Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 101

111@-

Chương 101: Phi nước đại


*


Lâm Tại Đường choáng váng.


Anh gồng tay siết chặt lấy thanh chắn giường bệnh, nhắm mắt lại.


“Tổng giám đốc Lâm không sao chứ?” Liêu Ân Hoành bước tới quan sát, một tay đỡ lấy cánh tay anh. Lâm Tại Đường không mở miệng, vì anh sợ vừa nói ra sẽ nôn ói ngay.


“Chấn động não.” Ngô Thường giải thích với Liêu Ân Hoành: “Bị tai nạn xe.”


“Vậy thì phải nghỉ ngơi.” Liêu Ân Hoành lấy điện thoại ra, định gọi xe: “Tôi đưa Tổng giám đốc Lâm về trước, rồi quay lại bàn với cô chuyện nhà ăn.”


“Đừng bàn nữa. Nhanh gọn dứt điểm đi!” Lúc này Ngô Thường mới lộ ra vẻ ngang ngạnh mà thường ngày hiếm khi thấy: “Anh cứ nghe tôi, tôi nói sao thì làm vậy. Tôi rành Hải Châu, rành Thiên Khê, cũng rành Lâm Hải, các mối quan hệ tôi đều ở đây. Việc cấp bách bây giờ là phải nhanh, đừng để người khác có cơ hội xen vào.”


Cơn choáng váng của Lâm Tại Đường đã qua, anh mở mắt ra.


Lời Ngô Thường anh đều nghe rõ. Anh biết cái gọi là “người khác”, “cơ hội xen vào” trong lời cô chính là người nhà họ Lâm. Sự lo lắng của cô không hề sai. Quả nhiên lúc này ông Hai Lâm đã tới bệnh viện. Ông ta dẫn theo luật sư tìm Ngô Thường, mở miệng liền bắt cô đưa ra bằng chứng ăn đồ trong nhà ăn bị hại sức khỏe, nếu không sẽ kiện cô.


Ngô Thường nhìn ông Hai Lâm.


Trong lòng cô thật ra thấy tiếc thay, sao có người sống tới chừng này tuổi mà chẳng khôn ra chút nào.


Cô thản nhiên hỏi: “Chú hai, chú đang uy h**p tôi sao?”


“Cô đừng có gây chuyện.” Ông Hai Lâm nói: “Mấy ký mấy lạng của cô tôi rõ ràng lắm. Bao nhiêu năm nay cô moi từ nhà họ Lâm bao nhiêu tiền? Ly hôn rồi mà còn muốn nhắm tới cái nhà ăn, loại tiện nhân như cô đáng lẽ phải chết đi.”


Ông ta muốn bước lên vung tay tát vào miệng Ngô Thường, nhưng bị Lâm Tại Đường chặn lại. Anh giữ lấy cổ tay ông ta, bình tĩnh khuyên: “Chú hai, đừng làm khó coi. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, đừng lẫn lộn thù riêng vào.”


“Chỉ có mày là không phân biệt rõ ràng! Mày bị người ta bán còn lo đếm tiền cho người ta nữa kìa!” Ông Hai Lâm mỉa mai Lâm Tại Đường: “Chú hai mày không phải như mày, để đàn bà nắm mũi dắt đi. Mày đội nón xanh bao nhiêu năm rồi…”


Chưa dứt lời, nắm đấm của Lâm Tại Đường đã vung tới.


Một cú đấm thẳng vào miệng ông Hai Lâm, ngay tức thì môi ông ta rướm máu, máu tuôn ào ào chảy xuống, nhỏ tong tong xuống đất.


Ông Hai Lâm bị cú đấm đó của Lâm Tại Đường làm choáng váng.


Lâm Tại Đường ghét nhất chính là nghe ba chữ “đội nón xanh”. Ba chữ này gần như đã quấn lấy cả cuộc hôn nhân giữa anh với Ngô Thường. Luôn có người, vô tình hay cố ý, nhắc tới hai chữ “trung thành” trước mặt anh. Cũng có kẻ, như Nguyễn Xuân Quế, thẳng thừng nói với anh: “Cho dù con có làm ăn lớn tới đâu, thì phía sau nhà con vẫn chẳng sạch sẽ. Đội cái nón xanh này khó chịu lắm, chỉ có con là chịu đựng thôi.”


Cho dù Lâm Tại Đường có xử lý hay không xử lý, người ta vẫn sẽ chụp cho Ngô Thường cái mũ “không chung thủy”.



Lúc đó Ngô Thường thường nói: “Vậy thì phải làm sao đây? Hay là em đi tu cho rồi. Em sẽ không nói chuyện với bất kỳ người đàn ông nào nữa, đàn ông có nói với em thì em cũng mang khăn che mặt. Hoặc là em nhốt mình trong nhà, một bước cũng không ra khỏi cửa. Người ta mà hỏi, anh cứ nói em mắc chứng bệnh lạ.”


Lâm Tại Đường sẽ không bao giờ đồng ý để Ngô Thường đi tu, cũng tuyệt đối sẽ không nhốt cô lại. Anh nói: “Mặc kệ họ nói đi! Miệng mọc trên người họ mà.”


Lâm Tại Đường biết Ngô Thường tuyệt đối sẽ không làm như vậy, nhưng cô cũng tuyệt đối chưa từng yêu anh. Ngày ngày tháng tháng sống chung như thế, thật sự khiến người ta mệt mỏi vô cùng!


Ông Hai Lâm sau khi bị đánh, trong mắt ánh lên vẻ hung ác, bước lên chỉ tay thẳng vào Lâm Tại Đường. Lâm Tại Đường chậm rãi tháo kính mắt, quăng lên giường bệnh. Không còn cặp kính che chắn, sự dữ tợn trong mắt anh lộ ra hết thảy.


Ông Hai Lâm hiểu Lâm Tại Đường.


Từ nhỏ Lâm Tại Đường vốn tính tình trầm ổn, hiền hậu, nhưng có một điều, nếu thật sự chọc giận anh thì sẽ khiến kẻ khác gà chó không yên. Lâm Tại Đường không ưa động tay động chân, anh giỏi về động não. Một khi đã động thủ, thì người khác phải chịu đựng không chỉ là khổ đau thể xác.


Anh là người rất âm hiểm độc địa. Điểm này, anh thừa hưởng trọn vẹn từ Lâm Hiển Tổ.


Lâm Tại Đường bước lên một bước, nói với ông Hai Lâm: “Đừng có gây chuyện ở đây nữa. Tôi nói lần cuối, đừng có động tới cô ấy.”


Ông Hai Lâm giơ tay chỉ vào Lâm Tại Đường, nói: “Đồ ăn cây táo rào cây sung!”


Lâm Tại Đường chụp lấy ngón tay ông ta, hơi dùng sức, như muốn bẻ gãy. Anh biết, cho dù mình bẻ thật, ông Hai Lâm cũng sẽ phải nuốt giận, vì ông ta sợ anh.


Ông Hai Lâm cố sức giật tay về, rồi quay sang nói với Ngô Thường: “Mày chờ đó, cái nhà ăn đó không đời nào tới tay mày.”


Ông ta cho rằng Ngô Thường muốn tiếp quản nhà ăn trong khu công nghiệp, nhưng thật ra Ngô Thường chỉ là tiện tay vớt cá theo bèo. Thế nhưng cô cố ý làm ra vẻ, nói: “Chú cứ chờ đi, cái nhà ăn đó tôi nhất định phải lấy! Không chỉ lấy, tôi còn sẽ khiến chú phải cầu xin tôi tiếp nhận!”


Ngô Thường nói xong phất tay: “Không tiễn!”


Ông Hai Lâm bỏ đi.


Liêu Ân Hoành đứng bên xem kịch, liền khụ một tiếng. Anh ta khôn ngoan đến mức nào, lúc này đã nhìn thấu tất cả. Sự rắc rối giữa Ngô Thường và người nhà họ Lâm, mối ân oán giữa Lâm Tại Đường và Ngô Thường, hoàn cảnh trước đây của Ngô Thường cùng những khó khăn có thể đối diện, anh ta đều đã hiểu rõ.


Anh ta nói với Ngô Thường: “Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, hai triệu tệ tiền mặt cũng không nhiều, thủ tục cũng chẳng dài. Không thành vấn đề.”


“Gì vậy? Mua vé xem kịch hay gì?” Lâm Tại Đường nói: “Lúc trước thì cà lăm ấp úng, coi xong một màn kịch rồi lại chịu móc tiền ngay.”


Liêu Ân Hoành thì nói: “Tôi có nỗi lo của tôi.”


“Ví dụ?”


“Ví dụ như Tổng giám đốc Ngô chưa dứt khoát với nhà họ Lâm, sau này bị nhà họ Lâm lôi kéo liên lụy.” Liêu Ân Hoành nói thật lòng. Người khác tưởng Ngô Thường dựa được gốc cây to, nhưng chuyện nhà họ Lâm anh ta cũng nghe biết ít nhiều. Vả lại cái gọi là “hào môn” vốn chẳng đơn giản, nhiều cặp vợ chồng ly hôn mà chẳng lìa nhà, chẳng qua chỉ thêm một con đường kiếm lợi.


Cho nên tổ hợp dự án của Ngô Thường tuy là miếng mồi béo trong giới đầu tư, nhưng giới tư bản đâu có ngốc, mới chỉ tiếp xúc thôi, tới lúc thật sự bỏ tiền thì vẫn phải cân nhắc nhiều mặt. Liêu Ân Hoành cũng thế.


Lại thêm thời kỳ đặc biệt, nhiều tổ chức chẳng dám liều động đến mảng thực thể, Liêu Ân Hoành mấy lần đến Thiên Khê, cũng có phần cố chấp.



Lâm Tại Đường không nói thêm gì với Liêu Ân Hoành nữa, anh đeo kính lên, quay sang Ngô Thường:
“Em cố gắng dưỡng bệnh cho khỏe. Vài hôm nữa tôi sẽ đến Thiên Khê một chuyến.”


“Qua Thiên Khê làm gì?”


“Sắp xếp hành lý cho ông nội và bà ngoại.”


“Họ đi đâu rồi?” Ngô Thường hỏi.


“Không rõ, thư ký tới lấy.”


Trong lòng Lâm Tại Đường lờ mờ hiểu, bệnh ông nội rất nặng. Từ trước tới nay chưa bao giờ ông bỏ hết mọi chuyện mà biến mất như vậy. Nghĩ chắc là ông đã không còn tinh lực lo toan chuyện đời nữa, chỉ muốn an tâm sống nốt “quãng đời còn lại”.


Hậu sự của ông sớm đã sắp xếp đâu vào đó, mà theo tính cách của Lâm Hiển Tổ, cũng sẽ không sửa di chúc nữa. Ông đi là đi, chẳng muốn cho ai hay biết.


Ngô Thường khẽ kéo tay áo anh, nói: “Anh ngồi xuống đi. Tôi muốn nói với anh vài câu.”


Lâm Tại Đường ngoan ngoãn ngồi xuống. Anh biết, chỉ khi nào nhắc đến người thân, Ngô Thường mới dịu dàng như vậy.


Bệnh sốt quả thật khó chịu, cơn khó ở trong dạ dày ruột vẫn không giảm, cô im lặng hồi lâu để dồn góp chút sức, mới mở miệng nói: “Lâm Tại Đường, nếu anh biết họ ở đâu, xin anh nhất định phải nói với tôi. Tôi không giống anh. Anh cho rằng ông nội có chủ trương riêng thì nên tôn trọng, dù anh lo lắng nhưng anh cũng sẽ không hỏi. Tôi thì không được đâu. Lúc bà ngoại còn khỏe, ngoại đi đâu cũng chẳng sao, nhưng giờ ngoại ngày càng lú lẫn, sức khỏe mỗi ngày một yếu, tình cảnh như vậy, tôi bắt buộc phải chăm ngoại. Bất kể ngoại ở đâu, tôi cũng phải đón ngoại về.”


Ngô Thường không chịu đựng nổi cảnh chia ly.


Duyên phận máu mủ của cô mỏng manh, đến nay chỉ còn lại mỗi bà ngoại. Ngày bà nói muốn đi ngao du sơn thủy, từ hôm đó cô đã bắt đầu mất ngủ, sáng nào cũng tỉnh dậy thật sớm.


“Dạo này tôi toàn ngủ không ngon, sáng nào cũng dậy rất, rất sớm.”


“Tôi biết.” Lâm Tại Đường nói.


“Chu Ngọc Đình nói với anh hả? Tôi đoán được mà.” Ngô Thường nói: “May mà ở làng Thiên Khê còn có người như Chu Ngọc Đình, nếu không thì tôi buồn chết mất.”


Lâm Tại Đường quay đầu nhìn cô mà không nói gì.


Anh biết buổi sáng cô lên sóng livestream, có khi còn phải để Tống Cảnh diễn “Ông già và biển cả”. Cô không ngừng tìm lối thoát, sợ rằng bản thân bị kẹt lại, chẳng làm được gì. Cô lúc nào cũng có ý thức cảnh giác như vậy, một ngày cũng không chịu rảnh rỗi. Dù là việc gì đi nữa, với cô, chỉ khi tiền vào túi mới an tâm.


“Tôi sẽ thử hỏi một chút.” Giọng Lâm Tại Đường cũng thêm phần ấm áp: “Nhưng Ngô Thường, đừng cưỡng cầu quá.”


“Tôi mặc kệ, tôi nhất định phải cầu. Tôi nhất định phải đưa bà ngoại về bên cạnh để chăm sóc. Tôi không yên tâm để ngoại ở bên ngoài lâu như vậy.”


“Tôi biết rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Em đang bệnh, cố gắng nghỉ ngơi đi. Tôi hứa với em sẽ đi hỏi.”


“Nếu không được thì anh phái người theo dõi! Hai người sống sờ sờ ra đó, sao có thể biến mất được chứ?” Ngô Thường nói càng lúc càng gấp, mắt đã đỏ hoe.


Điều này khiến Lâm Tại Đường nhớ tới những ngày trước khi mẹ Hương Ngọc qua đời, Ngô Thường cũng như thế. Nói chuyện một hồi là mắt đỏ lên, giọng lớn thêm một chút là sẽ khóc. Nhưng cô lại không muốn bị người ta nhìn thấu sự yếu mềm, nên trước mặt người ngoài lúc nào cũng tỏ ra tươi cười rạng rỡ. Y hệt như lúc cô lên sóng livestream.



“Được rồi. Tôi sẽ phái người theo.” Lâm Tại Đường lại nói.


“Vậy thì anh đi ngay đi. Đừng có lúc nào cũng lấy cớ qua loa.”


“Được. Tôi đi ngay.”


Lâm Tại Đường biết dây thần kinh của Ngô Thường đã căng hết mức. Anh rất muốn an ủi cô vài câu, nhưng cũng hiểu lời an ủi của mình chẳng có tác dụng gì. Anh khẽ thở dài, sau đó đứng dậy.


Ra khỏi phòng bệnh, anh chạm mặt Liêu Ân Hoành vừa gọi điện quay lại. Lâm Tại Đường không nói nhiều, chỉ gật đầu lịch sự rồi đi.


Đợi Liêu Ân Hoành quay lại phòng, Ngô Thường đã trở lại dáng vẻ như thường, đang đăng tin tuyển dụng trên mạng.


Sáng sớm hôm sau, Ngô Thường liền đi tìm trưởng thôn bàn bạc về hồ sơ phê duyệt, sau đó kéo cả người bên ủy ban thôn làng tới ban quản lý khu công nghiệp để bàn chuyện mở tuyến xe trung chuyển.


Ngô Thường biết mở tuyến xe chạy cả ngày thì chi phí rất cao, nên đề xuất chỉ mở hai tiếng vào buổi trưa, ba tiếng vào buổi tối. Về phần chi phí vận hành, dĩ nhiên do làng Thiên Khê gánh, nhưng ban quản lý khu công nghiệp phải dành riêng một bãi đỗ cho xe trung chuyển.


Làng Thiên Khê và làng Lâm Hải xưa nay vốn là bạn nghèo, chỉ là mười năm trước, cơn gió đông thổi đến Lâm Hải trước, giúp Lâm Hải thoát nghèo. Nhưng đã ở cùng một vùng, người giàu trước dẫn dắt người giàu sau, vốn dĩ chẳng có vấn đề gì.


Ngô Thường thậm chí còn đứng trước bản đồ, chủ động chỉ ra một chỗ. Trưởng thôn đùa mà trách cô múa rìu qua mắt thợ, cô liền nói: “Có giỏi thì cũng phải làm chứ!”


Lần bàn bạc này vô cùng thuận lợi. Về lại Thiên Khê, Ngô Thường liền đi cùng Tống Cảnh nghiên cứu vị trí đặt nhà ăn. Về việc này, cô có mấy ý: thứ nhất, tiện lợi cho người già trong làng Thiên Khê vẫn phải đặt lên hàng đầu; thứ hai, phải gần trạm xe trung chuyển, tốt nhất là công nhân vừa xuống xe đi vài bước là có thể ăn ngay; thứ ba, phải có chỗ đủ rộng.


Cuối cùng, Ngô Thường và Tống Cảnh nhìn nhau, tay cùng lúc chỉ về phía nhà bà Tiêu.


Bà Tiêu tuổi đã cao, Tống Cảnh bàn với bà dọn hẳn vào viện dưỡng lão, không tốn tiền chăm sóc. Bà Tiêu liền hỏi Ngô Thường: “Nhà bà tốt dữ vậy sao?”


“Dạ tốt chứ, bà Tiêu.” Ngô Thường nói: “Hồi đó con toàn ngồi trên cây trong sân bà, len lén nhìn ra trạm xe buýt ngoài kia đó.”


“Qua lâu vậy rồi à.” Bà Tiêu nói: “Phải hơn mười năm rồi hả?”


Ngô Thường nhẩm tính một chút: “Đúng là vậy đó!”


“Vậy thì đặt ở nhà bà đi, con muốn làm sao thì làm.”


“Không được đâu, bà Tiêu, con phải trả tiền thuê.”


“Ừ được, coi như bà Tiêu cũng có tiền dưỡng già rồi.”


Ngô Thường liền gọi điện cho Giang Triết, trong điện thoại còn nũng nịu: “Chú Giang, dạo này chú không có việc gì phải không? Mỗi ngày ở nhà cho chó ăn chắc chán lắm hả? Chú có muốn phát huy chút dư nhiệt, tìm người giúp con thiết kế cái nhà ăn không?”


Ngô Thường đoán trúng, Giang Triết quả thật rảnh rỗi, đồng ý vẽ bản thiết kế từ xa cho cô.


Ngô Thường muốn một nhà ăn tiện lợi nhanh gọn, cửa sổ sáng sủa, chủng loại đa dạng. Nhà bà Tiêu cùng sân bên cạnh được đập thông, tiến hành cải tạo đơn giản, thêm hai dãy nhà trệt nối góc, rồi dựng thêm một mái kính. Hai cây cổ thụ trong sân dĩ nhiên phải giữ lại, mái kính bất quy tắc để lộ ra tán cây, bàn ăn thì đặt ngay dưới bóng cây. Giữ nguyên dáng vẻ nguyên thủy của Thiên Khê. Lúc ăn sẽ thoang thoảng hương quế, mùi gỗ trái.



Lần đầu tiên Liêu Ân Hoành chứng kiến sức thi hành và năng lực điều phối của một người lại mạnh đến vậy. Ngô Thường như biến hóa trò ảo thuật, gần như từng giờ từng phút đều tiến về phía trước, không ngừng mang đến cho anh ta những bất ngờ.


Anh ta hỏi Ngô Thường có mệt không, Ngô Thường đáp: “Chỉ cần tôi cảm thấy mình đã tìm đúng đường thì sẽ không biết mệt mỏi, cứ thế lao tới thôi. Bởi vì tôi biết cơ hội thoáng cái sẽ trôi qua mất, việc tôi có thể làm chỉ là liều mạng nắm lấy nó.”


“Tổng giám đốc Liêu, chắc chắn anh rất thắc mắc vì sao tôi lại có cảm ngộ như vậy, đó là bởi vì anh chưa từng hiểu hết cuộc đời của mẹ tôi.”


40 ngày sau, vào tháng bảy ở Thiên Khê, “Phố Ẩm Thực Thiên Khê” chính thức khai trương.


Người ở khu công nghiệp Lâm Hải được xe trung chuyển chở đến đây ăn cơm trưa, tài xế đường dài cũng ghé vào nghỉ chân, bọn họ cùng với các cụ già trong làng Thiên Khê, cùng nhau trải qua một hai giờ đồng hồ chậm rãi, yên bình.


Cũng chính ngày hôm đó, Thiên Khê xảy ra một chuyện lớn. Trong bếp sau của nhà ăn, người ta bắt quả tang một “tội phạm tại hiện trường”, gã mưu toan gây chuyện lớn đúng ngày khai trương. Ngô Thường báo cảnh sát, đồng thời vụ kiện ngộ độc thực phẩm với ông hai Lâm cũng ngay lập tức mở phiên tòa. Ông hai Lâm chó cùng rứt giậu, còn toan tìm người giết Ngô Thường, chuyện này để sau mới nói.


Trước hết, tạm dừng lại ở ngày khai trương.


Đây là ngày đại sự mấy chục năm mới có một lần của Thiên Khê, hình như từ trước đến nay Thiên Khê chưa từng tụ tập nhiều người đến vậy. Trong sân nhà ăn sáng sủa kia, cùng lúc chứa được cả trăm người.


Ngày hôm đó, Lâm Tại Đường cũng đến.


Anh tặng cho Ngô Thường một phong bao lì xì rất to, rất nặng tay. Ngô Thường nhanh chóng nhận lấy, rồi khẽ nói lời cảm ơn.


“Không có gì. Tôi biết ông nội và bà ngoại đang ở đâu rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi tính đi thăm họ, em có đi không?”


“Ở đâu vậy?”


“Chỗ gần làng Xa nhất.”


Lâm Tại Đường trả lời.


Làng Xa, chính là nơi câu chuyện bắt đầu. Ngô Thường hiểu vì sao bà ngoại lại luôn day dứt mãi về làng Xa.


“Tôi đi với anh.” Ngô Thường nói: “Tôi cũng muốn đi xem làng Xa, tiện thể cảm nhận một chút nỗi hận mà cả đời mẹ anh chẳng thể buông bỏ.”


Lâm Tại Đường không tiếp lời này.


Anh ngẩng đầu, nhìn thấy cây cổ thụ trong sân nhà bà Tiêu. Bỗng nhiên nhớ về mùa hè năm 2006, khi anh trèo lên cái cây ấy, để gió hè thổi qua, nằm mơ một giấc đẹp. Khi mở mắt, ánh nhìn dừng nơi trạm xe buýt bên ngoài, những đợt sóng xa xa, bà nội Xuân Hoa ôm hoa trong tay, cô gái váy vàng vui vẻ chạy đi tìm Bộc Quân Dương vô số lần, và cả Ngô Thường đẩy cổng sân, sau đó gọi anh: “Mộc Mộc.”


Thì ra số mệnh đã sớm viết sẵn câu trả lời.


Một cơn gió nổi lên, Lâm Tại Đường bất giác khẽ nhắm mắt lại. Anh nói với Ngô Thường: “Nhanh thật, từ năm 2006 đến giờ, đã 14 năm rồi.”


Nhanh thật.


Editor có lời muốn nói:


Uầy đọc chương này mình phải rùng mình ấy, viết quá hay luôn huhu. Không ngờ chúng ta đã đi theo họ 14 năm rồi Nhanh thật…


Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc Story Chương 101
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...