Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 99
Chương 99: Sụp đổ
*
“Cậu tin Lâm Tại Đường sẽ ngoại tình sao?” Một hôm Tống Cảnh đột nhiên hỏi Ngô Thường.
“Không tin.” Ngô Thường nói: “Cho dù có người gửi ảnh trên giường của Lâm Tại Đường cho mình, mình cũng sẽ nghĩ chắc chắn trong đó có ẩn tình.”
“Tại sao vậy?” Tống Cảnh nói: “Cậu lại tin đàn ông như vậy sao?”
“Trong chuyện này, mình tin tưởng Lâm Tại Đường vô điều kiện.” Ngô Thường nói: “Con người Lâm Tại Đường, thật sự không có nhiều tâm tư lệch lạc như vậy. Trong lòng anh ấy chỉ có Đèn Trang Trí Tinh Quang, mấy thứ khác đều không lọt vô mắt.”
“Nhưng bên ngoài đều nói…”
Tống Cảnh vốn định nói: Mấy năm nay phong khí làm ăn càng lúc càng tệ, người ta bàn chuyện làm ăn phải vô ch* k*n để bàn, bàn rượu, bàn trà đã không chứa nổi làm ăn nữa rồi. Lão Tống từng đãi khách một lần, về kể với Tống Cảnh rằng: cái chuyện làm ăn này muốn thành thì phải năm chục nghìn.
Năm chục nghìn cái gì chứ? Tống Cảnh hỏi.
Lão Tống chớp mắt với cô: Con không hiểu đâu.
Thế đạo xuống dốc, lòng người chẳng còn như xưa. Tống Cảnh liền thử tưởng tượng: một Lâm Tại Đường nghiêm chỉnh bị người ta lột quần áo, ngồi trên người anh bàn chuyện làm ăn. Cô ấy cảm thấy mình vẫn nên cho Ngô Thường một liều thuốc đề phòng.
“Cậu đừng tin tưởng anh ấy hoàn toàn.” Tống Cảnh nói.
“Tống Cảnh à, cậu biết không? Có khi hoàn toàn tin tưởng là bởi vì hoàn toàn không bận tâm.” Ngô Thường nói.
“Cho dù cậu không bận tâm, cậu cũng phải giả vờ như bận tâm.” Tống Cảnh nói.
“Được, vậy thì mình giả vờ một chút.”
Trong điện thoại Ngô Thường thật sự có người gửi cho cô tấm ảnh mới nhất, là một người phụ nữ đang ngồi trên đùi Lâm Tại Đường. Đợi Lâm Tại Đường đi công tác dài ngày trở về, vừa bước vô cửa, Ngô Thường liền đưa tấm ảnh cho anh xem và yêu cầu anh cho cô một lời giải thích hợp lý.
“Ảnh ghép.” Lâm Tại Đường nói.
“Hết rồi?” Ngô Thường lại hỏi.
“Ừ.”
Lâm Tại Đường không muốn giải thích cho mấy thứ vô vị như vậy, anh đi công tác lâu như thế, nỗi nhớ Ngô Thường đã không còn kìm nén được. Khi động tay kéo áo ngủ của cô thì có chút thô bạo, Ngô Thường phối hợp với anh, nhưng ánh mắt của cô thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh.
Ngày hôm đó dường như có chút gì đó không giống thường ngày.
Nhưng khác ở chỗ nào, Lâm Tại Đường lại không thể nói rõ.
Anh cảm thấy trên người Ngô Thường có một thứ nhiệt tình khó nói thành lời, có lẽ còn giấu kín một bí mật to lớn. Khi anh làm động tác, cô vẫn luôn nhìn anh không rời mắt.
“Em có phải rất nhớ anh không?” Anh hỏi cô.
Ngô Thường khẽ “ừ” một tiếng, ôm chặt lấy anh.
Hai người quấn quýt tới nửa đêm, Ngô Thường mệt đến nỗi cánh tay không còn nhấc nổi. Cô hỏi Lâm Tại Đường trong lúc đi công tác có từng dao động không. Lâm Tại Đường lại hỏi cô, tự mình giải quyết có tính là dao động không.
Ngô Thường đối với đề tài này vô cùng hứng thú.
Cô tì cằm lên vai anh, ép buộc anh phải nói rõ là anh đã tự mình giải quyết như thế nào. Thậm chí còn hỏi anh, khi tự giải quyết thì trong lòng đang nghĩ tới ai.
Lâm Tại Đường hết lần này đến lần khác né tránh, cô hết lần này đến lần khác truy hỏi, cuối cùng anh đành chịu thua, đặt tay cô lên đó: “Như vậy này, nghĩ tới em.”
“Anh chưa từng nghĩ tới người khác sao?” Ngô Thường tò mò hỏi: “Ngay cả mộng xuân cũng chưa từng sao?”
“Còn em thì sao? Em có từng nghĩ tới người khác không?”
Về những lời đồn quanh Ngô Thường, lúc nào cũng truyền tới tai Lâm Tại Đường. Cho đến một ngày, anh nhìn thấy một tấm ảnh: một người đàn ông đeo kính, trông giống Bộc Quân Dương khoảng hơn hai mươi tuổi. Hôm đó tâm tình anh không được tốt cho lắm.
“Em á…” Ngô Thường cố ý trêu anh: “Em là phu nhân Hải Châu đó, anh không biết có bao nhiêu đàn ông dòm ngó phu nhân Hải Châu đâu!” Cô nói: “Người thích em nhiều lắm, mỗi ngày đều có mấy cậu trai trẻ gửi tin nhắn cho em.”
Ngô Thường không hề nói dối.
Xã hội này vốn hiện thực như vậy, cô là phu nhân mới nổi ở Hải Châu, trẻ tuổi, chẳng cần làm gì, nhìn vào lại thấy cô đơn, toàn bộ tiền bạc của chồng đều nằm trong tay cô. Đàn ông trẻ muốn qua lại với cô sẽ so với với người khác càng tình nguyện hơn.
Cô hỏi Lâm Tại Đường có muốn xem điện thoại của cô hay không, Lâm Tại Đường từ chối.
“Tại sao vậy?” Ngô Thường hỏi: “Anh không sợ em thật sự làm ra chuyện gì sao?”
“Anh không sợ.” Lâm Tại Đường nói: “Anh tin tưởng em.”
“Không. Anh không phải tin tưởng em. Anh chỉ là cảm thấy mấy cậu trai trẻ đó chẳng lọt vô mắt em. Nếu thật có một ngày, anh cảm thấy em cùng ai có khả năng trở thành thật, vậy thì anh sẽ không còn tin tưởng em nữa.”
Ngô Thường uể oải, vừa ngáp vừa nói rõ bản chất sự tin tưởng của Lâm Tại Đường đối với cô. Cô nhìn thấu tất cả, cho nên cũng chẳng buồn giả vờ thêm nữa.
Tiền của Lâm Tại Đường nằm trong tay Ngô Thường, nhưng nó lại không mang đến cho cô bao nhiêu cảm giác an toàn, bởi vì Nguyễn Xuân Quế cứ như một con sói đói, luôn dòm ngó đống tiền ấy. Bà hết lần này đến lần khác giới thiệu cho Ngô Thường năm sáu kiểu đầu tư, muốn cô bỏ tiền ra, nhưng Ngô Thường đều từ chối.
Nguyễn Xuân Quế cảm thấy Ngô Thường với bà về bản chất là cùng một loại người. Cả hai đều có sự chiếm hữu bẩm sinh đối với tiền, tiền một khi đã vào tay thì rất khó mà lấy ra được.
Bà lại bắt đầu hối thúc chuyện sinh con. Bởi vì bà nghĩ Ngô Thường đã không nhả tiền, vậy thì có đứa nhỏ rồi, tiền sẽ không chạy ra ngoài được nữa. Mỗi lần hối thúc sinh con, Ngô Thường đều cười nói: “Được thôi, tụi con cố gắng sinh.”
Nói rồi, cô quay đầu lại bảo với Lâm Tại Đường: “Không làm biện pháp tránh thai nữa, sinh luôn đi!”
Lâm Tại Đường đương nhiên biết cô không muốn có con, cho nên vẫn tiếp tục làm biện pháp. Bí mật sâu kín trong thân thể Ngô Thường, cô chưa bao giờ để lộ với Lâm Tại Đường.
Một thời gian sau, Nguyễn Xuân Quế len lén hỏi Lâm Tại Đường chuyện chuẩn bị có con thế nào rồi. Lâm Tại Đường nghĩ một chút rồi đáp: “Cơ thể con không được tốt, cần phải điều dưỡng.”
“Điều dưỡng đến mức nào chứ?” Nguyễn Xuân Quế khó hiểu: “Sao bây giờ người trẻ muốn có con lại khó như vậy? Cơ thể con gặp vấn đề gì vậy?”
Lâm Tại Đường nói: “Con không tiện nói, thôi thì cứ cho là như vậy đi, chắc là con bị vô sinh.” Anh mang theo chút tâm lý trêu chọc, cố ý nói với Nguyễn Xuân Quế: “Mẹ tuyệt đối đừng hỏi Ngô Thường chuyện này, con sợ Ngô Thường coi thường con.”
“Nó dựa vào cái gì mà coi thường con?” Nghe Lâm Tại Đường nói vậy, Nguyễn Xuân Quế giận lắm: “Chẳng lẽ chỉ vì chuyện đó mà nó nắm thóp được con sao? Cho dù t*nh tr*ng của con đều chết thì có ảnh hưởng gì…”
“Mẹ.” Lâm Tại Đường cắt ngang: “Con lớn rồi, có nhiều chuyện không tiện nói với mẹ.”
Nguyễn Xuân Quế vì vậy mà vô cùng phiền muộn. Sau đó, mỗi khi thấy Ngô Thường, nhớ đến bệnh kín của Lâm Tại Đường, trong lòng bà lại đau khổ vô cùng. Bà bắt đầu âm thầm tìm thầy thuốc, mua thuốc men.
Tất nhiên bà không thể bày ra chuyện này ở Hải Châu, kẻo người khác biết được bí mật của Lâm Tại Đường. Bà đi đến những vùng xa. Trước đó khi đến Trường Bạch Sơn, nghe nói ở đó có thần y gia truyền bí phương, chuyên trị căn bệnh này, bà bèn đặc biệt tìm cách lấy về cho Lâm Tại Đường uống.
Sợ Lâm Tại Đường phản kháng, ngày nào bà cũng tới, canh chừng anh uống. Thứ đó vị rất lạ, tuy không độc chết người, nhưng dẫu sao cũng có ảnh hưởng đến cơ thể. Lâm Tại Đường cảm thấy mình bị “bổ quá mức”, lúc nào cũng thấy nóng, thậm chí còn hay ra mồ hôi hơn trước.
Cái cảm giác dính nhớp này khiến Lâm Tại Đường bực bội.
Ngô Thường thì nhận ra Lâm Tại Đường thay đổi. Điều thay đổi đầu tiên chính là nhiệt độ cơ thể, anh trở nên rất nóng. Ngô Thường vốn thích mát mẻ vào mùa hè, nhưng Lâm Tại Đường lúc nào cũng như thiêu đốt lấy cô, khiến cô phải nghĩ cách tránh né. Còn Lâm Tại Đường thì lại cứ quấn riết không buông.
Ngô Thường là về sau mới biết, thì ra Nguyễn Xuân Quế đã tìm mấy bài thuốc dân gian bắt Lâm Tại Đường uống. Cô hỏi anh tại sao lại ngoan ngoãn mà uống vậy? Anh thừa sức tìm cách tránh né mà.
Lâm Tại Đường nói: “Anh không tin mấy chuyện tà ma đó. Anh muốn coi thử coi mấy bài thuốc dân gian rốt cuộc ra sao.”
“Anh sống có phải chán quá rồi hả?” Ngô Thường hỏi.
“Đúng vậy. Rất chán.” Lâm Tại Đường nói.
Năm đó đối với Đèn Trang Trí Tinh Quang mà nói là một năm vô cùng thuận lợi.
Thị trường bất động sản tiếp tục phát triển ổn định, người ta càng ngày càng khăng khăng phải có được căn nhà của riêng mình, mà đã mua nhà thì phải sửa sang, nên chuyện kinh doanh đèn chiếu sáng vô cùng dễ dàng.
Năm đó, Lâm Tại Đường bắt đầu mở rộng hệ thống cửa hàng trên khắp cả nước, anh muốn hoàn toàn thoát khỏi mô hình xưởng nhỏ của nhà xưởng Tinh Quang trước kia, biến nó trở thành một doanh nghiệp thật sự ưu tú.
Đồng thời, Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng tăng cường quản lý các đại lý, thu hồi giấy phép của một số đại lý không đạt chuẩn. Phía trước Đèn Trang Trí Tinh Quang thu giấy phép, thì ở phía sau Thịnh Đường lại tung giấy phép, nhất định phải khiến vũng nước này trở nên đục ngầu.
Rất nhiều người tìm đến Ngô Thường, muốn cô nói vài câu tốt đẹp giúp Lâm Tại Đường. Ngô Thường luôn thoái thác: “Chuyện trước kia tôi rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, anh cũng biết rồi mà, đúng không? Nếu thật sự tôi có bản lĩnh đó thì tôi đã không phải ra đi rồi.”
Bộ lý do này chẳng mấy hiệu quả, có người bắt đầu nhét đồ vào tay cô.
Bọn họ khẳng định Ngô Thường là một người “tham tiền”, cho nên đưa vào tay cô đều là thứ đáng giá. Ngô Thường tất nhiên không chịu nhận, từng món một đều trả lại hết. Cách này không xong, lại có người nói cô Lâm “ham sắc”.
Cô Lâm thích mấy cậu trắng trẻo đeo kính.
Thế là có người dẫn mấy chàng trai như vậy mời Ngô Thường đi ăn.
Ngô Thường đúng là thích ngắm trai đẹp, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chuyện nhìn nhiều thêm vài lần mà thôi. Bởi vì bao năm nay cô sống cùng Lâm Tại Đường, con mắt cũng bị anh dưỡng cho trở nên khó tính hơn. Đàn ông không chỉ cần đẹp, mà tốt nhất còn phải lịch sự. Đẹp, lịch sự, lại có thêm chút tài hoa thì càng tuyệt. Ngô Thường sợ nhất là mấy chàng trai đẹp mà mở miệng kêu cô là “chị”, còn cố tình bày ra ánh mắt vô tội. Điều đó khiến Ngô Thường thấy bọn họ rất ngốc. Cho nên cô nhận ra, hóa ra cô còn thích đàn ông thông minh.
Ăn vài bữa tiệc như vậy, Ngô Thường đã thấy mệt rồi.
Cô dứt khoát mua thêm một số điện thoại mới, ngoài người thân và bạn bè thì chẳng ai tìm được cô nữa. Thế là cuối cùng cô cũng yên tĩnh.
Lâm Tại Đường bắt đầu đưa cô tham dự vài cuộc hội nghị.
Cô vốn rảnh rỗi, bèn thuê huấn luyện viên học “nghi thức thương mại”. Cô học rất nhanh, diễn rất đạt, chỉ nửa tháng sau đã hoàn toàn mang dáng vẻ của một người thành đạt. Đứng bên cạnh Lâm Tại Đường, thậm chí còn ra dáng tổng giám đốc hơn cả anh.
Ngô Thường rất trân quý những cơ hội như thế này.
Trong lòng cô biết, cả đời mình sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Rồi sớm muộn gì cô cũng phải chặt đứt sợi dây trói mà Lâm Tại Đường đang giữ trên người cô, để bay cao hơn, bay xa hơn. Vì vậy, mỗi lần tham dự những hội nghị như thế, cô đặc biệt chú ý phân biệt xem ai là người có thể dùng được.
Nguyễn Xuân Quế nhắc nhở Lâm Tại Đường: đừng để Ngô Thường lấn át phong thái của anh, nếu không thì sớm muộn gì hai người cũng sẽ tan rã. Nhưng Lâm Tại Đường lại thản nhiên nói: “Ngô Thường có thể lấn át phong thái của con, chẳng phải từ một góc độ khác chứng minh rằng con rất biết nhìn người hay sao? Cứ để cho cô ấy phát huy.”
Lâm Tại Đường thích đưa Ngô Thường ra ngoài xã giao.
Ngô Thường có chỗ lợi hại của cô, ở những nơi có mặt cô, Lâm Tại Đường thậm chí có thể làm người trong suốt. Những việc anh ứng phó không nổi, Ngô Thường lại xử lý ung dung. Cô luôn dễ dàng trở thành ngôi sao trong các bữa tiệc.
Lâm Tại Đường thích nhìn Ngô Thường xã giao. Cô khéo léo, lanh lợi bốn phương tám hướng, đó là thứ anh chưa từng có.
Lâm Tại Đường cũng biết Ngô Thường đi xã giao là có mục đích. Cô không phô trương, nhưng lại ổn định, chính xác, sắc bén mà nhận ra ai là người sau này có thể lợi dụng. Lâm Tại Đường để ý thấy, sau mỗi bữa tiệc, Ngô Thường đều viết lại ghi chú.
Những bản ghi chú dài dòng, chi tiết ấy, chính là tham vọng của Ngô Thường.
Có một lần, Lâm Tại Đường cố ý trêu cô: “Em đang viết gì đó? Cho anh xem với.”
Ngô Thường giấu điện thoại ra sau lưng, nhất quyết không cho anh coi.
Lâm Tại Đường làm bộ nhào tới giật, Ngô Thường lập tức xoay người chạy, cô không muốn để anh nhìn thấu những điều này.
Lâm Tại Đường đuổi kịp, ép cô ngã xuống sofa, giật lấy điện thoại, đến khi mở khóa mới phát hiện mình không biết mật khẩu, liền bắt ép Ngô Thường phải nói. Ngô Thường không chịu, Lâm Tại Đường nói: “Điện thoại của anh em muốn xem lúc nào cũng được.”
“Đó là chuyện của anh. Nhưng em không muốn coi. Còn điện thoại của em thì anh không được phép xem.” Ngô Thường nói: “Hôm nay không được coi, sau này cũng không được.”
Lâm Tại Đường nhìn chằm chằm cô, còn Ngô Thường cũng kiên quyết nhìn lại. Cô giống như một con ngựa hoang không ai có thể thuần phục, hoặc như một dã thú. Cho dù bị nhốt trong lồng, cũng không thể dập tắt được dã tính của cô.
Lâm Tại Đường thở dài: “Em có biết không, Ngô Thường, em ghi nhớ thông tin của mấy người kia cũng vô ích thôi. Chi bằng em nhớ kỹ sở thích của anh, anh mới là mối quan hệ tốt nhất của em.”
“Em nhớ sở thích của anh còn chưa đủ sao?” Ngô Thường nói: “Em giống như một cô vợ tảo tần vậy đó, ngày ngày chờ anh về nhà, nấu cơm cho anh, ngủ cùng anh. Anh chỉ cần tùy tiện nói muốn ăn gì, thì ngay trong ngày đã thấy nó nằm trên bàn rồi. Vậy mà còn chưa đủ sao?”
“Đủ rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Cảm ơn em. Nếu em muốn thân quen với những người đó, vậy thì anh có thể tổ chức vài buổi tiệc riêng, mời họ đến nhà mình.”
“Anh chịu hả?”
“Anh ủng hộ em.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, em muốn làm gì cũng có thể nói với anh. Về bản chất mà nói, anh là người trên đời này mong em sống tốt nhất. Bởi vì em tốt thì anh cũng tốt. Em gặp phiền phức thì anh cũng sẽ có phiền phức. Em hiểu không?”
“Anh muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Anh muốn nói, những người đàn ông họ giới thiệu cho em, không ai là đơn thuần cả. Họ biết em thích kiểu đàn ông thế nào: đeo kính, nho nhã, dịu dàng. Chỉ cần em vừa mắt một ai, họ lập tức sẽ giăng bẫy em.”
“Anh nghĩ em không hiểu, nên mới nói những điều này sao?” Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường.
“Không phải.”
“Vậy là vì anh không tin em, nên mới nói vậy đúng không?” Ngô Thường lại nói: “Anh đối với em, niềm tin đã sụp đổ rồi. Mặc dù em không biết là vì sao.”
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Không có.”
“Tự tin chút đi, Lâm Tại Đường. Em ở bên anh thì chỉ nghĩ đến mình anh thôi. Ngoài kia lời đồn thế nào, chúng ta đều không cần nghe. Nếu một ngày nào đó có cái gì thành thật, thì em sẽ nói trước với anh.”
Ngô Thường tưởng rằng mình đang an ủi Lâm Tại Đường, nhưng lại khiến anh hiểu ra: tình yêu cô dành cho anh rất mỏng. Rất mỏng.
Cũng giống như sự an ổn mà anh có thể cho cô vậy, cũng thật mỏng manh.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc