Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 37: Có phải mẹ có con khác ở ngoài không ?
153@-
Cố Âm vội giữ tay bà ấy, đỡ người đứng dậy: "Dì Tôn, dì đừng như vậy, có chuyện gì dì cứ nói thẳng ạ."
Mẹ Quan Dự đỏ mắt, nói với Cố Âm: "Tình huống hiện tại của Quan Dự cháu cũng thấy đấy, nó hoàn toàn không chấp nhận được chân mình bị thương không đi được. Giờ nó không muốn gặp ai, cũng không muốn phối hợp điều trị với bệnh viện, cháu đến đây nó mới chịu uống thuốc."
Cố Âm thấy dáng vẻ bà ấy, trong lòng không chịu nổi: "Dì Tôn, dì đừng lo, chân Quan Dự sẽ điều trị được."
Dì Tôn lau nước mắt: "Bác sĩ nói nhà dì đừng từ bỏ hy vọng, nếu thật sự không chữa được có thể dùng công cụ để trợ giúp nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải tích cực trị liệu."
Nói đến đây, bà ấy thở dài: "Bây giờ tinh thần của nó chán nản, dì thật sự lo nó sẽ nghĩ quẩn trong lòng và làm những chuyện ngốc nghếch."
Bà ấy nắm chặt tay cô: "Dì biết Quan Dự vẫn luôn thích cháu, mặc dù giữa hai đứa không có duyên nhưng giờ nó chỉ nghe lời cháu. Dì muốn cháu giúp dì khuyên nhủ nó, để nó có thể vực dậy được tinh thần, cô Cố, coi như người làm mẹ xin cô....."
"Dì Tôn, dì đừng nói vậy, vốn Quan Dự vì cứu cháu nên mới bị thương, cháu sẽ không mặc kệ anh ấy."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Dì Tôn vỗ vỗ nhẹ tay cô, đôi mắt ngập nước, "Dù miệng nó đuổi cháu đi nhưng dì biết trong lòng nó muốn cháu ở lại, cháu có thể quay lại trò chuyện cùng nó không ?"
Cố Âm gật đầu: "Được, cháu sẽ khuyên bảo anh ấy."
"Cảm ơn cô, cô Cố." Mẹ Quan Dự nói xong, tay đỡ trán lảo đảo như muốn ngã, suýt đứng không vững. Cố Âm nhanh tay đỡ bà ấy, lo: "Dì Tôn, dì sao vậy? Dì thấy không khỏe ạ ?"
Dì Tôn: "Không sao, tối qua dì không ngủ nên hơi mệt, chắc do nghỉ ngơi không đủ."
"Vậy dì về nghỉ trước đi, cháu đi khuyên Quan Dự, cháu tin anh ấy sẽ nghĩ thông suốt."
Bà ấy hoi do dự, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, rồi quay sang gật đầu với Cố Âm: "Vậy làm phiền cháu."
"Không sao ạ, việc cháu nên làm."
Cố Âm định bảo Tiểu Lý đưa bà ấy xuống, nhưng dì Tôn không đồng ý để anh ta đưa. Lái xe nhà họ Quan vẫn chờ ở bệnh viện, bà ta xuống tầng lên xe nhà họ ngồi. Tài xế lái xe về phía nhà họ Quan, bà ta ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, được một lúc lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền mở mắt.
Bà ta lấy ra xem, ba Quan Dự gọi đến.
"Lão Quan à, có chuyện gì không ?" Bà ta tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả hỏi. Ba Quan Dự ở đầu bên kia hỏi: "Giờ em vẫn đang ở bệnh viện à? Con trai sao rồi ?"
Mẹ Quan Dự: "Em đang trên đường về nhà, Cố Âm đến bệnh viện nên em để cô ta ở lại chăm sóc Quan Dự."
"Cái gì? Sao em lại để cô ta ở lại ?" Ông ta vừa nghe đến tên Cố Âm, tức giận không chịu được, "Quan Dự thành ra như thế do cô ta làm hại, em không đuổi cô ta thì thôi còn giữ người ở lại chăm sóc con trai ?"
Bà ta xoa bóp ấn đường, nhìn bên ngoài cửa xe: "Chính vì cô ta hại Quan Dự nên em càng muốn để cô ta ở lại. Nhìn con trai chúng ta đi, hai chân nó bị tàn phế nằm trong viện, cô ta muốn giống người bình thường không sao, tiếp tục thư thái làm bà Thẩm hả? Ha, nằm mơ đi. Đều do cô ta nợ Quan Dự, tôi muốn cô ta phải ở lại để lo cho Quan Dự, đó là nợ của cô ta!"
[? Bà mẹ này khiến người ta ghét quá đi!]
[Tự do con bà cứu người khác, có phải người khác cầu xin anh ta cứu đâu]
[Đấy còn gặp nữ chính hiền lành lương thiện, thử gặp phải người không có mặt mũi xem [mỉm cười]]
[Ê sao biến thành nữ chính hại người, cô ấy có bày mưu tính kế gì chuyện này đâu]
[Mới nãy nghĩ dì này là người tốt, hóa ra đang chờ Âm Âm của chúng ta, hừ!]
[Tôi mà là nữ chính sẽ không trông người bệnh, gì chứ, trên pháp luật tôi làm gì có tội đâu!]
[Trên pháp luật không phải chịu trách nhiệm nhưng không vượt qua được nỗi áy náy lòng [aiz]]
[Nên ấy à đôi khi làm người phải không giữ mặt mũi vào]
Lúc này Cố Âm đang giằng co với Quan Dự trong phòng bệnh, thấy sóng comment chạy qua, cô cúi đầu thầm nghĩ cho dù dì Tôn không làm thế, cô cũng không thể mặc kệ Quan Dự.
"Không phải đã nói em đi đi rồi ư? Còn ở đây làm gì ?" Giọng điệu anh ta không tốt khi nói chuyện.
Cố Âm nhìn anh ta, kéo một chiếc ghế đến cạnh giường bệnh, tự lấy quả cam trong giỏ hoa quả mình mang đến lúc nãy: "Anh ăn cam không? Tôi bóc cam cho anh."
"Anh không ăn." Quan Dự nói xong, lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cố Âm không quan tâm đến sự từ chối đó, tự mình bóc một quả. Một lúc sau trong phòng phảng phất mùi thơm ngọt ngào từ quả cam, Cố Âm bóc hết lớp vỏ bên ngoài, tách một múi đưa cho Quan Dự: "Cam này rất ngọt, anh thử đi."
Quan Dự không nhúc nhích, Cố Âm vỗ lên tay anh ta, nói lại lần nữa: "Anh ăn thử miếng đi."
Quan Dự từng nghĩ đến cảnh tượng này, sẽ có một ngày Cố Âm giống như bây giờ, thoải mái nói chuyện với anh ta về cuộc sống thường ngày, khi nói chuyện sẽ làm nũng, giống như các cặp đôi yêu nhau ngoài kia. Anh ta không nghĩ khi chuyện này thật sự xảy ra là lúc anh ta bị thương ở hai chân, ngồi trên giường bệnh.
"Tôi đã bóc xong rồi, anh không muốn ăn à ?" Cố Âm tiếp tục hỏi, luôn kiên nhẫn đưa cam ra. Khóe miệng Quan Dự giật giật, cuối cùng không nói gì lấy cam từ tay cô bỏ vào miệng mình.
Cố Âm thấy anh ta chịu ăn, thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta cười nói: "Hôm nay đồ ăn dì Tôn mang đến anh vẫn chưa ăn, vì không muốn ăn à? Anh muốn ăn món gì không, ngày mai tôi sẽ bảo nhà bếp làm mang đến cho anh."
Quan Dự nuốt miếng cam trong miệng, người cứng ngắc: "Em không cần phải vậy, anh không cần sự thương hại của am."
Cố Âm im lặng một lát mới nói: "Không phải tôi thương hại anh, tôi hy vọng anh có thể khỏe lại."
"Khỏe lại? Em nói anh biết phải khỏe lại thế nào ?" Cảm xúc của Quan Dự lại hơi kích động, bất giác lớn tiếng khi nói chuyện, "Mấy lời này ai cũng nói được, chẳng qua vì chuyện này không rơi xuống trên đầu bọn họ."
Cố Âm siết chặt tay đặt bên giường, nhỏ giọng: "Tôi cũng hy vọng người Bạch Tâm Dật đâm là tôi, tôi hy vọng người nằm trên giường bệnh này là mình."
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn Quan Dự: "Hai ngày nay tôi luôn nghĩ nếu người cô ta đâm là tôi thì tốt biết mấy!"
Như vậy cô sẽ không áy náy và khó chịu đến mức này!
[Huhuhuuhu, ôm nữ chính một cái]
[Âm Âm đừng khóc, chắc chắn chân Quan Dự sẽ lành lại]
[Âm Âm đừng nói vậy mà, nếu chị bị đâm thì nam chính phải làm sao đây [che mặt]]
[Tạm thời nam phụ chưa tiếp nhận được thôi, một thời gian nữa sẽ nghĩ thông]
[Mấy chuyện này dựa vào người khác khuyên nhủ không tác dụng đâu, chỉ có thể dựa vào chính mình, nam phụ yếu ớt quá]
Quan Dự nghe Cố Âm nói xong ngẩn người, không nghĩ cô sẽ nói vậy. Anh ta nắm chặt tay im lặng, lâu sau khàn giọng nói: "Anh không có ý đó, anh chưa từng hối hận khi cứu em, dù quay lại lần nữa anh vẫn chọn làm vậy."
Cố Âm mím môi, cúi đầu nhìn tấm chăn trắng không nói gì. Quan Dự thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Em về đi."
Cố Âm ngồi trên ghế không động, mãi lúc sau cô mới nói: "Tôi đã hỏi bác sĩ về tình huống của anh, bọn họ đều nói còn hy vọng chỉ cần anh tích cực phối hợp trị liệu và phục hồi, dù không thể hoàn toàn bình phục như người bình thường nhưng có cơ hội đi lại được. Tất cả mọi người đều không buông bỏ việc chữa trị chân cho anh, tôi hy vọng anh cũng không từ bỏ."
Cô nói một hồi hết những lời này, Quan Dự vẫn chỉ nhìn ra ngoài và im lặng, Cố Âm đứng dậy: "Mai tôi lại đến thăm anh."
Sau khi ra ngoài phòng bệnh, Cố Âm đi về chỗ dừng xe trước đó. Mới vừa đến nơi cô đã thấy Thẩm Niệm Lâm đứng dựa vào thân xe đợi ở đó. Xung quanh có rất nhiều người đi ngang qua nhìn anh nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỗ nào đó đến mất hồn.
Cố Âm ngạc nhiên khi thấy anh, đi lên gọi một tiếng: "Thẩm Niệm Lâm, anh còn ở chỗ này ?"
Cô ở trong phòng bệnh Quan Dự khá lâu, cô tưởng anh đã đến công ty rồi.
Thẩm Niệm Lâm nghe tiếng cô mới quay qua nhìn, khuôn mặt thả lỏng về trạng thái ban đầu: "Ra rồi ?"
"Ừm." Cố Âm đến trước xe, "Xin lỗi, để anh chờ lâu."
"Không sao, lên xe trước đi." Thẩm Niệm Lâm mở cửa xe giúp cô, đưa tay đỡ trên khung cửa xe để cô ngồi vào trong. Anh vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào thấy Cố Âm quên không thắt dây an toàn, hơi với tới kéo dây an toàn của cô cài vào chốt bên hông.
"Cảm ơn." Cố Âm hơi ngượng ngùng. Thẩm Niệm Lâm nhìn cô cười, tự thắt dây an toàn cho mình hỏi, "Quan Dự sao rồi ?"
Cố Âm không che giấu được nỗi u sầu khi nói chuyện: "Tình hình không ổn lắm, anh ấy không tiếp nhận được việc chân mình bị thương tật, không chịu uống thuốc cũng không chịu hợp tác để điều trị."
"Ừm, hy vọng thế." Cố Âm trả lời xong mới phát hiện tài xế không lái xe đến công ty cô mà đi đường về nhà họ, cô ngờ vực hỏi, "Không đến công ty à ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Em cũng bị thương, lại còn tốn công tốn sức vì chuyện của Quan Dự, em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày trước đã."
Cố Âm nghĩ nếu cô đến công ty chắc cũng không có tâm trạng để làm việc, tự nhiên khiến người khác lo lắng, chẳng bằng ở nhà thôi: "Cũng được."
Hôm qua lúc cô bị tai nạn xe, cô sợ mọi người trong nhà lo lắng nên vẫn chưa nói với ai, mà cho cô không nói đi nữa cũng không có nghĩa giấu được mãi. Cô vừa chân trước vào nhà, ngay sau mẹ cô đã gọi đến: "Âm Âm, mẹ nghe nói hôm qua có người lái xe muốn đụng con? Sao con không nói cho mọi người biết ?"
Cố Âm cầm điện thoại ngồi xuống rìa sô pha nhỏ, vuốt lông Kim Nguyên Bảo nằm bên chân: "Con chỉ bị thương ngoài da, không bị sao hết, có gì đâu mà báo mọi người chứ ?"
"Cái con bé này, đúng là càng lớn càng thích giấu chuyện, trước kia bất kể có chuyện gì con đều nói với mẹ." Phương Mạn Hà nói đến đây nhớ lúc trước khi cô mang thai sống chết không chịu nói cho mình, phải để đến khi bà tự mình nhận ra mới rõ chuyện, đã có kinh nghiệm nên bà quen rồi, "Quan Dự sao rồi? Mẹ nghe nói châm nó không ổn lắm."
Cố Âm thở dài trong lòng, quả nhiên chuyện tốt không qua cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm: "Vâng, chân anh ấy bị thương khá nghiêm trọng, có thể ......"
Cô không nói nốt những lời phía sau nhưng Phương Mạn Hà hiểu ý cô muốn nói: "Mẹ nghe bảo cậu ta vì cứu con nên mới bị đâm, giờ lại bị thương nặng như thế, nhà mình không thể mặc kệ được, để mai mẹ và ba con đến bệnh viện thăm cậu ta."
"Mẹ, hai người đừng đi thì hơn." Cố Âm vội ngăn bà lại, "Hôm nay con đến viện thăm anh ấy, tâm trạng anh ấy vẫn không tốt, không muốn gặp người khác. Mọi người đến đấy có khi bị ngăn ở bên ngoài."
"Thế phải làm sao ?" Phương Mạn Hà không nhịn được lo lắng, con gái mình bà hiểu nhất, Quan Dự vì cứu Cố Âm nên mới bị thương nặng, không biết trong lòng con bé đã áy náy đến mức nào, "Âm Âm, con nghe mẹ nói, chuyện này không thể trách con, Quan Dự cứu con, gia đình chúng ta rất biết ơn, nhà mình chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ nếu có thể, con không được tự trách mình quá nghe không."
"Con biết rồi mẹ."
"Nếu con có chuyện gì không được giấu trong lòng, nếu con không muốn nói với nhà mình thì hãy nói với Niệm Lâm, nó là chồng con, có thể chia sẻ cùng con, con không cần tự mình đối mặt với mọi chuyện."
"Vâng ạ."
Mặc dù miệng nói đồng ý nhưng Phương Mạn Hà vẫn không an lòng, giờ việc bà lo nhất là tình cảm của hai đứa sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện của Quan Dự. Vốn bà định nói thêm hai ba câu nữa nhưng ngại tâm trạng lúc này con gái đã rất phiền, cố gắng nhịn không tiếp tục quấy rầy: "Con cũng bị thương, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội chuyện ở công ty."
"Vâng." Cố Âm tắt điện thoại, Kim Nguyên Bảo cứ cọ cọ vào chân cô. Giống như nó biết tâm trạng cô không tốt như ngày thường, hai hôm nay cứ dính lấy Cố Âm mà không đi chơi cùng Nhuận Hi.
Cố Âm không ngừng v**t v* nó, Nhuận Hi vui mừng chạy vào: "Mẹ ơi mẹ ơi ~~"
Tiếng thằng bé non nớt gọi Cố Âm, chạy đến đứng trước mặt cô: "Mẹ ơi, Nhuận Nhuận biểu diễn một ảo thuật nhỏ cho mẹ xem nhé ?"
Cố Âm cười vui vẻ, sờ đầu con trai: "Được thôi, Nhuận Nhuận muốn biểu diễn ảo thuật gì ?"
Cố Nhuận Hi cầm hai đồng tiền xu trong tay, một đồng 1 tệ và một đồng 50 tệ: "Nhuận Nhuận có thể biến tiền xu."
Thằng bé nói xong bỏ đồng 50 tệ vào túi trên quần áo, tay kia cầm đồng xu 1 tệ còn lại, hô một tiếng: "Chúc mừng phát tài, biến!"
Sau khi đọc thần chú xong, bé mở tay đang nắm đồng kia, đồng 1 tệ biến thành đồng 50 tệ: "Mẹ xem, mẹ xem!"
"Oa, Nhuận Nhuận lợi hại quá." Cố Âm phối hợp vỗ vỗ tay nhiệt tình, "Nhuận Nhuận giỏi quá!"
Cố Nhuận Hi thả đồng xu trong tay vào tay cô, ngước đôi mắt to tròn: "Mẹ ơi, Nhuận Nhuận cho mẹ tiền, mẹ vui hơn không ?"
Cố Âm bị thằng bé chọc cười, mới bé tí đã biết lấy tiền để dỗ con gái vui vẻ, không biết học theo ai nữa: "Cảm ơn Nhuận Nhuận, mẹ rất vui!"
Cố Nhuận Hi thấy mẹ cười, càng cười vui vẻ hơn.
"Nhuận Nhuận học ảo thuật từ ai nhỉ ?" Cố Âm hôn nhẹ lên mặt bé, hỏi. Cố Nhuận Hi trả lời: "Con học từ ba ạ, ba còn biết biến cả hoa, đợi Nhuận Nhuận học được sẽ biểu diễn cho mẹ xem được không ?"
"Được nhé." Cố Âm trả lời, ngẩng đầu thấy Thẩm Niệm Lâm đứng ở cửa. Trên người anh vẫn mặc áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷnh tay, có vẻ như mới nấu cơm xong: "Ăn cơm thôi, anh làm mấy món em thích, đến ăn đi."
"Tốt quá! Lại được ăn đồ ba nấu tiếp." Cố Nhuận Hi nắm tay Cố Âm kéo cô đứng dậy, "Mẹ ơi chúng ta đi ăn cơm."
Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai nghiền ngẫm, nhướn đuôi lông mày: "Ba nấu đồ ăn mẹ thích, con kích động gì chứ ?"
"Món mẹ thích Nhuận Nhuận cũng thích!"
"Thế đâu phải là chính mình ?"
"Chính mình là gì ạ ?"
Thẩm Niệm Lâm mắc nghẹn, sau khẽ cười một tiếng, không phải anh cũng yêu Cố Âm từ lâu, yêu đến mức không còn là chính mình ư ?
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Cố Âm cũng đến viện thăm Quan Dự, mấy ngày đầu thái độ của anh ta vẫn rất ngang ngạnh, nhưng mấy hôm sau có chuyển biến tốt, anh ta dần tốt hơn, đồng ý chịu hợp tác với bệnh viện, chủ động uống thuốc.
Cố Âm rất vui vì những biến chuyển tốt đẹp, bác sĩ nói chân bị thương không phải thứ đáng sợ mà sợ nhất là người bệnh không còn ý chí muốn chiến đấu. Nếu bản thân người bệnh không muốn điều trị thì không ai có thể chữa khỏi cho người đó. Hiện giờ Quan Dự đã đồng ý chữa bệnh là dấu hiệu tốt.
Cố Âm sợ Quan Dự nghĩ không xuôi, mỗi ngày ở lại nói chuyện cùng anh ta, cảm xúc của người này chỉ ổn định nếu ở trước mặt Cố Âm nên thời gian cô ở lại càng lúc càng lâu.
"Ba ơi khi nào mẹ mới về ạ ?" Đến giờ ăn cơm tối, Cố Nhuận Hi và Thẩm Niệm Lâm ngồi trên bàn ăn chờ Cố Âm về nhà ăn cơm. Thẩm Niệm Lâm nhìn đồng hồ, sờ đầu con trai: "Nhuận Nhuận ăn trước nhé."
"Không, Nhuận Nhuận phải đợi mẹ về ăn cùng." Cố Nhuận Hi nói xong, tự thấy tủi thân, khi nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở, "Ba ơi, có phải mẹ có bạn nhỏ khác ở ngoài không? Mẹ không cần Nhuận Nhuận nữa ạ ?"
[.......Mẹ con có người đàn ông khác bên ngoài, không cần ba con nữa [khuôn mặt cười khóc che tay]]
[Cười chết, Nhuận Nhuận đáng yêu ghê]
[Người nên khóc là nam chính mới đúng nhỉ [cười khóc]]
[Dù cho thế nữ chính không nên dành thời gian cả ngày ở bên Quan Dự chứ]
[Tôi cũng thấy thế, cô ta bỏ mặc cả chồng và con mình à ?]
Khi Cố Âm thấy mấy bình luận này, đúng lúc tài xế cho xe dừng trước cửa nhà. Nghe thấy tiếng ô tô, Cố Nhuận Hi chạy ra, chui tọt vào lòng Cố Âm: "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
"Ừm, mẹ về rồi." Cố Âm xoa đầu con, nhìn Thẩm Niệm Lâm đi theo sau con, "Hai người ăn cơm chưa ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Nhuận Nhuận nhất định phải đợi em về mới chịu ăn."
"Mẹ ơi, hôm nay ba lại làm rất nhiều món ngon, chúng ta mau đi ăn cơm thôi."
Vì gần đây Cố Âm ăn uống không tốt lắm nên dạo mấy bữa cơm hằng ngày do Thẩm Niệm Lâm tự mình xuống bếp, anh biết rõ khẩu vị của cô nhất, Cố Âm ăn được nhiều.
Đồ ăn đã nguội, lúc họ ngồi vào bàn, phòng bếp đang mang đồ ăn đi hâm nóng lại lần nữa. Chỉ chốc lát sau trên bàn cơm lại bày rất nhiều món ăn khác nhau, Cố Nhuận Hi đã đói xẹp bụng, cầm đũa và hai ba miếng cơm liên tục. Thẩm Niệm Lâm thấy Cố Âm không động đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt thả vào bát cô: "Sao vậy, vẫn không muốn ăn gì ?"
"Không phải." Cố Âm cầm đũa trong tay, hơi ngại ngùng nhìn anh, "Hôm nay dì Tôn nấu cơm mang đến viện, tại vì Quan Dự không chịu ăn nên em ở lại ăn cùng anh ta một ít."
Mí mắt Thẩm Niệm Lâm giật giật, cụp mắt hỏi cô: "Những lúc em không có ở đấy, anh ta cũng không ăn phải không ?"
"Cảm xúc anh ta chưa thật sự ổn định lại nhưng mấy ngày nay những lúc em ở viện, anh ta hợp tác kiểm tra hơn."
Thẩm Niệm Lâm cười khẩy: "Nếu anh ta muốn dựa vào em cả đời, em tính làm thế nào ?"
Cố Âm nắm chặt chiếc đũa, mím môi: "Không đâu chỉ cần anh ấy tích cực điều trị, sẽ dần dần phục hồi, dù tạm thời chân chưa khỏi hẳn nhưng sức khỏe sẽ dần tốt lên, lúc đó có thể xuất viện."
"Đợi đến khi anh ta xuất viện, em có mặc kệ anh ta không ?"
Cố Âm nhíu mày: "Anh muốn nói gì ?"
Cố Nhuận Hi ngồi cạnh nhìn bọn họ, giọng mềm mại gọi: "Ba ơi mẹ ơi, hai người sao vậy ạ? Nhuận Nhuận khiến hai người tức giận ạ ?"
Hai người nghe tiếng Cố Nhuận Hi, đều gói lại cảm xúc, Thẩm Niệm Lâm không nói thêm gì, gắp đồ ăn cho con trai: "Ba mẹ không sao, Nhuận Nhuận ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"Nhuận Nhuận ăn đi." Cố Âm cũng cầm bát lên nhìn Nhuận Hi cười.
[Thật ra giờ nữ chính cũng rất khó, nam chính nên hiểu cho cô ấy mới phải]
[Đúng vậy! Nam chính rất để ý nam phụ nhé! Giờ ngày nào cũng để vợ mình chạy đến viện ở cùng nam phụ, đấy đã là nhượng bộ lớn nhất rồi!]
[Nói nam chính phải hiểu nữ chính, có phải nữ chính cũng nên hiểu nam chính một chút không ?]
[Mấy người đừng cãi nhau nữa, hai người họ không ai sai, là tôi sai, từ đầu tôi không nên ấn vào kênh này ]
[Theo tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim kiểu này, chắc chắn nam nữ chính sẽ chia tay [tạm biệt]]
[Đừng mà! Tôi thấy nam nữ chính nên nhanh chóng nói chuyện để hiểu nhau hơn đi!]
[Khổ nhất là Nhuận Nhuận, trẻ con làm gì sai chứ [mỉm cười]]
[Tôi chỉ biết mấy người muốn mắng nữ chính [mỉm cười] đổi lại là các vị, mấy người muốn cô ấy phải làm gì ?]
Trong lúc ăn cơm, Cố Âm vẫn luôn xem mọi người bình luận tranh cãi không dùng, trong lòng thấy buồn phiền. Tối nay cô ăn rất ít, ăn cơm xong cô dắt Nguyên Bảo ra ngoài tản bộ. Lúc quay về thấy Thẩm Niệm Lâm đang đứng trong sân vườn, như thể đang đợi cô.
Cố Âm hơi dừng bước chân, rồi dắt Nguyên Bảo đi vào. Thẩm Niệm Lâm thấy Nguyên Bảo chạy đến, cúi người sờ đầu nó: "Lúc Nguyên Bảo mới đến nhà, nó vẫn chỉ là một con chó nhỏ, chớp mắt đã lớn nhanh như bây giờ."
Cố Âm: "Chó sẽ lớn nhanh."
Thẩm Niệm Lâm hơi cong khóe môi, đứng thẳng người dậy: "Đúng vậy, đâu phải mỗi chó, Nhuận Nhuận vốn rất nhỏ mà giờ cũng đã lớn rồi."
Gió trong vườn nhẹ nhàng thổi qua, Thẩm Niệm Lâm đứng cùng Cố Âm trong này, tạm thời không ai nói chuyện.
"Xin lỗi, anh không nên nói mấy lời vừa nãy trong lúc ăn cơm." Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn Cố Âm, xin lỗi cô, "Anh biết em rất khó chịu vì chuyện của Quan Dự."
Cố Âm nắm chặt dây tròng chó, lắc đầu: "Do em không tốt, Quan Dự vì cứu em nên mới bị vậy, đúng là em thấy rất áy náy nhưng mấy hôm nay do em không để ý đến anh và Nhuận Nhuận. Mai em sẽ nói lại với dì Tôn, sau này sẽ không ở lại bệnh viện lâu vậy nữa."
Sóng comment nói đúng. Thẩm Niệm Lâm có thể hiểu cho cô, cô cũng phải hiểu cho anh, huống chị bọn họ còn con trai nữa, cô không thể không nghĩ đến cảm xúc của con mình được.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, tiến lên mấy bước ôm cô vào lòng: "Em làm rất tốt, do anh không tốt."
Nếu anh cẩn thận hơn sẽ không để xảy ra chuyện Bạch Tâm Dật trốn khỏi bệnh viện và gây tai nạn.
"Cố Âm, bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, anh sẽ ở cạnh em." Thẩm Niệm Lâm ôm Cố Âm, vùi đầu vào gáy cô như muốn hấp thu gì đó từ trên người cô, "Vậy nên em cũng không được rời bỏ anh, được không ?"
Cố Âm thấy đau xót, cô vòng tay ôm eo anh, nói: "Không đâu."
[A a a a a a a a a a tôi bật dậy trong giây phút bệnh hấp hối! Nam nữ chính lại ngọt rồi!]
[Huhuhuhu con mẹ nó tốt quá, con dâu tốt của mẹ, hai đứa đều ngoan QAQ]
[Đúng vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng với nhau sẽ tốt thôi]
[Tốt quá! Ba mẹ không cãi nhau!]
[Vẫn là nam chính hạ thấp mình xin lỗi trước? Nữ chính không xứng với nam chính]
[? Đúng đúng đúng, người ta không xứng mày mới xứng]
[Ha ha ha ha bạn trước đó ơi, nam chính tự nguyện mà, bạn quản được chắc]
[Tôi mới nghĩ còn chưa nói gì, mấy người chê nữ chính đủ rồi đi]
[Đủ rồi đấy, xem một bộ phim thôi mà mấy người còn muốn chia fandom nữa à]
[Mấy người phiền chết đi được, lúc nam nữ chính ngọt ngào cũng cãi nhau, tôi phải tắt bình luận đi]
Hôm sau, Cố Âm ăn sáng cùng Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi xong mới chuẩn bị đến viện. Trên đường đi nhận được điện thoại của mẹ Quan Dự: "Cố Âm à, sao hôm nay cháu vẫn chưa đến? Bệnh viện gọi cho dì nói Quan Dự lại không chịu uống thuốc!"
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Cố Âm vội giữ tay bà ấy, đỡ người đứng dậy: "Dì Tôn, dì đừng như vậy, có chuyện gì dì cứ nói thẳng ạ."
Mẹ Quan Dự đỏ mắt, nói với Cố Âm: "Tình huống hiện tại của Quan Dự cháu cũng thấy đấy, nó hoàn toàn không chấp nhận được chân mình bị thương không đi được. Giờ nó không muốn gặp ai, cũng không muốn phối hợp điều trị với bệnh viện, cháu đến đây nó mới chịu uống thuốc."
Cố Âm thấy dáng vẻ bà ấy, trong lòng không chịu nổi: "Dì Tôn, dì đừng lo, chân Quan Dự sẽ điều trị được."
Dì Tôn lau nước mắt: "Bác sĩ nói nhà dì đừng từ bỏ hy vọng, nếu thật sự không chữa được có thể dùng công cụ để trợ giúp nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải tích cực trị liệu."
Nói đến đây, bà ấy thở dài: "Bây giờ tinh thần của nó chán nản, dì thật sự lo nó sẽ nghĩ quẩn trong lòng và làm những chuyện ngốc nghếch."
Bà ấy nắm chặt tay cô: "Dì biết Quan Dự vẫn luôn thích cháu, mặc dù giữa hai đứa không có duyên nhưng giờ nó chỉ nghe lời cháu. Dì muốn cháu giúp dì khuyên nhủ nó, để nó có thể vực dậy được tinh thần, cô Cố, coi như người làm mẹ xin cô....."
"Dì Tôn, dì đừng nói vậy, vốn Quan Dự vì cứu cháu nên mới bị thương, cháu sẽ không mặc kệ anh ấy."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Dì Tôn vỗ vỗ nhẹ tay cô, đôi mắt ngập nước, "Dù miệng nó đuổi cháu đi nhưng dì biết trong lòng nó muốn cháu ở lại, cháu có thể quay lại trò chuyện cùng nó không ?"
Cố Âm gật đầu: "Được, cháu sẽ khuyên bảo anh ấy."
"Cảm ơn cô, cô Cố." Mẹ Quan Dự nói xong, tay đỡ trán lảo đảo như muốn ngã, suýt đứng không vững. Cố Âm nhanh tay đỡ bà ấy, lo: "Dì Tôn, dì sao vậy? Dì thấy không khỏe ạ ?"
Dì Tôn: "Không sao, tối qua dì không ngủ nên hơi mệt, chắc do nghỉ ngơi không đủ."
"Vậy dì về nghỉ trước đi, cháu đi khuyên Quan Dự, cháu tin anh ấy sẽ nghĩ thông suốt."
Bà ấy hoi do dự, quay đầu nhìn về phía phòng bệnh, rồi quay sang gật đầu với Cố Âm: "Vậy làm phiền cháu."
"Không sao ạ, việc cháu nên làm."
Cố Âm định bảo Tiểu Lý đưa bà ấy xuống, nhưng dì Tôn không đồng ý để anh ta đưa. Lái xe nhà họ Quan vẫn chờ ở bệnh viện, bà ta xuống tầng lên xe nhà họ ngồi. Tài xế lái xe về phía nhà họ Quan, bà ta ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, được một lúc lại bị tiếng chuông điện thoại làm phiền mở mắt.
Bà ta lấy ra xem, ba Quan Dự gọi đến.
"Lão Quan à, có chuyện gì không ?" Bà ta tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả hỏi. Ba Quan Dự ở đầu bên kia hỏi: "Giờ em vẫn đang ở bệnh viện à? Con trai sao rồi ?"
Mẹ Quan Dự: "Em đang trên đường về nhà, Cố Âm đến bệnh viện nên em để cô ta ở lại chăm sóc Quan Dự."
"Cái gì? Sao em lại để cô ta ở lại ?" Ông ta vừa nghe đến tên Cố Âm, tức giận không chịu được, "Quan Dự thành ra như thế do cô ta làm hại, em không đuổi cô ta thì thôi còn giữ người ở lại chăm sóc con trai ?"
Bà ta xoa bóp ấn đường, nhìn bên ngoài cửa xe: "Chính vì cô ta hại Quan Dự nên em càng muốn để cô ta ở lại. Nhìn con trai chúng ta đi, hai chân nó bị tàn phế nằm trong viện, cô ta muốn giống người bình thường không sao, tiếp tục thư thái làm bà Thẩm hả? Ha, nằm mơ đi. Đều do cô ta nợ Quan Dự, tôi muốn cô ta phải ở lại để lo cho Quan Dự, đó là nợ của cô ta!"
[? Bà mẹ này khiến người ta ghét quá đi!]
[Tự do con bà cứu người khác, có phải người khác cầu xin anh ta cứu đâu]
[Đấy còn gặp nữ chính hiền lành lương thiện, thử gặp phải người không có mặt mũi xem [mỉm cười]]
[Ê sao biến thành nữ chính hại người, cô ấy có bày mưu tính kế gì chuyện này đâu]
[Mới nãy nghĩ dì này là người tốt, hóa ra đang chờ Âm Âm của chúng ta, hừ!]
[Tôi mà là nữ chính sẽ không trông người bệnh, gì chứ, trên pháp luật tôi làm gì có tội đâu!]
[Trên pháp luật không phải chịu trách nhiệm nhưng không vượt qua được nỗi áy náy lòng [aiz]]
[Nên ấy à đôi khi làm người phải không giữ mặt mũi vào]
Lúc này Cố Âm đang giằng co với Quan Dự trong phòng bệnh, thấy sóng comment chạy qua, cô cúi đầu thầm nghĩ cho dù dì Tôn không làm thế, cô cũng không thể mặc kệ Quan Dự.
"Không phải đã nói em đi đi rồi ư? Còn ở đây làm gì ?" Giọng điệu anh ta không tốt khi nói chuyện.
Cố Âm nhìn anh ta, kéo một chiếc ghế đến cạnh giường bệnh, tự lấy quả cam trong giỏ hoa quả mình mang đến lúc nãy: "Anh ăn cam không? Tôi bóc cam cho anh."
"Anh không ăn." Quan Dự nói xong, lại quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Cố Âm không quan tâm đến sự từ chối đó, tự mình bóc một quả. Một lúc sau trong phòng phảng phất mùi thơm ngọt ngào từ quả cam, Cố Âm bóc hết lớp vỏ bên ngoài, tách một múi đưa cho Quan Dự: "Cam này rất ngọt, anh thử đi."
Quan Dự không nhúc nhích, Cố Âm vỗ lên tay anh ta, nói lại lần nữa: "Anh ăn thử miếng đi."
Quan Dự từng nghĩ đến cảnh tượng này, sẽ có một ngày Cố Âm giống như bây giờ, thoải mái nói chuyện với anh ta về cuộc sống thường ngày, khi nói chuyện sẽ làm nũng, giống như các cặp đôi yêu nhau ngoài kia. Anh ta không nghĩ khi chuyện này thật sự xảy ra là lúc anh ta bị thương ở hai chân, ngồi trên giường bệnh.
"Tôi đã bóc xong rồi, anh không muốn ăn à ?" Cố Âm tiếp tục hỏi, luôn kiên nhẫn đưa cam ra. Khóe miệng Quan Dự giật giật, cuối cùng không nói gì lấy cam từ tay cô bỏ vào miệng mình.
Cố Âm thấy anh ta chịu ăn, thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh ta cười nói: "Hôm nay đồ ăn dì Tôn mang đến anh vẫn chưa ăn, vì không muốn ăn à? Anh muốn ăn món gì không, ngày mai tôi sẽ bảo nhà bếp làm mang đến cho anh."
Quan Dự nuốt miếng cam trong miệng, người cứng ngắc: "Em không cần phải vậy, anh không cần sự thương hại của am."
Cố Âm im lặng một lát mới nói: "Không phải tôi thương hại anh, tôi hy vọng anh có thể khỏe lại."
"Khỏe lại? Em nói anh biết phải khỏe lại thế nào ?" Cảm xúc của Quan Dự lại hơi kích động, bất giác lớn tiếng khi nói chuyện, "Mấy lời này ai cũng nói được, chẳng qua vì chuyện này không rơi xuống trên đầu bọn họ."
Cố Âm siết chặt tay đặt bên giường, nhỏ giọng: "Tôi cũng hy vọng người Bạch Tâm Dật đâm là tôi, tôi hy vọng người nằm trên giường bệnh này là mình."
Cô nói xong ngẩng đầu nhìn Quan Dự: "Hai ngày nay tôi luôn nghĩ nếu người cô ta đâm là tôi thì tốt biết mấy!"
Như vậy cô sẽ không áy náy và khó chịu đến mức này!
[Huhuhuuhu, ôm nữ chính một cái]
[Âm Âm đừng khóc, chắc chắn chân Quan Dự sẽ lành lại]
[Âm Âm đừng nói vậy mà, nếu chị bị đâm thì nam chính phải làm sao đây [che mặt]]
[Tạm thời nam phụ chưa tiếp nhận được thôi, một thời gian nữa sẽ nghĩ thông]
[Mấy chuyện này dựa vào người khác khuyên nhủ không tác dụng đâu, chỉ có thể dựa vào chính mình, nam phụ yếu ớt quá]
Quan Dự nghe Cố Âm nói xong ngẩn người, không nghĩ cô sẽ nói vậy. Anh ta nắm chặt tay im lặng, lâu sau khàn giọng nói: "Anh không có ý đó, anh chưa từng hối hận khi cứu em, dù quay lại lần nữa anh vẫn chọn làm vậy."
Cố Âm mím môi, cúi đầu nhìn tấm chăn trắng không nói gì. Quan Dự thở ra một hơi, chậm rãi nói: "Em về đi."
Cố Âm ngồi trên ghế không động, mãi lúc sau cô mới nói: "Tôi đã hỏi bác sĩ về tình huống của anh, bọn họ đều nói còn hy vọng chỉ cần anh tích cực phối hợp trị liệu và phục hồi, dù không thể hoàn toàn bình phục như người bình thường nhưng có cơ hội đi lại được. Tất cả mọi người đều không buông bỏ việc chữa trị chân cho anh, tôi hy vọng anh cũng không từ bỏ."
Cô nói một hồi hết những lời này, Quan Dự vẫn chỉ nhìn ra ngoài và im lặng, Cố Âm đứng dậy: "Mai tôi lại đến thăm anh."
Sau khi ra ngoài phòng bệnh, Cố Âm đi về chỗ dừng xe trước đó. Mới vừa đến nơi cô đã thấy Thẩm Niệm Lâm đứng dựa vào thân xe đợi ở đó. Xung quanh có rất nhiều người đi ngang qua nhìn anh nhưng anh chỉ hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỗ nào đó đến mất hồn.
Cố Âm ngạc nhiên khi thấy anh, đi lên gọi một tiếng: "Thẩm Niệm Lâm, anh còn ở chỗ này ?"
Cô ở trong phòng bệnh Quan Dự khá lâu, cô tưởng anh đã đến công ty rồi.
Thẩm Niệm Lâm nghe tiếng cô mới quay qua nhìn, khuôn mặt thả lỏng về trạng thái ban đầu: "Ra rồi ?"
"Ừm." Cố Âm đến trước xe, "Xin lỗi, để anh chờ lâu."
"Không sao, lên xe trước đi." Thẩm Niệm Lâm mở cửa xe giúp cô, đưa tay đỡ trên khung cửa xe để cô ngồi vào trong. Anh vòng qua bên kia mở cửa ngồi vào thấy Cố Âm quên không thắt dây an toàn, hơi với tới kéo dây an toàn của cô cài vào chốt bên hông.
"Cảm ơn." Cố Âm hơi ngượng ngùng. Thẩm Niệm Lâm nhìn cô cười, tự thắt dây an toàn cho mình hỏi, "Quan Dự sao rồi ?"
Cố Âm không che giấu được nỗi u sầu khi nói chuyện: "Tình hình không ổn lắm, anh ấy không tiếp nhận được việc chân mình bị thương tật, không chịu uống thuốc cũng không chịu hợp tác để điều trị."
"Ừm, hy vọng thế." Cố Âm trả lời xong mới phát hiện tài xế không lái xe đến công ty cô mà đi đường về nhà họ, cô ngờ vực hỏi, "Không đến công ty à ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Em cũng bị thương, lại còn tốn công tốn sức vì chuyện của Quan Dự, em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày trước đã."
Cố Âm nghĩ nếu cô đến công ty chắc cũng không có tâm trạng để làm việc, tự nhiên khiến người khác lo lắng, chẳng bằng ở nhà thôi: "Cũng được."
Hôm qua lúc cô bị tai nạn xe, cô sợ mọi người trong nhà lo lắng nên vẫn chưa nói với ai, mà cho cô không nói đi nữa cũng không có nghĩa giấu được mãi. Cô vừa chân trước vào nhà, ngay sau mẹ cô đã gọi đến: "Âm Âm, mẹ nghe nói hôm qua có người lái xe muốn đụng con? Sao con không nói cho mọi người biết ?"
Cố Âm cầm điện thoại ngồi xuống rìa sô pha nhỏ, vuốt lông Kim Nguyên Bảo nằm bên chân: "Con chỉ bị thương ngoài da, không bị sao hết, có gì đâu mà báo mọi người chứ ?"
"Cái con bé này, đúng là càng lớn càng thích giấu chuyện, trước kia bất kể có chuyện gì con đều nói với mẹ." Phương Mạn Hà nói đến đây nhớ lúc trước khi cô mang thai sống chết không chịu nói cho mình, phải để đến khi bà tự mình nhận ra mới rõ chuyện, đã có kinh nghiệm nên bà quen rồi, "Quan Dự sao rồi? Mẹ nghe nói châm nó không ổn lắm."
Cố Âm thở dài trong lòng, quả nhiên chuyện tốt không qua cửa, chuyện xấu lan ngàn dặm: "Vâng, chân anh ấy bị thương khá nghiêm trọng, có thể ......"
Cô không nói nốt những lời phía sau nhưng Phương Mạn Hà hiểu ý cô muốn nói: "Mẹ nghe bảo cậu ta vì cứu con nên mới bị đâm, giờ lại bị thương nặng như thế, nhà mình không thể mặc kệ được, để mai mẹ và ba con đến bệnh viện thăm cậu ta."
"Mẹ, hai người đừng đi thì hơn." Cố Âm vội ngăn bà lại, "Hôm nay con đến viện thăm anh ấy, tâm trạng anh ấy vẫn không tốt, không muốn gặp người khác. Mọi người đến đấy có khi bị ngăn ở bên ngoài."
"Thế phải làm sao ?" Phương Mạn Hà không nhịn được lo lắng, con gái mình bà hiểu nhất, Quan Dự vì cứu Cố Âm nên mới bị thương nặng, không biết trong lòng con bé đã áy náy đến mức nào, "Âm Âm, con nghe mẹ nói, chuyện này không thể trách con, Quan Dự cứu con, gia đình chúng ta rất biết ơn, nhà mình chắc chắn sẽ tận lực giúp đỡ nếu có thể, con không được tự trách mình quá nghe không."
"Con biết rồi mẹ."
"Nếu con có chuyện gì không được giấu trong lòng, nếu con không muốn nói với nhà mình thì hãy nói với Niệm Lâm, nó là chồng con, có thể chia sẻ cùng con, con không cần tự mình đối mặt với mọi chuyện."
"Vâng ạ."
Mặc dù miệng nói đồng ý nhưng Phương Mạn Hà vẫn không an lòng, giờ việc bà lo nhất là tình cảm của hai đứa sẽ bị ảnh hưởng bởi chuyện của Quan Dự. Vốn bà định nói thêm hai ba câu nữa nhưng ngại tâm trạng lúc này con gái đã rất phiền, cố gắng nhịn không tiếp tục quấy rầy: "Con cũng bị thương, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần vội chuyện ở công ty."
"Vâng." Cố Âm tắt điện thoại, Kim Nguyên Bảo cứ cọ cọ vào chân cô. Giống như nó biết tâm trạng cô không tốt như ngày thường, hai hôm nay cứ dính lấy Cố Âm mà không đi chơi cùng Nhuận Hi.
Cố Âm không ngừng v**t v* nó, Nhuận Hi vui mừng chạy vào: "Mẹ ơi mẹ ơi ~~"
Tiếng thằng bé non nớt gọi Cố Âm, chạy đến đứng trước mặt cô: "Mẹ ơi, Nhuận Nhuận biểu diễn một ảo thuật nhỏ cho mẹ xem nhé ?"
Cố Âm cười vui vẻ, sờ đầu con trai: "Được thôi, Nhuận Nhuận muốn biểu diễn ảo thuật gì ?"
Cố Nhuận Hi cầm hai đồng tiền xu trong tay, một đồng 1 tệ và một đồng 50 tệ: "Nhuận Nhuận có thể biến tiền xu."
Thằng bé nói xong bỏ đồng 50 tệ vào túi trên quần áo, tay kia cầm đồng xu 1 tệ còn lại, hô một tiếng: "Chúc mừng phát tài, biến!"
Sau khi đọc thần chú xong, bé mở tay đang nắm đồng kia, đồng 1 tệ biến thành đồng 50 tệ: "Mẹ xem, mẹ xem!"
"Oa, Nhuận Nhuận lợi hại quá." Cố Âm phối hợp vỗ vỗ tay nhiệt tình, "Nhuận Nhuận giỏi quá!"
Cố Nhuận Hi thả đồng xu trong tay vào tay cô, ngước đôi mắt to tròn: "Mẹ ơi, Nhuận Nhuận cho mẹ tiền, mẹ vui hơn không ?"
Cố Âm bị thằng bé chọc cười, mới bé tí đã biết lấy tiền để dỗ con gái vui vẻ, không biết học theo ai nữa: "Cảm ơn Nhuận Nhuận, mẹ rất vui!"
Cố Nhuận Hi thấy mẹ cười, càng cười vui vẻ hơn.
"Nhuận Nhuận học ảo thuật từ ai nhỉ ?" Cố Âm hôn nhẹ lên mặt bé, hỏi. Cố Nhuận Hi trả lời: "Con học từ ba ạ, ba còn biết biến cả hoa, đợi Nhuận Nhuận học được sẽ biểu diễn cho mẹ xem được không ?"
"Được nhé." Cố Âm trả lời, ngẩng đầu thấy Thẩm Niệm Lâm đứng ở cửa. Trên người anh vẫn mặc áo sơ mi, xắn tay áo đến khuỷnh tay, có vẻ như mới nấu cơm xong: "Ăn cơm thôi, anh làm mấy món em thích, đến ăn đi."
"Tốt quá! Lại được ăn đồ ba nấu tiếp." Cố Nhuận Hi nắm tay Cố Âm kéo cô đứng dậy, "Mẹ ơi chúng ta đi ăn cơm."
Thẩm Niệm Lâm nhìn con trai nghiền ngẫm, nhướn đuôi lông mày: "Ba nấu đồ ăn mẹ thích, con kích động gì chứ ?"
"Món mẹ thích Nhuận Nhuận cũng thích!"
"Thế đâu phải là chính mình ?"
"Chính mình là gì ạ ?"
Thẩm Niệm Lâm mắc nghẹn, sau khẽ cười một tiếng, không phải anh cũng yêu Cố Âm từ lâu, yêu đến mức không còn là chính mình ư ?
Mấy ngày tiếp theo, ngày nào Cố Âm cũng đến viện thăm Quan Dự, mấy ngày đầu thái độ của anh ta vẫn rất ngang ngạnh, nhưng mấy hôm sau có chuyển biến tốt, anh ta dần tốt hơn, đồng ý chịu hợp tác với bệnh viện, chủ động uống thuốc.
Cố Âm rất vui vì những biến chuyển tốt đẹp, bác sĩ nói chân bị thương không phải thứ đáng sợ mà sợ nhất là người bệnh không còn ý chí muốn chiến đấu. Nếu bản thân người bệnh không muốn điều trị thì không ai có thể chữa khỏi cho người đó. Hiện giờ Quan Dự đã đồng ý chữa bệnh là dấu hiệu tốt.
Cố Âm sợ Quan Dự nghĩ không xuôi, mỗi ngày ở lại nói chuyện cùng anh ta, cảm xúc của người này chỉ ổn định nếu ở trước mặt Cố Âm nên thời gian cô ở lại càng lúc càng lâu.
"Ba ơi khi nào mẹ mới về ạ ?" Đến giờ ăn cơm tối, Cố Nhuận Hi và Thẩm Niệm Lâm ngồi trên bàn ăn chờ Cố Âm về nhà ăn cơm. Thẩm Niệm Lâm nhìn đồng hồ, sờ đầu con trai: "Nhuận Nhuận ăn trước nhé."
"Không, Nhuận Nhuận phải đợi mẹ về ăn cùng." Cố Nhuận Hi nói xong, tự thấy tủi thân, khi nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở, "Ba ơi, có phải mẹ có bạn nhỏ khác ở ngoài không? Mẹ không cần Nhuận Nhuận nữa ạ ?"
[.......Mẹ con có người đàn ông khác bên ngoài, không cần ba con nữa [khuôn mặt cười khóc che tay]]
[Cười chết, Nhuận Nhuận đáng yêu ghê]
[Người nên khóc là nam chính mới đúng nhỉ [cười khóc]]
[Dù cho thế nữ chính không nên dành thời gian cả ngày ở bên Quan Dự chứ]
[Tôi cũng thấy thế, cô ta bỏ mặc cả chồng và con mình à ?]
Khi Cố Âm thấy mấy bình luận này, đúng lúc tài xế cho xe dừng trước cửa nhà. Nghe thấy tiếng ô tô, Cố Nhuận Hi chạy ra, chui tọt vào lòng Cố Âm: "Mẹ ơi, mẹ về rồi!"
"Ừm, mẹ về rồi." Cố Âm xoa đầu con, nhìn Thẩm Niệm Lâm đi theo sau con, "Hai người ăn cơm chưa ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Nhuận Nhuận nhất định phải đợi em về mới chịu ăn."
"Mẹ ơi, hôm nay ba lại làm rất nhiều món ngon, chúng ta mau đi ăn cơm thôi."
Vì gần đây Cố Âm ăn uống không tốt lắm nên dạo mấy bữa cơm hằng ngày do Thẩm Niệm Lâm tự mình xuống bếp, anh biết rõ khẩu vị của cô nhất, Cố Âm ăn được nhiều.
Đồ ăn đã nguội, lúc họ ngồi vào bàn, phòng bếp đang mang đồ ăn đi hâm nóng lại lần nữa. Chỉ chốc lát sau trên bàn cơm lại bày rất nhiều món ăn khác nhau, Cố Nhuận Hi đã đói xẹp bụng, cầm đũa và hai ba miếng cơm liên tục. Thẩm Niệm Lâm thấy Cố Âm không động đũa, gắp một miếng sườn xào chua ngọt thả vào bát cô: "Sao vậy, vẫn không muốn ăn gì ?"
"Không phải." Cố Âm cầm đũa trong tay, hơi ngại ngùng nhìn anh, "Hôm nay dì Tôn nấu cơm mang đến viện, tại vì Quan Dự không chịu ăn nên em ở lại ăn cùng anh ta một ít."
Mí mắt Thẩm Niệm Lâm giật giật, cụp mắt hỏi cô: "Những lúc em không có ở đấy, anh ta cũng không ăn phải không ?"
"Cảm xúc anh ta chưa thật sự ổn định lại nhưng mấy ngày nay những lúc em ở viện, anh ta hợp tác kiểm tra hơn."
Thẩm Niệm Lâm cười khẩy: "Nếu anh ta muốn dựa vào em cả đời, em tính làm thế nào ?"
Cố Âm nắm chặt chiếc đũa, mím môi: "Không đâu chỉ cần anh ấy tích cực điều trị, sẽ dần dần phục hồi, dù tạm thời chân chưa khỏi hẳn nhưng sức khỏe sẽ dần tốt lên, lúc đó có thể xuất viện."
"Đợi đến khi anh ta xuất viện, em có mặc kệ anh ta không ?"
Cố Âm nhíu mày: "Anh muốn nói gì ?"
Cố Nhuận Hi ngồi cạnh nhìn bọn họ, giọng mềm mại gọi: "Ba ơi mẹ ơi, hai người sao vậy ạ? Nhuận Nhuận khiến hai người tức giận ạ ?"
Hai người nghe tiếng Cố Nhuận Hi, đều gói lại cảm xúc, Thẩm Niệm Lâm không nói thêm gì, gắp đồ ăn cho con trai: "Ba mẹ không sao, Nhuận Nhuận ngoan ngoãn ăn cơm đi."
"Nhuận Nhuận ăn đi." Cố Âm cũng cầm bát lên nhìn Nhuận Hi cười.
[Thật ra giờ nữ chính cũng rất khó, nam chính nên hiểu cho cô ấy mới phải]
[Đúng vậy! Nam chính rất để ý nam phụ nhé! Giờ ngày nào cũng để vợ mình chạy đến viện ở cùng nam phụ, đấy đã là nhượng bộ lớn nhất rồi!]
[Nói nam chính phải hiểu nữ chính, có phải nữ chính cũng nên hiểu nam chính một chút không ?]
[Mấy người đừng cãi nhau nữa, hai người họ không ai sai, là tôi sai, từ đầu tôi không nên ấn vào kênh này ]
[Theo tình tiết thường thấy trong mấy bộ phim kiểu này, chắc chắn nam nữ chính sẽ chia tay [tạm biệt]]
[Đừng mà! Tôi thấy nam nữ chính nên nhanh chóng nói chuyện để hiểu nhau hơn đi!]
[Khổ nhất là Nhuận Nhuận, trẻ con làm gì sai chứ [mỉm cười]]
[Tôi chỉ biết mấy người muốn mắng nữ chính [mỉm cười] đổi lại là các vị, mấy người muốn cô ấy phải làm gì ?]
Trong lúc ăn cơm, Cố Âm vẫn luôn xem mọi người bình luận tranh cãi không dùng, trong lòng thấy buồn phiền. Tối nay cô ăn rất ít, ăn cơm xong cô dắt Nguyên Bảo ra ngoài tản bộ. Lúc quay về thấy Thẩm Niệm Lâm đang đứng trong sân vườn, như thể đang đợi cô.
Cố Âm hơi dừng bước chân, rồi dắt Nguyên Bảo đi vào. Thẩm Niệm Lâm thấy Nguyên Bảo chạy đến, cúi người sờ đầu nó: "Lúc Nguyên Bảo mới đến nhà, nó vẫn chỉ là một con chó nhỏ, chớp mắt đã lớn nhanh như bây giờ."
Cố Âm: "Chó sẽ lớn nhanh."
Thẩm Niệm Lâm hơi cong khóe môi, đứng thẳng người dậy: "Đúng vậy, đâu phải mỗi chó, Nhuận Nhuận vốn rất nhỏ mà giờ cũng đã lớn rồi."
Gió trong vườn nhẹ nhàng thổi qua, Thẩm Niệm Lâm đứng cùng Cố Âm trong này, tạm thời không ai nói chuyện.
"Xin lỗi, anh không nên nói mấy lời vừa nãy trong lúc ăn cơm." Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn Cố Âm, xin lỗi cô, "Anh biết em rất khó chịu vì chuyện của Quan Dự."
Cố Âm nắm chặt dây tròng chó, lắc đầu: "Do em không tốt, Quan Dự vì cứu em nên mới bị vậy, đúng là em thấy rất áy náy nhưng mấy hôm nay do em không để ý đến anh và Nhuận Nhuận. Mai em sẽ nói lại với dì Tôn, sau này sẽ không ở lại bệnh viện lâu vậy nữa."
Sóng comment nói đúng. Thẩm Niệm Lâm có thể hiểu cho cô, cô cũng phải hiểu cho anh, huống chị bọn họ còn con trai nữa, cô không thể không nghĩ đến cảm xúc của con mình được.
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô, tiến lên mấy bước ôm cô vào lòng: "Em làm rất tốt, do anh không tốt."
Nếu anh cẩn thận hơn sẽ không để xảy ra chuyện Bạch Tâm Dật trốn khỏi bệnh viện và gây tai nạn.
"Cố Âm, bất kể xảy ra chuyện gì đi nữa, anh sẽ ở cạnh em." Thẩm Niệm Lâm ôm Cố Âm, vùi đầu vào gáy cô như muốn hấp thu gì đó từ trên người cô, "Vậy nên em cũng không được rời bỏ anh, được không ?"
Cố Âm thấy đau xót, cô vòng tay ôm eo anh, nói: "Không đâu."
[A a a a a a a a a a tôi bật dậy trong giây phút bệnh hấp hối! Nam nữ chính lại ngọt rồi!]
[Huhuhuhu con mẹ nó tốt quá, con dâu tốt của mẹ, hai đứa đều ngoan QAQ]
[Đúng vậy, có chuyện gì cứ nói thẳng với nhau sẽ tốt thôi]
[Tốt quá! Ba mẹ không cãi nhau!]
[Vẫn là nam chính hạ thấp mình xin lỗi trước? Nữ chính không xứng với nam chính]
[? Đúng đúng đúng, người ta không xứng mày mới xứng]
[Ha ha ha ha bạn trước đó ơi, nam chính tự nguyện mà, bạn quản được chắc]
[Tôi mới nghĩ còn chưa nói gì, mấy người chê nữ chính đủ rồi đi]
[Đủ rồi đấy, xem một bộ phim thôi mà mấy người còn muốn chia fandom nữa à]
[Mấy người phiền chết đi được, lúc nam nữ chính ngọt ngào cũng cãi nhau, tôi phải tắt bình luận đi]
Hôm sau, Cố Âm ăn sáng cùng Thẩm Niệm Lâm và Cố Nhuận Hi xong mới chuẩn bị đến viện. Trên đường đi nhận được điện thoại của mẹ Quan Dự: "Cố Âm à, sao hôm nay cháu vẫn chưa đến? Bệnh viện gọi cho dì nói Quan Dự lại không chịu uống thuốc!"
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 37: Có phải mẹ có con khác ở ngoài không ?
10.0/10 từ 24 lượt.