Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 94
81@-
Tí Vàng, Lão Vàng
Bà ngoại A An
Ông nội cậu út
Thường Thường, Ngô Thường
— Tháng 2 năm 2020, “Hỏi Dòng Sông”, Ngô Thường
–
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Lão Vàng chẳng biết chạy đi đâu mất rồi. Ngô Thường khoác áo xuống lầu, thấy trong nhà chẳng có một ai. Dưới mái hiên, mưa rơi đầy chum, Ngô Thường cúi đầu nhìn xuống, mấy đồng xu cô thảy vào mấy hôm trước vẫn còn sáng loáng bên trong. Cô dùng mũi giày khẽ khều một cái, nước trong chum liền lay động, suýt nữa tràn ra ngoài.
Mu bàn tay cô ngứa ngáy, vừa gãi vừa đi vào bếp tìm chút canh nóng. Cái thời tiết ẩm lạnh chết tiệt này, người cô như sắp mốc meo luôn rồi.
Tiện tay mở điện thoại nghe tin tức, vừa nghe tới việc Đèn Trang Trí Thịnh Đường định nộp đơn xin phá sản bảo hộ, Ngô Thường hừ lạnh một tiếng. Vài hôm trước người nhà của Đường Thịnh có gọi điện cho cô, hỏi cô có thể nào tha thứ cho chuyện Đường Thịnh xúi giục Lưu Hải bỏ thuốc vào rượu của cô hay không. Ngô Thường nói, không thể, tại sao cô phải tha thứ chứ?
Nhà họ Đường vẫn còn đang bôn ba vì Đường Thịnh. Nói là bôn ba, thật ra đi đâu cũng bất tiện, chỉ là ở nhà mà hết lần này đến lần khác gọi điện thoại. Vắt hết tâm sức đi gặp ai đó một chuyến, cuối cùng cũng tay trắng trở về. Họ còn từng liên lạc với Ngô Thường, hỏi cô có thể làm cầu nối mời Lâm Tại Đường góp vốn vào Thịnh Đường, thu mua cũng được. Ý tứ nhà họ Đường là tình hình kinh tế hiện nay đều chuộng một nhà độc bá, có độc bá thì làm ăn mới dễ. Nếu Đèn Trang Trí Tinh Quang thu mua Thịnh Đường, vậy thì có thể nói là độc bá rồi. Ngô Thường nói, cây cầu này tôi không bắc nổi, tôi không phải kẻ môi giới. Nếu thật sự muốn tìm người làm cầu nối, chi bằng đi tìm Mạnh Nhược Tinh đi, dù sao mấy người với nhà họ Mạnh cũng quen thân lắm rồi.
Ngô Thường chỉ đôi ba câu đã chặn họ lại. Thịnh Đường cái mớ hổ lốn đó, ai dính vô thì người đó xui xẻo thôi.
Ngay lúc đó Tống Cảnh từ ngoài bước vào. Cũng giống như Ngô Thường, cô ấy mặc một chiếc áo phao cũ kỹ, chỗ tay áo còn đeo thêm hai ống tay để khỏi làm dơ áo. Vừa vào cửa đã than lưng đau, còn nói mình đói bụng lắm. Ngô Thường tùy tiện nấu tô mì nước cho cô ấy, hai người mỗi người một tô ngồi ăn.
Tống Cảnh bực bội lắm, mấy ông bà cụ cứ cảm liên tục, cô ấy gần như xoay trở không kịp. Chỉ có một chiếc xe, mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa trong thị trấn. Bệnh viện trong thị trấn, muốn truyền nước cũng phải tốn cả buổi. Mệt muốn chết luôn. Không biết tới chừng nào đường mới sửa xong đây?
“À đúng rồi, hồi nãy mình mới thấy ông nội.” Tống Cảnh nói: “Sao ông gầy dữ vậy trời. Kêu Lâm Tại Đường qua xem thử đi.”
Ngô Thường đã rất lâu rồi không liên lạc với Lâm Tại Đường, nhưng nghĩ đến việc Lâm Hiển Tổ ngày càng gầy gò, cô không thể không gọi cú điện thoại này.
Lâm Tại Đường hơi bất ngờ khi cô gọi tới, khách khí hỏi: “Có chuyện gì vậy, Ngô Thường?”
“Chừng nào anh rảnh thì qua coi ông nội một chút đi? Gần đây ông ăn uống không ngon, người gầy đi nhiều rồi.” Ngô Thường đem tình hình gần đây của Lâm Hiển Tổ nói cho Lâm Tại Đường nghe. Lâm Tại Đường chăm chú lắng nghe, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng hiện tại anh đang ở Quảng Châu, thật sự không về được, nên mới bàn với Ngô Thường:
“Tôi kêu mẹ tôi qua xem thử có được không?”
“Nếu bà qua được thì tốt. Bây giờ ra ngoài cũng khá khó khăn.” Ngô Thường nói.
“Tôi biết rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi kêu bà tìm cách.”
“Ừ.”
Ngô Thường định cúp máy thì nghe thấy Lâm Tại Đường gọi tên mình, cô liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì. Gần đây em thế nào?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chu Ngọc Đình không nói cho anh biết hả?” Ngô Thường nói: “Chu Ngọc Đình không phải chính là con mắt của anh sao? Tôi thấy ngày nào anh ta cũng rảnh rang đi báo cáo cho anh tình hình của Thiên Khê mà.”
“Nhưng cậu ấy không báo cáo chuyện liên quan tới em.”
“Sao vậy? Thiên Khê không tính luôn tôi trong đó à?” Ngô Thường hỏi ngược lại, rồi nói tiếp: “Tôi ổn lắm, khỏi lo. Chỉ cần anh đừng gây phiền phức cho tôi thì ngày tháng của tôi cũng không phiền phức gì hết.”
Lâm Tại Đường bị cái miệng bén nhọn của cô chọc cười, nói: “Được rồi, giữ gìn sức khỏe nha.”
“Nhưng mà tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lúc này Ngô Thường nhớ tới những lần ghé thăm trên mạng xã hội, bèn nói với Lâm Tại Đường: “Tôi biết dạo này anh hình như có đối tượng quen ổn định rồi. Nếu tiện thì làm ơn nói với người ta một tiếng: đừng có cứ tới tìm tôi hoài, cũng đừng cố gắng bắt chuyện với tôi. Cảm giác này kỳ cục lắm.”
“Cái gì?” Lâm Tại Đường hỏi: “Tôi không hiểu.”
“Không hiểu thì thôi.” Ngô Thường dứt khoát cúp điện thoại.
Tống Cảnh ngồi kế bên tò mò hỏi: “Lại tới tìm cậu nữa hả?”
“Đúng vậy.”
“Thật là lạ ghê. Cô ta đã quen Lâm Tại Đường rồi, sao cứ chạy tới tìm cậu hoài? Chẳng lẽ còn muốn hỏi cậu cái gì hả?”
Ngô Thường hoảng hồn xua tay: “Thôi thôi, cái đó đáng sợ lắm.”
Nói xong, cô thay đồ công nhân, lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Giờ cô cũng rảnh rỗi, phần trang trí mềm của “Thiên Khê chào đón bạn” vẫn chưa xong, cô ở không cũng ở không, mỗi ngày tự mình đi lắp. Cái gì cô cũng biết, riêng bộ hộp đồ nghề đã lớn một đống. Tiếng khoan lỗ ngày xưa cô rất ghét, bây giờ nghe lại thấy dễ chịu.
Lúc này Chu Ngọc Đình chạy vào hỏi: “Lại đi trang trí nữa hả?”
“Không thì sao?” Ngô Thường hỏi.
Chu Ngọc Đình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, không thì làm gì được đây? Con người bỗng dưng rảnh rỗi hết, giống như bị nhốt trong một cái hộp vuông, ra không được mà vô cũng không xong.
Ngô Thường đi ra biển, nhìn thấy dòng chữ “Thiên Khê chào đón bạn” lặng lẽ sừng sững bên bờ. Vách tường trắng tinh nổi bật hẳn lên trong sắc xanh của biển nước.
Đêm hôm trước cô nằm mơ thấy “Thiên Khê chào đón bạn” biến thành phế tích, giật mình bật dậy trên giường. Tỉnh lại mới hay chỉ là một giấc mơ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi vào trong, tìm một khu vực, bắt đầu dọn đồ vào. Vì làm việc chán ngán quá, cô mở phát trực tiếp, dựng điện thoại một bên. Cô ra ra vào vào bưng đồ, trong phần bình luận có người hỏi cô đang làm gì.
Cô bận túi bụi hồi lâu mới liếc nhìn, trả lời: “Tôi đang sửa sang một nhà hàng.” Không biết người đó có còn ở lại hay đã đi rồi.
“Mệt muốn chết luôn.” Bận rộn cả buổi sáng, cô than với Tống Cảnh: “Cứ vậy hoài thì không được, mình phải nghĩ cách thuê hai người làm. Chủ yếu là có mấy món nặng quá, mình tự gắn không nổi.”
“Thuê cái gì mà thuê? Kêu ông anh ăn không ngồi rồi Chu Ngọc Đình đi làm đi!” Tống Cảnh nói: “Ba đứa tụi mình cùng làm.”
“Các cậu đã mệt sẵn rồi.” Ngô Thường nói: “Mình hôm nay bất chợt có linh cảm, dù sao cũng rảnh, chi bằng mở một tài khoản ‘cải tạo nhà cửa’ đi. Đất trống rộng như vậy tha hồ để mình phát huy… vừa làm vừa quảng bá, tới lúc khai trương thì coi như cũng có sẵn nền tảng quần chúng rồi…”
Ngô Thường nghĩ vậy, nhưng cũng không biết có khả thi không.
Dù sao thì cô cũng rảnh rỗi, giờ chẳng những người không tự do, mà ngay cả tiền bạc cũng như bị đóng băng. Một tháng cô xài chưa tới năm trăm đồng, tất nhiên cũng chẳng kiếm nổi năm trăm đồng. Cảnh tượng như vậy, đã nhiều năm nay cô chưa từng gặp lại.
Cô đoán Lâm Tại Đường chắc cũng khó khăn.
Nhưng con người Lâm Tại Đường, có khó cũng không nói khó, chỉ cắn răng chịu đựng. Có lần cô nghe Lâm Hiển Tổ gọi điện hỏi anh, sổ sách còn trụ nổi bao lâu, Lâm Tại Đường không trả lời thẳng, ngược lại còn nói với Lâm Hiển Tổ rằng việc từ năm 2011 đã bắt đầu chú trọng xây dựng trung tâm marketing online, đúng là một quyết định sáng suốt. Giờ đây anh không bị động như người ta, chỉ cần điều chỉnh nhẹ trọng tâm kinh doanh là có thể thích ứng.
Lâm Hiển Tổ lại hỏi anh: “Vậy con có từng nghĩ tới không, nếu một ngày nào đó mọi người chẳng còn mua nhà, chẳng còn sửa sang, đèn của con bán không được nữa thì phải làm sao?”
Lâm Tại Đường nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ cần thế giới này còn cần ánh sáng thì đèn vẫn bán được. Chỉ là nhu cầu của con người đối với nó thay đổi thì con cũng sẽ thuận theo mà thay đổi, ông ơi. Ông đừng lo.”
Lâm Hiển Tổ hài lòng cúp máy rồi nói với Ngô Thường: “Con với Lâm Tại Đường đều biết lo xa khi đang yên ổn, hiếm lắm đó.”
Ngô Thường thì nào có hiểu cái gì gọi là “lo xa khi đang yên ổn”, cô chỉ biết “Thiên Khê chào đón bạn” của cô không thể không khai trương, cũng không thể không có người, mà khu phức hợp của cô cũng không thể không làm. Trước mắt khó khăn đã bày ra rồi.
Đối với Ngô Thường mà nói, giải pháp chỉ có một: làm trước đã. Làm rồi thì sẽ có câu trả lời.
Nghĩ vậy, cô quyết định nghe theo đề nghị của Tống Cảnh, tuyển một lao động trẻ khỏe cùng đi sửa sang. Thế là cô gửi cho Chu Ngọc Đình một lời “phỏng vấn”. Chu Ngọc Đình nói: anh không muốn làm đâu, anh muốn viết sách, việc của em thì kêu người khác. Ngô Thường nói: không được, bây giờ nhất định phải phỏng vấn anh, anh bắt buộc phải vô công ty em làm việc.
Tống Cảnh ở bên hùa theo: “Đúng rồi! Nhất định phải đi!”
Chu Ngọc Đình trở thành lao lực duy nhất có thể điều động, bị Ngô Thường lôi ra công trình làm mấy việc dơ dáy, nặng nhọc. Trong người Chu Ngọc Đình cũng có chút thiên phú nghệ thuật, mới bắt tay làm đã đưa ra vài ý tưởng — chính là đập bỏ hết mấy thứ Ngô Thường đã làm xong.
Ngô Thường đồng ý, nói dù sao cũng nhiều thời gian, đập rồi làm lại, làm lại rồi lại đập, tiện thể quay tư liệu.
Điện thoại của cô cuối cùng cũng yên lặng, mấy người trước đó nói muốn đầu tư quán mì Hương Ngọc đều biến mất, chỉ còn lại một mình Liêu Ân Hoành.
Đội ngũ của Liêu Ân Hoành từng ghé qua Thiên Khê, sau đó trở về vẫn luôn nghiên cứu phương án. Vì vướng một cái Tết, thêm vào tình huống đột ngột, nên tiến độ bị trễ. Nhưng Liêu Ân Hoành vẫn chưa bỏ cuộc, ngày nào cũng gọi cho Ngô Thường.
Anh ta cùng Ngô Thường bàn về tương lai.
Ngô Thường hỏi anh ta: “Tình hình bây giờ vậy đó, tương lai như thế nào anh dám chắc không?”
Liêu Ân Hoành đáp: “Cái nghề này của chúng tôi, bản chất vốn đã là một canh bạc lớn. Nói thật với cô nhé, Ngô Thường, tình huống càng phức tạp, tôi lại càng hứng thú. Cô có thể nói tôi b**n th**, cũng không sao, tôi thừa nhận.”
Ngô Thường khá thích nói chuyện với Liêu Ân Hoành.
Từ nội dung trò chuyện của anh ta, cô có thể nắm được một số thông tin mình muốn, cũng nhờ vậy mà biết nhiều chuyện nội bộ trong ngành. Cô bắt đầu nghiên cứu tâm lý người tiêu dùng, nghiên cứu cách định vị sản phẩm. Cô bắt đầu nhìn lại “Thiên Khê chào đón bạn” và khu phức hợp của chính mình.
Cô cũng chia sẻ suy nghĩ “phải tạo được độ nhận biết trước đã”, cô nói: “Để dân mạng nhìn thấy ‘Thiên Khê chào đón bạn’ ngày một thay đổi, cảm giác giống như đang nuôi lớn cái gì đó. Đến khi có một ngày nó chính thức hoàn thành, chắc chắn sẽ có người muốn tới xem tận mắt. Tất nhiên, cũng phải giữ một phần bí ẩn.”
Liêu Ân Hoành đồng ý với ý tưởng của cô, anh ta thử gợi ý: “Hay là vậy đi, Ngô Thường, chúng ta ký hợp đồng, bây giờ tôi cho người hỗ trợ cô làm vận hành luôn?”
Ngô Thường nói: “Để tôi nghĩ thêm đã.”
“Ngô Thường, cô biết tình hình bây giờ mà, trong một khoảng thời gian dài sẽ không có tổ chức nào chủ động mang tiền tới cho cô đâu. Nói cách khác, đây là lúc cô gần với vốn nhất. Tôi biết cô cũng giống tổng giám đốc Lâm, đều rất ghét vốn. Nhưng vốn chưa chắc đã như các người tưởng tượng.”
Liêu Ân Hoành ra sức thuyết phục Ngô Thường: “Cô thử nghĩ kỹ lại xem.”
“Được.” Ngô Thường nói: “Tôi không cố chấp, lúc này khác lúc xưa. Nhưng tôi cũng sẽ không quyết định ngay đâu.”
“Một khi có cơ hội, tôi sẽ tới Thiên Khê ngay lập tức.”
“Anh không còn dự án nào khác để làm à?” Ngô Thường hỏi: “Anh đừng có chết dí trên cái cây cong queo là tôi đây.”
“Thiên Khê của cô, có chính quyền hỗ trợ, có dải công nghiệp chống lưng, có điều kiện tự nhiên, lại có nhà quản lý đã thành thục. Nếu tôi không tranh thủ bây giờ, chờ một thời gian nữa người khác phản ứng lại, tôi sẽ chẳng còn cơ hội.” Liêu Ân Hoành thành thật nói: “Tôi biết cô có nhiều đường, tôi cũng biết chỗ dựa của cô rất vững.”
“Tôi hả?” Ngô Thường ngạc nhiên hỏi: “Tôi lấy đâu ra chỗ dựa?”
“Chính Thiên Khê của cô là chỗ dựa đó!” Liêu Ân Hoành cố tình nói vậy. Anh ta thật sự thích Thiên Khê, đó cũng là lý do anh ta kiên trì muốn đầu tư vào Ngô Thường.
Tống Cảnh nói Liêu Ân Hoành tám phần mười là phải lòng Ngô Thường rồi, Ngô Thường nghe mà nổi da gà.
“Xin đừng có vậy.” Cô nói: “Cái đó thì máu chó quá.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Quyển 5: Tưởng chừng hết đường, lại thêm một thôn
Chương 94: Thiên Khê
*
Tí Vàng, Lão Vàng
Bà ngoại A An
Ông nội cậu út
Thường Thường, Ngô Thường
— Tháng 2 năm 2020, “Hỏi Dòng Sông”, Ngô Thường
–
Bên ngoài rất yên tĩnh.
Lão Vàng chẳng biết chạy đi đâu mất rồi. Ngô Thường khoác áo xuống lầu, thấy trong nhà chẳng có một ai. Dưới mái hiên, mưa rơi đầy chum, Ngô Thường cúi đầu nhìn xuống, mấy đồng xu cô thảy vào mấy hôm trước vẫn còn sáng loáng bên trong. Cô dùng mũi giày khẽ khều một cái, nước trong chum liền lay động, suýt nữa tràn ra ngoài.
Mu bàn tay cô ngứa ngáy, vừa gãi vừa đi vào bếp tìm chút canh nóng. Cái thời tiết ẩm lạnh chết tiệt này, người cô như sắp mốc meo luôn rồi.
Tiện tay mở điện thoại nghe tin tức, vừa nghe tới việc Đèn Trang Trí Thịnh Đường định nộp đơn xin phá sản bảo hộ, Ngô Thường hừ lạnh một tiếng. Vài hôm trước người nhà của Đường Thịnh có gọi điện cho cô, hỏi cô có thể nào tha thứ cho chuyện Đường Thịnh xúi giục Lưu Hải bỏ thuốc vào rượu của cô hay không. Ngô Thường nói, không thể, tại sao cô phải tha thứ chứ?
Nhà họ Đường vẫn còn đang bôn ba vì Đường Thịnh. Nói là bôn ba, thật ra đi đâu cũng bất tiện, chỉ là ở nhà mà hết lần này đến lần khác gọi điện thoại. Vắt hết tâm sức đi gặp ai đó một chuyến, cuối cùng cũng tay trắng trở về. Họ còn từng liên lạc với Ngô Thường, hỏi cô có thể làm cầu nối mời Lâm Tại Đường góp vốn vào Thịnh Đường, thu mua cũng được. Ý tứ nhà họ Đường là tình hình kinh tế hiện nay đều chuộng một nhà độc bá, có độc bá thì làm ăn mới dễ. Nếu Đèn Trang Trí Tinh Quang thu mua Thịnh Đường, vậy thì có thể nói là độc bá rồi. Ngô Thường nói, cây cầu này tôi không bắc nổi, tôi không phải kẻ môi giới. Nếu thật sự muốn tìm người làm cầu nối, chi bằng đi tìm Mạnh Nhược Tinh đi, dù sao mấy người với nhà họ Mạnh cũng quen thân lắm rồi.
Ngô Thường chỉ đôi ba câu đã chặn họ lại. Thịnh Đường cái mớ hổ lốn đó, ai dính vô thì người đó xui xẻo thôi.
Ngay lúc đó Tống Cảnh từ ngoài bước vào. Cũng giống như Ngô Thường, cô ấy mặc một chiếc áo phao cũ kỹ, chỗ tay áo còn đeo thêm hai ống tay để khỏi làm dơ áo. Vừa vào cửa đã than lưng đau, còn nói mình đói bụng lắm. Ngô Thường tùy tiện nấu tô mì nước cho cô ấy, hai người mỗi người một tô ngồi ăn.
Tống Cảnh bực bội lắm, mấy ông bà cụ cứ cảm liên tục, cô ấy gần như xoay trở không kịp. Chỉ có một chiếc xe, mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa trong thị trấn. Bệnh viện trong thị trấn, muốn truyền nước cũng phải tốn cả buổi. Mệt muốn chết luôn. Không biết tới chừng nào đường mới sửa xong đây?
“À đúng rồi, hồi nãy mình mới thấy ông nội.” Tống Cảnh nói: “Sao ông gầy dữ vậy trời. Kêu Lâm Tại Đường qua xem thử đi.”
Ngô Thường đã rất lâu rồi không liên lạc với Lâm Tại Đường, nhưng nghĩ đến việc Lâm Hiển Tổ ngày càng gầy gò, cô không thể không gọi cú điện thoại này.
Lâm Tại Đường hơi bất ngờ khi cô gọi tới, khách khí hỏi: “Có chuyện gì vậy, Ngô Thường?”
“Chừng nào anh rảnh thì qua coi ông nội một chút đi? Gần đây ông ăn uống không ngon, người gầy đi nhiều rồi.” Ngô Thường đem tình hình gần đây của Lâm Hiển Tổ nói cho Lâm Tại Đường nghe. Lâm Tại Đường chăm chú lắng nghe, trong lòng không khỏi lo lắng. Nhưng hiện tại anh đang ở Quảng Châu, thật sự không về được, nên mới bàn với Ngô Thường:
“Tôi kêu mẹ tôi qua xem thử có được không?”
“Nếu bà qua được thì tốt. Bây giờ ra ngoài cũng khá khó khăn.” Ngô Thường nói.
“Tôi biết rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi kêu bà tìm cách.”
“Ừ.”
Ngô Thường định cúp máy thì nghe thấy Lâm Tại Đường gọi tên mình, cô liền hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì. Gần đây em thế nào?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Chu Ngọc Đình không nói cho anh biết hả?” Ngô Thường nói: “Chu Ngọc Đình không phải chính là con mắt của anh sao? Tôi thấy ngày nào anh ta cũng rảnh rang đi báo cáo cho anh tình hình của Thiên Khê mà.”
“Nhưng cậu ấy không báo cáo chuyện liên quan tới em.”
“Sao vậy? Thiên Khê không tính luôn tôi trong đó à?” Ngô Thường hỏi ngược lại, rồi nói tiếp: “Tôi ổn lắm, khỏi lo. Chỉ cần anh đừng gây phiền phức cho tôi thì ngày tháng của tôi cũng không phiền phức gì hết.”
Lâm Tại Đường bị cái miệng bén nhọn của cô chọc cười, nói: “Được rồi, giữ gìn sức khỏe nha.”
“Nhưng mà tôi có chuyện muốn nói với anh.” Lúc này Ngô Thường nhớ tới những lần ghé thăm trên mạng xã hội, bèn nói với Lâm Tại Đường: “Tôi biết dạo này anh hình như có đối tượng quen ổn định rồi. Nếu tiện thì làm ơn nói với người ta một tiếng: đừng có cứ tới tìm tôi hoài, cũng đừng cố gắng bắt chuyện với tôi. Cảm giác này kỳ cục lắm.”
“Cái gì?” Lâm Tại Đường hỏi: “Tôi không hiểu.”
“Không hiểu thì thôi.” Ngô Thường dứt khoát cúp điện thoại.
Tống Cảnh ngồi kế bên tò mò hỏi: “Lại tới tìm cậu nữa hả?”
“Đúng vậy.”
“Thật là lạ ghê. Cô ta đã quen Lâm Tại Đường rồi, sao cứ chạy tới tìm cậu hoài? Chẳng lẽ còn muốn hỏi cậu cái gì hả?”
Ngô Thường hoảng hồn xua tay: “Thôi thôi, cái đó đáng sợ lắm.”
Nói xong, cô thay đồ công nhân, lại chuẩn bị đi ra ngoài.
Giờ cô cũng rảnh rỗi, phần trang trí mềm của “Thiên Khê chào đón bạn” vẫn chưa xong, cô ở không cũng ở không, mỗi ngày tự mình đi lắp. Cái gì cô cũng biết, riêng bộ hộp đồ nghề đã lớn một đống. Tiếng khoan lỗ ngày xưa cô rất ghét, bây giờ nghe lại thấy dễ chịu.
Lúc này Chu Ngọc Đình chạy vào hỏi: “Lại đi trang trí nữa hả?”
“Không thì sao?” Ngô Thường hỏi.
Chu Ngọc Đình nghĩ nghĩ, thấy cũng đúng, không thì làm gì được đây? Con người bỗng dưng rảnh rỗi hết, giống như bị nhốt trong một cái hộp vuông, ra không được mà vô cũng không xong.
Ngô Thường đi ra biển, nhìn thấy dòng chữ “Thiên Khê chào đón bạn” lặng lẽ sừng sững bên bờ. Vách tường trắng tinh nổi bật hẳn lên trong sắc xanh của biển nước.
Đêm hôm trước cô nằm mơ thấy “Thiên Khê chào đón bạn” biến thành phế tích, giật mình bật dậy trên giường. Tỉnh lại mới hay chỉ là một giấc mơ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi vào trong, tìm một khu vực, bắt đầu dọn đồ vào. Vì làm việc chán ngán quá, cô mở phát trực tiếp, dựng điện thoại một bên. Cô ra ra vào vào bưng đồ, trong phần bình luận có người hỏi cô đang làm gì.
Cô bận túi bụi hồi lâu mới liếc nhìn, trả lời: “Tôi đang sửa sang một nhà hàng.” Không biết người đó có còn ở lại hay đã đi rồi.
“Mệt muốn chết luôn.” Bận rộn cả buổi sáng, cô than với Tống Cảnh: “Cứ vậy hoài thì không được, mình phải nghĩ cách thuê hai người làm. Chủ yếu là có mấy món nặng quá, mình tự gắn không nổi.”
“Thuê cái gì mà thuê? Kêu ông anh ăn không ngồi rồi Chu Ngọc Đình đi làm đi!” Tống Cảnh nói: “Ba đứa tụi mình cùng làm.”
“Các cậu đã mệt sẵn rồi.” Ngô Thường nói: “Mình hôm nay bất chợt có linh cảm, dù sao cũng rảnh, chi bằng mở một tài khoản ‘cải tạo nhà cửa’ đi. Đất trống rộng như vậy tha hồ để mình phát huy… vừa làm vừa quảng bá, tới lúc khai trương thì coi như cũng có sẵn nền tảng quần chúng rồi…”
Ngô Thường nghĩ vậy, nhưng cũng không biết có khả thi không.
Dù sao thì cô cũng rảnh rỗi, giờ chẳng những người không tự do, mà ngay cả tiền bạc cũng như bị đóng băng. Một tháng cô xài chưa tới năm trăm đồng, tất nhiên cũng chẳng kiếm nổi năm trăm đồng. Cảnh tượng như vậy, đã nhiều năm nay cô chưa từng gặp lại.
Cô đoán Lâm Tại Đường chắc cũng khó khăn.
Nhưng con người Lâm Tại Đường, có khó cũng không nói khó, chỉ cắn răng chịu đựng. Có lần cô nghe Lâm Hiển Tổ gọi điện hỏi anh, sổ sách còn trụ nổi bao lâu, Lâm Tại Đường không trả lời thẳng, ngược lại còn nói với Lâm Hiển Tổ rằng việc từ năm 2011 đã bắt đầu chú trọng xây dựng trung tâm marketing online, đúng là một quyết định sáng suốt. Giờ đây anh không bị động như người ta, chỉ cần điều chỉnh nhẹ trọng tâm kinh doanh là có thể thích ứng.
Lâm Hiển Tổ lại hỏi anh: “Vậy con có từng nghĩ tới không, nếu một ngày nào đó mọi người chẳng còn mua nhà, chẳng còn sửa sang, đèn của con bán không được nữa thì phải làm sao?”
Lâm Tại Đường nghĩ ngợi rồi nói: “Chỉ cần thế giới này còn cần ánh sáng thì đèn vẫn bán được. Chỉ là nhu cầu của con người đối với nó thay đổi thì con cũng sẽ thuận theo mà thay đổi, ông ơi. Ông đừng lo.”
Lâm Hiển Tổ hài lòng cúp máy rồi nói với Ngô Thường: “Con với Lâm Tại Đường đều biết lo xa khi đang yên ổn, hiếm lắm đó.”
Ngô Thường thì nào có hiểu cái gì gọi là “lo xa khi đang yên ổn”, cô chỉ biết “Thiên Khê chào đón bạn” của cô không thể không khai trương, cũng không thể không có người, mà khu phức hợp của cô cũng không thể không làm. Trước mắt khó khăn đã bày ra rồi.
Đối với Ngô Thường mà nói, giải pháp chỉ có một: làm trước đã. Làm rồi thì sẽ có câu trả lời.
Nghĩ vậy, cô quyết định nghe theo đề nghị của Tống Cảnh, tuyển một lao động trẻ khỏe cùng đi sửa sang. Thế là cô gửi cho Chu Ngọc Đình một lời “phỏng vấn”. Chu Ngọc Đình nói: anh không muốn làm đâu, anh muốn viết sách, việc của em thì kêu người khác. Ngô Thường nói: không được, bây giờ nhất định phải phỏng vấn anh, anh bắt buộc phải vô công ty em làm việc.
Tống Cảnh ở bên hùa theo: “Đúng rồi! Nhất định phải đi!”
Chu Ngọc Đình trở thành lao lực duy nhất có thể điều động, bị Ngô Thường lôi ra công trình làm mấy việc dơ dáy, nặng nhọc. Trong người Chu Ngọc Đình cũng có chút thiên phú nghệ thuật, mới bắt tay làm đã đưa ra vài ý tưởng — chính là đập bỏ hết mấy thứ Ngô Thường đã làm xong.
Ngô Thường đồng ý, nói dù sao cũng nhiều thời gian, đập rồi làm lại, làm lại rồi lại đập, tiện thể quay tư liệu.
Điện thoại của cô cuối cùng cũng yên lặng, mấy người trước đó nói muốn đầu tư quán mì Hương Ngọc đều biến mất, chỉ còn lại một mình Liêu Ân Hoành.
Đội ngũ của Liêu Ân Hoành từng ghé qua Thiên Khê, sau đó trở về vẫn luôn nghiên cứu phương án. Vì vướng một cái Tết, thêm vào tình huống đột ngột, nên tiến độ bị trễ. Nhưng Liêu Ân Hoành vẫn chưa bỏ cuộc, ngày nào cũng gọi cho Ngô Thường.
Anh ta cùng Ngô Thường bàn về tương lai.
Ngô Thường hỏi anh ta: “Tình hình bây giờ vậy đó, tương lai như thế nào anh dám chắc không?”
Liêu Ân Hoành đáp: “Cái nghề này của chúng tôi, bản chất vốn đã là một canh bạc lớn. Nói thật với cô nhé, Ngô Thường, tình huống càng phức tạp, tôi lại càng hứng thú. Cô có thể nói tôi b**n th**, cũng không sao, tôi thừa nhận.”
Ngô Thường khá thích nói chuyện với Liêu Ân Hoành.
Từ nội dung trò chuyện của anh ta, cô có thể nắm được một số thông tin mình muốn, cũng nhờ vậy mà biết nhiều chuyện nội bộ trong ngành. Cô bắt đầu nghiên cứu tâm lý người tiêu dùng, nghiên cứu cách định vị sản phẩm. Cô bắt đầu nhìn lại “Thiên Khê chào đón bạn” và khu phức hợp của chính mình.
Cô cũng chia sẻ suy nghĩ “phải tạo được độ nhận biết trước đã”, cô nói: “Để dân mạng nhìn thấy ‘Thiên Khê chào đón bạn’ ngày một thay đổi, cảm giác giống như đang nuôi lớn cái gì đó. Đến khi có một ngày nó chính thức hoàn thành, chắc chắn sẽ có người muốn tới xem tận mắt. Tất nhiên, cũng phải giữ một phần bí ẩn.”
Liêu Ân Hoành đồng ý với ý tưởng của cô, anh ta thử gợi ý: “Hay là vậy đi, Ngô Thường, chúng ta ký hợp đồng, bây giờ tôi cho người hỗ trợ cô làm vận hành luôn?”
Ngô Thường nói: “Để tôi nghĩ thêm đã.”
“Ngô Thường, cô biết tình hình bây giờ mà, trong một khoảng thời gian dài sẽ không có tổ chức nào chủ động mang tiền tới cho cô đâu. Nói cách khác, đây là lúc cô gần với vốn nhất. Tôi biết cô cũng giống tổng giám đốc Lâm, đều rất ghét vốn. Nhưng vốn chưa chắc đã như các người tưởng tượng.”
Liêu Ân Hoành ra sức thuyết phục Ngô Thường: “Cô thử nghĩ kỹ lại xem.”
“Được.” Ngô Thường nói: “Tôi không cố chấp, lúc này khác lúc xưa. Nhưng tôi cũng sẽ không quyết định ngay đâu.”
“Một khi có cơ hội, tôi sẽ tới Thiên Khê ngay lập tức.”
“Anh không còn dự án nào khác để làm à?” Ngô Thường hỏi: “Anh đừng có chết dí trên cái cây cong queo là tôi đây.”
“Thiên Khê của cô, có chính quyền hỗ trợ, có dải công nghiệp chống lưng, có điều kiện tự nhiên, lại có nhà quản lý đã thành thục. Nếu tôi không tranh thủ bây giờ, chờ một thời gian nữa người khác phản ứng lại, tôi sẽ chẳng còn cơ hội.” Liêu Ân Hoành thành thật nói: “Tôi biết cô có nhiều đường, tôi cũng biết chỗ dựa của cô rất vững.”
“Tôi hả?” Ngô Thường ngạc nhiên hỏi: “Tôi lấy đâu ra chỗ dựa?”
“Chính Thiên Khê của cô là chỗ dựa đó!” Liêu Ân Hoành cố tình nói vậy. Anh ta thật sự thích Thiên Khê, đó cũng là lý do anh ta kiên trì muốn đầu tư vào Ngô Thường.
Tống Cảnh nói Liêu Ân Hoành tám phần mười là phải lòng Ngô Thường rồi, Ngô Thường nghe mà nổi da gà.
“Xin đừng có vậy.” Cô nói: “Cái đó thì máu chó quá.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Đánh giá:
Truyện Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Story
Chương 94
10.0/10 từ 15 lượt.