Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 93
Buồn bã cô liêu, hơn cả sóng xuân
Chương 93: Được báo
*
Đại thù được báo
Mừng không kiềm được
—— Tháng 11 năm 2019, Báo thù, Ngô Thường
–
Lâm Hiển Tổ từng kể cho Ngô Thường nghe một câu chuyện: có một người đồng tu của ông, năm 1996 bị xử bắn. Năm 1996, hẳn là đợt truy quét tội phạm lần thứ hai trên toàn quốc. Người đó làm nghề trục vớt, vì tranh giành bến tàu với người khác mà dùng súng tự chế bắn chết người bên kia. Ông ta cũng bị xử bắn. Bình thường trông ông ta có vẻ không tệ, nhưng “đức hạnh cá nhân” quả thật có khiếm khuyết, xử bắn rồi cũng chẳng thấy tiếc.
Lâm Hiển Tổ nói: “Con thấy có lạ không, người bình thường hiếm khi nói đến chuyện đức hạnh cá nhân. Nhưng người của công chúng thì phải nói đến điều này. Đức hạnh cá nhân rất quan trọng, ai mà không có thì dễ xảy ra chuyện.”
Trong lòng Ngô Thường, Đường Thịnh không phải chỉ là người có khiếm khuyết về đức hạnh cá nhân, mà anh ta là kẻ ác bẩm sinh.
Giống như lúc này: Đường Thịnh đang nhìn Ngô Thường.
Nhìn người phụ nữ mà năm xưa anh ta đã tốn hết tâm tư để kéo ra khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang. Ở một ý nghĩa nào đó, Ngô Thường từng là kẻ bại dưới tay anh ta, nhưng anh ta lại luôn đầy cảnh giác với cô.
“Tôi gạt cô làm gì chứ, Ngô Thường. Không phải chỉ là tiền sao, tôi còn nhiều hơn chồng cũ của cô. Chỉ cần cô thật lòng muốn, tôi nhất định cho được.” Đường Thịnh lúc này mang theo nụ cười có chút chơi đùa: “Cô là người thông minh, cô biết cách nào để có được một thứ sẽ dễ dàng hơn.”
“Tôi không hiểu, Tổng giám đốc Đường chỉ tôi một con đường sáng được không?” Ngô Thường hỏi.
“Con đường sáng à…” Đường Thịnh bước lên một bước, ghé sát vào tai Ngô Thường, hạ giọng nói: “Lâm Tại Đường có gì, tôi cũng phải có.”
“Vậy sao? Nhưng Lâm Tại Đường cho tôi không ít tiền đó.” Ngô Thường đưa một ngón tay chống vào ngực anh ta, đẩy anh ta lùi ra sau: “Tổng giám đốc Đường ở nhà một người, bên ngoài mấy chục người, thân thể cũng chịu nổi à? Giỏi ghê ha.”
“Không thiếu người như cô đâu.” Đường Thịnh cũng chẳng buồn giấu: “Có lúc ba năm người cũng chẳng thành vấn đề.”
“Ba năm người?” Ngô Thường cố ý trợn to mắt: “Trận thế lớn vậy sao?”
Đường Thịnh cười thần bí: “Cô không hiểu à? Muốn thử một lần không?”
Ngô Thường vội lắc đầu: “Thôi khỏi, Tổng giám đốc Đường, tôi chung quy vẫn là người thường, không đạt tới cảnh giới của Tổng giám đốc Đường được. Thế này đi, Tổng giám đốc Đường trước giờ tan tầm ngày mai, chuyển 20% khoản tiền cho tôi, tôi làm chủ mời Tổng giám đốc Đường một bữa.”
“Ngô Thường chịu nể mặt đi ăn, vậy thì…” Đường Thịnh đảo mắt từ trên xuống dưới người cô: “Còn gì bằng.”
Ngô Thường mỉm cười với anh ta, xoay người vẫy tay rời đi.
Cô gọi một chiếc xe, bảo tài xế chở mình dạo quanh Bắc Kinh. Nhớ lại lần đầu tiên đến Bắc Kinh công tác, dường như cũng giống như vậy. Khi đó, cô bảo tài xế đưa mình đến Viện Trúc Tím. Thì ra thời gian đã trôi qua lâu đến thế, mà tâm trạng của cô nay đã thay đổi rất nhiều.
Cô biết bữa tiệc ngày mai là một “ván cờ sinh tử”, nên trong đầu đang tính toán đủ loại khả năng. Ngô Thường biết bản thân tuyệt đối không phải là người tốt theo nghĩa truyền thống, cô luôn có thù tất báo. Về đến khách sạn, cô gọi điện cho Lâm Tại Đường.
Hình như anh đang bận, Ngô Thường nghe thấy bên anh có tiếng lật hồ sơ. Cả hai đều có thể hình dung ra dáng vẻ của đối phương lúc này: Ngô Thường ngay ngắn ngồi bên giường, Lâm Tại Đường dưới ánh đèn mắt lia nhanh trên từng hàng chữ.
“Đến Bắc Kinh vẫn suôn sẻ chứ?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Suôn sẻ.”
“Anh ta đã chuyển tiền cho em chưa?” Lâm Tại Đường lại hỏi, anh đặt bút xuống rồi tháo kính, sau đó xoa mắt, như tự giễu nói: “Câu hỏi của tôi thật ngốc, tôi biết em đâu phải vì tiền.”
“Vậy tôi vì cái gì?” Ngô Thường hỏi.
“Vì báo thù.” Lâm Tại Đường khẳng định: “Em muốn ở Bắc Kinh xử lý Đường Thịnh, vì núi cao hoàng đế xa, người nhà họ Đường chẳng với tới được.”
“Đúng, tôi muốn tìm người đâm chết anh ta.” Ngô Thường buông một câu đùa gần như không nghe ra là đùa, rồi nói tiếp: “Lâm Tại Đường, tôi cho anh vài ngày, để anh hả được cơn tức cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, ít nhất khiến Thịnh Đường bị tổn thất nặng, anh làm được không?”
“Chứ giờ tôi đang làm gì?” Lâm Tại Đường vừa nói vừa lật hồ sơ: “Bảy ngày. Tôi cần bảy ngày.”
“Được. Ít nhất bảy ngày.” Ngô Thường nói xong liền cúp máy.
Trước đây, cô và Lâm Tại Đường từng trải qua rất nhiều khoảnh khắc như vậy: cùng nhau bàn mưu, mỗi người một việc, cuối cùng đại thắng trở về. Cô trằn trọc trên giường, nhớ lại năm đó, ngày đó, khoảnh khắc cô rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, ngồi bên bờ biển, hoang mang vô định, như sắp bị biển nuốt chửng.
Thời khắc ấy dường như trùng khớp với hiện tại.
Những năm khi làm phu nhân Hải Châu, từ lúc rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô đã bắt đầu ráo riết báo thù. Đúng vậy, nếu khi đó cô đã có cơ hội ấy, năng lực ấy, thì hẳn đã thống khoái biết bao!
Cuộc đời của Ngô Thường dường như lúc nào cũng thiếu một sự thống khoái như thế.
Tối hôm sau, cô đặc biệt ăn diện một phen rồi đến dự buổi hẹn của Đường Thịnh. Không ngờ Lưu Hải cũng có mặt, ngoài bọn họ ra còn có thêm hai người đàn ông nữa. Ngô Thường thấy ánh mắt bọn họ lượn qua lượn lại trên người mình, cứ như cô đang chờ người ra giá mua.
Cô thản nhiên cởi áo khoác treo lên giá, chủ động kéo ghế ngồi xuống cạnh Đường Thịnh.
Lưu Hải thấy Ngô Thường vẫn gay gắt như xưa, liền nói: “Cô Lâm… ồ không, cô Ngô à, hôm nay phải tiếp mấy ông chủ đó nha.”
Ngô Thường nhướng mày liếc nhìn Lưu Hải: “Ồ, lời này của sếp Lưu nghe chẳng lọt tai chút nào, cứ như tôi là em út sếp Lưu gọi đến. Cậu xứng chắc?”
Nói xong, Ngô Thường giơ tay chỉ anh ta, sau đó quay sang hỏi Đường Thịnh: “Cậu ta xứng chắc?”
Đường Thịnh giả vờ đập bàn: “Nói chuyện với Ngô Thường kiểu gì vậy hả!”
“Thôi bỏ đi, sếp Lưu uống trước một ly đi.” Ngô Thường chẳng buồn nhìn anh ta, sợ nhìn phải thứ dơ bẩn này lại mù mắt mình.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn rượu tới, nhưng bị Ngô Thường đẩy trả lại. Cô nói: “Tổng giám đốc Đường, hôm nay đã là tôi mời thì uống rượu của tôi.” Rồi cô gọi nhân viên bưng vào một thùng rượu thượng hạng đắt đỏ, lấy ra một chai, còn nguyên thùng để phía sau lưng.
“Uống đi các ông chủ.” Ngô Thường nói: “Hôm nay không say không về.”
Trong lúc cụng ly qua lại, cô thấy mấy người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, rồi lần lượt mời rượu mình, rõ ràng là muốn chuốc cho cô say gục. Ngô Thường hiểu ngay, nhưng cũng không cứng rắn từ chối, chỉ cố ý ghé sát Đường Thịnh nói chuyện, quay sang mấy người khác bảo: “Đợi chút đã, tôi nói với Tổng giám đốc Đường vài câu.”
Đường Thịnh cũng đâu phải kẻ ngốc, ghé sát lại hỏi: “Hôm nay sao cô hợp tác dữ vậy?”
Ngô Thường khẽ cười khổ: “Tôi tính sao lại mấy người tư bản các anh. Lúc ly hôn thì nói tay trắng ra đi, đến khi chia tài sản lại thành số âm. Tửu lâu Vọng Hải của tôi sắp khai trương rồi, mà tiền không đủ.”
“Tôi nghe rồi.” Đường Thịnh vẫn luôn để mắt đến Ngô Thường, tất nhiên đã nghe chuyện cô đang xoay xở tiền khắp nơi. Dáng vẻ ấy y như Lâm Tại Đường hồi mới tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang, ai thấy cô cũng muốn tránh xa.
Lúc này, Đường Thịnh vòng tay qua vai cô, kéo về phía mình, ghé sát tai nói: “Chiều tôi, làm tôi thoải mái, bao nhiêu tiền cũng cho.”
“Anh đừng có gạt tôi đó.” Ngô Thường lại nói: “20% mới vào tài khoản, còn lại khi nào đưa?”
“Uống ngon sẽ đưa.” Đường Thịnh nói: “Quy tắc trên thương trường cô biết mà, giúp tôi tiếp mấy ông chủ đây, tiền tất nhiên sẽ có.”
“Chuyển tiền trước.” Ngô Thường đưa tay ra.
Đường Thịnh lại chuyển cho Ngô Thường 10%.
Ngô Thường nói: “Tôi tính toán sao lại được mấy anh doanh nhân các anh. Mấy anh đúng là ăn người không chừa xương. Để tôi coi trong tay Tổng giám đốc Đường còn bao nhiêu tiền, đối với tôi thì keo kiệt vậy, anh có biết tôi chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh thôi không? Đông không sáng thì Tây sáng mà! Tôi, Ngô Thường, trình độ thế nào chẳng lẽ anh không rõ sao? Thêm 20% nữa đi, nhanh nào.”
Ngô Thường vừa dỗ vừa gạt, lại khiến Đường Thịnh chuyển thêm 20%. Cô biết rõ 50% là mức tối đa, quá nữa thì Đường Thịnh sẽ không chịu cho.
Thế là Ngô Thường nói: “Vậy mấy ông chủ, cạn ly nha.”
Đám đàn ông thấy cô như vậy, chẳng khác gì ong gặp mật, ai cũng muốn nhào tới chích một cái.
Ngô Thường cười duyên dáng, khi thì né, khi thì khéo léo từ chối. Có gã nóng ruột, đứng dậy định ép rượu cô, cô “bốp” một tiếng đập bàn, quát: “Vô lễ!” Rồi lại bật cười, nói: “Tôi tự uống.”
Thêm mấy ly nữa vào bụng, cô nói mình muốn đi vệ sinh, lúc đứng lên thì lảo đảo như sắp ngã. Đám đàn ông bật ra tiếng cười d*m đ*ng.
Vào phòng vệ sinh, cô mở vòi nước, lấy chiếc điện thoại dự phòng ra, lén quan sát động tĩnh bên ngoài. Đúng vậy, trên thùng rượu của cô có gắn một chiếc camera. Cô thấy Lưu Hải đứng dậy đổ gì đó vào ly rượu của mình, sau đó định lấy rượu, Ngô Thường đúng lúc đẩy cửa bước ra.
“Uống nhiều rồi, uống nhiều rồi.” Cô lảo đảo vài bước, ngồi phịch xuống thùng rượu, ánh mắt lẳng lơ nhìn mấy gã đàn ông kia. Rồi cô lắc đầu, nói: “Đau đầu quá.”
“Uống thêm ly nữa.” Đường Thịnh bước tới trước mặt cô, bóp cằm cô, ép ly rượu đó vào miệng, trong mắt ánh lên một sự hung ác. Ngô Thường ôm miệng chạy vào phòng vệ sinh, khóa cửa lại rồi ói ra.
Điện thoại Đường Thịnh reo, là tổng giám đốc Phong, anh ta vội đứng dậy ra ngoài nghe máy, sau đó thò đầu vào gọi mấy gã đàn ông trong phòng ra. Cửa khép lại, Ngô Thường nhanh chóng đi tới chỗ áo khoác của Lưu Hải, mò trong túi áo lấy đồ ra, chụp xong thì bỏ lại chỗ cũ.
Cô rất muốn đổ hết thuốc vào rượu của bọn chúng, nhưng lại không muốn vì vậy mà rước phiền phức vào thân. Cô lấy áo khoác, đi ra ngoài, thấy mấy gã kia hình như đang bàn bạc chuyện gì, cũng chẳng chào hỏi, trực tiếp lên chiếc xe đã chờ sẵn đưa cô đi.
Nói là đi, nhưng lát sau cô lại quay đầu xe trở lại. Quả nhiên, xe của Đường Thịnh và bọn họ chạy về một hướng, rồi vào một khu biệt thự.
Trong lúc đó, Đường Thịnh gọi điện cho cô, hỏi sao bỏ đi không một tiếng mào, bảo cô quay lại uống tiếp. Ngô Thường nói: “Tôi ra ngoài mua thuốc lá cho mấy anh mà.”
“Mua xong thì lập tức quay về ngay cho tôi.” Đường Thịnh ra lệnh cho cô.
Ngô Thường giả vờ nói với giọng khó chịu, nửa như than vãn nửa như khêu gợi: “Khó chịu quá à, Tổng giám đốc Đường, tôi nóng quá. Sao đi mua thuốc lá mà lại nóng dữ vậy?”
“Qua đây anh làm cho cưng thông, đảm bảo không còn nóng nữa.” Đường Thịnh nói đầy ẩn ý.
“Nhưng mà tôi biết tìm anh ở đâu?” Ngô Thường hỏi: “Anh đang ở đâu vậy? Tôi mua thuốc lá về mà không thấy ai hết trơn.”
Lúc này Đường Thịnh đã hứng chí dâng cao, gửi cho Ngô Thường một địa chỉ, rồi quay sang nói với người khác: “Lát nữa mấy người cứ chơi mấy cô kia trước, tôi đè Ngô Thường trước.” Nói xong anh ta cười ngạo mạn: “Tôi muốn xem thử Lâm Tại Đường bình thường chơi là loại hàng gì.”
Ngô Thường hiểu rõ bên kia là tình huống gì, lúc này chiếc xe đến đón cô đã dừng ngay trước cổng khu biệt thự đó. Người phụ nữ ở ghế phụ quay đầu lại hỏi: “Ngô Thường, cô khó chịu hả? Khó chịu thì ói ra một chút.”
“Viên Bác Dao, tôi không khó chịu.” Ngô Thường nói: “Ọe~”
Cô lấy tay che miệng mở cửa xuống xe, ói bên lề đường. Viên Bác Dao cũng xuống theo, mạnh tay vỗ lưng cô: “Đã nói cô cứ làm thẳng cho xong chuyện, cô lại cứ đòi uống!”
“Tôi phải làm trọn gói, không thì Đường Thịnh sẽ không tin.” Ngô Thường vừa ói vừa rơi nước mắt. Viên Bác Dao quay sang xe la lớn: “Bộc Quân Dương, anh có xuống xe không vậy! Anh giả chết gì đó!”
Rồi cô lầm bầm một câu: “Đối xử với ân nhân cứu mạng vậy hả! Người ta mà biết thì mất mặt chết!”
Ngô Thường vừa ói vừa cười, cô nắm chặt tay áo Viên Bác Dao, nói: “Xin lỗi nha, ân nhân cứu mạng lại để hai người coi trò cười rồi.”
“Nói gì vậy!”
Viên Bác Dao đưa nước cho cô súc miệng, sau đó đỡ cô xe.
Nói ra cũng khéo, tối hôm trước Ngô Thường nhận được một số lạ, đối phương tự xưng là Viên Bác Dao, muốn trả tiền cho cô. Ngô Thường hỏi tại sao, Viên Bác Dao nói trả xong thì mọi người có thể làm bạn, hướng tới phía trước. Khoảnh khắc nhận cuộc gọi, Ngô Thường có cảm giác như tìm được người thân. Đúng vậy, một mình ở Bắc Kinh đối mặt với những người này, luôn khiến cô thấy sợ hãi.
Ngô Thường đưa ra một yêu cầu: “Vậy cô có thể trả tiền trực tiếp cho tôi không? Nhân tiện giúp tôi một việc.”
Cứ như vậy, họ gặp nhau.
Lúc gặp mặt không nói gì nhiều, Ngô Thường bắt đầu giao nhiệm vụ: nhờ Viên Bác Dao giúp cô kiếm một thùng rượu ngon, chuẩn bị một chiếc camera siêu nhỏ dùng cho phóng viên, và dặn nếu cô gặp nguy hiểm thì cứu cô một mạng.
Viên Bác Dao tuy lần đầu gặp Ngô Thường, nhưng từ lâu đã rất quen thuộc với cô. Năm đó, khi cô và Bộc Quân Dương cùng lâm bệnh, gần như đường cùng, một người bạn của Bộc Quân Dương chủ động cho anh mượn một khoản tiền. Vài năm sau mới biết, số tiền đó là của Ngô Thường. Ân tình này, cô luôn ghi nhớ.
Người có tình có nghĩa thì xứng đáng được báo đáp. Ít nhất Viên Bác Dao nghĩ như vậy. Dù sao cô cũng là gái Bắc Kinh, lại còn tự xưng là dân bản xứ rành rẽ mọi ngóc ngách, chuyện Ngô Thường nhờ, cô nhanh chóng làm xong, hơn nữa còn nhất quyết đi cùng Ngô Thường.
Trong bụng Ngô Thường cuộn lên không chỉ là rượu, mà còn là những tủi nhục suốt bao năm nay; cô ói ra cũng chẳng chỉ là rượu, mà còn muốn nôn hết tất cả những ấm ức ra ngoài. Hai người ngồi yên trong xe, khoảng một tiếng sau, hai chiếc xe thương vụ chở hơn chục người dừng trước cổng biệt thự. Hơn chục người này có lẽ đều đã uống rượu, trông ai cũng phấn khích.
Lưu Hải ra đón họ.
Sau khi bọn họ vào trong, Ngô Thường và mọi người hạ cửa kính xuống hít thở, nghe hai bảo vệ nói: “Ghê tởm thật, cái đám này.”
Mười phút sau, Đường Thịnh gọi hỏi Ngô Thường đang ở đâu, Ngô Thường nói: “Chờ chút nha, Tổng giám đốc Đường.” Cô nghe thấy tiếng Đường Thịnh xé giấy bạc, rồi uống mấy ngụm nước. Cô biết Đường Thịnh đang làm gì: anh ta đang uống thuốc. Thân thể Đường Thịnh vốn đã suy kiệt, mỗi lần định phóng túng đều phải uống thuốc trước. Đây là chuyện phu nhân Ôn Châu kể cho phu nhân Hải Châu nghe.
Tác động kép của thuốc và rượu bắt đầu khiến Đường Thịnh trở nên phồng gan. Anh ta bắt đầu dùng những lời lẽ hạ nhục Ngô Thường đến tột độ, trong ống nghe vang lên những tiếng hỗn loạn, ghê tởm.
Ngô Thường cúp máy rồi báo cảnh sát.
Cảnh sát tới rất nhanh, khi Ngô Thường thấy đám nam nữ bị áp giải ra khỏi khu biệt thự, gần như chẳng còn hình dạng con người. Đường Thịnh là kẻ đi cuối cùng, cúc áo còn chưa cài, thuốc vẫn còn tác dụng, trông anh ta như phát điên, cố giằng ra khỏi còng tay.
Đường Thịnh gần như không còn giống con người nữa.
Anh ta thậm chí còn không phân biệt nổi tình cảnh lúc này, lớn tiếng chửi cảnh sát bằng tiếng Ôn Châu: “Đợi tao sau này sẽ xử từng đứa một! Chúng mày biết tao là ai không?” Cảnh sát bảo anh ta im miệng, anh ta lại giơ chân đá cảnh sát, cuối cùng bị đè xuống đất.
Trông anh ta chẳng khác nào một con chó, một con heo.
Ngô Thường giơ máy ảnh chĩa vào Đường Thịnh và Lưu Hải mà chụp liên tục, đầu ngón tay lạnh toát, bàn tay run không ngừng. Trong lòng cô trào dâng vô số câu chửi, cô muốn lao tới nhổ cả bãi nước miếng vào mặt Đường Thịnh, cào nát cái gương mặt bẩn thỉu đó, rồi dùng dao xẻ từng miếng thịt của anh ta! Cô muốn gào lên rằng đáng đời anh ta! Cho anh ta chết đi!
Đó mới là cảm giác hả hê trả thù mà cô khao khát!
Nhưng cô đã không làm.
Lý trí của Ngô Thường nói với cô: phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Chụp xong ảnh, cô lập tức gửi những tấm hình Đường Thịnh bị bắt đến hàng chục tài khoản tin tức mạng dưới dạng thư nặc danh. Cô biết không phải tài khoản nào cũng đăng, bọn họ sẽ tìm Đường Thịnh để mặc cả. Ngô Thường không cho phép chuyện này chìm xuồng, cô còn dùng tài khoản phụ đã đăng ký trước đó, đăng tin vào các nhóm thương giới ở Hải Châu và Ôn Châu.
Cô luôn cúi đầu làm việc đó, trong xe yên ắng, cả ba người đều không nói gì. Viên Bác Dao cứ thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ngô Thường, trong cô, cô ấy nhìn thấy một sự kiên cường và bình tĩnh hiếm có, cùng cả sự nhẫn nhịn.
Cô ấy đoán rằng có lẽ bao năm qua, cô cũng chẳng hề vui vẻ, đúng như Bộc Quân Dương đã nói: bọn họ đều đang vượt qua kiếp nạn của đời mình. Chuyện đã qua căn bản không thể níu giữ họ, bởi chỉ cần muốn chạy về phía trước thì phải vượt kiếp. Những mộng mơ hoa nguyệt năm xưa sớm đã bị chôn vùi.
Làm xong tất cả, Ngô Thường cất điện thoại, cô mệt quá, chỉ muốn ngủ một giấc.
Viên Bác Dao hỏi: “Tôi đưa cô về khách sạn nha?”
“Được, cảm ơn cô.”
Xe chạy trong im lặng, Ngô Thường ngồi ở ghế sau, nhìn những sợi tóc lộ ra của Viên Bác Dao, và cả gương mặt nghiêng của Bộc Quân Dương. Cô chưa bao giờ hối hận vì năm đó đã dốc hết tiền giúp họ, cho dù cô biết việc làm khi ấy đã chôn sẵn một quả mìn trong mối tình của cô và Lâm Tại Đường. chỉ cần chạm vào là có thể nổ tung, cướp đi nửa mạng người. Nhưng dù vậy, cô không hối hận.
Có tình có nghĩa. Biết ơn thì báo đáp. Đó là điều mẹ đã dạy cô từ nhỏ.
Ngoài cửa sổ, lá rụng từng lớp từng lớp, mùa đông Bắc Kinh cứ thế lặng lẽ buông xuống. Ngô Thường bỗng nói: “Viên Bác Dao, tiền tôi nhận rồi, hai người hãy hướng về phía trước.”
Viên Bác Dao quay lại nhìn cô.
Ánh sáng lốm đốm, dịu nhẹ bên ngoài lướt qua gương mặt cô, khiến cô trông khi sáng khi tối.
“Ngô Thường, cảm ơn cô.”
“Không có gì.” Ngô Thường nói: “Một khi đã trải qua nhiều lần sinh tử, chúng ta mới hiểu ra rằng nhiều chuyện thật sự không quan trọng như mình tưởng. Thật đấy.”
“Cho nên, hãy nhìn về phía trước.” Ngô Thường nói.
“Sau này đến nhà tôi uống rượu nhé.” Viên Bác Dao nói: “Không nói gì khác, chỉ riêng món thịt kho tương của ba mẹ tôi là chuẩn vị lắm rồi.”
Nghe vậy, Ngô Thường liền hiểu, Viên Bác Dao và Bộc Quân Dương thực sự đã ly hôn. Mọi người đều là những kẻ bị quá khứ níu giữ, còn chuyện ở Thiên Khê và Hải Châu, không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể trút bỏ khỏi người.
Ngô Thường trở về khách sạn một mình, cô chẳng còn chút sức lực nào, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo và hoạt động dồn dập. Cô cố gắng đi tắm rửa, vệ sinh cá nhân, rồi ép mình ngủ, vì cô biết: ngày mai vẫn còn chuyện của ngày mai.
Chín giờ sáng hôm sau, Ngô Thường mở mắt, thấy điện thoại hiện tin nhắn do Lâm Tại Đường gửi đến: Vật liệu tiết kiệm năng lượng và thân thiện môi trường dùng cho thế hệ đèn thứ hai của Thịnh Đường không đạt tiêu chuẩn, đã có trên báo chí chính thống.”
“Đẹp lắm.” Ngô Thường trả lời.
Không ai biết, để báo thù Thịnh Đường, Ngô Thường đã nhẫn nhịn bao nhiêu năm.
Những năm qua, mỗi khi Thịnh Đường ra một mẫu đèn mới, cô đều mua ít nhất năm chiếc mang về cho cơ quan chuyên môn kiểm nghiệm. Ban đầu, đèn của Thịnh Đường vẫn đạt tiêu chuẩn, chỉ là chất lượng nguyên liệu họ dùng ở mức trung bình. Ba năm trước, để tiết kiệm chi phí và tăng tính thẩm mỹ của đèn, Đường Thịnh bắt đầu “ra tay” ở lớp sơn phủ bên ngoài. Anh ta tưởng mình đang lách luật, nhưng khi tiêu chuẩn môi trường mới nhất được ban hành, sản phẩm của Thịnh Đường đã chạm mức giới hạn. Hơn nữa, đã có khách hàng cảm thấy khó chịu về sức khỏe.
Trước khi ly hôn, Ngô Thường từng giao toàn bộ tài liệu này cho Lâm Tại Đường, bảo anh chọn thời điểm ra tay. Lâm Tại Đường lập tức hiểu ý.
Ngô Thường thở phào.
Ba ngày sau, Tổng giám đốc Phong nộp bằng chứng lên cơ quan chức năng, tố cáo Đường Thịnh đã mang quà tặng cực kỳ đắt đỏ trong lần đầu đến thăm ông, tình nghi hối lộ; mấy khách hàng khác nghe tin cũng đồng loạt tố cáo.
Đường Thịnh bị tạm giữ ở Bắc Kinh.
Ngay sau đó, Thịnh Đường bị phanh phui việc nợ nhà xưởng gia công khoản phí sản xuất khổng lồ, các nhà xưởng đồng loạt bãi công, tuyên bố sẽ kiện công ty. Nhóm “ông chủ xưởng nhỏ” đứng đầu là Lão Tống còn đưa ra danh sách bồi thường cực kỳ đắt đỏ.
Bên trong Thịnh Đường vốn đã rối như tơ vò, nay bị tấn công đồng loạt liền tan tác không thành hàng ngũ. Thêm vào đó, chủ tịch vì scandal mà không thể xử lý công việc, khiến công ty lập tức rơi vào vòng đấu đá nội bộ khốc liệt.
Ngô Thường tốn hết tâm sức lừa Đường Thịnh từ Ôn Châu ra Bắc Kinh, chính là vì ngày hôm nay. Cô hiểu rõ môi trường thương mại ở Ôn Châu và Hải Châu ra sao: chỉ cần anh ta nhấc điện thoại là có thể làm giảm độ nghiêm trọng của vấn đề. Nhưng ở nơi khác thì khác, ở nơi khác, cho dù anh ta có quyền thế đến mấy, cũng khó lòng thoát thân. Huống chi, đây là Bắc Kinh.
Trong thời gian đó, cảnh sát tìm đến Ngô Thường để hỏi thăm, muốn làm rõ tình hình buổi tiệc tối hôm ấy, vì luật sư của Đường Thịnh nói rằng có người hãm hại anh ta, bỏ thuốc vào rượu. Đường Thịnh nghi ngờ Ngô Thường.
Ngô Thường kể lại toàn bộ sự việc hôm đó với cảnh sát, và nói: “Tôi biết Đường Thịnh là loại người gì, nên tôi không dám một mình đi dự tiệc, vì thế tôi đã chuẩn bị trước. Video này không cắt một giây nào, mời các đồng chí cảnh sát xem.”
Trong bữa tiệc, Đường Thịnh nói không ít lời phản động, chửi chính sách, chửi chính phủ, chửi cha mắng mẹ, chửi Hội doanh thương Ôn Châu, chửi phụ nữ, chửi cảnh sát là đồ vô dụng. Ngô Thường có thể tưởng tượng ra phản ứng của các đồng chí cảnh sát khi xem video này, và cũng đoán được phản ứng của Đường Thịnh khi biết cô đã đưa đoạn ghi hình ấy ra.
Cô chẳng bận tâm.
Cứ chết đi là xong.
Ngô Thường nghĩ vậy.
Anh ta cùng lắm chỉ biết mắng và làm nhục cô, nhưng điều đó chẳng mài mòn nổi một chút xương cốt nào của cô; trái lại, chính con heo chết ấy mới là kẻ sắp sống không nổi. Điều duy nhất cô tiếc là không thể mắng anh ta thẳng vào mặt, nhưng cô lại cảm thấy rằng đó mới là bản chất của cạnh tranh thương trường: âm thầm ra tay.
Ngô Thường xông pha chiến trận, tính toán từng bước. Trong việc đối phó với Đường Thịnh, cô và Lâm Tại Đường chưa từng bất đồng.
Hai ngày sau, Ngô Thường thu dọn đồ đạc trở về Hải Châu.
Khi cô về đến nơi, Đường Thịnh đã chính thức bị lập án điều tra vì tội tổ chức dâm loạn tập thể, hối lộ và nhận hối lộ, cùng tình nghi tổ chức tội phạm. Vì Đường Thịnh có ảnh hưởng xã hội nhất định, cơ quan chức năng đã mở kênh tiếp nhận tố cáo riêng về anh ta.
Hôm đó, Hải Châu nắng đẹp.
Nắng ấm trải lên người Ngô Thường, mới chỉ rời đi vài ngày mà cô cảm giác như đã cách cả một đời.
Sóng thủy triều ở Thiên Khê hôm ấy dịu dàng đặc biệt, bà ngoại đang nấu canh cho cô. Bà vừa làm vừa lẩm bẩm điều gì đó, Ngô Thường ghé lại nghe, thì nghe bà nói: “Dù lạnh thế nào, mặt biển cũng chẳng bao giờ đóng băng hoàn toàn.”
Ngô Thường nghĩ, đúng vậy, dù trời lạnh đến mấy, mặt trời vẫn sẽ soi đến một góc băng giá trong tim cô.
Đó là nơi băng tuyết bắt đầu tan chảy.
Ở đó, sóng xuân đang trỗi dậy.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc