Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 100
Tưởng chừng hết đường, lại thêm một thôn
Chương 100: Hoài bão
*
Biển mùa hè
Một dải vô biên vô tận
Câu chuyện của tôi
Bắt đầu được kể từ đây
—— Tháng 5 năm 2020, “Câu chuyện của tôi”, Ngô Thường
–
“Tôi muốn kể với mọi người về Thiên Khê tháng 5.”
“Thiên Khê tháng 5, có lẽ là khoảng thời gian đẹp nhất trong năm. Thời tiết chưa tính là nóng, dĩ nhiên cũng không lạnh. Ánh nắng rất dịu dàng, không đến mức gay gắt mà thiêu đốt, cũng sẽ không khiến mặt biển bốc hơi quá nhiều mà hầm lấy tôi.”
“Mặt biển xanh thẳm sóng gợn lấp lánh, từng đợt sóng xô đẩy ánh sáng, hết lớp này đến lớp khác tràn vào bờ. Hải âu bay tới bay lui trên bầu trời, mấy con cua nhỏ thì bò tới bò lui trên bãi cát.”
“Nếu tôi đói bụng, chỉ cần gõ cửa nhà nào đó, mấy bà lão cho dù bận rộn, cũng sẽ nấu cho tôi một tô mì chay. Tôi có thể trả tiền, nhưng đa phần họ sẽ không lấy đâu. Chỉ cần tôi chịu ngồi trò chuyện với họ đôi ba câu.”
“Rất đáng tiếc, nếu dạo này mọi người tới Thiên Khê, thì sẽ không thấy được ngoại tôi, cũng không thấy được mẹ tôi, nếu không chắc chắn mọi người đã có thể ăn được tô mì ngon nhất Hải Châu rồi.”
“Mẹ tôi bệnh rồi mất, còn ngoại tôi thì dọn đi nơi khác với bạn thân rồi. Mọi người hỏi vậy rất hay, không sao đâu, tôi cũng không quá buồn.”
Ngô Thường chạy tới trước điện thoại, cố tình làm mặt hung dữ nói với ống kính: “Biết là thất lễ mà còn hỏi nữa hả!” rồi phá lên cười.
Cô đang mở phiên livestream.
Từ khi Diệp Mạn Văn và Lâm Hiển Tổ rời đi, mỗi ngày cô bắt đầu thức dậy rất sớm. Ngô Thường trước giờ vốn là người rất thích nướng trên giường, cô thích cái giường lắm. Đặc biệt là cái giường hẹp hẹp quen thuộc ở nhà Thiên Khê. Bất kể gặp phải chuyện gì không vui, chỉ cần nằm đó một chút, chợp mắt một lát, thì dường như mọi thứ đều có thể trở nên tốt hơn.
Giờ thì cô không tài nào ngủ được nữa.
Trên giường như mọc đầy đinh, khiến cô nằm không yên. Cô thức dậy rất sớm, mà cũng không thấy đói, chẳng biết làm gì, liền ra biển livestream và quay video. Cô quay cảnh bình minh ở Thiên Khê, từng mảng ánh cam phủ lên mặt biển, nhuộm bãi cát thành sắc vàng óng, hòa làm một với bầu trời. Cô livestream cảnh mò cua bắt ốc, xách theo cái xô nhỏ, mang đôi ủng, đi tới đi lui ven biển.
Có rất nhiều người cũng như cô, dậy sớm rồi vào xem, đôi khi trong phòng livestream có thể lên đến cả trăm người. Cô trò chuyện với mọi người, khoe với họ tấm bảng “Thiên Khê chào đón bạn” đã dựng xong, nói rằng bọn tôi đang chuẩn bị mời cư dân mạng đến đây làm khách, chỉ cần mang theo đôi mắt và cái miệng, còn cái ví thì cứ để ở nhà là được.
Có người trong mục bình luận nói rằng cô là một người nhìn qua đã thấy có câu chuyện.
Câu chuyện à.
Ngô Thường trầm ngâm: “Bạn nói vậy làm tôi cảm giác như tôi già lắm rồi. Thật ra tôi còn rất trẻ mà, tôi mới hai mươi tuổi thôi.”
Tống Cảnh đẩy ông nội ra biển ngắm mặt trời mọc, nghe Ngô Thường nói thế liền la toáng lên: “Chủ livestream sắp giết người rồi kìa!”
Ông nội của cô ấy giờ đây rất kỳ lạ, tối không ngủ, sáng cũng không ngủ, chỉ cần được đẩy ra biển thì lại bắt đầu ngủ liền. Tống Cảnh không dám cãi lời, vì ông nội của cô ấy giờ đây rất hay nổi giận.
“Có phải người già rồi thì ai cũng hay nổi giận không?” Tống Cảnh vừa nói vừa xoay điện thoại của Ngô Thường ra phía biển, bảo: “Nhìn đi! Nhìn ‘ông già và biển cả’ nè!”
Ông nội của cô ấy nghiêng cái đầu, ch** n**c dãi, ngủ khò khò đối diện với biển cả. Nhưng cái dáng lưng lại vô cùng có ý vị, khiến bình luận trong phòng cứ ào ào trầm trồ mãi không thôi.
Từ tháng Hai đến nay, chỉ cần có thời gian là anh ta đều đến Thiên Khê, hầu như cuối tuần nào cũng ở đó. Thứ Sáu sau giờ làm, anh ta bay từ khắp nơi trên cả nước về Hải Châu, đến nửa đêm thì xuất hiện ở Thiên Khê. Anh ta đã đến rất nhiều lần, nhưng Ngô Thường vẫn chưa có dịp mời “fan” ăn được bữa cơm nào.
Lúc này, Liêu Ân Hoành lại đến.
Có lúc chuẩn bị đi thì tin tức lại nói: “Không được, không được, không được đi lung tung.”
Ngô Thường có chút lo lắng, lo cho sức khỏe của ông lão, lo cho những ngày tháng đang ngốn tiền. Điều duy nhất khiến cô an lòng là: con đường ấy, cuối cùng cũng đã làm xong tới Thiên Khê.
Đường đến Thiên Khê sau đó chia thành hai nhánh. Một nhánh rẽ thẳng vào làng, một nhánh vòng về hướng biển. Ngô Thường cảm thấy rất hài lòng với điều này.
Có lần cô đi thử con đường mới để sang làng Lâm Hải, quả nhiên nhanh hơn hẳn mười phút. Mười phút thoạt nhìn chẳng đáng gì, nhưng Ngô Thường đã tính qua: nếu có người làm việc ở làng Lâm Hải, sau khi tan ca mà không muốn ăn cơm trong khu xưởng thì có thể lựa chọn đến Thiên Khê.
Cơm ở làng Lâm Hải, Ngô Thường quá quen thuộc rồi. Toàn bộ khu công xưởng chỉ có cơm ở nhà ăn của xưởng Tinh Quang là tạm coi như ngon, còn lại các nhà ăn trong khu chỉ có thể tính là lấp bụng. Ngô Thường muốn kiếm chút tiền nhỏ trước.
Lần này cô nói với Liêu Ân Hoành: “Hay là anh đầu tư cho tôi mở cái nhà ăn đi? Mình làm thử coi như tập dượt với nhau, anh thấy sao?”
“Ngô Thường, cô thật sự quá thông minh rồi.” Liêu Ân Hoành nói: “Cô sợ sau này tôi không tới nữa, cho nên đưa cho tôi một cái mồi nhử. Cái mồi nhử này tuy nhỏ, nhưng lại đạt được mục đích của cô. Nhưng nói thật, tôi chưa từng đầu tư cái nhà ănnhỏ nào hết.”
“Quán mì Hương Ngọc lúc đầu chỉ có bốn cái bàn thôi.” Ngô Thường giơ tay so sánh với Liêu Ân Hoành: “Không giấu anh, mẹ tôi lúc đầu mở quán mì Hương Ngọc, chỉ có người ở phố cổ tới ăn. Quán mì hầu như không tiếp khách ngoài, tất cả đều bắt đầu từ con số không. Nói lại chuyện cái nhà ăn này, khác với ‘Thiên Khê chào đón bạn’, mấy bữa cơm đơn giản nhiều hương vị khác nhau, cũng có thể đáp ứng được nhu cầu của nhiều người hơn.”
Nói xong, Ngô Thường hơi ngừng lại, thấy Liêu Ân Hoành mím môi không nói gì, cô biết đó là cách anh ta suy nghĩ, anh ta đang chờ cô nói tiếp.
“Nói lại chuyện làng Lâm Hải.” Ngô Thường lại tiếp tục: “Làng Lâm Hải tương lai sẽ trở thành một dải công nghiệp hoàn chỉnh, thật ra hiện giờ đã hoàn chỉnh rồi. Sẽ có càng ngày càng nhiều người đổ vào làng Lâm Hải. Nhưng mà cơ sở sinh hoạt của làng Lâm Hải thật sự không tốt, vừa mới xây thêm khách sạn bình dân, cái môi trường ở đó, nói sao cho đúng đây? Loại người công tác như anh phải vội vã chạy về Hải Châu trong đêm luôn ấy chứ.”
“Trong tình huống như vậy, dựa vào sự phát triển của dải công nghiệp, nhất định phải có một trung tâm sinh hoạt phụ, để gánh nhu cầu ăn uống, nghỉ ngơi và giải trí của họ. Mà cái trung tâm phụ này không thể cách làng Lâm Hải quá xa, xa thì không tiện. Đường mới xây xong, mười phút thôi, từ Lâm Hải đã tới Thiên Khê. Không có chỗ nào thích hợp hơn Thiên Khê hết.”
Liêu Ân Hoành ngạc nhiên trước khả năng suy nghĩ của Ngô Thường.
Cô là một người có tầm nhìn xa.
“Tiếp tục đi.” Liêu Ân Hoành nói.
“Anh tưởng tôi kêu anh đầu tư cái nhà ăn nhỏ thôi hả, không, tôi kêu anh đầu tư là cái mầm của một khu phức hợp sinh hoạt – giải trí. nhà ăn nhất định sẽ được đưa vào sử dụng nhanh hơn ‘Thiên Khê chào đón bạn’.”
“Cô đang cho mình đường lui.” Liêu Ân Hoành hiểu ra ý của Ngô Thường. Trong tình hình hiện tại, ‘Thiên Khê chào đón bạn’ mà vội vàng khai trương thì sẽ có rất nhiều vấn đề. Ngô Thường chưa hề đưa vào bất kỳ khoản đầu tư nào, cô không muốn để tiền của mình trôi sông, cũng không muốn mang nợ ân tình của mấy tổ chức đầu tư. Nhưng nhà ăn thì khác, nhà ăn vận hành nhẹ, chỉ cần cô muốn làm thì có thể làm liền. Nếu đoán không sai, Ngô Thường định khởi dụng luôn cái sân vốn để nấu cơm cho mấy ông bà trong làng Thiên Khê, như vậy một công đôi chuyện.
Ngô Thường vỗ vai Liêu Ân Hoành: “Nói thật nha, nếu không phải vì anh rảnh rỗi hay tới Thiên Khê, lại quen thân với tôi thì cái cơ hội này tôi chắc chắn sẽ không đưa cho anh đâu. Anh biết rồi đó…”
“Tôi biết, người ta tranh nhau muốn đầu tư cho cô.” Liêu Ân Hoành thay Ngô Thường nói ra.
Ngô Thường bất giác bật cười.
Lúc này cô lại nhớ tới Lâm Tại Đường.
Ngô Thường không thường hay nhớ tới Lâm Tại Đường.
Cô nhớ có hai năm, Lâm Tại Đường đặc biệt hăng hái đưa cô đi dự tiệc. Ngô Thường biết rõ mình muốn gì, cho nên đối với mấy bữa tiệc này cô đặc biệt nghiêm túc. Lúc đầu người khác chắc từ đâu đó nghe được vài ba lời về cô, trong lòng cũng không hoàn toàn tôn trọng. Họ xem cô là một người đàn bà “tham tiền”, “có dã tâm”, “muốn leo lên cao”, nhưng lại không có bao nhiêu năng lực, họ nghĩ cô cam tâm làm phu nhân Hải Châu.
Ngô Thường hiểu rõ tâm lý của bọn họ, nhưng cô chưa bao giờ nản lòng. Cô rất nghiêm túc mà đối đãi với họ, sàng lọc ra cho mình một mạng lưới quan hệ. Lúc giá trị của cô bắt đầu lộ rõ, chính là từ khi cô giúp mấy người đó giải quyết vấn đề.
Khi ấy Lâm Tại Đường từng nói với cô: “Anh là mối quan hệ tốt nhất của em, chỉ cần hai ta còn quan hệ, chỉ cần Đèn Trang Trí Tinh Quang không sụp thì em chẳng cần phải lo lắng gì hết.”
Ngô Thường chỉ đồng ý một nửa.
Cô muốn biến những người đó thành người của chính mình.
Bây giờ trong số những người muốn đầu tư cho cô, không thiếu gì mấy kẻ ngày trước.
Ngô Thường không giống như những người khác, cho rằng ly hôn rồi thì phải cắt đứt hết những mối quan hệ đó, cô cảm thấy làm vậy là quá ngu xuẩn. Cô cũng không có quá nhiều cái gọi là lòng tự tôn vô ích, trong lòng cô, những người đó vẫn cứ ở đó, nếu có thể để cô lợi dụng thì nhất định cũng bởi vì bản thân cô có cái giá trị để cho họ lợi dụng.
Đây chính là bản chất của “trao đổi giá trị”.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Liêu Ân Hoành hỏi.
“Tôi đang nghĩ, anh có thể cho tôi đầu tư một triệu rưỡi tệ trước, tôi muốn làm liền trong hôm nay.”
“Gấp dữ vậy sao?” Liêu Ân Hoành hỏi.
“Đúng, tôi không chờ thêm một ngày nào được nữa.”
Ngô Thường là một người quyết liệt, cô đã muốn làm là phải làm ngay lập tức. Còn chuyện thành công hay thất bại, cái đó không quan trọng, đi rồi sẽ thấy!
Ngay hôm đó cô liền đi một chuyến đến làng Lâm Hải.
Gã điên lần này không có đuổi theo Ngô Thường. Gã điên đang nằm ở bên cái cổng cũ, miệng ngậm một trái bắp. Nhìn thấy Ngô Thường còn nhe răng ra cười.
“Sao gã này ra vô tự do vậy nè?” Ngô Thường hỏi bảo vệ: “Ông ta có thẻ thông hành không? Có mã hành trình không? Ông ta tới cái điện thoại cũng không có nữa mà.”
Bảo vệ thở dài, nói với Ngô Thường: “Cô tha cho tôi đi! Mỗi ngày kêu tôi đi theo ông ta, mã hành trình của ông ta chính là mã hành trình của tôi! Mã của tôi cũng là của ông ta luôn đó!”
Ngô Thường bị chú bảo vệ chọc cười.
Bảo vệ hỏi Ngô Thường đến khu công nghiệp làm gì? Có ai tiếp đón không? Không có người tiếp thì không cho vào. Ngô Thường vốn định tìm quản đốc xưởng của Tinh Quang, nhưng nghĩ lại thấy không ổn, cuối cùng điền tên Lâm Tại Đường.
“Ồ, tổng giám đốc Lâm hả.” Bảo vệ nói: “Vậy cô gọi điện cho cậu ấy, kêu cậu ấy phái người ra đón.”
Bảo vệ này mới vô làm, không quen biết Ngô Thường.
Ngô Thường không chút do dự mà gọi cho Lâm Tại Đường, gọi đến lần thứ ba thì anh mới bắt máy. Anh hỏi Ngô Thường có chuyện gì? Ngô Thường nói anh phái người ra đón tôi, tôi có việc cần vào khu công nghiệp.
“Đợi vài phút.” Lâm Tại Đường nói xong liền cúp máy.
Lúc này trời bắt đầu đổ mưa.
Ngô Thường đứng dưới mái hiên phòng bảo vệ, chờ Lâm Tại Đường sắp xếp người ra đón.
Xe trung chuyển trong khu công nghiệp hết chiếc này đến chiếc khác chạy ngang, thời gian cũng theo đó mà trôi đi. Hai mươi phút sau, Ngô Thường nhìn thấy Lâm Tại Đường tự mình che dù bước xuống từ xe trung chuyển.
Anh đi đến trước mặt cô, đưa cho cô một cây dù khác.
“Xe anh đâu?” Ngô Thường hỏi.
“Hư rồi, đem đi sửa.”
Lúc này Ngô Thường mới phát hiện trên trán Lâm Tại Đường, chỗ bị dù che khuất, đang quấn băng gạc.
“Anh bị gì vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Bị va quẹt xe chút. Không sao, không nặng đâu.”
Lâm Tại Đường không muốn chia sẻ chuyện tai nạn này với Ngô Thường, anh sợ Ngô Thường sẽ hả hê trong lòng. Sự chán ghét của cô đối với anh, trong lòng anh biết rất rõ. Anh thậm chí không chắc cô có chán ghét đến mức mong anh chết đi hay không nữa.
“Sao mà bị vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Em không cần dùng cách này để phá vỡ sự ngượng ngập giữa chúng ta.” Lâm Tại Đường nói: “Làm vậy sẽ càng ngượng hơn. Em cứ nói thẳng hôm nay em đến khu công nghiệp làm gì? Cần tôi giúp cái gì thì nói.”
“Tôi muốn đi ăn ở nhà ăn tập thể. Anh giúp tôi báo danh đi.” Ngô Thường nói: “Thời điểm đặc biệt này, người khác làm không được.”
Lâm Tại Đường nâng dù lên cao, nhìn Ngô Thường một cái, sau đó lấy điện thoại ra gọi. Hiện tại ngoài nhà xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang có nhà ăn riêng thì khu công nghiệp còn có hai nhà ăn tập thể. Hai nhà ăn tập thể này hiện đang do chú hai của Lâm Tại Đường thầu lại.
“Chú hai của anh có ở đây không?” Ngô Thường rõ ràng là hỏi biết, ông hai Lâm chắc chắn không có mặt. Ông ta sẽ không quan tâm tới cái việc buôn bán nhỏ này, mỗi tháng chỉ tới vào lúc thu sổ. Nếu Ngô Thường đoán không sai, thì vốn liếng là do ông hai Lâm bỏ ra, rồi ông ta khoán lại cho người khác. Với cái tính nết của ông hai Lâm, tuyệt đối sẽ không bỏ thời gian để thật sự điều hành một cái nhà ăn.
“Em muốn kéo người ở Lâm Hải qua Thiên Khê ăn cơm sao?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Tôi biết giấu không qua mắt anh. Đúng vậy.” Ngô Thường đáp.
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt.
“Nếu anh sợ tôi gây phiền phức cho anh, thì…” Ngô Thường nói.
“Phiền phức gì chứ?” Lâm Tại Đường cắt ngang cô: “Ông hai Lâm có thể quản được người ta đi ăn ở đâu sao? Cơm ở nhà ăn dở tệ, ông ta không tự nghĩ cách giải quyết, lẽ nào trách em lại mở nhà ăn khác?”
“Ngay cả chuyện tôi muốn mở nhà ăn, anh cũng đoán ra rồi.” Ngô Thường lúc này nói. Cô biết Lâm Tại Đường rất thông minh.
“Tôi đâu có ngốc.” Lâm Tại Đường liếc nhìn đồng hồ, đã tới giờ cơm trưa: “Nhà ăn số một cách cổng khu không xa, đi thôi.”
Ngô Thường đi bên cạnh anh, che cây dù anh đưa cho cô.
Khu công nghiệp không còn nhộn nhịp như trước, tới giờ cơm rồi, gần như cũng chẳng có ai đi về phía nhà ăn.
“Sao vậy? Mọi người đều không ăn cơm hả?” Ngô Thường hỏi.
“Thà tự mang cơm theo, chứ không muốn tới nhà ăn.” Lâm Tại Đường nói: “Giờ trong khu mấy công ty đều đã bỏ trợ cấp bữa ăn rồi.”
“Tại sao vậy?” Ngô Thường buột miệng hỏi, thấy Lâm Tại Đường nhìn mình, cô liền hiểu ra. Doanh nghiệp phải cắt giảm chi phí, nâng hiệu suất rồi. Cô liền khẽ “ồ” một tiếng.
Cô biết ngày tháng của Lâm Tại Đường cũng không dễ dàng gì.
Vào khoảng năm 2015, Đèn Trang Trí Tinh Quang mở thêm hơn 400 cửa hàng thực thể trên toàn quốc. Năm đó, chuỗi cửa hàng thương hiệu trực doanh này đã mang đến cho Đèn Trang Trí Tinh Quang sức ảnh hưởng thương hiệu khổng lồ, doanh thu tăng gấp đôi so với năm trước, tạo nên một giai thoại trong ngành. Giờ đây những cửa hàng đó lại chịu sự tác động lớn.
Điều này thử thách dòng tiền của Lâm Tại Đường, cũng như khả năng thoát hiểm của anh.
“Nhà ăn của tụi tôi vẫn còn lo cơm.” Lâm Tại Đường đoán được suy nghĩ của Ngô Thường, liền nói một câu như vậy.
“Anh trước mặt tôi không cần mù quáng giữ thể diện, cho dù anh không nói thì tôi cũng biết, anh vẫn sẽ luôn lo cơm.” Ngô Thường nói.
Phía trước có một vũng nước nhỏ, lúc bước qua, Lâm Tại Đường theo bản năng kéo Ngô Thường một cái, nhưng rất nhanh đã buông tay ra.
“Nếu em muốn mở nhà ăn, tôi cho em một đề nghị.” Lâm Tại Đường nói: “Em có thể tìm ban quản lý khu, thương lượng với họ, buổi trưa cho tăng thêm chuyến xe đưa đón từ khu sang Thiên Khê. Nhưng điều kiện tiên quyết là cơ sở hạ tầng của em phải xây dựng xong trước đã.”
“Tôi cũng vừa thoáng nghĩ vậy. Vấn đề là chi phí.” Ngô Thường nói.
“Không phải Liêu Ân Hoành đang ở Thiên Khê sao?” Lâm Tại Đường nói: “Tôi nghe nói anh ta sống ở Thiên Khê, cũng đâu thể lúc nào cũng keo kiệt như vậy được.”
“Keo kiệt là có ý gì?” Ngô Thường nói: “Anh ta vẫn luôn muốn đưa tiền cho tôi, là tôi không muốn nhận thôi. Lần này mở nhà ăn, tôi muốn nhờ anh ta giúp.”
Lâm Tại Đường hừ khẽ một tiếng.
Về sau anh từng dò hỏi khắp nơi về Liêu Ân Hoành, trong miệng mỗi người hình tượng Liêu Ân Hoành đều khác nhau, nhưng có một điểm lạ lùng giống hệt: Liêu Ân Hoành là một người đáng để tin cậy.
Họ nói Liêu Ân Hoành không bị tiền bạc làm cho tha hóa.
Chu Ngọc Đình nhận xét về Liêu Ân Hoành là: chân thành.
Lâm Tại Đường hỏi cụ thể chân thành kiểu gì, Chu Ngọc Đình nói: “Không giống như cậu. Cậu là người lòng dạ đa đoan, suy nghĩ thâm sâu, bất kể chuyện gì cũng giấu trong lòng, dùng lời người khác nói, chính là: âm hiểm. Liêu Ân Hoành thì chuyện gì cũng đặt thẳng lên bàn mà nói, không âm hiểm.”
Chu Ngọc Đình đã không chỉ một lần nói Lâm Tại Đường “âm hiểm”. Lâm Tại Đường sớm đã quen rồi.
“Anh đang nghĩ gì vậy?” Đi đến cửa nhà ăn, Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường.
“Tôi đang nghĩ, em có biết chuyện Liêu Ân Hoành ở Đài Loan có gia đình không?”
Ngô Thường nghe anh nói vậy, vừa thu dù, vừa nhìn Lâm Tại Đường. Cô hiểu rõ Lâm Tại Đường, biết rằng lúc này trong đầu anh, cô và Liêu Ân Hoành hẳn là có một mối quan hệ khó nói ra.
“Anh đột nhiên nói vậy là có ý gì chứ?” Ngô Thường cười híp mắt hỏi Lâm Tại Đường: “Anh có điều tra Liêu Ân Hoành không? Anh ta ở Đài Loan có gia đình thì liên quan gì tới anh? Anh muốn quen đồng tính với anh ta hả?”
Lâm Tại Đường mỉm cười lịch sự.
Anh tự nhiên biết, sau khi ly hôn, Ngô Thường muốn qua lại với ai là chuyện của cô, nhưng anh không hề muốn thấy Ngô Thường lại lấy ai đó làm bàn đạp. Không biết vì sao, cứ như thể chỉ có anh mới được phép làm bàn đạp cho Ngô Thường vậy.
Nụ cười của anh lúc đó, hàm ý rất phong phú.
Ngô Thường không tiếp tục tranh luận với anh nữa, đi thẳng vào nhà ăn.
Cô gọi hai món rau xanh, thêm một chén cơm trắng. Lâm Tại Đường thì chẳng lấy gì cả, đồ ăn của nhà ăn này anh ăn vào sẽ buồn nôn, anh từng nhiều lần hợp lý nghi ngờ chỗ này dùng dầu có vấn đề.
“Anh không cần phải ngồi đây với tôi đâu.” Ngô Thường nói: “Tôi ăn xong thì nghiên cứu chút giá cả rồi đi liền.”
Lâm Tại Đường chẳng ăn gì, mặc vest chỉnh tề ngồi đối diện cô, cảnh tượng này thật sự rất quái dị. Người trong khu công nghiệp ai mà chẳng biết anh chứ? Tự nhiên cũng có ít người nhận ra Ngô Thường.
Về chuyện hôn nhân và ly hôn của Lâm Tại Đường và Ngô Thường, trong khu đã truyền miệng hơn mười phiên bản. Giờ hai người lại cùng xuất hiện ở nhà ăn, thật sự kỳ lạ hết sức.
Nhưng Lâm Tại Đường vẫn không động đậy.
Anh ngồi thẳng tắp, mặt hướng về phía cửa, chỉ đưa cho Ngô Thường một bên mặt. Điều này khiến vết thương trên trán anh trông càng buồn cười.
“Rốt cuộc anh va chỗ đó thế nào vậy?” Ngô Thường gắp một miếng rau, trong miệng có chút vị đắng lẫn mùi hư hỏng, cô không nhịn được cau mày: “Anh sợ tôi cười nhạo anh hả? Thật ra cũng không cần lo lắng vậy đâu, tôi không xấu xa như thế.”
“Hôm đó trời mưa, tôi lái xe ra ngoài, bị một người uống rượu lái xe tông thẳng vào.” Lâm Tại Đường đưa tay sờ lên trán: “May mà chỉ bị thương nhẹ thôi.”
“Cái đầu anh mà không ổn thì nên đi kiểm tra nhiều hơn đi.” Ngô Thường nói: “Anh bị chấn thương không chỉ một lần rồi, lỡ như để lại di chứng thì sao.”
Ngô Thường chỉ nói đùa, vậy mà lại bắt gặp ánh mắt u uẩn của Lâm Tại Đường nhìn về phía mình. Ánh mắt đó như cất giấu rất nhiều điều.
Tim Ngô Thường khẽ run, lập tức hỏi: “Anh… anh bị bệnh rồi hả? Cái đầu anh…?”
Lâm Tại Đường thu ánh mắt lại, thong thả nói: “Để em thất vọng rồi, tôi rất khỏe mạnh.”
“Giờ anh học được cái kiểu đùa giỡn này rồi sao?”
“Tôi vốn dĩ vẫn hay đùa vậy.” Lâm Tại Đường nói: “Giờ em mới nhận ra hả?”
Ngô Thường không để ý tới anh nữa.
Sau khi ăn xong, Lâm Tại Đường chủ động đưa Ngô Thường đi một chuyến tới ban quản lý khu.
Giám đốc ban quản lý này Ngô Thường từng gặp vài lần, sau khi chào hỏi, Lâm Tại Đường giống hệt những lần xã giao trước đây, giao toàn bộ quyền nói chuyện cho Ngô Thường, còn bản thân thì nép sang một bên, thong thả pha trà. Anh nghe thấy Ngô Thường trò chuyện với người ta về chuyện đường mới thông xe, về khu phức hợp làng Thiên Khê, nói một hồi liền thử thăm dò:
“Nếu có xe đưa đón chạy thường xuyên thì tốt quá, chứ xe buýt thì đúng là không tiện…”
Đối phương thấy ý tưởng của Ngô Thường rất hay, nói để ủy ban thôn làng Thiên Khê liên hệ với họ để kết nối.
Ngô Thường biết chuyện cơ bản là đã xong, ra ngoài liền nói cảm ơn với Lâm Tại Đường rồi bỏ đi. Lâm Tại Đường đưa mắt nhìn theo, thấy bóng lưng cô dần khuất hẳn mới khẽ lắc đầu.
Anh biết Ngô Thường vốn dĩ là kiểu người như vậy, đạt được mục đích thì quay lưng bỏ đi không một chút do dự. Có thể khiến Ngô Thường quay đầu lại, chỉ có lợi ích của lần kế tiếp.
Khu công nghiệp nhìn thì rộng lớn, nhưng chuyện Ngô Thường và Lâm Tại Đường cùng nhau đi ăn ở nhà ăn lại truyền đến tai Nguyễn Xuân Quế. Bà gọi điện cho Lâm Tại Đường, nói hy vọng anh đừng bị Ngô Thường lừa thêm lần nào nữa.
“Không có bất kỳ doanh nhân nào giống con, ly hôn xong lại thật sự chẳng còn chút tài sản nào, nghèo rõ rành rành. Con cũng phải tính cho tương lai của mình chứ.” Nguyễn Xuân Quế hỏi: “Con có từng nghĩ đến chuyện sau này chưa?”
“Nghĩ rồi chứ.” Lâm Tại Đường nói: “Đợi khi con già rồi, nhiệm vụ quan trọng nhất là dưỡng lão cho mẹ. Còn khi con chết đi, nhiệm vụ quan trọng nhất là trước lúc chết đem hết tài sản bao năm nay quyên góp hết. Con đến đời này tay trắng, thì cũng đi tay trắng.”
“Con đừng có chọc tức mẹ nữa.” Đầu Nguyễn Xuân Quế bắt đầu đau: “Sư phụ nói mẹ không được sinh khí.”
Tháng trước Nguyễn Xuân Quế bắt đầu học Phật, xưng mình là cư sĩ, còn nói với Lâm Tại Đường rằng từ nay về sau bà sẽ không thích mấy cậu trai trẻ nữa, cũng chẳng thích tiền nữa. Lâm Tại Đường đã quen với tính khí mẹ mình càng về già càng bất ổn, anh thấy mẹ thật đáng thương, nên cũng không chọc thêm.
“Học Phật cho giỏi, giúp con tích nhiều công đức.” Lâm Tại Đường nói: “Mẹ thấy đó, dạo này con gặp nhiều chuyện không thuận, thậm chí còn bị tai nạn xe nữa. Mẹ giúp con hỏi xem sư phụ có cách gì hóa giải không? Còn nữa, mẹ à, mẹ giúp con hỏi thử cái phương thuốc mẹ cầu giùm con mấy năm trước đó, có ai uống vào bị tác dụng phụ không?”
“Tác dụng phụ gì?”
Lâm Tại Đường nghĩ nghĩ rồi nói: “Hay quên?”
“Hay quên là do cái đầu con bị va chấn thương rồi đó!” Nguyễn Xuân Quế gần như muốn chửi thẳng: “Người bình thường ai lại cách ba bữa là bị chấn động não chứ? Con chưa chết coi như mạng lớn rồi!” Nói xong bà hậm hực cúp máy.
Lâm Tại Đường nghe vậy lại bật cười.
Trở về văn phòng bắt đầu làm việc, hai tiếng sau lại nhận được điện thoại của Ngô Thường. Nghe giọng cô có vẻ rất khó chịu, cô hỏi Lâm Tại Đường:
“Anh giúp tôi hỏi thử, trong khu các anh có ai ăn cơm trưa ở nhà ăn xong thì nôn ói, tiêu chảy không?”
“Ý gì vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Anh đi hỏi đi!” Ngô Thường ra lệnh cho anh: “Nhanh lên!”
Lâm Tại Đường không dám chậm trễ, năm phút sau liền gọi lại cho cô:
“Có, mười mấy người rồi.”
Máu trong người Ngô Thường bắt đầu sôi trào, cô cảm thấy may mắn cả đời chưa từng có của mình đang bắt đầu nghiêng về phía cô. Cô dứt khoát cúp máy rồi lập tức chọn cách báo cảnh sát, sau đó lại gọi cho Lâm Tại Đường, nói:
“Anh bảo bọn họ báo cảnh sát đi.”
Lâm Tại Đường lập tức hiểu Ngô Thường định làm gì. Cô muốn mở nhà ăn, mà giờ trời lại đưa cơ hội đặt thẳng vào tay cô. Quan trọng nhất là, chủ đứng sau cái nhà ăn này chính là ông hai Lâm của anh.
Lâm Tại Đường biết, Ngô Thường có thù nhất định sẽ trả.
Cô ẩn nhẫn bao năm, cuối cùng cũng báo thù được Đường Thịnh, thì ông hai Lâm làm sao thoát khỏi đây? Bao nhiêu năm nay, ông hai Lâm liên tiếp tìm đủ chuyện gây khó dễ cho Ngô Thường, mang đến cho cô hết thảy những sỉ nhục, cô đều nhớ kỹ từng khoản một.
“Tôi hỏi anh, anh có giúp hay không? Không giúp thì tôi tự liên hệ.” Ngô Thường nói: “Tôi biết đó là ông hai anh, anh không tiện ra mặt. Dù gì trước nay dọn dẹp người nhà anh, chưa bao giờ là anh, đều là tôi đứng ra hết. Anh bên ngoài vẫn là cái mặt mũi đại thiện nhân đó.”
Những lời này khiến Lâm Tại Đường thấy khó chịu.
“Tôi biết rồi.” Anh nói: “Em đừng lo, để tôi lo.” Lâm Tại Đường đồng ý với Ngô Thường.
“Nhưng anh nhớ kỹ, anh không phải giúp tôi. Chỉ là mượn tay tôi, thêm một lần nữa đạt được mục đích thôi. Ông hai anh là tai họa, anh sớm đã muốn thu dọn rồi.” Ngô Thường nói xong, bụng cô đau quặn, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
“Em nói đúng.” Lâm Tại Đường không muốn tranh cãi với cô, hai người đã ly hôn, cô nhìn anh thế nào cũng chẳng còn liên quan. Anh chủ động cúp máy trước, rồi sắp xếp xong xuôi chuyện Ngô Thường dặn.
Ngô Thường lúc này đang truyền nước ở bệnh viện huyện, cô quả thật bị ngộ độc thực phẩm, đang làm xét nghiệm. Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình phải chăm sóc người già, không thể đi cùng cô. Lúc này Liêu Ân Hoành chủ động xin đi theo Ngô Thường vào viện.
Anh ta vừa chăm sóc Ngô Thường, vừa hỏi cô: “Chuyện này lạ quá, tôi thậm chí còn thấy như thể cô đang được số mệnh thúc đẩy vậy.”
Liêu Ân Hoành hoàn toàn không biết nhà ăn trong khu thuộc về ông hai Lâm, càng không rõ ân oán giữa bọn họ, anh ta chỉ thấy chuyện này quá trùng hợp. Ngô Thường vừa mới nảy ra ý định mở nhà ăn, đi khảo sát nhà ăn trong khu công nghiệp thì ngay trong ngày hôm đó liền bị ngộ độc thực phẩm.
Trong khi anh ta vẫn còn suy nghĩ, Ngô Thường đã cố nhịn đau bụng và cơn buồn nôn để gọi điện cho chị Hứa. Trong điện thoại, cô nói: “Đúng vậy, tất cả giấy phép và yêu cầu, em sẽ nộp đầy đủ. Giờ rất nhiều phòng ban đang làm chương trình tiện dân, thủ tục cũng nhanh. Ừ, chỉ cần có thể khai trương, em sẽ lập tức mở, không đợi thêm một giây nào.”
Chị Hứa ở đầu dây bên kia đáp lời cô: “Em chờ một chút, chị lập tức liên hệ.”
“Quán cà phê của chị cũng khai trương rồi.” Ngô Thường nói: “Em sẽ chừa ra một góc ở mặt tiền, để làm cà phê cho người trong khu. Phải nhanh.”
“Giờ Thiên Khê chưa có đặt cơm online, em sẽ lập tức liên hệ với đội giao hàng.”
Cúp máy xong, ánh mắt Ngô Thường sáng rực nhìn chằm chằm Liêu Ân Hoành, khiến anh ta có chút sợ hãi.
“Sao vậy?” Anh ta hỏi.
“Hai triệu, nhanh nhất bao giờ có thể chuyển đến? Nếu anh không kịp, tôi sẽ cho người khác cơ hội.” Ngô Thường nói: “Anh biết rồi đó, tôi chỉ cần năm phút là có thể kéo được một đối tác góp vốn.”
“Vậy ra cô sắp xếp xong chuyện khác rồi, giờ đến phiên sắp xếp tôi hả?” Liêu Ân Hoành bị Ngô Thường chọc cười, anh ta chưa từng gặp người nào như cô. Anh ta vốn quen được người ta kính trọng, đây là lần đầu tiên thấy có người đếm ngược thời gian với mình.
“Tôi…” Anh ta còn định nói thêm, nhưng Ngô Thường đã giơ tay ngăn lại: “Đừng nói nữa, đi gọi điện, coi thử quy trình bên anh nhanh đến mức nào.”
Ngô Thường lúc này quá mức kích động, chỉ thiếu chút nữa là nhảy bật khỏi giường, rút kim truyền, chạy đi tuyển nhân viên ngay trong đêm.
“Tại sao em gấp gáp vậy?” Liêu Ân Hoành hỏi.
“Tôi không biết anh nghĩ sao, tôi chỉ biết đây là một cơ hội.” Ngô Thường nói: “Tôi chưa bao giờ có dự cảm mạnh mẽ đến thế rằng mình sẽ thành công. Có lẽ vì trước đây tôi làm gì cũng không tính là sự nghiệp của riêng mình. Đây là lần đầu tiên tôi chắc chắn như vậy, tôi sẽ thành công. Bởi vì… số mệnh đang nghiêng về phía tôi.”
Nếu Liêu Ân Hoành từng hiểu rõ Nguyễn Hương Ngọc, hẳn anh ta sẽ biết: có những người cả đời nỗ lực, nỗ lực làm người tốt, nỗ lực sống tốt, cho dù có tài năng, nhưng thế nào cũng luôn thiếu một chút gì đó. Ngô Thường đồng hành cùng mẹ nhiều năm như thế, cô tận mắt thấy sự kiên trì và chật vật của bà, và cũng nhận ra mẹ mình luôn thiếu mất một chút gì đó.
Nhưng hôm nay, cô cảm thấy bản thân mình chẳng thiếu gì cả.
Cô cùng với người khác ăn trúng đồ hư mà ngộ độc, cái nhà ăn nát bét kia không thể tiếp tục, cô có thể tiếp quản; ông hai Lâm đứng sau cũng phải chịu trách nhiệm. Bao năm nay, Ngô Thường hiểu rõ tác phong của ông hai Lâm, ông ta sẽ không ngừng gây rối, cho đến khi tự hại chính mình, và đó chính là lúc cô trả được thù.
Nhà ăn ở Thiên Khê của cô cũng nhân đó mà khai trương, con đường mới mở sẽ đưa tài xế ngang qua, chở người trong khu công nghiệp đến, và cả những người già ở Thiên Khê cũng sẽ có một nhà ăn danh chính ngôn thuận.
“Thiên Khê chào đón bạn” sẽ tiếp tục chờ đúng thời cơ, nhưng nhà ăn nhất định phải đi trước.
Ngô Thường không cách nào diễn tả nổi tâm trạng của mình lúc này.
Ngón tay cô run lên, nhịp tim thậm chí còn nhanh hơn.
Cô nói: “Anh biết không? Bây giờ tôi cảm thấy cả người tôi như đang nóng lên, tôi kích động quá.”
Y tá bước lại nói: “Đúng là cô đang nóng thiệt, vì cô sốt rồi.”
Liêu Ân Hoành không nhịn được, lại bật cười.
Ngay lúc này, Ngô Thường đã xem Liêu Ân Hoành như là nhà đầu tư của nhà ăn, nói cách khác, trong lòng cô, Liêu Ân Hoành coi như nửa người nhà. Vì vậy, cô giống như đối với Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình, vỗ vai anh ta một cái, giọng điệu thoải mái, thân thiết mà nói: “Anh nghiêm túc chút đi, tụi mình đang bàn chuyện sự nghiệp vĩ đại đó nha!”
Lâm Tại Đường vừa tới cửa phòng bệnh, thì trùng hợp nhìn thấy cảnh này.
Anh hơi khựng lại, rồi chậm rãi bước vào trong.
Băng gạc quấn trên trán anh đã bị mưa làm ướt, lúc này người trông có hơi lôi thôi.
“Em thấy sao rồi?” Anh hỏi Ngô Thường.
“Chưa chết được đâu, thậm chí còn khỏe hơn nữa.” Ngô Thường nuốt viên thuốc hạ sốt mà y tá đưa, rồi nói với Lâm Tại Đường: “Lần này tôi nhất định sẽ thắng. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón ông hai Lâm rồi. Nếu ông ta tìm anh, anh cứ nói với ổng: muốn làm gì thì cứ tới.”
“Em nghĩ tôi tới đây là để cầu xin thay cho ông ta hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Anh sẽ không làm vậy đâu.” Ngô Thường nói: “Anh thông minh lắm. Anh tới đây chắc phần lớn chỉ để ngồi một chút, rồi sau đó ra ngoài nói với chú hai của anh là anh đã nói giúp ông ta rồi, nhưng cũng không có tác dụng gì hết.”
“Em thật thông minh. Em nhìn thấu tôi hết rồi.” Giọng điệu của Lâm Tại Đường rất bình thản, nghe không ra là đang mỉa mai hay là đang giận.
“Còn phải nói sao? Anh tới bệnh viện làm gì?”
“Tới ngồi một chút, rồi ra ngoài nói với chú hai của anh là anh đã cố hết sức rồi.”
Lâm Tại Đường nhún vai, rồi quay sang nhìn Liêu Ân Hoành.
“Chào tổng giám đốc Lâm.” Liêu Ân Hoành chìa tay về phía Lâm Tại Đường: “Lâu quá rồi không gặp.”
Lâm Tại Đường cũng đưa tay bắt lại, gật đầu với anh ta, rồi nói: “Tổng giám đốc Liêu thường thì khi nào về Đài Loan thăm gia đình vậy?”
“Tôi ly hôn rồi.” Liêu Ân Hoành nói: “Họ đều ở nước ngoài, mỗi năm sẽ cùng nhau trải qua chừng hơn chục ngày nghỉ. Trong ngành rất ít người biết chuyện này.”
“Vậy à?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Ừ.” Liêu Ân Hoành nhàn nhạt nói: “Tổng giám đốc Lâm quan tâm chuyện riêng của tôi như vậy, thật làm tôi vinh hạnh quá.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc