Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 90
Chương 90: Cạnh tranh
*
Đèn Trang Trí Tinh Quang bị giáng một đòn nặng nề.
Có người giăng băng rôn trước cửa tòa nhà Tinh Quang, mấy người quỳ dưới đất, khóc lóc thảm thiết. Họ liên tục kể cho người qua đường nghe rằng người nhà của họ từng là công nhân lắp đặt đèn cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhiều năm trước vì một vụ tai nạn lao động mà mất đi khả năng làm việc, nhưng Đèn Trang Trí Tinh Quang chẳng buồn đoái hoài, còn từ chối bồi thường.
Trong trí nhớ của Lâm Tại Đường, anh mơ hồ nhớ có chuyện này, hình như là lúc anh tầm năm, sáu tuổi. Khi đó, Nguyễn Xuân Quế và Lâm Chử Súc đang ầm ĩ không dứt, ông nội thì vì chuyện công ty mà đầu tắt mặt tối. Nhưng anh từng thấy trong cuốn biên soạn, hiệu đính lịch sử nhà xưởng mới ghi rằng: “Vụ tai nạn lần này khiến nhà xưởng Tinh Quang kiên định quyết tâm cải cách, đưa an toàn trở thành nhiệm vụ hàng đầu trong kinh doanh.”
Điện thoại anh reo liên tục, anh biết tất cả mọi người đang tìm cách “dội bom” vào lúc này để moi được thông tin giá trị nhất. Truyền thông, đối thủ cạnh tranh, người thân bạn bè… ai cũng mang tâm lý đứng ngoài xem trò, nhất là người nhà họ Lâm, còn công khai mừng thầm: May mà lúc trước đã tách ra! Không thì bám theo cái thứ này, coi còn được mấy ngày yên ổn! Rồi lại lôi cả Ngô Thường ra chửi: Cái mặt đó là cái mặt rước họa, từ khi cô ta bước vào nhà họ Lâm, nhà này chưa có ngày nào yên! Xí! Xui xẻo!
Họ nói mấy lời đó trước mặt Nguyễn Xuân Quế, bà làm gì chịu nhịn, lập tức hất tung bàn mạt chược, nói thẳng: “Đứa nào đứa nấy, đừng có được voi đòi tiên! Nói thêm câu nào nữa là tôi bốc hết chuyện xấu của mấy người kể cho ông già nghe! Xem các người còn có ngày lành tháng tốt không!”
Chỉ trong một ngày, trời đất đảo lộn.
Rõ ràng đây là một vụ vu khống có tổ chức, có mưu đồ, Lâm Tại Đường buộc phải giữ bình tĩnh để đối phó. Trước khi “đóng cửa” xử lý chuyện, anh dặn luật sư buổi chiều đưa Ngô Thường ra ngoài thì ghé cho cô làm một liệu trình chăm sóc sắc đẹp, để cô xinh đẹp mà về nhà, khỏi làm mẹ cô lo. Nếu Ngô Thường có chuyện gì thì cứ bảo cô gọi số khác, số đó cô biết. Đó là số riêng của Lâm Tại Đường, chỉ có chưa tới mười người lưu.
Quách Lệnh Tiên hỏi anh: “Mấy người kéo băng rôn dưới lầu tính sao?”
“Cứ để họ kéo.”
“Có báo cảnh sát không?”
“Nếu có hành vi gây mất trật tự xã hội thì chúng ta có thể chọn báo cảnh sát. Còn bây giờ họ chỉ đang đưa ra yêu cầu. Đừng sợ ầm ĩ, càng ầm ĩ càng tốt. Cứ giữ im lặng.”
Lâm Tại Đường dặn Quách Lệnh Tiên.
Đây là năm thứ năm anh chính thức tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Anh đã từ một nhà quản lý non trẻ, đầy nhiệt huyết trở thành một người trầm tĩnh, giỏi bày trận. Anh nhận ra hạn chế trong cách làm trước kia của mình: vì quá coi trọng một môi trường cạnh tranh trong sạch mà dẫn tới việc công ty thiếu đi “tính sói”. Đèn Trang Trí Tinh Quang cũng giống như chính anh, bề ngoài nho nhã, nên hết lần này tới lần khác bị bầy sói đói cắn xé.
Quách Lệnh Tiên thấy Lâm Tại Đường cầm một cuốn sổ, bèn nói: “Cậu cứ làm việc đi, để tôi lo.”
“Được. Toàn quyền giao cho sếp Quách.”
Quách Lệnh Tiên cũng là người cứng rắn. Chị nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, trước tiên bảo người giăng một sợi dây an toàn trước đám đông này, tránh để họ lao ra đường gây ra thương tích không đáng có; sau đó bố trí năm nhân viên an ninh đặt một chiếc bàn cạnh họ, trên bàn có trà, bánh ngọt, kẹo, yêu cầu nhân viên an ninh đảm bảo họ không làm gì quá khích. Cuối cùng, chị bảo người xuống chụp ảnh mấy người bị thương tật kia, rồi gọi công đoàn đi xác minh tình hình gia đình của những người này.
Có người gọi cho Quách Lệnh Tiên để hỏi thăm tình hình, chị chỉ đáp: “Tình hình chính là những gì anh đang thấy đó, có gì đâu để nói! Cứ để chúng ta chờ sự thật thôi.”
Không lâu sau, công đoàn đã gửi cho Quách Lệnh Tiên toàn bộ tình trạng của những nhân viên này, bao gồm các khoản trợ cấp tai nạn lao động nhiều năm qua, sự quan tâm thường ngày, thậm chí còn có cả tiền hỗ trợ học tập cho con cái và tiền thăm hỏi người già trong nhà. Quách Lệnh Tiên thấy họ giờ lại bị xúi giục, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Lòng tham không đáy.
Chị tìm đến Lâm Tại Đường, đưa tài liệu cho anh.
“Đây đều là số liệu thật, không có giả. Công ty không thiếu một đồng nào cả.” Quách Lệnh Tiên nói.
“Cảm ơn sếp Quách, không ngờ nhanh như vậy.”
Quách Lệnh Tiên biết Lâm Tại Đường không hề ra chỉ thị cho chị, thực chất là đang thử khả năng của chị. Chị hiểu rõ, nếu là tình huống bình thường thì anh sẽ không im lặng như thế.
“Đó là việc tôi nên làm.” Quách Lệnh Tiên chỉ vào một người nói: “Công ty đã hỗ trợ học phí cho con của gia đình này, bây giờ cậu ta đang học năm hai ở Thiên Tân. Tôi lén gọi cậu ta ra nói chuyện nhé?”
“Được.” Lâm Tại Đường nói, “Giao cho sếp Quách. Ý tôi là để dư luận tự lan ra ba ngày, trong ba ngày này cho nhân viên nghỉ phép nhưng vẫn trả đủ lương. Tạo ra một cảm giác rằng chúng ta thực sự bị đả kích. Trong ba ngày này, xử lý xong nhóm người kia. Ba ngày sau, chúng ta tổ chức họp báo khẩn.”
“Làm vậy có mạo hiểm không?” Quách Lệnh Tiên hỏi.
“Dù sao mọi chuyện đã tới nước này, mạo hiểm một chút thì sao?” Lâm Tại Đường nói, “Việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện ngay trước mắt.”
“Được.”
Lâm Tại Đường khép cửa sổ lại.
Cả thế giới lúc này thật hỗn loạn, hỗn loạn đến mức anh không tìm được chỗ dung thân.
Chiếc điện thoại kia vang lên, là Ngô Thường gọi đến. Giọng cô mệt mỏi: “Em về rồi.”
“Trước tiên đi làm đẹp hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Em muốn đưa mẹ về Thiên Khê tĩnh dưỡng.”
“Đừng, Ngô Thường. Em đợi anh, anh tới tìm em.”
Lâm Tại Đường vừa khoác áo vừa chạy ra ngoài. Anh biết những lời mình sắp nói rất tàn nhẫn, nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng, anh không thể dây dưa vào thứ tình cảm nam nữ vô bổ. Anh vừa rồi đã nghe ra sự bối rối trong giọng Ngô Thường bên kia điện thoại, nên hít sâu một hơi mới nói: “Ngô Thường, em chờ anh một chút, anh tới tìm em.”
Cuối thu ở Hải Châu bắt đầu đổ mưa, gió lạnh phả ra hơi lành lạnh. Ngô Thường ôm lấy vai, đứng ở bên kia đường, lá vàng rơi lả tả xuống vai cô. Cô như hòa vào bầu không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, mờ sương của mùa thu Hải Châu. Lâm Tại Đường xuống xe, anh băng qua đường, cởi áo khoác choàng lên người cô, chăm chú nhìn cô.
Anh thấy Ngô Thường dường như đã khóc, đôi mắt đỏ hoe, da trên sống mũi hơi bong tróc. Anh đưa tay véo nhẹ má cô, nói: “Cực cho em rồi.”
“Không cực, chắc anh cũng không dễ chịu gì.” Giọng Ngô Thường khàn khàn: “Em vừa nghe nói có rất nhiều người đến trước tòa nhà Tinh Quang giăng băng rôn, ngay cả tai nạn lao động mấy chục năm trước cũng bị lôi ra. Họ muốn tính sổ một trận với anh.”
“Tính sổ thì tính sổ, sợ gì chứ.” Lâm Tại Đường đáp.
Anh cụp mắt xuống, Ngô Thường nhìn ra được tâm trạng anh tệ đến mức nào, bèn hỏi: “Không sao chứ? Lâm Tại Đường? Còn xảy ra chuyện gì nữa không?”
Lâm Tại Đường không muốn để Ngô Thường khóc giữa con phố mưa rơi, anh khẽ nghiêng chiếc ô về phía cô, như đưa cả hai vào vùng an toàn, rồi nói: “Vào xe nói nha? Được không em? Nói xong rồi em quyết định có muốn đưa mẹ Hương Ngọc về Thiên Khê hay không.”
“Được.”
Lâm Tại Đường nắm lấy tay cô. Bình thường cô ấm áp là thế, vậy mà hôm nay bàn tay lại lạnh ngắt. Anh siết chặt hơn một chút. Mưa rơi tí tách trên ô, như một lời kể lể dài dằng dặc không hồi kết. Lên xe rồi, họ mới thật sự tách mình khỏi thế giới ồn ào bên ngoài.
Cả hai cùng nhìn dòng người vội vã trên phố, để mặc mưa rửa trôi thế giới này. Liệu nó có thể rửa sạch bụi bẩn và nỗi đau không?
Lâm Tại Đường khẽ thở dài: “Ngô Thường à, em đừng đưa mẹ Hương Ngọc về Thiên Khê, bây giờ em phải đưa mẹ Hương Ngọc đến Thượng Hải.”
Anh biết mình đang rất tàn nhẫn, đáng lẽ phải dùng cách nói uyển chuyển hơn. Nhưng anh không biết cách nào mới hiệu quả nhất, mới an ủi được Ngô Thường. Trên đời này, rốt cuộc không tồn tại giải pháp vẹn cả đôi đường.
“Tại sao vậy?” Ngô Thường hỏi, “Tại sao em phải đưa mẹ Hương Ngọc tới Thượng Hải?”
“Bởi vì mẹ Hương Ngọc bị bệnh nặng.”
Thế giới bỗng chốc trở nên tĩnh lặng.
Ngô Thường cảm giác mọi âm thanh đều biến mất khỏi tai mình, tất cả những gì cô nghe được chỉ giống như lời thì thầm trong mộng. Cô thật sự mong đây chỉ là một giấc mơ.
Ước gì khi mở mắt ra, mọi thứ trở lại trật tự như trước, giấc mơ tan biến, và bệnh tật của mẹ cũng biến mất.
Lâm Tại Đường nghiêng người, nắm lấy tay Ngô Thường, khẽ gọi: “Thường Thường… Thường Thường… em nói gì đi, được không em?”
Ngô Thường nhìn anh với ánh mắt trống rỗng, chẳng biết nên nói gì. Cô ra sức bấu lấy tay mình, nhưng bị Lâm Tại Đường ngăn lại. Anh kéo cô vào lòng, để cô tựa đầu lên vai anh, nói: “Trước hết để chuyên gia hội chẩn đã, có bệnh thì mình chữa. Giờ mới chỉ là giai đoạn đầu, kiểm soát tốt thì vẫn sẽ khỏe mạnh như thường.”
Ngô Thường không nói gì, cô ôm lấy vai anh, rồi bật khóc nức nở. Cô khóc vì mẹ.
Mẹ thường bảo, cả đời bà luôn thiếu chút may mắn. Ai ngờ khi về già, cuối cùng cũng có sự nghiệp của riêng mình. Hóa ra vận may đã rời đi vẫn có thể quay lại, chỉ cần mình nỗ lực là được.
Bà từng nói, khoảng thời gian bà vui nhất mỗi ngày là khi đứng trên con phố cổ, để mặc ánh nắng Hải Châu rọi xuống người, cánh cửa quán mì Hương Ngọc mở ra, đón những vị khách đầu tiên.
Ngô Thường thường nói với mẹ: “Mẹ à, mẹ thấy không, con người sẽ không khổ cả đời đâu. Rồi cũng sẽ có khúc quanh tốt đẹp, bất kể ở năm nào trong cuộc đời mình.”
Thế nhưng Nguyễn Hương Ngọc cả đời bị số phận vùi dập lại chẳng chờ được khúc quanh ấy. Vận may chỉ ở bên bà một lúc, ở đủ lâu rồi lại bay đi. Lần này cũng vậy.
Lâm Tại Đường siết chặt vòng tay ôm lấy Ngô Thường, anh cũng không kìm được mà rơi lệ. Vì Ngô Thường, và vì mẹ Hương Ngọc. Anh thậm chí nghĩ, cả đời họ đều chỉ mong một cuộc sống yên ổn, mà nguyên nhân chính là vì nghèo khó. Anh có thể cho họ tất cả tiền của mình, để họ từ nay không còn phải khổ sở như vậy nữa.
Không biết Ngô Thường đã khóc bao lâu, cô lau nước mắt rồi nói: “Được, ngày mai em sẽ đưa mẹ đến Thượng Hải.”
Lâm Tại Đường vuốt tóc cô, nói: “Đến Thượng Hải thì bác sĩ nào em cần tìm, anh sẽ viết hết ra cho. Hồ sơ anh cũng đã chuẩn bị xong, để bác sĩ hội chẩn kỹ cho mẹ Hương Ngọc. Em đưa mẹ ở trong căn nhà cũ tại Thượng Hải, chỗ đó gần đường Hoài Hải và Bến Thượng Hải, hai mẹ con có thể đi dạo. Em từng chụp ảnh cùng hàng cây trên đường Hoài Hải rồi mà? Giờ để mẹ em đứng dưới gốc cây đó chụp một tấm. Ăn gì, dùng gì, hay gặp khó khăn gì thì tìm chú Giang Triết. Em quen chú ấy mà, chú sẽ giúp em.”
“Lâm Tại Đường, anh có phải nghĩ rằng chuyến này em đi sẽ không quay lại nữa không?” Ngô Thường hỏi.
Lâm Tại Đường lắc đầu: “Ngô Thường, anh chỉ thấy em đã quá vất vả rồi. Anh không muốn em phải khổ như vậy nữa.”
“Ồ.”
Ngô Thường tháo kính anh xuống, lau đi lớp hơi nước bám trên tròng. Người đã từng cùng nhau khóc, cùng nhau cười, sao lại không gọi là yêu được chứ? Cô cũng dặn dò anh: “Anh muốn ăn gì thì cứ đến quán mì, hoặc khi xuống xưởng đi ngang qua Thiên Khê thì để bà ngoại nấu cho anh. Ngoại rất thích anh, anh cũng có thể dẫn cậu út đến. Bà ngoại rất vui khi nấu cơm cho hai ông cháu.”
“Dạ, tuân lệnh, cô Ngô.”
Ngô Thường chợt nhớ đến lời của vị hòa thượng già, cô nghĩ: Hóa ra tất cả đều là kiếp nạn… đều là kiếp nạn cả.
Sáng hôm sau, Ngô Thường tươi cười trở về nhà, vừa đẩy cửa vào đã gọi to: “Mẹ! Mẹ! Đi thôi! Con đưa mẹ đến Thượng Hải!”
“Đến Thượng Hải làm gì?”Nguyễn Hương Ngọc hỏi, “Quán mì đang bận rộn, mẹ còn định nói với con hôm nay mẹ sẽ quay lại quán. Mẹ khỏe rồi.”
Tống Cảnh đứng bên cạnh nói: “Cô thật đúng là đầy sức trâu, sáng nay còn mổ cho con một con cá.”
Ngô Thường cười: “Bảo sao con nói mẹ là nữ cường nhân! Đi Thượng Hải đi, ở với con vài hôm, coi như nghỉ phép.”
Nguyễn Hương Ngọc đặt đồ xuống, nhìn Ngô Thường: “Thường Thường, con đừng vòng vo nữa. Mẹ là người hiểu con nhất. Mẹ phải đi Thượng Hải để tái khám, đúng không? Có gì mà không thể nói thẳng?”
Tống Cảnh ngừng gặm táo, cô ấy đã nhận ra có chuyện, nhưng không dám chen lời, chỉ im lặng lắng nghe.
“Đúng vậy, mẹ, mẹ phải đến Thượng Hải tái khám.”
“Mẹ bị ung thư phải không?” Nguyễn Hương Ngọc lại hỏi.
“Vẫn chưa rõ… phải để chuyên gia hội chẩn.”
Từ “ung thư” không xa lạ với Nguyễn Hương Ngọc. Bà từng chính tay chăm sóc chồng mình, cũng chính là ba của Ngô Thường, cho đến khi ông qua đời.
Bà rất bình tĩnh, như thể ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến. Bà thở dài, nói: “Thường Thường, con đừng cố tỏ ra nhẹ nhàng, nhưng cũng đừng quá buồn. Cả đời này, mẹ đã trải qua tất cả, chỉ trừ cái bệnh quái ác này. Giờ thì hay rồi, mẹ thật sự là cái gì cũng thông thạo hết.”
Bà không muốn làm phiền Ngô Thường, cũng không muốn để cô vì khuyên mình mà hao tốn tâm sức, liền xoay người đi thu dọn hành lý, nói: “Đi, tới Thượng Hải.”
Khi thu dọn hành lý, chiếc hoa tai của bà rơi xuống, mà bà cũng chẳng hay biết. Dù bề ngoài trông bà chẳng mảy may để tâm, nhưng ý thức của bà đã bị rút đi. Trong lòng bà nghĩ: Ôi… cuối cùng thì vẫn có ngày này, ông trời ơi, ông thật sự không chịu buông tha tôi sao!
Tống Cảnh đi cùng Ngô Thường lên lầu. Thấy Ngô Thường đang cố kìm nước mắt, cô ấy liền khẽ nói: “Để mình đi chùa cầu nguyện thay cho cậu, mình sẽ lạy dài (*).”
“Cậu có tin cái này đâu.” Ngô Thường bị cô chọc cười, nói: “Không sao đâu, mình chỉ cần một thời gian để thích nghi thôi. Nếu thật sự là ung thư thì mình sẽ cùng mẹ chống chọi.”
“Hay là hai vợ chồng cậu cùng đi xem bói thử?” Tống Cảnh nói, “Lão Tống bảo, mấy hôm nay có người trả giá cao nhờ ông làm sai một linh kiện của công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang. Lão Tống mà làm được chuyện này sao? Thêm mấy chuyện xảy ra liên tiếp, lần này… Đèn Trang Trí Tinh Quang khó qua khỏi rồi…”
“Chỉ tiếc là mình phải đi Thượng Hải với mẹ.”
“Cậu tốt nhất nên đi cùng cô tới Thượng Hải. Ở lại đây cậu chính là cái bia ngắm. Bọn họ đều biết điểm yếu của Lâm Tại Đường là cậu, nếu ở Hải Châu thì sẽ bị nhắm vào mà đánh.”
“Mình không biết nữa.” Ngô Thường nói: “Giờ tâm trạng mình rối lắm. Mình thậm chí chẳng muốn nói chuyện. Mình mệt lắm, Tống Cảnh.”
Tống Cảnh chớp chớp mắt, nói: “Hay là khóc ra đi?”
“Hôm qua mình đã khóc một trận với Lâm Tại Đường rồi.”
“Vậy thì mình yên tâm rồi.” Tống Cảnh nói, “Chỉ cần còn có người khiến cậu có thể khóc thoải mái trước mặt họ thì vẫn chưa phải lúc tệ nhất.”
Ngô Thường ôm lấy cô ấy, rồi đưa Nguyễn Hương Ngọc rời khỏi Hải Châu.
Trước lúc đi, cô nhận được tin nhắn của Lâm Tại Đường, anh nói: “Xin lỗi vì không thể đi cùng em, nhưng anh sẽ đợi em về.”
“Lâm Tại Đường, anh biết không? Có lúc em thật sự thấy may mắn, vì trong quãng đời này em đã gặp được anh.”
“Anh biết. Bởi vì anh cũng nghĩ như vậy.”
Khi Lâm Tại Đường nói câu này, anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài, mây đen cuồn cuộn kéo tới trên đầu, rồi dường như phủ xuống đầu anh.
Đi hay ở, đều không do mình quyết định nữa rồi.
Chú thích:
(*) Lạy dài là một nghi thức bái lạy trong Phật giáo Tây Tạng, người hành lễ sẽ quỳ xuống rồi nằm rạp cả người, duỗi thẳng, trán chạm đất, sau đó đứng lên lặp lại.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc