Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 40: Vợ, anh đau
115@-
Cuối cùng Bách Ngật không dám gọi Cố Âm, nhưng đến tối muộn mà Thẩm Niệm Lâm không về nhà, cô đã gọi cho anh.
Điện thoại có người bắt máy, Cố Âm nghe rõ tiếng nhạc lớn cùng tiếng ồn ào ầm ĩ, hơi sững lại: "Anh đang ở Dạ Tước ?"
Bách Ngật vừa đỡ Thẩm Niệm Lâm vừa nói: "Chị dâu à, em là Bách Ngật. Tối nay lão Thẩm uống hơi nhiều, giờ em đang chuẩn bị đưa anh ấy về nhà."
Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm cưới nhau được hơn một năm, chưa bao giờ cô thấy anh uống nhiều rượu, khá ngạc nhiên hỏi Bách Ngật: "Sao anh ấy lại uống rượu ?"
"Cái này, có chút chuyện không vui, đợi mai anh ấy tỉnh rượu chị hỏi anh ấy đi."
"Được." Cố Âm đoán có một số việc Bách Ngật khó nói nên mới bảo cô hỏi trực tiếp anh, "Có cần tôi đến đón anh ấy không ?"
"Không cần đâu, tôi đưa anh ấy về đến cửa nhà, chị ra đón là được."
"Ừm, khi nào cậu đến gọi cho tôi."
"Vâng chị dâu, em cúp máy trước đây." Bách Ngật tắt điện thoại xong nhét nó lại vào túi quần Thẩm NiệmLâm. Anh ta gọi lái xe đến đỗ ngoài cửa, cùng Nhạc Dịch Hàm đỡ người ngồi vào trong, "Để tôi đưa cậu ta về, cậu về trước đi."
"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận."
"Biết rồi." Bách Ngật vào trong xe, kêu lái xe đi. Khi xe dừng tại trước cửa biệt thự nhà họ, Cố Âm đã đứng chờ bên ngoài.
Tối nay Thẩm Niệm Lâm uống khá nhiều, nhìn tình trạng có vẻ sắp gục vì say, Bách Ngật sợ một mình Cố Âm không đưa được người lên nên giúp dìu người về phòng ngủ.
Sau khi thả Thẩm Niệm Lâm xuống chiếc giường lớn trong phòng, cả người Bách Ngật có chút nóng và lấm tấm mồ hôi, anh ta cởi chiếc áo vest bên ngoài nói chuyện với Cố Âm đang đứng cạnh: "Em đưa người về đến nhà an toàn, nếu hai người có chuyện gì đợi sau khi cậu ta tỉnh dậy rồi nói."
"Ừ, hôm nay cảm ơn cậu."
"Chị dâu không cần khách sáo với em." Bách Ngật vẫy tay về hướng cô, quay người đi, "Em đi trước đây, lão Thẩm giao cho chị."
Cố Âm bảo quản gia tiễn Bách Ngật về, còn mình quay lại c** q**n áo và thay bộ đồ ngủ mới cho Thẩm Niệm Lâm. Dù chỉ c** q**n áo thôi nhưng trong tình huống này con sâu rượu không chịu phối hợp nên cô phải tốn khá nhiều sức.
Cô đã bảo quản gia chuẩn bị thuốc giải rượu cho anh uống nhưng nhìn trạng thái của người này nằm mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Dù Bách Ngật không nói tại sao anh lại uống nhiều để say đến mức vậy nhưng thông qua những bình luận trực tiếp, Cố Âm biết hết mọi chuyện đã xảy ra.
Anh biết Quan Dự chuẩn bị ra nước ngoài điều trị, sợ cô sẽ đi theo nhưng lại không dám mở miệng hỏi cô.
Nghĩ vậy, Cố Âm cười nhìn Thẩm Niệm Lâm đang ngủ. Trong lòng cô, Thẩm Niệm Lâm như một người có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Không ngờ anh cũng sẽ có một mặt như vậy.
Cô ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn anh. Dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu đôi lông mày, giống như buồn phiền chuyện gì đó. Cô Âm đưa tay lên, ngón trỏ xoa nhẹ vào giữa hai đôi lông mày, muốn làm phẳng những nếp nhăn trên đó.
[Giờ mà nữ chính không làm gì thì đúng không phải là người]
[Quần áo đã cởi xong, nam chính mê người vậy mà không nhân dịp làm gì ư ?]
[......Mấy người đen tối quá]
[Ây ê nhưng mà tình trạng này của nam chính vốn không thể ngóc được ý ?]
Cố Âm: "......."
Quả nhiên chuyện mà sóng comment quan tâm nhất là chuyện này.
Cô lấy chiếc khăn lông ướt lau mặt giúp anh rồi rời phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Âm dậy do tiếng đồng hồ báo thức, cô rửa mặt vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị xuống tầng ăn sáng. Khi đi qua phòng để quần áo, cô liếc mắt nhìn cánh cửa kéo bị khóa, đi đến mở cửa.
Đi qua phòng quần áo dùng chung của hai người, Cố Âm dễ dàng vào phòng ngủ của Thẩm Niệm Lâm. Trên chiếc giường lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ, người không ở trong phòng. Cố Âm nhíu nhẹ mày thầm nghĩ mới sáng sớm người này đã ra ngoài ?
Tối qua thấy anh uống say cô còn nghĩ hôm nay anh phải ngủ thẳng đến tối mới tỉnh được, không ngờ anh còn dậy sớm hơn cô.
Cố Âm đi xuống nhà ăn xem. Cố Nhuận Hi đã ngồi sẵn trong bếp đợi bọn họ xuống dưới. Thấy Cố Âm, cậu bé vui mừng đứng dậy chạy đến ôm cô: "Mẹ ơi!"
"Ừm, chào buổi sáng Nhuận Nhuận." Cố Âm xoa đầu Cố Nhuận Hi, dạo gần đây vì chuyện cá nhân nhiều nên chưa có thời gian ở cạnh Nhuận Nhuận, bé vẫn dính cô như trước.
"Chào buổi sáng, mama." Cố Nhuận Hi mềm mại nói.
Quản gia: "Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm."
"Sớm vậy sao ?" Cố Âm hơi nhíu mày, "Hôm qua anh ấy uống nhiều rượu, nay dậy có tỉnh táo bình thường không ?"
Quản gia: "Hình như hơi đau đầu nhưng ông chủ đã uống thuốc rồi, chắc không sao."
"Ừm." Cố Âm gật đầu không nói gì nữa. Cô ăn sáng cùng Nhuận Hi xong chuẩn bị đồ để đến công ty. Vừa thay quần áo đã nhận được điện thoại của Lục Ninh Ninh. Mí mắt cô giật giật, hỏi cô ấy, "Có người đến tìm Quan Dự à ?"
"Đúng vậy!" Lục Ninh Ninh cầm điện thoại trịnh trọng gật đầu, "Thẩm Niệm Lâm đến đây!"
Cố Âm: "......"
Cô thật không nghĩ đến, mới sáng ra Thẩm Niệm Lâm đã ra ngoài để tìm Quan Dự. Cô lo hai người xảy ra mâu thuẫn nên vội vội vàng vàng đi giày cao gót, chạy ra ngoài: "Cậu theo dõi tình hình giúp mình, mình lập tức đến đó ngay."
Thời điểm Thẩm Niệm Lâm đến tìm Quan Dự, chính anh ta cũng thấy bất ngờ. Suốt khoảng thời gian này anh ta từ chối gặp bất kỳ người nào ngoài bố mẹ và Cố Âm. Và Thẩm Niệm Lâm là một trong số những người anh ta không muốn gặp nhất nhưng hiện tại người này đang đứng trước mặt ngay trong phòng bệnh. Ngoài dự đoán anh ta không quá kích động như mình nghĩ, ngược lại rất bình tĩnh nhìn người: "Thẩm tổng, đã lâu không gặp."
Thẩm Niệm Lâm cười hừ, khách sáo trả lời lại mấy câu: "Đã lâu không gặp, trông anh có vẻ vẫn có tinh thần."
Quan Dự cười vui vẻ với anh: "Nhờ mấy hôm nay Cố Âm hết lòng chăm sóc."
[Vãi, cảm giác đúng thật, nam phụ mới là 'đứa tâm cơ' ấy]
[Ghê tởm ghê tởm ghê tởm, nam chính đánh anh ta đi!]
[Người nào đó nha, cố ý nói mấy lời đó để khiêu khích nam chính, có liêm sỉ chút nào]
Thẩm Niệm Lâm không bị ảnh hưởng bởi mấy lời đó, ít nhất nhìn bề ngoài vẫn bình thản: "Quan tổng ở trong phòng bệnh nhiều ngày chắc sắp mốc meo lên rồi, để tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo được không ?"
Hộ lý phụ trách trông phòng bệnh nghe Thẩm Niệm Lâm nói muốn đẩy Quan Dự ra ngoài, vội vàng từ chối: "Anh Thẩm, anh Quan không thể tùy ý ra ngoài được, nếu xảy ra chuyện gì....."
"Xảy ra chuyện gì được ?" Thẩm Niệm Lâm đảo mắt nhìn qua, hộ lý bị nhìn không thể nói thêm được.
Quan Dự ngồi trên giường bệnh cười cười, nói với người chăm sóc mình: "Lấy xe lăn của tôi lại đây, tôi ra ngoài tâm sự cùng Thẩm tổng."
"Chuyện này...." Cô hộ lý khó xử nhìn anh ta, ông Quan và bà Quan đã dặn không được để bất kỳ ai đưa Quan Dự ra ngoài riêng, ngay cả cô Cố cũng không được. Nếu anh Thẩm đưa người đi mà nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô không biết phải giải thích với nhà họ Quan thế nào.
Ngược lại Quan Dự tỏ vẻ rất bình thường: "Không sao, anh Thẩm sẽ không làm gì tôi đâu. Đúng không, Thẩm tổng ?"
Anh ta nhìn người đang đứng kia, Thẩm Niệm Lâm chỉ cười nhạt, không nói.
Dưới sự kiên trì của Quan Dự, hộ lý chỉ có thể đi lấy xe lăn đẩy đến. Sau khi giúp Quan Dự ngồi vào xe, anh ta không cho bọn họ đi theo.
Nhà họ Quan có sắp xếp bảo vệ bên ngoài phòng bệnh, mặc dù bọn họ không trực tiếp tiến lên nhưng vẫn âm thầm quan sát hai người từ đằng xa.
Thẩm Niệm Lâm và Quan Dự ra khỏi tòa nội trú bệnh viện, anh đẩy xe lăn của Quan Dự đi về hướng vườn hoa. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bên trong vườn có khá nhiều bệnh nhân đang đi bộ và tập thể dục. Đây là lần đầu Quan Dự xuất hiện ở chỗ này, Thẩm Niệm Lâm cũng đến lần đầu, mọi người xung quanh không nhịn đều hướng ánh mắt tò mò về phía hai người.
Từ sau khi hai chân bị liệt, anh ta cực kỳ chán ghét ánh mắt quan sát của người khác, vì vậy mới luôn ở trong phòng, là nguyên nhân chính không muốn ra ngoài. Nhưng hôm nay đi cùng Thẩm Niệm Lâm ra đây, dù biết mọi người bên ngoài nhìn mình với vẻ kỳ lạ nhưng anh ta không để ý.
Vì anh ta biết chắc chắn tâm trạng của Thẩm Niệm Lâm còn tồi tệ hơn mình gấp nhiều lần, nếu không sẽ không đến bệnh viện để gặp anh ta.
Còn nguyên nhân tại sao lại vậy, trong lòng Quan Dự đương nhiên biết, nghĩ vậy, anh ta thấy ánh mặt trời như rực rỡ hơn.
"Có vẻ tâm trạng Quan tổng đang rất tốt." Bỗng Thẩm Niệm Lâm nói, "Tôi nghe Cố Âm nói sau khi anh bị tật chân thì cảm xúc luôn không ổn định, xem ra hiện tại không có chuyện như vậy."
Anh dùng thẳng hai chữ 'tật chân', lòng Quan Dự thoáng nhói đau, trong đầu nghĩ anh càng như thế càng chứng minh trong lòng đang khó chịu. Nghĩ thông suốt việc đó, Quan Dự bình thường lại: "Suy cho cùng con người cần không ngừng tiến về phía trước, không phải sao? Trong khoảng thời gian này Cố Âm luôn ở cùng tôi cũng khuyên tôi rất nhiều, nhờ có cô ấy tôi mới nhanh bước ra được."
[Ghê thật, nỗ lực khiến đối phương đau [ngón tay cái]]
[Nam phụ xấu xa chết đi được! Liên tục nhắc đến nữ chính để khích nam chính!]
[Có phải Quan Dự quên nỗi sợ bị bóp cổ ngày đó rồi không!]
[Giờ tao chỉ lo nam chính kích động giết nam phụ, đúng lúc bị nữ chính thấy]
[Lầu trên đi làm nhà tiên tri được đấy]
Ở đằng sau, Thẩm Niệm Lâm cười không biết vui hay giận: "Nghe nói anh chuẩn bị ra nước ngoài chữa bệnh ?"
Quan Dự: "Đúng vậy, bác sĩ Tống giới thiệu cho tôi một chuyên gia về lĩnh vực này, cần phải ra nước ngoài mổ. Nếu như phẫu thuật thành công thì tôi có thể đứng lên và đi lại bình thường."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm bình thản lên tiếng, "Không thành công cũng không sao, chịu đựng chút, một đời trôi nhanh thôi."
Quan Dự: "......"
[Ha ha ha ha cười muốn nội thương]
[Như hai học sinh tiểu học cãi nhau [che mặt]]
[Nam chính anh thay đổi rồi, trước kia anh có thế đâu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Niệm Lâm vô thức đẩy xe lăn đến trước một bậc thang đi xuống. Anh dừng bước chân, lẳng lặng nhìn cầu thang có đến hơn mười mấy bậc trước mắt, chống tay xuống hai bên tay đỡ của xe lăn.
Quan Dự cũng nhìn bậc cầu thang, ánh mắt hơi tối lại.
Thẩm Niệm Lâm hơi cúi xuống, ghé sát bên tai Quan Dự nói từng chữ một: "Cố Âm sẽ không đi theo anh ra nước ngoài, nằm mơ đi."
Quan Dự khẽ nhíu mày, hai tay siết chặt lấy tay đẩy xe lăn. Xe lăn có phanh tay, anh ta có thể dùng nó để khóa bánh xe, ngăn không cho xe trượt xuống cầu thang, nhưng phanh tay không thể khóa được Thẩm Niệm Lâm — nếu anh muốn, hoàn toàn có thể đẩy anh ta xuống.
Anh ta nghĩ lại lần đó trong tiệc sinh nhật Vương Tư Kỳ, người này đã bóp cổ anh ta mà không giải thích gì.
Thẩm Niệm Lâm là một kẻ điên, những lời ngày trước anh ta nói về Thẩm Niệm Lâm với Cố Âm không phải nói dối.
Cái gì cũng có thể làm. Anh có thể làm ra loại chuyện này không lạ gì.
Như để xác minh những gì anh ta đoán, Thẩm Niệm Lâm đẩy xe lăn về phía trước, giả vờ như muốn thả tay ra.
Mắt thấy xe lăn của Quan Dự sắp trôi xuống, bỗng một bàn tay từ đâu đó vươn ra nắm vào xe của anh ta. Thẩm Niệm Lâm hơi sửng sốt, nhìn theo cánh tay quả nhiên thấy Cố Âm.
Cố Âm giữ chặt xe đẩy vào bên trong nói với bọn họ: "Sao hai người lại đi bộ đến đây? Đứng chỗ mép cầu thang này rất nguy hiểm.
Quan Dự quay đầu nhìn Cố Âm, cười: "Đang nói chuyện với Thẩm tổng quá chú tâm, không để ý nên bất giác đến đây."
Cố Âm nhìn sang Thẩm Niệm Lâm: "Sao anh lại đến đây ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Quan Dự vì cứu em mà bị tàn tật, đương nhiên anh phải đến cảm ơn."
Cố Âm: "......."
Em thấy anh đến chọc người ta tức chết thì có.
Sắc mặt Quan Dự hơi thay đổi khi nghe thấy hai từ 'tàn phế' nhưng sau đó khôi phục lại rất nhanh: "Không cần Thẩm tổng quan tâm, nhanh thôi tôi sẽ ra nước ngoài để điều trị."
"Ừm, vậy tôi chúc anh mau khỏe." Thẩm Niệm Lâm kéo kéo cà vạt, nhìn Cố Âm, "Anh còn có việc, đi trước đây."
Anh nói xong quay người đi, Cố Âm gọi vệ sĩ theo Quan Dự đến đây rồi nói với anh ta: "Tôi đi xem anh ấy."
"Ừm." Quan Dự cười gật đầu, đợi cô chạy đi tìm Thẩm Niệm Lâm xong, anh ta thu lại ý cười trên mặt, trong mắt chỉ còn toàn ác ý.
"Thẩm Niệm Lâm." Cố Âm gọi tên anh từ đằng sau, chạy đuổi theo, "Lúc nãy anh định đẩy Quan Dự xuống à ?"
Thẩm Niệm Lâm đi không dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Em lo cho anh ta vậy à ?"
"Em chỉ không muốn anh làm chuyện điên rồ!" Cố Âm ôm cánh tay anh, bắt anh phải dừng lại, "Anh đừng quên giờ chúng ta còn Nhuận Nhuận, nếu anh gặp chuyện gì em và Nhuận Hi phải làm sao ?"
Thẩm Niệm Lâm nhìn sâu vào cô: "Em còn quan tâm Nhuận Nhuận ư ?", Anh hơi dừng lại, giọng hơi khàn hỏi cô: "Em còn quan tâm anh không ?"
Cô càng ôm chặt cánh tay anh, im lặng chớp mắt mới đáp: "Em sẽ không ra nước ngoài cùng anh ta."
Thẩm Niệm Lâm bỗng giật mình ngỡ ngàng, nhất thời nhìn Cố Âm nói không lên lời.
Cố Âm buông tay anh ra, cả người không được tự nhiên trước ánh nhìn của anh: "Hôm qua anh uống nhiều rượu, giờ còn đau đầu không ?"
"Đau."
Cố Âm: "......"
Nói vậy cô không tiếp lời nổi luôn.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha đau]
[Người đàn ông mạnh mẽ tỏ vẻ đáng yêu, chiêu trí mạng [đầu chó]]
[Lúc nam chính nói đau có chút đáng thương, ôiii]
[Thẩm Niệm Lâm: Vợ ơi, anh đau]
"Vậy đến cũng đến rồi, hay nhân tiện lấy thuốc ở bệnh viện luôn ?"
"Ừm."
Hai người thật sự vào viện lấy thuốc, sau khi lấy thuốc xong Thẩm Niệm Lâm mím môi nhỏ giọng nói với Cố Âm: "Vừa nãy anh không định đẩy anh ta xuống."
"Hả."
"Anh chỉ muốn dọa anh ta."
"....Vậy thì anh ngây thơ quá đi."
"........."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Cuối cùng Bách Ngật không dám gọi Cố Âm, nhưng đến tối muộn mà Thẩm Niệm Lâm không về nhà, cô đã gọi cho anh.
Điện thoại có người bắt máy, Cố Âm nghe rõ tiếng nhạc lớn cùng tiếng ồn ào ầm ĩ, hơi sững lại: "Anh đang ở Dạ Tước ?"
Bách Ngật vừa đỡ Thẩm Niệm Lâm vừa nói: "Chị dâu à, em là Bách Ngật. Tối nay lão Thẩm uống hơi nhiều, giờ em đang chuẩn bị đưa anh ấy về nhà."
Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm cưới nhau được hơn một năm, chưa bao giờ cô thấy anh uống nhiều rượu, khá ngạc nhiên hỏi Bách Ngật: "Sao anh ấy lại uống rượu ?"
"Cái này, có chút chuyện không vui, đợi mai anh ấy tỉnh rượu chị hỏi anh ấy đi."
"Được." Cố Âm đoán có một số việc Bách Ngật khó nói nên mới bảo cô hỏi trực tiếp anh, "Có cần tôi đến đón anh ấy không ?"
"Không cần đâu, tôi đưa anh ấy về đến cửa nhà, chị ra đón là được."
"Ừm, khi nào cậu đến gọi cho tôi."
"Vâng chị dâu, em cúp máy trước đây." Bách Ngật tắt điện thoại xong nhét nó lại vào túi quần Thẩm NiệmLâm. Anh ta gọi lái xe đến đỗ ngoài cửa, cùng Nhạc Dịch Hàm đỡ người ngồi vào trong, "Để tôi đưa cậu ta về, cậu về trước đi."
"Được, vậy cậu đi đường cẩn thận."
"Biết rồi." Bách Ngật vào trong xe, kêu lái xe đi. Khi xe dừng tại trước cửa biệt thự nhà họ, Cố Âm đã đứng chờ bên ngoài.
Tối nay Thẩm Niệm Lâm uống khá nhiều, nhìn tình trạng có vẻ sắp gục vì say, Bách Ngật sợ một mình Cố Âm không đưa được người lên nên giúp dìu người về phòng ngủ.
Sau khi thả Thẩm Niệm Lâm xuống chiếc giường lớn trong phòng, cả người Bách Ngật có chút nóng và lấm tấm mồ hôi, anh ta cởi chiếc áo vest bên ngoài nói chuyện với Cố Âm đang đứng cạnh: "Em đưa người về đến nhà an toàn, nếu hai người có chuyện gì đợi sau khi cậu ta tỉnh dậy rồi nói."
"Ừ, hôm nay cảm ơn cậu."
"Chị dâu không cần khách sáo với em." Bách Ngật vẫy tay về hướng cô, quay người đi, "Em đi trước đây, lão Thẩm giao cho chị."
Cố Âm bảo quản gia tiễn Bách Ngật về, còn mình quay lại c** q**n áo và thay bộ đồ ngủ mới cho Thẩm Niệm Lâm. Dù chỉ c** q**n áo thôi nhưng trong tình huống này con sâu rượu không chịu phối hợp nên cô phải tốn khá nhiều sức.
Cô đã bảo quản gia chuẩn bị thuốc giải rượu cho anh uống nhưng nhìn trạng thái của người này nằm mãi vẫn chưa tỉnh lại.
Dù Bách Ngật không nói tại sao anh lại uống nhiều để say đến mức vậy nhưng thông qua những bình luận trực tiếp, Cố Âm biết hết mọi chuyện đã xảy ra.
Anh biết Quan Dự chuẩn bị ra nước ngoài điều trị, sợ cô sẽ đi theo nhưng lại không dám mở miệng hỏi cô.
Nghĩ vậy, Cố Âm cười nhìn Thẩm Niệm Lâm đang ngủ. Trong lòng cô, Thẩm Niệm Lâm như một người có sức mạnh vô địch, đánh đâu thắng đó, trên thế giới này không có chuyện gì có thể làm khó được anh. Không ngờ anh cũng sẽ có một mặt như vậy.
Cô ngồi bên giường, lẳng lặng nhìn anh. Dù đang ngủ nhưng vẫn nhíu đôi lông mày, giống như buồn phiền chuyện gì đó. Cô Âm đưa tay lên, ngón trỏ xoa nhẹ vào giữa hai đôi lông mày, muốn làm phẳng những nếp nhăn trên đó.
[Giờ mà nữ chính không làm gì thì đúng không phải là người]
[Quần áo đã cởi xong, nam chính mê người vậy mà không nhân dịp làm gì ư ?]
[......Mấy người đen tối quá]
[Ây ê nhưng mà tình trạng này của nam chính vốn không thể ngóc được ý ?]
Cố Âm: "......."
Quả nhiên chuyện mà sóng comment quan tâm nhất là chuyện này.
Cô lấy chiếc khăn lông ướt lau mặt giúp anh rồi rời phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Cố Âm dậy do tiếng đồng hồ báo thức, cô rửa mặt vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị xuống tầng ăn sáng. Khi đi qua phòng để quần áo, cô liếc mắt nhìn cánh cửa kéo bị khóa, đi đến mở cửa.
Đi qua phòng quần áo dùng chung của hai người, Cố Âm dễ dàng vào phòng ngủ của Thẩm Niệm Lâm. Trên chiếc giường lớn đã được dọn dẹp sạch sẽ, người không ở trong phòng. Cố Âm nhíu nhẹ mày thầm nghĩ mới sáng sớm người này đã ra ngoài ?
Tối qua thấy anh uống say cô còn nghĩ hôm nay anh phải ngủ thẳng đến tối mới tỉnh được, không ngờ anh còn dậy sớm hơn cô.
Cố Âm đi xuống nhà ăn xem. Cố Nhuận Hi đã ngồi sẵn trong bếp đợi bọn họ xuống dưới. Thấy Cố Âm, cậu bé vui mừng đứng dậy chạy đến ôm cô: "Mẹ ơi!"
"Ừm, chào buổi sáng Nhuận Nhuận." Cố Âm xoa đầu Cố Nhuận Hi, dạo gần đây vì chuyện cá nhân nhiều nên chưa có thời gian ở cạnh Nhuận Nhuận, bé vẫn dính cô như trước.
"Chào buổi sáng, mama." Cố Nhuận Hi mềm mại nói.
Quản gia: "Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm."
"Sớm vậy sao ?" Cố Âm hơi nhíu mày, "Hôm qua anh ấy uống nhiều rượu, nay dậy có tỉnh táo bình thường không ?"
Quản gia: "Hình như hơi đau đầu nhưng ông chủ đã uống thuốc rồi, chắc không sao."
"Ừm." Cố Âm gật đầu không nói gì nữa. Cô ăn sáng cùng Nhuận Hi xong chuẩn bị đồ để đến công ty. Vừa thay quần áo đã nhận được điện thoại của Lục Ninh Ninh. Mí mắt cô giật giật, hỏi cô ấy, "Có người đến tìm Quan Dự à ?"
"Đúng vậy!" Lục Ninh Ninh cầm điện thoại trịnh trọng gật đầu, "Thẩm Niệm Lâm đến đây!"
Cố Âm: "......"
Cô thật không nghĩ đến, mới sáng ra Thẩm Niệm Lâm đã ra ngoài để tìm Quan Dự. Cô lo hai người xảy ra mâu thuẫn nên vội vội vàng vàng đi giày cao gót, chạy ra ngoài: "Cậu theo dõi tình hình giúp mình, mình lập tức đến đó ngay."
Thời điểm Thẩm Niệm Lâm đến tìm Quan Dự, chính anh ta cũng thấy bất ngờ. Suốt khoảng thời gian này anh ta từ chối gặp bất kỳ người nào ngoài bố mẹ và Cố Âm. Và Thẩm Niệm Lâm là một trong số những người anh ta không muốn gặp nhất nhưng hiện tại người này đang đứng trước mặt ngay trong phòng bệnh. Ngoài dự đoán anh ta không quá kích động như mình nghĩ, ngược lại rất bình tĩnh nhìn người: "Thẩm tổng, đã lâu không gặp."
Thẩm Niệm Lâm cười hừ, khách sáo trả lời lại mấy câu: "Đã lâu không gặp, trông anh có vẻ vẫn có tinh thần."
Quan Dự cười vui vẻ với anh: "Nhờ mấy hôm nay Cố Âm hết lòng chăm sóc."
[Vãi, cảm giác đúng thật, nam phụ mới là 'đứa tâm cơ' ấy]
[Ghê tởm ghê tởm ghê tởm, nam chính đánh anh ta đi!]
[Người nào đó nha, cố ý nói mấy lời đó để khiêu khích nam chính, có liêm sỉ chút nào]
Thẩm Niệm Lâm không bị ảnh hưởng bởi mấy lời đó, ít nhất nhìn bề ngoài vẫn bình thản: "Quan tổng ở trong phòng bệnh nhiều ngày chắc sắp mốc meo lên rồi, để tôi đẩy anh ra ngoài đi dạo được không ?"
Hộ lý phụ trách trông phòng bệnh nghe Thẩm Niệm Lâm nói muốn đẩy Quan Dự ra ngoài, vội vàng từ chối: "Anh Thẩm, anh Quan không thể tùy ý ra ngoài được, nếu xảy ra chuyện gì....."
"Xảy ra chuyện gì được ?" Thẩm Niệm Lâm đảo mắt nhìn qua, hộ lý bị nhìn không thể nói thêm được.
Quan Dự ngồi trên giường bệnh cười cười, nói với người chăm sóc mình: "Lấy xe lăn của tôi lại đây, tôi ra ngoài tâm sự cùng Thẩm tổng."
"Chuyện này...." Cô hộ lý khó xử nhìn anh ta, ông Quan và bà Quan đã dặn không được để bất kỳ ai đưa Quan Dự ra ngoài riêng, ngay cả cô Cố cũng không được. Nếu anh Thẩm đưa người đi mà nhỡ xảy ra chuyện gì thì cô không biết phải giải thích với nhà họ Quan thế nào.
Ngược lại Quan Dự tỏ vẻ rất bình thường: "Không sao, anh Thẩm sẽ không làm gì tôi đâu. Đúng không, Thẩm tổng ?"
Anh ta nhìn người đang đứng kia, Thẩm Niệm Lâm chỉ cười nhạt, không nói.
Dưới sự kiên trì của Quan Dự, hộ lý chỉ có thể đi lấy xe lăn đẩy đến. Sau khi giúp Quan Dự ngồi vào xe, anh ta không cho bọn họ đi theo.
Nhà họ Quan có sắp xếp bảo vệ bên ngoài phòng bệnh, mặc dù bọn họ không trực tiếp tiến lên nhưng vẫn âm thầm quan sát hai người từ đằng xa.
Thẩm Niệm Lâm và Quan Dự ra khỏi tòa nội trú bệnh viện, anh đẩy xe lăn của Quan Dự đi về hướng vườn hoa. Thời tiết hôm nay rất đẹp, bên trong vườn có khá nhiều bệnh nhân đang đi bộ và tập thể dục. Đây là lần đầu Quan Dự xuất hiện ở chỗ này, Thẩm Niệm Lâm cũng đến lần đầu, mọi người xung quanh không nhịn đều hướng ánh mắt tò mò về phía hai người.
Từ sau khi hai chân bị liệt, anh ta cực kỳ chán ghét ánh mắt quan sát của người khác, vì vậy mới luôn ở trong phòng, là nguyên nhân chính không muốn ra ngoài. Nhưng hôm nay đi cùng Thẩm Niệm Lâm ra đây, dù biết mọi người bên ngoài nhìn mình với vẻ kỳ lạ nhưng anh ta không để ý.
Vì anh ta biết chắc chắn tâm trạng của Thẩm Niệm Lâm còn tồi tệ hơn mình gấp nhiều lần, nếu không sẽ không đến bệnh viện để gặp anh ta.
Còn nguyên nhân tại sao lại vậy, trong lòng Quan Dự đương nhiên biết, nghĩ vậy, anh ta thấy ánh mặt trời như rực rỡ hơn.
"Có vẻ tâm trạng Quan tổng đang rất tốt." Bỗng Thẩm Niệm Lâm nói, "Tôi nghe Cố Âm nói sau khi anh bị tật chân thì cảm xúc luôn không ổn định, xem ra hiện tại không có chuyện như vậy."
Anh dùng thẳng hai chữ 'tật chân', lòng Quan Dự thoáng nhói đau, trong đầu nghĩ anh càng như thế càng chứng minh trong lòng đang khó chịu. Nghĩ thông suốt việc đó, Quan Dự bình thường lại: "Suy cho cùng con người cần không ngừng tiến về phía trước, không phải sao? Trong khoảng thời gian này Cố Âm luôn ở cùng tôi cũng khuyên tôi rất nhiều, nhờ có cô ấy tôi mới nhanh bước ra được."
[Ghê thật, nỗ lực khiến đối phương đau [ngón tay cái]]
[Nam phụ xấu xa chết đi được! Liên tục nhắc đến nữ chính để khích nam chính!]
[Có phải Quan Dự quên nỗi sợ bị bóp cổ ngày đó rồi không!]
[Giờ tao chỉ lo nam chính kích động giết nam phụ, đúng lúc bị nữ chính thấy]
[Lầu trên đi làm nhà tiên tri được đấy]
Ở đằng sau, Thẩm Niệm Lâm cười không biết vui hay giận: "Nghe nói anh chuẩn bị ra nước ngoài chữa bệnh ?"
Quan Dự: "Đúng vậy, bác sĩ Tống giới thiệu cho tôi một chuyên gia về lĩnh vực này, cần phải ra nước ngoài mổ. Nếu như phẫu thuật thành công thì tôi có thể đứng lên và đi lại bình thường."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm bình thản lên tiếng, "Không thành công cũng không sao, chịu đựng chút, một đời trôi nhanh thôi."
Quan Dự: "......"
[Ha ha ha ha cười muốn nội thương]
[Như hai học sinh tiểu học cãi nhau [che mặt]]
[Nam chính anh thay đổi rồi, trước kia anh có thế đâu ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
Trong lúc hai người nói chuyện, Thẩm Niệm Lâm vô thức đẩy xe lăn đến trước một bậc thang đi xuống. Anh dừng bước chân, lẳng lặng nhìn cầu thang có đến hơn mười mấy bậc trước mắt, chống tay xuống hai bên tay đỡ của xe lăn.
Quan Dự cũng nhìn bậc cầu thang, ánh mắt hơi tối lại.
Thẩm Niệm Lâm hơi cúi xuống, ghé sát bên tai Quan Dự nói từng chữ một: "Cố Âm sẽ không đi theo anh ra nước ngoài, nằm mơ đi."
Quan Dự khẽ nhíu mày, hai tay siết chặt lấy tay đẩy xe lăn. Xe lăn có phanh tay, anh ta có thể dùng nó để khóa bánh xe, ngăn không cho xe trượt xuống cầu thang, nhưng phanh tay không thể khóa được Thẩm Niệm Lâm — nếu anh muốn, hoàn toàn có thể đẩy anh ta xuống.
Anh ta nghĩ lại lần đó trong tiệc sinh nhật Vương Tư Kỳ, người này đã bóp cổ anh ta mà không giải thích gì.
Thẩm Niệm Lâm là một kẻ điên, những lời ngày trước anh ta nói về Thẩm Niệm Lâm với Cố Âm không phải nói dối.
Cái gì cũng có thể làm. Anh có thể làm ra loại chuyện này không lạ gì.
Như để xác minh những gì anh ta đoán, Thẩm Niệm Lâm đẩy xe lăn về phía trước, giả vờ như muốn thả tay ra.
Mắt thấy xe lăn của Quan Dự sắp trôi xuống, bỗng một bàn tay từ đâu đó vươn ra nắm vào xe của anh ta. Thẩm Niệm Lâm hơi sửng sốt, nhìn theo cánh tay quả nhiên thấy Cố Âm.
Cố Âm giữ chặt xe đẩy vào bên trong nói với bọn họ: "Sao hai người lại đi bộ đến đây? Đứng chỗ mép cầu thang này rất nguy hiểm.
Quan Dự quay đầu nhìn Cố Âm, cười: "Đang nói chuyện với Thẩm tổng quá chú tâm, không để ý nên bất giác đến đây."
Cố Âm nhìn sang Thẩm Niệm Lâm: "Sao anh lại đến đây ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Quan Dự vì cứu em mà bị tàn tật, đương nhiên anh phải đến cảm ơn."
Cố Âm: "......."
Em thấy anh đến chọc người ta tức chết thì có.
Sắc mặt Quan Dự hơi thay đổi khi nghe thấy hai từ 'tàn phế' nhưng sau đó khôi phục lại rất nhanh: "Không cần Thẩm tổng quan tâm, nhanh thôi tôi sẽ ra nước ngoài để điều trị."
"Ừm, vậy tôi chúc anh mau khỏe." Thẩm Niệm Lâm kéo kéo cà vạt, nhìn Cố Âm, "Anh còn có việc, đi trước đây."
Anh nói xong quay người đi, Cố Âm gọi vệ sĩ theo Quan Dự đến đây rồi nói với anh ta: "Tôi đi xem anh ấy."
"Ừm." Quan Dự cười gật đầu, đợi cô chạy đi tìm Thẩm Niệm Lâm xong, anh ta thu lại ý cười trên mặt, trong mắt chỉ còn toàn ác ý.
"Thẩm Niệm Lâm." Cố Âm gọi tên anh từ đằng sau, chạy đuổi theo, "Lúc nãy anh định đẩy Quan Dự xuống à ?"
Thẩm Niệm Lâm đi không dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô: "Em lo cho anh ta vậy à ?"
"Em chỉ không muốn anh làm chuyện điên rồ!" Cố Âm ôm cánh tay anh, bắt anh phải dừng lại, "Anh đừng quên giờ chúng ta còn Nhuận Nhuận, nếu anh gặp chuyện gì em và Nhuận Hi phải làm sao ?"
Thẩm Niệm Lâm nhìn sâu vào cô: "Em còn quan tâm Nhuận Nhuận ư ?", Anh hơi dừng lại, giọng hơi khàn hỏi cô: "Em còn quan tâm anh không ?"
Cô càng ôm chặt cánh tay anh, im lặng chớp mắt mới đáp: "Em sẽ không ra nước ngoài cùng anh ta."
Thẩm Niệm Lâm bỗng giật mình ngỡ ngàng, nhất thời nhìn Cố Âm nói không lên lời.
Cố Âm buông tay anh ra, cả người không được tự nhiên trước ánh nhìn của anh: "Hôm qua anh uống nhiều rượu, giờ còn đau đầu không ?"
"Đau."
Cố Âm: "......"
Nói vậy cô không tiếp lời nổi luôn.
[Ha ha ha ha ha ha ha ha đau]
[Người đàn ông mạnh mẽ tỏ vẻ đáng yêu, chiêu trí mạng [đầu chó]]
[Lúc nam chính nói đau có chút đáng thương, ôiii]
[Thẩm Niệm Lâm: Vợ ơi, anh đau]
"Vậy đến cũng đến rồi, hay nhân tiện lấy thuốc ở bệnh viện luôn ?"
"Ừm."
Hai người thật sự vào viện lấy thuốc, sau khi lấy thuốc xong Thẩm Niệm Lâm mím môi nhỏ giọng nói với Cố Âm: "Vừa nãy anh không định đẩy anh ta xuống."
"Hả."
"Anh chỉ muốn dọa anh ta."
"....Vậy thì anh ngây thơ quá đi."
"........."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 40: Vợ, anh đau
10.0/10 từ 24 lượt.