Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Chương 36: Xin con hãy cứu Quan Dự nhà dì
157@-
Ca cấp cứu của Quan Dự không thể xong nhanh được, Thẩm Niệm Lâm nhìn vết thương trên người Cố Âm: "Em về nhà trước đi, anh ở bệnh viện trông, nếu có tin gì anh sẽ thông báo cho em."
Cố Âm lắc đầu: "Em chờ ở đây."
Quan Dự vì cứu cô nên mới bị Bạch Tâm Dật đâm, đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, thái độ kiên quyết: "Em về trước đi, em ở lại đây cũng không giúp thêm được gì. Nhuận Nhuận đang ở nhà, em về ở cùng con được không ?"
Cố Âm mím môi, cô biết Thẩm Niệm Lâm lo cho cô, do dự thêm một lúc, cuối cùng cô chấp nhận gật đầu: "Được rồi, nếu có tin gì anh nhớ phải gọi cho em biết."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm đưa Cố Âm lên xe, bảo vệ sĩ lái xe đi theo, lo xong hết anh mới quay lại bệnh viện. Đưa mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu đang sáng, anh ra ngoài châm điếu thuốc.
Bạch Tâm Dật cấp cứu nhanh hơn Quan Dự, lần này cô ta bị thương ở đầu, chỗ bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vết thương cũ bị dao đâm vốn chưa lành lại nên phải tiếp tục ở viện điều trị. Cô ta vừa tỉnh cảnh sát có mặt lập tức đi vào hỏi lấy lời khai. Chuyện cô ta lái xe đâm người bị thương có rất nhiều người chứng kiến, cộng thêm cổng trường học có camera giám sát, phải nói chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu không phải do tình trạng trước mắt cô ta không cho phép, cảnh sát đã bắt về quy án từ lâu.
Bên phía Cố Âm, cô được tài xế và vệ sĩ đưa về nhà, từ sau khi họ về nhà, Phương Tuệ cũng đi theo về đây, tiếp tục chịu trách nhiệm chăm sóc Cố Nhuận Hi. Mặc dù nhìn Phương Tuệ trông có vẻ rất nghiêm túc, khuôn mắt bên ngoài có thể dọa các bạn nhỏ khóc nhưng đúng như những gì cô ấy đã nói, cô ấy rất thích trẻ con. Bình thường cô ấy rất kiên nhẫn chăm sóc để ý Cố Nhuận Hi, không kém Bạch Tâm Dật làm lúc trước, mọi người trong nhà đánh giá cô ấy rất cao.
Mà Nhuận Hi cũng rất thích Phương Tuệ vì cô ấy sẽ dạy thằng bé võ thuật, rất là tuyệt! Phương Tuệ hỏi bé tại sao lại muốn học võ, có phải để sau này muốn đi đánh nhau với người khác không? Cố Nhuận Hi ngẩng khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn của mình lên nói: "Nhuận Nhuận muốn học võ để sau này bảo vệ mẹ."
Thế là chỉ trong phút chốc trái tim Phương Tuệ rung động vì thiên sứ nhỏ này.
Aiz aiz aiz Nhuận Nhuận đáng yêu quá.
Mặc dù nội tâm cô ấy đang rất phong phú nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, ngay cả khóe miệng cũng không thấy nhúc nhích.
Khi Cố Âm về đến nhà, Cố Nhuận Hi đang nằm bò một chỗ vẽ tranh, Phương Tuệ ngồi bên trông thằng bé. Thấy Cố Âm về, Cố Nhuận Hi cầm bức tranh mình vừa vẽ chạy đến: "Mẹ ơi mẹ ơi, con cho mẹ xem tranh con vẽ!"
Bộ bút màu nước này là bộ mới nằm trong đống quà tặng Cố Nhuận Hi nhận được hôm trước, có hơn một trăm màu sắc khác nhau, thằng bé rất thích. Hôm nay đặc biệt lấy ra để vẽ tranh, lúc này như đang dâng hiến vật quý cho Cố Âm.
Cố Âm cầm bức tranh xem, trong tranh của con có tất cả mọi người trong nhà, có cô, có Thẩm Niệm Lâm, có quản gia, có một người giúp việc nữ và một con chó nhỏ với bộ lông màu vàng. Như sợ Cố Âm không nhận ra, Cố Nhuận Hi chỉ vào từng người và giới thiệu: "Đây là mẹ, ở đây là ba, đây là Nhuận Nhuận, đây là Nguyên Bảo, đây là ông quản gia, ......"
Đến người cuối cùng, thằng bé chỉ vào một người nữ giúp việc tóc ngắn: "Đây là dì Phương ạ."
Từ khi đến nhà họ đến nay Phương Tuệ chưa từng cười lúc nào nhưng trong tranh của Cố Nhuận Hi, bé vẽ cô ấy đang cười rất vui vẻ. Cố Âm xem tranh con vẽ xong không nhịn được cười: "Nhuận Nhuận vẽ rất đẹp nhưng mà sao con biết khi dì Phương cười sẽ như thế này ?"
"Dạ....." Vấn đề này có vẻ làm khó bạn nhỏ Nhuận Hi, "Vậy dì Phương cười một cái để Nhuận Nhuận nhìn đi."
"........" Phương Tuệ như thấy kẻ thù, "Dì không biết cười."
"Nhuận Nhuận có thể dạy dì, như vậy nè ------", Bé cong khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào, "Đó!"
"......" Phương Tuệ học theo dáng vẻ thằng bé, cố gắng kéo cong khóe miệng, thể hiện một nụ cười cứng ngắc u ám.
Cố Nhuận Hi: "....."
Bé biết tại sao dì Phương không hay cười rồi, vì khi di ấy cười sẽ dọa các bạn nhỏ khóc!
Có điều bé không khóc, bé rất dũng cảm!
"Bà chủ, sao cô lại bị thương ?" Phương Tuệ cười xong nhìn thoáng qua mấy chỗ trầy da trong lòng bàn tay Cố Âm, miệng vết thương đã được xử lý, cũng đã bôi thuốc. Cố Âm nói: "Không sao đâu do tôi đi đường bị ngã."
"Mẹ ơi, để con thổi phù phù cho mẹ." Cố Nhuận hi cầm tay Cố Âm, thổi thổi mấy cái vào chỗ bị thương của cô, "Nhanh hết đau nè!"
Cố Âm xoa đầu con trai: "Cảm ơn Nhuận Nhuận, mẹ không đau nữa."
Cố Nhuận Hi tiếp tục thổi giúp cô thêm mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc dạy: "Sau này khi đi đường mẹ phải cẩn thận, không được để bị ngã nữa nếu không Nhuận Nhuận sẽ cười mẹ đấy."
"Được." Cố Âm đồng ý, nói với Phương Tuệ, "Tôi lên tầng nghỉ ngơi chút, cô chơi với Nhuận Nhuận đi."
"Vâng, bà chủ."
Cố Âm lên phòng muốn ngủ một lúc nhưng trong lòng cứ lo lắng ca cấp cứu của Quan Dự, nằm mãi không ngủ được. Đến trưa cô không muốn ăn uống gì, lại sợ Cố Nhuận Hi lo nên gắng ăn mấy miếng.
Đợi mãi đến chạng vạng tối, Thẩm Niệm Lâm mới gọi về.
Cố Âm thấy điện thoại hiển thị tên anh, tim đập thình thịch bồn chồn như đợi tuyên án. Cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại ấn nút chấp nhận: "Quan Dự cấp cứu xong rồi à ?"
"Ừm." Tiếng anh truyền đến từ loa điện thoại, không nhận ra được cảm xúc của anh thế nào. Cố Âm mấp máy môi, hỏi: "Sao rồi ?"
Thẩm Niệm Lâm im lặng một lát xong mới nói: "Ca cấp cứu thành công, hiện giờ tình trạng khá ổn định không có gì nguy hiểm đến tính mạng."
Cố Âm nghe anh nói vậy, tảng đá nặng luôn treo trong lòng được thả xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, mai tôi sẽ đến viện thăm anh ấy."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, Cố Âm hơi nhíu mày, hỏi tiếp: "Có chuyện khác nữa phải không ?"
Lần này Thẩm Niệm Lâm im lặng lâu hơn cả lần trước, đợi mãi mới nghe được anh nói: "Bác sĩ nói chân anh ta bị thương tương đối nặng, sau này khó mà đi lại bình thường được."
[? ? ? ! Vãi nhái, bị tàn tật thật à ? ? ? ? ?]
[Đêm nay phải giết nhà tiên tri trước nhé [tạm biệt]]
[Chắc sẽ tìm bác sĩ được mà? Nhà họ Quan có nhiều tiền vậy kiểu gì chả tìm được bác sĩ điều trị tốt nhất ? ?]
[Nếu cả đời này anh ta không đi lại được, chẳng phải nữ chính sẽ phải áy náy cả đời ư ?]
[Sợ quá sợ quá, tất cả đều tại con yêu tinh hại người Bạch Tâm Dật kia, sao lúc trước bọn bắt cóc không giết cô ta luôn cho rồi [mỉm cười]]
[Xong rồi, tôi ngửi thấy mùi vị ngược rồi ]
Hàng loạt các bình luận thi nhau trôi qua liên tục, Cố Âm thấy rất rõ và biết mọi người đang thảo luận vấn đề gì, giờ trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn câu nói 'Sau này khó mà đi lại bình thường được' của Thẩm Niệm Lâm.
Cô hít sâu, tay cầm điện thoại xiết chặt: "Có cơ hội chữa khỏi không ?"
"Em đừng lo quá, bác sĩ không nói một trăm phần trăm, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển rất tốt, chắc chắn có thể tìm được cách. Trong nước không điều trị được có thể ra nước ngoài, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho anh ta." Như thể sợ Cố Âm nghĩ linh tinh, Thẩm Niệm Lâm nói một hơi dài.
Cố Âm nghe xong cũng gật đầu như đang khẳng định lời anh nói, hoặc chỉ đang an ủi chính mình: "Anh nói đúng, chỉ cần không mất hết hy vọng, nhất định sẽ tìm được cách."
Cô nói xong hai người lại rơi vào trạng thái im lặng, Cố Âm nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi anh: "Bạch Tâm Dật đâu ?"
Nhắc đến Bạch Tâm Dật, sắc mặt Thẩm Niệm Lâm lạnh đi mấy độ: "Cảnh sát đã đến hỏi cung cô ta nhưng trạng thái tinh thần cô ta không tốt lắm."
Cố Âm nhíu mày: "Trạng thái tinh thần không tốt ?"
"Ừ, cảnh sát hỏi cô ta tên gì, cô ta kiên trì nói mình là Cố Âm."
"......." Tâm trạng Cố Âm phức tạp, cô không ngờ Bạch Tâm Dật lại chấp niệm sâu sắc với chuyện này đến vậy.
[? ? ? Bạch Tâm Dật có giả vờ không vậy? Muốn trốn để không bị luật pháp trừng trị ?]
[Ê giỏi đấy, đến bệnh nhân tâm thần cũng giả dạng được]
[Tôi lại thấy có khi tinh thần cô ta gặp vấn đề thật cũng nên [che mặt]]
[Thế nếu cô ta bị vấn đề về thần kinh, chẳng lẽ sẽ được thả ra ?]
[Loại bệnh thần kinh này thả ra để tiếp tục gây tai họa cho những người khác à ?]
[Không thể nào, nếu cô ta bị thần kinh thì cũng phải đưa người vào viện tâm thần chứ ?]
[Tôi sợ cô ta thật đấy, đừng có làm mấy chuyện xấu nữa]
Cố Âm hỏi tiếp: "Cô ta bị thật hay giả vờ ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Việc này phải đợi bên phía cảnh sát mời bác sĩ tâm thần đến kiểm tra và lấy kết quả. Nhưng em không cần lo quá, cho dù tinh thần của cô ta có vấn đề đi nữa thì nhà họ Quan cũng không dễ dàng bỏ qua."
Mà anh cũng không. Anh không thể tiếp tục để cô ta chạy loạn bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể hại Cố Âm.
Thẩm Niệm Lâm cau mày, nói năng dịu dàng lại: "Anh sẽ về bây giờ, em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ." Cố Âm trả lời lại, tắt điện thoại. Trước lúc chuẩn bị ăn tối Thẩm Niệm Lâm về đến nhà, sau khi về đến nơi anh lên tầng xem Cố Âm. Cô ngồi trước cửa sổ lồi, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Niệm Lâm tiến lên ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô hôn trán cô: "Sao vậy? Thấy chỗ nào không khỏe à ?"
Cố Âm nhìn anh, lắc đầu: "Không có, chỉ đang lo lắng cho Quan Dự."
Mặc dù trên thương trường Quan Dự còn kém xa Thẩm Niệm Lâm, nhưng từ nhỏ đến lớn anh ta luôn là con cưng của trời, một người như vậy bỗng có đôi chân bị tàn phế, làm sao anh ta chấp nhận được ?
Thẩm Niệm Lâm hơi mím môi, nắm chặt tay cô: "Nếu ngay cả chút chuyện này mà anh ta không chịu đựng được thì anh ta không xứng để em lo lắng."
Cố Âm ngửa lên nhìn anh: "Chút chuyện này? Có khi cả đời về sau sẽ tàn phế, nếu đổi là anh, anh chấp nhận được không ?"
[.......Xong rồi xong rồi, bắt đầu rồi QAQ]
[Sắp ngược nam chính rồi hả!]
[Tôi đoán chắc sau này nữ chính sẽ chia tay nam chính vì nam phụ]
[Thế đứa con thì sao? Chó tính sao đây ?]
[Cười chết, con trai về nam chính, chó về nữ chính [đầu chó]]
[Mấy người đừng đùa nữa đi, tôi đang lo thiệt đó! T^T]
Cố Âm nhìn bình luận, nhấp nhẹ môi dưới, rút tay mình trong tay Thẩm Niệm Lâm ra: "Xin lỗi, cảm xúc của em không ổn lắm."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô chằm chằm, trong mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ nói: "Không sao, em nghỉ ngơi tốt đi, anh đi lấy đồ ăn mang lên đây."
Cố Âm lắc đầu: "Tôi không muốn ăn."
Thẩm Niệm Lâm lại nhìn cô thêm một lúc, không nói gì nữa đi xuống tầng. Một mình Cố Âm ngồi bên cửa sổ ngắm ánh nắng chiều bên ngoài dần rút lui hòa vào bóng tối, cô bỗng ngửi thấy mùi hương đồ ăn trong không gian xung quanh.
Cô quay đầu lại thấy Thẩm Niệm Lâm đang bưng bát đi đến, đặt lên chiếc bàn nhỏ của cô: "Anh nấu một bát mì chua cay, ăn thử nhé ?"
Cố Âm thích ăn cay và chua, bát mì này vừa chua lại vừa cay rất hợp với khẩu vị cô. Bát mì Thẩm Niệm lâm bưng đến còn có hương vị mê người, trên bát mì rắc thêm ít ớt cựa gà, ăn kèm với rau và giá đỗ nấu chín, nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi.
"Tự anh làm ?" Cố Âm hỏi.
Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Trước đây mỗi lần em không muốn ăn gì sẽ quấn lấy anh đòi anh nấu mì chua cay cho em, em nói món này ăn rất ngon."
Cố Âm giật giật mí mắt, cúi đầu: "Em không nhớ."
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô: "Không sao, anh nhớ là được."
Anh nói xong cầm đũa nhét vào tay Cố Âm: "Anh cho thêm nhiều dấm chua, em ăn thử xem."
Cố Âm không muốn phụ ý tốt của anh, cầm đôi đũa ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, đẩy bát mì về trước mặt. Cô gắp một đũa mì trước, mùi thơm và hơi nóng bốc lên tỏa ra mê người, đúng là khiến cô có cảm giác thèm ăn hơn.
"Cẩn thận nóng." Thẩm Niệm Lâm thấy cô cầm đũa gắp mì chuẩn bị cho vào miệng, vội giữ tay cô lại, thổi thổi mấy cái, "Anh mới vớt ra từ trong nồi, thổi đã rồi ăn."
Cố Âm bắt chước thổi thêm hai lần giống anh, gắp mì ăn.
Cô từng ăn không ít món do Thẩm Niệm Lâm làm nhưng không ngờ anh nấu mì chua cay cũng rất ngon.
"Ngon không ?" Thẩm Niệm Lâm thấy cô ăn mì, thoáng yên tâm.
Thẩm Niệm Lâm cười ấn ấn đầu cô: "Không phải để làm cho con mèo nhỏ tham ăn như em à? Bị em bắt học."
"Hả." Càng ngày Cố Âm càng tò mò, lúc cô đi du học, cô đã ở bên Thẩm Niệm Lâm thế nào? Cô nhớ khả năng cắt tóc mái của Thẩm Niệm Lâm cũng rất tốt, không lẽ cũng do cô ép mà học được.
Có thể do mì chua cay ăn rất ngon, Cố Âm ăn hết một bát mì. Thẩm Niệm Lâm ngồi cạnh đợi cô ăn xong, lấy thêm cho cô một cốc sữa đặt lên bàn mới thu dọn bát đũa xuống tầng.
Cố Âm uống sữa nhân lúc còn ấm, uống xong cô vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt. Do trên người có chỗ bị thương nên tối nay cô không tắm, chỉ lau qua người một lượt. Làm xong tất cả mới ra ngoài, cô ngồi trên giường gọi cho Lục Ninh Ninh hỏi về tình trạng của Quan Dự.
Những gì Lục Ninh Ninh nói không khác Thẩm Niệm Lâm là mấy, cũng nói chân Quan Dự bị thương rất nặng, rất khó có cách để hồi phục như người bình thường, nhưng không có nghĩa hoàn toàn không có hy vọng đứng dậy được. Sau khi được cấp cứu đến giờ Quan Dự vẫn chưa tỉnh, mà không biết tỉnh rồi anh ta có chấp nhận được không.
Cố Âm hỏi cô ấy một ít kiến thức chuyên môn, tự mình lên mạng tìm kiếm tài liệu, mãi đến lúc Thẩm Niệm Lâm quay lại tìm, cô vẫn đang xem luận văn về chữa trị chân.
Cô đưa mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm ngồi bên giường, hỏi: "Nhuận Nhuận ngủ chưa ?"
"Ngủ rồi, chỉ hơi lo cho em." Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn màn hình cô, giơ tay lấy điện thoại cô đặt sang một bên, "Đừng xem nữa, hôm nay em cũng bị dọa sợ nhiều, ngủ sớm đi."
Cố Âm không giành co với anh, gật đầu hỏi: "Tối nay anh ngủ bên này à ?"
Thẩm Niệm Lâm xốc chăn nằm xuống: "Anh ngủ cùng em, ngủ sớm đi."
Cố Âm nhìn anh nằm xuống. Thẩm Niệm Lâm tắt đèn trong phòng, vòng tay nhẹ nhàng ôm cô từ sau lưng, phòng ngủ duy trì trạng thái im lặng được một lúc, bỗng Cố Âm lên tiếng gọi Thẩm Niệm Lâm: "Anh đã ngủ chưa ?"
"Chưa, sao thế ?" Tiếng Thẩm Niệm Lâm vang lên ở đằng sau, v*m ng*c ấm áp của anh dán sát vào lưng Cố Âm, vô hình trung tạo cho cô cảm giác an toàn rất lớn.
Cố Âm nắm chặt chăn trước ngực, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Mấy hôm nay em liên tục đăng bài tìm trường mẫu giáo cho Nhuận Nhuận trên vòng bạn bè, muốn nghe thêm ý kiến của mọi người."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm có thấy mấy bài đó, dưới bình luận có khá nhiều người đề xuất cho cô, có một số người ngay cả chưa có con cũng tham gia thảo luận cùng.
"Hôm nay lúc ở trường mẫu giáo, em đã chụp ảnh và đăng lên." Cố Âm nói đến đây,nắm chặt chăn trong tay, "Chắc chắn Bạch Tâm Dật thấy bài của em trong vòng bạn bè nên mới tìm được trường này."
Là do cô sơ suất, cô quên không xóa WeChat của Bạch Tâm Dật, cô không nghĩ chỉ vì mình đăng bức ảnh đó lên mà gây ra tai nạn lớn cho Quan Dư.
"Nếu em không đăng bức ảnh đó......."
"Cố Âm." Thẩm Niệm Lâm ôm chặt cô, cúi xuống hôn nhẹ vào gáy cô, "Chuyện này không phải lỗi của em, người đâm là Bạch Tâm Dật, cứu em là lựa chọn của Quan Dự, em không làm sai gì hết."
"Nhưng mà....."
"Em phải biết rằng, Bạch Tâm Dật sẽ tìm trăm phương ngàn kế, cho dù em không đăng ảnh đi nữa, cô ta cũng sẽ tìm được cơ hội khác để ra tay. Người làm sai là Bạch Tâm Dật."
Cố Âm nhắm mắt không nói gì, cô hiểu những lời Thẩm Niệm Lâm nói nhưng cô cũng hiểu mấy lời này chỉ để an ủi cô mà thôi.
Chuyện này sao có thể không liên quan đến cô cho được, người Bạch Tâm Dật muốn đâm là cô, thậm chí chính cô là người tự tay đăng ảnh.
"Ngủ đi, tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi." Thẩm Niệm Lâm dán sát vào tai cô, dỗ cô ngủ.
Trong lòng nhiều tâm sự, đêm nay Cố Âm ngủ không ngon giấc, mới sáng sớm đã dậy nói muốn đến bệnh viện thăm Quan Dự. Thẩm Niệm Lâm không yên tâm khi để mình cô đi, hai người ăn sáng xong thì đi cùng nhau đến viện.
Sau khi xe dừng bên ngoài cổng, Cố Âm bảo Thẩm Niệm Lâm không cần đi theo mình vào trong: "Anh ở đây đợi em đi, một mình em vào đó thôi."
Quan hệ giữa Thẩm Niệm Lâm và Quan Dự vốn không tốt, trước kia trên thương trường Thẩm Niệm Lâm từng chèn ép nhà họ Quan, cô đoán người nhà bọn họ không muốn thấy anh. Thẩm Niệm Lâm nhíu mày nghĩ một lúc mới đồng ý: "Anh để Tiểu Lý lên đó cùng em, nếu có chuyện gì phải gọi cho anh."
Tiểu Lý là một trong những vệ sĩ của Thẩm Niệm Lâm, cô nhìn anh gật đầu: "Được."
Cô cầm theo một giỏ hoa quả mới mua đi bộ về phía khoa nội trú, Tiểu Lý nhanh chóng đuổi kịp và cầm giúp cô. Thẩm Niệm Lâm đứng dựa vào xe, không nhịn được lấy một điếu thuốc.
Cố Âm không thích mùi thuốc trên người anh, từ lâu anh đã không hút nhưng hai hôm nay không kiềm chế được đã hút hai điếu. Anh nhả nhẹ khói thuốc, tựa vào đầu xe, nhìn các tầng cao vút bệnh viện.
Trước khi đến Cố Âm đã hỏi phòng bệnh Quan Dự nằm, anh ta đang nằm trong phòng bệnh đơn VIP, ở một tầng trên cao của bệnh viện nên có rất ít người đi ra đi vào. Đến cửa phòng bệnh, cô chợt nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt bên trong, kèm theo là những tiếng vang của đồ vật bị đập xuống đất. Vệ sĩ theo bản năng đứng chắn đằng trước bảo vệ Cố Âm, cô yên lặng đứng ngoài khoảng hai giây mới lắc đầu với vệ sĩ: "Không sao."
Cô giơ tay gõ cửa, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng gào thét của Quan Dự bên trong: "Biến -----"
Cố Âm ngẩn người, xem ra Quan Dự đã tỉnh, hơn nữa đã biết chuyện chân mình.
Từ trong phòng truyền đến âm thanh giày cao gót, tiếp đó cửa phòng bệnh được mở ra. Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, bà ấy ăn mặc rất đẹp và cao cấp nhưng trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, có thể nhìn thấy nước mắt vương lại.
Cố Âm biết bà ấy, đây là mẹ của Quan Dự, dì Tôn.
Cố Âm như bị mắc nghẹn, không tự nhiên chào hỏi: "Dì Tôn ạ."
Mẹ Quan Dự nhận ra Cố Âm, giơ tay xoa xoa mắt, nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Cố Âm à, đến thăm Quan Dự ?
"Vâng." Cố Âm gật đầu, bỗng cô phát hiện mình không có dũng cảm để gặp Quan Dự.
Đang êm đẹp là người lành lặn, nếu không phải tại cô, hẳn anh sẽ không gặp phải chuyện này. Cô đã hại Quan Dự quá thảm, còn hại cả gia đình anh. Dì Tôn chỉ có một người con trai, nếu không may Quan Dự gặp chuyện chẳng lành, chuyện đó là đả kích lớn đến mức nào với bà ấy chứ. Giờ Cố Âm cũng đang làm mẹ, cô có thể hiểu được tâm trạng đó.
"Cháu vào đây đi." Mẹ Quan Dự nhìn cô cười, nghiêng người để cô đi vào.
Quan Dự thấy có người vào phòng, lại bắt đầu giận dữ: "Ai bảo mẹ cho người vào? ! Con không muốn gặp ai hết!"
Cố Âm mới bước vào, một chiếc cốc rơi xuống ngay bên cạnh chân cô, thủy tinh vỡ văng ra khắp nơi.
"Bà chủ, cô không sao chứ ?" Tiểu Lý ở sau Cố Âm vội vàng tiến lên kiểm tra qua một lượt, sợ thủy tinh đâm dính cô bị thương. Dường như Quan Dự không ngờ người đến là Cố Âm, anh ta hơi sững sờ rồi mím chặt đôi môi tái nhợt nhìn về phía khác.
"Cố Âm, cháu không sao chứ ?" Mẹ Quan Dự thân thiết hỏi, bà ấy cúi xuống định nhặt những mảnh vỡ thủy tinh. Cố Âm vội giữ bà ấy lại nói: "Dì Tôn, để người quét dọn đến đây dọn, dì đừng động vào."
"Được rồi, vậy cháu cẩn thận chút." Mẹ Quan Dự gọi nhân viên vệ sinh đến rất nhanh, người nọ quét dọn xong hết thì nhanh nhẹn ra ngoài, như vẻ khá sợ Quan Dự. Cố Âm đưa mắt nhìn Tiểu Lý đi theo mình, "Anh cũng ra ngoài trước đi."
Tiểu Lý nhíu mày, không yên tâm lắm: "Nhưng mà....."
"Tôi không sao." Cố Âm kiên trì bảo anh ta ra ngoài, hiện tại với tình trạng này của Quan Dự, chắc chắn không muốn gặp người khác, cô không muốn k*ch th*ch anh ta thêm nữa.
Tiểu Lý liếc nhìn Quan Dự trên giường bệnh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Tôi đứng ngoài canh giữ ở cửa, nếu có chuyện gì cô gọi tôi."
"Được." Cố Âm gật đầu, nhìn người đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và dì Tôn.
Cố Âm đến trước giường bệnh, nhìn người bệnh: "Quan Dự, anh thấy thế nào rồi? Chỗ bị thương còn đau không ?"
Quan Dự vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Dì Tôn nhìn con trai, quay sang hỏi Cố Âm: "Cố Âm, dì nghe nói hôm qua cháu cũng bị thương, có bị sao không ?"
Nghe thấy thế, cuối cùng Quan Dự cũng chuyển động người, nghiêng đầu nhìn Cố Âm.
Cố Âm trả lời dì ấy: "Cháu không sao, vì Quan Dự cứu cháu nên chỉ bị thương ngoài da."
Dì Tôn tiếp tục xoa xoa mắt, cười nói: "Cảm ơn cháu đã đến thăm nó nhưng hiện tại cảm xúc nó không tốt lắm, không chịu uống thuốc."
Cố Âm nghe bà ấy nói, lo lắng nhìn Quan Dự: "Tại sao anh lại không uống thuốc tử tế? Anh phải phối hợp điều trị theo bệnh viện."
"Người thành ra dạng này còn điều trị cái gì ?" Quan Dự đã mở miệng nói chuyện, giọng nói đầy sự tự giễu, "Anh không muốn em thấy anh như hiện tại, em đi đi."
Cố Âm mím môi, nhìn thuốc được đặt một bên. Cô cầm cái cốc, rót đầy nước vào cốc, đưa cả cốc nước và mấy viên thuốc đến trước mặt Quan Dự: "Anh uống thuốc đi rồi tôi sẽ đi."
Quan Dự nhìn cô, nhận cốc nước, cầm thuốc cho vào miệng và uống nước: "Anh uống rồi, em đi đi."
Anh đặt cốc nước lại trên tủ đầu giường, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ không nói năng gì.
Cố Âm nhìn anh như muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Tôi đi trước, mai sẽ lại đến thăm anh, anh nhớ phải ăn và uống thuốc đầy đủ."
Cô nói xong quay ra chào tạm biệt dì Tôn xong mới rời đi. Bà ấy thấy cô đi về cũng chạy ra ngoài đuổi theo: "Cố Âm."
Bà ấy gọi Cố Âm, cô nghe tiếng dừng lại quay đầu nhìn dì ấy: "Dì Tôn, có chuyện gì ạ ?"
Dì Tôn đến chỗ cô, nắm tay cô chuẩn bị quỳ xuống: "Dì xin con cứu Quan Dự nhà dì, hiện tại chỉ có con mới có thể giúp nó."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Ca cấp cứu của Quan Dự không thể xong nhanh được, Thẩm Niệm Lâm nhìn vết thương trên người Cố Âm: "Em về nhà trước đi, anh ở bệnh viện trông, nếu có tin gì anh sẽ thông báo cho em."
Cố Âm lắc đầu: "Em chờ ở đây."
Quan Dự vì cứu cô nên mới bị Bạch Tâm Dật đâm, đến giờ cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô, thái độ kiên quyết: "Em về trước đi, em ở lại đây cũng không giúp thêm được gì. Nhuận Nhuận đang ở nhà, em về ở cùng con được không ?"
Cố Âm mím môi, cô biết Thẩm Niệm Lâm lo cho cô, do dự thêm một lúc, cuối cùng cô chấp nhận gật đầu: "Được rồi, nếu có tin gì anh nhớ phải gọi cho em biết."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm đưa Cố Âm lên xe, bảo vệ sĩ lái xe đi theo, lo xong hết anh mới quay lại bệnh viện. Đưa mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu đang sáng, anh ra ngoài châm điếu thuốc.
Bạch Tâm Dật cấp cứu nhanh hơn Quan Dự, lần này cô ta bị thương ở đầu, chỗ bị thương không quá nghiêm trọng nhưng vết thương cũ bị dao đâm vốn chưa lành lại nên phải tiếp tục ở viện điều trị. Cô ta vừa tỉnh cảnh sát có mặt lập tức đi vào hỏi lấy lời khai. Chuyện cô ta lái xe đâm người bị thương có rất nhiều người chứng kiến, cộng thêm cổng trường học có camera giám sát, phải nói chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu không phải do tình trạng trước mắt cô ta không cho phép, cảnh sát đã bắt về quy án từ lâu.
Bên phía Cố Âm, cô được tài xế và vệ sĩ đưa về nhà, từ sau khi họ về nhà, Phương Tuệ cũng đi theo về đây, tiếp tục chịu trách nhiệm chăm sóc Cố Nhuận Hi. Mặc dù nhìn Phương Tuệ trông có vẻ rất nghiêm túc, khuôn mắt bên ngoài có thể dọa các bạn nhỏ khóc nhưng đúng như những gì cô ấy đã nói, cô ấy rất thích trẻ con. Bình thường cô ấy rất kiên nhẫn chăm sóc để ý Cố Nhuận Hi, không kém Bạch Tâm Dật làm lúc trước, mọi người trong nhà đánh giá cô ấy rất cao.
Mà Nhuận Hi cũng rất thích Phương Tuệ vì cô ấy sẽ dạy thằng bé võ thuật, rất là tuyệt! Phương Tuệ hỏi bé tại sao lại muốn học võ, có phải để sau này muốn đi đánh nhau với người khác không? Cố Nhuận Hi ngẩng khuôn mặt bụ bẫm trắng nõn của mình lên nói: "Nhuận Nhuận muốn học võ để sau này bảo vệ mẹ."
Thế là chỉ trong phút chốc trái tim Phương Tuệ rung động vì thiên sứ nhỏ này.
Aiz aiz aiz Nhuận Nhuận đáng yêu quá.
Mặc dù nội tâm cô ấy đang rất phong phú nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, ngay cả khóe miệng cũng không thấy nhúc nhích.
Khi Cố Âm về đến nhà, Cố Nhuận Hi đang nằm bò một chỗ vẽ tranh, Phương Tuệ ngồi bên trông thằng bé. Thấy Cố Âm về, Cố Nhuận Hi cầm bức tranh mình vừa vẽ chạy đến: "Mẹ ơi mẹ ơi, con cho mẹ xem tranh con vẽ!"
Bộ bút màu nước này là bộ mới nằm trong đống quà tặng Cố Nhuận Hi nhận được hôm trước, có hơn một trăm màu sắc khác nhau, thằng bé rất thích. Hôm nay đặc biệt lấy ra để vẽ tranh, lúc này như đang dâng hiến vật quý cho Cố Âm.
Cố Âm cầm bức tranh xem, trong tranh của con có tất cả mọi người trong nhà, có cô, có Thẩm Niệm Lâm, có quản gia, có một người giúp việc nữ và một con chó nhỏ với bộ lông màu vàng. Như sợ Cố Âm không nhận ra, Cố Nhuận Hi chỉ vào từng người và giới thiệu: "Đây là mẹ, ở đây là ba, đây là Nhuận Nhuận, đây là Nguyên Bảo, đây là ông quản gia, ......"
Đến người cuối cùng, thằng bé chỉ vào một người nữ giúp việc tóc ngắn: "Đây là dì Phương ạ."
Từ khi đến nhà họ đến nay Phương Tuệ chưa từng cười lúc nào nhưng trong tranh của Cố Nhuận Hi, bé vẽ cô ấy đang cười rất vui vẻ. Cố Âm xem tranh con vẽ xong không nhịn được cười: "Nhuận Nhuận vẽ rất đẹp nhưng mà sao con biết khi dì Phương cười sẽ như thế này ?"
"Dạ....." Vấn đề này có vẻ làm khó bạn nhỏ Nhuận Hi, "Vậy dì Phương cười một cái để Nhuận Nhuận nhìn đi."
"........" Phương Tuệ như thấy kẻ thù, "Dì không biết cười."
"Nhuận Nhuận có thể dạy dì, như vậy nè ------", Bé cong khóe miệng, nở một nụ cười ngọt ngào, "Đó!"
"......" Phương Tuệ học theo dáng vẻ thằng bé, cố gắng kéo cong khóe miệng, thể hiện một nụ cười cứng ngắc u ám.
Cố Nhuận Hi: "....."
Bé biết tại sao dì Phương không hay cười rồi, vì khi di ấy cười sẽ dọa các bạn nhỏ khóc!
Có điều bé không khóc, bé rất dũng cảm!
"Bà chủ, sao cô lại bị thương ?" Phương Tuệ cười xong nhìn thoáng qua mấy chỗ trầy da trong lòng bàn tay Cố Âm, miệng vết thương đã được xử lý, cũng đã bôi thuốc. Cố Âm nói: "Không sao đâu do tôi đi đường bị ngã."
"Mẹ ơi, để con thổi phù phù cho mẹ." Cố Nhuận hi cầm tay Cố Âm, thổi thổi mấy cái vào chỗ bị thương của cô, "Nhanh hết đau nè!"
Cố Âm xoa đầu con trai: "Cảm ơn Nhuận Nhuận, mẹ không đau nữa."
Cố Nhuận Hi tiếp tục thổi giúp cô thêm mấy cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ nghiêm túc dạy: "Sau này khi đi đường mẹ phải cẩn thận, không được để bị ngã nữa nếu không Nhuận Nhuận sẽ cười mẹ đấy."
"Được." Cố Âm đồng ý, nói với Phương Tuệ, "Tôi lên tầng nghỉ ngơi chút, cô chơi với Nhuận Nhuận đi."
"Vâng, bà chủ."
Cố Âm lên phòng muốn ngủ một lúc nhưng trong lòng cứ lo lắng ca cấp cứu của Quan Dự, nằm mãi không ngủ được. Đến trưa cô không muốn ăn uống gì, lại sợ Cố Nhuận Hi lo nên gắng ăn mấy miếng.
Đợi mãi đến chạng vạng tối, Thẩm Niệm Lâm mới gọi về.
Cố Âm thấy điện thoại hiển thị tên anh, tim đập thình thịch bồn chồn như đợi tuyên án. Cô hít sâu một hơi, cầm điện thoại ấn nút chấp nhận: "Quan Dự cấp cứu xong rồi à ?"
"Ừm." Tiếng anh truyền đến từ loa điện thoại, không nhận ra được cảm xúc của anh thế nào. Cố Âm mấp máy môi, hỏi: "Sao rồi ?"
Thẩm Niệm Lâm im lặng một lát xong mới nói: "Ca cấp cứu thành công, hiện giờ tình trạng khá ổn định không có gì nguy hiểm đến tính mạng."
Cố Âm nghe anh nói vậy, tảng đá nặng luôn treo trong lòng được thả xuống, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, mai tôi sẽ đến viện thăm anh ấy."
Thẩm Niệm Lâm không nói gì, Cố Âm hơi nhíu mày, hỏi tiếp: "Có chuyện khác nữa phải không ?"
Lần này Thẩm Niệm Lâm im lặng lâu hơn cả lần trước, đợi mãi mới nghe được anh nói: "Bác sĩ nói chân anh ta bị thương tương đối nặng, sau này khó mà đi lại bình thường được."
[? ? ? ! Vãi nhái, bị tàn tật thật à ? ? ? ? ?]
[Đêm nay phải giết nhà tiên tri trước nhé [tạm biệt]]
[Chắc sẽ tìm bác sĩ được mà? Nhà họ Quan có nhiều tiền vậy kiểu gì chả tìm được bác sĩ điều trị tốt nhất ? ?]
[Nếu cả đời này anh ta không đi lại được, chẳng phải nữ chính sẽ phải áy náy cả đời ư ?]
[Sợ quá sợ quá, tất cả đều tại con yêu tinh hại người Bạch Tâm Dật kia, sao lúc trước bọn bắt cóc không giết cô ta luôn cho rồi [mỉm cười]]
[Xong rồi, tôi ngửi thấy mùi vị ngược rồi ]
Hàng loạt các bình luận thi nhau trôi qua liên tục, Cố Âm thấy rất rõ và biết mọi người đang thảo luận vấn đề gì, giờ trong đầu cô vẫn đang quanh quẩn câu nói 'Sau này khó mà đi lại bình thường được' của Thẩm Niệm Lâm.
Cô hít sâu, tay cầm điện thoại xiết chặt: "Có cơ hội chữa khỏi không ?"
"Em đừng lo quá, bác sĩ không nói một trăm phần trăm, hiện nay khoa học kỹ thuật phát triển rất tốt, chắc chắn có thể tìm được cách. Trong nước không điều trị được có thể ra nước ngoài, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất cho anh ta." Như thể sợ Cố Âm nghĩ linh tinh, Thẩm Niệm Lâm nói một hơi dài.
Cố Âm nghe xong cũng gật đầu như đang khẳng định lời anh nói, hoặc chỉ đang an ủi chính mình: "Anh nói đúng, chỉ cần không mất hết hy vọng, nhất định sẽ tìm được cách."
Cô nói xong hai người lại rơi vào trạng thái im lặng, Cố Âm nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi anh: "Bạch Tâm Dật đâu ?"
Nhắc đến Bạch Tâm Dật, sắc mặt Thẩm Niệm Lâm lạnh đi mấy độ: "Cảnh sát đã đến hỏi cung cô ta nhưng trạng thái tinh thần cô ta không tốt lắm."
Cố Âm nhíu mày: "Trạng thái tinh thần không tốt ?"
"Ừ, cảnh sát hỏi cô ta tên gì, cô ta kiên trì nói mình là Cố Âm."
"......." Tâm trạng Cố Âm phức tạp, cô không ngờ Bạch Tâm Dật lại chấp niệm sâu sắc với chuyện này đến vậy.
[? ? ? Bạch Tâm Dật có giả vờ không vậy? Muốn trốn để không bị luật pháp trừng trị ?]
[Ê giỏi đấy, đến bệnh nhân tâm thần cũng giả dạng được]
[Tôi lại thấy có khi tinh thần cô ta gặp vấn đề thật cũng nên [che mặt]]
[Thế nếu cô ta bị vấn đề về thần kinh, chẳng lẽ sẽ được thả ra ?]
[Loại bệnh thần kinh này thả ra để tiếp tục gây tai họa cho những người khác à ?]
[Không thể nào, nếu cô ta bị thần kinh thì cũng phải đưa người vào viện tâm thần chứ ?]
[Tôi sợ cô ta thật đấy, đừng có làm mấy chuyện xấu nữa]
Cố Âm hỏi tiếp: "Cô ta bị thật hay giả vờ ?"
Thẩm Niệm Lâm: "Việc này phải đợi bên phía cảnh sát mời bác sĩ tâm thần đến kiểm tra và lấy kết quả. Nhưng em không cần lo quá, cho dù tinh thần của cô ta có vấn đề đi nữa thì nhà họ Quan cũng không dễ dàng bỏ qua."
Mà anh cũng không. Anh không thể tiếp tục để cô ta chạy loạn bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể hại Cố Âm.
Thẩm Niệm Lâm cau mày, nói năng dịu dàng lại: "Anh sẽ về bây giờ, em đừng nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi thật tốt."
"Ừ." Cố Âm trả lời lại, tắt điện thoại. Trước lúc chuẩn bị ăn tối Thẩm Niệm Lâm về đến nhà, sau khi về đến nơi anh lên tầng xem Cố Âm. Cô ngồi trước cửa sổ lồi, ngơ ngẩn nhìn ra bên ngoài không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Niệm Lâm tiến lên ngồi xuống cạnh cô, nắm tay cô hôn trán cô: "Sao vậy? Thấy chỗ nào không khỏe à ?"
Cố Âm nhìn anh, lắc đầu: "Không có, chỉ đang lo lắng cho Quan Dự."
Mặc dù trên thương trường Quan Dự còn kém xa Thẩm Niệm Lâm, nhưng từ nhỏ đến lớn anh ta luôn là con cưng của trời, một người như vậy bỗng có đôi chân bị tàn phế, làm sao anh ta chấp nhận được ?
Thẩm Niệm Lâm hơi mím môi, nắm chặt tay cô: "Nếu ngay cả chút chuyện này mà anh ta không chịu đựng được thì anh ta không xứng để em lo lắng."
Cố Âm ngửa lên nhìn anh: "Chút chuyện này? Có khi cả đời về sau sẽ tàn phế, nếu đổi là anh, anh chấp nhận được không ?"
[.......Xong rồi xong rồi, bắt đầu rồi QAQ]
[Sắp ngược nam chính rồi hả!]
[Tôi đoán chắc sau này nữ chính sẽ chia tay nam chính vì nam phụ]
[Thế đứa con thì sao? Chó tính sao đây ?]
[Cười chết, con trai về nam chính, chó về nữ chính [đầu chó]]
[Mấy người đừng đùa nữa đi, tôi đang lo thiệt đó! T^T]
Cố Âm nhìn bình luận, nhấp nhẹ môi dưới, rút tay mình trong tay Thẩm Niệm Lâm ra: "Xin lỗi, cảm xúc của em không ổn lắm."
Thẩm Niệm Lâm nhìn cô chằm chằm, trong mắt chứa đựng rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ nói: "Không sao, em nghỉ ngơi tốt đi, anh đi lấy đồ ăn mang lên đây."
Cố Âm lắc đầu: "Tôi không muốn ăn."
Thẩm Niệm Lâm lại nhìn cô thêm một lúc, không nói gì nữa đi xuống tầng. Một mình Cố Âm ngồi bên cửa sổ ngắm ánh nắng chiều bên ngoài dần rút lui hòa vào bóng tối, cô bỗng ngửi thấy mùi hương đồ ăn trong không gian xung quanh.
Cô quay đầu lại thấy Thẩm Niệm Lâm đang bưng bát đi đến, đặt lên chiếc bàn nhỏ của cô: "Anh nấu một bát mì chua cay, ăn thử nhé ?"
Cố Âm thích ăn cay và chua, bát mì này vừa chua lại vừa cay rất hợp với khẩu vị cô. Bát mì Thẩm Niệm lâm bưng đến còn có hương vị mê người, trên bát mì rắc thêm ít ớt cựa gà, ăn kèm với rau và giá đỗ nấu chín, nhìn thôi đã thấy rất ngon rồi.
"Tự anh làm ?" Cố Âm hỏi.
Thẩm Niệm Lâm gật đầu: "Trước đây mỗi lần em không muốn ăn gì sẽ quấn lấy anh đòi anh nấu mì chua cay cho em, em nói món này ăn rất ngon."
Cố Âm giật giật mí mắt, cúi đầu: "Em không nhớ."
Thẩm Niệm Lâm nắm tay cô: "Không sao, anh nhớ là được."
Anh nói xong cầm đũa nhét vào tay Cố Âm: "Anh cho thêm nhiều dấm chua, em ăn thử xem."
Cố Âm không muốn phụ ý tốt của anh, cầm đôi đũa ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, đẩy bát mì về trước mặt. Cô gắp một đũa mì trước, mùi thơm và hơi nóng bốc lên tỏa ra mê người, đúng là khiến cô có cảm giác thèm ăn hơn.
"Cẩn thận nóng." Thẩm Niệm Lâm thấy cô cầm đũa gắp mì chuẩn bị cho vào miệng, vội giữ tay cô lại, thổi thổi mấy cái, "Anh mới vớt ra từ trong nồi, thổi đã rồi ăn."
Cố Âm bắt chước thổi thêm hai lần giống anh, gắp mì ăn.
Cô từng ăn không ít món do Thẩm Niệm Lâm làm nhưng không ngờ anh nấu mì chua cay cũng rất ngon.
"Ngon không ?" Thẩm Niệm Lâm thấy cô ăn mì, thoáng yên tâm.
Thẩm Niệm Lâm cười ấn ấn đầu cô: "Không phải để làm cho con mèo nhỏ tham ăn như em à? Bị em bắt học."
"Hả." Càng ngày Cố Âm càng tò mò, lúc cô đi du học, cô đã ở bên Thẩm Niệm Lâm thế nào? Cô nhớ khả năng cắt tóc mái của Thẩm Niệm Lâm cũng rất tốt, không lẽ cũng do cô ép mà học được.
Có thể do mì chua cay ăn rất ngon, Cố Âm ăn hết một bát mì. Thẩm Niệm Lâm ngồi cạnh đợi cô ăn xong, lấy thêm cho cô một cốc sữa đặt lên bàn mới thu dọn bát đũa xuống tầng.
Cố Âm uống sữa nhân lúc còn ấm, uống xong cô vào phòng tắm tẩy trang rửa mặt. Do trên người có chỗ bị thương nên tối nay cô không tắm, chỉ lau qua người một lượt. Làm xong tất cả mới ra ngoài, cô ngồi trên giường gọi cho Lục Ninh Ninh hỏi về tình trạng của Quan Dự.
Những gì Lục Ninh Ninh nói không khác Thẩm Niệm Lâm là mấy, cũng nói chân Quan Dự bị thương rất nặng, rất khó có cách để hồi phục như người bình thường, nhưng không có nghĩa hoàn toàn không có hy vọng đứng dậy được. Sau khi được cấp cứu đến giờ Quan Dự vẫn chưa tỉnh, mà không biết tỉnh rồi anh ta có chấp nhận được không.
Cố Âm hỏi cô ấy một ít kiến thức chuyên môn, tự mình lên mạng tìm kiếm tài liệu, mãi đến lúc Thẩm Niệm Lâm quay lại tìm, cô vẫn đang xem luận văn về chữa trị chân.
Cô đưa mắt nhìn Thẩm Niệm Lâm ngồi bên giường, hỏi: "Nhuận Nhuận ngủ chưa ?"
"Ngủ rồi, chỉ hơi lo cho em." Thẩm Niệm Lâm cúi đầu nhìn màn hình cô, giơ tay lấy điện thoại cô đặt sang một bên, "Đừng xem nữa, hôm nay em cũng bị dọa sợ nhiều, ngủ sớm đi."
Cố Âm không giành co với anh, gật đầu hỏi: "Tối nay anh ngủ bên này à ?"
Thẩm Niệm Lâm xốc chăn nằm xuống: "Anh ngủ cùng em, ngủ sớm đi."
Cố Âm nhìn anh nằm xuống. Thẩm Niệm Lâm tắt đèn trong phòng, vòng tay nhẹ nhàng ôm cô từ sau lưng, phòng ngủ duy trì trạng thái im lặng được một lúc, bỗng Cố Âm lên tiếng gọi Thẩm Niệm Lâm: "Anh đã ngủ chưa ?"
"Chưa, sao thế ?" Tiếng Thẩm Niệm Lâm vang lên ở đằng sau, v*m ng*c ấm áp của anh dán sát vào lưng Cố Âm, vô hình trung tạo cho cô cảm giác an toàn rất lớn.
Cố Âm nắm chặt chăn trước ngực, giọng nói nhỏ nhẹ nói: "Mấy hôm nay em liên tục đăng bài tìm trường mẫu giáo cho Nhuận Nhuận trên vòng bạn bè, muốn nghe thêm ý kiến của mọi người."
"Ừm." Thẩm Niệm Lâm có thấy mấy bài đó, dưới bình luận có khá nhiều người đề xuất cho cô, có một số người ngay cả chưa có con cũng tham gia thảo luận cùng.
"Hôm nay lúc ở trường mẫu giáo, em đã chụp ảnh và đăng lên." Cố Âm nói đến đây,nắm chặt chăn trong tay, "Chắc chắn Bạch Tâm Dật thấy bài của em trong vòng bạn bè nên mới tìm được trường này."
Là do cô sơ suất, cô quên không xóa WeChat của Bạch Tâm Dật, cô không nghĩ chỉ vì mình đăng bức ảnh đó lên mà gây ra tai nạn lớn cho Quan Dư.
"Nếu em không đăng bức ảnh đó......."
"Cố Âm." Thẩm Niệm Lâm ôm chặt cô, cúi xuống hôn nhẹ vào gáy cô, "Chuyện này không phải lỗi của em, người đâm là Bạch Tâm Dật, cứu em là lựa chọn của Quan Dự, em không làm sai gì hết."
"Nhưng mà....."
"Em phải biết rằng, Bạch Tâm Dật sẽ tìm trăm phương ngàn kế, cho dù em không đăng ảnh đi nữa, cô ta cũng sẽ tìm được cơ hội khác để ra tay. Người làm sai là Bạch Tâm Dật."
Cố Âm nhắm mắt không nói gì, cô hiểu những lời Thẩm Niệm Lâm nói nhưng cô cũng hiểu mấy lời này chỉ để an ủi cô mà thôi.
Chuyện này sao có thể không liên quan đến cô cho được, người Bạch Tâm Dật muốn đâm là cô, thậm chí chính cô là người tự tay đăng ảnh.
"Ngủ đi, tất cả mọi chuyện sẽ qua thôi." Thẩm Niệm Lâm dán sát vào tai cô, dỗ cô ngủ.
Trong lòng nhiều tâm sự, đêm nay Cố Âm ngủ không ngon giấc, mới sáng sớm đã dậy nói muốn đến bệnh viện thăm Quan Dự. Thẩm Niệm Lâm không yên tâm khi để mình cô đi, hai người ăn sáng xong thì đi cùng nhau đến viện.
Sau khi xe dừng bên ngoài cổng, Cố Âm bảo Thẩm Niệm Lâm không cần đi theo mình vào trong: "Anh ở đây đợi em đi, một mình em vào đó thôi."
Quan hệ giữa Thẩm Niệm Lâm và Quan Dự vốn không tốt, trước kia trên thương trường Thẩm Niệm Lâm từng chèn ép nhà họ Quan, cô đoán người nhà bọn họ không muốn thấy anh. Thẩm Niệm Lâm nhíu mày nghĩ một lúc mới đồng ý: "Anh để Tiểu Lý lên đó cùng em, nếu có chuyện gì phải gọi cho anh."
Tiểu Lý là một trong những vệ sĩ của Thẩm Niệm Lâm, cô nhìn anh gật đầu: "Được."
Cô cầm theo một giỏ hoa quả mới mua đi bộ về phía khoa nội trú, Tiểu Lý nhanh chóng đuổi kịp và cầm giúp cô. Thẩm Niệm Lâm đứng dựa vào xe, không nhịn được lấy một điếu thuốc.
Cố Âm không thích mùi thuốc trên người anh, từ lâu anh đã không hút nhưng hai hôm nay không kiềm chế được đã hút hai điếu. Anh nhả nhẹ khói thuốc, tựa vào đầu xe, nhìn các tầng cao vút bệnh viện.
Trước khi đến Cố Âm đã hỏi phòng bệnh Quan Dự nằm, anh ta đang nằm trong phòng bệnh đơn VIP, ở một tầng trên cao của bệnh viện nên có rất ít người đi ra đi vào. Đến cửa phòng bệnh, cô chợt nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt bên trong, kèm theo là những tiếng vang của đồ vật bị đập xuống đất. Vệ sĩ theo bản năng đứng chắn đằng trước bảo vệ Cố Âm, cô yên lặng đứng ngoài khoảng hai giây mới lắc đầu với vệ sĩ: "Không sao."
Cô giơ tay gõ cửa, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng gào thét của Quan Dự bên trong: "Biến -----"
Cố Âm ngẩn người, xem ra Quan Dự đã tỉnh, hơn nữa đã biết chuyện chân mình.
Từ trong phòng truyền đến âm thanh giày cao gót, tiếp đó cửa phòng bệnh được mở ra. Mở cửa là một người phụ nữ trung niên, bà ấy ăn mặc rất đẹp và cao cấp nhưng trên mặt hiện rõ sự mệt mỏi, có thể nhìn thấy nước mắt vương lại.
Cố Âm biết bà ấy, đây là mẹ của Quan Dự, dì Tôn.
Cố Âm như bị mắc nghẹn, không tự nhiên chào hỏi: "Dì Tôn ạ."
Mẹ Quan Dự nhận ra Cố Âm, giơ tay xoa xoa mắt, nhìn cô miễn cưỡng nở nụ cười: "Cố Âm à, đến thăm Quan Dự ?
"Vâng." Cố Âm gật đầu, bỗng cô phát hiện mình không có dũng cảm để gặp Quan Dự.
Đang êm đẹp là người lành lặn, nếu không phải tại cô, hẳn anh sẽ không gặp phải chuyện này. Cô đã hại Quan Dự quá thảm, còn hại cả gia đình anh. Dì Tôn chỉ có một người con trai, nếu không may Quan Dự gặp chuyện chẳng lành, chuyện đó là đả kích lớn đến mức nào với bà ấy chứ. Giờ Cố Âm cũng đang làm mẹ, cô có thể hiểu được tâm trạng đó.
"Cháu vào đây đi." Mẹ Quan Dự nhìn cô cười, nghiêng người để cô đi vào.
Quan Dự thấy có người vào phòng, lại bắt đầu giận dữ: "Ai bảo mẹ cho người vào? ! Con không muốn gặp ai hết!"
Cố Âm mới bước vào, một chiếc cốc rơi xuống ngay bên cạnh chân cô, thủy tinh vỡ văng ra khắp nơi.
"Bà chủ, cô không sao chứ ?" Tiểu Lý ở sau Cố Âm vội vàng tiến lên kiểm tra qua một lượt, sợ thủy tinh đâm dính cô bị thương. Dường như Quan Dự không ngờ người đến là Cố Âm, anh ta hơi sững sờ rồi mím chặt đôi môi tái nhợt nhìn về phía khác.
"Cố Âm, cháu không sao chứ ?" Mẹ Quan Dự thân thiết hỏi, bà ấy cúi xuống định nhặt những mảnh vỡ thủy tinh. Cố Âm vội giữ bà ấy lại nói: "Dì Tôn, để người quét dọn đến đây dọn, dì đừng động vào."
"Được rồi, vậy cháu cẩn thận chút." Mẹ Quan Dự gọi nhân viên vệ sinh đến rất nhanh, người nọ quét dọn xong hết thì nhanh nhẹn ra ngoài, như vẻ khá sợ Quan Dự. Cố Âm đưa mắt nhìn Tiểu Lý đi theo mình, "Anh cũng ra ngoài trước đi."
Tiểu Lý nhíu mày, không yên tâm lắm: "Nhưng mà....."
"Tôi không sao." Cố Âm kiên trì bảo anh ta ra ngoài, hiện tại với tình trạng này của Quan Dự, chắc chắn không muốn gặp người khác, cô không muốn k*ch th*ch anh ta thêm nữa.
Tiểu Lý liếc nhìn Quan Dự trên giường bệnh, cuối cùng vẫn thỏa hiệp: "Tôi đứng ngoài canh giữ ở cửa, nếu có chuyện gì cô gọi tôi."
"Được." Cố Âm gật đầu, nhìn người đi ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và dì Tôn.
Cố Âm đến trước giường bệnh, nhìn người bệnh: "Quan Dự, anh thấy thế nào rồi? Chỗ bị thương còn đau không ?"
Quan Dự vẫn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Dì Tôn nhìn con trai, quay sang hỏi Cố Âm: "Cố Âm, dì nghe nói hôm qua cháu cũng bị thương, có bị sao không ?"
Nghe thấy thế, cuối cùng Quan Dự cũng chuyển động người, nghiêng đầu nhìn Cố Âm.
Cố Âm trả lời dì ấy: "Cháu không sao, vì Quan Dự cứu cháu nên chỉ bị thương ngoài da."
Dì Tôn tiếp tục xoa xoa mắt, cười nói: "Cảm ơn cháu đã đến thăm nó nhưng hiện tại cảm xúc nó không tốt lắm, không chịu uống thuốc."
Cố Âm nghe bà ấy nói, lo lắng nhìn Quan Dự: "Tại sao anh lại không uống thuốc tử tế? Anh phải phối hợp điều trị theo bệnh viện."
"Người thành ra dạng này còn điều trị cái gì ?" Quan Dự đã mở miệng nói chuyện, giọng nói đầy sự tự giễu, "Anh không muốn em thấy anh như hiện tại, em đi đi."
Cố Âm mím môi, nhìn thuốc được đặt một bên. Cô cầm cái cốc, rót đầy nước vào cốc, đưa cả cốc nước và mấy viên thuốc đến trước mặt Quan Dự: "Anh uống thuốc đi rồi tôi sẽ đi."
Quan Dự nhìn cô, nhận cốc nước, cầm thuốc cho vào miệng và uống nước: "Anh uống rồi, em đi đi."
Anh đặt cốc nước lại trên tủ đầu giường, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ không nói năng gì.
Cố Âm nhìn anh như muốn nói thêm điều gì đó, cuối cùng chỉ nói: "Tôi đi trước, mai sẽ lại đến thăm anh, anh nhớ phải ăn và uống thuốc đầy đủ."
Cô nói xong quay ra chào tạm biệt dì Tôn xong mới rời đi. Bà ấy thấy cô đi về cũng chạy ra ngoài đuổi theo: "Cố Âm."
Bà ấy gọi Cố Âm, cô nghe tiếng dừng lại quay đầu nhìn dì ấy: "Dì Tôn, có chuyện gì ạ ?"
Dì Tôn đến chỗ cô, nắm tay cô chuẩn bị quỳ xuống: "Dì xin con cứu Quan Dự nhà dì, hiện tại chỉ có con mới có thể giúp nó."
Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Đánh giá:
Truyện Cầm Kịch Bản Máu Chó, Tôi Nhìn Thấy Bình Luận Trôi
Story
Chương 36: Xin con hãy cứu Quan Dự nhà dì
10.0/10 từ 24 lượt.