Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 38: Không phải anh làm
126@-
Khi Cố Âm chạy đến viện, cả bác sĩ và y tá đang trong phòng bệnh Quan Dự, trên mặt đất lại đầy những mảnh vụn thủy tinh vỡ, nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện gì.
[Ối trời, bệnh gì phí cả mấy cái chén]
[Lần sau đưa anh ta mấy cái ly bằng inox, cho đập thoải mái thì thôi[cười]]
[Cái quỷ gì đây, bám chặt nữ chính luôn à, nữ chính không đến anh ta không thể sống nổi ? ?]
[Phải nói một câu, đúng là giờ anh ta không thể sống nổi một mình [đầu chó]]
Cố Âm không quan tâm mấy lời châm chọc trong bình luận mà hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Có phải tình trạng Quan Dự gặp vấn đề gì mới ?"
Quan Dự thấy cô đến, hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô, rồi lại quay đầu đi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bác sĩ bảo y tá dọn dẹp đồ linh tinh trên đất, gọi Cố Âm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện. Cố Âm đứng trên hành lang, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tống, tình trạng Quan Dự chuyển biến xấu phải không ?"
Bác sĩ Tống: "Trước mắt tình trạng khá ổn định, khả năng hồi phục tốt hơn một chút so với kỳ vọng."
"Vậy tại sao......?"
"Y tá chăm sóc anh Quan nói sáng nay anh ấy muốn tự mình lấy đồ gì đó nên thử đứng xuống giường, kết quả không cẩn thận ngã lăn từ giường xuống. Chắc vì thế nên cảm xúc anh Quan bỗng đổi biến lớn, không cho người khác lại gần, còn đập vỡ hết đồ trong phòng."
Cố Âm nhíu mày không nói gì, bác sĩ nói tiếp: "Tôi có nghe y tá nói khi cô ở đây, tâm trạng anh Quan bình tĩnh hơn và rất phối hợp điều trị cùng bệnh viện. Anh ấy vừa gặp tai nạn, tạm thời không thể chấp nhận là rất bình thường. Thời gian này cần người nhà và bạn bè cố gắng đồng hành động viên giúp anh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý, chỉ có như vậy quá trình trị liệu phục hồi sau đó mới tiến hành thuận lợi được."
Cố Âm nghe xong gật đầu: "Tôi biết rồi bác sĩ Tống, tôi sẽ khuyên bảo anh ấy."
"Được, tôi biết người nhà bệnh nhân trong những trường hợp này rất vất vả nhưng hiện tại chỉ có mọi người mới giúp được bệnh nhân."
[Wtf, nữ chính biến thành 'người nhà' luôn rồi à [xem thường]]
[Sao tao cứ cảm giác nam phụ cố tình]
[Tôi thấy anh ta cố ý thật đấy, hai ngày trước vẫn tốt, hôm nay nữ chính mới đến muộn cái thôi mà bắt đầu giở trò[cười]]
Cố Âm nói thêm hai ba câu với bác sĩ xong mới lại vào phòng bệnh. Y tá đã dọn dẹp sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên đất. Cố Âm đưa mắt nhìn thuốc đặt trên tủ đầu giường, cầm cốc chắt nước cho Quan Dự: "Uống thuốc trước đi."
Quan Dự cứ ngồi đấy trong chốc lát, im lặng nhận thuốc uống. Y tá thấy anh ta uống thuốc mới dặn dò thêm mấy câu rồi rời phòng bệnh. Cố Âm đặt cốc lại lên tủ, ngồi xuống ghế. Quan Dự im lặng một lúc rồi nói: "Giờ anh là một thằng phế, chỉ muốn uống nước cũng không thể tự mình làm."
Cố Âm nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, an ủi: "Chỉ là anh chưa quen...."
"Quen thành một người tàn tật sao ?"
Cố Âm: "Tôi không có ý đó, thế giới này có rất nhiều người như anh, bọn họ không hề từ bỏ chính mình, luôn cố gắng thích ứng để cuộc sống của mình giống những người bình thường vậy."
Quan Dự cười tự giễu: "Đúng vậy, dù cho cố gắng như nào đi nữa, cũng chỉ có thể 'giống' người bình thường thôi."
Cố Âm mím môi không nói, dạo gần đây cô xem rất nhiều tài liệu và video về người khuyết tật, trong đó dĩ nhiên có những tấm gương vô cùng truyền cảm hứng, họ rất lạc quan, nỗ lực sống, thậm chí một mình có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng họ cũng nói rằng không ai có thể dễ dàng chấp nhận chuyện mình trở thành người khuyết tật. Nếu được chọn, có ai không muốn một cơ thể lành lặn chứ ?
Bọn họ lạc quan kiên cường vì nếu không như vậy sẽ không sống nổi nữa.
Cô xem những ghi chép cuộc sống của những người đó, vốn định dùng để động viên Quan Dự nhưng sau khi xem xong cô lại thấy những lời cổ vũ đó khá nhạt nhẽo. Giống như Quan Dự nói, bất kể những lời động viên hoa mỹ nào đều không có tác dụng, con người vẫn phải đối mặt với tất cả, sự thật là người tàn tật.
Phòng bệnh cứ im ắng như vậy, Quan Dự nhìn Cố Âm cúi đầu, không được tự nhiên: "Xin lỗi không phải anh muốn tức giận với em, chỉ là đôi khi anh không khống chế được cảm xúc."
Cố Âm lắc đầu, cô đã quen biết Quan Dự rất lâu, anh ta vốn là người có phong độ và biết kiềm chế, hiện tại biến thành như vậy, khó nhất vẫn là bản thân.
Sau khi Cố Âm đến, Quan Dự dần bình tĩnh hơn, lúc sau y tá đến làm kiểm tra hằng ngày anh ta phối hợp hơn.
Hôm nay Lục Ninh Ninh trực bạn, nghe nói sáng Quan Dự lại náo loạn trong phòng bệnh một lúc, hơi lo lắng đến xem. Y tá đang đo nhiệt độ cho Quan Dự, Cố Âm đứng bên cạnh, Lục Ninh Ninh đứng ở cửa nhỏ giọng gọi cô, Cố Âm nhìn qua chỗ cô ấy nói với anh ta: "Tôi đi ra ngoài một lúc, chút nữa sẽ quay lại."
"Ừ." Quan Dự gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa. Anh ta biết người này, con gái nhà họ Lục, vừa từ nước ngoài về không lâu, gần đây qua lại với Cố Âm rất thân.
Lục Ninh Ninh thấy Cố Âm đi ra, khoác tay cô nói: "Đi thôi, mình mời cậu uống trà sữa."
Trong bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi bán ít đồ uống vật phẩm và bánh ngọt, bình thường người nhà bệnh nhân và nhân viên trong viện thường đến đây ăn chút gì đó, nghỉ ngơi nói chuyện. Cố Âm đi cùng cô ấy xuống dưới tầng, vừa ngồi xuống đã thấy mẹ Quan Dự gọi đến.
"Là dì Tôn, mình nhận điện thoại trước." Cố Âm bấm nút nhận, "Dì Tôn ạ, chào dì."
"Cố Âm, cháu còn ở viện không." Mẹ Quan Dự hỏi.
"Còn ạ, Quan Dự vừa uống thuốc, đang được kiểm tra hằng ngày."
"Vậy thì tốt, về sau cháu đừng đến bệnh viện muộn nữa, Quan Dự không thấy cháu dễ hoảng hốt."
Cô Âm im lặng không nói, hôm nay cô vốn định thương lượng với dì Tôn về thời gian đến bệnh viện sau này nhưng nghe bà ấy nói khiến cô không biết nên mở miệng thế nào.
"Bên này dì còn bận chút chuyện, chiều nay dì mới qua được, phiền con chăm sóc Quan Dự giúp dì." Bà ấy nói xong tắt điện thoại. Lục Ninh Ninh ngồi cạnh nghe được bảy tám phần câu chuyện, tức giận không thôi: "Này mẹ Quan Dự trực tiếp coi cậu thành người hầu mà sai khiến đấy à? Con mình không chăm đi đẩy cho cậu mỗi ngày ở đây trông làm gì."
Cố Âm cất điện thoại, uống ngụm trà sữa mới được làm xong: "Không còn cách nào khác, hiện tại tâm trạng Quan Dự không ổn định, lúc mình ở đó còn tốt hơn ít."
Đương nhiên Lục Ninh Ninh biết cảm xúc của Quan Dự đang không ổn, dù sao anh ta đã làm loạn trong phòng bệnh mấy lần nhưng đứng từ góc độ bạn tốt của Cố Âm, cô vẫn thấy tức giận: "Nhưng không thể để cậu làm mãi thế được, tốt xấu gì anh là đấng đàn ông to cao, nghĩ mình là đứa trẻ ba tuổi chắc? Cậu không ở cạnh sẽ không ăn không uống? Mình thấy anh ta đang nhân cơ hội này để dính chặt lấy cậu."
"Cậu nhớ đừng nói mấy lời này trước mặt Quan Dự."
"Mình chưa ngu đến mức đó." Lục Ninh Ninh cũng uống trà sữa, nhìn Cố Âm, "Mình biết cậu áy náy vì chuyện anh ta nhưng cái gì làm được cậu đều làm rồi, không thể cứ mãi vậy chứ? Nếu anh ta thật sự cần người chăm sóc, cậu giúp anh ta thuê thêm mấy người, chắc chắn Thẩm Niệm Lâm nhà cậu sẽ bỏ tiền ra."
Cố Âm thở dài: "Giờ không phải thuê người chăm sóc là giải quyết được, căn bản Quan dự không muốn gặp người khác."
Lục Ninh Ninh bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm mấy câu: "Mình thấy anh ta cố tình thì có, biết cậu áy náy nên lợi dụng để cậu ở bên anh ta."
[Đứa nhỏ Lục Ninh Ninh thông minh lắm]
[Người sáng suốt đều nhìn ra, nữ chính đừng để bị lừa!]
[Mà bà mẹ Quan Dự đáng ghét quá trời, có bản lĩnh gọi Bạch Tâm Dật đến hầu hạ Quan Dự đi!]
[Cho dù biết Quan Dự cố ý cũng vô dụng thôi, giờ rõ ràng anh ta đang lợi dụng lòng thương cảm của nữ chính]
[Trừ khi nữ chính mặc kệ anh ta, không thì khó giải quyết]
Cố Âm xem bình luận, uống một hơi hết sạch trà sữa trong cốc: "Đợi anh ta xuất viện đi, chắc lúc đó cảm xúc của anh ta ổn hơn rồi."
Lục Ninh Ninh khiếp sợ nhìn cô uống hết cốc trà sữa: "Cậu uống hết rồi? Mấy ngày này không uống nước à ?"
Cô ấy nói xong đẩy đĩa bánh ngọt qua: "Được rồi biết tâm trạng cậu không tốt, ăn ít đồ ngọt."
Cố Âm không khách sáo, cầm thìa ăn.
Không biết có phải do cách này có tác dụng không, tâm trạng cô tốt hơn sau khi ăn đồ ngọt. Cố Âm lấy giấy lau miệng, chuẩn bị về tiếp tục khuyên Quan Dự: "Mình đi lên trước, cảm ơn trà sữa và bánh của cậu."
Lục Ninh Ninh: "Không có gì. Không thì cậu có thể nói chuyện với Thẩm Niệm Lâm, hỏi anh ấy giờ phải làm sao, Dù sao đi nữa mình thấy cậu cứ chăm Quan Dự không phải cách hay."
Cố Âm đáp lại có điều cô nghĩ nếu thật sự hỏi Thẩm Niệm Lâm, nhất định anh cũng nói thuê người chăm sóc Quan Dự.
Cô đi bộ về hướng bệnh viện, điện thoại để trong túi rung nhẹ. Cô cứ nghĩ mẹ Quan Dự lại gọi, lấy ra mới phát hiện điện thoại của ba: "Ba ạ, có chuyện gì không ba ?"
"Cố Âm, con đang ở đâu ?" Tiếng ba cô truyền đến, nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Cô dừng bước, nói: "Con đang ở bệnh viện giúp Quan Dự."
"Con tạm thời đừng ở đó nữa, về công ty ngay."
Cố Âm nhíu mày, trong người có dự cảm không tốt: "Vâng, đã xảy ra chuyện gì ạ ?"
"Ừ, con đến công ty rồi nói."
"Vâng, giờ con qua ngay." Cố Âm tắt điện thoại vẫn đến nói một tiếng với Quan Dự. Anh ta thấy dáng vẻ cô đang rất sốt ruột còn an ủi: "Anh không sao, em về trước đi, đừng vội."
"Ừ, một lát nữa chắc dì Tôn đến rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được" Quan Dự đáp, nhìn cô gấp gáp đi ra ngoài.
Sau khi Cố Âm rời bệnh viện lái xe đến công ty, cô vừa đến nơi đã được ba gọi vào văn phòng, anh họ Cố Từ cũng ở trong đó, hai người đều mang khuôn mặt u sầu.
"Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ ?" Trong lòng Cố Âm dâng lên dự cảm chẳng lành. Ba Cố không nói gì, anh ba họ Cố Từ nói: "Cố Âm, thiết kế của dự án căn hộ nhỏ do em phụ trách bị lộ ra ngoài, hôm nay tập đoàn Đại Phong đã công bố trong buổi họp báo ra mắt dự án mới của họ, bản thiết kế kia giống y như đúc của em!"
"Tại sao thế được ?" Cố Âm bất ngờ, nhận lấy ipad Cố Từ đưa xem qua. Trên màn hình là bản kế hoạch mà tập đoàn Đại Phong công bố hôm nay, bản thiết kế kia đúng thật giống hệt như từ một khuôn đúc ra.
"Tại sao chứ ?" Cố Âm nhíu chặt chân mày, dự án này bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, chuẩn bị chính thức được khởi động, bản thiết kế bỗng bị lộ ra ngoài ?
"Đương nhiên anh tin không phải em là người để lộ nhưng em thử nghĩ xem, ngoài em ra ai còn ai có khả năng thấy được bản thiết kế này." Cố Từ hỏi.
Cố Âm lắc đầu: "Em chỉ mang thiết kế về nhà, có lúc sẽ ở nhà làm."
"Ở nhà ?" Cố Từ và ba Cố Âm liếc mắt nhìn nhau, thật cẩn thận hỏi, "Có khi nào là Thẩm Niệm Lâm ?"
"Anh nghi ngờ anh ấy ?" Cố Âm nhìn Cố Từ, thấy có chút buồn cười, "Không phải, anh ấy trộm bản thiết kế để làm gì? Hơn nữa anh ấy làm vậy được lợi chỗ nào không? Hai nhà có mối quan hệ thông gia, chưa kể còn rất nhiều việc làm ăn qua lại."
"Nhà họ Cố xảy ra chuyện thì anh ấy chẳng được lợi lộc gì cả. Thẩm Niệm Lâm cho dù có ngốc đến đâu cũng không đến mức tự bê đá đập vào chân mình chứ?"
Cố Từ và ba Cố Âm lại nhìn nhau, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cố Âm nhìn bọn họ, không kiên nhẫn: "Có gì anh cứ nói thẳng ?"
Cố Từ: "Tập đoàn Đại Phong, em biết thực tế người nắm cổ phần nhiều nhất có quyền kiểm soát là Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu không ?"
Cố Âm nhíu mày, cô từng nghe thấy tên Thẩm Bình Phong, hẳn là ba Thẩm Niệm Lâm.
Khi Thẩm Niệm Lâm còn nhỏ ông ta đã rời nhà họ Thẩm để ở với người trong lòng. Sau đó hai người mở một công ty, chính là tập đoàn Đại Phong.
"Tại sao họ lại bắt đầu làm bất động sản ?" Cố Âm hỏi.
Cố Từ: "Cái này không quan trọng, tóm lại hiện tại họ bắt đầu bước chân vào ngành này, kế hoạch đưa ra có bản thiết kế đụng trúng chúng ta."
[Không thể nào không thể nào, này muốn đổ nồi lên đầu nam chính à ?]
[Nam chính thảm quá, bên này chuyện Quan Dự chưa giải quyết được, giờ lại dính bát nước bẩn nữa]
[Nữ chính sẽ không nghi ngờ nam chính chứ ? [kinh khóc]]
[Chuyện này vừa nhìn đã biết có sự sắp đặt! Cố ý chia rẽ nam nữ chính!]
[.....Nếu nói như vậy, tôi tạm nghi Quan Dự làm]
[Không đến mức đó chứ, Quan Dự còn tâm trạng làm này làm nọ à ?]
[Tôi thấy với tâm lý của Quan Dự, bị sốc hai ngày là cùng, sau đó chắc toàn giả vờ thôi!]
[Hahahaha tôi hiểu rồi, bất kể có phải Quan Dự thật hay không, tóm lại cứ tính hết cho Quan Dự [ đầu chó ]]
Cố Âm xem bình luận phân tích một hồi như biết hết, suy nghĩ càng thêm hỗn loạn: "Dù sao em nghĩ không phải anh ấy làm."
"Nếu không phải Thẩm Niệm Lâm, không lẽ do nhân viên trong công ty ?"
"Không phải không có khả năng."
Ba Cố Âm cắt ngang hai người họ, nói với Cố Âm: "Nếu con tin tưởng Niệm Lâm thì đi gặp hỏi nó xem nó nói thế nào. Bên phía công ty, ba cũng sẽ bí mật điều tra, nếu thật sự do người trong công ty làm, cần xử lý thế nào sẽ làm thế đó."
Cố Âm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Sau khi cô rời công ty, gọi cho Thẩm Niệm Lâm. Anh vừa họp xong, thấy cô gọi nhận máy ngay: "Cố Âm, sao vậy ?"
Giọng anh nghe rất quan tâm như đang lo cô xảy ra chuyện gì. Nhất thời Cố Âm cũng xấu hổ nếu hỏi chuyện bản thiết kế bị lộ, cô khó mở lời: "Cái đó, anh còn bận không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Không bận, em nói đi."
Cố Âm: Vậy chúng ta đi ăn trưa đi, em có chuyện muốn nói với anh."
"Được." Thẩm Niệm Lâm đồng ý, dừng lại hỏi, "Em đang ở viện ?"
"Không, em mới về công ty."
"Để anh đi đón em."
"Không cần, chúng ta gặp nhau ở Thiên Hạ Cư."
"Được." Thẩm Niệm Lâm tắt điện thoại xong, nói với Trì Hàn, "Bữa tiệc trưa nay với Vương tổng, anh đi thay tôi."
"Chuyện này....." Trì Hàn hơi do dự, xong vẫn gật đầu, "Vâng."
Cố Âm đặt một phòng ở Thiên Hạ Cư chia sẻ cho Thẩm Niệm Lâm. Cô đợi được một lúc thì anh đến, Cố Âm thấy anh vào nói: "Em đã gọi một số món, anh muốn gọi thêm không ?"
"Không cần đâu, em ăn gì anh ăn cái đó." Anh ngồi xuống đối diện cô, cầm ấm trà rót cho mình một chén, "Tìm anh gấp như vậy là đã xảy ra chuyện gì ?"
"À...." Đối mặt với Thẩm Niệm Lâm, cô thấy càng khó mở lời. Cô lấy chiếc máy tính luôn mang theo bên người, mở tin tức buổi họp báo của tập đoàn Đại Phong hôm nay, "Cái này, anh xem đi."
Thẩm Niệm Lâm nhìn màn hình, anh đã xem cuộc họp báo hôm nay: "Có vấn đề gì không ?"
Anh nói xong nghĩ tiếp, nhìn Cố Âm: "Anh nhớ em cũng đang phụ trách một dự án căn hộ nhỏ, có phải ý tưởng bị trùng không ?"
Cố Âm: "Không chỉ trùng, bản thiết kế này của họ giống y hệt bản của em không khác gì."
Thẩm Niệm Lâm ngạc nhiên, cẩn thận xem kỹ lại bản thiết kế. Anh không làm trong ngành này nhưng ít nhiều anh có thể nhận ra thiết kế của Cố Âm, đúng là rất có phong cách của cô: "Điều tra được người để lộ ra ngoài chưa ?"
Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó: "Em nghi ngờ anh làm ?"
[Trời ơi nam chính đau lòng đến nhường nào, nữ chính không có tâm]
[Làm sao vậy? Hỏi một câu không được à? Phần trước nam chính chả làm chuyện xấu đó thôi]
[Đấy là vì để bảo vệ nữ chính mà!]
[Ủa không phải nãy nữ chính tin nam chính rồi ạ, bình tĩnh xem phim giùm]
Cố Âm chợt hẫng khi nghe Thẩm Niệm Lâm hỏi, anh cứ nhìn cô như vậy, trong ánh mắt có nhiều thứ cố đọc không ra: "Không phải, đương nhiên em nghĩ không phải anh làm nhưng Cố Từ nhất định phải để em đến gặp hỏi anh."
Thẩm Niệm Lâm: "Không phải anh làm. Em cho rằng vì giúp Thẩm Bình Phong nên anh lấy bản thiết kế của em đưa cho ông ta ?"
"Không phải." Cố Âm tiếp tục phủ nhận, "Là Cố Từ, Cố Từ cho là vậy."
Lúc này trong công ty, Cố Từ bỗng hắt xì.
Thẩm Niệm Lâm vẫn nhìn cô: "Vậy còn em? Em nghĩ sao ?"
Cố Âm hơi mím môi, nhìn anh: "Em đã nói rồi, em nghĩ không phải anh làm. Tuy em thấy bản thiết kế của mình tốt nhưng không phải thứ kinh thiên động địa, không đến mức anh phải trộm nó."
"Chỉ vậy thôi à ?"
Cố Âm không tự nhiên cầm chén trà uống, không ngẩng lên nhìn anh, chỉ cúi xuống nhìn mình phản chiếu trong chén trà: "Còn có, em tin anh sẽ không làm chuyện có hại cho em."
Tiếng của cô không lớn nhưng Thẩm Niệm Lâm nghe rõ rành mạch. Anh thả lỏng hàm đang căng cứng, đưa tay phủ lên tay Cố Âm, nói lại lần nữa: "Không phải anh làm."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Khi Cố Âm chạy đến viện, cả bác sĩ và y tá đang trong phòng bệnh Quan Dự, trên mặt đất lại đầy những mảnh vụn thủy tinh vỡ, nhìn đã biết vừa xảy ra chuyện gì.
[Ối trời, bệnh gì phí cả mấy cái chén]
[Lần sau đưa anh ta mấy cái ly bằng inox, cho đập thoải mái thì thôi[cười]]
[Cái quỷ gì đây, bám chặt nữ chính luôn à, nữ chính không đến anh ta không thể sống nổi ? ?]
[Phải nói một câu, đúng là giờ anh ta không thể sống nổi một mình [đầu chó]]
Cố Âm không quan tâm mấy lời châm chọc trong bình luận mà hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, có chuyện gì vậy? Có phải tình trạng Quan Dự gặp vấn đề gì mới ?"
Quan Dự thấy cô đến, hơi ngẩng đầu liếc nhìn cô, rồi lại quay đầu đi nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ.
Bác sĩ bảo y tá dọn dẹp đồ linh tinh trên đất, gọi Cố Âm ra ngoài phòng bệnh nói chuyện. Cố Âm đứng trên hành lang, lo lắng hỏi: "Bác sĩ Tống, tình trạng Quan Dự chuyển biến xấu phải không ?"
Bác sĩ Tống: "Trước mắt tình trạng khá ổn định, khả năng hồi phục tốt hơn một chút so với kỳ vọng."
"Vậy tại sao......?"
"Y tá chăm sóc anh Quan nói sáng nay anh ấy muốn tự mình lấy đồ gì đó nên thử đứng xuống giường, kết quả không cẩn thận ngã lăn từ giường xuống. Chắc vì thế nên cảm xúc anh Quan bỗng đổi biến lớn, không cho người khác lại gần, còn đập vỡ hết đồ trong phòng."
Cố Âm nhíu mày không nói gì, bác sĩ nói tiếp: "Tôi có nghe y tá nói khi cô ở đây, tâm trạng anh Quan bình tĩnh hơn và rất phối hợp điều trị cùng bệnh viện. Anh ấy vừa gặp tai nạn, tạm thời không thể chấp nhận là rất bình thường. Thời gian này cần người nhà và bạn bè cố gắng đồng hành động viên giúp anh ấy thoát khỏi bóng ma tâm lý, chỉ có như vậy quá trình trị liệu phục hồi sau đó mới tiến hành thuận lợi được."
Cố Âm nghe xong gật đầu: "Tôi biết rồi bác sĩ Tống, tôi sẽ khuyên bảo anh ấy."
"Được, tôi biết người nhà bệnh nhân trong những trường hợp này rất vất vả nhưng hiện tại chỉ có mọi người mới giúp được bệnh nhân."
[Wtf, nữ chính biến thành 'người nhà' luôn rồi à [xem thường]]
[Sao tao cứ cảm giác nam phụ cố tình]
[Tôi thấy anh ta cố ý thật đấy, hai ngày trước vẫn tốt, hôm nay nữ chính mới đến muộn cái thôi mà bắt đầu giở trò[cười]]
Cố Âm nói thêm hai ba câu với bác sĩ xong mới lại vào phòng bệnh. Y tá đã dọn dẹp sạch sẽ những mảnh thủy tinh trên đất. Cố Âm đưa mắt nhìn thuốc đặt trên tủ đầu giường, cầm cốc chắt nước cho Quan Dự: "Uống thuốc trước đi."
Quan Dự cứ ngồi đấy trong chốc lát, im lặng nhận thuốc uống. Y tá thấy anh ta uống thuốc mới dặn dò thêm mấy câu rồi rời phòng bệnh. Cố Âm đặt cốc lại lên tủ, ngồi xuống ghế. Quan Dự im lặng một lúc rồi nói: "Giờ anh là một thằng phế, chỉ muốn uống nước cũng không thể tự mình làm."
Cố Âm nghĩ đến lời bác sĩ vừa nói, an ủi: "Chỉ là anh chưa quen...."
"Quen thành một người tàn tật sao ?"
Cố Âm: "Tôi không có ý đó, thế giới này có rất nhiều người như anh, bọn họ không hề từ bỏ chính mình, luôn cố gắng thích ứng để cuộc sống của mình giống những người bình thường vậy."
Quan Dự cười tự giễu: "Đúng vậy, dù cho cố gắng như nào đi nữa, cũng chỉ có thể 'giống' người bình thường thôi."
Cố Âm mím môi không nói, dạo gần đây cô xem rất nhiều tài liệu và video về người khuyết tật, trong đó dĩ nhiên có những tấm gương vô cùng truyền cảm hứng, họ rất lạc quan, nỗ lực sống, thậm chí một mình có thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng họ cũng nói rằng không ai có thể dễ dàng chấp nhận chuyện mình trở thành người khuyết tật. Nếu được chọn, có ai không muốn một cơ thể lành lặn chứ ?
Bọn họ lạc quan kiên cường vì nếu không như vậy sẽ không sống nổi nữa.
Cô xem những ghi chép cuộc sống của những người đó, vốn định dùng để động viên Quan Dự nhưng sau khi xem xong cô lại thấy những lời cổ vũ đó khá nhạt nhẽo. Giống như Quan Dự nói, bất kể những lời động viên hoa mỹ nào đều không có tác dụng, con người vẫn phải đối mặt với tất cả, sự thật là người tàn tật.
Phòng bệnh cứ im ắng như vậy, Quan Dự nhìn Cố Âm cúi đầu, không được tự nhiên: "Xin lỗi không phải anh muốn tức giận với em, chỉ là đôi khi anh không khống chế được cảm xúc."
Cố Âm lắc đầu, cô đã quen biết Quan Dự rất lâu, anh ta vốn là người có phong độ và biết kiềm chế, hiện tại biến thành như vậy, khó nhất vẫn là bản thân.
Sau khi Cố Âm đến, Quan Dự dần bình tĩnh hơn, lúc sau y tá đến làm kiểm tra hằng ngày anh ta phối hợp hơn.
Hôm nay Lục Ninh Ninh trực bạn, nghe nói sáng Quan Dự lại náo loạn trong phòng bệnh một lúc, hơi lo lắng đến xem. Y tá đang đo nhiệt độ cho Quan Dự, Cố Âm đứng bên cạnh, Lục Ninh Ninh đứng ở cửa nhỏ giọng gọi cô, Cố Âm nhìn qua chỗ cô ấy nói với anh ta: "Tôi đi ra ngoài một lúc, chút nữa sẽ quay lại."
"Ừ." Quan Dự gật đầu, nhìn thoáng qua ngoài cửa. Anh ta biết người này, con gái nhà họ Lục, vừa từ nước ngoài về không lâu, gần đây qua lại với Cố Âm rất thân.
Lục Ninh Ninh thấy Cố Âm đi ra, khoác tay cô nói: "Đi thôi, mình mời cậu uống trà sữa."
Trong bệnh viện có một cửa hàng tiện lợi bán ít đồ uống vật phẩm và bánh ngọt, bình thường người nhà bệnh nhân và nhân viên trong viện thường đến đây ăn chút gì đó, nghỉ ngơi nói chuyện. Cố Âm đi cùng cô ấy xuống dưới tầng, vừa ngồi xuống đã thấy mẹ Quan Dự gọi đến.
"Là dì Tôn, mình nhận điện thoại trước." Cố Âm bấm nút nhận, "Dì Tôn ạ, chào dì."
"Cố Âm, cháu còn ở viện không." Mẹ Quan Dự hỏi.
"Còn ạ, Quan Dự vừa uống thuốc, đang được kiểm tra hằng ngày."
"Vậy thì tốt, về sau cháu đừng đến bệnh viện muộn nữa, Quan Dự không thấy cháu dễ hoảng hốt."
Cô Âm im lặng không nói, hôm nay cô vốn định thương lượng với dì Tôn về thời gian đến bệnh viện sau này nhưng nghe bà ấy nói khiến cô không biết nên mở miệng thế nào.
"Bên này dì còn bận chút chuyện, chiều nay dì mới qua được, phiền con chăm sóc Quan Dự giúp dì." Bà ấy nói xong tắt điện thoại. Lục Ninh Ninh ngồi cạnh nghe được bảy tám phần câu chuyện, tức giận không thôi: "Này mẹ Quan Dự trực tiếp coi cậu thành người hầu mà sai khiến đấy à? Con mình không chăm đi đẩy cho cậu mỗi ngày ở đây trông làm gì."
Cố Âm cất điện thoại, uống ngụm trà sữa mới được làm xong: "Không còn cách nào khác, hiện tại tâm trạng Quan Dự không ổn định, lúc mình ở đó còn tốt hơn ít."
Đương nhiên Lục Ninh Ninh biết cảm xúc của Quan Dự đang không ổn, dù sao anh ta đã làm loạn trong phòng bệnh mấy lần nhưng đứng từ góc độ bạn tốt của Cố Âm, cô vẫn thấy tức giận: "Nhưng không thể để cậu làm mãi thế được, tốt xấu gì anh là đấng đàn ông to cao, nghĩ mình là đứa trẻ ba tuổi chắc? Cậu không ở cạnh sẽ không ăn không uống? Mình thấy anh ta đang nhân cơ hội này để dính chặt lấy cậu."
"Cậu nhớ đừng nói mấy lời này trước mặt Quan Dự."
"Mình chưa ngu đến mức đó." Lục Ninh Ninh cũng uống trà sữa, nhìn Cố Âm, "Mình biết cậu áy náy vì chuyện anh ta nhưng cái gì làm được cậu đều làm rồi, không thể cứ mãi vậy chứ? Nếu anh ta thật sự cần người chăm sóc, cậu giúp anh ta thuê thêm mấy người, chắc chắn Thẩm Niệm Lâm nhà cậu sẽ bỏ tiền ra."
Cố Âm thở dài: "Giờ không phải thuê người chăm sóc là giải quyết được, căn bản Quan dự không muốn gặp người khác."
Lục Ninh Ninh bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm mấy câu: "Mình thấy anh ta cố tình thì có, biết cậu áy náy nên lợi dụng để cậu ở bên anh ta."
[Đứa nhỏ Lục Ninh Ninh thông minh lắm]
[Người sáng suốt đều nhìn ra, nữ chính đừng để bị lừa!]
[Mà bà mẹ Quan Dự đáng ghét quá trời, có bản lĩnh gọi Bạch Tâm Dật đến hầu hạ Quan Dự đi!]
[Cho dù biết Quan Dự cố ý cũng vô dụng thôi, giờ rõ ràng anh ta đang lợi dụng lòng thương cảm của nữ chính]
[Trừ khi nữ chính mặc kệ anh ta, không thì khó giải quyết]
Cố Âm xem bình luận, uống một hơi hết sạch trà sữa trong cốc: "Đợi anh ta xuất viện đi, chắc lúc đó cảm xúc của anh ta ổn hơn rồi."
Lục Ninh Ninh khiếp sợ nhìn cô uống hết cốc trà sữa: "Cậu uống hết rồi? Mấy ngày này không uống nước à ?"
Cô ấy nói xong đẩy đĩa bánh ngọt qua: "Được rồi biết tâm trạng cậu không tốt, ăn ít đồ ngọt."
Cố Âm không khách sáo, cầm thìa ăn.
Không biết có phải do cách này có tác dụng không, tâm trạng cô tốt hơn sau khi ăn đồ ngọt. Cố Âm lấy giấy lau miệng, chuẩn bị về tiếp tục khuyên Quan Dự: "Mình đi lên trước, cảm ơn trà sữa và bánh của cậu."
Lục Ninh Ninh: "Không có gì. Không thì cậu có thể nói chuyện với Thẩm Niệm Lâm, hỏi anh ấy giờ phải làm sao, Dù sao đi nữa mình thấy cậu cứ chăm Quan Dự không phải cách hay."
Cố Âm đáp lại có điều cô nghĩ nếu thật sự hỏi Thẩm Niệm Lâm, nhất định anh cũng nói thuê người chăm sóc Quan Dự.
Cô đi bộ về hướng bệnh viện, điện thoại để trong túi rung nhẹ. Cô cứ nghĩ mẹ Quan Dự lại gọi, lấy ra mới phát hiện điện thoại của ba: "Ba ạ, có chuyện gì không ba ?"
"Cố Âm, con đang ở đâu ?" Tiếng ba cô truyền đến, nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Cô dừng bước, nói: "Con đang ở bệnh viện giúp Quan Dự."
"Con tạm thời đừng ở đó nữa, về công ty ngay."
Cố Âm nhíu mày, trong người có dự cảm không tốt: "Vâng, đã xảy ra chuyện gì ạ ?"
"Ừ, con đến công ty rồi nói."
"Vâng, giờ con qua ngay." Cố Âm tắt điện thoại vẫn đến nói một tiếng với Quan Dự. Anh ta thấy dáng vẻ cô đang rất sốt ruột còn an ủi: "Anh không sao, em về trước đi, đừng vội."
"Ừ, một lát nữa chắc dì Tôn đến rồi, nếu có chuyện gì thì gọi cho tôi."
"Được" Quan Dự đáp, nhìn cô gấp gáp đi ra ngoài.
Sau khi Cố Âm rời bệnh viện lái xe đến công ty, cô vừa đến nơi đã được ba gọi vào văn phòng, anh họ Cố Từ cũng ở trong đó, hai người đều mang khuôn mặt u sầu.
"Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ạ ?" Trong lòng Cố Âm dâng lên dự cảm chẳng lành. Ba Cố không nói gì, anh ba họ Cố Từ nói: "Cố Âm, thiết kế của dự án căn hộ nhỏ do em phụ trách bị lộ ra ngoài, hôm nay tập đoàn Đại Phong đã công bố trong buổi họp báo ra mắt dự án mới của họ, bản thiết kế kia giống y như đúc của em!"
"Tại sao thế được ?" Cố Âm bất ngờ, nhận lấy ipad Cố Từ đưa xem qua. Trên màn hình là bản kế hoạch mà tập đoàn Đại Phong công bố hôm nay, bản thiết kế kia đúng thật giống hệt như từ một khuôn đúc ra.
"Tại sao chứ ?" Cố Âm nhíu chặt chân mày, dự án này bọn họ đã chuẩn bị rất lâu, chuẩn bị chính thức được khởi động, bản thiết kế bỗng bị lộ ra ngoài ?
"Đương nhiên anh tin không phải em là người để lộ nhưng em thử nghĩ xem, ngoài em ra ai còn ai có khả năng thấy được bản thiết kế này." Cố Từ hỏi.
Cố Âm lắc đầu: "Em chỉ mang thiết kế về nhà, có lúc sẽ ở nhà làm."
"Ở nhà ?" Cố Từ và ba Cố Âm liếc mắt nhìn nhau, thật cẩn thận hỏi, "Có khi nào là Thẩm Niệm Lâm ?"
"Anh nghi ngờ anh ấy ?" Cố Âm nhìn Cố Từ, thấy có chút buồn cười, "Không phải, anh ấy trộm bản thiết kế để làm gì? Hơn nữa anh ấy làm vậy được lợi chỗ nào không? Hai nhà có mối quan hệ thông gia, chưa kể còn rất nhiều việc làm ăn qua lại."
"Nhà họ Cố xảy ra chuyện thì anh ấy chẳng được lợi lộc gì cả. Thẩm Niệm Lâm cho dù có ngốc đến đâu cũng không đến mức tự bê đá đập vào chân mình chứ?"
Cố Từ và ba Cố Âm lại nhìn nhau, dáng vẻ muốn nói lại thôi. Cố Âm nhìn bọn họ, không kiên nhẫn: "Có gì anh cứ nói thẳng ?"
Cố Từ: "Tập đoàn Đại Phong, em biết thực tế người nắm cổ phần nhiều nhất có quyền kiểm soát là Thẩm Bình Phong và Kỷ Đại Nhu không ?"
Cố Âm nhíu mày, cô từng nghe thấy tên Thẩm Bình Phong, hẳn là ba Thẩm Niệm Lâm.
Khi Thẩm Niệm Lâm còn nhỏ ông ta đã rời nhà họ Thẩm để ở với người trong lòng. Sau đó hai người mở một công ty, chính là tập đoàn Đại Phong.
"Tại sao họ lại bắt đầu làm bất động sản ?" Cố Âm hỏi.
Cố Từ: "Cái này không quan trọng, tóm lại hiện tại họ bắt đầu bước chân vào ngành này, kế hoạch đưa ra có bản thiết kế đụng trúng chúng ta."
[Không thể nào không thể nào, này muốn đổ nồi lên đầu nam chính à ?]
[Nam chính thảm quá, bên này chuyện Quan Dự chưa giải quyết được, giờ lại dính bát nước bẩn nữa]
[Nữ chính sẽ không nghi ngờ nam chính chứ ? [kinh khóc]]
[Chuyện này vừa nhìn đã biết có sự sắp đặt! Cố ý chia rẽ nam nữ chính!]
[.....Nếu nói như vậy, tôi tạm nghi Quan Dự làm]
[Không đến mức đó chứ, Quan Dự còn tâm trạng làm này làm nọ à ?]
[Tôi thấy với tâm lý của Quan Dự, bị sốc hai ngày là cùng, sau đó chắc toàn giả vờ thôi!]
[Hahahaha tôi hiểu rồi, bất kể có phải Quan Dự thật hay không, tóm lại cứ tính hết cho Quan Dự [ đầu chó ]]
Cố Âm xem bình luận phân tích một hồi như biết hết, suy nghĩ càng thêm hỗn loạn: "Dù sao em nghĩ không phải anh ấy làm."
"Nếu không phải Thẩm Niệm Lâm, không lẽ do nhân viên trong công ty ?"
"Không phải không có khả năng."
Ba Cố Âm cắt ngang hai người họ, nói với Cố Âm: "Nếu con tin tưởng Niệm Lâm thì đi gặp hỏi nó xem nó nói thế nào. Bên phía công ty, ba cũng sẽ bí mật điều tra, nếu thật sự do người trong công ty làm, cần xử lý thế nào sẽ làm thế đó."
Cố Âm nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vâng."
Sau khi cô rời công ty, gọi cho Thẩm Niệm Lâm. Anh vừa họp xong, thấy cô gọi nhận máy ngay: "Cố Âm, sao vậy ?"
Giọng anh nghe rất quan tâm như đang lo cô xảy ra chuyện gì. Nhất thời Cố Âm cũng xấu hổ nếu hỏi chuyện bản thiết kế bị lộ, cô khó mở lời: "Cái đó, anh còn bận không ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Không bận, em nói đi."
Cố Âm: Vậy chúng ta đi ăn trưa đi, em có chuyện muốn nói với anh."
"Được." Thẩm Niệm Lâm đồng ý, dừng lại hỏi, "Em đang ở viện ?"
"Không, em mới về công ty."
"Để anh đi đón em."
"Không cần, chúng ta gặp nhau ở Thiên Hạ Cư."
"Được." Thẩm Niệm Lâm tắt điện thoại xong, nói với Trì Hàn, "Bữa tiệc trưa nay với Vương tổng, anh đi thay tôi."
"Chuyện này....." Trì Hàn hơi do dự, xong vẫn gật đầu, "Vâng."
Cố Âm đặt một phòng ở Thiên Hạ Cư chia sẻ cho Thẩm Niệm Lâm. Cô đợi được một lúc thì anh đến, Cố Âm thấy anh vào nói: "Em đã gọi một số món, anh muốn gọi thêm không ?"
"Không cần đâu, em ăn gì anh ăn cái đó." Anh ngồi xuống đối diện cô, cầm ấm trà rót cho mình một chén, "Tìm anh gấp như vậy là đã xảy ra chuyện gì ?"
"À...." Đối mặt với Thẩm Niệm Lâm, cô thấy càng khó mở lời. Cô lấy chiếc máy tính luôn mang theo bên người, mở tin tức buổi họp báo của tập đoàn Đại Phong hôm nay, "Cái này, anh xem đi."
Thẩm Niệm Lâm nhìn màn hình, anh đã xem cuộc họp báo hôm nay: "Có vấn đề gì không ?"
Anh nói xong nghĩ tiếp, nhìn Cố Âm: "Anh nhớ em cũng đang phụ trách một dự án căn hộ nhỏ, có phải ý tưởng bị trùng không ?"
Cố Âm: "Không chỉ trùng, bản thiết kế này của họ giống y hệt bản của em không khác gì."
Thẩm Niệm Lâm ngạc nhiên, cẩn thận xem kỹ lại bản thiết kế. Anh không làm trong ngành này nhưng ít nhiều anh có thể nhận ra thiết kế của Cố Âm, đúng là rất có phong cách của cô: "Điều tra được người để lộ ra ngoài chưa ?"
Nói xong, như nghĩ đến điều gì đó: "Em nghi ngờ anh làm ?"
[Trời ơi nam chính đau lòng đến nhường nào, nữ chính không có tâm]
[Làm sao vậy? Hỏi một câu không được à? Phần trước nam chính chả làm chuyện xấu đó thôi]
[Đấy là vì để bảo vệ nữ chính mà!]
[Ủa không phải nãy nữ chính tin nam chính rồi ạ, bình tĩnh xem phim giùm]
Cố Âm chợt hẫng khi nghe Thẩm Niệm Lâm hỏi, anh cứ nhìn cô như vậy, trong ánh mắt có nhiều thứ cố đọc không ra: "Không phải, đương nhiên em nghĩ không phải anh làm nhưng Cố Từ nhất định phải để em đến gặp hỏi anh."
Thẩm Niệm Lâm: "Không phải anh làm. Em cho rằng vì giúp Thẩm Bình Phong nên anh lấy bản thiết kế của em đưa cho ông ta ?"
"Không phải." Cố Âm tiếp tục phủ nhận, "Là Cố Từ, Cố Từ cho là vậy."
Lúc này trong công ty, Cố Từ bỗng hắt xì.
Thẩm Niệm Lâm vẫn nhìn cô: "Vậy còn em? Em nghĩ sao ?"
Cố Âm hơi mím môi, nhìn anh: "Em đã nói rồi, em nghĩ không phải anh làm. Tuy em thấy bản thiết kế của mình tốt nhưng không phải thứ kinh thiên động địa, không đến mức anh phải trộm nó."
"Chỉ vậy thôi à ?"
Cố Âm không tự nhiên cầm chén trà uống, không ngẩng lên nhìn anh, chỉ cúi xuống nhìn mình phản chiếu trong chén trà: "Còn có, em tin anh sẽ không làm chuyện có hại cho em."
Tiếng của cô không lớn nhưng Thẩm Niệm Lâm nghe rõ rành mạch. Anh thả lỏng hàm đang căng cứng, đưa tay phủ lên tay Cố Âm, nói lại lần nữa: "Không phải anh làm."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 38: Không phải anh làm
10.0/10 từ 24 lượt.