vẻ ngủ yên của cô. Rõ ràng đã rất mệt, đến hơi thở cũng nặng hơn ngày thường.
Nghe tiếng mũi khe khẽ báo hiệu cô sắp tỉnh, anh mới chịu rời đi, mím môi thưởng thức dư vị.
Hệ quả của cảnh “ly biệt thắng tân hôn” là người vốn dĩ dù ngày nghỉ cũng nhất định dậy trước chín giờ như Chu Điệp, lại ngay ngày đầu nhận việc ở chỗ mới… ngủ quên.
Lỗi hoàn toàn do Hạ Tây Thừa—anh đã lén tắt báo thức của cô.
Chu Điệp không nằm ì, thoáng liếc đồng hồ là vội vàng thay đồ, tiện tay xoa mấy cái vào phần eo bị anh hành hạ tối qua.
Vào phòng tắm, cô gỡ miếng băng khỏi cằm, thấy vết đau giờ chẳng đáng kể. Trước khi xuống nhà, cô còn thấy chiếc vali tối qua lười chưa kéo vào đã được dọn gọn vào phòng thay đồ, quần áo cần giặt cũng đã nằm ngoan ngoãn trong máy giặt kiêm sấy.
Sáng sớm thế này, chắc chắn là công lao của Hạ Tây Thừa.
Quả nhiên, xuống nhà liền thấy anh đang bận rộn bên bếp. Anh trông tràn đầy sức sống, cơ thể quen thức khuya, chẳng trách đêm qua càng về muộn càng dồi dào tinh lực.
Thấy cô bước xuống, anh hơi nhấc cằm: “Dậy sớm vậy, lại đây ăn cháo.”
“Có sớm đâu…” Cô vừa tìm dép vừa với lấy túi, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy “Xin lỗi anh, chắc em không kịp ăn đâu.”
Anh thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng cô, lấy từ tủ ra một chiếc hộp cơm giữ nhiệt.
Chuông cửa vang mấy tiếng. Rèm cửa sổ sát đất vẫn chưa kéo hết. Chu Điệp ở gần cửa hơn, liếc qua màn hình rồi tiến lại mở: “Trợ lý Lữ à.”
Trợ lý Lữ là thư ký riêng của Hạ Tây Thừa.
Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, cô ấy đặc biệt ghé qua để dắt chó đi dạo: “Cô Chu.”
Chu Điệp đã thu xếp xong để ra ngoài, phía sau vang lên giọng Hạ Tây Thừa gọi: “Lái xe đi, giờ này không kẹt đâu, chú ý an toàn.”
“Vâng.” Cô quay đầu lại, mở ngăn kéo, từ đống chìa khóa xe của anh chọn một chiếc trông không quá nổi bật.
Hạ Tây Thừa đưa cho cô hộp cháo sườn vừa đóng gói: “Mang theo mà ăn.”
Anh vẫn chưa chịu buông tay, ngón cái khẽ lướt trên má cô, ánh mắt rũ xuống: “Thế là đi luôn à?”
Cô ngẩn người, sực nhớ ra điều gì, nhưng lại liếc thấy trợ lý đang đứng ở cửa quay lưng đi. Chu Điệp hơi ngượng, bước tới khẽ kiễng chân, chạm nhanh vào khóe môi anh.
Chỉ thoáng qua rồi rời, lần này cô không ngoái đầu, cúi gằm mặt chạy thẳng ra gara: “Em đi đây!”
Hạ Tây Thừa nheo mắt, khóe môi cong thành nụ cười.
Quay lại, trợ lý Lữđặt túi đồ lên bàn trà: “Sếp, đây là hàng mới cô Chu dặn tôi mua từ tuần trước, hôm nay vừa lấy về.”
Trong hai chiếc túi hàng hiệu, một món là quà dành cho Hạ Tây Thừa: bộ vest đính kim sa và đá lấp lánh, kèm một chiếc thắt lưng ánh bạc. Hoàn toàn hợp với hình ảnh của anh trong suy nghĩ của Chu Điệp.
Anh bật cười khẽ: “Cô ấy đúng là thích chưng diện cho tôi.”
Túi còn lại là quà mừng thọ chuẩn bị cho bà ngoại anh, một chiếc khăn quàng.
Hạ Tây Thừa thấp giọng: “Trợ lý Lữ, rốt cuộc cô là thư ký của tôi hay của cô ấy?”
Trợ lý Lữ lúc này đang cầm dây dắt chó, giọng đều tăm tắp như máy: “Chính anh nói, mọi việc cứ nghe theo cô Chu.”
Vốn dĩ ở công ty điện ảnh của mình, Hạ Tây Thừa cũng chẳng cần phải xử lý quá nhiều việc; anh và người cộng sự, một người mang vốn góp, một người mang khả năng điều hành CEO. Ngay cả việc tuyển trợ lý đời sống cũng là Chu Điệp chọn, rốt cuộc lại toàn phục vụ cho cô.
Vợ đi làm, chó cũng được dắt ra ngoài.
Ăn sáng xong, Hạ Tây Thừa thong thả trở lại phòng ngủ, sắp xếp đống hành lý Chu Điệp gửi từ Giang Thành về. Trong chồng tài liệu dự án khách sạn, anh tình cờ lật ra một tập hồ sơ bất động sản.
Xem ngày tháng, hóa ra là dự án nhà mới cô vừa tìm hiểu gần đây.
Một căn hộ rộng bốn trăm mét vuông, ngay phần lựa chọn “trả góp theo kỳ”, cô đã khoanh tròn.
Tác giả có lời muốn nói:
Vợ tôi muốn ở riêng [hahaha]
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Tối nay bọn họ không chơi quá khuya. Đến lần thứ ba điện thoại rơi vào xô đá thì cũng đã là rạng sáng.
Hạ Tây Thừa cầm chiếc điện thoại chỉ còn 5% pin bước ra khỏi cửa quán bar.
Thằng nhóc trông xe đã lái chiếc Dodge Hellcat của anh ra sát lề đường.
Đợi tài xế tới đón, Hạ Tây Thừa dựa hẳn vào sườn xe, vừa nhai viên kẹo chanh trong miệng vừa giải rượu. Đúng lúc đó, anh nghe bên cạnh có cô gái say mèm đang vừa khóc vừa kể khổ với bạn, chắc là vừa bị đá bởi một tên tra nam nào đó.
Tiếng khóc não nề của cô nàng cứ vang vào bên tai.
Bạn cô tức giận bảo: “Tao đã nói rồi, thằng đó không đáng tin!”
“Hu hu hu…”
“Loại đàn ông bạc tình rõ rành rành, lúc cưa cẩm thì bỏ hết mọi thứ sang một bên, giành cho mày mọi sự quan tâm. Nhưng một khi đạt được mục đích rồi, mày nghĩ nó còn nhiệt tình như trước chắc?”
Hạ Tây Thừa nghe đến xuất thần. Đầu lưỡi đẩy mấy mảnh kẹo vụn xuống cổ họng, tay bóp tấm giấy gói đến nhăn nhúm.
Sau bữa tiệc, Chu Điệp thu dọn hành lý, bắt chuyến tàu cao tốc về nhà, cũng chưa muộn lắm.
“Nhà” ở đây là căn biệt thự song lập tại thành phố Nam Cảng, cũng là tổ ấm tân hôn của hai vợ chồng.
Hai người vốn ít khi ở nhà, ngay cả con chó Golden to bự cũng phải nhờ cô giúp việc hoặc trợ lý dắt đi dạo hằng ngày. Thế nhưng chó vẫn nhận chủ, dù Chu Điệp cả tháng trời không về, vừa mở cửa đã bị nó mừng đến nhảy bổ vào người.
Cô không lên phòng ngủ chính trên tầng hai mà kéo vali thẳng tới phòng khách tầng một. Tắm rửa, thay đồ ngủ xong đi ra, con Golden vẫn hí hửng chạy theo sát gót.
“Cưng đói à?” Chu Điệp liếc sang ổ chó, thấy bát thức ăn vẫn còn, liền tiện tay thay cho nó bát nước mới “Đừng có chắn đường.”
Biệt thự yên ắng đến mức nói mấy câu cũng nghe vọng tiếng vang.
Cô vào bếp, rửa một đĩa dâu tây. Vừa xong đã bị Golden cắn vào ống quần kéo ra ngoài, lần này lực mạnh hơn, cứ khăng khăng lôi cô về phía phòng khách.
Chu Điệp khựng lại một thoáng, mới nhận ra hình như có tiếng bước chân vang lên từ cầu thang. Cô ôm đĩa dâu, đưa mắt nhìn xuống phía người đang từ từ bước xuống.
Khi thấy một người đàn ông chỉ mặc độc quần lửng, đồng tử đen trắng của cô khẽ giãn.
Hạ Tây Thừa tóc ngắn còn ướt, vừa tắm nước lạnh xong. Phần trên cơ thể tr*n tr**, bên hông trái là hình xăm con bướm hoàng đế chỉ khắc viền đen. Những giọt nước trượt dọc theo lồng ngực rắn rỏi, chảy xuống tận đường nhân ngư.
Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn hành lang, dáng người cao lớn và đường nét gương mặt của anh vừa sắc nét lại vừa phảng phất nét lười nhác.
Chú chó Golden buông ống quần cô ra, cái đuôi quẫy nhanh như cánh quạt giữa hai người.
“Anh… ” Chu Điệp vẫn cầm nửa quả dâu trong tay, nuốt vội miếng trong miệng “Anh ở nhà à? Em có nhắn tin cho anh.”
Thực ra, anh về gần như cùng lúc với cô. Chơi game trong phòng giải trí khoảng nửa tiếng, mới tắm xong. Nhà rộng, cách âm tốt, nên không nghe thấy cô về.
Ban đầu chỉ định xuống uống nước, ai ngờ lại gặp cô ở đây. Cũng may là xuống, chứ theo tính cô tối nay chắc chẳng lên tầng hai.
Anh lê dép xuống, ánh mắt chậm rãi quét qua gương mặt cô: “Nãy giờ không xem điện thoại. Anh tưởng mai em mới về.”
Bóng đen cao lớn áp sát, Chu Điệp bình tĩnh lùi một bước: “Em không có nhiều ngày nghỉ, mai phải lên khu nghỉ dưỡng làm việc rồi, nên về trước… Ê, anh làm gì vậy?”
Cằm cô bỗng bị nâng nhẹ. Ngón tay anh khẽ ấn lên một vết xước nhỏ: “Đây là sao?”
Cô ngước mặt bất đắc dĩ, khẽ đáp: “Lỡ va thôi, không chạm thì không đau.”
Anh vòng tay ôm eo, nhấc cô ngồi lên bàn bếp. Bàn tay rộng lách qua vai cô, ép cô g*** h** ch*n anh: “Đồ đạc ở Giang Thành gửi về hết chưa?”
Cô suýt không giữ vững cái bát trong tay, đặt sang bên, hương thơm trên đầu mũi chẳng rõ là của ai: “Rồi, nhà bên đó cũng trả rồi.”
Anh khẽ “ừ”, cúi xuống cắn lấy nửa quả dâu trong tay cô, răng cố tình lướt nhẹ qua đầu ngón tay.
Ngay sau đó, xương quai xanh cô chợt lạnh buốt, anh cúi sát, mái tóc ngắn ướt lạnh chạm vào da, hơi nhám.
Anh đang cắn mở khuy áo ngủ bằng vải cotton của cô, sống mũi cao chạm vào khe hở.
“Hạ Tây Thừa, đợi đã… ” Cô cứng người đẩy anh ra “Em…”
Anh ngẩng đầu, kề môi chạm môi, giọng đã khàn hẳn: “Không nhớ anh à?”
Mũi cô nóng bừng, môi mím chặt: “Chó… Golden…”
Chú chó Golden chẳng biết đọc tình huống, vẫn hí hửng chạy quanh, cái đuôi quẫy tít, miệng há hốc.
Anh bật cười khẽ, một tay đỡ thắt lưng cô, một tay ôm gáy cô, bế bổng lên.
Vừa hôn, vừa ra lệnh: “Ôm chặt chân vào.”
Mái tóc dài của Chu Điệp xõa tung, đôi chân quấn chặt lấy hõm lưng rắn chắc của anh, chỉ có thể nhắm mắt mặc cho đầu lưỡi mang vị dâu tươi của anh xâm nhập, cuốn lấy mọi cảm giác của mình.
Ai bảo…
Lưỡi của Hạ Tây Thừa quả thực linh hoạt đến có tội, mà vốn dĩ anh cũng luôn biết cách chiều chuộng bằng môi lưỡi.
Từ lần xa nhau trước, cũng đã lâu chưa gặp lại, lần này, khi da thịt kề nhau, cô nhận ra người chồng của mình dường như càng thêm cường tráng. Hạ Tây Thừa thuộc kiểu người mặc gì cũng gầy như móc treo quần áo, nhưng vì thường xuyên tập luyện và mê các môn thể thao mạo hiểm nên từng thớ cơ không hề mỏng manh. Chẳng cần nghi ngờ, ở phương diện vợ chồng thân mật, khả năng của anh quả thực quá mức ưu hạng.
Đến khi quấn quýt dằn vặt nhau xong, đã là rạng sáng.
Chu Điệp mệt lử, cuối cùng đành chống đỡ có phần khó nhọc, hơi thở dồn dập như chạy marathon. Lần ngủ này, còn say hơn bất cứ đêm nào ở Giang Thành trước đó; đến lúc anh nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng chấm thuốc, cô cũng chẳng buồn hé mắt.
Thỉnh thoảng chỉ khẽ cau mày khi mùi iod sát trùng len vào sống mũi.
Anh dán miếng thuốc nhỏ lên vết xước đã được rửa sạch, rồi ngồi bên mép giường, ngắm dáng vẻ ngủ yên của cô. Rõ ràng đã rất mệt, đến hơi thở cũng nặng hơn ngày thường.
Nghe tiếng mũi khe khẽ báo hiệu cô sắp tỉnh, anh mới chịu rời đi, mím môi thưởng thức dư vị.
Hệ quả của cảnh “ly biệt thắng tân hôn” là người vốn dĩ dù ngày nghỉ cũng nhất định dậy trước chín giờ như Chu Điệp, lại ngay ngày đầu nhận việc ở chỗ mới… ngủ quên.
Lỗi hoàn toàn do Hạ Tây Thừa—anh đã lén tắt báo thức của cô.
Chu Điệp không nằm ì, thoáng liếc đồng hồ là vội vàng thay đồ, tiện tay xoa mấy cái vào phần eo bị anh hành hạ tối qua.
Vào phòng tắm, cô gỡ miếng băng khỏi cằm, thấy vết đau giờ chẳng đáng kể. Trước khi xuống nhà, cô còn thấy chiếc vali tối qua lười chưa kéo vào đã được dọn gọn vào phòng thay đồ, quần áo cần giặt cũng đã nằm ngoan ngoãn trong máy giặt kiêm sấy.
Sáng sớm thế này, chắc chắn là công lao của Hạ Tây Thừa.
Quả nhiên, xuống nhà liền thấy anh đang bận rộn bên bếp. Anh trông tràn đầy sức sống, cơ thể quen thức khuya, chẳng trách đêm qua càng về muộn càng dồi dào tinh lực.
Thấy cô bước xuống, anh hơi nhấc cằm: “Dậy sớm vậy, lại đây ăn cháo.”
“Có sớm đâu…” Cô vừa tìm dép vừa với lấy túi, giọng khàn khàn vì mới ngủ dậy “Xin lỗi anh, chắc em không kịp ăn đâu.”
Anh thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng lưng cô, lấy từ tủ ra một chiếc hộp cơm giữ nhiệt.
Chuông cửa vang mấy tiếng. Rèm cửa sổ sát đất vẫn chưa kéo hết. Chu Điệp ở gần cửa hơn, liếc qua màn hình rồi tiến lại mở: “Trợ lý Lữ à.”
Trợ lý Lữ là thư ký riêng của Hạ Tây Thừa.
Hôm nay dì giúp việc xin nghỉ, cô ấy đặc biệt ghé qua để dắt chó đi dạo: “Cô Chu.”
Chu Điệp đã thu xếp xong để ra ngoài, phía sau vang lên giọng Hạ Tây Thừa gọi: “Lái xe đi, giờ này không kẹt đâu, chú ý an toàn.”
“Vâng.” Cô quay đầu lại, mở ngăn kéo, từ đống chìa khóa xe của anh chọn một chiếc trông không quá nổi bật.
Hạ Tây Thừa đưa cho cô hộp cháo sườn vừa đóng gói: “Mang theo mà ăn.”
Anh vẫn chưa chịu buông tay, ngón cái khẽ lướt trên má cô, ánh mắt rũ xuống: “Thế là đi luôn à?”
Cô ngẩn người, sực nhớ ra điều gì, nhưng lại liếc thấy trợ lý đang đứng ở cửa quay lưng đi. Chu Điệp hơi ngượng, bước tới khẽ kiễng chân, chạm nhanh vào khóe môi anh.
Chỉ thoáng qua rồi rời, lần này cô không ngoái đầu, cúi gằm mặt chạy thẳng ra gara: “Em đi đây!”
Hạ Tây Thừa nheo mắt, khóe môi cong thành nụ cười.
Quay lại, trợ lý Lữđặt túi đồ lên bàn trà: “Sếp, đây là hàng mới cô Chu dặn tôi mua từ tuần trước, hôm nay vừa lấy về.”
Trong hai chiếc túi hàng hiệu, một món là quà dành cho Hạ Tây Thừa: bộ vest đính kim sa và đá lấp lánh, kèm một chiếc thắt lưng ánh bạc. Hoàn toàn hợp với hình ảnh của anh trong suy nghĩ của Chu Điệp.
Anh bật cười khẽ: “Cô ấy đúng là thích chưng diện cho tôi.”
Túi còn lại là quà mừng thọ chuẩn bị cho bà ngoại anh, một chiếc khăn quàng.
Hạ Tây Thừa thấp giọng: “Trợ lý Lữ, rốt cuộc cô là thư ký của tôi hay của cô ấy?”
Trợ lý Lữ lúc này đang cầm dây dắt chó, giọng đều tăm tắp như máy: “Chính anh nói, mọi việc cứ nghe theo cô Chu.”
Vốn dĩ ở công ty điện ảnh của mình, Hạ Tây Thừa cũng chẳng cần phải xử lý quá nhiều việc; anh và người cộng sự, một người mang vốn góp, một người mang khả năng điều hành CEO. Ngay cả việc tuyển trợ lý đời sống cũng là Chu Điệp chọn, rốt cuộc lại toàn phục vụ cho cô.
Vợ đi làm, chó cũng được dắt ra ngoài.
Ăn sáng xong, Hạ Tây Thừa thong thả trở lại phòng ngủ, sắp xếp đống hành lý Chu Điệp gửi từ Giang Thành về. Trong chồng tài liệu dự án khách sạn, anh tình cờ lật ra một tập hồ sơ bất động sản.
Xem ngày tháng, hóa ra là dự án nhà mới cô vừa tìm hiểu gần đây.
Một căn hộ rộng bốn trăm mét vuông, ngay phần lựa chọn “trả góp theo kỳ”, cô đã khoanh tròn.
Tác giả có lời muốn nói:
Vợ tôi muốn ở riêng [hahaha]
Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Đánh giá:
Truyện Chu Kỳ Tình Ái - Lễ Dã
Story
Chương 2: Hình xăm con bướm
10.0/10 từ 38 lượt.