Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 39: Nếu bị thủng dạ dày, Cố Âm sẽ không đi à ?
185@-
Lòng bàn tay Thẩm Niệm Lâm ấm áp, bao bọc đầu ngón tay hơi lạnh của Cố Âm, Cố Âm cảm giác tim mình dần thỏa hiệp: "Em biết công ty đã sắp xếp điều tra người tham gia hạng mục, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhìn cô, "Anh sẽ giúp em điều tra bên tập đoàn Đại Phong từng tiếp xúc với những ai."
Cố Âm biết quan hệ giữa Thẩm Niệm Lâm và ba luôn không tốt, thậm chí lúc bọn họ kết hôn ba anh không đến tham dự buổi lễ. Nhưng xuất phát lo lắng từ nhiều phía, Thẩm Niệm Lâm luôn thầm để ý hướng phát triển của Thẩm Bình Phong. Trong cuộc họp báo sáng nay, Thẩm Niệm Lâm chú ý xem, lúc đó anh không nhận ra bản thiết kế của Cố Âm, chỉ thấy lạ không biết tại sao tập đoàn Đại Phong đột nhiên nhúng tay chen vào mảng bất động sản, giờ xem ra chuyện này đã có mưu tính từ trước.
"Cô Cố, có thể đưa đồ ăn lên chưa ?" Nhân viên phục vụ lễ phép gõ cửa hỏi. Cố Âm gật đầu, "Đưa đồ ăn lên đi."
"Vâng."
Vì chỉ có hai người nên cô không gọi quá nhiều món, sau khi món ăn được bày lên bàn, Thẩm Niệm Lâm vừa lấy thức ăn cho cô vừa nói: "Đúng rồi, đã có kết quả kiểm tra tinh thần của Bạch Tâm Dật."
Cố Âm dừng đũa hỏi: "Sao rồi."
"Bác sĩ nói tinh thần cô ta gặp vấn đề thật."
[Chắc chắn Bạch Tâm Dật giả vờ!]
[Không lẽ kiểm tra và đánh giá cũng làm giả hết à!]
[Bệnh của Bạch Tâm Dật đến đúng lúc thật đấy]
[Trước kia không phải nhiều người nói tâm lý Bạch Tâm Dật có vấn đề à? Giờ tinh thần cô ta bị hỗn loạn cũng bình thường mà]
Cố Âm hỏi lại anh: "Cô ta có thể giả vờ mình bị bệnh không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát kiểm tra rất chuyên nghiệp, không dễ gì qua mặt được họ nhưng cũng không thể khẳng định sẽ không có."
"Vậy cô bị bị xử lý thế nào ?"
"Được đưa đến bệnh viện tâm thần ở ngoại thành." Thẩm Niệm Lâm nhìn cô hỏi, "Chiều nay em có thời gian không? Anh đưa em đến đó nhìn qua."
"Được."
Hai người ăn xong, Cố Âm đi cùng Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện tâm thần anh nói lúc nãy. Bệnh viện này không lớn lắm, đứng sừng sững một mình ở ngoại thành, trông có vẻ hoang vắng, cảm giác âm u. Cố Âm chưa từng đến những nơi thế này, trên đường đi hầu như cô và Thẩm Niệm Lâm không gặp ai, chỉ thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng to nhỏ của bệnh nhân.
[Ối mẹ ơi, rõ ràng ban ngày ban mặt mà tôi nổi cả da gà]
[Đêm đến có thể phiêu lưu mạo hiểm đi nhà ma ở đây]
[Nhớ lại trước kia cảnh Bạch Tâm Dật ngồi trước gương chải đầu [che mặt] cô ta hợp với nơi này đến lạ]
[Chỗ như âm phủ chắc cô Bạch thích lắm]
"Phía trước là phòng bệnh của Bạch Tâm Dật." Thẩm Niệm Lâm đến trước một phòng thì dừng lại. Cố Âm tiến lên nhìn, cánh cửa được làm bằng kim loại, trên cửa lắp khóa điện tử trông khá phức tạp. Trên cánh cửa có một ô cửa nhỏ kéo được, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, Thẩm Niệm Lâm kéo ô cửa đó lên, xuyên qua đó nhìn vào bên trong: "Bạch Tâm Dật ở trong đó."
Cố Âm cũng nhìn vào, Bạch Tâm Dật ở trong phòng, trên người mặc bộ quần áo riêng của bệnh viện, ngồi trên giường bệnh màu trắng cầm lược chải đầu. Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ rất nhỏ, ở tít trên cao, chỉ có ít ánh sáng chiếu vào.
[Mịa cô ta thích chải đầu thật đấy]
[Tôi thấy cô ta cũng khổ quá, vốn là một người giỏi giang, cứ phải đâm đầu tìm đến cảnh đen tối]
[Do cô ta tự làm tự chịu]
"Người nhà họ Quan đã đút lót quan hệ ở chỗ này rất ổn, chắc chắn Bạch Tâm Dật ở đây sẽ không được tốt lành gì, càng không thể chạy ra ngoài." Thẩm Niệm Lâm nhìn Cố Âm nói, "Cho dù cô ta giả vờ đi nữa thì ở trong này mấy năm sẽ điên thật."
[Cô ta có ý đồ gì đây, ngồi tù không tốt hơn ngồi trong này à]
[Tôi cũng thấy thế [che mặt] ít ra ngồi tù có thể hít thở khí trời]
[Ngồi tù còn được học nghề đấy!]
[Nơi đó hỏi @Triệu Húc]
[Có khi cô ta điên thật đó! Chấp niệm của cô ta quá lớn!]
Cố Âm kéo tấm cửa nhỏ xuống, không nhìn nữa: "Chúng ta đi thôi."
"Được." Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô rời khỏi đó.
"Anh đưa em về nhà trước nhé ?" Trên đường về, Thẩm Niệm Lâm hỏi Cố Âm. Cô lắc đầu: "Đưa em đến công ty đi, giờ bản thiết kế kia không dùng được, em phải làm lại bản mới."
May ngay từ đầu cô đã nghĩ mấy phương án khác nhau, bản thiết kế đầu tiên không dùng được nữa nhưng có thể dùng mấy bản kế hoạch khác để cấp cứu tình hình.
"Được." Thẩm Niệm Lâm đưa Cố Âm về công ty xong cũng tự về công ty mình. Suốt cả buổi chiều Cố Âm chỉ tập trung sửa chữa phương án mới, bản thiết kế căn hộ nhỏ chủ yếu dùng những ưu điểm của nó để tạo ra một không gian rộng lớn, vì thế cô đã cố gắng thiết kế để tiết kiệm không gian nhiều nhất có thể. Cô rất hài lòng với bản thiết thiết kế gốc, giờ muốn làm một bản tốt hơn bản đó thì phải tốn rất nhiều công sức và trí óc.
Cô đang ở công ty vì muốn hoàn thiện mà nghĩ đến trọc đầu thì Cố Từ vội vàng chạy đến tìm: "Đã tìm được người lấy trộm bản vẽ."
Cố Âm ngẩn người, ngẩng đầu: "Nhanh vậy à ?"
"Phải cảm ơn khoa học kỹ thuật, may công ty chúng ta lắp camera ở khắp nơi." Mặc dù tên trộm bản thiết kế rất cẩn thận nhưng sau khi điều tra qua camera đã nhanh chóng khoanh vùng một số mục tiêu, "Chúng ta tiến hành nói chuyện 1:1 với các nhân viên, tâm lý người đó yếu không chịu được, mới hỏi mấy câu đã khai."
"Là ai ?"
"Tiểu Quách trong tổ dự án."
Tiểu Quách mà Cố Từ nói tên đầy đủ là Quách Vĩ, đã làm việc ở công ty nhiều năm, Cố Âm nhíu mày, hỏi: "Quách Vĩ? Hắn nói gì ?"
Cố Từ nhìn cô muốn nói lại thôi: "Hắn nói do Thẩm Niệm Lâm đưa hắn tiền sai hắn làm như vậy."
Cố Âm càng nhíu chặt mày, chuyện này chỗ nào cũng thấy lạ: "Giờ hắn đang ở đâu ?"
"Vẫn đang trong phòng nói chuyện, bảo vệ công ty đang canh ở đó."
"Em đến đó xem." Cố Âm nói với Cố Từ, đi cùng anh ấy đến gặp Quách Vĩ đang đợi trong phòng. Một mình hắn ta ngồi bên trong, nhìn qua có vẻ nóng lòng, nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay lại thấy Cố Âm và Cố Từ vào, lập tức mở miệng cầu xin bọn họ tha thứ: "Hai vị Cố tổng, tôi biết tôi sai rồi! Chuyện này do tôi sai, ngay từ đầu tôi đã từ chối nhưng Thẩm Niệm Lâm cho tôi rất nhiều tiền!"
Cố Âm quan sát anh ta mấy lần, hỏi: "Anh nói Thẩm Niệm Lâm cho anh tiền ?"
"Đúng vậy, do anh ta ép tôi!"
"Anh có chứng cứ xác mình hai người liên lạc với nhau không ?"
Quách Vĩ vội la lên: "Mấy đồ như thế sao tôi dám giữ lại!"
"Vậy tài khoản anh nhận tiền đâu ?"
Vì để an toàn anh ta đưa cho tôi tiền mặt còn hứa hẹn sau khi tôi rời khỏi Cố thị về sau có thể vào Đại Phong làm giám đốc.
Cố Âm nhìn anh ta: "Hai người thực hiện giao dịch ở chỗ nào ?"
"Anh ta hẹn tôi gặp mặt ở Tam Cầm Loan."
"Một mình anh ấy đến ?"
"Đúng."
"Ngày mấy tháng mấy ?"
"......" Quách Vĩ im lặng chớp mắt, một lúc sau mới nói, "Tôi không nhớ thời gian cụ thể."
Cố Âm cười khẽ: "Không nhớ? Một ngày quan trọng như thế, nếu là tôi thì mỗi năm sẽ ăn mừng một lần vào những ngày thắng thầu."
"......" Bỗng Quách Vĩ kích động muốn bổ nhào về phía hai người, bảo vệ đang canh giữ vội đè hắn xuống. Quách Vĩ bị bảo vệ giữ giãy dụa kịch liệt: "Hai vị Cố tổng, tôi thật sự biết sai rồi, hai người tha cho tôi lần này đi."
Cố Âm nhìn hắn, không cảm xúc: "Nếu anh đã một mực khẳng định Thẩm Niệm Lâm sai thì báo cảnh sát giải quyết đi."
"Báo cảnh sát ?"
"Tội của anh cấu thành tội phạm thương mại, báo cảnh sát không để anh chịu tội oan chứ ?"
"Cố tổng, tôi sai thật rồi, hai người đừng báo cảnh sát!"
Cố Từ ra hiệu bảo vệ đè hắn lại, sắc mặt không tốt nói chuyện với Quách Vĩ: "Sớm biết có ngày hôm nay còn làm chuyện đó? Lại còn muốn đến Đại Phong làm giám đốc? Tôi thấy anh nên vào nhà giam làm giám đốc!"
Cố Từ nói bảo vệ canh giữ Quách Vĩ đợi cảnh sát đến, đi theo Cố Âm ra ngoài: "Em vẫn nhận định không phải do Thẩm Niệm Lâm làm ?"
Cố Âm: "Nếu do Thẩm Niệm Lâm làm thật thì với thủ đoạn làm việc của anh ấy sẽ không để lại nhiều sơ hở thế đâu. Còn nếu anh ấy để lại sơ hở khi làm việc thì sao ó được địa vị ở nhà họ Thẩm đến hôm nay ?"
Cố Từ nghĩ cũng đúng, nếu Thẩm Niệm Lâm muốn làm thì không thể nào bị phát hiện nhanh đến vậy.
"Tại sao Quách Vĩ lại muốn hại nó ?"
Cố Âm: "Tạm thời em cũng không biết, đợi sau khi cảnh sát tham gia chắc là sẽ điều tra thêm được, dù sao mấy lời Quách Vĩ vừa nói có rất nhiều lỗ hổng."
"Ừ, về phía Quách Vỹ anh sẽ theo dõi sát sao, việc của em là tập trung vào công việc, nhanh chóng thực hiện bản thiết kế mới. Hạng mục này chúng ta đầu tư bỏ rất nhiều công sức, không thể để nó đổ xuống sông xuống bể hết được."
"Em biết, em đang định mang bản vẽ của em đến cho thầy em xem, hy vọng bà ấy cho em xin ít ý kiến."
"Thế thì tốt." Thầy Cố Âm là một trong những chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực này, chỉ cần bà ấy cho mấy gợi ý thay đổi là đã thu được lợi khá nhiều.
Hai người nói chuyện xong, Cố Âm quay lại phòng làm việc của mình, cô nhìn mấy bức vẽ trước mặt, tạm thời không có linh cảm nhưng chợt nhớ ra chuyện khác. Cô lấy điện thoại gọi cho Lục Ninh Ninh.
"Cố Âm, chuyện gì thế ?" Lục Ninh Ninh ra ngoài hành lang bệnh viện để nghe điện thoại. Cố Âm hỏi cô ấy: "Mình nhớ xung quanh mấy phòng bệnh VIP đều có camera, cậu có thể giúp mình điều tra xem mấy hôm nay có những ai đến thăm Quan Dự không ?"
Lục Ninh Ninh ngẩn người hỏi lại: "Cậu đi điều tra Quan Dự? Đã xảy ra chuyện gì à ?"
"Chỉ là mình muốn hiểu rõ hơn một số việc, cậu có thể xem camera giúp mình không ?"
"Tất nhiên được rồi nhưng theo như mình biết, hầu như Quan Dự không cho người khác vào thăm, một thời gian lâu đến nay ngoài bác sĩ và nhân viên y tế thì chỉ có ba mẹ anh ta và cậu đến phòng đó."
Cố Âm không nói gì như đang suy nghĩ. Lục Ninh Ninh nói tiếp: "Hình ảnh quay trong camera không được truyền ra bên ngoài, nếu cậu muốn xem thì phải đến bệnh viện mới được."
"Được, giờ mình sẽ qua tìm cậu. Đúng rồi, cậu phải giữ bí mật chuyện này giúp mình, không được để những người khác biết nhất là người nhà họ Quan."
"Yên tâm đi! Mình rất kín miệng. Đợi lát nữa cậu đến mình sẽ bí mật dẫn cậu đi xem."
"Ừm, cảm ơn cậu, Ninh Ninh."
"Haiz, cậu khách khí gì chứ. Nếu cậu cứ muốn cảm ơn mình thì lần sau giúp mình hẹn Bách Ngật đến đi."
Cố Âm: "......"
[Cuối cùng nữ chính cũng đứng lên!]
[Gào thét tôi xem tiếp được! Cược 5 hào chắc chắn Quan Dự hại nam chính!]
[Tôi cá lớn một lần, tôi ra 1 đồng [đầu chó]]
[Nam phụ mau hết đất diễn đi, tự mình tìm chỗ chết, nữ chính mặc kệ anh ta đi!]
Mặc dù mọi người đều comment nói chắc chắn chuyện này liên quan đến Quan Dự nhưng sau khi Cố Âm đến bệnh viện, hai người cùng xem video theo dõi qua camera thì phát hiện không có ai khác đến thăm Quan Dự.
"Trước khi cậu tới, tớ đã xem một lần cùng họ, quả thực chỉ có mấy người bọn cậu đến." Lục Ninh Ninh nói xong thì sát lại gần Cố Âm nói nhỏ, "Hình như Thẩm Niệm Lâm cử người theo dõi sát sao phòng bệnh của Quan Dự, nếu có người khác đến tiếp xúc với anh ta thì chắc hẳn Thẩm Niệm Lâm cũng sẽ nhận được tin."
Cố Âm nhìn chăm chú vào video theo dõi, hơi nhíu mày: "Vậy nếu không phải gặp trực tiếp Quan Dự thì sao ?"
Nếu Quan Dự chỉ gặp mẹ của anh ta, vậy thì dì Tôn có thể truyền lời thay.
[Mẹ Quan Dự chẳng phải đèn cạn dầu, biết đâu cũng tham dự cũng nên]
[Chính xác, giờ mỗi ngày Quan Dự chỉ ở bệnh viện, chuyện bên ngoài chắc đều phải thông qua mẹ anh ta mới biết được.]
[Có khi nào nhân viên trong bệnh viện bị mua chuộc không ?]
[Nhỡ may Thẩm Niệm Lâm làm thật thì sao ?]
[Không thể nào không thể nào, đừng nói có người thật sự tin do nam chính làm đó chứ ?]
[Nam chính đã nói không phải anh ấy [xem thường], nam chính ngắm trúng cái tên họ Quách kia á? [xem thường]]
[Ui, giờ nam chính được đối xử tốt vậy à? Tôi nhớ lúc đầu mọi người mắng anh ta nhiều lắm mà]
[Giờ đang chuẩn bị chuyển sang mắng nữ chính [đầu chó]]
[Không được mắng Âm Âm của chúng tôi! [tức giận]]
Cố Âm xem thêm một lúc vẫn không phát hiện gì mới, chỉ có thể nhờ Lục Ninh Ninh dành thời gian để ý phòng Quan Dự giúp: "Nếu có người đến thăm anh ta, cậu báo mình một tiếng nhé."
"Được, yên tâm đi." Lục Ninh Ninh dẫn Cố Âm ra ngoài phòng theo dõi, lúc này trời đã tối: "Đã muộn rồi, cậu về trước đi, bên bệnh viện có mình."
"Ừm, cảm ơn cậu."
Lúc Cố Âm về đến nhà, hai ba con đang đợi cô ăn cơm. Thẩm Niệm Lâm nhìn trạng thái mệt mỏi của cô, quan tâm hỏi: "Chuyện bản thiết kế thế nào ?"
Cố Âm: "Đã tìm được người tiết lộ bản vẽ ra ngoài."
"Em báo cảnh sát rồi, họ đã đưa hắn đi, có thể cảnh sát sẻ hỏi ra được gì đó."
"Ừm. Em gửi anh mấy tài liệu về người đó, anh sẽ tìm người điều tra thêm."
Cố Âm gật đầu, cầm đũa: "Ăn cơm đã."
Tối nay Cố Âm ngồi làm thiết kế thêm một lúc mới ngủ, hôm sau cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, đến bệnh viện thăm Quan Dư như những ngày bình thường. Quan Dự thấy cô hỏi luôn chuyện hôm qua. Cố Âm trả lời: "Tôi đang đảm nhận một dự án, bản thiết kế bị lộ ra ngoài nên chắc hai hôm tới sẽ rất bận."
Quan Dự nghe xong, nhíu mày hỏi: "Tại sao thiết kế bị tuồn ra ngoài? Do người trong công ty làm ?"
"Ừm, đã tìm được người."
"Vậy thì tốt." Quan Dự gật đầu, nghĩ giúp Cố Âm, "Bản vẽ bị tiết lộ cho ai? Ra tay từ phía bọn họ sẽ điều tra được nhiều thông tin hơn."
Cố Âm im lặng một lúc mới nói: "Tập đoàn Đại Phong."
"Tập đoàn Đại Phong ?" Anh ta nhìn cô, hơi ngạc nhiên, "Công ty của ba Thẩm Niệm Lâm ?"
"Ừm." Cố Âm gật đầu, tiếp tục giữ im lặng.
Quan Dự do dự nhìn cô một lát, hỏi: "Công ty nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm đúng không ?"
Cố Âm lại gật đầu: "Thật ra người bắt được một mực cam đoan do Thẩm Niệm Lâm mua chuộc hắn yêu cầu hắn làm vậy. Hiện giờ mọi người đang đồn đoán khắp công ty."
Quan Dự mím môi, lưỡng lự nói: "Cố Âm, có thể những lời anh nói em không thích nghe, nhưng từ trước đến nay, tác phong làm việc của Thẩm Niệm Lâm luôn như vậy. Vì để đạt được mục đích, anh ta làm những chuyện như thế không lạ gì."
[Chu choa, tự nhiên giở cái giọng điệu đó vào lúc này ? [xem thường]]
[Quan Dự mới là người yêu nam chính nhiều ấy, tràn đầy nhiệt huyết bêu xấu nam chính [buồn cười]]
[Biết người ta không thích nghe còn nói]
[Ê không phải, mắc gì nữ chính phải nói chuyện này với anh ta ?]
[Chắc nhằm mục đích để Quan Dự nghĩ đã đạt được mục đích và thả lỏng cảnh giác [đầu chó]]
[À ra là giờ nữ chính và nam phụ thi nhau diễn xuất à [cười khóc]]
Cố Âm nói chuyện thêm với Quan Dự mấy câu, mẹ Tôn đến thăm thấy tinh thần con trai tốt hơn nhiều, trong lòng bà rất vui mừng. Quả nhiên, Cố Âm là thuốc chữa bệnh của Quan Dự.
Mặc dù trong thâm tâm bà ta không thích Cố Âm nhưng cô có thể giúp Quan Dự chữa khỏi bệnh, bà ta vẫn du di chấp nhận được.
Ai bảo con trai bà thích cô ta.
"Cố Âm, con ra đây với dì một lúc." Mẹ Quan Dự cười dắt Cố Âm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện. Cố Âm đi theo bà ta, đứng ngoài hành lang hỏi: "Dì Tôn, dì gọi cháu ra đây có chuyện gì không ?"
Dì Tôn: "Cố Âm à, dạo này may có cháu chăm sóc, tinh thần của Quan Dự đã khá hơn rất nhiều, tích cực điều trị hơn trước đây, thật sự cảm ơn cháu nhiều."
"Dì Tôn dì đừng khách sáo, việc cháu nên làm. Dù sao anh ấy vì cứu cháu nên mới bị thương."
Dì ấy nắm tay cô, vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay: "Cháu biết không khoảng thời gian này nhà dì đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ trong nước và nước ngoài trên khắp thế giới. Bác sĩ Tống giúp nhà dì mở một buổi hội chẩn online, mời thêm mấy bác sĩ nổi tiếng quốc tế tham gia. Vừa rồi ông ấy với với dì kết quả hội chẩn khả quan, bọn họ có phương án điều trị chân cho Quan Dự, về sau muốn sắp xếp mấy cuộc phẫu thuật cho thằng bé, nếu như mổ thành công thì khả năng có thể hồi phục đi lại rất lớn."
"Thật sao? Thế thì quá tốt." Cố Âm thật lòng thấy vui mừng, bỏ qua chuyện không biết Quan Dự có phải người đứng sau chuyện bản thiết kế hay không nhưng sự thật chân anh ta không thể đi lại vì cứu cô. Cô luôn hy vọng anh ta được chữa khỏi, như thế bản thân cô sẽ không cảm thấy mình mắc nợ.
Bà ta cười: "Đúng vậy, cả dì và ba nó đều rất mừng. Nhưng hiện tại có một vấn để, bác sĩ Tống đề nghị chúng ta ra nước ngoài để trị liệu vì bác sĩ chính tham gia ca mổ là giáo sư ở nước ngoài."
Cố Âm ngẩn người, gật đầu: "Nếu bác sĩ Tống đã nói vậy thì ra nước ngoài điều trị sẽ tốt hơn."
"Nhà dì cũng nghĩ vậy nhưng dì sợ sau khi sang đó cảm xúc của Quan Dự lại không ổn nên....." Bà ta nhìn Cố Âm, nắm tay cô thật chặt, "Có thể yêu cầu của di hơi quá đáng, dì hy vọng cháu có thể đi cùng Quan Dự sang nước ngoài."
[Ha ha ha ha ha cười mệt, bị mình đoán trúng luôn]
[Người nhà này da mặt giày phải biết, không thấy người ta đã lấy chồng lập gia đình rồi à ?]
[Eo nôn vào, đéo gì muốn nữ chính đi cùng, bà tìm Bạch Tâm Dật đi kìa, cô ta sẽ chải đầu cho con bà luôn]
[Nói đến chải đầu lại khiến tớ cười chết ha ha ha ha]
[Âm Âm đừng đi mà! Cô đi thì Thẩm Niệm Lâm phải làm sao! Nhuận Nhuận phải làm sao!]
[Còn Nguyên Bảo nữa!]
[Hay đấy, nếu đi là bỏ chồng bỏ con và bỏ cả chó của mình]
[Chắc nữ chính không đi đâu, không phải cô ấy đang nghi ngờ Quan Dự à ?]
Cố Âm nghĩ một lúc, hỏi: "Dì Tôn, mọi người định lúc nào sẽ đưa Quan Dự sang bên đó ?"
Mẹ Quan Dự: "Giờ đang bắt đầu làm bổ sung một số giấy tờ, còn chỗ bệnh viện bên nước ngoài đã chuẩn bị trước rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng nữa có thể qua đó."
Cố Âm gật đầu: "Dì cho cháu chút thời gian suy nghĩ được không ạ? Cháu sẽ nhanh chóng cho dì câu trả lời thuyết phục."
"Được, dì chờ tin tốt từ cháu." Bà ta cười nói.
Sau khi mẹ Quan Dự đến bệnh viện, Cố Âm không ở lại đây nữa mà quay lại công ty tiếp tục bận việc. Không lâu sau bên phía Thẩm Niệm Lâm cũng nhận được được tin biết chuyện Quan Dự chuẩn bị ra nước ngoài điều trị.
Tước Dạ vừa mở cửa, Thẩm Niệm Lâm đã ngồi trong phòng VIP nốc hết mấy cốc rượu. Hai người Bách Ngật và Nhạc Dịch Hàm đều ở đó, nhìn anh uống không dừng, Bạch Ngật không nhịn nổi nữa: "Mình nói này, nếu cậu lo chị dâu sẽ theo Quan Dự ra nước ngoài không bằng đến hỏi trực tiếp chị ấy có phải xong rồi không? Ngồi trong này buồn bực uống rượu được gì đâu ?"
"Đúng thế, dù bình thường người này không nói tiếng người nhưng mấy lời này rất có lý." Hiếm khi Nhạc Dịch Hàm buông xuống mối hận tình cảm, thống nhất đứng cùng một chiến tuyến với Bách Ngật: "Không phải cậu biết số điện thoại chị dâu à? Đưa đây để tôi gọi giúp."
Nhạc Dịch Hàm cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Cố Âm, Thẩm Niệm Lâm giơ tay gạt phăng điện thoại đi, cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Mình hơi sợ."
Hai người còn lại nhìn nhau, như nghe được bí mật động trời nào đó, khiếp sợ nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Mình không nghe nhầm đấy chứ? Một người máu lạnh tàn nhẫn, lòng gan dạ sắt giết người không chớp mắt như lão Tam đây cũng có lúc biết sợ ?"
Thẩm Niệm Lâm không thèm để tâm lời trêu chọc đó, tiếp tục uống: "Mình không dám hỏi cô ấy, sợ nếu cô ấy thật sự có ý định đi không biết phải làm sao ?"
Bách Ngật chậc chậc mấy tiếng, cầm ly rượu uống: "Thế chỉ cần nhốt người lại, không phải cậu chưa từng làm, trước lạ sau quen."
"Lần này không giống." Thẩm Niệm Lâm khoát tay, người thấm chút men say, "Quan Dự bị thương tật ở chân vì cứu cô ấy, mình rất hiểu Cố Âm, không dễ để tự vượt qua thâm tâm mình."
Nhạc Dịch Hàm: "Đó là do chị ấy nghĩ không thông, người trước đã nói 'Cậu ta mất đi một chân nhưng cậu mất đi cả tình yêu!', như thế tính ra vấn đề của cậu mới nghiêm trọng."
(*) Đại loại chỗ này lấy cảm hứng từ một câu thoại của nhân vật Phí Vân Phàm trong Một thoáng mộng mơ:
|| Cô khi đó chẳng qua chỉ mất đi một chân, nhưng Tử Lăng thì sao? Cô ấy đã mất nửa cuộc đời. Chưa nói tới chuyện vì cô mà cô ấy mất đi tình yêu.
Bách Ngật giật giật khóe miệng, sửa lại cho đúng: "Quan Dự mất cùng lúc cả hai chân."
"Còn lão Thẩm vừa mất đi tình yêu của mình, vừa mất cả mẹ của con trai."
"......." Bách Ngật lười tranh cãi với cậu ta, giữ lại cốc rượu trong tay Thẩm Niệm Lâm, "Cậu không thể uống nữa, uống tiếp sẽ thủng cả dạ dày."
"Thủng dạ dày ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta hỏi, "Nếu bị thủng dạ dày, Cố Âm sẽ không đi à ?"
Bách Ngật: "......."
Tình yêu khiến người ta mất trí! Tình yêu khiến người ta mất trí mà!
"Từng có một nhà triết học nói, yêu đương là đang tự sát từ từ." Bách Ngật cảm thán.
Nhạc Dịch Hàm ngồi cạnh hỏi với vẻ mặt tò mò: "Vị triết học nào nói vậy? Sao mình chưa nghe qua."
Bách Ngật: "Mình."
Nhạc Dịch Hàm: "......."
"Không thể để lão Thẩm tiếp tục uống nữa, cứ thế này sẽ phải vào viện mất."
Nhạc Dịch Hàm: "Cứ mặc kệ cậu ta, có khi cậu ta muốn vào viện rồi đấy, dù chiêu khổ nhục kế hơi tầm thường nhưng vẫn dùng được."
Bách Ngật nhíu mày, đứng dậy lấy rượu trong tay Thẩm Niệm Lâm: "Sức khỏe cậu ta người khác không biết, cậu không rõ tình hình thế nào à? Cậu ta chịu được sự giày vò đó không ?"
Nhạc Dịch Hàm nghĩ gì đó cũng nhăn mặt: "Chị dâu làm mấy chuyện như thế không được! Cứ cho Quan Dự bị thương vì cứu chị ấy nhưng chị dâu đừng quên mình đang là vợ của Lão Thẩm và là mẹ của Nhuận Nhuận!"
Anh ta vừa dứt lời đã bị Thẩm Niệm Lâm la: "Mình vừa nghe thấy cậu mắng Cố Âm ?"
"......." Nhạc Dịch Hàm bị cậu ta chọc cho tức chết, "Mình đang mắng mình, được chưa! Đúng là ăn no rảnh rỗi mới quan tâm chuyện lục đục gia đình cậu!"
Bản thân ngay đến cả người yêu còn không có mà phải ở chỗ này suy nghĩ lo lắng cho người có vợ có con!
"Đỡ cậu ta ra ngoài trước, mình gọi chị dâu đến đón."
Bách Ngật muốn gọi cho Cố Âm nhưng lại bị Thẩm Niệm Lâm gào lên mắng: "Không được gọi cho Cố Âm!"
"......." Bách Ngật sợ cậu ta quá rồi, "Con mẹ nó cậu có bản lĩnh thì đi mắng Cố Âm đi, gào thét trước mặt bọn mình có ích gì."
Nhạc Dịch Hàm vừa đỡ Thẩm Niệm Lâm vừa cười nhạo người nào đó: "Không phải cậu chỉ dám nói nhân lúc cậu ta đang say thôi sao, đợi người này tỉnh táo cậu thử nói lại câu đó xem."
"......" Thế không cần, anh ta còn muốn sống trong yên lành.
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Lòng bàn tay Thẩm Niệm Lâm ấm áp, bao bọc đầu ngón tay hơi lạnh của Cố Âm, Cố Âm cảm giác tim mình dần thỏa hiệp: "Em biết công ty đã sắp xếp điều tra người tham gia hạng mục, chắc sẽ có kết quả nhanh thôi."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm gật đầu, nhìn cô, "Anh sẽ giúp em điều tra bên tập đoàn Đại Phong từng tiếp xúc với những ai."
Cố Âm biết quan hệ giữa Thẩm Niệm Lâm và ba luôn không tốt, thậm chí lúc bọn họ kết hôn ba anh không đến tham dự buổi lễ. Nhưng xuất phát lo lắng từ nhiều phía, Thẩm Niệm Lâm luôn thầm để ý hướng phát triển của Thẩm Bình Phong. Trong cuộc họp báo sáng nay, Thẩm Niệm Lâm chú ý xem, lúc đó anh không nhận ra bản thiết kế của Cố Âm, chỉ thấy lạ không biết tại sao tập đoàn Đại Phong đột nhiên nhúng tay chen vào mảng bất động sản, giờ xem ra chuyện này đã có mưu tính từ trước.
"Cô Cố, có thể đưa đồ ăn lên chưa ?" Nhân viên phục vụ lễ phép gõ cửa hỏi. Cố Âm gật đầu, "Đưa đồ ăn lên đi."
"Vâng."
Vì chỉ có hai người nên cô không gọi quá nhiều món, sau khi món ăn được bày lên bàn, Thẩm Niệm Lâm vừa lấy thức ăn cho cô vừa nói: "Đúng rồi, đã có kết quả kiểm tra tinh thần của Bạch Tâm Dật."
Cố Âm dừng đũa hỏi: "Sao rồi."
"Bác sĩ nói tinh thần cô ta gặp vấn đề thật."
[Chắc chắn Bạch Tâm Dật giả vờ!]
[Không lẽ kiểm tra và đánh giá cũng làm giả hết à!]
[Bệnh của Bạch Tâm Dật đến đúng lúc thật đấy]
[Trước kia không phải nhiều người nói tâm lý Bạch Tâm Dật có vấn đề à? Giờ tinh thần cô ta bị hỗn loạn cũng bình thường mà]
Cố Âm hỏi lại anh: "Cô ta có thể giả vờ mình bị bệnh không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Cảnh sát kiểm tra rất chuyên nghiệp, không dễ gì qua mặt được họ nhưng cũng không thể khẳng định sẽ không có."
"Vậy cô bị bị xử lý thế nào ?"
"Được đưa đến bệnh viện tâm thần ở ngoại thành." Thẩm Niệm Lâm nhìn cô hỏi, "Chiều nay em có thời gian không? Anh đưa em đến đó nhìn qua."
"Được."
Hai người ăn xong, Cố Âm đi cùng Thẩm Niệm Lâm đến bệnh viện tâm thần anh nói lúc nãy. Bệnh viện này không lớn lắm, đứng sừng sững một mình ở ngoại thành, trông có vẻ hoang vắng, cảm giác âm u. Cố Âm chưa từng đến những nơi thế này, trên đường đi hầu như cô và Thẩm Niệm Lâm không gặp ai, chỉ thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng to nhỏ của bệnh nhân.
[Ối mẹ ơi, rõ ràng ban ngày ban mặt mà tôi nổi cả da gà]
[Đêm đến có thể phiêu lưu mạo hiểm đi nhà ma ở đây]
[Nhớ lại trước kia cảnh Bạch Tâm Dật ngồi trước gương chải đầu [che mặt] cô ta hợp với nơi này đến lạ]
[Chỗ như âm phủ chắc cô Bạch thích lắm]
"Phía trước là phòng bệnh của Bạch Tâm Dật." Thẩm Niệm Lâm đến trước một phòng thì dừng lại. Cố Âm tiến lên nhìn, cánh cửa được làm bằng kim loại, trên cửa lắp khóa điện tử trông khá phức tạp. Trên cánh cửa có một ô cửa nhỏ kéo được, chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, Thẩm Niệm Lâm kéo ô cửa đó lên, xuyên qua đó nhìn vào bên trong: "Bạch Tâm Dật ở trong đó."
Cố Âm cũng nhìn vào, Bạch Tâm Dật ở trong phòng, trên người mặc bộ quần áo riêng của bệnh viện, ngồi trên giường bệnh màu trắng cầm lược chải đầu. Trong phòng chỉ có một ô cửa sổ rất nhỏ, ở tít trên cao, chỉ có ít ánh sáng chiếu vào.
[Mịa cô ta thích chải đầu thật đấy]
[Tôi thấy cô ta cũng khổ quá, vốn là một người giỏi giang, cứ phải đâm đầu tìm đến cảnh đen tối]
[Do cô ta tự làm tự chịu]
"Người nhà họ Quan đã đút lót quan hệ ở chỗ này rất ổn, chắc chắn Bạch Tâm Dật ở đây sẽ không được tốt lành gì, càng không thể chạy ra ngoài." Thẩm Niệm Lâm nhìn Cố Âm nói, "Cho dù cô ta giả vờ đi nữa thì ở trong này mấy năm sẽ điên thật."
[Cô ta có ý đồ gì đây, ngồi tù không tốt hơn ngồi trong này à]
[Tôi cũng thấy thế [che mặt] ít ra ngồi tù có thể hít thở khí trời]
[Ngồi tù còn được học nghề đấy!]
[Nơi đó hỏi @Triệu Húc]
[Có khi cô ta điên thật đó! Chấp niệm của cô ta quá lớn!]
Cố Âm kéo tấm cửa nhỏ xuống, không nhìn nữa: "Chúng ta đi thôi."
"Được." Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô rời khỏi đó.
"Anh đưa em về nhà trước nhé ?" Trên đường về, Thẩm Niệm Lâm hỏi Cố Âm. Cô lắc đầu: "Đưa em đến công ty đi, giờ bản thiết kế kia không dùng được, em phải làm lại bản mới."
May ngay từ đầu cô đã nghĩ mấy phương án khác nhau, bản thiết kế đầu tiên không dùng được nữa nhưng có thể dùng mấy bản kế hoạch khác để cấp cứu tình hình.
"Được." Thẩm Niệm Lâm đưa Cố Âm về công ty xong cũng tự về công ty mình. Suốt cả buổi chiều Cố Âm chỉ tập trung sửa chữa phương án mới, bản thiết kế căn hộ nhỏ chủ yếu dùng những ưu điểm của nó để tạo ra một không gian rộng lớn, vì thế cô đã cố gắng thiết kế để tiết kiệm không gian nhiều nhất có thể. Cô rất hài lòng với bản thiết thiết kế gốc, giờ muốn làm một bản tốt hơn bản đó thì phải tốn rất nhiều công sức và trí óc.
Cô đang ở công ty vì muốn hoàn thiện mà nghĩ đến trọc đầu thì Cố Từ vội vàng chạy đến tìm: "Đã tìm được người lấy trộm bản vẽ."
Cố Âm ngẩn người, ngẩng đầu: "Nhanh vậy à ?"
"Phải cảm ơn khoa học kỹ thuật, may công ty chúng ta lắp camera ở khắp nơi." Mặc dù tên trộm bản thiết kế rất cẩn thận nhưng sau khi điều tra qua camera đã nhanh chóng khoanh vùng một số mục tiêu, "Chúng ta tiến hành nói chuyện 1:1 với các nhân viên, tâm lý người đó yếu không chịu được, mới hỏi mấy câu đã khai."
"Là ai ?"
"Tiểu Quách trong tổ dự án."
Tiểu Quách mà Cố Từ nói tên đầy đủ là Quách Vĩ, đã làm việc ở công ty nhiều năm, Cố Âm nhíu mày, hỏi: "Quách Vĩ? Hắn nói gì ?"
Cố Từ nhìn cô muốn nói lại thôi: "Hắn nói do Thẩm Niệm Lâm đưa hắn tiền sai hắn làm như vậy."
Cố Âm càng nhíu chặt mày, chuyện này chỗ nào cũng thấy lạ: "Giờ hắn đang ở đâu ?"
"Vẫn đang trong phòng nói chuyện, bảo vệ công ty đang canh ở đó."
"Em đến đó xem." Cố Âm nói với Cố Từ, đi cùng anh ấy đến gặp Quách Vĩ đang đợi trong phòng. Một mình hắn ta ngồi bên trong, nhìn qua có vẻ nóng lòng, nghe tiếng mở cửa, hắn ta quay lại thấy Cố Âm và Cố Từ vào, lập tức mở miệng cầu xin bọn họ tha thứ: "Hai vị Cố tổng, tôi biết tôi sai rồi! Chuyện này do tôi sai, ngay từ đầu tôi đã từ chối nhưng Thẩm Niệm Lâm cho tôi rất nhiều tiền!"
Cố Âm quan sát anh ta mấy lần, hỏi: "Anh nói Thẩm Niệm Lâm cho anh tiền ?"
"Đúng vậy, do anh ta ép tôi!"
"Anh có chứng cứ xác mình hai người liên lạc với nhau không ?"
Quách Vĩ vội la lên: "Mấy đồ như thế sao tôi dám giữ lại!"
"Vậy tài khoản anh nhận tiền đâu ?"
Vì để an toàn anh ta đưa cho tôi tiền mặt còn hứa hẹn sau khi tôi rời khỏi Cố thị về sau có thể vào Đại Phong làm giám đốc.
Cố Âm nhìn anh ta: "Hai người thực hiện giao dịch ở chỗ nào ?"
"Anh ta hẹn tôi gặp mặt ở Tam Cầm Loan."
"Một mình anh ấy đến ?"
"Đúng."
"Ngày mấy tháng mấy ?"
"......" Quách Vĩ im lặng chớp mắt, một lúc sau mới nói, "Tôi không nhớ thời gian cụ thể."
Cố Âm cười khẽ: "Không nhớ? Một ngày quan trọng như thế, nếu là tôi thì mỗi năm sẽ ăn mừng một lần vào những ngày thắng thầu."
"......" Bỗng Quách Vĩ kích động muốn bổ nhào về phía hai người, bảo vệ đang canh giữ vội đè hắn xuống. Quách Vĩ bị bảo vệ giữ giãy dụa kịch liệt: "Hai vị Cố tổng, tôi thật sự biết sai rồi, hai người tha cho tôi lần này đi."
Cố Âm nhìn hắn, không cảm xúc: "Nếu anh đã một mực khẳng định Thẩm Niệm Lâm sai thì báo cảnh sát giải quyết đi."
"Báo cảnh sát ?"
"Tội của anh cấu thành tội phạm thương mại, báo cảnh sát không để anh chịu tội oan chứ ?"
"Cố tổng, tôi sai thật rồi, hai người đừng báo cảnh sát!"
Cố Từ ra hiệu bảo vệ đè hắn lại, sắc mặt không tốt nói chuyện với Quách Vĩ: "Sớm biết có ngày hôm nay còn làm chuyện đó? Lại còn muốn đến Đại Phong làm giám đốc? Tôi thấy anh nên vào nhà giam làm giám đốc!"
Cố Từ nói bảo vệ canh giữ Quách Vĩ đợi cảnh sát đến, đi theo Cố Âm ra ngoài: "Em vẫn nhận định không phải do Thẩm Niệm Lâm làm ?"
Cố Âm: "Nếu do Thẩm Niệm Lâm làm thật thì với thủ đoạn làm việc của anh ấy sẽ không để lại nhiều sơ hở thế đâu. Còn nếu anh ấy để lại sơ hở khi làm việc thì sao ó được địa vị ở nhà họ Thẩm đến hôm nay ?"
Cố Từ nghĩ cũng đúng, nếu Thẩm Niệm Lâm muốn làm thì không thể nào bị phát hiện nhanh đến vậy.
"Tại sao Quách Vĩ lại muốn hại nó ?"
Cố Âm: "Tạm thời em cũng không biết, đợi sau khi cảnh sát tham gia chắc là sẽ điều tra thêm được, dù sao mấy lời Quách Vĩ vừa nói có rất nhiều lỗ hổng."
"Ừ, về phía Quách Vỹ anh sẽ theo dõi sát sao, việc của em là tập trung vào công việc, nhanh chóng thực hiện bản thiết kế mới. Hạng mục này chúng ta đầu tư bỏ rất nhiều công sức, không thể để nó đổ xuống sông xuống bể hết được."
"Em biết, em đang định mang bản vẽ của em đến cho thầy em xem, hy vọng bà ấy cho em xin ít ý kiến."
"Thế thì tốt." Thầy Cố Âm là một trong những chuyên gia hàng đầu về lĩnh vực này, chỉ cần bà ấy cho mấy gợi ý thay đổi là đã thu được lợi khá nhiều.
Hai người nói chuyện xong, Cố Âm quay lại phòng làm việc của mình, cô nhìn mấy bức vẽ trước mặt, tạm thời không có linh cảm nhưng chợt nhớ ra chuyện khác. Cô lấy điện thoại gọi cho Lục Ninh Ninh.
"Cố Âm, chuyện gì thế ?" Lục Ninh Ninh ra ngoài hành lang bệnh viện để nghe điện thoại. Cố Âm hỏi cô ấy: "Mình nhớ xung quanh mấy phòng bệnh VIP đều có camera, cậu có thể giúp mình điều tra xem mấy hôm nay có những ai đến thăm Quan Dự không ?"
Lục Ninh Ninh ngẩn người hỏi lại: "Cậu đi điều tra Quan Dự? Đã xảy ra chuyện gì à ?"
"Chỉ là mình muốn hiểu rõ hơn một số việc, cậu có thể xem camera giúp mình không ?"
"Tất nhiên được rồi nhưng theo như mình biết, hầu như Quan Dự không cho người khác vào thăm, một thời gian lâu đến nay ngoài bác sĩ và nhân viên y tế thì chỉ có ba mẹ anh ta và cậu đến phòng đó."
Cố Âm không nói gì như đang suy nghĩ. Lục Ninh Ninh nói tiếp: "Hình ảnh quay trong camera không được truyền ra bên ngoài, nếu cậu muốn xem thì phải đến bệnh viện mới được."
"Được, giờ mình sẽ qua tìm cậu. Đúng rồi, cậu phải giữ bí mật chuyện này giúp mình, không được để những người khác biết nhất là người nhà họ Quan."
"Yên tâm đi! Mình rất kín miệng. Đợi lát nữa cậu đến mình sẽ bí mật dẫn cậu đi xem."
"Ừm, cảm ơn cậu, Ninh Ninh."
"Haiz, cậu khách khí gì chứ. Nếu cậu cứ muốn cảm ơn mình thì lần sau giúp mình hẹn Bách Ngật đến đi."
Cố Âm: "......"
[Cuối cùng nữ chính cũng đứng lên!]
[Gào thét tôi xem tiếp được! Cược 5 hào chắc chắn Quan Dự hại nam chính!]
[Tôi cá lớn một lần, tôi ra 1 đồng [đầu chó]]
[Nam phụ mau hết đất diễn đi, tự mình tìm chỗ chết, nữ chính mặc kệ anh ta đi!]
Mặc dù mọi người đều comment nói chắc chắn chuyện này liên quan đến Quan Dự nhưng sau khi Cố Âm đến bệnh viện, hai người cùng xem video theo dõi qua camera thì phát hiện không có ai khác đến thăm Quan Dự.
"Trước khi cậu tới, tớ đã xem một lần cùng họ, quả thực chỉ có mấy người bọn cậu đến." Lục Ninh Ninh nói xong thì sát lại gần Cố Âm nói nhỏ, "Hình như Thẩm Niệm Lâm cử người theo dõi sát sao phòng bệnh của Quan Dự, nếu có người khác đến tiếp xúc với anh ta thì chắc hẳn Thẩm Niệm Lâm cũng sẽ nhận được tin."
Cố Âm nhìn chăm chú vào video theo dõi, hơi nhíu mày: "Vậy nếu không phải gặp trực tiếp Quan Dự thì sao ?"
Nếu Quan Dự chỉ gặp mẹ của anh ta, vậy thì dì Tôn có thể truyền lời thay.
[Mẹ Quan Dự chẳng phải đèn cạn dầu, biết đâu cũng tham dự cũng nên]
[Chính xác, giờ mỗi ngày Quan Dự chỉ ở bệnh viện, chuyện bên ngoài chắc đều phải thông qua mẹ anh ta mới biết được.]
[Có khi nào nhân viên trong bệnh viện bị mua chuộc không ?]
[Nhỡ may Thẩm Niệm Lâm làm thật thì sao ?]
[Không thể nào không thể nào, đừng nói có người thật sự tin do nam chính làm đó chứ ?]
[Nam chính đã nói không phải anh ấy [xem thường], nam chính ngắm trúng cái tên họ Quách kia á? [xem thường]]
[Ui, giờ nam chính được đối xử tốt vậy à? Tôi nhớ lúc đầu mọi người mắng anh ta nhiều lắm mà]
[Giờ đang chuẩn bị chuyển sang mắng nữ chính [đầu chó]]
[Không được mắng Âm Âm của chúng tôi! [tức giận]]
Cố Âm xem thêm một lúc vẫn không phát hiện gì mới, chỉ có thể nhờ Lục Ninh Ninh dành thời gian để ý phòng Quan Dự giúp: "Nếu có người đến thăm anh ta, cậu báo mình một tiếng nhé."
"Được, yên tâm đi." Lục Ninh Ninh dẫn Cố Âm ra ngoài phòng theo dõi, lúc này trời đã tối: "Đã muộn rồi, cậu về trước đi, bên bệnh viện có mình."
"Ừm, cảm ơn cậu."
Lúc Cố Âm về đến nhà, hai ba con đang đợi cô ăn cơm. Thẩm Niệm Lâm nhìn trạng thái mệt mỏi của cô, quan tâm hỏi: "Chuyện bản thiết kế thế nào ?"
Cố Âm: "Đã tìm được người tiết lộ bản vẽ ra ngoài."
"Em báo cảnh sát rồi, họ đã đưa hắn đi, có thể cảnh sát sẻ hỏi ra được gì đó."
"Ừm. Em gửi anh mấy tài liệu về người đó, anh sẽ tìm người điều tra thêm."
Cố Âm gật đầu, cầm đũa: "Ăn cơm đã."
Tối nay Cố Âm ngồi làm thiết kế thêm một lúc mới ngủ, hôm sau cô vẫn tỏ ra như không có chuyện gì, đến bệnh viện thăm Quan Dư như những ngày bình thường. Quan Dự thấy cô hỏi luôn chuyện hôm qua. Cố Âm trả lời: "Tôi đang đảm nhận một dự án, bản thiết kế bị lộ ra ngoài nên chắc hai hôm tới sẽ rất bận."
Quan Dự nghe xong, nhíu mày hỏi: "Tại sao thiết kế bị tuồn ra ngoài? Do người trong công ty làm ?"
"Ừm, đã tìm được người."
"Vậy thì tốt." Quan Dự gật đầu, nghĩ giúp Cố Âm, "Bản vẽ bị tiết lộ cho ai? Ra tay từ phía bọn họ sẽ điều tra được nhiều thông tin hơn."
Cố Âm im lặng một lúc mới nói: "Tập đoàn Đại Phong."
"Tập đoàn Đại Phong ?" Anh ta nhìn cô, hơi ngạc nhiên, "Công ty của ba Thẩm Niệm Lâm ?"
"Ừm." Cố Âm gật đầu, tiếp tục giữ im lặng.
Quan Dự do dự nhìn cô một lát, hỏi: "Công ty nghi ngờ Thẩm Niệm Lâm đúng không ?"
Cố Âm lại gật đầu: "Thật ra người bắt được một mực cam đoan do Thẩm Niệm Lâm mua chuộc hắn yêu cầu hắn làm vậy. Hiện giờ mọi người đang đồn đoán khắp công ty."
Quan Dự mím môi, lưỡng lự nói: "Cố Âm, có thể những lời anh nói em không thích nghe, nhưng từ trước đến nay, tác phong làm việc của Thẩm Niệm Lâm luôn như vậy. Vì để đạt được mục đích, anh ta làm những chuyện như thế không lạ gì."
[Chu choa, tự nhiên giở cái giọng điệu đó vào lúc này ? [xem thường]]
[Quan Dự mới là người yêu nam chính nhiều ấy, tràn đầy nhiệt huyết bêu xấu nam chính [buồn cười]]
[Biết người ta không thích nghe còn nói]
[Ê không phải, mắc gì nữ chính phải nói chuyện này với anh ta ?]
[Chắc nhằm mục đích để Quan Dự nghĩ đã đạt được mục đích và thả lỏng cảnh giác [đầu chó]]
[À ra là giờ nữ chính và nam phụ thi nhau diễn xuất à [cười khóc]]
Cố Âm nói chuyện thêm với Quan Dự mấy câu, mẹ Tôn đến thăm thấy tinh thần con trai tốt hơn nhiều, trong lòng bà rất vui mừng. Quả nhiên, Cố Âm là thuốc chữa bệnh của Quan Dự.
Mặc dù trong thâm tâm bà ta không thích Cố Âm nhưng cô có thể giúp Quan Dự chữa khỏi bệnh, bà ta vẫn du di chấp nhận được.
Ai bảo con trai bà thích cô ta.
"Cố Âm, con ra đây với dì một lúc." Mẹ Quan Dự cười dắt Cố Âm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện. Cố Âm đi theo bà ta, đứng ngoài hành lang hỏi: "Dì Tôn, dì gọi cháu ra đây có chuyện gì không ?"
Dì Tôn: "Cố Âm à, dạo này may có cháu chăm sóc, tinh thần của Quan Dự đã khá hơn rất nhiều, tích cực điều trị hơn trước đây, thật sự cảm ơn cháu nhiều."
"Dì Tôn dì đừng khách sáo, việc cháu nên làm. Dù sao anh ấy vì cứu cháu nên mới bị thương."
Dì ấy nắm tay cô, vỗ nhẹ mấy cái lên mu bàn tay: "Cháu biết không khoảng thời gian này nhà dì đã liên hệ với rất nhiều bác sĩ trong nước và nước ngoài trên khắp thế giới. Bác sĩ Tống giúp nhà dì mở một buổi hội chẩn online, mời thêm mấy bác sĩ nổi tiếng quốc tế tham gia. Vừa rồi ông ấy với với dì kết quả hội chẩn khả quan, bọn họ có phương án điều trị chân cho Quan Dự, về sau muốn sắp xếp mấy cuộc phẫu thuật cho thằng bé, nếu như mổ thành công thì khả năng có thể hồi phục đi lại rất lớn."
"Thật sao? Thế thì quá tốt." Cố Âm thật lòng thấy vui mừng, bỏ qua chuyện không biết Quan Dự có phải người đứng sau chuyện bản thiết kế hay không nhưng sự thật chân anh ta không thể đi lại vì cứu cô. Cô luôn hy vọng anh ta được chữa khỏi, như thế bản thân cô sẽ không cảm thấy mình mắc nợ.
Bà ta cười: "Đúng vậy, cả dì và ba nó đều rất mừng. Nhưng hiện tại có một vấn để, bác sĩ Tống đề nghị chúng ta ra nước ngoài để trị liệu vì bác sĩ chính tham gia ca mổ là giáo sư ở nước ngoài."
Cố Âm ngẩn người, gật đầu: "Nếu bác sĩ Tống đã nói vậy thì ra nước ngoài điều trị sẽ tốt hơn."
"Nhà dì cũng nghĩ vậy nhưng dì sợ sau khi sang đó cảm xúc của Quan Dự lại không ổn nên....." Bà ta nhìn Cố Âm, nắm tay cô thật chặt, "Có thể yêu cầu của di hơi quá đáng, dì hy vọng cháu có thể đi cùng Quan Dự sang nước ngoài."
[Ha ha ha ha ha cười mệt, bị mình đoán trúng luôn]
[Người nhà này da mặt giày phải biết, không thấy người ta đã lấy chồng lập gia đình rồi à ?]
[Eo nôn vào, đéo gì muốn nữ chính đi cùng, bà tìm Bạch Tâm Dật đi kìa, cô ta sẽ chải đầu cho con bà luôn]
[Nói đến chải đầu lại khiến tớ cười chết ha ha ha ha]
[Âm Âm đừng đi mà! Cô đi thì Thẩm Niệm Lâm phải làm sao! Nhuận Nhuận phải làm sao!]
[Còn Nguyên Bảo nữa!]
[Hay đấy, nếu đi là bỏ chồng bỏ con và bỏ cả chó của mình]
[Chắc nữ chính không đi đâu, không phải cô ấy đang nghi ngờ Quan Dự à ?]
Cố Âm nghĩ một lúc, hỏi: "Dì Tôn, mọi người định lúc nào sẽ đưa Quan Dự sang bên đó ?"
Mẹ Quan Dự: "Giờ đang bắt đầu làm bổ sung một số giấy tờ, còn chỗ bệnh viện bên nước ngoài đã chuẩn bị trước rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nửa tháng nữa có thể qua đó."
Cố Âm gật đầu: "Dì cho cháu chút thời gian suy nghĩ được không ạ? Cháu sẽ nhanh chóng cho dì câu trả lời thuyết phục."
"Được, dì chờ tin tốt từ cháu." Bà ta cười nói.
Sau khi mẹ Quan Dự đến bệnh viện, Cố Âm không ở lại đây nữa mà quay lại công ty tiếp tục bận việc. Không lâu sau bên phía Thẩm Niệm Lâm cũng nhận được được tin biết chuyện Quan Dự chuẩn bị ra nước ngoài điều trị.
Tước Dạ vừa mở cửa, Thẩm Niệm Lâm đã ngồi trong phòng VIP nốc hết mấy cốc rượu. Hai người Bách Ngật và Nhạc Dịch Hàm đều ở đó, nhìn anh uống không dừng, Bạch Ngật không nhịn nổi nữa: "Mình nói này, nếu cậu lo chị dâu sẽ theo Quan Dự ra nước ngoài không bằng đến hỏi trực tiếp chị ấy có phải xong rồi không? Ngồi trong này buồn bực uống rượu được gì đâu ?"
"Đúng thế, dù bình thường người này không nói tiếng người nhưng mấy lời này rất có lý." Hiếm khi Nhạc Dịch Hàm buông xuống mối hận tình cảm, thống nhất đứng cùng một chiến tuyến với Bách Ngật: "Không phải cậu biết số điện thoại chị dâu à? Đưa đây để tôi gọi giúp."
Nhạc Dịch Hàm cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Cố Âm, Thẩm Niệm Lâm giơ tay gạt phăng điện thoại đi, cầm cốc rượu lên uống một hơi cạn sạch: "Mình hơi sợ."
Hai người còn lại nhìn nhau, như nghe được bí mật động trời nào đó, khiếp sợ nhìn Thẩm Niệm Lâm: "Mình không nghe nhầm đấy chứ? Một người máu lạnh tàn nhẫn, lòng gan dạ sắt giết người không chớp mắt như lão Tam đây cũng có lúc biết sợ ?"
Thẩm Niệm Lâm không thèm để tâm lời trêu chọc đó, tiếp tục uống: "Mình không dám hỏi cô ấy, sợ nếu cô ấy thật sự có ý định đi không biết phải làm sao ?"
Bách Ngật chậc chậc mấy tiếng, cầm ly rượu uống: "Thế chỉ cần nhốt người lại, không phải cậu chưa từng làm, trước lạ sau quen."
"Lần này không giống." Thẩm Niệm Lâm khoát tay, người thấm chút men say, "Quan Dự bị thương tật ở chân vì cứu cô ấy, mình rất hiểu Cố Âm, không dễ để tự vượt qua thâm tâm mình."
Nhạc Dịch Hàm: "Đó là do chị ấy nghĩ không thông, người trước đã nói 'Cậu ta mất đi một chân nhưng cậu mất đi cả tình yêu!', như thế tính ra vấn đề của cậu mới nghiêm trọng."
(*) Đại loại chỗ này lấy cảm hứng từ một câu thoại của nhân vật Phí Vân Phàm trong Một thoáng mộng mơ:
|| Cô khi đó chẳng qua chỉ mất đi một chân, nhưng Tử Lăng thì sao? Cô ấy đã mất nửa cuộc đời. Chưa nói tới chuyện vì cô mà cô ấy mất đi tình yêu.
Bách Ngật giật giật khóe miệng, sửa lại cho đúng: "Quan Dự mất cùng lúc cả hai chân."
"Còn lão Thẩm vừa mất đi tình yêu của mình, vừa mất cả mẹ của con trai."
"......." Bách Ngật lười tranh cãi với cậu ta, giữ lại cốc rượu trong tay Thẩm Niệm Lâm, "Cậu không thể uống nữa, uống tiếp sẽ thủng cả dạ dày."
"Thủng dạ dày ?" Thẩm Niệm Lâm nhìn anh ta hỏi, "Nếu bị thủng dạ dày, Cố Âm sẽ không đi à ?"
Bách Ngật: "......."
Tình yêu khiến người ta mất trí! Tình yêu khiến người ta mất trí mà!
"Từng có một nhà triết học nói, yêu đương là đang tự sát từ từ." Bách Ngật cảm thán.
Nhạc Dịch Hàm ngồi cạnh hỏi với vẻ mặt tò mò: "Vị triết học nào nói vậy? Sao mình chưa nghe qua."
Bách Ngật: "Mình."
Nhạc Dịch Hàm: "......."
"Không thể để lão Thẩm tiếp tục uống nữa, cứ thế này sẽ phải vào viện mất."
Nhạc Dịch Hàm: "Cứ mặc kệ cậu ta, có khi cậu ta muốn vào viện rồi đấy, dù chiêu khổ nhục kế hơi tầm thường nhưng vẫn dùng được."
Bách Ngật nhíu mày, đứng dậy lấy rượu trong tay Thẩm Niệm Lâm: "Sức khỏe cậu ta người khác không biết, cậu không rõ tình hình thế nào à? Cậu ta chịu được sự giày vò đó không ?"
Nhạc Dịch Hàm nghĩ gì đó cũng nhăn mặt: "Chị dâu làm mấy chuyện như thế không được! Cứ cho Quan Dự bị thương vì cứu chị ấy nhưng chị dâu đừng quên mình đang là vợ của Lão Thẩm và là mẹ của Nhuận Nhuận!"
Anh ta vừa dứt lời đã bị Thẩm Niệm Lâm la: "Mình vừa nghe thấy cậu mắng Cố Âm ?"
"......." Nhạc Dịch Hàm bị cậu ta chọc cho tức chết, "Mình đang mắng mình, được chưa! Đúng là ăn no rảnh rỗi mới quan tâm chuyện lục đục gia đình cậu!"
Bản thân ngay đến cả người yêu còn không có mà phải ở chỗ này suy nghĩ lo lắng cho người có vợ có con!
"Đỡ cậu ta ra ngoài trước, mình gọi chị dâu đến đón."
Bách Ngật muốn gọi cho Cố Âm nhưng lại bị Thẩm Niệm Lâm gào lên mắng: "Không được gọi cho Cố Âm!"
"......." Bách Ngật sợ cậu ta quá rồi, "Con mẹ nó cậu có bản lĩnh thì đi mắng Cố Âm đi, gào thét trước mặt bọn mình có ích gì."
Nhạc Dịch Hàm vừa đỡ Thẩm Niệm Lâm vừa cười nhạo người nào đó: "Không phải cậu chỉ dám nói nhân lúc cậu ta đang say thôi sao, đợi người này tỉnh táo cậu thử nói lại câu đó xem."
"......" Thế không cần, anh ta còn muốn sống trong yên lành.
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 39: Nếu bị thủng dạ dày, Cố Âm sẽ không đi à ?
10.0/10 từ 24 lượt.