Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 92
Chương 92: Kết khúc
*
Ngày họp báo hôm đó, Ngô Thường đã trở lại Hải Châu.
Buổi họp báo đông nghẹt người, cô cố ý tìm một góc để đứng. Vì bị cảm nên cô đeo một cái khẩu trang.
Cô nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng bàn tán, có người với giọng khinh bỉ nói: “Loại họp báo này toàn là chiêu trò, mánh quen thuộc của bọn tư bản. Lát nữa đứng dậy cúi đầu xin lỗi, làm bộ thảm thương, nói là công ty không thể tiếp tục, xin mọi người cho một cơ hội, bla bla các kiểu.”
“Tư bản ấy hả? Vì tiền mà không biết xấu hổ.”
“Nhưng tôi thấy cái anh Lâm Tại Đường này đâu có giống vậy? Bình thường cứng rắn lắm mà.”
“Anh ta hả? Mấy chuyện xấu của anh ta tôi còn lười nói. Chị tưởng anh ta là người tốt sao? Có tư bản nào mà tay không dính máu của dân lao động chứ.”
Ngô Thường đứng yên lặng ở đó nghe người ta chửi Lâm Tại Đường và công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang, trong lòng hầu như không gợn sóng. Những năm qua, cô cũng đã trải qua sóng to gió lớn, hiểu rõ con người và thế sự rốt cuộc là thế nào. Cô chỉ muốn biết, Lâm Tại Đường cuối cùng sẽ xử lý cơn sóng gió này ra sao.
Cô biết Lâm Tại Đường rất lợi hại.
Không có sự chuẩn bị vẹn toàn thì anh tuyệt đối sẽ không mở cuộc họp báo này. Anh sẽ xin lỗi, nhưng anh sẽ không làm bộ thảm thương, càng sẽ không quỳ xuống.
Khi Lâm Tại Đường bước ra dưới sự bảo vệ của mấy nhân viên an ninh, tiếng máy ảnh vang lên liên tục. Anh như thể được ánh sáng phủ một lớp mỏng.
Anh vẫn mặc vest chỉnh tề, tóc chải không lệch một sợi, môi mím lại, trông rất kiên nghị. Bước đi nhanh, thỉnh thoảng khẽ gật đầu với những người trong hội trường. Phía sau anh là Quách Lệnh Tiên, trưởng phòng pháp vụ, trưởng công đoàn, trưởng bộ phận quan hệ công chúng. Lạ thật, không thấy Vương Năng Nhân đâu.
Ngô Thường không biết rốt cuộc ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Hôm qua cô không liên lạc với Lâm Tại Đường, anh cũng không liên lạc với cô, chỉ gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon trước khi ngủ.
Mấy người họ ngồi vào chỗ, MC bắt đầu nói.
Không có câu xã giao nào mà chỉ nói: “Hoan nghênh mọi người đã đến, bây giờ chúng tôi sẽ trả lời về mấy vấn đề đang được dư luận quan tâm.”
Bên dưới, có phóng viên lên tiếng: “Không xin lỗi sao? Trước tiên xin lỗi đi!”
“Đã đến tham dự buổi họp báo của chúng tôi thì xin đừng làm mất thời gian của mọi người. Họp báo sẽ có quy trình riêng, những điều anh muốn biết, muốn hỏi, sẽ đều được trả lời. Xin anh về chỗ ngồi, chúng ta bắt đầu.”
Trưởng công đoàn đứng lên.
Ngô Thường với ông không quá quen, vì ông làm công việc công đoàn, thường phải tổ chức hoạt động cho công nhân, còn phải đến tận nhà họ. Ở công ty hầu như không thấy ông. Cô chỉ biết ông là người nghiêm túc, phong thái như một quý ông. Ông đã làm việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang gần bốn mươi năm, sắp nghỉ hưu rồi.
Ông đứng dậy, đeo kính lão, lấy ra một xấp tài liệu.
“Vấn đề đầu tiên cần phản hồi là vụ biểu tình trước cửa tòa nhà Đèn Trang Trí Tinh Quang gần đây. Người biểu tình cho rằng nhiều năm trước, khi làm việc tại Đèn Trang Trí Tinh Quang đã gặp phải tai nạn lao động nghiêm trọng, nhưng công ty không quan tâm đến cuộc sống về sau của họ, từ chối bồi thường. Nay xin đưa ra lời giải thích như sau:
Công nhân thứ nhất, vào ngày 24 tháng 10 năm 1993, xảy ra tai nạn tại nhà xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang, dẫn đến việc cổ tay phải bị cắt cụt, mất cả hai bàn tay. Khi đó, tôi thay mặt nhà xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang – tiền thân của công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang hiện nay, đã tiến hành trao đổi với ông ta, và chi trả một lần 140.000 tệ tiền trợ cấp tai nạn lao động. Đây là chứng từ thanh toán khi đó, đã được cơ quan chức năng kiểm chứng. Sau đó, ông ta vẫn nhận lương bình thường cho đến khi nghỉ hưu vào tháng 5 năm 2013. Trong thời gian đó, công đoàn đã 27 lần cấp khoản trợ cấp công việc, tổng cộng 170.000 tệ. Đồng thời, các phúc lợi của công nhân nhà xưởng Đèn Trang Trí Tinh Quang đều áp dụng cho ông ta, và khi cha mẹ ông ta qua đời, công ty đã hỗ trợ 10.000 tệ tiền phúng viếng. Tất cả đều có hóa đơn chứng từ lưu lại, và đều được cơ quan chức năng xác nhận.”
Bên dưới im phăng phắc, họ không ngờ chờ hoài chẳng thấy lời xin lỗi, mà lại nhận được bản “tính sổ” thẳng thắn. Không ai nghĩ Đèn Trang Trí Tinh Quang sẽ chọn đối đầu với dư luận vào thời điểm nhạy cảm thế này, thái độ lại cứng rắn đến vậy.
Trưởng công đoàn tiếp tục nói: “Chúng tôi đã chuyển bằng chứng cho cơ quan công an, cuối cùng xác nhận: đây là một hành động có tổ chức, có mưu đồ, gây cản trở trật tự công cộng, và có ý định bôi nhọ Đèn Trang Trí Tinh Quang. Kết quả cụ thể xin chờ thông báo của cơ quan công an.”
Lúc này Lâm Tại Đường nói: “Đèn Trang Trí Tinh Quang sẵn sàng làm bạn với tất cả những người lương thiện, nhưng sau này chúng tôi cũng sẽ phân biệt rõ thiện ý thật sự, để dành tiền cho những nhân viên thật sự cần được quan tâm hơn. Nói cách khác, sự quan tâm và chăm sóc mà Đèn Trang Trí Tinh Quang dành cho những công nhân và gia đình này suốt mấy chục năm qua, cuối cùng lại nhận về kết quả như vậy… Tôi rất tiếc.”
Rồi anh bất ngờ nhìn về phía phóng viên vừa yêu cầu anh xin lỗi, hỏi: “Ở đây, tôi cần phải xin lỗi sao?”
Người kia bị hỏi đến sững lại, ánh mắt áp lực của Lâm Tại Đường khiến ông ta quên mất phải mở miệng.
MC liền nói: “Câu hỏi tiếp theo. Về sự cố công nhân bị thương tại công trường của Đèn Trang Trí Tinh Quang gần đây.”
Lúc này, Quách Lệnh Tiên đứng dậy nói: “Các anh chị phóng viên, đồng nghiệp, và các bạn, xin chào. Trước tiên, cho phép tôi thay mặt toàn thể nhân viên công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến người bị thương trong vụ việc lần này cùng gia đình họ.”
Toàn bộ nhân viên Đèn Trang Trí Tinh Quang đều đứng lên, cúi chào thật sâu suốt một phút.
“Sau khi sự việc xảy ra, chúng tôi đã lập tức có mặt tại hiện trường, phát hiện lần khoan lỗ lắp đặt này không phù hợp với tiêu chuẩn kỹ thuật mà công ty yêu cầu.” Lúc này, Quách Lệnh Tiên lấy ra cuốn ‘Sổ tay an toàn thi công tại hiện trường’ của Đèn Trang Trí Tinh Quang, đứng lên trao cho nhân viên để gửi cho mọi người cùng xem: “Đây là cuốn sổ tay an toàn mà sau vụ tai nạn sản xuất năm 1993, công ty đã mời chuyên gia và người trong ngành biên soạn. Đến nay, đã được cập nhật đến lần thứ mười bảy. Công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang luôn yêu cầu công nhân nghiêm túc làm việc theo sổ tay này, nhờ vậy chúng tôi đã đạt được thành tích 20 năm không có tai nạn.”
“Về lỗ khoan phát hiện tại hiện trường, chúng tôi đã ngay lập tức liên hệ với cơ quan công an để lấy chứng cứ và báo án. Qua điều tra, có người đã bỏ ra số tiền lớn thuê thợ lắp đặt tại hiện trường tạo ra một vụ tai nạn giả. Tình hình cụ thể xin chờ thông báo của cơ quan công an.”
“Chúng tôi cũng đã nhiều lần đến bệnh viện để trao đổi với người bị thương về vấn đề bồi thường, hai bên đã đạt được thỏa thuận, dưới sự chứng kiến của đối phương, đã ký kết hợp đồng bồi thường có hiệu lực pháp luật. Về việc này, chúng tôi xin gửi lời xin lỗi đến người bị thương và gia đình họ.”
Họ lại đứng lên, cúi chào lần nữa.
Ngô Thường chưa bao giờ có cảm giác chân thực như vậy.
Từ ngày đầu tiên đến công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô đã như con vụ quay liên tục không ngừng nghỉ. Cô hầu như chưa từng cảm nhận được cảm giác đồng lòng tác chiến trọn vẹn như thế này — mỗi người đều làm đúng chức trách, phối hợp khăng khít, hiệu quả và đầy chuyên nghiệp.
Còn cô thì như một người ngoài cuộc.
Đến lúc này, cô gần như đã chắc chắn rằng, duyên phận giữa cô và Đèn Trang Trí Tinh Quang đã hết.
Lúc này, MC nói: “Câu hỏi thứ ba, liên quan đến những tin tức gần đây cho rằng giám sát tại hiện trường vụ tai nạn là vợ của Chủ tịch Lâm Tại Đường, cô Ngô Thường, thông tin này là sự thật. Phần còn lại xin mời Chủ tịch Lâm Tại Đường trả lời.”
Lâm Tại Đường đứng dậy. Anh không cầm bản thảo, khi đảo mắt nhìn quanh, anh thấy đôi mắt của Ngô Thường đang ngồi ở hàng ghế cuối. Cô đeo khẩu trang trắng, trong mắt đầy mệt mỏi. Nếu như trước đây trong mắt cô còn có vầng trăng, ánh sao, mặt trời, thì hôm nay dường như chỉ còn một mảnh thiên thạch rơi xuống. Cô đang nhìn anh.
Trái tim Lâm Tại Đường co thắt liên tục, anh cảm nhận rõ cơn đau ấy.
“Vợ tôi, cô Ngô Thường, từ khi gia nhập Đèn Trang Trí Tinh Quang đến nay, chưa từng mưu cầu bất cứ điều gì. Cô ấy làm việc tận tâm tận lực, mang về những thành tích rực rỡ cho Đèn Trang Trí Tinh Quang. Những ngày qua, các tin đồn liên quan đến cô Ngô Thường và công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang xuất hiện liên tục, dư luận đã dâng đến mức không thể kiểm soát. Nguyên nhân cốt lõi là: cô ấy là cái gai trong mắt đối thủ cạnh tranh.
Cô ấy là một người tuyệt vời. Vì sự phát triển trong tương lai của Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô Ngô Thường đã quyết định rời khỏi vị trí của mình tại công ty, mở ra lĩnh vực kinh doanh riêng của cô ấy. Xin những lời đồn đại hãy dừng lại đúng lúc, và xin mọi người đừng làm phiền cô ấy nữa.”
“Cảm ơn.”
Lâm Tại Đường không biết mình nói câu ấy trong tâm trạng thế nào, nhưng anh biết: Ngô Thường là một người tuyệt vời, và từng câu anh nói đều là thật. Anh đã phụ lòng Ngô Thường, chỉ một cái cúi người thôi, mà trái tim anh như rơi xuống đất, “bốp” một tiếng vỡ tan. Khi anh ngẩng đầu lên lần nữa, Ngô Thường đã biến mất khỏi chỗ ngồi của cô.
Mục thứ tư của buổi họp báo là công bố bổ nhiệm mới của công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang: Quách Lệnh Tiên được bổ nhiệm làm Phó Tổng giám đốc, sẽ cùng Lâm Tại Đường dẫn dắt công ty bước về tương lai.
Họp báo chưa kết thúc, dư luận đã ào ạt xoay chiều, doanh thu trong ngày của Đèn Trang Trí Tinh Quang vọt lên đứng đầu tháng. Đây rõ ràng là một trận thắng, nhưng Lâm Tại Đường lại không hề có chút vui mừng của kẻ chiến thắng.
Kết thúc họp báo, anh vội vàng nhận phỏng vấn báo chí. Người ngoài thấy anh điềm đạm thong dong, chỉ có anh mới biết sợi dây trong lòng mình đã sắp đứt. Sau đó, anh lao ra khỏi hội trường, liên tục gọi điện cho Ngô Thường. Anh nghe tiếng sóng biển từ đầu dây bên kia, như đang khóc, như đang than thở.
“Thường Thường, em đang ở Thiên Khê phải không?” Anh hỏi.
“Ừ. Em về thăm bà ngoại.”
“Em chờ anh nhé?”
“Được thôi.”
Lâm Tại Đường lập tức lái xe hướng về Thiên Khê. Suốt quãng đường, anh không ngừng nhớ lại đôi mắt lạnh lùng, vô cảm của Ngô Thường. Trên đường đi trời mưa, tắc xe nghiêm trọng. Anh cảm giác mình như lên cơn, không thể thở nổi, liên tục đấm vào vô lăng, miệng lẩm bẩm chửi rủa, nước mắt từng giọt lớn tuôn xuống.
Anh căm ghét bản thân không đủ mạnh.
Nếu anh đủ mạnh thì đã không có cảnh tượng hôm nay. Đôi mắt biết cười của Ngô Thường sẽ vẫn luôn ở đó.
Xe nhích từng chút một, lúc này điện thoại của Ngô Thường gọi tới. Anh nghẹn ngào bắt máy. “Trời đang mưa đó, Lâm Tại Đường. Anh lái chậm thôi.”
Ở đầu dây bên kia, Ngô Thường nói: “Đường trơn lắm, em vừa thấy có tai nạn, đừng…”
Lâm Tại Đường khó nhọc “ừ” một tiếng, anh nén tiếng khóc, khẽ nói: “Anh… xin lỗi, Ngô Thường.”
Ngô Thường ở đầu dây bên kia im lặng.
Cô không muốn nghe “xin lỗi”, vì “xin lỗi” chẳng thể giải quyết bất cứ vấn đề gì.
Cô biết Lâm Tại Đường nói “xin lỗi” là thật lòng, cũng hiểu được lựa chọn của anh. Bởi chính cô từng nói với Lâm Tại Đường: “Bất kể khi nào, hãy chọn chính mình.”
Lâm Tại Đường chọn chính mình, nghĩa là chọn Đèn Trang Trí Tinh Quang, chọn sinh kế của mấy nghìn con người.
“Dù sao… lái chậm thôi.”
Ngô Thường cúp máy.
Cô lặng lẽ ngồi bên bờ biển, mắt nhìn về phía bên kia biển. Thật ra bên kia biển có gì cô hoàn toàn không biết, bao lần cô muốn sang đó nhưng đều chưa từng thành công. Thế nhưng mỗi khi buồn đau, cô lại muốn trở về Thiên Khê, chỉ để ngồi trên bãi cát, nghe tiếng sóng vỗ.
Biển đêm đen kịt, mênh mông vô tận.
Thuở nhỏ, cô không thích kiểu biển như thế này, vì nó đem lại cho cô cảm giác chóng mặt vô tận, như thể sẽ bị biển nuốt chửng. Tối nay, cô lại có cảm giác bị nuốt chửng ấy.
Khi Lâm Tại Đường đến, cô đã ngồi đó rất lâu, rất lâu rồi.
Anh lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, lúc ấy Ngô Thường mỉm cười nói: “Chúc mừng nhé, lại thắng thêm một lần nữa.”
Lâm Tại Đường lặng lẽ nhìn cô, thấy cô xa xôi đến vậy. Anh thử ngồi lại gần hơn, nhưng cô lại dịch ra xa.
“Vậy… chúng ta bàn giá đi.” Ngô Thường nói tiếp: “Em không thể cứ thế mà rút lui.”
Lâm Tại Đường quay sang nhìn gương mặt cô, gần như không có biểu cảm gì, không đau đớn, không giận dữ, chỉ thuần một vẻ bình thản.
“Quách Lệnh Tiên sẽ đến tìm em nói chuyện.” Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường, anh không muốn…”
“Quách Lệnh Tiên nào? Cái người giẫm lên xác em để leo lên chức ấy hả?” Ngô Thường cười lạnh: “Được thôi, em nợ chị ta một lần, giờ coi như trả xong, em chấp nhận.”
Gió biển thổi qua, cô hơi cúi đầu xuống, nhìn mũi chân mình.
“Anh xin lỗi.” Lâm Tại Đường nói.
“Đừng nói xin lỗi nữa.” Ngô Thường nói: “Em rời đi cũng tốt, nếu không sau này anh sẽ phải nói xin lỗi với em mãi mãi. Em không muốn tiếp tục mang tiếng xấu nữa, dù em biết, tiếng xấu này em không tránh khỏi.”
Ngô Thường nhìn về phía xa: “Anh có biết bây giờ người ta nói gì không?
Họ nói Đèn Trang Trí Tinh Quang cuối cùng cũng trừ được một tai họa, thật là hả hê làm sao.”
“Nghe những lời đó, anh thấy vui hơn chưa? Giải quyết được vấn đề quản lý của anh chưa?” Ngô Thường hỏi, vẻ như không hiểu: “Người tiếp theo phải hy sinh là ai đây? Còn ai tình nguyện để anh hy sinh nữa không?”
“Ngô Thường…” Lâm Tại Đường muốn ngăn cô lại, không để cô nói tiếp, nhưng cô chỉ nhún vai: “Đùa thôi. Em đang luyện cách suy nghĩ theo kiểu công chúng.”
Cô hầu như không chịu mở lòng với anh, bởi cô biết mở lòng với anh không hẳn là thoải mái — trái tim anh chỉ có một góc nhỏ dành cho cô.
Dù vậy, trong đêm khuya bên bờ biển, Ngô Thường vẫn khẽ nghiêng người dựa vào vai Lâm Tại Đường. Cánh tay anh siết chặt lấy cô, như sợ cô sẽ chạy mất.
Ngày hôm sau, Ngô Thường đến Đèn Trang Trí Tinh Quang làm thủ tục nghỉ việc.
Vừa bước vào tòa nhà, cô đã cảm nhận vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình: ánh mắt dò xét, chế giễu nhưng lại dè dặt, xen chút né tránh buồn cười.
Ngô Thường thẳng lưng, ung dung nhìn lại, thậm chí chủ động mở lời: “Hoan nghênh mọi người đến nhà tôi chơi nhé.”
Cô còn không nhận ra rằng, “cô Lâm” ở Hải Châu đã trở thành lá bùa hộ mệnh cuối cùng của cô, và nó thực sự hiệu nghiệm.
Nghe cô nói vậy, họ lập tức nhớ ra thân phận của cô, vội vàng tỏ vẻ cung kính, cười đáp: “Được, được chứ.”
Bức tranh nhân tình thế thái ấy, khắc sâu vào ký ức Ngô Thường.
Quách Lệnh Tiên nhất quyết tiễn cô xuống tận tầng trệt, Ngô Thường nhiều lần từ chối. Cuối cùng, Quách Lệnh Tiên nói: “Tôi biết mình không phải người tốt, cũng chẳng phải kẻ xấu.”
Ngô Thường nghĩ: Chỉ là chị thiếu chút nữa thì hại chết tôi thôi.
Cô đã hoàn toàn cởi bỏ mọi ngây thơ. Cô hiểu, cả đời này, bạn bè thực sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số chỉ là người quen xã giao. Và phần lớn trong số đó, khi lợi ích thúc đẩy, họ sẽ chọn hy sinh bạn, hãm hại bạn.
Kìa, kẻ kia mặt mày hớn hở, sau lưng lại giương nanh vuốt.
Đó mới là sự thật của đời.
Khi bước ra khỏi tòa nhà Tinh Quang, cô không quay đầu lại.
Nơi này từng bao lần được cô coi là sự nghiệp, dốc hết đam mê. Thế nhưng ánh sao của Đèn Trang Trí Tinh Quang chưa từng chiếu vào tim cô, mà chỉ đẩy cô vào đêm tối.
Nhưng Ngô Thường vẫn cố chấp tìm kiếm sự thật.
Vài chục ngày sau, cuối cùng cô cũng lần ra manh mối: người thợ lắp đặt kia có một người họ hàng xa lắc xa lơ, ở Ôn Châu mở một cửa hàng đại lý cấp ba của Thịnh Đường, bán mấy món hàng thừa hàng lỗi của bên ấy.
Ngô Thường lập tức đến Ôn Châu.
Cô nghe ông chủ kia đang nói với ai đó: “Bỏ thôi, cái này chẳng kiếm được tiền, hại người mới kiếm được tiền chứ!”
Ngô Thường quay lưng bước đi. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Chỉ cần tôi chưa chết, đừng hòng anh sống yên.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày mai sẽ là chương cuối của quyển này, sau đó sang quyển cuối cùng.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc