Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Chương 27
123@-Nồi cháo ngập tràn vừa thơm vừa đặc, dầu hạt thông phủ lên cháo một lớp màng dầu mỏng, trông rất là mê người. Cộng thêm trứng gà được luộc, thèm đến mức người nước miếng chảy ròng.
Từ hôm qua tiến vào cánh rừng thông này, Khương Mạc cảm thấy những mịt mù lúc trước đều bay sạch. Nàng giống như lại trở về thời gian thám hiểm một mình lúc trước, nhẹ nhàng sung sướng, tự do mà vui vẻ. Không chỉ là nàng, cảm xúc trong đôi mắt Hi Phù Ẩn cũng nhẹ nhàng hơn.
Ăn sáng nghỉ ngơi chốc lát thì lại bắt đầu bận bịu.
Khương Mạc lại xuống tay nhặt quả thông, nàng muốn tận dụng khả năng dự trữ hạt thông để làm lương thực. Điều khiến người ta kinh hỉ chính là con sóc con kia thật sự rất hiểu tiếng người. Nó nhìn Khương Mạc đang nhặt quả thông, nghiêng đầu nhìn chốc lát rồi cũng tự bò lên trên cây, hái quả thông trên cây rồi ném từng quả xuống dưới.
Chờ đến khi nhặt được một đống quả thông, Khương Mạc dừng lại, cũng giúp Hi Phù Ẩn lột quả thông. Tốc độ của hai người đúng là nhanh hơn một chút, chỉ thời gian một buổi sáng thôi đã lột ra một túi hạt thông đầy. Cộng với túi ngày hôm qua, tổng cộng là hai túi, cũng đã đủ để bọn họ ăn được một thời gian.
Nhân cơ hội này, Khương Mạc cũng kiểm kê thức ăn và nước uống một chút. Bây giờ bọn họ còn dư lại ba quả trứng gà, năm củ khoai lang đỏ và sáu củ khoai tây, một túi gạo nhỏ.
Đương nhiên, miếng thịt duy nhất vẫn chưa từng chạm vào.
Trừ cái này ra, nước cũng còn đủ nhiều, hẳn là còn có thể chống cự một thời gian.
So với cơm sáng, cơm trưa ăn đơn giản hơn nhiều, mỗi người một củ khoai lang đỏ và một củ khoai tây. Ăn một bữa cơm trưa qua loa xong, bọn họ lại bắt đầu tiếp tục lên đường. Lúc đi, con sóc kia vẫn luôn đi theo sau bọn họ, mãi đến khi họ đi ra khỏi cánh rừng thông kia, nó mới dừng lại ở cành cây, đứng nhìn từ đằng xa.
Mặt trời nóng bỏng treo trên đỉnh đầu, bầu không khí khô nóng quanh quẩn bên người. Nhiệt độ không khí trở nên càng ngày càng cao, cho dù có cây cối che phủ thì Khương Mạc cũng rất nhiều lần có dấu hiệu bị cảm nắng.
Thời tiết quá nóng, đây không phải là một dấu hiệu tốt, ít nhất nó biểu hiện ra rằng, trong những tháng ngày kế tiếp sẽ không có trời mưa.
Hai người đi thẳng về phía Nam, đi mấy ngày liền, toàn bộ nước và đồ ăn đã rơi vào mức độ báo nguy. Nhưng nơi tiếp viện tiếp theo vẫn không thấy bóng dáng.
Lại đi thêm mấy ngày nữa, hôm đó Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng mở miệng ra.
Đây là một giao điểm, dựa theo lời hắn, nếu như đi từ nơi này xuống núi, lại đi thêm mấy chục dặm nữa là sẽ có một thành trấn, vào thành là có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn được rồi. Nhưng nếu lên núi tiếp thì sẽ tránh khỏi nó, tiếp tục đi về hướng Nam.
Hai hướng đi, chờ xem chọn thế nào.
Nếu là người khác thì đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, nghĩ cũng không cần phải suy nghĩ, đã biết hẳn phải chọn vào thành.
Nhưng Khương Mạc lại do dự. Dọc theo đường đi, nàng đã trải nghiệm quá nhiều, nhân tính không thể chịu nổi sự thử thách. Bọn họ sống cách xa người đời lâu như vậy, không rõ ràng tình huống bên ngoài. Cho nên, Khương Mạc sợ hãi trong vô thức.
“Vậy không bằng hôm nay cứ nghỉ tạm ở đây, ngày mai lại quyết định sau.” Hi Phù Ẩn nói.
Khương Mạc do dự gật đầu.
Ban đêm, Khương Mạc đầy đầu toàn là chuyện có nên vào thành hay không, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được, cuối cùng lại ngủ trong mơ mơ màng màng.
Nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, một mùi khói sặc người xông vào lỗ mũi, Khương Mạc khó chịu ho khan vài cái. Ngay sau đó, nàng cảm giác càng ngày càng nóng, mồ hôi dày đặc trên người chui ra từ lỗ chân lông. Làn da lộ ra bên ngoài có một cảm giác bỏng cháy, đau đến nóng rát, giống như bị đặt lên trên giá nướng rồi quay vậy.
Như là nhận ra điều gì, trận tim đập nhanh khiến nàng bừng tỉnh.
Trong nháy mắt khi tỉnh lại, ngọn lửa đỏ hồng đang nhảy lên đã xuyên qua mi mắt nàng. Ngọn lửa hừng hực, đốm lửa múa may không kiêng nể gì cắn nuốt mọi thứ xung quanh, nó đi đến chỗ nào cũng thành biển lửa. Lá úa cành khô nổ lách tách hết đợt này đến đợt khác, trong không khí lơ lửng khói trắng cuồn cuộn. Thế lửa hung mãnh còn chiếu sáng cả bầu trời ban đêm đen nhánh, trên không trung không thể nhìn thấy mặt trăng và ngôi sao, ánh lửa cam hồng đã chiếu sáng nửa chân trời.
Mọi thứ xung quanh đều đang bị cháy, thế lửa lan ra rất nhanh.
Dù trong thời đại nào, xảy ra cháy rừng luôn là một chuyện rất khủng bố, đặc biệt là trong tình huống khô hạn thế này, đâu đâu trên núi đồi cũng là cây cối và cỏ dại chết héo, không thể nghi ngờ, chúng đã cổ vũ mạnh mẽ cho thế lửa mạnh lên, cho nên mới có thể cháy nhanh đến vậy.
Khương Mạc siết chặt ngón tay lại để cơ thể mình ngừng run rẩy, không ngừng nói với bản thân trong lòng rằng, đừng hoảng, nhất định không thể hoảng. Chỉ có giữ một bộ não tỉnh táo mới có thể có cơ hội chạy trốn.
Hít sâu vài cái, Khương Mạc đè nén nhịp tim đang đập nhanh của mình, nàng cắn chặt răng, bắt đầu bình tĩnh quan sát tình cảnh xung quanh, tìm ra con đường chạy trốn.
Nàng nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần, không buông tha bất cứ khe hở, cuối cùng cũng thấy được.
Một suy nghĩ lớn mật dần dần thành hình trong đầu nàng.
Có kế hoạch, nàng lập tức bắt đầu hành động.
Khương Mạc nhanh nhẹn tay chân lấy mảnh vải từ trong ba lô ra, lại rút ống trúc ra, rút nút lọ sau đó đổ nước ào ào vào trên mảnh vải. Mảnh vải chồng lên nhau nên hơi dày, nàng phải liên tiếp đổ hết hai ống trúc mới làm đẫm cả mảnh vải. Mảnh vải nhỏ nước xuống mặt đất, giọt nước vừa mới tiếp xúc với mặt đất thì đã nhanh chóng bốc hơi.
Nhiệt độ mặt đất đang không ngừng lên cao, lửa lập tức sắp lan ra đây, thời gian còn lại cho nàng không còn nhiều.
Khương Mạc vẫn giữ sự bình tĩnh, nàng vắt đi nước thừa trong vải cho hết, sau đó cầm nó đến trước mặt Hi Phù Ẩn.
Lúc này, Hi Phù Ẩn đang ngơ ngác nhìn ánh lửa đầy trời này, trên mặt đầy vẻ suy sụp, sóng lưng trước giờ thẳng tắp cũng sập xuống ngay lúc này.
Lần đầu tiên, Khương Mạc thấy được cảm xúc tên là tuyệt vọng trên khuôn mặt của hắn.
“Hi Phù Ẩn!”
Nàng khom lưng nhìn thẳng Hi Phù Ẩn, cất cao giọng kêu tên hắn, kêu đến khi thần hồn hắn trở về.
Nàng lại nói: “Ngươi nghe ta nói, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, chúng ta sẽ không chết.”
Hi Phù Ẩn nhìn người con gái trước mắt này, nàng trông vừa bẩn vừa gầy ốm, hai má lõm xuống lấp kín mồ hôi. Đôi mắt mơ hồ có ánh lửa cháy, sáng đến dọa người.
“Đừng bỏ cuộc, tin tưởng ta. Bây giờ điều mà ngươi có thể làm chính là tin tưởng vào ta, sau đó ngồi lên trên xe, đừng cử động, có thể không?”
Nàng nói, cả người trông rất là bình tĩnh.
Hi Phù Ẩn chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt có thêm một loại ý vị dứt khoát kiên quyết.
Khương Mạc nở nụ cười, nàng mở mảnh vải ra, cầm hai đầu nhọn buộc lên trên đầu hắn, che lại miệng mũi. Không nghĩ tới Hi Phù Ẩn đột nhiên dùng tay chắn lại, sau đó ngước mắt lên nhìn Khương Mạc, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu như không thể cứu được ta, một mình cô cũng phải cố sức chạy xuống, chạy trốn xuống dưới núi. Sau đó cô tiếp tục đi về phía Nam, sau khi đến thành Bình Giang, cô đến tiền trang Hằng Thông lớn nhất trong thành tìm Đào Tam. Nói cho hắn biết tin ta đã chết. Còn nữa, cô phải nói cho hắn rằng ta đã đồng ý với cô ba chuyện, để hắn làm giúp cô. Cô cứ nói đây là Mai Tự Lệnh. Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà ta giao cho hắn. Hắn sẽ an trí cô thật tốt. Nhớ kỹ chưa? Khương Mạc?”
“Ngươi…”
Hi Phù Ẩn cắt đứt lời nàng nói: “Khương Mạc, cô nhớ kỹ chưa?”
Nhìn con người trẻ tuổi khó có khi cố chấp này, Khương Mạc gật gật đầu: “Ta nhớ kỹ rồi, tới Bình Giang rồi thì đi tìm Đào Tam của tiền trang Hằng Thông, nói cho hắn lời ngươi đã nói, mệnh lệnh của ngươi là Mai Tự Lệnh.”
Mắt thấy Khương Mạc nhớ kỹ lời hắn nói, hắn mới buông tay ra.
Sự tiêu cực của Hi Phù Ẩn cũng không làm ảnh hưởng đến Khương Mạc, nàng dùng mảnh vải ướt đẫm che đi miệng mũi và đôi mắt hắn. Như vậy là có thể tận khả năng lọc đi khói đặc, tránh cho phổi bị sặc bụi mù hoặc là xông mù đôi mắt. Thật ra rất nhiều người chết trong hỏa hoạn không phải do bị thiêu chết, mà phần lớn là bị khói làm sặc chết.
Sau khi che kín miệng mũi và mắt của Hi Phù Ẩn, nàng lại lấy cái áo jacket của nàng từ trong ba lô ra, trực tiếp trùm cả đầu của hắn vào trong. Làm xong mấy thứ này, nàng mới tự bịt kín miệng mũi của mình.
Lúc này mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, nàng lại không vội đẩy xe rời đi. Mà là đi đến gần ánh lửa, sau đó dừng lại bên cạnh nó. Bên trong mặt đất dưới chân nàng, có một sợi dây leo đã chết héo vào buổi sáng. Rất nhiều dây leo đã bị nghiền nát, chỉ có rễ là còn chút gân da liền với rễ, nhưng cũng run rẩy như sắp đứt gãy.
Khương Mạc ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt thật sâu hít sâu một cái. Đè lại trái tim nhảy thình thịch, sau đó nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua Hi Phù Ẩn đang ngoan ngoãn ngồi trên xe vẫn không nhúc nhích. Lúc này, hắn bị quần áo che khuất cả đầu, ngoan ngoãn như một tân nương ngồi trong tân phòng.
Nghĩ đến sự so sánh này, Khương Mạc cúi đầu cười một cái. Trái tim căng chặt lại thả lỏng đôi chút. Nàng lại quay đầu, đối mặt với ngọn lửa dữ dằn đang dần lan tới, nàng có thể cảm giác được lông tóc nàng bị lửa đốt đến xoăn lại, cháy mất.
Giờ phút này, Khương Mạc lại bình tĩnh chưa từng có. Nàng chớp chớp mắt, giơ tay chạm đến sợi dây leo đã chết héo kia. Trong nháy mắt, có thứ gì từ cơ thể nàng, theo bàn tay nhảy tới trên sợi dây leo.
Nàng nhắm hai mắt lại, như là mọi sự vật đều đã biến mất, chỉ có sợi dây leo bìm bìm kia là còn đó.
Nàng có thể cảm giác được, dây leo lại tỏa ra sức sống một lần nữa. Rễ cây của nó lấy một tốc độ nhanh chóng vượt xa sự tưởng tượng lớn lên trong lòng đất, chui xuống dưới. Từng lớp từng lớp, không biết là đã chui xuống bao sâu, cuối cùng, một hơi nước lạnh buốt quấn lấy rễ cây.
Rễ cây tiếp tục đi xuống, Khương Mạc như là nghe thấy được mạch nước ngầm chảy xuôi. Cây dây leo bìm bìm nho nhỏ này phá tan lớp đá cứng phía trước, đi thẳng đến lớp đất sâu nhất dưới nền đất, cắm rễ ở dưới. Sau đó bắt đầu tham lam hấp thu dinh dưỡng và nước trong lòng đất, nó điên cuồng lớn lên, rễ cây trở nên càng ngày càng thô. Mà mọi thứ chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt, người trên mặt đất chỉ có thể thấy được cây bìm bìm vốn dĩ đã chết héo bắt đầu lớn lên cực nhanh, vượt xa khỏi lẽ thường.
Lá cây của nó càng ngày càng lớn, cho đến khi có thể chứa được hai ba người, mới dừng lại. Lá cây màu xanh lục nghiến mạnh lên cành khô cỏ dại vốn đang cháy rực, nháy mắt đã dập tắt lửa đi, khói đặc quay cuồng. Dây leo và lá cây như là có ý thức vậy, nhanh chóng tạo ra một con đường trong lửa dữ hừng hực. Nếu cảnh tượng này bị người ngoài thấy được, sợ là sẽ cho rằng cây bìm bìm này thành tinh.
Được!
Khương Mạc không khỏi vui vẻ, nàng nhìn dây bìm bìm tràn ra xuống dưới núi, tay thả lỏng ra, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng vốn không nắm chắc gì lắm, chuyện như vậy nàng cũng mới làm lần đầu, có được hay không nàng cũng không biết, nhưng không nghĩ tới, thế mà lại thành công.
Lửa càng lúc càng lớn, tất cả nhánh cây trên đỉnh đầu nàng đã bốc cháy hết, phải đi rồi, không thể chậm trễ nữa.
Khương Mạc xoay người đi đến bên cạnh xe, nâng xe lên, nhẹ giọng nói với Hi Phù Ẩn: “Ngồi ổn, chúng ta đi.”
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Từ hôm qua tiến vào cánh rừng thông này, Khương Mạc cảm thấy những mịt mù lúc trước đều bay sạch. Nàng giống như lại trở về thời gian thám hiểm một mình lúc trước, nhẹ nhàng sung sướng, tự do mà vui vẻ. Không chỉ là nàng, cảm xúc trong đôi mắt Hi Phù Ẩn cũng nhẹ nhàng hơn.
Ăn sáng nghỉ ngơi chốc lát thì lại bắt đầu bận bịu.
Khương Mạc lại xuống tay nhặt quả thông, nàng muốn tận dụng khả năng dự trữ hạt thông để làm lương thực. Điều khiến người ta kinh hỉ chính là con sóc con kia thật sự rất hiểu tiếng người. Nó nhìn Khương Mạc đang nhặt quả thông, nghiêng đầu nhìn chốc lát rồi cũng tự bò lên trên cây, hái quả thông trên cây rồi ném từng quả xuống dưới.
Chờ đến khi nhặt được một đống quả thông, Khương Mạc dừng lại, cũng giúp Hi Phù Ẩn lột quả thông. Tốc độ của hai người đúng là nhanh hơn một chút, chỉ thời gian một buổi sáng thôi đã lột ra một túi hạt thông đầy. Cộng với túi ngày hôm qua, tổng cộng là hai túi, cũng đã đủ để bọn họ ăn được một thời gian.
Nhân cơ hội này, Khương Mạc cũng kiểm kê thức ăn và nước uống một chút. Bây giờ bọn họ còn dư lại ba quả trứng gà, năm củ khoai lang đỏ và sáu củ khoai tây, một túi gạo nhỏ.
Đương nhiên, miếng thịt duy nhất vẫn chưa từng chạm vào.
Trừ cái này ra, nước cũng còn đủ nhiều, hẳn là còn có thể chống cự một thời gian.
So với cơm sáng, cơm trưa ăn đơn giản hơn nhiều, mỗi người một củ khoai lang đỏ và một củ khoai tây. Ăn một bữa cơm trưa qua loa xong, bọn họ lại bắt đầu tiếp tục lên đường. Lúc đi, con sóc kia vẫn luôn đi theo sau bọn họ, mãi đến khi họ đi ra khỏi cánh rừng thông kia, nó mới dừng lại ở cành cây, đứng nhìn từ đằng xa.
Mặt trời nóng bỏng treo trên đỉnh đầu, bầu không khí khô nóng quanh quẩn bên người. Nhiệt độ không khí trở nên càng ngày càng cao, cho dù có cây cối che phủ thì Khương Mạc cũng rất nhiều lần có dấu hiệu bị cảm nắng.
Thời tiết quá nóng, đây không phải là một dấu hiệu tốt, ít nhất nó biểu hiện ra rằng, trong những tháng ngày kế tiếp sẽ không có trời mưa.
Hai người đi thẳng về phía Nam, đi mấy ngày liền, toàn bộ nước và đồ ăn đã rơi vào mức độ báo nguy. Nhưng nơi tiếp viện tiếp theo vẫn không thấy bóng dáng.
Lại đi thêm mấy ngày nữa, hôm đó Hi Phù Ẩn cuối cùng cũng mở miệng ra.
Đây là một giao điểm, dựa theo lời hắn, nếu như đi từ nơi này xuống núi, lại đi thêm mấy chục dặm nữa là sẽ có một thành trấn, vào thành là có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn được rồi. Nhưng nếu lên núi tiếp thì sẽ tránh khỏi nó, tiếp tục đi về hướng Nam.
Hai hướng đi, chờ xem chọn thế nào.
Nếu là người khác thì đây không thể nghi ngờ là một tin tức tốt, nghĩ cũng không cần phải suy nghĩ, đã biết hẳn phải chọn vào thành.
Nhưng Khương Mạc lại do dự. Dọc theo đường đi, nàng đã trải nghiệm quá nhiều, nhân tính không thể chịu nổi sự thử thách. Bọn họ sống cách xa người đời lâu như vậy, không rõ ràng tình huống bên ngoài. Cho nên, Khương Mạc sợ hãi trong vô thức.
“Vậy không bằng hôm nay cứ nghỉ tạm ở đây, ngày mai lại quyết định sau.” Hi Phù Ẩn nói.
Khương Mạc do dự gật đầu.
Ban đêm, Khương Mạc đầy đầu toàn là chuyện có nên vào thành hay không, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được, cuối cùng lại ngủ trong mơ mơ màng màng.
Nửa đêm, trong lúc ngủ mơ, một mùi khói sặc người xông vào lỗ mũi, Khương Mạc khó chịu ho khan vài cái. Ngay sau đó, nàng cảm giác càng ngày càng nóng, mồ hôi dày đặc trên người chui ra từ lỗ chân lông. Làn da lộ ra bên ngoài có một cảm giác bỏng cháy, đau đến nóng rát, giống như bị đặt lên trên giá nướng rồi quay vậy.
Như là nhận ra điều gì, trận tim đập nhanh khiến nàng bừng tỉnh.
Trong nháy mắt khi tỉnh lại, ngọn lửa đỏ hồng đang nhảy lên đã xuyên qua mi mắt nàng. Ngọn lửa hừng hực, đốm lửa múa may không kiêng nể gì cắn nuốt mọi thứ xung quanh, nó đi đến chỗ nào cũng thành biển lửa. Lá úa cành khô nổ lách tách hết đợt này đến đợt khác, trong không khí lơ lửng khói trắng cuồn cuộn. Thế lửa hung mãnh còn chiếu sáng cả bầu trời ban đêm đen nhánh, trên không trung không thể nhìn thấy mặt trăng và ngôi sao, ánh lửa cam hồng đã chiếu sáng nửa chân trời.
Mọi thứ xung quanh đều đang bị cháy, thế lửa lan ra rất nhanh.
Dù trong thời đại nào, xảy ra cháy rừng luôn là một chuyện rất khủng bố, đặc biệt là trong tình huống khô hạn thế này, đâu đâu trên núi đồi cũng là cây cối và cỏ dại chết héo, không thể nghi ngờ, chúng đã cổ vũ mạnh mẽ cho thế lửa mạnh lên, cho nên mới có thể cháy nhanh đến vậy.
Khương Mạc siết chặt ngón tay lại để cơ thể mình ngừng run rẩy, không ngừng nói với bản thân trong lòng rằng, đừng hoảng, nhất định không thể hoảng. Chỉ có giữ một bộ não tỉnh táo mới có thể có cơ hội chạy trốn.
Hít sâu vài cái, Khương Mạc đè nén nhịp tim đang đập nhanh của mình, nàng cắn chặt răng, bắt đầu bình tĩnh quan sát tình cảnh xung quanh, tìm ra con đường chạy trốn.
Nàng nhìn tới nhìn lui rất nhiều lần, không buông tha bất cứ khe hở, cuối cùng cũng thấy được.
Một suy nghĩ lớn mật dần dần thành hình trong đầu nàng.
Có kế hoạch, nàng lập tức bắt đầu hành động.
Khương Mạc nhanh nhẹn tay chân lấy mảnh vải từ trong ba lô ra, lại rút ống trúc ra, rút nút lọ sau đó đổ nước ào ào vào trên mảnh vải. Mảnh vải chồng lên nhau nên hơi dày, nàng phải liên tiếp đổ hết hai ống trúc mới làm đẫm cả mảnh vải. Mảnh vải nhỏ nước xuống mặt đất, giọt nước vừa mới tiếp xúc với mặt đất thì đã nhanh chóng bốc hơi.
Nhiệt độ mặt đất đang không ngừng lên cao, lửa lập tức sắp lan ra đây, thời gian còn lại cho nàng không còn nhiều.
Khương Mạc vẫn giữ sự bình tĩnh, nàng vắt đi nước thừa trong vải cho hết, sau đó cầm nó đến trước mặt Hi Phù Ẩn.
Lúc này, Hi Phù Ẩn đang ngơ ngác nhìn ánh lửa đầy trời này, trên mặt đầy vẻ suy sụp, sóng lưng trước giờ thẳng tắp cũng sập xuống ngay lúc này.
Lần đầu tiên, Khương Mạc thấy được cảm xúc tên là tuyệt vọng trên khuôn mặt của hắn.
“Hi Phù Ẩn!”
Nàng khom lưng nhìn thẳng Hi Phù Ẩn, cất cao giọng kêu tên hắn, kêu đến khi thần hồn hắn trở về.
Nàng lại nói: “Ngươi nghe ta nói, ta sẽ mang ngươi đi ra ngoài, chúng ta sẽ không chết.”
Hi Phù Ẩn nhìn người con gái trước mắt này, nàng trông vừa bẩn vừa gầy ốm, hai má lõm xuống lấp kín mồ hôi. Đôi mắt mơ hồ có ánh lửa cháy, sáng đến dọa người.
“Đừng bỏ cuộc, tin tưởng ta. Bây giờ điều mà ngươi có thể làm chính là tin tưởng vào ta, sau đó ngồi lên trên xe, đừng cử động, có thể không?”
Nàng nói, cả người trông rất là bình tĩnh.
Hi Phù Ẩn chậm rãi gật đầu, trong ánh mắt có thêm một loại ý vị dứt khoát kiên quyết.
Khương Mạc nở nụ cười, nàng mở mảnh vải ra, cầm hai đầu nhọn buộc lên trên đầu hắn, che lại miệng mũi. Không nghĩ tới Hi Phù Ẩn đột nhiên dùng tay chắn lại, sau đó ngước mắt lên nhìn Khương Mạc, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu như không thể cứu được ta, một mình cô cũng phải cố sức chạy xuống, chạy trốn xuống dưới núi. Sau đó cô tiếp tục đi về phía Nam, sau khi đến thành Bình Giang, cô đến tiền trang Hằng Thông lớn nhất trong thành tìm Đào Tam. Nói cho hắn biết tin ta đã chết. Còn nữa, cô phải nói cho hắn rằng ta đã đồng ý với cô ba chuyện, để hắn làm giúp cô. Cô cứ nói đây là Mai Tự Lệnh. Đây là mệnh lệnh cuối cùng mà ta giao cho hắn. Hắn sẽ an trí cô thật tốt. Nhớ kỹ chưa? Khương Mạc?”
“Ngươi…”
Hi Phù Ẩn cắt đứt lời nàng nói: “Khương Mạc, cô nhớ kỹ chưa?”
Nhìn con người trẻ tuổi khó có khi cố chấp này, Khương Mạc gật gật đầu: “Ta nhớ kỹ rồi, tới Bình Giang rồi thì đi tìm Đào Tam của tiền trang Hằng Thông, nói cho hắn lời ngươi đã nói, mệnh lệnh của ngươi là Mai Tự Lệnh.”
Mắt thấy Khương Mạc nhớ kỹ lời hắn nói, hắn mới buông tay ra.
Sự tiêu cực của Hi Phù Ẩn cũng không làm ảnh hưởng đến Khương Mạc, nàng dùng mảnh vải ướt đẫm che đi miệng mũi và đôi mắt hắn. Như vậy là có thể tận khả năng lọc đi khói đặc, tránh cho phổi bị sặc bụi mù hoặc là xông mù đôi mắt. Thật ra rất nhiều người chết trong hỏa hoạn không phải do bị thiêu chết, mà phần lớn là bị khói làm sặc chết.
Sau khi che kín miệng mũi và mắt của Hi Phù Ẩn, nàng lại lấy cái áo jacket của nàng từ trong ba lô ra, trực tiếp trùm cả đầu của hắn vào trong. Làm xong mấy thứ này, nàng mới tự bịt kín miệng mũi của mình.
Lúc này mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, nàng lại không vội đẩy xe rời đi. Mà là đi đến gần ánh lửa, sau đó dừng lại bên cạnh nó. Bên trong mặt đất dưới chân nàng, có một sợi dây leo đã chết héo vào buổi sáng. Rất nhiều dây leo đã bị nghiền nát, chỉ có rễ là còn chút gân da liền với rễ, nhưng cũng run rẩy như sắp đứt gãy.
Khương Mạc ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt thật sâu hít sâu một cái. Đè lại trái tim nhảy thình thịch, sau đó nàng lại quay đầu nhìn thoáng qua Hi Phù Ẩn đang ngoan ngoãn ngồi trên xe vẫn không nhúc nhích. Lúc này, hắn bị quần áo che khuất cả đầu, ngoan ngoãn như một tân nương ngồi trong tân phòng.
Nghĩ đến sự so sánh này, Khương Mạc cúi đầu cười một cái. Trái tim căng chặt lại thả lỏng đôi chút. Nàng lại quay đầu, đối mặt với ngọn lửa dữ dằn đang dần lan tới, nàng có thể cảm giác được lông tóc nàng bị lửa đốt đến xoăn lại, cháy mất.
Giờ phút này, Khương Mạc lại bình tĩnh chưa từng có. Nàng chớp chớp mắt, giơ tay chạm đến sợi dây leo đã chết héo kia. Trong nháy mắt, có thứ gì từ cơ thể nàng, theo bàn tay nhảy tới trên sợi dây leo.
Nàng nhắm hai mắt lại, như là mọi sự vật đều đã biến mất, chỉ có sợi dây leo bìm bìm kia là còn đó.
Nàng có thể cảm giác được, dây leo lại tỏa ra sức sống một lần nữa. Rễ cây của nó lấy một tốc độ nhanh chóng vượt xa sự tưởng tượng lớn lên trong lòng đất, chui xuống dưới. Từng lớp từng lớp, không biết là đã chui xuống bao sâu, cuối cùng, một hơi nước lạnh buốt quấn lấy rễ cây.
Rễ cây tiếp tục đi xuống, Khương Mạc như là nghe thấy được mạch nước ngầm chảy xuôi. Cây dây leo bìm bìm nho nhỏ này phá tan lớp đá cứng phía trước, đi thẳng đến lớp đất sâu nhất dưới nền đất, cắm rễ ở dưới. Sau đó bắt đầu tham lam hấp thu dinh dưỡng và nước trong lòng đất, nó điên cuồng lớn lên, rễ cây trở nên càng ngày càng thô. Mà mọi thứ chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt, người trên mặt đất chỉ có thể thấy được cây bìm bìm vốn dĩ đã chết héo bắt đầu lớn lên cực nhanh, vượt xa khỏi lẽ thường.
Lá cây của nó càng ngày càng lớn, cho đến khi có thể chứa được hai ba người, mới dừng lại. Lá cây màu xanh lục nghiến mạnh lên cành khô cỏ dại vốn đang cháy rực, nháy mắt đã dập tắt lửa đi, khói đặc quay cuồng. Dây leo và lá cây như là có ý thức vậy, nhanh chóng tạo ra một con đường trong lửa dữ hừng hực. Nếu cảnh tượng này bị người ngoài thấy được, sợ là sẽ cho rằng cây bìm bìm này thành tinh.
Được!
Khương Mạc không khỏi vui vẻ, nàng nhìn dây bìm bìm tràn ra xuống dưới núi, tay thả lỏng ra, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười vui vẻ. Nàng vốn không nắm chắc gì lắm, chuyện như vậy nàng cũng mới làm lần đầu, có được hay không nàng cũng không biết, nhưng không nghĩ tới, thế mà lại thành công.
Lửa càng lúc càng lớn, tất cả nhánh cây trên đỉnh đầu nàng đã bốc cháy hết, phải đi rồi, không thể chậm trễ nữa.
Khương Mạc xoay người đi đến bên cạnh xe, nâng xe lên, nhẹ giọng nói với Hi Phù Ẩn: “Ngồi ổn, chúng ta đi.”
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Story
Chương 27
10.0/10 từ 24 lượt.