Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Chương 28
169@-Lửa lớn cháy hừng hực ngập trời, khói đặc lơ lửng tứ phía ập vào mặt kích thích đôi mắt người đau đớn.
Khương Mạc dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, hai tay nắm lấy xe, nàng nhìn con đường mà cây bìm bìm tạo ra phía trước và thở ra một hơi dài. Sau đó, ánh mắt nàng đen đặc lại, sắc bén hơn, nàng quyết tâm trong lòng rồi đẩy xe tiến về phía trước.
Nàng đi rất nhanh, dần dần bắt đầu chạy. Bánh xe nghiền trên dây leo nhiễm chất lỏng màu lục đậm.
Xung quanh ánh lửa ngút trời, nhiệt độ cực nóng vây quanh bọn họ như nồi hơi. Khói đặc tràn ngập, Khương Mạc nháy mắt cho nước mắt rơi xuống, mắt đỏ bừng, nàng gắng mở to mắt để chống cự cơn đau sinh lý trên mắt.
Nàng nhìn thẳng về phía trước mà không dám ngó trái ngó phải nhưng khóe mắt vẫn luôn không chịu khống chế ngắm nhìn ngọn lửa nhảy lên như yêu ma kia. Hiển nhiên, chúng cũng không tính toán thả bọn họ chạy đi đơn giản thế này nên chúng tận dụng mọi cách, tìm khe hở chui sang đây, liếm láp làn da trần trụi bên ngoài của họ.
Khương Mạc có thể cảm giác được làn da bị nóng đến mức nổi bọt nước, cũng có thể cảm giác được lông tóc bị cháy đến xoăn tít lại từng chút một.
Làn da dưới quần áo nàng đã đỏ bừng lên.
Tuy miệng và mũi đã được bịt một lớp vải tẩm ướt nhưng vẫn còn lộ ra vài khe hở. Có chút khói len lỏi vào phổi nàng theo khe hở từng chút một. Khương Mạc ho khan vài tiếng rồi nén cơn ho lại.
Bước chân nàng vừa vững sải vừa dài, đường không bằng phẳng nên xe cũng đi rất gập ghềnh. Có rất nhiều lần, Hi Phù Ẩn bị xóc nảy bay cả nửa người ra ngoài. Tình trạng của hắn cũng không tốt, lúc di chuyển, mu bàn tay nắm lấy thân xe bị đốm lửa bắn vào, nóng đến mức biến thành màu đen. Cái đầu bị trùm dưới áo khoác nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, vừa ngộp vừa khó chịu, hít thở hơi khó khăn nhưng hắn cắn răng chịu đựng, tận lực không thêm phiền cho Khương Mạc.
Ống trúc cột vào xe chịu không nổi áp lực cực nóng, nó nổ “rầm” một tiếng giống như một quả pháo đốt. Nước chảy ra từ trong ống nước nổ tung còn chưa rơi xuống đã bắt đầu bốc hơi, trong không khí bốc lên một làn khói trắng.
Đây đúng là nhỏ nước tạo khói!
Trước mắt Khương Mạc đã bất chấp những điều khác, nàng chỉ có thể cắn răng chạy xuống dưới chân núi. Mà phía sau nàng đã có một phần lửa cuốn lấy dây bìm bìm.
Theo thời gian trôi qua, nước trong lá cây và dây leo của bìm bìm sẽ từ từ bị hong khô rồi trở nên khô vàng, xoắn lại, sau đó bốc cháy. Chờ đến khi cả thân dây leo bị bốc cháy thì cây bìm bìm cứu mạng này sẽ biến thành bùa đòi mạng. Vì thế thời gian để lại cho bọn họ không còn nhiều.
Khương Mạc nén tiếng thở dốc vào trong họng, nín thở rồi dốc sức chạy về phía trước. Mọi thứ đập vào mắt ở xung quanh trở nên vặn vẹo. Con đường này dài tới mức không thấy điểm cuối, cũng không biết đã chạy bao lâu, thể lực của nàng dần bị hao hết.
Khương Mạc chợt vô vọng, đôi mắt nàng đau đến mức sắp mù rồi. Cuối cùng, sau khi nàng rẽ ngang một cái thì nhìn thấy đường ra, thấy con đường đất lấp đầy đá vụn dưới chân núi cuối ánh lửa. Nàng mở to mắt ra, xác nhận là không nhìn nhầm thì trong lòng vui vẻ, bước chân càng nhanh hơn, đẩy xe vọt qua đó.
Mãi đến khi thật sự lao ra khỏi biển lửa, trái tim căng chặt của Khương Mạc mới thả lỏng.
Chân nàng lảo đảo, cả người hung hăng té ngã xuống mặt đất vì thoát lực, may mà lúc nàng ngã xuống thì xe đã dừng lại nên Hi Phù Ẩn không hề té xuống bị thương.
Khương Mạc nằm trên mặt đất nhìn ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trong trời đêm sau làn khói đặc, giống như nàng nhìn thấy hi vọng nào đó vậy. Nàng cong khóe miệng lên nở nụ cười.
Tuy rằng rất khó khăn nhưng bọn họ đã sống đến bây giờ, sống từ trong địa ngục ra.
Giữa lúc hoảng hốt, hình như nàng nghe thấy được tiếng người ồn ào. Nàng chợt thấy không yên tâm, giãy giụa muốn đứng dậy nhìn xem nhưng lại rơi vào bóng tối trong giây phút tiếp theo.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng không chịu đựng nổi nữa.
Lúc trước vì để dây bìm bìm lớn lên, nàng đã hao hết sức lực và có dấu hiệu kiệt sức. Nhưng dục vọng cầu sinh lại khiến nàng bộc phát ra tiềm lực xưa nay chưa từng có nên nàng mới có thể đẩy Hi Phù Ẩn mạnh mẽ lao ra khỏi biển lửa.
Vì thế nàng đã không còn sức lực cho chuyện còn lại.
…
Khương Mạc rơi vào ác mộng, hình như nàng lại về tới cánh rừng cháy kia. Nàng nếm cơn đau khi lửa dữ đốt người, trơ mắt nhìn bản thân bị thiêu chết, cơ thể hóa thành tro tàn. Trong giây phút cái chết tiến đến, cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến nàng bỗng chốc mở mắt ra.
“Khương cô nương!”
Khương Mạc ngơ ngẩn mở một đôi mắt không tiêu cự, trước mắt là một mảnh sương mù mênh mông, không thể thấy rõ mọi thứ quanh mình. Chỉ là có thể cảm giác dưới người không ngừng đong đưa, rất giống như đang ở trên một chiếc xe.
Nàng không quá rõ tình huống, cũng có chút cảm giác khủng hoảng khi không thể nhìn thấy gì, điều này khiến nàng chợt luống cuống. Mãi đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nàng mới phục hồi tinh thần lại và cảm thấy có cảm giác an toàn nào đó.
“Đây là đâu?” Nàng mấp máy môi, tiếng như ruồi muỗi.
Hi Phù Ẩn khom lưng tới gần nàng, sau khi nghe thấy lời nàng nói thì nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Chúng ta được cứu, không sao.”
Khương Mạc lại giật giật cổ, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nàng cau mày lại: “Ta bị làm sao vậy?”
“Cô bị thương, đã hôn mê một ngày một đêm.” Dứt lời, hắn duỗi tay sờ thử trán nàng, cảm giác nhiệt độ trên tay đã trở về bình thường, trái tim căng chặt của hắn mới từ từ thả lỏng: “Thế nào? Cô còn đau không?”
Đáy mắt Hi Phù Ẩn hiện lên chút đau lòng không dễ phát hiện. Trong khoảng thời gian Khương Mạc hôn mê, nàng vẫn luôn không ngừng kêu đau, tiếng vừa nhỏ vừa yếu ớt, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, trông cực kỳ đáng thương.
“Cô, đôi mắt? Mắt cô bị làm sao vậy?”
Hi Phù Ẩn duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng, nhìn đôi mắt trước giờ vẫn luôn lóe sáng như bị phủ kín một lớp bóng đen, trở nên u ám, hắn cực kỳ khiếp sợ.
Khương Mạc không thể nhìn thấy!
Khương Mạc cảm nhận được cái tay lung lay trước mắt mình, nàng duỗi tay nắm lấy tay hắn: “Đừng căng thẳng!”
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng có nụ cười: “Ta chỉ bị khói xông mắt một chút, hai ba ngày sau sẽ ổn thôi.”
Lời này có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả, Hi Phù Ẩn không thể phân rõ. Nhưng thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, Hi Phù Ẩn mím môi lại, đè xuống cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn cũng không hỏi gì thêm, Khương Mạc không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép nàng.
“Chúng ta còn có nước không? Ta muốn uống nước.” Khương Mạc nói.
Hi Phù Ẩn trở lại biểu cảm cũ, hắn bưng ấm nước bên cạnh lên rồi đổ một chén nước ra, sau đó đỡ người, cẩn thận đút nước vào miệng nàng: “Tới, cẩn thận một chút.”
Khương Mạc tựa vào trong lòng ngực hắn, thử thăm dò nhấp một ngụm nước bên miệng. Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, nhiệt độ của nước cũng không lạnh nhưng đủ để nàng làm dịu yết hầu khô khốc.
Khương Mạc thật sự quá khát nước, nàng không nhịn được uống liền hai ba ly, mãi đến khi cảm giác khô khốc trong cổ hơi tan biến, nàng mới dừng lại.
Hi Phù Ẩn thả ly xuống, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.
“Là ai đã cứu chúng ta?”
Vừa nhắc đến, đây cũng là điều mà Khương Mạc thắc mắc, thời buổi này có thể sống được đã là không tệ rồi, còn có người dư thừa đồ ăn cứu người khác sao?
“Là thương đội Tín Dương. Tình hình hạn hán ở Bắc địa nghiêm trọng, bọn họ bất đắc dĩ dời xuống phía Nam, đi đến Bình Giang.”
“Đến Bình Giang?”
Khương Mạc nắm lấy được chữ mấu chốt, bọn họ cũng đi Bình Giang.
“Thật vậy sao?”
Khương Mạc không thể tin tưởng nổi.
Bình Giang cách nơi này lộ trình hơn một tháng, xa như thế. Bọn họ một người gãy chân, một người trước mắt bị mù, chỉ có thể không ngừng tăng nhanh chuyện tiêu hao thức ăn nước uống của bọn họ, mà những người này cũng vẫn bằng lòng cứu bọn họ sao? Họ muốn điều gì?
Khương Mạc thật sự khó mà tin tưởng được.
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với bọn họ, nếu tới Bình Giang thì sẽ cho họ lợi ích.”
“Bọn họ tin ngươi ư?” Khương Mạc hoài nghi, lời nói này rất hư vô mờ mịt, thương đội kia cũng tin sao? Không nói bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau, giờ phút này, sự thảm hại của hai người nhìn vào mắt cũng không giống như là người có địa vị cao bao nhiêu.
“Tin, dù sao ta cũng là ông chủ sau màn của tiền trang lớn nhất Bình Giang mà.”
Hắn vừa dứt lời, Khương Mạc không còn hỏi thêm gì nữa.
Nàng nhớ Hi Phù Ẩn từng nói rằng nếu như hắn không sống được thì bảo nàng đi tìm Đào Tam của tiền trang Hằng Thông lớn nhất Bình Giang. Chẳng lẽ hắn đúng là ông chủ của tiền trang?
Nói thật, Khương Mạc không tin, nàng nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy Hi Phù Ẩn và cả tư thái tao nhã giữ lại dù cho con đường này đi chật vật bao nhiêu. Người như vậy đâu giống một thương nhân, càng giống như một người mà nhà cao cửa rộng hiển quý mới có thể bồi dưỡng ra.
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Khương Mạc cũng không hỏi nhiều. Đây đã trở thành sự ăn ý không nói thành lời giữa hai người, đối phương không muốn nói thì người còn lại cũng im bặt không hỏi.
Bây giờ, cuối cùng cũng không cần phải căng chặt trái tim lên đường mỗi ngày, Khương Mạc lập tức thả lỏng lại, không cần phải mạnh mẽ chịu đựng. Vết thương của nàng khá nghiêm trọng, nhiều chỗ bị phỏng, hơn nữa cũng kiệt sức. Cơ thể đã đạt tới cực hạn nên sau khi tỉnh lại không lâu, nàng lại thiếp đi.
Bản thân Khương Mạc cũng không biết đã ngủ bao lâu suốt dọc đường lung lay, chỉ biết chờ đến khi nàng tỉnh lại thì xe đã ngừng.
“Cô tỉnh rồi sao?”
Khương Mạc ho một chút, Hi Phù Ẩn lập tức rót đầy nước vào ly rồi đỡ nàng ngồi dậy.
Khương Mạc dựa vào hắn ngồi dậy, sờ soạng tiếp lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
“Trời đã tối rồi.”
Trong quá trình ở chung, Hi Phù Ẩn cũng đã phát hiện nàng không rõ được canh giờ nên tận lực nói theo cách nàng có thể hiểu.
“Ừ.”
“Lâm công tử!”
Đúng lúc này, màn xe bị xốc lên.
Bên tai Khương Mạc vang lên một giọng nói yếu đuối e lệ xấu hổ. Chủ nhân của giọng nói này nghe như là một cô nương còn trẻ tuổi.
Không đợi nàng nghĩ kĩ, cô nương kia lại nói: “Lâm công tử, chúng ta nấu một chút cháo, ta đưa tới cho hai người một chút.”
“Đa tạ Vương cô nương.”
Khương Mạc nhận thấy được người bên mình có động tác.
“Vậy ta đi xuống trước nhé. Nếu như, nếu như Lâm công tử có chuyện gì… thì, thì gọi người kêu ta.” Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bịch bịch, cô nương kia vội vàng chạy xuống xe.
Khương Mạc sững sờ nghe hai người nói chuyện qua lại, một hồi lâu sau, nàng quay đầu lại “nhìn” Hi Phù Ẩn với đôi mắt còn chưa mù kia, nghiêm túc nói: “Không phải nàng tin ngươi, nàng thích ngươi.”
“Cái gì?”
Hi Phù Ẩn nghe thấy câu nói của nàng thì giật mình sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa đã làm đổ cháo.
Hắn kinh ngạc nhìn Khương Mạc.
“Cô nương đó thích ngươi.” Khương Mạc lại lặp lại một lần.
Nàng nói mà, người này không ngại cực khổ, bằng lòng mang bọn họ theo đến Bình Giang vì muốn điều gì. Bây giờ đã rõ ràng rồi, muốn Hi Phù Ẩn, muốn chính hắn.
Cũng đúng, dung mạo của Hi Phù Ẩn đẹp bao nhiêu, ngay cả Khương Mạc ở chung với hắn lâu như vậy có đôi khi còn sẽ nhìn đến mất hồn kia mà.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Khương Mạc dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, hai tay nắm lấy xe, nàng nhìn con đường mà cây bìm bìm tạo ra phía trước và thở ra một hơi dài. Sau đó, ánh mắt nàng đen đặc lại, sắc bén hơn, nàng quyết tâm trong lòng rồi đẩy xe tiến về phía trước.
Nàng đi rất nhanh, dần dần bắt đầu chạy. Bánh xe nghiền trên dây leo nhiễm chất lỏng màu lục đậm.
Xung quanh ánh lửa ngút trời, nhiệt độ cực nóng vây quanh bọn họ như nồi hơi. Khói đặc tràn ngập, Khương Mạc nháy mắt cho nước mắt rơi xuống, mắt đỏ bừng, nàng gắng mở to mắt để chống cự cơn đau sinh lý trên mắt.
Nàng nhìn thẳng về phía trước mà không dám ngó trái ngó phải nhưng khóe mắt vẫn luôn không chịu khống chế ngắm nhìn ngọn lửa nhảy lên như yêu ma kia. Hiển nhiên, chúng cũng không tính toán thả bọn họ chạy đi đơn giản thế này nên chúng tận dụng mọi cách, tìm khe hở chui sang đây, liếm láp làn da trần trụi bên ngoài của họ.
Khương Mạc có thể cảm giác được làn da bị nóng đến mức nổi bọt nước, cũng có thể cảm giác được lông tóc bị cháy đến xoăn tít lại từng chút một.
Làn da dưới quần áo nàng đã đỏ bừng lên.
Tuy miệng và mũi đã được bịt một lớp vải tẩm ướt nhưng vẫn còn lộ ra vài khe hở. Có chút khói len lỏi vào phổi nàng theo khe hở từng chút một. Khương Mạc ho khan vài tiếng rồi nén cơn ho lại.
Bước chân nàng vừa vững sải vừa dài, đường không bằng phẳng nên xe cũng đi rất gập ghềnh. Có rất nhiều lần, Hi Phù Ẩn bị xóc nảy bay cả nửa người ra ngoài. Tình trạng của hắn cũng không tốt, lúc di chuyển, mu bàn tay nắm lấy thân xe bị đốm lửa bắn vào, nóng đến mức biến thành màu đen. Cái đầu bị trùm dưới áo khoác nóng đến mức đổ đầy mồ hôi, vừa ngộp vừa khó chịu, hít thở hơi khó khăn nhưng hắn cắn răng chịu đựng, tận lực không thêm phiền cho Khương Mạc.
Ống trúc cột vào xe chịu không nổi áp lực cực nóng, nó nổ “rầm” một tiếng giống như một quả pháo đốt. Nước chảy ra từ trong ống nước nổ tung còn chưa rơi xuống đã bắt đầu bốc hơi, trong không khí bốc lên một làn khói trắng.
Đây đúng là nhỏ nước tạo khói!
Trước mắt Khương Mạc đã bất chấp những điều khác, nàng chỉ có thể cắn răng chạy xuống dưới chân núi. Mà phía sau nàng đã có một phần lửa cuốn lấy dây bìm bìm.
Theo thời gian trôi qua, nước trong lá cây và dây leo của bìm bìm sẽ từ từ bị hong khô rồi trở nên khô vàng, xoắn lại, sau đó bốc cháy. Chờ đến khi cả thân dây leo bị bốc cháy thì cây bìm bìm cứu mạng này sẽ biến thành bùa đòi mạng. Vì thế thời gian để lại cho bọn họ không còn nhiều.
Khương Mạc nén tiếng thở dốc vào trong họng, nín thở rồi dốc sức chạy về phía trước. Mọi thứ đập vào mắt ở xung quanh trở nên vặn vẹo. Con đường này dài tới mức không thấy điểm cuối, cũng không biết đã chạy bao lâu, thể lực của nàng dần bị hao hết.
Khương Mạc chợt vô vọng, đôi mắt nàng đau đến mức sắp mù rồi. Cuối cùng, sau khi nàng rẽ ngang một cái thì nhìn thấy đường ra, thấy con đường đất lấp đầy đá vụn dưới chân núi cuối ánh lửa. Nàng mở to mắt ra, xác nhận là không nhìn nhầm thì trong lòng vui vẻ, bước chân càng nhanh hơn, đẩy xe vọt qua đó.
Mãi đến khi thật sự lao ra khỏi biển lửa, trái tim căng chặt của Khương Mạc mới thả lỏng.
Chân nàng lảo đảo, cả người hung hăng té ngã xuống mặt đất vì thoát lực, may mà lúc nàng ngã xuống thì xe đã dừng lại nên Hi Phù Ẩn không hề té xuống bị thương.
Khương Mạc nằm trên mặt đất nhìn ngôi sao lấp lánh tỏa sáng trong trời đêm sau làn khói đặc, giống như nàng nhìn thấy hi vọng nào đó vậy. Nàng cong khóe miệng lên nở nụ cười.
Tuy rằng rất khó khăn nhưng bọn họ đã sống đến bây giờ, sống từ trong địa ngục ra.
Giữa lúc hoảng hốt, hình như nàng nghe thấy được tiếng người ồn ào. Nàng chợt thấy không yên tâm, giãy giụa muốn đứng dậy nhìn xem nhưng lại rơi vào bóng tối trong giây phút tiếp theo.
Nàng thật sự quá mệt mỏi, nàng không chịu đựng nổi nữa.
Lúc trước vì để dây bìm bìm lớn lên, nàng đã hao hết sức lực và có dấu hiệu kiệt sức. Nhưng dục vọng cầu sinh lại khiến nàng bộc phát ra tiềm lực xưa nay chưa từng có nên nàng mới có thể đẩy Hi Phù Ẩn mạnh mẽ lao ra khỏi biển lửa.
Vì thế nàng đã không còn sức lực cho chuyện còn lại.
…
Khương Mạc rơi vào ác mộng, hình như nàng lại về tới cánh rừng cháy kia. Nàng nếm cơn đau khi lửa dữ đốt người, trơ mắt nhìn bản thân bị thiêu chết, cơ thể hóa thành tro tàn. Trong giây phút cái chết tiến đến, cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến nàng bỗng chốc mở mắt ra.
“Khương cô nương!”
Khương Mạc ngơ ngẩn mở một đôi mắt không tiêu cự, trước mắt là một mảnh sương mù mênh mông, không thể thấy rõ mọi thứ quanh mình. Chỉ là có thể cảm giác dưới người không ngừng đong đưa, rất giống như đang ở trên một chiếc xe.
Nàng không quá rõ tình huống, cũng có chút cảm giác khủng hoảng khi không thể nhìn thấy gì, điều này khiến nàng chợt luống cuống. Mãi đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, nàng mới phục hồi tinh thần lại và cảm thấy có cảm giác an toàn nào đó.
“Đây là đâu?” Nàng mấp máy môi, tiếng như ruồi muỗi.
Hi Phù Ẩn khom lưng tới gần nàng, sau khi nghe thấy lời nàng nói thì nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng nói: “Chúng ta được cứu, không sao.”
Khương Mạc lại giật giật cổ, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nàng cau mày lại: “Ta bị làm sao vậy?”
“Cô bị thương, đã hôn mê một ngày một đêm.” Dứt lời, hắn duỗi tay sờ thử trán nàng, cảm giác nhiệt độ trên tay đã trở về bình thường, trái tim căng chặt của hắn mới từ từ thả lỏng: “Thế nào? Cô còn đau không?”
Đáy mắt Hi Phù Ẩn hiện lên chút đau lòng không dễ phát hiện. Trong khoảng thời gian Khương Mạc hôn mê, nàng vẫn luôn không ngừng kêu đau, tiếng vừa nhỏ vừa yếu ớt, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, trông cực kỳ đáng thương.
“Cô, đôi mắt? Mắt cô bị làm sao vậy?”
Hi Phù Ẩn duỗi tay quơ quơ trước mặt nàng, nhìn đôi mắt trước giờ vẫn luôn lóe sáng như bị phủ kín một lớp bóng đen, trở nên u ám, hắn cực kỳ khiếp sợ.
Khương Mạc không thể nhìn thấy!
Khương Mạc cảm nhận được cái tay lung lay trước mắt mình, nàng duỗi tay nắm lấy tay hắn: “Đừng căng thẳng!”
Trên khuôn mặt tái nhợt của nàng có nụ cười: “Ta chỉ bị khói xông mắt một chút, hai ba ngày sau sẽ ổn thôi.”
Lời này có bao nhiêu thật, bao nhiêu giả, Hi Phù Ẩn không thể phân rõ. Nhưng thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, Hi Phù Ẩn mím môi lại, đè xuống cảm xúc nơi đáy mắt. Hắn cũng không hỏi gì thêm, Khương Mạc không muốn nói, hắn cũng sẽ không ép nàng.
“Chúng ta còn có nước không? Ta muốn uống nước.” Khương Mạc nói.
Hi Phù Ẩn trở lại biểu cảm cũ, hắn bưng ấm nước bên cạnh lên rồi đổ một chén nước ra, sau đó đỡ người, cẩn thận đút nước vào miệng nàng: “Tới, cẩn thận một chút.”
Khương Mạc tựa vào trong lòng ngực hắn, thử thăm dò nhấp một ngụm nước bên miệng. Bởi vì nhiệt độ không khí quá cao, nhiệt độ của nước cũng không lạnh nhưng đủ để nàng làm dịu yết hầu khô khốc.
Khương Mạc thật sự quá khát nước, nàng không nhịn được uống liền hai ba ly, mãi đến khi cảm giác khô khốc trong cổ hơi tan biến, nàng mới dừng lại.
Hi Phù Ẩn thả ly xuống, cẩn thận đỡ nàng nằm xuống.
“Là ai đã cứu chúng ta?”
Vừa nhắc đến, đây cũng là điều mà Khương Mạc thắc mắc, thời buổi này có thể sống được đã là không tệ rồi, còn có người dư thừa đồ ăn cứu người khác sao?
“Là thương đội Tín Dương. Tình hình hạn hán ở Bắc địa nghiêm trọng, bọn họ bất đắc dĩ dời xuống phía Nam, đi đến Bình Giang.”
“Đến Bình Giang?”
Khương Mạc nắm lấy được chữ mấu chốt, bọn họ cũng đi Bình Giang.
“Thật vậy sao?”
Khương Mạc không thể tin tưởng nổi.
Bình Giang cách nơi này lộ trình hơn một tháng, xa như thế. Bọn họ một người gãy chân, một người trước mắt bị mù, chỉ có thể không ngừng tăng nhanh chuyện tiêu hao thức ăn nước uống của bọn họ, mà những người này cũng vẫn bằng lòng cứu bọn họ sao? Họ muốn điều gì?
Khương Mạc thật sự khó mà tin tưởng được.
“Đúng vậy, ta đã đồng ý với bọn họ, nếu tới Bình Giang thì sẽ cho họ lợi ích.”
“Bọn họ tin ngươi ư?” Khương Mạc hoài nghi, lời nói này rất hư vô mờ mịt, thương đội kia cũng tin sao? Không nói bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau, giờ phút này, sự thảm hại của hai người nhìn vào mắt cũng không giống như là người có địa vị cao bao nhiêu.
“Tin, dù sao ta cũng là ông chủ sau màn của tiền trang lớn nhất Bình Giang mà.”
Hắn vừa dứt lời, Khương Mạc không còn hỏi thêm gì nữa.
Nàng nhớ Hi Phù Ẩn từng nói rằng nếu như hắn không sống được thì bảo nàng đi tìm Đào Tam của tiền trang Hằng Thông lớn nhất Bình Giang. Chẳng lẽ hắn đúng là ông chủ của tiền trang?
Nói thật, Khương Mạc không tin, nàng nhớ rõ ánh mắt đầu tiên khi nàng nhìn thấy Hi Phù Ẩn và cả tư thái tao nhã giữ lại dù cho con đường này đi chật vật bao nhiêu. Người như vậy đâu giống một thương nhân, càng giống như một người mà nhà cao cửa rộng hiển quý mới có thể bồi dưỡng ra.
Tuy rằng nghĩ vậy nhưng Khương Mạc cũng không hỏi nhiều. Đây đã trở thành sự ăn ý không nói thành lời giữa hai người, đối phương không muốn nói thì người còn lại cũng im bặt không hỏi.
Bây giờ, cuối cùng cũng không cần phải căng chặt trái tim lên đường mỗi ngày, Khương Mạc lập tức thả lỏng lại, không cần phải mạnh mẽ chịu đựng. Vết thương của nàng khá nghiêm trọng, nhiều chỗ bị phỏng, hơn nữa cũng kiệt sức. Cơ thể đã đạt tới cực hạn nên sau khi tỉnh lại không lâu, nàng lại thiếp đi.
Bản thân Khương Mạc cũng không biết đã ngủ bao lâu suốt dọc đường lung lay, chỉ biết chờ đến khi nàng tỉnh lại thì xe đã ngừng.
“Cô tỉnh rồi sao?”
Khương Mạc ho một chút, Hi Phù Ẩn lập tức rót đầy nước vào ly rồi đỡ nàng ngồi dậy.
Khương Mạc dựa vào hắn ngồi dậy, sờ soạng tiếp lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
“Trời đã tối rồi.”
Trong quá trình ở chung, Hi Phù Ẩn cũng đã phát hiện nàng không rõ được canh giờ nên tận lực nói theo cách nàng có thể hiểu.
“Ừ.”
“Lâm công tử!”
Đúng lúc này, màn xe bị xốc lên.
Bên tai Khương Mạc vang lên một giọng nói yếu đuối e lệ xấu hổ. Chủ nhân của giọng nói này nghe như là một cô nương còn trẻ tuổi.
Không đợi nàng nghĩ kĩ, cô nương kia lại nói: “Lâm công tử, chúng ta nấu một chút cháo, ta đưa tới cho hai người một chút.”
“Đa tạ Vương cô nương.”
Khương Mạc nhận thấy được người bên mình có động tác.
“Vậy ta đi xuống trước nhé. Nếu như, nếu như Lâm công tử có chuyện gì… thì, thì gọi người kêu ta.” Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng bịch bịch, cô nương kia vội vàng chạy xuống xe.
Khương Mạc sững sờ nghe hai người nói chuyện qua lại, một hồi lâu sau, nàng quay đầu lại “nhìn” Hi Phù Ẩn với đôi mắt còn chưa mù kia, nghiêm túc nói: “Không phải nàng tin ngươi, nàng thích ngươi.”
“Cái gì?”
Hi Phù Ẩn nghe thấy câu nói của nàng thì giật mình sợ tới mức tay run lên, suýt chút nữa đã làm đổ cháo.
Hắn kinh ngạc nhìn Khương Mạc.
“Cô nương đó thích ngươi.” Khương Mạc lại lặp lại một lần.
Nàng nói mà, người này không ngại cực khổ, bằng lòng mang bọn họ theo đến Bình Giang vì muốn điều gì. Bây giờ đã rõ ràng rồi, muốn Hi Phù Ẩn, muốn chính hắn.
Cũng đúng, dung mạo của Hi Phù Ẩn đẹp bao nhiêu, ngay cả Khương Mạc ở chung với hắn lâu như vậy có đôi khi còn sẽ nhìn đến mất hồn kia mà.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Story
Chương 28
10.0/10 từ 24 lượt.