Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 102
Chương 102: Ôm nhau
*
Bốn giờ sáng, trong sân đèn đuốc sáng choang, nhưng lại rất yên ắng.
Giờ này lo chuẩn bị bữa sáng, bảy giờ mấy ông bà cụ bắt đầu ăn, bảy giờ rưỡi thì do Chu Ngọc Đình lái chiếc xe tải nhỏ chở phần còn lại đến khu công nghiệp ven biển.
Nhà ăn của khu công nghiệp vẫn đang trong giai đoạn chỉnh đốn, hiện giờ đang bước vào giai đoạn đấu thầu công khai, tạm thời bữa sáng do “Nhà hàng Thiên Khê” cung ứng mỗi ngày. Chu Ngọc Đình thích nhất là cầm lái chiếc bán tải nhỏ đi giao hàng, cảm thấy bản thân thật oách. Ngày nào vào giờ này, anh ta cũng ăn vận kiểu cao bồi miền Tây nửa vời, chỉ chờ Tống Cảnh trông thấy để châm chọc.
Chiếc bán tải này là xe Lâm Tại Đường mua hồi trước để kéo thuyền hay mang đồ đi cắm trại, sau mấy lần đổi chủ thì rốt cuộc rơi vào tay Chu Ngọc Đình, biến thành phương tiện chuyên chở của anh ta.
Ngày nào Tống Cảnh cũng đi cùng Chu Ngọc Đình giao hàng, đến khu công nghiệp thì bên đó sẽ có người ra nhận bữa sáng, tiền bạc đều trả ngay trong ngày. Công nhân ăn sáng ở khu công nghiệp không nhiều, nên thu nhập bữa sáng hằng ngày của Ngô Thường chẳng đáng kể, nhưng để giữ liên hệ lâu dài với khu công nghiệp và giành được hợp đồng nhà ăn, mở một mối làm ăn bền vững, cô nhất định phải cố gắng.
Ngô Thường biết người trong khu công nghiệp sẽ ngày một đông, nên đã chuẩn bị sẵn, chờ khi trúng thầu thì sẽ làm cho nhà ăn trong khu công nghiệp và nhà hàng Thiên Khê khác biệt nhau. Nhà ăn khu công nghiệp không cần lớn, chủ yếu bán “cơm hộp”.
Cô bận không xuể, Tống Cảnh chủ động xin đi theo. Đây là khoảng thời gian hiếm hoi trong ngày để Tống Cảnh “xõa”, vừa ngáp vừa hứng gió sớm, lại tiện thể chọc ghẹo Chu Ngọc Đình.
Tống Cảnh nói: “Chu Ngọc Đình, em nhớ ra rồi, em từng gặp anh đó, hồi cấp hai. Anh học cùng lớp với Lâm Tại Đường mà, sau này cũng lên Thượng Hải học cấp ba nữa.”
Mỗi lần cô ấy mở đầu như vậy, Chu Ngọc Đình liền biết ngay, Tống Cảnh sắp bắt đầu chửi Lâm Tại Đường. Vậy nên thường lúc này, Chu Ngọc Đình sẽ không đáp lại. Anh ta cảm thấy Lâm Tại Đường với mình cũng chẳng khác gì, đều chẳng mấy ai ưa, bị người ta chửi vài câu cũng chả sao, dù gì bọn họ vốn dĩ cũng chẳng để bụng.
Anh ta không bắt chuyện, cũng chẳng ngăn cản Tống Cảnh chửi. Tống Cảnh mắng Lâm Tại Đường là “khúc gỗ vô tình”, “tên tư bản chỉ biết tiền”, “kẻ hèn nhát không thoát nổi cái nhà gốc rễ của mình”…
Chu Ngọc Đình thì lại không đồng ý với chữ “hèn nhát”, liền lớn tiếng bênh bạn: “Cậu ấy không phải hèn nhát! Cậu ấy với nhà họ Lâm hầu như chẳng qua lại gì nữa rồi.”
“‘Hầu như’, chính anh cũng biết là hầu như thôi! Cả cái nhà hút máu như vậy, anh ta đáng lẽ phải đăng báo đoạn tuyệt quan hệ mới đúng! Cắt đứt hết con đường sống của bọn đó luôn!”
Tống Cảnh cắn một miếng táo, bụng hít một hơi gió, ho khẽ một tiếng thì cũng vừa tới nơi.
Người trong khu công nghiệp đã chờ sẵn ở cổng, cẩn thận điểm số, tính toán xong, rồi mỗi công ty cử người đến nhận phần cơm đặt trong ngày.
Tống Cảnh nhét tiền vào túi, nhảy lên xe bán tải, “ra lệnh” cho Chu Ngọc Đình lái về.
Chu Ngọc Đình nói: “Tháng trước tiền lương của anh, em còn chưa phát cho anh đó.”
“A…”
Tống Cảnh muốn giả ngu, cô vốn không có ý định ăn chặn, chỉ đơn thuần là cố tình bắt nạt Chu Ngọc Đình thôi.
“Theo lý thì anh phải lấy gấp đôi, một phần của em, một phần của Ngô Thường, vì anh làm việc cho cả hai người, đúng không? Nhưng vì thấy hai người hiện giờ đều nghèo rớt mồng tơi, anh quyết định bớt cho, hai người cộng lại… trả anh gấp rưỡi thôi cũng được. Hai người tự bàn coi chia sao đi.”
“Anh cần tiền làm gì chứ?” Tống Cảnh nói: “Ngày nào anh cũng ăn ở trong làng Thiên Khê, để em giữ giùm cho.”
“Không được.” Chu Ngọc Đình nói: “Lương phải phát. Anh có chỗ cần xài.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ mua quà sinh nhật cho em. Dùng tiền anh tự kiếm để mua.”
Nghe vậy Tống Cảnh ngẩn ra, cô ấy buột miệng: “Vậy là quà này cũng rẻ ha.”
Rồi cô ấy lắc đầu cái rụp: “Khoan, kỳ nha, sao anh lại muốn tặng em quà sinh nhật?”
“Bởi vì tặng quà sinh nhật là phép lịch sự.” Chu Ngọc Đình nói: “Anh tính lúc tặng quà sẽ đưa luôn yêu cầu tăng lương, vậy thì em sẽ không nỡ từ chối.”
“Anh bị khùng hả Chu Ngọc Đình!” Tống Cảnh thấy Chu Ngọc Đình đúng là thần kinh, đầu óc xoay vòng không giống ai hết. Nhưng rồi cô ấy lại thấy yêu cầu tăng lương của anh ta cũng chẳng quá đáng: dù gì ở làng Thiên Khê anh ta cũng cực như trâu, ngày nào cũng làm từ sáng tới tối. Cô ấy xót ruột nói: “Rồi rồi, anh muốn tăng bao nhiêu?”
“Năm trăm.”
“Để em bàn với Ngô Thường.”
Thế là Tống Cảnh thật sự bàn với Ngô Thường, cô ấy nói: “Cậu coi nè, tiền của Chu Ngọc Đình nên tính sao đây? Ngày nào anh ta cũng cực khổ thiệt mà.”
Ngô Thường nói: “Chỉ trả một phần thôi, bóc lột tới cùng.”
“Hả?”
“Anh ta làm gián điệp cho Lâm Tại Đường, chẳng lẽ Lâm Tại Đường không trả tiền cho anh ta sao? Vậy thì mình cứ bóc lột anh ta thôi!”
Ngô Thường nói xong còn tự cười, Tống Cảnh như chợt hiểu ra, gật đầu lia lịa: “Được đó, được đó, bóc lột anh ta luôn!”
Chu Ngọc Đình nghe họ nói vậy thì tức muốn nhảy dựng, chỉ tay vào họ la lớn: “Lòng dạ đàn bà độc ác nhất thiên hạ!”
Tống Cảnh khoát tay với anh ta: “Ai biểu ngày nào anh cũng đi mật báo cho Lâm Tại Đường làm chi! Trả lương cho anh là tốt lắm rồi đó! Còn đòi tăng lương nữa hả? Đừng hòng!”
“Dựa vào cái gì mà mấy người nói anh làm gián điệp cho Lâm Tại Đường? Không có bằng chứng tức là vu khống!”
“Chuyện Ngô Thường livestream là anh nói, rồi chuyện Liêu Ân Hoành, còn nhiều chuyện khác nữa.” Tống Cảnh giơ tay ra, đếm từng ngón liệt kê cho Chu Ngọc Đình nghe.
Chu Ngọc Đình nói cô ấy ăn nói bậy bạ, anh ta bảo: “Chuyện Ngô Thường livestream anh chưa từng nói qua!”
“Vậy sao anh ta biết?”
“Tự cậu ấy ngày nào cũng coi, liên quan gì tới anh!”
Tống Cảnh tưởng mình nghe nhầm, có chút ngạc nhiên: “Anh nói cái gì?”
“Anh nói cậu ấy tự ngày nào cũng coi.”
“Đúng là b**n th**.” Tống Cảnh quay sang nói với Ngô Thường: “Sao lại có người ngày nào cũng vô coi livestream của vợ cũ chứ? Đồ cuồng rình mò! Không biết anh ta có tâm lý gì nữa! Ngày mai đá anh ta ra khỏi phòng livestream luôn đi!”
Hai người nhìn nhau cười một cái, rồi mỗi người quay đi bận rộn việc riêng.
Đến trưa, Ngô Thường về nhà thu dọn đồ, thấy Lão Vàng đang canh giữ một cái thùng.
“Cái gì đây vậy?” Cô hỏi Lão Vàng: “Mày sợ người ta trộm đi hả?”
Lão Vàng cọ cọ vào chân cô, nằm sấp bất động. Ngô Thường v**t v* nó một lúc, thấy nó vẫn còn ủ rũ, bèn nói: “Lão Vàng, ngày mốt tao đi thăm ngoại, mày đừng lo cho bà. Tao đã dựng cho mày một cái nhà nhỏ trong ‘Thiên Khê chào đón bạn’, từ nay sáng nào tao ra ngoài, mày đi cùng tao nha?”
Lão Vàng ư ử một tiếng.
Ngô Thường mở kiện hàng ra, mới thấy bên trong là sách Bộc Quân Dương gửi cho cô. Lật bìa ra, bên trong có đề lời tặng. Đó là trước đây Ngô Thường đặt anh ta viết riêng, cô muốn bày ở quán cà phê của chị Hứa cho mọi người đọc.
“To: Thiên Khê chào đón bạn
Sóng cả dâng trào, đừng sợ
Tôi ở Thiên Khê đợi bạn
— Bộc Quân Dương”
Sau đó, Ngô Thường chăm chú đọc cuốn sách Bộc Quân Dương viết về Thiên Khê. Cô kinh ngạc phát hiện Thiên Khê hai ba chục năm trước trong sách của anh lại khác xa Thiên Khê trong ký ức của cô. Mà cô thì chỉ nhớ những con đường lầy lội vào ngày mưa, bãi cát nóng rát bên bờ biển, cùng nỗi sợ hãi khi bão tố ập đến, mái nhà như sắp bị cuốn phăng đi.
Cô gửi cho Bộc Quân Dương một tin nhắn: “Cảm ơn anh, em nhận được sách rồi.”
“Không có gì. Dạo gần đây nhà xuất bản có bàn với anh về chuyện ký tặng, nhưng do tình hình đặc biệt, mấy lần đều không thành. Sau đó họ nói có thể chọn một nơi nhỏ ít người, tổ chức một buổi ký tặng kết hợp đọc sách, chỉ giới hạn khoảng ba mươi người tham gia trực tiếp, đồng thời mở livestream để giao lưu. Nghe nói quán cà phê của em sắp khai trương, ‘Thiên Khê chào đón bạn’ cũng đã xây xong, anh có giới thiệu với nhà xuất bản về nơi này. Nếu được thì nhờ em giúp hiện thực hóa nó nhé. Cảm ơn em, Ngô Thường.”
Ngô Thường có thể tưởng tượng được tâm trạng của Bộc Quân Dương khi gõ ra những dòng chữ này. Trong sách của anh có viết: anh luôn cảm thấy đôi mắt mình không thể nhận biết đúng màu sắc, vì đã có một khoảng thời gian rất dài, mọi thứ ở Thiên Khê đều là màu xám. Biển, bầu trời, con đường nhỏ, cây quế, tất cả đều là màu xám. Những mảnh vụn của cuộc sống khổ sở đã ăn mòn trái tim từng rực rỡ ánh dương của anh. Vốn dĩ anh không còn muốn quay về Thiên Khê nữa, vậy mà cuối cùng vẫn quyết định quay lại.
Anh đã đi một đoạn đường rất xa rồi.
Ngô Thường đứng lặng rất lâu, đúng vậy, xa lắm rồi. Cô trả lời tin nhắn: “Khu phức hợp Thiên Khê là chốn đào nguyên dung hợp nghỉ dưỡng, giải trí và dưỡng lão, chào đón mọi người quay về, em nhất định sẽ phối hợp với nhà xuất bản chuẩn bị thật chu đáo.” Cảm thấy câu trả lời có phần quá trang trọng, cô lại gửi thêm một tràng “hahahahaha”, rồi nói: “Bộc Quân Dương, mau về nhà đi, hoa trong sân bà nội Xuân Hoa lại sắp nở rồi. Bọn em đang trải qua một mùa hè vừa đẹp vừa nóng nực.”
Nói rồi, Ngô Thường cẩn thận ôm chồng sách ấy, đi sang nhà bà nội Xuân Hoa. Trong sân có mấy cụ già đang phơi nắng, bà Tiêu thì đang gật gù lim dim. Ngô Thường rón rén bước qua, đặt sách dưới gốc cây, gió thổi qua, lá quế rung rinh, hắt bóng loang lổ trên bìa sách. Cô giơ máy chụp một tấm ảnh, giữ lại làm kỷ niệm.
Cô vẫn chưa ăn cơm.
Trong nhà bếp nguội lạnh, vắng lặng. Từ khi bà ngoại cùng ông nội đi lang bạt, Ngô Thường rất ít khi nấu nướng. À không, đúng hơn là cô chưa bao giờ nấu. Ngày nào cô cũng ra nhà ăn ăn qua loa, lẽ ra mùa hè phải ăn nhiều dưa hấu, vậy mà hình như cô cũng chưa ăn cho ra hồn lần nào. Lúc này, cô nghĩ: nếu muốn đón ngoại về, chắc phải dọn dẹp nhà cửa thật kỹ mới được.
Căn nhà đã lâu không quét dọn kỹ lưỡng, góc nào cũng phủ bụi. Ngô Thường quyết định hôm nay gác lại mọi việc, dành mấy tiếng đồng hồ để lau dọn phòng ốc.
Những món đồ cũ kỹ được cô lau sạch, hoa trong sân ngoài phòng cũng được tưới, quần áo gấp lại ngăn nắp. Nghĩ đến chuyện ngoại thấy tủ lạnh trống trơn, thế nào cũng giận cô không biết chăm sóc bản thân, nên cô quyết định gói ít hoành thánh nhỏ.
Ánh mắt vô tình lướt qua chiếc hộp gỗ trên bàn, cô chợt nhớ ngày trước bà ngoại, mẹ và cô cứ mải mê viết những mảnh giấy nhỏ chuyền qua chuyền lại, bèn lấy ra xem. Chữ viết quen thuộc của người thân khiến lòng Ngô Thường chùng xuống, an ổn hơn hẳn.
Lúc này Lâm Tại Đường trở về.
Anh kéo theo một cái vali lớn, chuẩn bị thu dọn ít quần áo của Lâm Hiển Tổ và Diệp Mạn Văn mang đi. Bánh xe ma sát với nền nhà phát ra tiếng kèn kẹt, Lão Vàng chậm rãi đứng dậy, đi ra cửa ngó. Thấy là Lâm Tại Đường, nó liền chạy lại đón.
“Lão Vàng à.” Lâm Tại Đường chào nó, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Dạo này mày sao rồi?”
Lão Vàng sống cũng chẳng tốt đẹp gì, nó rất cô đơn, cho nên không còn nhiệt tình như trước. Lâm Tại Đường thở dài.
Trên đầu anh, băng gạc đã tháo xuống, không còn cái vẻ vừa buồn cười vừa thảm hại nữa. Vừa bước vào cửa, thấy Ngô Thường đang gói hoành thánh, anh bèn nhờ cô nấu cho mình một tô.
Ngô Thường thấy anh cúi đầu thẫn thờ nhìn Lão Vàng, nói chuyện với cô thì cố gắng gượng cười, trong lòng liền biết chắc hẳn anh đã gặp chuyện gì đó rồi.
“Anh sao vậy, Lâm Tại Đường?” Ngô Thường hỏi.
“Không có gì.”
“Không có gì thì anh cút ra ngoài, đừng ở đây bày ra cái vẻ đáng thương cho tôi coi.” Ngô Thường nói: “Anh cố tình bày ra cái bộ dạng này cho tôi thấy hả?”
Lâm Tại Đường lắc đầu phủ nhận, nhưng cũng không đi, vẫn ngồi yên đó.
Anh không biết phải nói với Ngô Thường thế nào.
Cuối cùng thì anh cũng đã biết bệnh tình của ông nội.
Anh nghe từ miệng Nguyễn Xuân Quế.
Hai tháng trước, mẹ anh Nguyễn Xuân Quế nhận được điện thoại của Lâm Hiển Tổ, kêu bà đi bệnh viện cùng. Bà là người duy nhất biết được bệnh tình của Lâm Hiển Tổ, sáng nay rốt cuộc cũng không chịu nổi áy náy và áp lực trong lòng mà nói hết sự thật cho Lâm Tại Đường.
Nguyễn Xuân Quế hiếm hoi bật khóc, bà nói: “Ngày nào mẹ cũng lên núi niệm Phật, nhưng chẳng có ích gì hết. Ông nội con là giai đoạn cuối rồi, ông không chịu trị liệu.”
Lâm Tại Đường không đến nỗi bàng hoàng như sét đánh, bởi anh đã từng có linh cảm mơ hồ, nhiều lần khuyên ông đi bệnh viện, nhưng ông luôn từ chối. Nỗi buồn ấy chậm rãi chảy theo dòng máu trong người anh, cuối cùng lan đến từng ngóc ngách của thân thể.
Lão Vàng như cảm nhận được nỗi bi thương của anh, liền đứng dậy, cào cào vào ống quần anh để an ủi.
Khi Ngô Thường bỏ hoành thánh vào nồi, thì nghe Lâm Tại Đường nói: “Ông nội tôi bị ung thư, giai đoạn cuối.”
Cô khựng lại, tưởng mình nghe lầm, quay đầu nhìn anh.
Lúc này Lâm Tại Đường tháo kính xuống đặt lên bàn gỗ, một tay che mắt, khóe môi run rẩy, khóc không thành tiếng.
Gió hè thổi rối tung mái tóc anh, gió thì nóng, vậy mà anh lại run rẩy ngồi trong gió, giống như một đứa trẻ bất lực.
Ngô Thường quay người lại, chăm chú nhìn nước sôi sùng sục, “tách” một tiếng, giọt nước mắt rơi xuống nồi. Khi nêm nước dùng, cô chợt nhớ đến Lâm Hiển Tổ trước kia luôn hay nói vào lúc này: “Ông chỉ mê cái mùi vị Hải Châu này thôi à!”
Ông cụ cả đời từng ăn bao nhiêu sơn hào hải vị, từng trải qua sóng gió lớn, từng được nghênh tiếp ở những dịp trọng đại, từng đi qua biển người cuồn cuộn, thế nhưng lại chỉ thương nhớ hương vị Hải Châu này. Ông nói mình không thích ăn món khác, khi đói bụng thì một tô mì chay hay một phần hoành thánh nhỏ là đã đủ rồi. Khi nào thèm ăn hơn thì xào ít hải sản nho nhỏ, hoặc muối tương vài con cua, thế là coi như đã ăn Tết xong.
Có lẽ sự gắn kết giữa Lâm Hiển Tổ và Ngô Thường bắt đầu từ chuyện ăn uống, cho nên những điều cô nhớ đến, đều là những ký ức ấy.
Tiếng khóc bị kìm nén của Lâm Tại Đường truyền vào tai cô, cô bưng hai tô hoành thánh nóng đặt lên bàn, bàn tay khẽ đặt trên vai anh, nhẹ nhàng vỗ về.
Lâm Tại Đường nghiêng đầu dựa vào Ngô Thường, không còn kìm được tiếng nấc.
Anh chưa từng khóc như vậy bao giờ, gần như bật thành tiếng gào, ôm chặt lấy cánh tay Ngô Thường, run lên không ngừng.
Trong ký ức của anh, cả đời này tình thân và tình yêu đều mỏng manh. Nhà họ Lâm tuy đông người, nhưng người thật lòng thương anh chỉ có ông nội. Từ lúc biết nhớ biết nghĩ, cha mẹ anh đã luôn ngập trong tranh cãi. Chỉ khi ở cạnh ông nội, anh mới có thể làm một đứa trẻ đúng nghĩa.
Tuổi còn nhỏ mà anh đã già dặn, như thể đã nhìn thấu thế gian này.
Khó khăn lắm mới ép được cảm xúc xuống, Lâm Tại Đường ngồi thẳng dậy, lấy trong túi ra chiếc khăn tay lau nước mắt. Ngô Thường nhận ra cái khăn đó. Đó là cái khăn cô thêu dang dở rồi bỏ đó, Nguyễn Hương Ngọc nhặt lên thêu tiếp. Sau này Lâm Tại Đường nhờ mẹ Hương Ngọc đưa cho anh.
Ngô Thường ngồi đối diện, đẩy tô hoành thánh qua cho anh, nói: “Ăn đi.”
Lâm Tại Đường hít mũi một cái, cúi đầu ăn.
Họ không nói thêm gì nữa.
Cũng chẳng biết phải nói gì, cả hai đều rất buồn.
Sau đó Ngô Thường hỏi: “Ông nội anh giờ sao rồi?”
“Mẹ tôi nói ông dạo này xuống sức dữ lắm, ngày nào cũng ăn rất ít. Ngoại nấu đủ kiểu món, ông chỉ ráng ăn được vài miếng.”
“Còn đi lại được không?”
“Được, chỉ là chậm chạp thôi.”
Ngô Thường cố làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Vậy thì tụi mình tạm thời chưa cần lo quá. Ngoại tôi có kinh nghiệm chăm bệnh nhân ung thư nhiều lắm. Chuyện này không ai có kinh nghiệm hơn bà đâu.”
Sau khi nói xong, Ngô Thường nhoẻn miệng cười, bưng tô lên húp nước canh.
“Anh kêu mẹ anh gọi điện hỏi thử ông nội với ngoại muốn ăn gì, tôi mấy bữa nay làm vài món đem qua.”
Lâm Tại Đường nói: “Cảm ơn em, Ngô Thường.”
“Đây là chuyện tôi phải làm. Đừng có nói cảm ơn.”
Trước mặt Ngô Thường, Lâm Tại Đường gọi cho Nguyễn Xuân Quế, bà thở dài: “Để mẹ hỏi thử.” Im lặng một lúc lâu, bà lại nói: “Mẹ chợt nhớ hồi đó, mẹ với Nguyễn Hương Ngọc còn là mấy đứa con gái nhỏ, lúc đó ở làng Xa, chuyện hai người mong chờ nhất chính là lúc thuyền cập bến. Bởi vì có khi thuyền sẽ chở dì Diệp tới, trong cái giỏ tre bà xách theo, đều là đồ ăn cho hai người. Có một năm, bà còn mang theo cả dương mai nữa.”
Lâm Tại Đường lặng lẽ lắng nghe, anh phát hiện giọng mẹ mình không còn giống trước, âm điệu thấp xuống, nói chuyện cũng chậm rãi hơn.
“Thời gian xoay một vòng, lại quay trở lại rồi. Có người xách đồ ăn, đi làng Xa thăm dì Diệp rồi.”
Nguyễn Xuân Quế nói xong thì thở dài, sau đó cúp máy.
“Mẹ anh dạo này không còn tới ra oai nữa, giờ tôi mới hiểu, là vì bà ấy bận quá không xoay xở nổi.” Ngô Thường nói: “Ông nội kêu bà ấy đi theo chữa bệnh, là bởi trong nhà họ Lâm lòng người phức tạp, mẹ anh tuy ham tranh giành, nhưng bà ấy thật tâm mong muốn Đèn Trang Trí Tinh Quang được tốt, cũng thật lòng với ông nội. Ông nội xưa giờ nhìn người rất chuẩn.”
Lâm Tại Đường khẽ gật đầu.
Anh uể oải, cố gắng ăn hết tô hoành thánh. Ngô Thường hỏi anh có muốn ăn thêm gì không, anh lắc đầu.
“Vậy anh ngồi nghỉ trước đi, tôi vô lấy đồ cho ngoại.”
Ngô Thường đứng dậy đi vào phòng của Diệp Mạn Văn.
Phòng của Diệp Mạn Văn giống như một khuê phòng cũ, chẳng có gì mới, cũng không nhiều đồ, sạch sẽ gọn gàng. Trong phòng thoang thoảng mùi hoa, là do mỗi ngày Ngô Thường đều hái hoa mới c*m v**.
Cô kéo ra hai cái rương gỗ từ dưới gầm giường. Diệp Mạn Văn vốn tiết kiệm, quần áo chỉ treo vài bộ trong chiếc tủ đứng hẹp cao, còn lại đều để trong hai rương này.
Quần áo gấp ngay ngắn, dưới cùng đè một cái áo rất nhỏ. Ngô Thường nhận ra ngay, đó là bộ đồ đầu tiên cô mặc lúc mới sinh ra.
Ngô Thường lựa vài bộ quần áo mang ra cho Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường vẫn ngồi yên đó, thấy cô đi ra thì mở vali trên sàn, để cô bỏ đồ vào trước.
“Còn cần mang gì nữa không?” Ngô Thường hỏi: “Tôi nhất thời cũng chưa nghĩ ra cái gì khác.”
“Đem theo niềm vui.” Lâm Tại Đường nói: “Mình khóc rồi thì thôi, đến trước mặt họ thì vui vẻ lên một chút.”
“Cái này tôi giỏi lắm.”
“Tôi biết mà.”
Lâm Tại Đường thật sự không muốn đi.
Trong cái sân nhỏ này, nỗi đau dường như trở nên mơ hồ hơn. Anh muốn ở lại lâu thêm một chút.
Ngô Thường nhìn ra, bèn để mặc anh, còn mình thì tiếp tục gói hoành thánh.
Lâm Tại Đường đi vào nhà vệ sinh, lúc bước ra thì thấy mấy quyển sách kia. Anh rất quen thuộc với chúng, từng đọc qua, biết đó là sáng tác của Bộc Quân Dương. Nhưng anh vẫn không kìm được, cầm lên lật xem, nhìn thấy chữ ký trên trang bìa.
“Tôi định đặt trong quán cà phê.” Ngô Thường nói: “Anh thấy sao?”
“Được đó.”
“Có thể Bộc Quân Dương sẽ đến Thiên Khê làm ký tặng sách và buổi đọc sách.”
“Vậy thì tốt, cuối cùng anh ta cũng có thể thản nhiên đối diện với Thiên Khê rồi.” Lâm Tại Đường lại nói.
Anh không còn bận tâm đến Bộc Quân Dương nữa.
Sau khi ly hôn, anh đã nghiêm túc đọc sách của Bộc Quân Dương. Trong đó, anh thấy được quá khứ của Thiên Khê, và những con người của Thiên Khê. Ngô Thường trong sách anh ta, là một người sống động, anh ta không viết sự nuối tiếc, chỉ viết sự tốt đẹp. Chính cái tốt đẹp ấy khiến Lâm Tại Đường buông bỏ được hết thảy với Bộc Quân Dương.
“Anh ta viết không tệ.” Lâm Tại Đường nói: “Anh ta cuối cùng cũng thoát khỏi khó khăn, tìm được con đường riêng cho mình, tôi mừng cho anh ta.”
“Chẳng lẽ trước đây anh mong anh ấy khốn đốn sao?” Ngô Thường hỏi.
“Không phải.” Lâm Tại Đường nói: “Chuyện cũ đừng nhắc nữa, tôi thấy hình như mình đã quên hết rồi.”
Anh lại nói: “Tôi mua vé tàu cho em, ngày kia tụi mình gặp nhau ở Hải Châu. Tàu đi làng Xa sẽ khởi hành từ bến Hải Châu.”
“Đi thẳng tới làng Xa luôn hả?”
“Ừ, giờ mới mở tuyến du lịch thẳng đến làng Xa.”
“Nếu hai ông bà ở làng Xa vậy thì họ ở đâu? Không phải nói làng Xa đã hoang phế rồi sao? Không còn ai ở đó nữa mà?”
“Em đi rồi sẽ biết.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi cũng chỉ nghe thư ký nói lại thôi.”
“Ừm, được.”
Lâm Tại Đường phải đi rồi.
Anh đứng đó nhìn Ngô Thường, ánh mắt dịu dàng. Khi biết tin ông nội bệnh, anh chợt nghĩ: cả đời này, số người còn lại thật sự đáng để mình quan tâm chẳng còn bao nhiêu nữa.
“Có chuyện gì vậy?” Ngô Thường hỏi: “Sao anh lạ quá vậy?”
Lâm Tại Đường lắc đầu, cười khổ một cái, rồi quay người kéo vali đi.
Trước khi Ngô Thường lên đường đến Hải Châu, cô giao hết mọi việc lại cho Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình.
Tống Cảnh vỗ ngực cam đoan, nói: “Cậu yên tâm đi, còn mình ở Thiên Khê thì mình…”
Chu Ngọc Đình nói: “Không hiểu sao em cũng học nhiều sách vở, mà cách biểu đạt lại đơn điệu như vậy hả?”
“Anh không đơn điệu, vậy anh nói thử coi.” Tống Cảnh trừng mắt liếc anh ta một cái.
Chu Ngọc Đình nói: “Anh sẽ gánh vác Thiên Khê.”
“Em thấy anh muốn soán ngôi thì có.” Tống Cảnh giơ chân định đá anh ta, Chu Ngọc Đình né tránh, cười cười rồi chạy đi.
Ngô Thường nhìn hai người họ, mỉm cười.
Ngọn gió Thiên Khê tiễn cô đến Hải Châu.
Cô nhìn thấy Lâm Tại Đường đang chờ ở bến tàu, chuẩn bị cùng cô lên thuyền.
Hai người họ như thể sắp đi đến một nơi rất xa, vén mở một góc của năm tháng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã chờ tôi, chuyến hành trình sắp kết thúc rồi. Từ ngày 1 tháng 9 sẽ khôi phục đăng sáu ngày/tuần, trước ngày 15 tháng 9 sẽ hoàn thành chính văn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc