Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 95
Chương 95: Sơn hải
*
Lâm Hiển Tổ mở mắt, cảm giác nơi dạ dày đau âm ỉ từng cơn. Ông gắng gượng ngồi dậy uống viên thuốc giảm đau rồi lại nằm xuống giường. Qua một lúc lâu, ông mới cố nhịn mà gượng dậy rửa mặt chải tóc, chậm rãi đi về phía nhà của Diệp Mạn Văn.
A An đã dậy rồi, đang ngồi thêu, trong nồi thoang thoảng mùi khét. Lâm Hiển Tổ hỏi bà: “Đang nấu mì phải không?”
Diệp Mạn Văn ngơ ngác nhìn ông một hồi, kế đó như chợt bừng tỉnh: “Ờ, phải rồi, nấu mì đó!”
Lâm Hiển Tổ khẽ cười, ông lắc đầu, bước tới tắt lửa. A An trí nhớ không còn tốt, đã chẳng thể để bà một mình nữa rồi. Ông lén đem nồi mì cháy đen đổ bỏ đi, bốc một nắm gạo nhỏ, tính nấu cháo.
Đó là món cháo gạo nấu với hải sâm A An từng dạy ông, đột nhiên ông lại thèm một chút. Diệp Mạn Văn cúi đầu tiếp tục thêu, bà vẫn nhớ đây là món quà muốn thêu cho Thường Thường, để treo trước cửa “Thiên Khê chào đón bạn”.
Trong lúc ăn cháo, bà hỏi Lâm Hiển Tổ: “Hôm nay còn đau hông?”
Lâm Hiển Tổ vội suỵt một tiếng, giơ tay chỉ lên lầu, ý bảo đừng để Ngô Thường nghe thấy. Diệp Văn liền hiểu, còn giả vờ đưa tay đánh vào miệng mình.
Lâm Hiển Tổ hạ giọng nói: “A An à, tôi đang tính đi gắn cái bơm giảm đau.”
“Bơm giảm đau là cái chi vậy?”
“Là gắn một cái máy trong người tôi, mỗi lần tôi thấy đau, nó sẽ tự động nhả ra cho tôi một ít thuốc giảm đau. Có cái bơm này, tôi sẽ dễ chịu hơn nhiều. Tôi còn có thể ráng đi dạo với em thêm một chút.”
“Cậu phải đi trị bệnh chứ.” Diệp Mạn Văn nói: “Không thể vậy được đâu. Bệnh thì phải trị chứ.”
Lâm Hiển Tổ lắc đầu: “Không có ích gì đâu, A An à, tôi sống tới chừng này tuổi rồi, cái gì cũng buông xuống được hết. Tôi không muốn hóa trị, tôi ghét buồn nôn, ói mửa, tôi cũng ghét người không ra người nữa.”
Nghe vậy, Diệp Mạn Văn chợt nhớ tới chuyện xưa, lẩm bẩm: “Tôi biết chứ. Tôi biết mà. Hồi sau này Hương Ngọc của tôi cũng rất đau khổ. Hồi sau này Hương Ngọc của tôi…”
Lâm Hiển Tổ vội đút ngay cho bà một muỗng cháo, rồi hỏi gấp: “Có ngon không?”
Diệp Văn nói ngon đó, nhưng sao hơi mặn vậy. Nỗi buồn của bà liền bị cắt ngang, bà cũng quên mất rồi. Giống bà như vậy cũng là hạnh phúc, nỗi buồn đến rồi đi rất mau, năm tháng từ từ rút dần trí nhớ của bà. Như vậy cũng đáng để người khác ngưỡng mộ.
Ngày hôm trước, Ngô Thường vì ngẩng nhìn tấm biển gỗ treo trên cửa phòng bao mà vô ý trật lưng, lúc này vịn eo bước xuống, vừa thấy Lâm Hiển Tổ liền nói: “Ông nội, hôm nay ông sao rồi?”
“Rất khỏe.” Lâm Hiển Tổ gắng gượng tinh thần nói: “Rất khỏe.”
“Để con…” Ngô Thường nói để con đưa ông đi bệnh viện thêm một chuyến, nhưng bị Lâm Hiển Tổ khoát tay ngăn lại. Ông nói: “Ông không đi bệnh viện đâu, giờ mà tới bệnh viện chỉ thêm rối! Hơn nữa mấy ngày tới ông còn phải đi công tác, con đừng để ý đến ông.”
“Vậy ông có nói với bà ngoại chưa?” Ngô Thường nói: “Ông không có ở nhà thì bà ngoại sẽ cằn nhằn đó.”
“Không cần nói, ông dẫn bà ngoại con đi chung.”
Ngô Thường đang đứng đó, bưng chén cháo đưa lên miệng, nghe câu này suýt chút phun ra ngoài.
“Ngoại phải đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Nhất định ngoại phải đi.”
“Nhưng mà…” Ngô Thường muốn nói hai người bây giờ đều như vậy, nhất định phải có người trẻ đi cùng mới được.
“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ trợ lý của ông ăn lương suông hả?” Lâm Hiển Tổ hỏi lại Ngô Thường. Lúc này Ngô Thường mới sực nhớ ra ông đúng là có trợ lý. Người trợ lý đó cũng ở cùng với Lâm Hiển Tổ tại làng Thiên Khê, bình thường không biết bận cái gì, gần như chẳng thấy mặt. Thỉnh thoảng Tống Cảnh bận quá, mới kéo anh ta ra làm giúp.
“Dạ.”
Ngô Thường chỉ còn biết khẽ đáp một tiếng, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng. Cô đem chuyện này kể với Tống Cảnh, Tống Cảnh lại thấy rất thản nhiên, cô ấy nói: “Cậu khỏi lo. Bà ngoại gần như chưa từng ra ngoài chơi, giờ ông nội muốn dẫn ngoại đi thì cứ để ngoại đi. Nếu là đi với người khác thì cậu không yên tâm còn có lý, nhưng đó là Lâm Hiển Tổ mà! Là danh sĩ Lâm Hiển Tổ đó! Ông ra ngoài thì làm sao mà có chuyện gì được chứ?”
“Chỉ là người nhà họ Lâm lại sắp ăn nói tầm bậy nữa thôi.” Tống Cảnh nói: “Nguyễn Xuân Quế chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhảy ra.”
“Họ nói gì không quan trọng, coi như chó sủa gió bay là được. Còn Nguyễn Xuân Quế nói gì càng khỏi cần để bụng, bà ta giờ cũng không được bình thường nữa.” Ngô Thường nói: “Chỉ cần bà ngoại với ông nội vui, mấy chuyện khác mình chẳng buồn quan tâm.”
Cô lái xe tới Hải Châu lấy thuốc cho Diệp Mạn Văn, tiện đường ghé qua phố cổ.
Lần trước cô đến phố cổ là ngay trước Tết, khi đó cô mang quà Tết và bao lì xì tới phát cho nhân viên quán mì. Hôm ấy phố cổ vẫn còn náo nhiệt rộn ràng, lồng đèn đỏ treo từ đầu phố tới cuối phố, ai nấy trên mặt đều là niềm vui, háo hức chờ đón năm mới.
Còn bây giờ cô chưa từng thấy phố cổ nào tiêu điều đến vậy, ngay cả mèo hoang chó hoang cũng chẳng thấy bóng dáng.
Trong quán mì chỉ còn vài thực khách ngồi ăn, nhưng máy in đơn đặt hàng ngoài tiệm thì cứ liên tục nhả hóa đơn. Ai nấy đều bận rộn đóng gói. Vừa thấy Ngô Thường, mọi người đều rất vui mừng, nói:
“Chị chủ, chị coi nè, cách đóng gói chị nghiên cứu thật hay. Mì ăn không bị mềm nhão, cũng không dính lại với nhau. Nước lèo cũng còn nóng nữa. Chị giỏi quá trời giỏi!”
Ngô Thường cởi áo đi rửa tay, rồi theo mọi người bận rộn một lát. Lúc này có người nói: “Ủa? Tổng giám đốc Lâm lại đặt cơm nữa.”
“Tổng giám đốc Lâm nào vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Chính là chồng cũ của chị đó. Anh ấy mỗi trưa đều gọi một tô mì, liên tục cả tuần nay rồi.”
Ngô Thường cầm đơn đặt hàng lên nhìn, quả nhiên là Lâm Tại Đường. Cuối cùng thì anh cũng trở về Hải Châu rồi. Trước đây cô biết anh vẫn luôn mắc kẹt ở Quảng Châu, chưa về được.
Cô biết Lâm Tại Đường vốn quen sống lập dị, lúc ẩn lúc hiện. Sau ly hôn lại càng chẳng cần phải báo cho ai hành trình của mình, ngay cả Nguyễn Xuân Quế cũng ít khi biết anh ở đâu. Anh trở thành một người giống như một bí ẩn.
Còn anh ăn gì, ngủ ở đâu, vốn chẳng liên quan gì đến cô, những chuyện ấy Ngô Thường đều phân rõ ràng.
Cô ở lại quán mì thêm một lát, chắc chắn quy trình phục vụ không có vấn đề gì, mọi việc đều tiến hành đúng trật tự, rồi liền ghé bệnh viện Hải Châu.
Lưng cô vẫn còn đau, trong bệnh viện có khoa trị liệu Đông y, cô tiện thể lấy số, tính đi châm cứu.
Đến lúc gần tới lượt mình, cô thấy có một người đi vào hành lang. Người đó ôm lấy cổ, rõ ràng là bị sai tư thế khi ngủ. Thế giới này đúng là nhỏ bé, người đó chính là Lâm Tại Đường.
Trông anh có chút buồn cười, nhưng gặp Ngô Thường thì lại không hề tỏ vẻ kinh ngạc, anh ngồi xuống cách cô một ghế, hỏi: “Lưng em chưa khỏi sao?”
“Sao anh biết tôi trật lưng? Mới xảy ra hôm qua thôi mà.” Ngô Thường nói.
“Chu Ngọc Đình nói đó.” Lâm Tại Đường đáp: “Chu Ngọc Đình nói em vì muốn trốn việc nên cố tình làm trật lưng.”
“Xạo quá.” Ngô Thường nói: “Còn anh thì bị gì?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Lâm Tại Đường nói: “Cổ tôi đau.”
Chào hỏi xong thì cả hai đều im lặng. Ngô Thường cứ dán mắt nhìn bảng gọi số, trong lòng thắc mắc không biết người trước đang khám bệnh gì mà lâu dữ vậy. Cô giữ vẻ thờ ơ, gạt Lâm Tại Đường ra khỏi đầu.
“Sau này em có tháo chưa?” Lâm Tại Đường đột nhiên hỏi cô.
“Tháo cái gì?” Ngô Thường hỏi lại.
“Vòng tránh thai. Em tháo chưa?”
Lâm Tại Đường khó nhọc xoay cổ nhìn về phía Ngô Thường.
Anh thật sự rất hiếu kỳ muốn xem biểu cảm của cô thế nào. Theo sự hiểu biết của anh về Ngô Thường, đoán rằng cô chắc sẽ chẳng có phản ứng gì.
Cô muốn biết tại sao Lâm Tại Đường lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó.
Thật ra về cuộc hôn nhân đã chấm dứt của bọn họ, đến cuối cùng cũng chẳng còn chút bí mật nào nữa. Họ gần như đã l*t tr*n nhau đến tận cùng.
“Tháo rồi.” Ngô Thường nói: “Ly hôn xong thì tôi tháo.”
Lâm Tại Đường lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, không nói một lời.
Tháo vòng, đối với cô có phải đồng nghĩa với việc gỡ bỏ một gông cùm không? Từ đó về sau, cô chẳng cần mang cái mặt nạ giả vờ tử tế để gắng gượng xoay vần với anh nữa.
Tháo rồi, cũng tốt.
Lâm Tại Đường cũng nhìn về phía trước, nghĩ thầm việc khám bệnh này sao mà chậm quá. Chẳng lẽ giờ người suy nhược nhiều đến vậy sao?
Bác sĩ gọi tên Ngô Thường, cô vịn lấy lưng đứng dậy, nói với Lâm Tại Đường: “Hẹn gặp lại. À, ông nội muốn dẫn bà ngoại đi công tác chung, tôi nghe ý của họ hình như là muốn đi nhiều nơi lắm. Tôi thấy cần phải nói cho anh biết chuyện này.”
“Ừ, cảm ơn em.” Lâm Tại Đường chỉ vào bên trong: “Tới lượt em rồi, đi đi, chúc em mau khỏe.”
“Cảm ơn. Cũng chúc anh sớm khỏe lại.”
Lưng Ngô Thường may mắn không bị gãy xương, chỉ là cơ bắp bị kéo căng. Bác sĩ kê cho cô thuốc dán về nhà dán.
Trên đường lái xe trở về Thiên Khê, cô vẫn còn nghĩ: thế giới này thật sự quá nhỏ, sao lại tình cờ đụng phải Lâm Tại Đường chứ? Dáng vẻ anh nghiêng đầu ôm cổ trông buồn cười quá đỗi. Ngô Thường không nhịn được mà cười thầm chế giễu Lâm Tại Đường, hoàn toàn quên mất bộ dạng mình lúc ấy cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Về tới nhà, cô thấy Diệp Mạn Văn đang sắp xếp hành lý.
Bà ngoại vậy mà còn khe khẽ ngân nga.
Cả đời bà dường như chưa từng có lần nào rời đi mà không mang theo áp lực gì, lần này bà coi đó như một chuyến du xuân.
Thấy Ngô Thường trở về, bà liền vui mừng kéo tay cô: “Thường Thường, bà ngoại sắp đi chơi rồi.”
“Đi đâu chơi vậy ngoại?” Ngô Thường hỏi.
“Đi tới đâu tính tới đó.” Diệp Mạn Văn nói.
“Vậy ngoại tính đi bao lâu?” Ngô Thường lại hỏi.
“Muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu.” Diệp Văn trả lời như thế.
Ngô Thường không nỡ để Diệp Mạn Văn đi. Cô chẳng thể nào vui vẻ tiễn bà như năm xưa bà từng tiễn cô lên đường đi học. Lòng Ngô Thường chỉ tràn đầy lo lắng cho bà ngoại.
Buổi tối, cô trèo lên giường của Diệp Mạn Văn, nói: “Bà ngoại ơi, ngoại có thể đi ít ngày thôi được không? Ngoại đi bảy ngày thôi có được không hả ngoại?”
Bàn tay của Diệp Văn không ngừng v**t v* mái tóc cô.
Hôm nay hiếm hoi bà không hồ đồ, kiên nhẫn dỗ dành Ngô Thường: “Bà ngoại và mẹ con đang thêu cho con bức đó, sắp thêu xong rồi. Ngoại để đó, đợi ngoại đi chơi về rồi thêu tiếp.”
“Con đừng lo cho bà ngoại, ngoại có cậu út chăm sóc, đi đâu cũng không chịu khổ đâu.”
“Còn nữa, con phải nhớ ăn cơm đàng hoàng. Nếu ngoại quên gửi tin cho con thì cũng đừng lo, nhất định là vì ngoại chơi vui quá đó.”
Những lời Diệp Mạn Văn nói, Ngô Thường đều không thích nghe. Cô cảm thấy rất khó chịu, như thể đang chia tay vậy. Cô ôm lấy cổ bà ngoại nũng nịu: “Ngoại ơi, sao cũng được, ngoại nhớ về sớm với con nha.”
Diệp Mạn Văn không trả lời cô, bởi vì bà đã ngủ mất rồi.
Ngô Thường lắng nghe hơi thở đều đặn của bà, trong lòng an tâm hơn một chút, rồi cũng dần dần ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau mở mắt ra, trong nhà yên ắng, ngay cả Lão Vàng cũng chẳng biết chạy đi đâu. Ngô Thường gọi mấy tiếng “bà ngoại” cũng không nghe thấy trả lời. Cô vội vàng vịn lưng chạy xuống lầu, trên bàn nhìn thấy mảnh giấy bà để lại cho cô, nét chữ xiêu vẹo nhưng miễn cưỡng còn nhận ra được: “Bà ngoại đi chơi đây nha!”
Ngô Thường vừa buồn cười vừa khó chịu, trong lòng trống rỗng. Cô mở tủ lạnh, thấy bà để lại ít hoành thánh nhỏ, cô bĩu môi nói: “Ngoại cũng chu đáo quá ha.”
Ngày hôm đó tâm trạng cô chẳng tốt lành gì, cứ liên tục gọi điện cho Diệp Mạn Văn. Gọi đến mức cuối cùng bà phát cáu, nói: “Con mà còn gọi nữa thì ngoại từ mặt con luôn đó!”
Ngô Thường lúc này mới chịu dừng.
Trong lòng trống trải, đầu óc lại hoạt động bất thường, cô bỗng nảy ra ý nghĩ muốn làm thử một đợt khai trương mềm. Cô chẳng thể chờ đợi thêm, hôm sau liền đốt pháo trước cửa “Thiên Khê chào đón bạn”, sau đó lập tức đăng ký tiệc mời khách trên mạng.
Không ngờ người đăng ký đầu tiên lại là Liêu Ân Hoành.
Ngày hôm sau, anh ta thật sự xuất hiện ở Thiên Khê.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc