Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 98
Chương 98: Sinh nở
*
Ngô Thường trở thành một người đàn bà “mang tiếng xấu”.
Mỗi lần cô đến quán cà phê của chị Hứa, luôn có người lén lút bàn tán về cô. Hải Châu vốn dĩ đã nhỏ, mà Ngô Thường lại luôn ở trong tâm bão, quen biết cô tự nhiên là không ít.
Chị Hứa đã nghe nhiều câu chuyện về Ngô Thường.
Phiên bản mà chị thích nhất là: Ngô Thường đoạn tuyệt tình ái, một lòng muốn leo lên, đem giới thượng lưu đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Ngô Thường cũng thích cái phiên bản đó.
Chị Hứa hỏi Ngô Thường rốt cuộc Lâm Tại Đường có nhúng tay vào chuyện này không, Ngô Thường nói cô không biết. Cô thật sự không biết.
Một hôm Ngô Thường nghe nói tửu lầu lớn của ông hai Lâm sắp sang nhượng, cô liền hỏi Nguyễn Hương Ngọc có phải thật không. Nguyễn Hương Ngọc nói phải, đã treo bảng sang nhượng rồi. Ngô Thường chưa từng hỏi Lâm Tại Đường về việc này, mãi đến giao thừa mới biết rõ nguyên do.
Hôm đó Ngô Thường cùng Lâm Tại Đường đi chúc tết ông nội Lâm Hiển Tổ, tình cờ gặp ông hai Lâm. Hôm ấy ông hai Lâm cư xử rất kỳ lạ, lại khách sáo với Ngô Thường, thậm chí còn chủ động đứng dậy nhường chỗ cho cô ngồi.
Ngô Thường tưởng là do ông nội lại dạy dỗ thêm, kết quả là ông hai Lâm tìm lúc rảnh kéo cô qua một bên xin lỗi, còn nhờ cô khuyên Lâm Tại Đường đừng giận nữa.
“Ý gì vậy? Lâm Tại Đường đang giận ai?” Ngô Thường hỏi ông hai Lâm.
“Xằng, nói chung trước đây là chú hai không phải. Về sau sẽ không gây khó cho con nữa.” Ông hai Lâm vừa xoa trán vừa nói.
Lúc này Ngô Thường mới hay: Lâm Tại Đường đã cắt hết thẻ của Lâm Sở Tích, lại đem mấy khách hàng giới thiệu cho ông hai Lâm chuyển sang giới thiệu cho người khác. Lâm Tại Đường chỉ âm thầm làm, chứ chưa từng chủ động tìm ông hai Lâm. Cũng là sau khi ông hai Lâm nghĩ kỹ mới nhận ra: Lâm Tại Đường đang nắn gân ông ta.
Loại người như Lâm Tại Đường thâm hiểm nhất, nếu bạn đắc tội với anh, anh sẽ không xé rách mặt với bạn ngay. Nhưng anh sẽ âm thầm trả thù.
Ông hai Lâm tìm Nguyễn Xuân Quế làm trung gian khuyên giúp, Nguyễn Xuân Quế lúc này nói:
“Tôi có nói với ông đừng có nhắm vô Ngô Thường chưa? Giờ tôi không lo nổi nữa rồi, ông làm ầm vậy, khiến Tại Đường của chúng tôi khó coi dữ dằn. Giờ ông tự đi mà giải quyết đi!”
Vậy là ông hai Lâm dày mặt đi tìm Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường lại giả bộ như chẳng hiểu gì, đuổi ông hai Lâm về.
Đây chính là Lâm Tại Đường.
Anh ép ông hai Lâm tự mình nghĩ cho thông suốt, nửa câu cũng không nói thêm với ông ta.
Lúc này ông hai Lâm mới hoàn toàn tỉnh ngộ: chuyện này phải để Ngô Thường nguôi giận mới được. Vậy nên ông ta mới xin lỗi Ngô Thường.
Ngô Thường vốn chẳng phải người dễ dàng “đánh trống bỏ dùi”.
Cô nói với ông hai Lâm: “Chú hai, chú tự đi ra ngoài nghe thử coi, người ta rốt cuộc đang nói tôi như thế nào. Rồi hãy nói cho tôi biết nên giải quyết làm sao.”
“Chú hai đăng báo xin lỗi cho con.”
“Rồi đến lúc đó người ta lại bảo tôi không biết tôn kính trưởng bối, không có giáo dưỡng nữa.” Ngô Thường nói: “Chú hai à, nhiều chuyện chính là như vậy, chọn một trái hồng mềm để bóp, cuối cùng bóp đến tay đầy nước thúi. Nói cho cùng, chỉ là đừng có ỷ h**p người ta.”
Nói xong, Ngô Thường quay lại đi đến bên Lâm Tại Đường, khoác lấy cánh tay anh. Lúc không có ai, cô hỏi anh: “Anh là vì muốn ra mặt giùm em hay thấy chuyện này ảnh hưởng không tốt tới anh?”
Lâm Tại Đường không nói lời giả dối: “Đều có hết.”
“Em còn tưởng anh đang đóng vai anh hùng, nổi giận vì giai nhân nữa chứ.”
“Lần sau anh sẽ diễn cho thật hơn.”
Lâm Tại Đường chỉ nói giỡn vậy thôi, kỳ thật anh thật sự rất giận. Chuyện này rốt cuộc có thể ảnh hưởng đến anh bao nhiêu chứ? Anh vốn dĩ đã là một người tiếng xấu lẫn tốt khó phân. Anh chỉ là thấy Ngô Thường bị ức h**p vô cớ, khiến anh khó chịu tận đáy lòng.
Ngô Thường khẽ thở dài, một cách vô thức.
Lâm Tại Đường hỏi cô sao vậy. Cô nói: “Không biết nữa, cứ thấy ngực mình nghèn nghẹn.”
Cái cảm giác đó phải diễn tả thế nào đây? Như thể có một nhúm bông nhét ngay ngực, không đến nỗi nghẹt thở, còn hít ra hít vào được, nhưng hơi thở lại không thông suốt, cứ như thiếu một nhịp vậy. Cô sẽ vô thức mà thở dài.
Có một hôm Tống Cảnh hỏi cô: “Ngô Thường, có phải cậu không vui không? Cậu cứ luôn thở dài.”
Ngô Thường không hẳn là quá buồn, nhưng cũng chẳng có chuyện gì khiến cô thấy vui. Cô cảm thấy cuộc sống của mình đã biến thành một vũng nước chết.
“Mình còn rất trẻ, mà lại trông như một kẻ héo úa.” Ngô Thường nói: “Mỗi ngày vừa mở mắt, mình đã biết đời sống mình sẽ ra sao. Mình đi một vòng ở cửa hàng, rồi về nhà trồng hoa, đọc sách, buổi trưa thì ghé quán mì, buổi tối lại trở về nhà. Giữa chừng có khi sẽ có người kiếm chuyện với mình, lúc thì mình đấu với họ, lúc thì mình lười chẳng muốn để ý.”
“Nếu trong đời sống của cậu thêm vô tập yoga, đánh bài, đi dạo phố, vậy thì cậu chính là bà phu nhân Hải Châu danh xứng với thực rồi đó!” Tống Cảnh đùa: “Mẹ mình thì lại muốn làm phu nhân Hải Châu như vậy, bà lúc nào cũng nói mình không có cái số đó.”
Phu nhân Hải Châu.
Chiều giao thừa ăn cơm, nhà họ Lâm cả đại gia đình ngồi quây quần.
Mâm cơm này là do Ngô Thường nấu, cô thật sự chẳng muốn nói chuyện với họ, trong bếp đối với cô mới là chỗ yên tĩnh.
Lâm Tại Đường cũng không muốn nói chuyện với họ, nên lánh vào bếp phụ Ngô Thường.
Thấy sau lưng không có ai, Lâm Tại Đường nghiêng qua bên Ngô Thường, nhỏ giọng nói: “Chút nữa ăn xong, tụi mình đi liền, về thẳng Thiên Khê.”
“Họ sẽ không cho anh đi đâu, em tự về Thiên Khê.” Ngô Thường nói: “Anh ở lại với gia đình đi.”
“Không được.” Lâm Tại Đường nói: “Anh đã hứa với bà ngoại là sẽ về ăn cơm tất niên. Ở đây có anh hay không cũng vậy thôi.”
“Sao mà giống được?” Ngô Thường kinh ngạc nói: “Anh là Lâm Tại Đường đó, trong cái nhà này giờ ai mà chẳng nhìn sắc mặt anh?”
“Họ trọng kẻ giàu khinh kẻ nghèo, không liên quan gì tới anh là ai.”
Nguyễn Xuân Quế đi vào, nói với Lâm Tại Đường: “Lát nữa họ hỏi con chuyện nhà xưởng mới của mẹ, con cứ nói là con không biết gì hết.”
Lâm Tại Đường quay đầu nhìn bà: “Con thật sự không biết. Mẹ đầu tư nhà xưởng mới hả? Mẹ lấy đâu ra tiền?”
“Con đừng có lo. Phu nhân Hải Châu muốn kiếm tiền thì thiếu gì cách.” Nguyễn Xuân Quế nói.
“Mẹ đầu tư cái nhà xưởng gì?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Gốm sứ.” Nguyễn Xuân Quế đáp.
“…”
“Lâm Tại Đường, anh coi giùm cái nồi đi. Em đi rửa tay một chút.”
Ngô Thường vốn chẳng muốn nghe mẹ con họ bàn chuyện đầu tư, lỡ như sau này ai sơ ý để lộ ra, Nguyễn Xuân Quế thế nào cũng trách lên đầu cô. Cô tháo tạp dề xuống, đưa cho Lâm Tại Đường, rồi quay người đi.
“Tại sao mẹ lại đầu tư gốm sứ?” Lâm Tại Đường nói: “Chẳng lẽ là cái loại chín đồng chín bốn cái chén đó hả?”
“Chín đồng chín bốn cái chén thì sao? Con không dùng hả?” Nguyễn Xuân Quế nói: “Con chia cổ tức để mẹ giữ giùm đi. Con đừng có đem hết tiền bỏ vào tay Ngô Thường, nó với con không phải một lòng một dạ đâu.”
Trước khi bọn họ tới, sắc mặt của Nguyễn Hương Ngọc còn khá tốt, đang lo liệu bữa cơm tất niên.
Diệp Mạn Văn vẫn đứng bên cạnh quan sát Nguyễn Hương Ngọc, bà cảm thấy con gái hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không ra được.
Bà cụ nhịn không nổi, hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Trước đây ở nhà con đâu có trang điểm.”
“Hôm nay là Tết mà, mẹ.” Nguyễn Hương Ngọc xoay người ôm lấy cổ Diệp Mạn Văn.
“Con bị bệnh rồi.” Diệp Mạn Văn nói: “Mẹ ngửi thấy trên người con có mùi bệnh.”
Động tác của Nguyễn Hương Ngọc khựng lại, vốn còn đang cười, nghe xong câu này bỗng nhiên òa khóc.
Trong lòng bà cũng tủi thân, mà chẳng biết phải thổ lộ với ai.
Bà nghẹn ngào nói: “Mẹ, con sợ lắm.”
Diệp Mạn Văn nghĩ: Thì ra con gái của mình thật sự bệnh rồi, hơn nữa bệnh còn chẳng nhẹ. Cả một đời mình tiễn đưa bao nhiêu người, sao cuối cùng lại đến con gái đi trước mình vậy chứ?
Bà ôm lấy đứa con đang khóc, khẽ an ủi: “Đừng sợ, có mẹ đây. Đừng sợ.”
Bàn tay bà khẽ run, vỗ nhẹ lên lưng Nguyễn Hương Ngọc.
Thường Thường chắc buồn lắm. Diệp Mạn Văn lại nghĩ. Nhà mình phong thủy có phải không tốt không? Cả đời này mình chẳng làm ác, sao cuối cùng ai cũng bỏ mình mà đi hết vậy?
“Con nghỉ đi, để mẹ nấu ăn.” Diệp Mạn Văn bảo Nguyễn Hương Ngọc ra ngồi một bên, nhưng Nguyễn Hương Ngọc không chịu.
Bà nói: “Mẹ, lần điều trị này hiệu quả rất tốt. Không phải ai bị ung thư cũng sẽ chết liền đâu, con còn sống thêm năm bảy, tám năm nữa cũng không sao.”
“Con tốt nhất sống thêm hai mươi năm nữa.” Diệp Mạn Văn nói: “Con phải tiễn mẹ trước rồi hẵng chết.”
Nguyễn Hương Ngọc vừa lau nước mắt vừa cười.
Lúc Ngô Thường vào cửa, sân nhỏ ở Thiên Khê đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh. Cô vốn còn dè dặt, nhưng Diệp Mạn Văn lại nói: “Đừng giả bộ nữa, ngoại biết hết rồi. Người ai mà chẳng bệnh. Không sao đâu.”
Ngô Thường hai tay đan vào nhau, vốn định cười một cái, lại bật khóc thành tiếng cười.
Cô nói: “Xin lỗi ngoại, con không chăm sóc được con gái của ngoại.”
Diệp Mạn Văn xoa xoa đầu cô, nói: “Xin lỗi con, là gien ngoại không tốt.”
Nguyễn Hương Ngọc chống cằm ngồi đó nhìn họ. Bà thật sự thấy may mắn vì người nhà không vì chuyện bà bệnh mà khóc lóc ỉ ôi.
Lâm Tại Đường đứng một bên, nhìn ba thế hệ bọn họ.
Thật lạ, rõ ràng trong mắt người ngoài đây là chuyện động trời, sao tới chỗ họ lại thành ra nhẹ tênh như vậy?
Sau này anh mới hiểu: họ đều không muốn để người khác đau khổ, cho nên nỗi đau của họ đều giấu hết vào trong.
Lâm Tại Đường thích cái Tết ở Thiên Khê.
Nơi này yên tĩnh, trật tự.
Trước kia anh không thích mấy ngày lễ Tết, nhưng từ sau khi quen Ngô Thường, anh dần dần yêu những ngày đó.
Những ngày vốn bình thường lại được trao cho ý nghĩa.
Anh rất biết ơn Ngô Thường.
Mùng Hai Tết năm đó, Ngô Thường nhận được vài tấm hình của Lâm Tại Đường mà người ta gửi cho cô.
Cô chỉ nhìn một cái rồi xóa đi hết, chưa bao giờ hỏi Lâm Tại Đường lấy một câu.
Mùng Bảy Tết, Ngô Thường và Lâm Tại Đường về nhà họ Lâm.
Ngô Thường ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay lại thì nghe thấy ông hai Lâm đang nói với Lâm Tại Đường: “Con nít thì phải có, bao cao su chích bể, thần không hay quỷ không biết. Sao cái gì cũng phải nghe nó hết vậy? Con coi nó bây giờ coi, giống cái thể thống gì!”
Ngô Thường muốn nghe thử ý của Lâm Tại Đường, buổi tối cô hỏi anh nghĩ thế nào về chuyện có con.
Lâm Tại Đường cố ý chọc cô: “Có thì để, vậy thôi!”
Ngô Thường không nói thêm gì với Lâm Tại Đường.
Cô không muốn sa chân vào ổ sói, cũng chẳng mong nếu gặp vấn đề sinh nở Lâm Tại Đường sẽ đồng cảm với cô.
Ngô Thường đi đặt vòng tránh thai, nhưng cô không nói cho Lâm Tại Đường biết.
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo trước tôi quyết định đột ngột đi xuyên 331 để điều chỉnh lại tâm trạng, dạo gần đây vẫn luôn trên đường, nên số chương ra không nhiều.
Trước ngày 2/9 việc cập nhật sẽ không ổn định lắm, tôi cũng sẽ không treo bảng xin nghỉ.
Ngày 2/9 đến Bắc Kinh rồi tôi sẽ một hơi đăng hết.
Trước ngày 15/9 sẽ hoàn thành chính văn.
Cảm ơn mọi người đã thông cảm.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc