Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 26

159@-
Vẽ chim?

Hi Phù Ẩn sửng sốt. Ngay sau đó, hắn lau bức tranh đã vẽ lúc trước trên mặt đất đi, bịt kín mắt lại rồi cầm nhánh cây bắt đầu suy tư. Có “châu ngọc ở trước”, Khương Mạc cũng không trông cậy vào việc hắn có thể vẽ ra thứ gì.

Chỉ là ôm ý muốn chế giễu, ngồi xổm ở một bên lấy tay chống cằm, cười híp mắt nhìn hắn lần này sẽ vẽ thành thứ gì.

Hi Phù Ẩn cũng không vội vã đặt bút, trước khi chuẩn bị vẽ, đầu tiên hắn cầm cành cây miêu tả giữa không trung một hồi lâu, lục lọi đại khái cách vẽ trước rồi mới chính thức bắt đầu vẽ trên mặt đất.

Giờ phút này, môi hắn hơi mím lại, sóng lưng thẳng tắp, trông cực kỳ nghiêm túc.

Khương Mạc bị hắn ảnh hưởng, cũng không tự chủ thẳng lưng theo, biểu cảm trở nên nghiêm túc. Bầu không khí mới vừa nãy còn nhẹ nhàng vui vẻ đã biến mất trong nháy mắt.

Kế tiếp, Khương Mạc đúng là thêm kiến thức, nàng trừng mắt nhìn bức tranh chậm rãi được hình thành trên mặt đất, giật mình há to miệng. Trước kia nàng cũng không phải không gặp được người chơi trò này rất tốt, nhưng người đó không biết đã chơi trò này bao nhiêu lần rồi. Mà Hi Phù Ẩn lại là lần thứ hai lấy cách như vậy tiến hành vẽ tranh.

Chỉ thấy hắn một tay cầm nhánh cây, vẽ nhanh như rồng lượn, nét bút tự nhiên. Hắn lấy nhánh cây làm bút, lúc mới bắt đầu còn có chút ngập ngừng, vẽ không được trôi chảy. Nhưng càng về sau càng thuận buồm xuôi gió, cuối cùng thì gần như liền mạch lưu loát. Không bao lâu sau, một con hạc đã xuất hiện một cách sống động dưới ngòi bút của hắn.

Nói thực ra, chỉ bàn về kỹ xảo thôi, con hạc này không đến mức vẽ đẹp, lúc mới bắt đầu bút pháp tương đối trì trệ, đường cong nối liền cũng không quá tốt, thậm chí có một số chỗ còn thiếu một hai nét. Nhưng cho dù như vậy cũng có thể nhìn thấy con hạc này có hồn. Dù có rất nhiều khuyết điểm nhưng không thể phủ nhận đây là một tác phẩm xuất sắc, hơn nữa tác giả vẽ nó còn bịt mắt vẽ tranh. Nếu không phải Khương Mạc tận mắt nhìn thấy, nàng cũng sẽ không tin tưởng. Cái này phải có bản lĩnh bao nhiêu năm mới có thể vẽ được như thế?

Tục ngữ nói, trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem trò vui.

Bản thân Khương Mạc là sinh viên mỹ thuật, tuy rằng đã rất lâu không tận tay vẽ, nhưng mắt nhìn vẫn có. Bây giờ cuối cùng nàng cũng hiểu cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, trời cao còn có trời cao hơn.

Đang lúc Khương Mạc còn sững sờ, Hi Phù Ẩn đã kéo mảnh vải xuống, hắn nhìn con hạc trên mặt đất, hơi cau mày lại, không quá vừa lòng: “Lâu rồi chưa động bút, có chút lạ tay.”

Nếu không phải có hiểu biết nhất định với người này, Khương Mạc chắc chắn sẽ cảm thấy hắn đang đá xéo nàng.

Chẳng qua, thứ mà bây giờ nàng tò mò chính là…

“Ngươi làm như thế nào vậy?”

Hi Phù Ẩn chuyển mắt sang người nàng, nhìn Khương Mạc đầy mắt tò mò, trên khuôn mặt đen bẩn có đôi mắt rực rỡ lấp lánh, trông giống như một tiểu cô nương.


Hi Phù Ẩn ngẩn ra, hắn rất ít thấy được bộ dáng của Khương Mạc, trên khuôn mặt kia vẫn luôn luôn đen bẩn. Sự cứng cỏi của Khương Mạc cũng thường xuyên khiến hắn quên nghĩ về tuổi của nàng.

“Rốt cuộc ngươi làm thế nào vậy?”

Khương Mạc thấy người này nhìn mình sững sờ, lại vội vàng kéo cánh tay hắn hỏi.

Hi Phù Ẩn gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn, nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Ước chừng là quen tay hay việc đi.”

Lời này là lời thật lòng, Khương Mạc lại không cho là vậy, nàng mím môi, cảm thấy người này quả thật đang nói qua loa với nàng.

“Được rồi, ta không hỏi nữa.”

Vừa nói nàng vừa khoát khoát tay: “Ngươi thật là lợi hại, ta khẳng định không thắng được ngươi. Nói đi, ngươi muốn ta đồng ý với ngươi ba yêu cầu nào?”

Hi Phù Ẩn thở dài, muốn nói lại thôi, vốn định giải thích một chút, nhưng rồi vẫn ngậm miệng. Ngược lại nhắc đến chuyện về ba yêu cầu: “Ta tặng ba cái yêu cầu này cho Khương cô nương đi, sau này nếu như Khương cô nương có điều cần, tại hạ chắc chắn sẽ cố gắng làm được.”

“Cho ta?”

Khương Mạc chỉ mình, giật mình nói.

“Phải. Khương cô nương cứu mạng của tại hạ, đã là đại ân, không dám nhắc đến yêu cầu khác.”

Khương Mạc vừa nghe lời này, ngay lập tức cảm thấy khó chịu, rõ ràng là nàng cũng có điều cần mới sẽ cứu hắn. Nhưng lời nói ra từ miệng hắn khiến Khương Mạc cảm thấy bản thân như là một người tốt vậy.

“Ngươi đừng nói như vậy, ngày đó không phải ta đã nói rõ cho ngươi rồi hay sao? Đã đánh cược thì phải chịu thua, nên là của ngươi thì chính là của ngươi, ta không lấy đâu.” Khương Mạc cười xấu hổ.

“Tại hạ ra lời thì không có chuyện thu lại. Khương cô nương giữ lại ba yêu cầu này thật tốt đi.”

Không biết có phải là ảo giác của Khương Mạc hay không, nàng cứ cảm thấy những lời này như là có điều chỉ dẫn, có thâm ý khác. Nhưng nàng còn không kịp nghĩ nhiều thì đã thấy trước mắt có một bóng đen nhanh chóng hiện lên.



“Là sóc, là sóc!”

Chờ đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, cuối cùng thì Khương Mạc cũng thấy rõ cái bóng đen kia là thứ gì, không khỏi kéo quần áo Hi Phù Ẩn vui vẻ nói.

“Cái gì?”

“Nơi đó, ngươi xem, là sóc.”

Hi Phù Ẩn theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một con vật nho nhỏ đang quay đầu ngoáy đuôi ở giữa rừng cây.

Đã rất lâu rồi Khương Mạc không thấy động vật, lúc này đột nhiên thấy nó, trong lòng không khỏi vui sướng. Một lát sau, con sóc kia dường như nhận thấy hai con người này không có ác ý, thế nên lại nhảy nhót xuyên qua cành cây, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu bọn họ.

Khương Mạc ngửa đầu lên vui vẻ nhìn sóc con. Sau đó thử gọi nó hai tiếng. Không nghĩ tới con sóc này đúng là không sợ người, lá gan rất lớn, thế mà lại nhảy từ trên cây xuống. Hai ba cái đã nhảy lên trên vai Hi Phù Ẩn ngồi.

Lúc này Khương Mạc mới nhìn thấy được hoàn toàn diện mạo của nhóc con, cả người nó có lông màu nâu nhạt, hai lỗ tai ở đỉnh đầu đứng thẳng, cặp mắt đen nhánh, ở sau mông có một cái đuôi lông mềm mại, khiến người xem ngứa ngáy trong lòng. Nó đánh giá Hi Phù Ẩn cặp mắt lớn bằng hạt đậu xanh, thoạt nhìn rất là tò mò với người trước mắt.

Mà Hi Phù Ẩn dưới chân nó thì lại cứng đờ cả người, vẫn không nhúc nhích. Một lát sau, hắn quay đầu nhìn nhóc con đang đứng trên vai, ánh mắt có chút không ổn.

Con sóc kia cũng ngốc, hoàn toàn không nhận ra con người này không quá vui vẻ, vẫn tiếp tục nhìn hắn.

Một lớn một nhỏ, mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn tới mức khiến Khương Mạc bật cười. Nàng cười tới mức thấy răng không thấy mắt, tiếng cười đặc biệt vang dội.

Tiếng cười này lập tức khiến hai kẻ còn đang nhìn nhau thả lỏng một chút, bọn họ thay đổi ánh mắt, trực tiếp nhắm ngay Khương Mạc. Con sóc con kia nghiêng đầu một chút, hai cái tay trước gập lại ở trước ngực, làm tư thế cung hỉ phát tài.

Khương Mạc vừa thấy nó như vậy, bị sự đáng yêu của nó làm cho mê mẩn.

“Đừng chạm vào nó.”

Lúc này, nàng kinh ngạc thấy Hi Phù Ẩn muốn lấy tay hất sóc con ra, động tác này có thể nói là thô lỗ, sợ hắn làm sóc bị thương, nàng vội vàng lên tiếng ngăn lại.



“Nhóc con nhỏ như vậy, phải dịu dàng một chút.” Dứt lời, Khương Mạc cẩn thận duỗi tay ra: “Nhóc con, tới bên tỷ tỷ nào.”

Nhóc con quay trái quay phải, nhìn Hi Phù Ẩn một cái, lại nhìn Khương Mạc một cái, cuối cùng lựa chọn Khương Mạc trông hiền lành hơn, nhảy tới trong lòng ngực nàng.

Khương Mạc ôm sóc con, chỉ cảm thấy trái tim tan chảy, quả nhiên con gái hoàn toàn không có sức chống cự đối với loại động vật lông xù này. Ôm sóc con nhìn hồi lâu, Khương Mạc lại đặt nó lên trên xe ván gỗ, sau đó nhặt lên một quả thông còn chưa lấy hạt đưa đến trước mặt nó.

Nhóc con vừa thấy đồ ăn, lập tức lấy hai cái tay nhỏ ra cầm quả thông lên, vừa linh hoạt vừa nhanh chóng gặm quả thông. Động tác của nó nó thành thạo, gặm từng miếng từng miếng một đã lấy được hạt thông ra, nhai trong miệng ăn rất là ngon.

Nhìn một hồi, bản thân Khương Mạc cũng đói bụng theo.

Chẳng ai nói chuyện, trong không khí chỉ nghe thấy tiếng rắc rắc khi răng của sóc con cắn hạt thông.

Khương Mạc nhìn tới mức mê mẩn.

Cánh rừng thông này rất lớn, hạt thông cũng rất nhiều, con sóc này cũng không bị đói, cả người múp míp thịt.

Lúc này cuối cùng Khương Mạc cũng biết, vì sao trước kia lại có nhiều người thích xem mukbang như vậy.

Sau nửa đêm, Khương Mạc nhìn một lúc rồi bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Đầy tai đều là âm thanh răng rắc, buổi tối nằm mơ thậm chí còn mơ thấy mình là một con sóc, hạt thông đầy đất, nàng nhảy vào đống hạt thông đó, hạt thông lập tức phủ kín người nàng.

Ngày hôm sau, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, nàng cứ cảm thấy trên mặt bị thứ gì quét tới quét lui, rất ngứa ngáy. Nàng lấy tay phủi hai cái, không đẩy ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ mở to mắt. Lúc này nàng mới phá thiện đầu sỏ gây tội chính là con sóc con tối hôm qua.

Nhóc con ngồi xổm ở trên vai nàng, cái đuôi xù quét tới quét lui trên mặt nàng, lúc này mới khiến nàng bừng tỉnh.

Khương Mạc ngáp một cái, sờ sờ nhóc con vô lại làm nhiễu giấc ngủ ngon mà không tự biết này, sau đó mới đứng dậy.

Lúc này sắc trời mới tờ mờ sáng, mặt trời mọc lên ở phía Đông vừa mới qua khỏi tầng mây, sao mai lúc sáng lúc tối.

Thời gian còn sớm, Hi Phù Ẩn còn chưa tỉnh lại, nhưng Khương Mạc vẫn không ngủ tiếp. Nàng lấy ấm trong ba lô ra, lại nhóm củi lửa đã tắt lên, sau đó lột một đống hạt thông ra, bỏ vào gạo trắng, đổ thêm chút nước để nấu cháo.



Ngoại trừ cháo ra, nàng lại nấu thêm hai quả trứng gà ở trong, đổ đầy nước vào ấm.

Bữa cơm sáng này rất phong phú.

Nàng bận rộn, con sóc kia cũng nhắm mắt theo đuôi nàng. Nhóc con với dáng người nhanh nhẹn, có rất nhiều lần Khương Mạc không chú ý tới nó đang đi theo phía sau, thiếu chút nữa đã giẫm phải nó.

Chờ cháo trong nồi nấu chín, nàng ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại thêm chút củi.

Nàng nhìn sóc con đang ngồi bên người nàng, sờ sờ đầu nó: “Ngươi biết tối hôm qua ngươi suýt chút nữa khiến ta thèm đến phát khóc không? Nhóc con?”

Sóc con nhìn nàng, chít một tiếng, xem như đáp lời nàng, trông rất là hiểu tiếng người.

Khương Mạc thấy vậy cũng không ngạc nhiên bao nhiêu.

Nói thật ra, cho dù con sóc này đột nhiên miệng phun tiếng người, thì có thể nàng cũng sẽ không có quá nhiều phản ứng. Dù sao thì chính sự tồn tại của nàng cũng đã có chút quỷ dị. Dị năng của nàng, sự xuyên qua của nàng, cũng là không thể tưởng tượng nổi.

Cho nên một con sóc hiểu tiếng người có gì mà kỳ quái chứ.

Trời mỗi lúc một sáng, cháo trong nồi cũng càng ngày càng thơm.

Hi Phù Ẩn tỉnh lại trong mùi hương khiến người ta phát thèm này.

“Ngươi tỉnh sao, sắp ăn sáng được rồi.”

Khương Mạc quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó cẩn thận vớt trứng gà từ trong nồi ra, đặt ở bên cạnh để làm lạnh. Lại đậy một nửa nồi lại tiếp tục nấu cháo.

Qua chừng thời gian một chén trà nhỏ, mùi thơm của cháo đã ngập tràn khắp nơi.

Mùi hương của cháo hòa quyện với mùi hương của hạt thông.

Khi Khương Mạc sắp không nhịn được thì cháo cũng đã nấu xong.
Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Truyện Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng! Story Chương 26
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...