Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 96
Sinh hai lòng, tình chia cắt
Chương 96: Diễn xuất
*
Dây thừng trói chặt tôi
Biển cả vây hãm tôi
Tôi không thở nổi
— Tháng 1 năm 2015, Bơi ra khơi, Ngô Thường
–
Ngày đầu tiên Nguyễn Hương Ngọc làm xong xạ trị, Ngô Thường đặt một cái bánh kem nhỏ. Cô xách chiếc hộp bánh tinh xảo, băng qua đám đông chen chúc ở bờ Hoàng Phố, trông thấy chiếc phà đang rẽ nước từ giữa dòng đi qua.
Lâm Tại Đường nhắn tin hỏi tình hình của cô thế nào, nhưng Ngô Thường không trả lời. Nói chính xác thì là cô cứ nghĩ mình đã trả lời, nhưng thật ra chưa. Gần đây cô thường hay như thế, hồn vía lơ lửng. Tống Cảnh bảo, đó là sự thờ ơ từ trong lòng cô dành cho Lâm Tại Đường. Ngô Thường lại nói không rõ, chỉ cảm thấy nói chuyện với Lâm Tại Đường mệt mỏi lắm.
Cô nhìn chằm chằm chiếc phà mà ngẩn người, tưởng tượng những người trên phà đang giơ máy ảnh chụp cảnh đèn sáng rực ở bờ bên này. Trong ánh đèn ấy, có lẽ cũng có một chiếc của Đèn Trang Trí Tinh Quang sản xuất.
Ngô Thường tìm một bậc thang ngồi xuống, mở chiếc bánh kem ra. Cô muốn ăn chút gì thật ngọt, ngọt đến mức lấp đầy cả lồng ngực, không chừa một kẽ hở. Đút một miếng vào miệng, tâm trạng dường như cũng khá hơn đôi chút.
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế gửi đến cho cô một tấm ảnh, là ảnh cô đi bộ cùng một người đàn ông. Người đàn ông kia dường như còn khoác tay lên vai Ngô Thường. Đó là một người bạn của chị họ cô, hôm ấy Ngô Thường với anh ta đang bàn chuyện về quỹ đầu tư. Tay anh ta căn bản chẳng chạm đến cô, chỉ là một tấm hình bị lệch góc nhìn mà thôi. Ngô Thường thấy Nguyễn Xuân Quế đúng là quá rảnh rỗi rồi.
“Cô đang làm cái quái gì vậy? Có biết mình đang làm gì không hả?” Nguyễn Xuân Quế gần như muốn chửi thẳng mặt cô: “Cô đang cắm sừng ai vậy? Đúng là chẳng lúc nào yên thân hết.”
Ngô Thường không trả lời.
Từ sau khi cô rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, người nhà họ Lâm lại càng tệ bạc với cô. Họ nhận ra rằng trong lòng Lâm Tại Đường, Ngô Thường cũng chỉ có thế thôi, nên lại càng chẳng xem cô ra gì. Ở những buổi tụ tập gia đình mà cô tham dự, bọn họ luôn mỉa mai: “Hậu duệ ngự trù, hôm nay làm món gì ngon cho chúng tôi nếm thử đây?”
Ngô Thường chẳng buồn để tâm. So với việc đôi co với họ, cô thà đi vào bếp còn hơn.
Nguyễn Xuân Quế chẳng biết nghe tin ở đâu, nói Ngô Thường ăn ở không đoan chính, khiến cô vô cùng tức giận.
Nguyễn Xuân Quế đợi hoài không thấy Ngô Thường trả lời, liền định gọi điện cho Nguyễn Hương Ngọc. Nhưng Ngô Thường chẳng sợ, bởi cô đã dùng điện thoại của mẹ để chặn số Nguyễn Xuân Quế rồi.
Nguyễn Xuân Quế tức đến phát điên, lại nhắn cho Ngô Thường: “Cô phải biết chừng mực đó! Đừng có gây ra chuyện xấu hổ gì làm khó cho Tại Đường! An phận làm phu nhân Hải Châu của cô không được sao?”
Ngô Thường vừa ăn bánh kem, vừa cầm điện thoại lên thong thả đáp lại: “Phu nhân Hải Châu bên ngoài ai cũng có trai bao hết, con cũng phải có chứ.”
Bây giờ đối với Nguyễn Xuân Quế, cô chính là như vậy — vui thì nói với bà ta vài câu tử tế, không vui thì cứ chống lại. Cô rất thích nhìn cảnh Nguyễn Xuân Quế tức điên, cảm giác đó khiến cô thấy mới mẻ.
Cô biết Nguyễn Xuân Quế đang cho người bám theo mình, thậm chí còn theo tận ra Thượng Hải.
Nếu đoán không sai, thì chuyện cô đang ngồi ở bờ Hoàng Phố ăn bánh kem, Nguyễn Xuân Quế cũng đã biết rồi.
Ngô Thường thừa hiểu tại sao Nguyễn Xuân Quế lại làm vậy. Bà ta cho rằng Ngô Thường sẽ dùng cách ngoại tình để trả thù Lâm Tại Đường, vì anh không chịu đứng ra khi cô cần đến anh nhất. Nguyễn Xuân Quế lúc nào cũng nghĩ người ta dơ bẩn như vậy.
Nhưng Ngô Thường chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngoại tình. Không phải vì cô còn yêu Lâm Tại Đường bao nhiêu, mà đơn giản là thấy chuyện đó quá tốn tâm sức, trong khi chẳng thể mang lại kh*** c*m gì.
Cô mới bắt đầu làm “phu nhân Hải Châu”, lại còn phải chăm sóc mẹ đang bệnh, rồi bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của quán mì. Nhiều chuyện khiến cô không sao xoay sở kịp, gần như toàn bộ thời gian còn lại cô đều dành cho việc đọc sách.
Cô đọc đủ loại sách về tài chính, đầu tư, hay sách dạy tư duy người giàu. Nói là đọc, nhưng đọc xong lại quên sạch. Cô chẳng qua chỉ muốn chữ nghĩa lướt qua trước mắt, để lấp đầy những khoảng thời gian đau đớn và trống rỗng của mình.
Gần đây Lâm Tại Đường vẫn luôn đi công tác. Anh muốn bù lại những thành tích bị chậm trễ vì các cuộc cạnh tranh thương mại ác ý trước kia, để có thể phát khoản tiền thưởng lớn cho nhân viên trước giao thừa. Cho nên Ngô Thường và anh ít khi gặp nhau, dẫu đôi khi cả hai đều ở nhà thì cô cũng mệt mỏi, chẳng buồn nói gì nhiều.
Cơ thể cô cũng đang kháng cự lại Lâm Tại Đường.
Ban đầu cô định sẽ diễn kịch với anh, nhưng có một đêm, cô nhận ra chuyện đó thật khó. Cô thừa nhận Lâm Tại Đường về đêm rất kiên nhẫn, thế nhưng hôm ấy, dù anh đã cố gắng rất lâu, cô vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Cô thấy mình sắp khô cạn rồi.
“Anh làm thẳng luôn đi.” Ngô Thường nói, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái lọ thủy tinh đưa cho anh, rồi nằm xuống: “Dùng cái này đi.”
Giọng cô rất bình thản, mắt khẽ nhắm, chờ đợi Lâm Tại Đường hành động.
Lâm Tại Đường nhìn cái lọ thủy tinh đó. Anh biết, dùng cái đó thì sẽ dễ dàng thôi. Anh có thể giải quyết nhu cầu của mình, còn cô thì cũng không cần miễn cưỡng đón nhận anh. Nhưng rồi anh ném thẳng nó vào thùng rác.
“Không cần đâu.” Lâm Tại Đường nói: “Không cần phải làm khó chính mình.”
Sau khi nói xong, anh xuống giường đi tắm.
Lâm Tại Đường biết vấn đề nằm ở đâu, anh không phải chẳng hiểu gì. Anh cũng chẳng mong sau tất cả những chuyện đã xảy ra, Ngô Thường sẽ không trách anh.
Sau khi tắm xong đi ra, Ngô Thường hỏi anh: “Anh giải quyết xong rồi hả?”
“Ý em là gì?”
Ngô Thường làm một cái động tác: “Anh tự mình giải quyết hả?”
“Không.” Lâm Tại Đường nói.
Từ đêm đó trở đi, Lâm Tại Đường không còn nhắc tới chuyện này nữa. Anh thừa nhận, khoảnh khắc Ngô Thường lấy cái chai đó ra, anh lập tức mất hết hứng thú.
Sau này Ngô Thường đưa Nguyễn Hương Ngọc lên Thượng Hải trị bệnh. Lâm Tại Đường lo cho họ, mỗi ngày đều nhắn vài tin cho Ngô Thường. Nhưng câu trả lời của cô lúc nào cũng rất ngắn, hoặc có khi chẳng thèm trả lời.
Đến tối, Lâm Tại Đường sẽ gọi điện cho cô. Họ nói chuyện vài câu đơn giản, Ngô Thường liền nói: “Em đi đọc sách đây.”
Rồi cô trực tiếp cúp máy.
Ngô Thường rất khó cảm nhận được niềm vui.
Có một đêm cô nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy mẹ qua đời. Trong mơ, cô khóc đến nghẹt thở. Mở mắt ra thì thấy căn phòng tối om, bàn tay cô đang nắm chặt lấy chăn. Dù vậy, trước mặt mẹ, cô vẫn giữ dáng vẻ tâm trạng vui vẻ. Giọng nói lúc nào cũng nâng cao, cũng giống như trước đây, hay nhắc tới Lâm Tại Đường.
Cô đã cố gắng lắm rồi.
Ngay lúc này, cô ngồi đó ăn bánh kem từng miếng lớn, trong lòng biết Nguyễn Xuân Quế chắc chắn đã đi tìm Lâm Tại Đường rồi. Bà ta sẽ nói với Lâm Tại Đường, bảo anh phải quản chặt cô, đừng để cô gây ra mấy chuyện mất mặt gì.
Ngô Thường đoán không sai. Nguyễn Xuân Quế quả thật đang nói với Lâm Tại Đường như thế.
Lâm Tại Đường giận dữ, hỏi: “Tấm hình đó ở đâu ra? Sao mẹ lại cho người bám theo Ngô Thường? Mẹ có biết làm vậy là phạm pháp không?”
Nguyễn Xuân Quế không trả lời, chỉ một mực nói: “Con phải cẩn thận, mẹ làm vậy là vì con thôi.”
Lâm Tại Đường ghét cay ghét đắng cái kiểu nói đó của Nguyễn Xuân Quế.
Bà với Lâm Chử Súc tình cảm không hòa hợp nhưng cũng chẳng chịu ly hôn, lý do là vì anh. Bà xen vào quá nhiều chuyện giữa anh và Ngô Thường, cũng lấy cớ là vì anh. Mọi thứ bà làm đều là vì anh, nhưng lại quên mất rằng anh đã là một người trưởng thành, hoàn toàn có thể làm chủ cuộc đời mình rồi.
Vài ngày sau, Ngô Thường đưa Nguyễn Hương Ngọc trở về Hải Châu. Tinh thần của bà nhìn qua có vẻ rất tốt, bác sĩ nói lần trị liệu này kết quả rất thành công, dặn ba tháng sau quay lại tái khám. Ngô Thường nghe vậy cũng mừng lắm.
Cô và Lâm Tại Đường đã lâu không gặp, gặp mặt rồi cũng chẳng biết nên nói gì. Trước mặt mẹ, Ngô Thường tỏ ra rất thân mật với Lâm Tại Đường, có khi còn cố tình nắm tay anh, hỏi anh có muốn ăn món gì cô nấu không.
Lâm Tại Đường phối hợp rất ăn ý, kể ra mấy món, sau đó Ngô Thường liền quay đầu đi vào bếp. Ngay khoảnh khắc bước vào bếp, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bữa cơm đó cô làm rất chậm, cứ lề mề trong bếp gần một tiếng mới bưng ra.
Lâm Tại Đường luôn nhìn Ngô Thường.
Anh rất nhớ cô.
Nguyễn Hương Ngọc bắt gặp ánh mắt đó, cố ý trêu chọc: “Ối dào ôi, vợ chồng son kìa, dính lấy nhau chẳng rời, cũng không thèm kiêng dè mẹ nữa.”
Ngô Thường nghe xong ngẩng đầu nhìn Lâm Tại Đường, thấy anh ngượng ngùng cúi thấp đầu. Cô liền đưa chân khẽ đá anh một cái dưới gầm bàn.
Lâm Tại Đường ngẩng đầu nhìn cô, Ngô Thường cười nói: “Mẹ Hương Ngọc nói anh dính em nè, sao em chẳng thấy vậy ta?”
Lâm Tại Đường biết Ngô Thường cố ý chạm vào sợi dây trong lòng anh.
Anh cảm thấy Ngô Thường đôi khi rất “hư”, cô hiểu rõ sự bất lực của anh nhưng lại không hoàn toàn đón nhận. Vì thế cô vừa giữ khoảng cách rất xa, nhưng đôi khi lại chủ động kéo anh lại gần. Lâm Tại Đường đoán được phần nào tâm tư của cô: cô sợ anh đi quá xa, vì hiện tại cô chưa có điểm tựa, sẽ trở tay không kịp; nhưng cô cũng sợ anh quá gần, vì tình cảm của cô dành cho anh chưa đủ để cho phép anh tới sát đến vậy.
“Ăn xong hai đứa về nhà đi.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Thường Thường dạo này mệt quá, ngủ còn ngáy làm mẹ mất ngủ. Để mẹ yên tĩnh một bữa.”
“Mẹ, con chưa bao giờ ngáy hết á.” Ngô Thường nói.
“Có khi có đó.” Lâm Tại Đường lấy điện thoại ra làm chứng: “Anh có ghi âm lại nè.”
“Anh thật là hèn hạ.”
Hai chữ “hèn hạ” Ngô Thường nói rất nhẹ, giọng nghe như làm nũng, nhưng Lâm Tại Đường biết, đó không phải đang làm nũng.
Sau khi ăn xong, Nguyễn Hương Ngọc đẩy họ ra ngoài: “Mau mau về nhà đi, đừng ở đây ồn ào nữa, mẹ nhức đầu.”
Nói xong rồi, bà liền đóng cửa lại.
Ngô Thường đứng ở cửa hơn mười giây, cuối cùng vẫn quyết định theo Lâm Tại Đường về. Cô không muốn để Nguyễn Hương Ngọc nhìn ra điều gì khác lạ, nếu không mẹ lại lo lắng cho con gái.
Đôi chân cô như bị đổ chì, càng đến gần khu biệt thự, bước chân càng nặng nề. Trong lòng cô một chút cũng không muốn trở về ngôi nhà đó.
Lâm Tại Đường dừng xe, thấy cô không động đậy, bèn ngồi cùng cô thêm một lúc. Cảm nhận được sự chống cự của Ngô Thường, anh nói khẽ: “Chúng ta ngủ riêng đi, em đừng áp lực.”
“Ừm.”
“Ngô Thường.”
“Hửm?”
“Xuống xe nào.”
Lâm Tại Đường mở cửa xe cho cô, thấy cô vẫn ngồi im, anh đột nhiên cúi xuống bế cô lên. Ngô Thường giãy giụa trong vòng tay anh, muốn nhảy ra, muốn thoát khỏi cánh tay ấy, nhưng bất kể cô dùng bao nhiêu sức, anh cũng không buông. Anh ôm chặt cô trong lòng, chỉ đến khi vào đến nhà mới đặt cô xuống.
Ngô Thường ra sức đấm vào tay anh, vào ngực anh, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, chỉ ghì chặt đầu cô vào ngực mình.
“Xin lỗi, xin lỗi em…”
Anh cứ lặp đi lặp lại như vậy, cúi xuống hôn lấy Ngô Thường.
Lâm Tại Đường cảm thấy con người mình như bị xé đôi. Một bên là ánh đèn rực rỡ của những buổi tiệc xa hoa luôn ám ảnh anh, một bên lại là Ngô Thường. Hai lực kéo ngược chiều ấy không ngừng dằn vặt anh, khiến anh hoài nghi bản thân đã mắc bệnh.
Ngô Thường không chịu để anh hôn, cô mím chặt môi, quay mặt sang một bên. Nhưng Lâm Tại Đường cứ muốn hôn, môi anh kề sát môi cô, không ngừng hôn.
Điện thoại anh vang lên, Ngô Thường khẽ nhắc, nhưng anh vứt điện thoại sang một bên, đầu lưỡi thuận thế ép vào.
Ngô Thường mệt mỏi rồi, cô không nhúc nhích nữa, nửa mở mắt nhìn anh. Lâm Tại Đường cuối cùng dừng lại, ngước nhìn cô.
Ngô Thường biết, chỉ cần lúc này cô đáp lại, anh sẽ rất vui. Trong phạm vi bản thân có thể chịu đựng, cô kéo sợi dây trong lòng, cho anh tiến lại gần thêm chút nữa.
Ánh mắt cô dán chặt vào anh, hai tay từ từ rút thắt lưng anh ra.
Rồi cô hôn trả lại anh.
Bọn họ đã rất lâu rồi không gần gũi. Ngô Thường ép mình điều động hết thảy cảm xúc, cuối cùng cũng một lần nữa tiếp nhận Lâm Tại Đường.
Cô từng nghĩ đến chuyện ly hôn, có lúc suýt nữa không nhịn được muốn nói với Lâm Tại Đường: “Chúng ta ly hôn đi.”
Nhưng cô đã không nói.
Cô kìm không được mà cắn Lâm Tại Đường, nghe thấy anh phát ra tiếng rên đau đớn gần như dã thú, cô liền hưng phấn hẳn lên.
“Hay là mình có một đứa con đi.” Lâm Tại Đường bỗng dưng nói vậy.
“Tại sao?” Ngô Thường theo bản năng hỏi anh: “Anh muốn lấy con để trói buộc em hả?”
“Không phải.”
Lâm Tại Đường cũng chẳng biết nên nói sao, anh không hề muốn trói buộc Ngô Thường, cũng chỉ là trong phút chốc chợt lóe lên ý nghĩ ấy mà thôi.
“Em coi như anh chưa từng nói gì đi.” Anh nói.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc