Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 91
Chương 91: Nhắm vào
*
Mặc cho bên ngoài gió mưa bão bùng, Đèn Trang Trí Tinh Quang vẫn chẳng có động tĩnh gì. Vì đã cho nhân viên nghỉ, tầng lầu họ đang ở yên ắng lạ thường.
Lâm Tại Đường một mình bước đi trong hành lang dài vắng lặng, ánh hoàng hôn kéo cái bóng anh dài lê thê.
Bên ngoài tòa nhà vẫn ồn ào suốt ngày đêm, anh mở cửa sổ nghe một lúc, nghe người ta tố cáo anh là một tên tư bản khát máu. Trên báo bắt đầu rần rần đăng tin về chuyện này, đài truyền hình cũng tìm đến đây để phỏng vấn. Nhưng chẳng ai tìm được Lâm Tại Đường, anh không nhận điện thoại của bất kỳ ai, cũng không trả lời tin nhắn nào.
Anh cố ý để một phóng viên lọt vào tòa nhà, phóng viên thấy cảnh tượng tiêu điều rồi quay về viết một bài báo với tiêu đề “Vương quốc đèn trang trí sắp sụp đổ”.
Trong bài viết, anh ta nói rằng: Doanh nghiệp tư nhân khoác lên mình lớp vỏ hào nhoáng, hưởng trọn lợi thế thời đại, người đứng đầu được giới trẻ tôn sùng. Nhưng thực chất chẳng có chút năng lực ứng phó rủi ro nào, giống như đứa trẻ được nuông chiều quá mức, bình thường ăn mặc bóng bẩy, rời khỏi vòng tay người lớn thì lấm lem bùn đất.
Bài báo này được truyền tay đọc khắp phố phường, ai nấy đều tán đồng: Có phải không? Ăn chính sách của Nhà nước mà chẳng lo phúc lợi cho nhân viên, kiểu công ty vậy không đóng cửa thì còn đợi gì nữa?
Đám người gây rối bên ngoài, Quách Lệnh Tiên đã nắm gần hết thông tin, chỉ còn một vấn đề: bọn họ vẫn chưa biết ai mới là kẻ đứng sau thật sự.
Bao gồm cả vụ việc lần này, sau khi cảnh sát thẩm vấn, một công nhân đã nhận rằng anh ta lấy tiền để khoan cái lỗ đó nông hơn. Nhưng năm phút sau, anh ta lại nhận được tin: bảo anh ta làm cho chiếc đèn trên tay trông như tuột tay rơi xuống, rớt trúng người.
Rõ ràng bọn họ biết hôm đó Ngô Thường không có mặt.
Cảnh sát bắt được người mà họ nói tới, nhưng gã nhất mực khai rằng gã hận Lâm Tại Đường. Vì năm 2011 nhà xưởng cắt giảm nhân sự, cha gã bị cho nghỉ việc, khiến gã phải bỏ học. Gã nói gã chỉ muốn báo thù.
Sự việc rơi vào ngõ cụt. Lâm Tại Đường biết, với kết luận hiện tại thì cũng đã có thể cho công chúng một lời giải thích. Nhưng đúng lúc này, lại xuất hiện một bài báo chấn động, nhắm thẳng vào việc công trường thi công Đèn Trang Trí Tinh Quang không tuân thủ quy định.
Tiêu đề bài báo là “Người giám sát công trường biến mất”.
Bài báo này theo hướng phóng sự điều tra, đi sâu phân tích hiện trường, bóc tách từng khâu an toàn trong việc lắp đặt đèn, nhất là đèn cỡ lớn, bao gồm cả chức trách của người giám sát công trường.
Bài viết dẫn chứng khắp nơi, và câu cuối cùng là: Theo điều tra của chúng tôi, người giám sát hiện trường hôm đó là Ngô Thường – nhân viên phòng kinh doanh khách hàng lớn của Đèn Trang Trí Tinh Quang, và thân phận khác của cô ấy là: Vợ của Chủ tịch Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Bài báo này lập tức gây nên làn sóng dư luận ồn ào.
Ở vùng Giang – Chiết – Hỗ, doanh nghiệp gia đình nhiều vô kể. Trước đây Đèn Trang Trí Tinh Quang từng là hình mẫu thành công trong việc thoát khỏi mô hình gia đình, giờ lại bị phanh phui chuyện vợ của Chủ tịch vẫn làm việc trong công ty và còn lơ là nhiệm vụ ở thời khắc quan trọng, chuyện này không thể không khiến người ta hoài nghi.
Dân gian bắt đầu đồn đoán: nói là “thoát khỏi mô hình gia đình” cũng chỉ là cái cớ. Chỉ là tìm một thời điểm thích hợp để đưa vợ lên vị trí cao, vợ chồng phối hợp gom tiền. Như vậy mới hợp với lẽ thường, chứ không thì một bà vợ của chủ tịch, trong công ty lại làm nhân viên kinh doanh bình thường để làm gì?
Lâm Tại Đường thật ra từ đầu đến giờ vẫn chưa nổi giận.
Cho đến khi anh thấy hai bài báo này.
Ban đầu anh nghĩ Ngô Thường đưa Nguyễn Hương Ngọc lên Thượng Hải chữa bệnh, còn anh một mình đứng ra chịu hết mọi đợt tấn công này. Anh cũng nhận ra, đúng như người ta nói: Ngô Thường thật sự là điểm yếu của anh.
Người khác không thể khống chế anh thì lại lôi Ngô Thường ra trong cuộc cạnh tranh thương trường.
Bàn tay anh siết thành nắm đấm, nện xuống mặt bàn.
Ngày kia là đến buổi họp báo, Quách Lệnh Tiên hỏi anh có định tổ chức đúng hạn không. Anh nói: “Đúng hạn.”
“Vậy mấy bài báo này thì sao?” Quách Lệnh Tiên hỏi, “Có cần điều tra không?”
“Không cần.” Lâm Tại Đường nói, “Ngày mai sáu giờ chiều, tổ chức một cuộc họp kín, tôi muốn cùng mọi người thống nhất chi tiết họp báo, các bộ phận liên quan chuẩn bị sẵn phương án ứng phó.”
“Được.”
Lâm Tại Đường ra khỏi công ty bằng cửa sau, về đến nhà, anh nấu một gói hoành thánh nhỏ mà mẹ Hương Ngọc đã gói sẵn cho anh. Bà rất chu đáo, sợ anh không biết làm, hoành thánh sau khi cấp đông đều được xếp vào hộp bảo quản, bên ngoài dán nhãn ghi rõ nhân. Trong tủ lạnh còn có một hộp đựng phần nhân hoành thánh đã chia sẵn, anh chỉ cần cho vào tô, thêm nước súp hoành thánh rồi khuấy đều là được.
Bà còn làm thêm vài món ăn nhỏ, ướp sẵn thịt và thịt vịt, đều chia phần bỏ trong tủ lạnh.
Bà vừa mới xuất viện, cơ thể còn chưa hồi phục, nhưng lại lo anh bận rộn công việc, ăn uống không đàng hoàng nên chuẩn bị hết cho anh như vậy. Mắt Lâm Tại Đường hơi nóng lên.
Ăn cơm xong, anh gọi cho Ngô Thường.
Ban ngày Ngô Thường đưa mẹ đi bệnh viện, làm vài xét nghiệm, có kết quả chưa ra. Chiều tối, cô dẫn Nguyễn Hương Ngọc đi dạo phố Hoài Hải, mua cho bà một chiếc khăn choàng đẹp. Tâm trạng Nguyễn Hương Ngọc vẫn luôn rất tốt, không hề lộ ra chút chán nản hay đau đớn nào.
Đúng vậy, bà đã chấp nhận rồi. Bất kể là tốt hay xấu, khoảng thời gian cuối đời: nửa năm, một năm, hai năm hay ba năm, bà đều muốn sống thật xinh đẹp. Bà không muốn tự than thân trách phận, vì mỗi ngày phía trước đều vô cùng quý giá.
Ngô Thường kể lại tất cả cho Lâm Tại Đường nghe, anh hít hít mũi rồi nói: “Hay quá… Mẹ Hương Ngọc thật sự rất kiên cường.”
“Mẹ vừa mới khen anh đó.”
“Khen anh gì?”
“Mẹ nói anh với em giống nhau, đều là người có tình có nghĩa.”
“Anh hả?” Lâm Tại Đường hỏi lại, “Anh vẫn tưởng mình là người lạnh lùng máu lạnh mà.”
“Mẹ em nói anh không phải vậy. Mẹ nói có những người bề ngoài trông nhiệt tình, tốt bụng, nhưng lòng dạ lại tối tăm. Cũng có những người nhìn thì lạnh lùng, nhưng trái tim lại rất ấm áp. Mẹ nói anh chính là kiểu người như vậy.”
Ngô Thường cười nói: “Mẹ Hương Ngọc mà khen anh, thì anh cứ yên tâm mà nhận. Mẹ đâu có hay khen người.”
“Vậy hả? Nhưng anh toàn thấy mẹ Hương Ngọc miệng dẻo khen bất kỳ thực khách nào mà.” Lâm Tại Đường cố ý chọc cô.
Quả nhiên, Ngô Thường bực mình: “Vậy em thay mẹ lấy lại lời khen nha!”
“Chọc em thôi.” Lâm Tại Đường nói.
Hai người im lặng mấy giây, trong lòng đều có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngô Thường muốn nói rằng cô đã đọc bài báo đó rồi. Dòng chữ cuối cùng tuy là sự thật, nhưng dụng tâm thật đáng trách. Cô làm việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, chưa từng có một ngày lơ là. Bài báo đó quá bẩn thỉu, nhận tiền để viết mà không sợ làm dơ bẩn lương tâm của mình sao!
Lâm Tại Đường bỗng hỏi: “Thường Thường, từ nhỏ em thích nhất cái gì?”
“Tiền chứ gì nữa, còn phải hỏi sao?” Ngô Thường đáp.
“Vậy em có chuyện gì muốn làm nhất không?”
“Em muốn làm bà chủ!”
“Sao vậy? Em muốn nổi loạn, thay anh ngồi lên hả?” Lâm Tại Đường cố tình đùa để làm dịu đi cơn đau vẫn đang siết chặt trong lòng.
“Haha, em không cần Đèn Trang Trí Tinh Quang đâu. Em muốn có sự nghiệp của riêng mình. Nói thật chứ em đâu thể làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang cả đời được, phải không anh?”
Lâm Tại Đường im lặng rất lâu rồi mới nói: “Phải.”
Anh lại im lặng thêm một hồi mới nói tiếp: “Ngô Thường, em biết sau này anh muốn làm gì không?”
“Dẫn dắt Đèn Trang Trí Tinh Quang, đưa Đèn Trang Trí Tinh Quang vươn ra khắp thế giới. Để nơi nhân gian rực rỡ ánh đèn này, cứ mười ngọn đèn thì có một ngọn của Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
Ngô Thường rõ ràng nói ra giấc mơ của anh.
“Cảm ơn em đã nhớ. Anh còn mong mình có một mái nhà ấm áp.” Lâm Tại Đường nói: “May mắn là, bây giờ anh đã có rồi.”
Anh kể cho Ngô Thường nghe chuyện mẹ Hương Ngọc chuẩn bị đầy ắp đồ ăn trong tủ lạnh cho anh, lòng đầy cảm kích. Anh nói: “Ngô Thường, nếu mọi chuyện đã đến mức này, mẹ Hương Ngọc cần có người bên cạnh. Em nghĩ bây giờ em rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang… có phải sẽ là một lựa chọn tốt hơn không?”
Hơi thở của Ngô Thường khựng lại, rồi cô dứt khoát nói: “Anh muốn đẩy em ra làm bia đỡ đạn.”
Lâm Tại Đường không trả lời.
Ngô Thường ghét nhất cái kiểu im lặng này, như muốn bóp nát cái điện thoại trong tay. Cô không ngờ rằng, ngay sau cuộc trò chuyện đầy ấm áp này, lại có một nhát dao đẫm máu chém thẳng vào mình.
Cô gần như không thở nổi, đứng bật dậy đẩy cửa sổ ra. Ngoài kia, đường Hoài Hải vẫn nhộn nhịp, mấy cặp nam nữ say rượu vừa đi vừa cười nói trên đường. Ngô Thường thấy ghen tỵ với nụ cười thoải mái của họ, vì mấy ngày nay cô sống quá mệt mỏi.
“Ngô Thường? Còn đó không?”
“Còn.” Ngô Thường nói: “Lâm Tại Đường, cho dù em có rời Đèn Trang Trí Tinh Quang đi nữa thì cũng không phải là bây giờ. Không phải theo cái cách này. Em hỏi anh một câu: tại sao không phải là Quách Lệnh Tiên? Chị ấy mới là người chịu trách nhiệm trực tiếp! Em đã nói với chị ấy là phải sắp xếp giám sát công trình, chị ấy cũng đồng ý, vậy mà cuối cùng không làm. Chẳng lẽ chuyện này không phải do chị ấy chịu trách nhiệm sao? Anh cũng biết hôm đó vì sao em xin nghỉ. Trước giờ em có lần nào lơ là chưa? Không có, đúng không?”
“Vì bài báo chỉ thẳng vào em.”
“Vậy cái miệng anh để làm gì? Không biết giải thích hả? Anh cứ nói thẳng là chị ấy nhận nhiệm vụ sắp xếp giám sát nhưng bận quá nên quên, thì có sao đâu! Tại sao lại đẩy em ra đỡ đạn?”
“Vậy thì sẽ lôi ra thêm vấn đề khác. Người ta sẽ vin vào đó mà nói Đèn Trang Trí Tinh Quang ngoài vụ này, còn có chuyện lãnh đạo kém năng lực. Rồi từ một vấn đề lại kéo thêm một vấn đề khác, chuyện này sẽ không bao giờ kết thúc.” Lâm Tại Đường gần như khẩn cầu: “Thường Thường, em nghĩ thử xem anh nói có đúng không? Em thích tiền, em sẽ có tiền, rút lui bằng cách nào đâu quan trọng.”
“Quan trọng! Quan trọng chứ!” Ngô Thường bỗng hét lên trong điện thoại: “Cách rút lui rất quan trọng! Em muốn ra đi trong sạch! Không thể mờ ám mà bỏ đi được! Anh hiểu không? Trong sạch!”
“Trong sạch có quan trọng không? Ngô Thường, chuyện của anh trước đây em biết, đến giờ anh vẫn bị người ta bàn tán. Nếu anh để tâm mấy cái đó thì anh còn điều hành doanh nghiệp được nữa không?”
“Anh là anh, em là em! Em khác anh!” Ngô Thường nói: “Anh đừng đối xử với em như vậy, Lâm Tại Đường. Em biết bây giờ anh đang rất khó, anh bị dồn đến phát điên, nên mới nghĩ cách đẩy em ra để kết thúc mọi chuyện. Anh phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới đúng.”
“Không còn cách vẹn toàn nữa rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Nếu họ bịa đặt thì anh còn có thể tìm ra cách vẹn toàn. Nhưng giờ họ dựa trên sự thật để dẫn dắt dư luận, đây là thử thách đối với trí khôn của công chúng! Em nghĩ sẽ có nhiều người công bằng sao? Không đâu.”
“Đừng nói nữa.” Ngô Thường cắt ngang Lâm Tại Đường: “Hôm nay thà anh đừng gọi cho em thì hơn. Em thật sự rất buồn, Lâm Tại Đường. Mẹ em vừa mới khen anh là người có tình có nghĩa, anh quay lưng lại đã đâm cho em một nhát.”
Sau khi nói xong, Ngô Thường cúp máy.
Khung cảnh đường Hoài Hải thật đẹp, nhưng cô không buồn liếc thêm một lần nào nữa.
Cô cứ thế, hết vòng này đến vòng khác, đi mãi trên con đường ấy.
Một đêm như vậy, dù qua bao nhiêu năm, Ngô Thường cũng sẽ không thể quên. Cảm giác đó phải diễn tả sao đây? Giống như trong nồi vốn là nước trong vắt đang được đun lửa nhỏ, nước càng lúc càng nóng, sắp sôi, có thể bỏ hoành thánh hoặc mì vào. Vậy mà Lâm Tại Đường lại bất ngờ bưng cả nồi nước ấy dội thẳng lên người cô.
Anh có thể ngăn nước sôi.
Nhưng nó không thể dùng để làm hại em.
Chúng ta nấu nước vốn là để yên ổn mà sống.
Ngô Thường cũng thấy mơ hồ. Bởi cô hiểu rõ Lâm Tại Đường, một khi đã quyết, sẽ không ai thay đổi được. Anh sẽ lên kế hoạch kỹ lưỡng để thực hiện quyết định đó. Vì vậy, việc cô rời khỏi Đèn Trang Trí Tinh Quang là điều chắc chắn, và dưới áp lực dư luận, cô trở thành quân cờ bị anh bỏ đi.
Cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của mình. Nếu rời Đèn Trang Trí Tinh Quang, cô phải làm gì đây? Cô không thể sống chỉ để làm phu nhân Hải Châu. Mà nếu không làm phu nhân Hải Châu thì bây giờ cô kiếm tiền bằng cách nào? Nực cười thật, Lâm Tại Đường đã trở thành nguồn tiền mạnh mẽ nhất của cô lúc này.
Cô biết con đường chống chọi ung thư còn rất dài. Những ngày gần đây, cô liên tục tra cứu tài liệu, tìm hiểu về các thử nghiệm lâm sàng, thuốc nhập khẩu, các phương pháp điều trị. Trọng tâm cuộc đời cô đã chuyển từ kiếm tiền sang chống ung thư.
Cô không biết nỗi đau này nên kể cho ai.
Lúc đó, cô nhớ đến câu của Tống Cảnh: “Chỉ cần vẫn còn người mà trước mặt họ, em có thể khóc òa lên, thì nghĩa là chưa phải lúc khó khăn nhất.”
Người khiến cô có thể yên tâm mà khóc đã không còn nữa, và cuối cùng cô vẫn phải một mình chiến đấu. Nỗi buồn dâng lên, nhưng cô không khóc.
Lâm Tại Đường liên tục gọi cho Ngô Thường nhưng không ai bắt máy. Anh biết lựa chọn này sẽ làm tổn thương cô, nhưng anh muốn nói rõ lòng mình: anh không muốn làm cô đau, anh cũng mong cô có thể rút lui một cách thể diện.
Lúc đó, Quách Lệnh Tiên tới nói với anh: “Trên diễn đàn bắt đầu có tin đồn rồi.”
“Đồn cái gì?”
Quách Lệnh Tiên đẩy máy tính về phía Lâm Tại Đường.
Tin đồn quả thật đáng sợ, có người nói anh từng làm việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, bị Ngô Thường tát một cái chỉ vì không giúp cô rót nước; có người nói Ngô Thường vốn là cô bán cà phê dưới tầng công ty, chỉ học hết cấp hai, chẳng biết gì, một ngày nọ quyến rũ ông chủ, khi ấy ông chủ đã có vợ sắp cưới, thế là cô leo lên vị trí hiện tại. Lại có kẻ nói Ngô Thường chỉ là quân cờ của giới thượng lưu, người này chơi chán rồi đẩy sang cho kẻ khác chơi tiếp…
Những lời bịa đặt thật độc ác, và nguyên nhân sâu xa là vì năm xưa họ đã đưa ra một quyết định sai lầm.
Lâm Tại Đường nhận ra tất cả lỗi lầm đều ở mình, là anh khi ấy còn trẻ nông nổi, vì sĩ diện mà đề nghị kết hôn giả với Ngô Thường; cũng vì anh tham luyến hơi ấm gia đình nên không kiềm chế được mà tiến lại gần cô, để rồi cuối cùng thành vợ chồng thật. Trớ trêu là, mỗi lần anh tìm đến Ngô Thường, đều là lúc cô đang ở giai đoạn bất đắc dĩ nhất trong cuộc đời, và thế là cô bị anh cuốn vào cuộc đời như thế này.
Là anh sai rồi.
Lâm Tại Đường đẩy máy tính sang một bên, tháo kính xuống rồi vứt sang bên cạnh.
Quách Lệnh Tiên nhìn anh một lúc lâu rồi nói: “Vừa nãy tôi tự ý để luật sư xử lý rồi, nhưng tôi nghĩ việc này chúng ta cũng nên làm rõ ở buổi họp báo. Nếu không thì quá bất công với Ngô Thường.”
Lâm Tại Đường không nói gì.
Khởi nghiệp thật sự quá đau đớn.
Anh đã thấm thía điều đó.
“Được, phần này để tôi nói.” Lâm Tại Đường đáp.
“Còn về khoản tiền bồi thường cho Ngô Thường, đây là phương án.” Quách Lệnh Tiên đưa cho anh một tờ giấy: “Nhưng khoản này không đúng quy trình, phải xin phê duyệt nội bộ và đặc biệt. Nhất là nội bộ.”
“Được, lát nữa tôi xem.”
Lâm Tại Đường muốn chuẩn bị cho Ngô Thường một khoản “tiền rút lui” hậu hĩnh, vì cô cần tiền. Nhưng anh không nhận ra rằng mình vẫn đang lặp lại y nguyên như trước: tìm cô giúp đỡ, rồi trả cho cô một khoản, cứ thế luẩn quẩn không dứt.
Anh cho rằng đó là cách vẹn cả đôi đường: cô có tiền, Đèn Trang Trí Tinh Quang vượt qua khó khăn.
Nhưng anh không hề biết rằng Ngô Thường đã hoàn toàn nhìn thấu bản chất cuộc hôn nhân của họ: một mối quan hệ được duy trì bằng tiền bạc, không nên và cũng chẳng cần nói đến tình cảm.
— Một cuộc giao dịch.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc