Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 89
Chương 89: Kẻ ác
*
Nguyễn Hương Ngọc từng kể với Ngô Thường về chuyện thời trẻ của mình, bà không giấu được vẻ tiếc nuối mà nói: “Lúc trẻ cảm thấy bản thân chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điều không tốt: là vận may không tốt.”
“Sao mà không tốt?” Ngô Thường hỏi.
“Là như vậy đó, nhiều khi cảm giác chuyện sắp thành rồi, nhưng luôn đến lúc cuối cùng lại xảy ra chút trục trặc. Mà cái trục trặc đó chẳng phải vấn đề to tát gì, chỉ là rất khéo, vừa đủ khiến việc lúc đó của mình công cốc.”
“Lúc đầu mẹ còn khóc, nhớ tới là khóc, lại thấy số phận bất công. Thỉnh thoảng còn lấy hết can đảm đi chùa mắng Phật. Sau này thì mẹ nghĩ thông suốt rồi, có lẽ cả đời mẹ chính là như vậy, vận may tránh xa mẹ, nhưng cũng sẽ không để mẹ chết đói. Chỉ là sẽ cực khổ hơn thôi.”
Ngô Thường nghiền ngẫm lời mẹ, cảm thấy bất công thay cho mẹ mình, còn định lén lên chùa mắng hòa thượng. Cô đi từ sớm, leo lên núi, tranh dâng nén hương đầu tiên, quỳ xuống ngước cổ nhìn pho tượng Phật với ánh mắt cúi xuống và nụ cười hiền, nói: “Con nói cho người biết nha! Người không đúng! Dựa vào đâu mà lúc nào cũng nhắm vào Nguyễn Hương Ngọc để hại vậy? Trên đời nhiều người như thế, người chia đều khổ cực cho mỗi người có được không?”
Hòa thượng già gõ mõ bên cạnh cười, bảo Ngô Thường quỳ sang một bên, nói: “Nghe thử người khác nói gì đã.”
Ngô Thường liền quỳ sang một bên, những người phía sau đều lẩm nhẩm gì đó, thỉnh thoảng cô nghe được một hai câu, có người nói xin phù hộ cho bệnh ung thư của tôi mau khỏi; có người nói mong tôi kiếm được năm mươi nghìn, tôi nghèo quá.
Cho đến khi một người phụ nữ quỳ xuống đó, tháo kính ra là bắt đầu khóc. Cô ta ấm ức lắm, khóc khiến người ta đau lòng, vừa nghẹn ngào vừa kể về thân thế mình: cả đời bận rộn, hai đứa con gặp tai nạn giao thông chết rồi, chồng bị bệnh nặng, mẹ cũng bị bệnh nặng. Tôi mệt mỏi quá, Phật ơi xin cho tôi nghỉ ngơi một chút.
Cô ta vừa khóc vừa bày lễ vật lên bàn thờ, bày xong lại tiếp tục khóc. Cô khóc mãi, khóc đến mức sắp ngất đi.
Hòa thượng già hỏi Ngô Thường: “Hiểu chưa?”
Ngô Thường bướng bỉnh nói: “Hiểu rồi, vậy nên chia bớt khổ cực cho mấy người giàu sang phú quý.”
Hòa thượng già lại nói: “Ta thấy con là tướng giàu sang phú quý đó, đợi con có tiền rồi quay lại nói với ta.”
Ngô Thường hiểu ý của hòa thượng già, ý ông ấy là: ai cũng có nỗi khổ riêng.
Khi nhận được cuộc gọi, trong đầu Ngô Thường liền hiện ra những điều này. Cô hỏi: “Đèn ở đâu rơi vậy? Giờ tôi có thể đến hiện trường không?”
“Bên kia báo cảnh sát rồi. Cô đến hiện trường xem thử đi.”
“Được.”
Ngô Thường cúp máy, yên lặng một phút, ép mình bình tĩnh lại, sau đó gọi điện cho Quách Lệnh Tiên, cô nói: “Chị Quách, hôm nay em xin nghỉ, em nhờ chị sắp xếp cho một giám sát, chị sắp xếp ai vậy?”
Quách Lệnh Tiên áy náy nói: “Ngô Thường, xin lỗi em, chị bị chuyện khác làm chậm trễ nên vẫn chưa sắp xếp được. Đúng ra thì mấy ông thợ của tụi mình rất rành nghề, không thể xảy ra chuyện như vậy. Giờ chị đang chạy tới đó, em cũng đi chung luôn nha.”
“Được.” Ngô Thường nhờ Tống Cảnh đưa Nguyễn Hương Ngọc về nhà, còn cô thì lập tức chạy thật nhanh tới hiện trường.
Khi tới nơi, cảnh sát nghiêm nghị hỏi cô: “Cô là người phụ trách dự án à?”
Ngô Thường đáp: “Đúng vậy, tôi là người phụ trách lắp đặt.”
“Vậy bây giờ tôi phải thông báo tình hình cho cô. Có ba người bị rơi trúng, hai người bị thương ở đầu, một người gãy xương tay. May mắn là hiện tại chưa có ai tử vong. Nhưng cô cần phối hợp với chúng tôi về đồn để lấy lời khai.”
“Được.” Ngô Thường trả lời, “Tôi có thể xem hiện trường trước không?”
“Có thể.”
Ngô Thường bước vào, chỗ đèn lớn rơi xuống là sảnh vào nhà, khách hàng đặt một chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ, rất sang trọng. Thông thường, lắp loại đèn này cần ít nhất ba người cùng thao tác, đo khoảng cách, khoan lỗ… Cô không rõ sự cố phát sinh ở đâu, liền lấy một cái thang trèo lên xem, và đã thấy vấn đề — mấy cái lỗ khoan đều nông hơn yêu cầu kỹ thuật.
Ngô Thường không nói gì, trước khi rời đi thì dặn Quách Lệnh Tiên: “Chị Quách, giúp em tra xem mấy cái lỗ đó là ai khoan.”
Khi cô bị cảnh sát dẫn đi, Lâm Tại Đường vừa kịp tới. Ngô Thường nói với anh: “Đừng nói cho mẹ em biết, cứ bảo là em đi công tác gấp.”
Cô biết việc lấy lời khai này sẽ không nhanh chóng gì, lạ thật, bản thân lại có vẻ rất quen với chuyện này.
Lâm Tại Đường đáp: “Đừng lo, sẽ giải quyết được, cứ để anh lo.”
Anh cũng tới xem hiện trường, trước tiên hỏi Quách Lệnh Tiên: “Sao một công trình lớn như vậy lại không cử người tới? Bị cuộc họp gì giữ lại hả?”
Quách Lệnh Tiên nói: “Bộ phận kỹ thuật nhất quyết kéo tôi với sếp Vương ở lại duyệt OA (*) nội bộ.”
“Cái này là ai lắp vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Ông thợ lắp đặt cũng bị cảnh sát dẫn đi rồi.” Quách Lệnh Tiên nói.
Lâm Tại Đường lập tức nhận ra chuyện không ổn, Ngô Thường đã bị giăng bẫy. Mọi thứ quá trùng hợp: vừa khớp vào ngày cô xin nghỉ, lại vừa khớp lúc Quách Lệnh Tiên bị kéo đi. Anh yêu cầu người phụ trách thi công lập tức đưa toàn bộ thông tin của ba công nhân lắp đặt cho anh, không được chậm trễ dù chỉ một phút. Sau đó, anh chủ động tìm đến khách hàng.
Lâm Tại Đường thấy vị khách hàng tỏ ra sốt ruột, nhưng điếu xì gà của ông ta còn chưa kịp dập, vẫn gác trên gạt tàn. Với nhận định của Lâm Tại Đường, vị khách này cũng có gì đó không bình thường.
Vừa thấy anh, khách hàng liền đứng dậy đón: “Tổng giám đốc Lâm, không ngờ cậu đích thân tới. Mời cậu ngồi bên này.”
Sau khi ngồi xuống, khách hàng bắt đầu mặt mày ủ rũ, nói:
“Chết rồi, Tổng giám đốc Lâm, hỏng bét rồi. Cậu xem, chung cư cao cấp của tụi tôi, bàn giao nhà hoàn thiện hẳn hoi, mà giờ để người ta thấy máu me thế này, chẳng phải sẽ đòi trả nhà sao? Rõ ràng phong thủy xấu, ai mà dám ở chứ.”
Lâm Tại Đường hỏi: “Ông đã tung tin ra ngoài chưa?”
“Hả?”
“Ý tôi là, ông đã để cho người ta biết hôm nay công ty xảy ra sự cố chưa?”
“Không dám, không dám. Nhưng người bu coi nhiều quá, ai dám chắc miệng họ kín được chứ, cậu nói có phải không?” Khách hàng hơi nghiêng người về phía anh, tỏ vẻ đáng thương.
Lúc này Lâm Tại Đường nói: “Trước hết tôi phải sửa cho ông một điều, hung trạch là chỉ nơi có người chết, hôm nay ở đây không ai chết, chỉ có người bị thương; thứ hai, cụ thể sự việc ra sao, hiện tôi chưa rõ, còn phải chờ cảnh sát điều tra; cuối cùng, với tư cách là người phụ trách của Đèn Trang Trí Tinh Quang, tôi sẽ không bỏ mặc yêu cầu của ông. Ông có ý kiến gì thì cứ nói với tôi. Được chứ?”
“Được được được. Vậy tôi yên tâm rồi. Cảm ơn Tổng giám đốc Lâm.”
“Không có gì.” Lâm Tại Đường vỗ vai ông ta, bỗng hỏi: “Ông quê ở đâu vậy?”
Khách hàng buột miệng đáp: “Người Ôn Châu đó.”
Lâm Tại Đường khẽ cười: “Nghe giọng quen lắm. Thôi hôm nay tôi không làm phiền nhiều nữa, xảy ra sự cố thì còn nhiều việc phải xử lý. Hiện trường tạm thời cảnh sát khuyên không nên động vào, phải loại trừ khả năng do con người gây ra trước.”
“Được, tụi tôi không dám động tới đâu.”
“Vậy nhờ ông. Cảm ơn.”
Lâm Tại Đường đứng dậy, sải bước rời đi.
Anh cùng Quách Lệnh Tiên tới bệnh viện, lúc này anh cần gấp xác nhận tình trạng của những người bị đèn rơi trúng. Nạn nhân là người của bên chủ đầu tư, họ đang giám sát thi công tại hiện trường. Khi đó họ đứng ngay dưới chiếc đèn, chỉ tay lên đèn pha lê nói: “Chà, cái này chắc tốn không ít…”
Chưa kịp nói xong câu, chiếc đèn pha lê khổng lồ đã rơi thẳng xuống.
Lâm Tại Đường hỏi Quách Lệnh Tiên: “Trong quy chuẩn an toàn của bên mình không có quy định là khi lắp đặt thì không được đứng ngay phía dưới sao?”
“Có. Nhưng bình thường cần giám sát công trình thực hiện, mà hôm nay thì…”
“Chị Quách, chị có trách nhiệm, hơn nữa là trách nhiệm chính.” Lâm Tại Đường nói, “Sao lại phạm lỗi như vậy? Bây giờ nếu có người bám lấy chuyện này không buông, sẽ khiến dư luận ồn ào lên.”
“Xin lỗi Tổng giám đốc Lâm, đúng là do tôi sơ suất.” Quách Lệnh Tiên nói, “Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Chờ xem diễn biến đã rồi tính. Trước mắt việc gấp là phải trấn an mấy người bị thương này.”
Trong lòng Lâm Tại Đường rất nặng nề.
Mẹ Hương Ngọc vừa tái khám xong, sáng nay bệnh viện ở Thượng Hải gửi kết quả cho anh, nói tình hình không khả quan, ban đầu phán đoán bà mắc bệnh nặng, cần kiểm tra thêm. Anh vẫn chưa nghĩ ra nên nói thế nào với Ngô Thường thì chuyện này lại ập đến.
Lâm Tại Đường sợ Ngô Thường không chịu nổi.
Bác sĩ không cho anh gặp mấy bệnh nhân, nhưng thân nhân của họ nghe tin anh đến thì vây lại. Cảnh tượng này anh từng gặp rồi, lần trước quán mì Hương Ngọc xảy ra chuyện, anh cũng đã trải qua. Lâm Tại Đường có kinh nghiệm, không nói lời thừa, chỉ chân thành xin lỗi: “Xin lỗi mọi người, tôi tới để bàn chuyện bồi thường.”
Nghe anh nói vậy, thân nhân nạn nhân im lặng lại.
“Tôi muốn biết trong số họ có ai nguy hiểm đến tính mạng không?” Lâm Tại Đường khẽ hỏi.
“Không… chỉ là…” Một người nhà bệnh nhân lau nước mắt, “Tổn thương não, sau này đi lại sẽ khó khăn.”
Lâm Tại Đường hoàn toàn thấu cảm, trong lòng rất buồn, mắt đỏ hoe nói: “Xin lỗi.”
Đúng là một tai họa trên trời rơi xuống.
Anh trò chuyện với thân nhân nạn nhân rất lâu, đưa ra lời cam kết nghiêm túc: “Đèn Trang Trí Tinh Quang nhất định sẽ xử lý ổn thỏa vụ việc lần này. Họ không phải lo chi phí thuốc men, còn chuyện bồi thường, tôi sẽ để người có chuyên môn đến thương lượng.”
Người nhà nắm tay anh nói: “Anh nhất định phải giúp chúng tôi, trong nhà còn con cái đang đi học, người già sức khỏe không tốt, nếu ảnh ngã xuống thì gia đình này coi như xong rồi.”
“Tôi biết, tôi biết.”
Ra khỏi bệnh viện, Lâm Tại Đường đứng ở cửa, ngẩn ngơ mất một lúc lâu.
Anh điều hành một doanh nghiệp, và điều anh lo sợ nhất chính là xảy ra loại sự cố này. Những chuyện khác như liên quan đến tiền bạc, cạnh tranh, với anh đều là thường tình, nhưng liên quan đến tính mạng và sự an nguy của người khác, thì là điều anh tuyệt đối không thể dung thứ.
Anh nghĩ một lúc, rồi nói với Quách Lệnh Tiên: “Vị khách đó nói mình là người Ôn Châu. Không phải tôi đa nghi, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên điều tra về lý lịch của khách hàng, bao gồm quan hệ giữa khách hàng với Lưu Hải, khách hàng với Đường Thịnh, và Lưu Hải với Đường Thịnh… Mình cử người đi tìm hiểu xem.”
“Được.” Quách Lệnh Tiên nói, “Để tôi nhờ chồng tôi lo. Tổng giám đốc Lâm, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi, tôi…”
“Giải quyết xong việc đã. Chị đâu cố ý.” Lâm Tại Đường nói.
Đêm đã khuya, Lâm Tại Đường nghĩ đến việc Nguyễn Hương Ngọc vẫn còn ở nhà nên lại vội vã quay về. Lúc anh vào cửa, Tống Cảnh đang chăm sóc cho Nguyễn Hương Ngọc ngủ, thấy anh trở về thì khẽ “suỵt” một tiếng.
Cô ấy đi theo anh ra phía bếp, khẽ hỏi: “Kỳ lạ thật, điện thoại của Ngô Thường gọi hoài không ai bắt.”
Lâm Tại Đường không muốn lừa Tống Cảnh, thẳng thắn nói: “Ngô Thường đang bị lấy lời khai, hôm nay công trình xảy ra sự cố.”
“Sự cố mà lại lấy lời khai cậu ấy?”
“Cô ấy là quản lý dự án.”
“Sao không lấy lời khai anh? Anh vẫn là doanh nhân kia mà!” Tống Cảnh tức giận.
Lâm Tại Đường trấn an cô ấy: “Là vậy đó Tống Cảnh, anh cũng không thoát được đâu. Vốn hôm nay anh định chủ động tới, nhưng có nhiều việc anh phải xử lý, mà mẹ Hương Ngọc cũng đang ở đây, anh không thể cùng lúc biến mất với Ngô Thường, em hiểu không? Thông thường loại lấy lời khai này sẽ hỏi người chịu trách nhiệm chính trước. Có trình tự pháp luật cả.”
“Chuyện này nghiêm trọng lắm hả?” Tống Cảnh hỏi.
“Rất nghiêm trọng. Có thể bọn anh sẽ rơi vào một cuộc khủng hoảng dư luận.” Lâm Tại Đường đáp, “Đây lại là một cửa ải nữa.”
“Ừ. Không sao, anh cứ đi đi. Em sẽ nói với mẹ Hương Ngọc là hai người đều đi công tác. Mấy ngày này em sẽ chăm sóc bà.”
“Cảm ơn em, Tống Cảnh. Không có em, anh thật sự không biết phải làm sao.”
“Đừng khách sáo nữa, anh lo cho Ngô Thường đi. Nhất định phải chăm sóc cậu ấy cho tốt.”
“Ừ.” Lâm Tại Đường nói, “Anh đi tắm một cái rồi còn phải ra ngoài nữa.”
Khi đang tắm, Lâm Tại Đường cứ mãi nghĩ về một câu hỏi: Nếu lịch sử luôn lặp lại, vậy họ phải đi xa hơn bằng cách nào?
Câu hỏi này khiến anh day dứt mãi.
Đêm khuya, anh đến thăm Lâm Hiển Tổ.
Ông cụ đã ngủ, nhưng nghe nói anh đến vẫn chịu dậy. Chuyện ban ngày đã sớm truyền tới tai ông. Thấy Lâm Tại Đường cúi gằm đầu ngồi đó, trông như vừa chịu cú sốc lớn, ông bước tới hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tại Đường tháo kính, lấy một tờ giấy ăn lau nhẹ chóp mũi, rồi mới ngẩng mặt lên nói: “Có người hãm hại Ngô Thường, ông ạ. Nhưng trong lòng con biết rõ, họ không thật sự nhắm vào Ngô Thường… mà là muốn đánh sập Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
“Ngô Thường là vô tội.”
“Ông ơi, con mệt quá. Sao điều hành doanh nghiệp lại khó đến vậy? Con gần như chưa từng ngủ ngon một đêm nào. Hết vấn đề này lại đến vấn đề khác. Những chuyện khác con đều có thể ứng phó bình tĩnh, nhưng hôm nay thì suýt chút nữa mất mạng người.”
“Con không hiểu… sao lại có kẻ vì cạnh tranh thương mại mà bất chấp tính mạng người khác? Họ không có người thân, bạn bè, người yêu sao? Mạng của họ là mạng, còn mạng của người khác thì không phải sao?”
Tay Lâm Tại Đường khẽ run, hiếm khi anh nói một mạch nhiều đến vậy. Anh thực sự bối rối.
Lâm Hiển Tổ nhìn anh hồi lâu, rồi mới mở lời: “Con nghĩ có ai làm doanh nghiệp mà thuận buồm xuôi gió không? Con nghĩ Đường Thịnh là như vậy à? Ông mới nghe mấy hôm trước, cậu ta uống say đến mức quỳ gối trước nhà đầu tư đấy. Con nghĩ ông đây là thuận lợi à? Trước kia có kẻ muốn giết ông, bắt cóc ông; ông từng bị công nhân đánh, từng bị người ta tố cáo với đoàn thanh tra rằng ông nhận hối lộ và bị đình chỉ điều tra; thậm chí bị dựng chuyện bôi nhọ bậy bạ… Khi đó, ông cũng không hiểu nổi, thấy khó mà chịu đựng, thậm chí không biết mình đang kiên trì vì cái gì. Nhưng khi ông nhìn lại công nhân nhà xưởng Tinh Quang, vì sự tồn tại của ông mà họ có cuộc sống hạnh phúc, được người khác ngưỡng mộ — đó chẳng phải cũng là một loại thành tựu sao? Tại Đường à, khi con không đi tiếp nổi, hãy nghĩ lại những gì con đã làm: con xây riêng nhà ăn cho nhà xưởng, con tăng lương cao hơn mức trung bình cho nhân viên… Khi người khác nhờ những việc đó mà hạnh phúc hơn, con sẽ thấy mình có giá trị, đúng không?”
“Nhưng con thương Ngô Thường.” Lâm Tại Đường nói, “Không hạ được con, họ lại đi hạ Ngô Thường.”
“Không, con nghĩ vậy là sai.” Lâm Hiển Tổ sửa lại, “Nếu Ngô Thường chỉ là một bà vợ bình thường ở Hải Châu, liệu ai thèm nhắm vào con bé không? Một người bình thường, liệu có thể đe dọa được họ không? Họ muốn hạ Ngô Thường, vốn là vì Ngô Thường đủ mạnh và đang nổi bật hơn họ. Một người đủ mạnh thì tất yếu sẽ trở thành bia ngắm. Nỗi đau của Ngô Thường hôm nay, sau này sẽ trở thành mũi tên con bé bắn ngược lại người khác. Nhưng điều đó cần thử thách một thứ… xem các con có thể kiên trì hay không.”
“Kiên trì…” Lâm Tại Đường lặp lại hai chữ ấy.
“Đúng vậy, phải kiên trì.” Lâm Hiển Tổ nói xong liền khoanh tay đi mất, để lại Lâm Tại Đường một mình trầm ngâm.
Lâm Tại Đường thừa nhận ông nội nói đúng. Người ta nhắm vào Ngô Thường là vì cô quá mạnh mẽ. Nếu cô chỉ là một bà vợ bình thường ở Hải Châu, cô sẽ không gặp phải nhiều khó khăn đến thế. Nhưng Ngô Thường tuyệt đối không bao giờ cam lòng trở thành một “bà vợ bình thường”. Trái tim cô, còn cao hơn cả bầu trời.
Anh cũng biết, kẻ ác sẽ không dừng lại ở đây, nhất định sẽ còn làm ầm lên.
Đúng lúc đó, một người bạn làm ở tòa soạn gọi điện cho anh, nói rằng có người viết một bài “bóc trần hành vi vi phạm” của Đèn Trang Trí Tinh Quang và gửi đăng báo. Ban biên tập để tránh việc đưa tin sai sự thật đã quyết định cử anh bạn này đến nói chuyện với Lâm Tại Đường, làm một phóng sự ký sự.
Lâm Tại Đường nói không vấn đề gì.
Người bạn nhắc anh: “Nhưng cậu phải biết, giờ đây với sự phát triển của mạng internet, con người có vô số kênh để tung tin. Cậu nên chú ý nhiều hơn tới các nền tảng trực tuyến.”
“Cảm ơn.”
Lúc này, Lâm Tại Đường vận dụng hết khả năng suy nghĩ của mình. Với tư cách là người quản lý doanh nghiệp, anh phải cân nhắc mọi khía cạnh của vấn đề: những mối quan hệ chằng chịt, động cơ ẩn giấu, và kết quả có thể xảy ra. Anh nhất định phải giải quyết triệt để, nếu không về sau sẽ liên tục bị nhằm vào, vì đối thủ sẽ cho rằng họ không có năng lực ứng biến.
Anh lập tức triệu tập một cuộc họp kín xuyên đêm, gọi toàn bộ trưởng các bộ phận trong công ty tới văn phòng, khóa chặt cửa.
Anh nói: “Đây là một việc nan giải đối với chúng ta. Bộ phận quan hệ công chúng nhất định phải tỉnh táo, sáng mai phải đưa ra phương án giải quyết cho tôi. Báo nói muốn làm phóng sự ký sự, tôi đã đồng ý. Góc tiếp cận sẽ bắt đầu từ việc chúng ta trao đổi bồi thường với gia đình nạn nhân và sự quan tâm nhân văn của công ty. Từ mai sẽ có nhà báo, khách hàng liên tục gọi điện hỏi về vụ này. Kịch bản trả lời phải soạn ngay trong đêm, sáng mai trước chín giờ phải duyệt xong.”
Lâm Tại Đường nói rất nhiều, mọi người đều chăm chú lắng nghe, sau đó lập tức quay đi thực hiện.
Còn anh, như bị rút cạn sức lực, đứng trước khung cửa sổ sát đất khổng lồ, nhìn ra bóng đêm bên ngoài.
Đêm vẫn chưa tàn.
Lúc này, Ngô Thường đã bước vào vòng hỏi cung thứ ba của cảnh sát. Câu hỏi gần như giống hệt hai vòng trước, nhưng cô vẫn bình tĩnh đối đáp: “Lỗi thuộc về tôi thì tôi nhận. Tôi xin nghỉ là vì mẹ tôi vừa mổ xong, cần tái khám. Tôi đã xin sếp bố trí một giám sát công trình, nhưng sếp lại bị kéo vào một cuộc họp. Công nhân tại hiện trường đều đã qua đào tạo chuyên môn, nhưng họ khoan lỗ quá nông, hơn nữa đèn còn chưa kịp đưa vào lỗ thì đã xảy ra sự cố… Xin các đồng chí cảnh sát hãy điều tra rõ ràng.”
Mặc dù Ngô Thường vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hèn mọn cũng không kiêu ngạo, nhưng suốt từ nãy đến giờ cô chưa uống một ngụm nước, cũng không ăn lấy một miếng. Cô không nuốt nổi, trong lòng còn đang lo cho mẹ. Cô sợ mẹ đêm nay sẽ mất ngủ, rồi nghĩ ngợi lung tung: “Tại sao con gái mình nói là đi công tác, nhưng gọi điện lại không liên lạc được?”
Nghĩ đến đây, Ngô Thường bỗng bật khóc.
Thấy vậy, một đồng chí cảnh sát dừng việc hỏi cung, đưa cho cô một tờ giấy lau và nói: “Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không làm oan người tốt, cũng sẽ không bỏ lọt kẻ xấu. Cô phải tin chúng tôi.”
Ngô Thường vừa lau nước mắt vừa đáp: “Tôi tin… tôi tin chứ. Nhưng mẹ tôi vẫn đang bệnh… tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành thế này. Tôi không sợ nhận trách nhiệm, tôi chỉ lo cho mẹ tôi thôi…”
Cảnh sát nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ liên hệ các bên để xác minh thông tin cô nói.”
Ngô Thường lập tức năn nỉ: “Giờ đi được không? Tôi xin các anh đấy.”
“Bây giờ à…”
Ngô Thường gật đầu: “Đúng vậy. Tối nay, chắc chắn Đèn Trang Trí Tinh Quang vẫn đang làm thêm giờ. Tôi tin mọi người ở đó vẫn đang làm việc. Các anh cứ gọi cho Lâm Tại Đường, Quách Lệnh Tiên. Và xin hãy kiểm tra điện thoại của tôi. Tôi không giấu giếm gì cả, trong sạch rõ ràng, không hổ thẹn với lương tâm.”
Ngô Thường là người sống trong sạch nên chẳng sợ gì.
Điều duy nhất khiến cô thấp thỏm, là mẹ.
Bất giác, cô lại nhớ tới lời vị hòa thượng già hôm nào: “Hiểu chưa? Đợi khi con giàu sang phú quý rồi, hãy quay lại tìm câu trả lời.”
Thì ra, đây chính là đời người. Bất kể là ai, cũng có những nỗi khổ riêng.
Ngô Thường lau khô nước mắt.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc