Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi

Chương 41: Cô ấy hoàn toàn không biết lão Thẩm vì cô ấy mà hy sinh nhiều thế nào ?

147@-

 
Thẩm Niệm Lâm lấy thuốc xong quay lại công ty, cô vào thăm Quan Dự. Anh ta vẫn đang trong vườn hoa chưa về phòng, như đang phơi nắng, thấy Cố Âm đến cười với cô: "Anh Thẩm không hiểu lầm gì chứ ?"


Lời vừa dứt, khu bình luận oanh tạc.


[Ha ha ha ha ha ha ha ha đúng là đóa hoa sen trắng lớn [đầu chó]]


[Quan Dự đang học theo Bạch Tâm Dật đó sao]


[Cay thế nhỉ, muốn đấm cho phát]


[Các anh các chị đừng cãi nhau vì tôi QAQ]


"......" Cố Âm ho nhẹ đáp, "Không hề."


"Thế thì tốt." Quan Dự nói xong lại rất quan tâm hỏi, "Em đã giải quyết xong chuyện của công ty chưa ?"


"Vẫn chưa." Nhắc đến chuyện này, nhìn cô vẫn rất lo lắng, "Vì không thể dùng bản thiết kế lúc đầu nữa nên tôi phải vẽ lại bản khác, hai hôm nay các đồng nghiệp trong tổ hạng mục đều phải tăng ca."


"Vậy em ở đây giúp anh có khiến công việc bị ảnh hưởng không ?"


Sóng comment thi nhau lướt qua [Có]


Cố Âm nhìn anh ta với vẻ xin lỗi: "Có thể hai ngày tới tôi không thể vào bệnh viện để...."


"Không sao, em bận lo việc của mình trước đi." Quan Dự không còn dáng vẻ nóng nảy mà đã khôi phục lại phong cách điềm đạm tao nhã vốn có, "Mấy hôm nay anh cũng phải chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật, phải làm kiểm tra rất nhiều."


"Ừm." Cố Âm gật đầu.


Quan Dự nhìn cô áy náy: "Anh biết mẹ anh đã nói chuyện đi nước ngoài với em, xin lỗi, yêu cầu của bà ấy không đúng. Em không cần phải khó xử, anh sẽ nói rõ với mẹ anh."


[Giỏi đấy, dùng chiêu lấy lùi làm tiến]


[Nữ chính mà không đi anh ta lại bày trò khác cho xem]


[Anh ta có thể nói mình không thuyết phục mẹ được [đầu chó]]


Cố Âm: "Chuyện đó tôi vẫn đang suy nghĩ, anh bị thương vì tôi nên đương nhiên tôi hy vọng anh có thể nhanh chóng đứng dậy đi được."


Trong lúc cô nói nhận được điện thoại của Cố Từ gọi về công ty họp. Cố Âm xin lỗi Quan Dự: "Công ty gọi tôi về họp."


"Em nhanh đi đi, cần giải quyết vụ thiết kế trước."


"Được."


CÂ đi thẳng từ viện đến công ty, mấy lời cô nói với Quan Dự không hoàn toàn nói dối, vì phương án bổ sung mà tất cả mọi người trong hạng mục đều phải tăng ca hai ngày, nhất là bộ phận phụ trách thiết kế củng Cố Âm.


Cô đã gửi email cho cô giáo và nhận được phản hồi, cô không chỉ thể hiện sự phẫn nộ về chuyện bản thiết kế bị sao chép mà còn đưa cho cô một ít gợi ý mới. Cố Âm dựa theo những đề nghị của cô mà có linh cảm mới, nhân lúc đang dâng trào cảm hứng, cô ngồi lì trong phòng vẽ cả ngày, đến giờ cơm trưa Cố Từ mang đồ đến cho cô mới nhớ ra mình chưa ăn.


Trước khi tan làm cả nhóm dự án họp thêm lần nữa, lần này bước đầu xác định phương án của thiết kế mới, để phòng trường hợp xảy ra chuyện như lần trước mọi cách thức để bảo vệ bản thiết kế được làm chặt chẽ và bảo mật. Hơn nữa công ty nhanh chóng quyết định thời gian công bố hạng mục mới và yêu cầu tất cả mọi người đều phải hoàn thành công việc trước buổi họp báo.


Đây là yêu cầu cứng của công ty, có nghĩa bọn họ sẽ phải làm thêm mỗi ngày cho đến buổi họp báo chính thức. Nhưng so với việc để dự án đổ sông đổ bể thì tình trạng hiện tại khiến mọi người dễ chấp nhận hơn. Sau khi Cố Âm hoàn thành công việc trong tay, ngẩng đầu mới phát hiện trời đã tối.


Cô cầm điện thoại muốn xem có tin nhắn gì không thì phát hiện nó bị tắt nguồn.


Cô lục tìm chiếc sạc dự phòng trong ngăn kéo, cắm sạc cho điện thoại, nó tự khởi động máy, sau khi lên nguồn máy kêu rung rung không ngừng, hiện trên màn hinh hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ.



"......." CÂ bị tình huống này dọa sợ, vội vàng mở xem nhật ký cuộc gọi. Có điện thoại trong nhà gọi đến, của Thẩm Niệm Lâm, thậm chí có cả của Nhạc Dịch Hàm và Bách Ngật. Trước tiên cô gọi lại cho Thẩm Niệm Lâm, chuông vừa reo một tiếng đã có người nhận: "Cố Âm ?"


"Ừm, chiều em bận làm thiết kế suốt không để ý điện thoại bị bắt nguồn, mọi người tìm em có chuyện gì ?" Cô đoán tất cả các cuộc gọi đến cho cô nhiều thế hẳn cùng một việc.


Bên phía Thẩm Niệm Lâm rất im lặng, hình như anh phải giảm tiếng xuống nói nhỏ trả lời cô: "Không sao, chiều nay Nhuận Nhuận bị sốt nhưng giờ đã giảm sốt rồi."


"Nhuận Nhuận bị sốt ?" Cố Âm cuống quýt, nhanh chân bước ra ngoài, "Giờ mọi người đang ở nhà hay bệnh viện ?"


Thẩm Niệm Lâm: "Nhuận Nhuận không muốn ở bệnh viện nên anh đã đưa con về nhà. Em đừng lo lắng quá, nó đã tiêm và uống thuốc rồi, giờ đang ngủ."


"Được rồi, em về nhà ngay đây." Cố Âm cúp điện thoại, không kịp ăn tối bảo lái xe đưa cô về nhà.


Khi về đến nhà cô thấy một chiếc xe không phải xe của nhà họ đang đỗ trong hầm, nhìn màu lòe loẹt thế kia giống của Bách Ngật. Vào đến phòng khách, cô thấy chủ nhân chiếc xe và Nhạc Dịch Hàm ngồi đó, Bách Ngật thấy cô đứng lên chào hỏi, Nhạc Dịch Hàm nhìn cô hừ một cái rồi quay đầu đi.


"Hai người ở đây à." CÂ chào hỏi lại.


Bách Ngật: "Lúc chiều đang nói chuyện cùng lão Thẩm thì nhận được điện thoại nhà báo Nhuận Nhuận bị sốt, chúng tôi lo nên cũng đến đây xem thế nào.|


|Làm phiền mọi người rồi.|


Nhạc Dịch Hàm nghe cô nói vậy, quái gở nói: "Có gì phiền đâu, dù sao lúc Nhuận Nhuận mới sinh cũng do tôi và Bách Ngật giúp đỡ chăm sóc thằng bé, bọn tôi có tình cảm với Nhuận Hi, không giống cô....."


Anh ta nói chưa xong đã bị Bách Ngật húc một cái, Nhạc Dịch Hàm trừng mắt nhìn lại, hung dữ: "Bách Ngật, cậu đánh tôi làm gì? Tôi nói gì sai? Cậu không thấy Nhuận Nhuận sốt nóng đến mức nào còn đòi tìm mẹ hả? Nhìn đáng thương biết bao!"


Cố Âm mím môi: "Chiều nay tôi bận việc, di động không bật nguồn......"


"Em biết, ngày nào chị dâu cũng bận ở bệnh viện chăm sóc Quan Dự mà." Nhạc Dịch Hàm nói xong lại càng thấy tức giận hơn, "Chị có nhiều thời gian chăm người khác nhưng lại không dành thời gian để quan tâm chồng và con trai, Quan Dự vì cứu chị mà bị thương nhưng năm đó lão Thẩm....."


Anh ta nói đến đây, không đợi Bách Ngật đánh đã tự biết dừng lại. Như thể biết mình vừa lỡ miệng, lúng ta lúng túng đứng chỗ đó, sắc mặt Bách Ngật cũng xấu. Cố Âm nhìn hai người họ, trong mắt có sự chấn động nhẹ.


"Năm đó anh ấy bị sao cơ ?" Không muốn cứ thế cho qua chuyện quá khứ, Cố Âm truy hỏi. Bách Ngật túm tay Nhạc Dịch Hàm, nhìn cô cười nói: "Không có gì, không phải chị dâu không biết thằng nhóc này ngốc từ bé. Chị đã về rồi thì chúng em về đây, nhờ chị báo với lão Thẩm một tiếng."


Bách Ngât nói xong nhanh tay kéo Nhạc Dịch Hàm rời đi như sợ chỉ cần chậm một bước nữa thôi là Cố Âm nhai đầu bọn họ. Ngược lại Cố Âm rất để ý những lời Nhạc Dịch Hàm nói vừa nãy, năm ấy Thẩm Niệm Lâm bị sao vậy ?


Nếu bọn họ biết đến sự tồn tại của Nhuận Nhuận thì chắc hẳn họ cũng biết chuyện xảy ra vào năm đó, nhưng mà có gì mà không thể nói cho cô biết ?


Cô đang nghĩ thì Thẩm Niệm Lâm đã xuống. Anh nhìn quanh phòng khách, hỏi cô: "Bách Ngật và Nhạc Dịch Hàm đi rồi ?"


"Ừm." Cố Âm gật đầu, hỏi lại anh, "Nhuận Nhuận sao rồi? Sao tự nhiên lại bị sốt ?"


"Trẻ con sức miễn dịch kém nên dễ mắc bệnh. Con vừa uống thuốc đang ngủ, bác sĩ nói đêm nay có thể sốt lại nên bảo chúng ta chú ý hơn."


"Được." Cố Âm gật đầu, đi theo anh về phòng Nhuận Hi, "Đêm nay em ở lại con trông."


Thẩm Niệm Lâm không muốn để cô trông, tự mình nhận công việc: "Thôi để anh trông đi, anh quen thức đêm, em thì không vậy."


Cố Âm: "Tối qua anh uống nhiều chắc chưa ngủ ngon, tối nay anh nghỉ ngơi đi."


"Vậy còn em ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, nhíu mày, "Gần chín giờ rồi, em ăn tối chưa ?"


"Vẫn chưa, trước lúc tan làm có một cuộc họp kéo dài đến hơn 7 giờ, sau lại bận thêm đến giờ này."


Anh nghe cô nói vậy càng nhíu chặt mày: "Dạ dày em vốn không tốt, còn giày vó nó như thế, để anh bảo nhà bếp làm đồ ăn cho em.|


"Anh ăn chưa ?"


"Anh ăn rồi."



Phương Tuệ im lặng đứng bên trông Nhuận Nhuận: "........."


Hai người không định xem con trai trước à ? ? ?


Trước kia cô ấy nghe người giúp việc trong nhà nói ngày trước bà Thẩm mang thai ngoài ý muốn, còn giấu người trong nhà, gần đây mới đưa đứa nhỏ về.


Giờ xem ra, đứa bé do ngoài ý muốn thật.


Cũng may sau khi ông Thẩm và bà Thẩm ân cần quan tâm nhau chuyện ăn uống thì đã nhớ đến tình trạng con trai mình. Tóc mái trước trán của Cố Nhuận Hy được buộc thành chỏm nhỏ, trên trán trơn bóng đắp một chiếc khăn nhỏ. Chắc do bị sốt, khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé đỏ bừng, Cố Âm lại gần sờ trán con, hôn mấy cái lên mặt bé.


"Nhiệt độ trên người Nhuận Nhuận đang là bao nhiêu ?"


"Vừa đo là 37 độ, mỗi giờ tôi sẽ đo cho bé một lần. Ông chủ bà chủ, tối nay tôi có thể ở lại đây, trước kia khi còn làm bảo vệ ở Dạ Tước tôi thường xuyên thức suốt đêm."


Cố Âm: "Không sao, giường này rất lớn, tối nay tôi ngủ cùng Nhuận Nhuận."


Cô ngồi cạnh giường chốc lát, quản gia lên nói đã chuẩn bị xong cơm tối cho cô, Thẩm Niệm Lâm đi cùng cô xuống ăn cơm rồi mới quay lại phòng Nhuận Nhuận. Tối nay hai người đều ở trong này, không còn chỗ cho Phương Tuệ phát huy năng lực.


Hai người họ mỗi người trông một nửa đêm, mãi đến sáng hôm sau cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.


"Chắc tình trạng của con ổn rồi, em muốn về phòng ngủ bù không ?" TNL giơ tay nâng mặt Cố Âm, ngón cái vuốt nhẹ bên sườn mặt cô.


Cố Âm lắc đầu: "Em phải đến công ty, mấy hôm nay cả nhóm đều làm thêm nhiều. Đúng rồi, chỗ Quách Vĩ cảnh sát có điều tra thêm được gì không ?"


Thẩm Niệm Lâm: "Hắn ta kiên quyết nói do anh mua chuộc nhưng lại không đưa ra được bằng chứng xác thực nào. Có điều không sao, bên này anh điều tra được một ít về hắn, hẳn sẽ có tác dụng."


Cố Âm biết rất rõ thủ đoạn của anh, một khi đã ra tay thì đều nắm chắc phần thắng: "Bên Quách Vỹ anh để ý giúp em, giờ em không có thời gian xem hắn."


"Ừm, yên tâm đi nhưng em không được liều mạng làm việc, cơ thể sẽ không chịu được."


Cố Âm nhìn anh, không nhịn được cười: "Những lời này nghe không có sức thuyết phục nào khi được thốt ra từ miệng Thẩm tổng."


Thẩm Niệm Lâm: "......."


"Mẹ ơi......" Cố Nhuận Hi đang ngủ say trên giường gọi mẹ. Cố Âm lập tức quay qua xem con, thấy bé đang mở mắt nhìn mình, dáng vẻ có chút mơ màng chưa tỉnh ngủ.


"Nhuận Nhuận dậy rồi ?" Cố Âm sờ đầu con, hôn lên mặt bé, "Có thấy khó chịu chỗ nào không ?"


"Dạ, hơi khát nước."


Thẩm Niệm Lâm cầm cốc nước ấm bên cạnh, thổi thổi mấy cái cho bớt nóng, đỡ Cố Nhuận Hi ngồi dậy: "Uống nước đi."


Cố Nhuận Hi uống nước xong, CÂ cầm khăn mặt giúp con lau mặt: "Mẹ xin lỗi Nhuận Nhuận, hôm qua điện thoại mẹ bị tắt nguồn nên không thể về sớm với con."


Cố Nhuận Hi lắc đầu: "Ba nói mẹ đang làm việc, ba bảo con là con trai, phải mạnh mẽ, không thể gặp chuyện gì cũng đòi mẹ."


Cố Âm liếc nhìn Thầm, thật không tin nổi: "Anh nói vậy với con nhỏ ?"


Thẩm Niệm Lâm ra vẻ rất thản nhiên: "Anh nói gì sai không ?"


"Không sai nhưng hơi nhẫn tâm." Cố Âm tặc lưỡi, "Thằng bé đang sốt cao như thế, anh không thể dỗ con hai ba câu à ?"


Thẩm Niệm Lâm: "Ngày trước lúc anh sốt không có ai dỗ anh."


"......" Anh đáp lại một câu ngược lại khiến cô hơi đau lòng. Từ nhỏ Thẩm Niệm Lâm đã ở với ông bà nội, rốt cuộc anh đã vượt qua thời thơ ấu bằng cách nào ?


"Nhuận Nhuận cũng không cần ai dỗ." Như thể muốn biểu hiện rằng mình kiên cường hơn ba, Cố Nhuận Hi gắng gượng tinh thần nói, "Nhuận Nhuận có thể tự mình uống thuốc."



Cố Âm: "......"


Cố Nhuận Hi: "....."


Cố Âm xoa đầu Nhuận Hi, dịu dàng hỏi: "Chỗ Nhuận Nhuận tiêm còn đau không ?"


"Không đau." Cố Nhuận Hi nghiêm túc nói với cô, "Nhuận Nhuận là người đàn ông nhỏ, sau này còn phải chăm sóc mẹ, con không được khóc."


Cố Âm lại nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Cái này cũng do anh dạy ?"


"Ừm, coi như biểu hiện tốt." Anh bế Cố Nhuận Hi lên, "Đi rửa mặt xong xuống ăn sáng cùng ba mẹ."


"Vâng."


Cố Nhuận Hi ăn sáng xong tự mình uống thuốc, đúng là khác một trời một vực với ngày hôm qua yếu ớt phải dỗ. Sau khi uống thuốc thằng bé bắt đầu mệt muốn ngủ, Cố Âm và Thẩm Niệm Lâm đợi con trai ngủ xong mới đến công ty.


Hôm nay lại là một ngày bận rộn nhưng vẫn thoải mái hơn hôm qua chút ít. Khi đến giờ nghỉ trưa, có nhân viên của Thiên Hạ Cư đến đưa cơm cho Cố Âm, cô ngẩn người:"Tôi không gọi cơm, có phải các anh đưa nhầm không ?"


Anh trai giao cơm cười hiền hòa: "Là anh Thẩm gọi cơm giúp cô, anh ấy đặc biệt bảo chúng tôi nhắc cô nhớ ăn cơm."


Cố Từ ở bên cạnh: "Anh Thẩm gọi mấy suất cơm bên anh thế? Chúng tôi vẫn chưa ăn đâu."


Anh trai đưa cơm: "Anh Thẩm chỉ đặt cơm cho bà Thẩm, nếu anh muốn có thể tự mình gọi."


Cố Từ: "......."


Muốn chửi tục :)


Anh Thẩm không biết điều. Cố Từ hùng hổ đi gọi cơm cho mình.


Cố Âm ngồi trong phòng vừa ăn vừa nghĩ đến những lời Nhạc Dịch Hàm nói dở hôm qua.


Thật ra cô vẫn để ý chuyện này.


Cô lấy điện thoại gọi cho Lục Ninh Ninh: "Ninh Ninh, cậu có thể giúp mình hẹn Nhạc Dịch Hàm không ?"


"Nhạc Dịch Hàm ?" Lục Ninh Ninh khá khó hiểu, "Được thì được thôi nhưng sao cậu không tự hẹn anh ta ?"


"Không giấu gì cậu, mình muốn cậu moi chút thông tin từ anh ta."


"Hả?" Lục Ninh Ninh tỉnh táo hẳn lên, "Moi gì cơ ?"


Cố Âm kể lại nhanh một số chuyện, Lục Ninh Ninh rất nhanh hiểu được trọng tâm chính: "Mình hiểu rồi, là chuyện năm đó của Thẩm Niệm Lâm đúng không? Cậu yên tâm, mình xem thời gian rảnh sẽ hẹn anh ta, nhìn anh ta là biết thuộc dạng người dễ moi tin!"


Hai ngày sau Lục Ninh Ninh có lịch trống, cô nàng gọi điện hẹn Nhạc Dịch Hàm ra ngoài nói muốn mời anh ta đi ăn. Vì muốn cuộc nói chuyện riêng tư không muốn bị người ngoài làm phiền nên hẹn trong một phòng riêng ở Thiên Hạ Cư.


Đây là lần đầu Lục Ninh Ninh hẹn Nhạc Dịch Hàm đi ăn, anh ta rất vui mừng chăm chút ăn mặc một hồi. Trước kia anh ta nghĩ Lục Ninh Ninh thích Bách Ngật, hiện tại xem ra không phải cô không có cảm giác gì với anh ta! Mình vẫn còn cơ hội!


Lục Ninh Ninh đã chờ trong phòng từ sớm, cô ấy luôn giữ máy với Cố Âm, đợi lát nữa cô và Nhạc Dịch Hàm nói những gì thì CÂ đều nghe được ở đầu bên kia điện thoại. Sau khi làm tốt công tác chuẩn, Lục Ninh Ninh hơi kích động nói: "Lần đầu mình làm gián điệp, quá k*ch th*ch."


".....Cậu nhớ tuyệt đối không được để lộ sơ hở nhé."


"Yên tâm, tửu lượng của Nhạc Dịch Hàm kém lắm, uống nhiều mấy chén xong còn không để mình muốn làm gì thì làm à ?"


"......" Không đúng, sao mấy lời này nghe hơi không đúng lắm ?


"Đến rồi đến rồi." Lục Ninh Ninh nói nhỏ, đưa tay vuốt tóc nhìn Nhạc Dịch Hàm đi vào, "Nhạc Dịch Hàm, anh đến rồi."



"Ừ." Nhạc Dịch Hàm nhìn cô lại thấy hơi căng thẳng, dù sao đây được coi là buổi hẹn đầu tiên của hai người họ, "Cái đó, trên đường đến đây đi ngang tiệm hoa, tôi thấy hoa này rất đẹp nên mua cho cô một bó."


"À, cảm ơn anh." Lục Ninh Ninh nhận hoa khen "Hoa đẹp lắm", rồi bảo nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, "Tôi nghe nói anh cãi nhau không vui với Cố Âm ?"


Rượu được chuẩn bị sẵn, cô lấy chén rót cho Nhạc Dịch Hàm một ly.


Nhạc Dịch Hàm nghe cô nói vậy thì tức giận cầm chén lên uống ngụm rượu: "Đừng nói nữa, hôm qua Nhuận Nhuận bị sốt cứ đòi tìm mẹ, bọn tôi gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho cô ấy mà không tìm được người."


Lục Ninh Ninh giải thích thay Cố Âm: "Dạo gần đây cô ấy bận......"


"Tôi biết ngày nào chị ấy cũng đến bệnh viện thăm Quan Dự, lão Thẩm vì chuyện này còn uống say như chết ở Dạ Tước!" Dường như Nhạc Dịch Hàm còn căm ghét Quan Dự hơn cả Thẩm Niệm Lâm, nhắc đến tên người này tức giận vỗ xuống bàn, "Gia đình đó còn muốn để chị dâu đi cùng con trai họ ra nước ngoài chữa bệnh đấy!"


Lục Ninh Ninh biết chuyện này nhưng nếu Cố Âm đã nhờ cô ấy theo dõi Quan Dự thì chắc chắn sẽ không đi: "Không phải cô ấy không đồng ý ư ?"


"Vậy nhỡ chị ấy đồng ý và bỏ chồng và con trai mình lại thì sao ?"


"Được được được, anh bớt giận." Lục Ninh Ninh nhân cơ hội rót thêm cho anh ta, "Hôm qua không phải CÂ ở bệnh viện với Quan Dự mà không chăm sóc Nhuận Nhuận được, gần đây công ty cô ấy xảy ra chuyện nên rất bận."


Nhạc Dịch Hàm đã nghe chuyện bản thiết kế từ chỗ Thẩm Niệm Lâm, anh ta lầm bầm hai tiếng vẫn không nhượng bộ: "Lão Thẩm không bận hơn cô ấy chắc? Vẫn phải về nhà chăm sóc con trai đấy."


"Thế nếu anh ta đã về thì sao cứ bắt Cố Âm phải về nữa? Vì cô ấy là mẹ, một hai cứ phải phải hy sinh nhiều hơn Thẩm Niệm Lâm thì mới được công nhận là người mẹ tốt ư ?"


"......Không phải, ý tôi không phải thế."


"Anh có ý đó, có phải anh nghĩ phụ nữ nên đặt chuyện gia đình lên đầu, anh thấy sự nghiệp của phụ nữ không đáng để tâm, không quan trọng bằng sự nghiệp của đàn ông."


"Tôi không......"


"Đàn ông có thể vì công việc mà không để ý gia đình nhưng phụ nữ thì không được! Người nào làm như thế sẽ bị người người chỉ trích, đúng không!"


"...." Cố Âm nhỏ giọng nhắc nhở trong điện thoại, "Lạc đề rồi."


"Ừmmm." Đúng lúc đĩa salad được mang lên, Lục Ninh Ninh gắp một đũa salad thả vào bát Nhạc Dịch Hàm, "Ăn thử đi."


"Ừ ừ." Nhạc Dịch Hàm mơ hồ cầm đũa gắp đồ ăn, nói, "Thật sự ý tôi không phải vậy, tôi ủng hộ phụ nữ nên có sự nghiệp của riêng mình! Hôm qua tôi nói mấy lời đó với chị dâu vì khoảng thời gian này tâm trạng dồn nén nhiều....."


"Tôi biết, ăn đi ăn đi." Lục Ninh Ninh nói xong lại rót thêm rượu, "Nào, hai chúng ta cùng uống."


"Được, uống!"


Chưa được mấy lượt, Nhạc Dịch Hàm đã bị Lục Ninh hạ gục nằm sấp xuống bàn.


"Cố Âm, anh ta nằm xuống bàn rồi còn chưa kịp động vào đồ ăn nóng."


".....Cậu hỏi chuyện Thẩm Niệm Lâm đi."


"Ừm ừm." Lục Ninh Ninh vỗ vỗ Nhạc Dịch Hàm, "Hôm qua anh nói Thẩm Niệm Lâm bị sao cơ ?"


"Hả? Thẩm Niệm Lâm gì ?" Nhạc Dịch Hàm mơ màng nhìn cô, lại cầm rượu mời cô, "Nào, uống đi!"


"Được được được." Lục Ninh Ninh nói qua loa cho có lệ, thay đổi cách hỏi khác, "Chính là Quan Dự....."


"Cô đừng nhắc đến hắn trước mặt tôi!" Nhạc Dịch Hàm vỗ mạnh xuống bàn, "Nhắc đến anh ta tôi sẽ tức giận! Ha, anh ta bị tàn chân vì cứu chị dâu, anh ta giỏi quá chắc? Có muốn tôi ban tặng anh ta cái cờ thưởng không hả ? ?"


Lục Ninh Ninh: "......"


Nhìn ra được tình anh em giữa Nhạc Dịch Hàm và Thẩm Niệm Lâm rất tốt.


"Hừ, chị dâu cũng thật là, mới có vậy đã bị hắn làm cho cảm động? Chị ấy vốn không biết lão Thẩm đã hy sinh vì chị ấy nhiều thế nào!" Nhạc Dịch Hàm nhắc đúng chỗ kích động không thôi, tự rót rượu cho mình xong dứt khoát đặt mạnh chai rượu xuống bàn, "Năm đó lão Thẩm vì chị ấy phải nằm trên giường bệnh suốt hai năm, chị ấy có chăm sóc cậu ấy được ngày nào không!"
 


Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi Story Chương 41: Cô ấy hoàn toàn không biết lão Thẩm vì cô ấy mà hy sinh nhiều thế nào ?
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...