Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 88
Chương 88: Phục kích
*
Ngày Nguyễn Hương Ngọc phẫu thuật, Ngô Thường và Lâm Tại Đường đã đưa bà tới bệnh viện từ sớm. Trước khi được đẩy vào phòng mổ, Nguyễn Hương Ngọc vẫn rất lạc quan, bà an ủi Ngô Thường:
“Thường Thường, đây chỉ là một ca tiểu phẫu thôi. Con đừng lo. Trước đây mẹ lúc mãn kinh còn làm nội soi buồng t* c*ng, cái này còn dễ hơn cái đó nữa đó, biết không?”
Dù nói vậy, nhưng trong lòng bà vẫn tràn đầy sợ hãi. Nguyễn Hương Ngọc sợ cái cảm giác thuốc mê xâm lấn tinh thần con người, khiến mình mất hết nhận thức về thế giới, tốt hay xấu gì cũng chẳng hay biết.
Ngô Thường gật đầu, nắm chặt tay mẹ. Cô không dám mở miệng, sợ vừa nói ra thì nước mắt sẽ rơi.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa phòng mổ khép lại, Ngô Thường liền vùi mặt vào vai Lâm Tại Đường, kìm nén tiếng khóc.
“Em chịu không nổi khi thấy mẹ chịu khổ.” Cô nghẹn ngào nói.
“Anh biết, anh biết.” Lâm Tại Đường khẽ vuốt vai cô, trấn an để cô bình tĩnh lại.
Ngô Thường chợt nhớ tới quãng thời gian cuối đời của ba, khi ông cũng phải trải qua vài ca đại phẫu. Khi ấy, cô và bà ngoại lần nào cũng đi cùng mẹ. Mỗi khi cánh cửa phòng mổ khép lại, cô lại thấy sợ hãi, cứ ngỡ đó có lẽ sẽ là lần cuối cùng mình được gặp ba. Còn mẹ thì luôn lấy tay che miệng khóc, y như cô hôm nay. Ngô Thường cảm thấy thời gian như đang lặp lại.
Sau này, có lần cùng Tống Cảnh lên núi bái Phật, cô bị một hòa thượng già chặn lại. Ông nhìn cô hồi lâu rồi nói: “Có người kiếp này phúc mỏng về tình thân, có người phúc mỏng về tiền tài, có người phúc mỏng về đường tình duyên. Con phải nhìn thấu, đừng cưỡng cầu.”
Ngô Thường buột miệng đáp: “Nói tầm bậy tầm bạ gì đó!”
Rồi cô quay đầu bỏ chạy, Tống Cảnh vội chạy theo phía sau.
Tống Cảnh hỏi: “Cậu thấy cậu mỏng cái gì?”
Ngô Thường nói: “Mình không biết, mình sợ lão hòa thượng già đó.”
Nguyễn Hương Ngọc được đẩy ra ngoài, vẫn còn hôn mê. Bác sĩ và y tá dặn họ quan sát tình trạng tỉnh lại, vừa tỉnh thì lập tức gọi. Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, ánh nắng rải trên tấm ga trắng, ấm áp dịu dàng. Ngô Thường gục ở cuối giường, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi. Lâm Tại Đường ngồi cạnh, chăm chú nhìn gương mặt của Nguyễn Hương Ngọc.
Nguyễn Xuân Quế lúc nào cũng nói với Lâm Tại Đường: “Con đừng để Nguyễn Hương Ngọc lừa, chị ta là người đàn bà độc ác nhất trên đời này. Vì bản thân chị ta, chuyện gì chị ta cũng làm được.”
Mối hận trong lòng Nguyễn Xuân Quế tới giờ vẫn chưa tan. Chỉ cần tâm trạng không vui, bà lại tìm đến Nguyễn Hương Ngọc gây một trận.
Gây một trận xong, bà mới thấy dễ chịu rồi bỏ đi.
Lâm Tại Đường nghĩ: Ở làng Xa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hai người họ đều giữ kín như bưng. Có thể chắc chắn rằng đó nhất định là một khoảng thời gian khó khăn, đau khổ đến mức khiến họ suốt đời cũng không thể bước qua được. Chính xác hơn mà nói, là Nguyễn Xuân Quế không thể vượt qua.
Lâm Tại Đường dùng tăm bông thấm nước giúp Nguyễn Hương Ngọc lau đôi môi khô. Động tác của anh rất nhẹ, nhưng lại trùng với lúc Nguyễn Hương Ngọc tỉnh dần. Bà gọi một cái tên, anh nghe không rõ. Hình như bà đang nằm mơ, nói ra mấy câu mà Lâm Tại Đường chẳng hiểu nổi.
Anh khẽ gọi: “Mẹ Hương Ngọc, mẹ Hương Ngọc.”
Nguyễn Hương Ngọc chậm rãi mở mắt, bóng dáng Lâm Tại Đường trước mắt bà dần trở nên rõ ràng. Bà nói: “Tại Đường, con không về làm việc sao?”
Lâm Tại Đường đáp: “Hôm nay con không làm, mẹ Hương Ngọc đừng lo. Mẹ thấy sao rồi?”
“Không còn sức nữa.”
Ngô Thường nghe thấy tiếng liền tỉnh, cô chống người ngồi dậy nhìn mẹ và Lâm Tại Đường nói chuyện. Thấy cô đã dậy, Lâm Tại Đường nói: “Em ở với mẹ Hương Ngọc, anh đi nói với bác sĩ và y tá.”
Anh đến phòng trực tìm bác sĩ và y tá, vừa hay bác sĩ cũng đang tìm anh, hỏi: “Anh xác định muốn gửi đến Thượng Hải xét nghiệm sao?”
“Đúng.”
“Vậy anh tranh thủ, chi phí không rẻ đâu.”
“Được, tôi đã tìm bệnh viện nhận ở Thượng Hải rồi. Phiền bác sĩ sắp xếp giúp.”
Trong lòng Lâm Tại Đường thật ra có một linh cảm mơ hồ, dù vẫn đang an ủi Ngô Thường, nhưng anh không thể bỏ qua cảm giác đó. Anh muốn làm hết sức để kiểm tra, nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất.
Lúc này, Nguyễn Xuân Quế gọi điện cho anh, hỏi Nguyễn Hương Ngọc phẫu thuật thế nào. Lâm Tại Đường theo phản xạ nói: “Mẹ, mẹ đừng đến gây chuyện. Bà ấy vừa mới làm xong phẫu thuật, đang rất yếu.”
“Mẹ hỏi con, chị ta phẫu thuật thế nào?”
“Rất thuận lợi.”
“Được.” Nguyễn Xuân Quế cúp máy.
Lâm Tại Đường không đoán ra được Nguyễn Xuân Quế đối với Nguyễn Hương Ngọc rốt cuộc là tình cảm thế nào. Anh cảm thấy giữa họ hình như có một sợi dây tình cảm rất sâu, nhưng lại kèm theo mối hận cũng rất sâu.
Anh có việc gấp phải về công ty một chuyến, Ngô Thường ở lại chăm Nguyễn Hương Ngọc.
Tâm trạng Ngô Thường đã khá hơn, cô làm nũng với mẹ: “Mẹ, mẹ làm con sợ muốn chết. Sau này đừng bệnh nữa nha! Nhiều lắm chỉ được cảm mạo thôi! Bệnh gì lớn hơn cũng không được mắc đó!”
Nguyễn Hương Ngọc xoa đầu cô, nói: “Thường Thường, mẹ vẫn còn một chuyện chưa làm. Khoảnh khắc bước vào phòng mổ, mẹ mới thấy mình sơ suất rồi.”
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Nhà mình không như mấy nhà giàu phải lập di chúc, nhưng đồ đạc nhà mình cuối cùng cũng là để lại cho con. Mẹ chợt nhớ là mật mã thẻ ngân hàng, mật mã sổ tiết kiệm mẹ vẫn chưa cho con biết, giờ mẹ nói để phòng khi cần.”
“Mẹ!” Ngô Thường vội vàng ngăn lại, cô không muốn nghe mấy lời như vậy.
“Con nghe mẹ nói đã, mẹ không phải nói là mẹ chết… mà là nếu lỡ mẹ cần cấp cứu, con có thể dùng được. Con đừng giận, bình tĩnh lại, nhớ lấy.”
Ngô Thường thấy lòng mình nặng trĩu, cô không hiểu vì sao Nguyễn Hương Ngọc lại nói đến chuyện này.
Hôm sau, cô mang theo chút tâm trạng buồn bã đến công ty. Vừa mở máy tính, đã thấy khách hàng do Lưu Hải bên bộ phận của Vương Năng Nhân chuyển qua nhắn rằng muốn đặt hàng.
Đây quả thật là một đơn hàng không nhỏ.
Ngô Thường nói với khách: “Như nhu cầu giao hàng gấp của anh, tôi cần xác nhận đơn ngay rồi kiểm tra tồn kho. Nếu không đủ, tôi còn phải điều hàng. Giờ vấn đề duy nhất là, tôi sợ khi tôi làm xong hết mọi thủ tục, anh lại không lấy nữa.”
Đối với Lưu Hải, cô vẫn luôn giữ sự cảnh giác. Cô lo bị bọn họ giăng bẫy, cuối cùng khách không lấy hàng, rõ ràng là sẽ bị Lưu Hải chơi một vố. Cô đã rút kinh nghiệm rồi.
“Vậy ý của cô là sao?” Khách hàng hỏi.
“Thanh toán trước tám mươi phần trăm, nếu anh không lấy thì có thể phải trả thêm tiền vi phạm hợp đồng. Anh thấy được không?”
“Tôi đặt cọc toàn bộ.”
Ngô Thường không ngờ đây lại là một khách hàng dứt khoát đến vậy. Cô chạy sang văn phòng của Quách Lệnh Tiên, muốn xác nhận lại. Quách Lệnh Tiên xem xong đoạn chat, nói: “Những năm qua chị cũng gặp vài khách hàng như vậy, chắc tầm ba, năm người, đúng là không nhiều. Nếu họ chịu thanh toán toàn bộ thì chị thấy rủi ro không lớn. Còn em thì sao?”
Ngô Thường nghĩ một lát rồi nói: “Thường mấy khách như vậy sẽ đòi quà tặng kèm, chiết khấu hoặc giảm giá. Em chờ thêm phản hồi của khách đã. Em vẫn cảm thấy vì khách này do Lưu Hải giới thiệu, nên em phải cẩn thận.”
“Đúng vậy, nhất định phải cẩn thận.” Quách Lệnh Tiên đứng dậy đóng cửa văn phòng, rồi nói với Ngô Thường: “Em có biết không Thường Thường, công ty hiện đang khuyết vị trí Phó tổng giám đốc, Vương Năng Nhân thì quyết tâm giành cho bằng được. Chị biết lâu nay ông ta luôn coi chị là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất, và chị cũng vậy. Khác ở chỗ là, chị không thích làm mấy chuyện mờ ám như họ. Vì chồng chị trong giới thương trường cũng có tiếng, nếu chị không giữ nguyên tắc cho bản thân thì cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của chồng. Cho nên ngoài việc nỗ lực làm tốt công việc, nâng cao thành tích, quản lý tốt đội ngũ, chị chưa từng tìm cách tiến công từ hướng khác.”
“Những thứ không quang minh chính đại, chị không thích.” Quách Lệnh Tiên nói.
“Điểm này thì chị đúng là rất giống Tổng giám đốc Lâm.” Ngô Thường mỉm cười nói: “Sếp Quách, chị có gì cần em làm thì cứ nói thẳng. Em không muốn đứng về phe nào, cũng không cần phải đứng về phe nào, nhưng trong lòng em, em chọn chị. Không vì gì khác, ngày đó em bị người của Thịnh Đường làm nhục trước mặt bao người, chị không nói hai lời mà đứng ra bảo vệ, ơn này em nhớ cả đời.”
Ngô Thường là người trọng tình trọng nghĩa, đôi khi cô nhìn người từ những chuyện nhỏ. Dù biết ban đầu Quách Lệnh Tiên không mấy thiện cảm với mình, nhưng sau thời gian dài làm việc chung, cô đã có niềm tin nơi chị, và luôn rất tôn trọng chị trong công việc.
“Chị không yêu cầu em làm gì khác.” Quách Lệnh Tiên nói: “Chị chỉ hy vọng em chịu khó một thời gian, giúp chị đẩy thành tích lên, chúng ta dùng thực lực để nói chuyện.”
Ngô Thường giơ tay làm dấu OK, đảm bảo với chị: “Chuyện nhỏ thôi. Cứ để em lo.”
Ra khỏi văn phòng Quách Lệnh Tiên, cô nhận được tin nhắn từ vị khách kia, hỏi đơn hàng lớn như vậy có tặng quà không. Ngô Thường trả lời là có, bên tôi có hoàn tiền mặt cho khách.
Đối phương nói: “OK, vậy tôi báo đơn hàng bây giờ, cô giúp tôi kiểm tra tồn kho, dự trù thời gian giao.”
Khách quả thật bắt đầu nghiêm túc báo đơn, loại đèn anh ta cần đều là hàng chất lượng tốt, giá cũng không rẻ, vì dùng cho nội thất cao cấp ở khu chung cư hạng sang. Cả đơn hàng lên đến hơn bốn triệu tệ.
Ngô Thường đi kiểm tra tồn kho, đúng là cần phải điều hàng. Cô báo tình hình thực tế và thời gian giao cho khách, khách thấy không vấn đề, liền đề nghị thanh toán và ký hợp đồng.
Ngày ký hợp đồng, Quách Lệnh Tiên đi cùng Ngô Thường. Họ ký tại một công ty thiết kế, công ty này nhận thầu lại phần hoàn thiện của chủ đầu tư, bao gồm cả việc mua sắm vật liệu. Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, sau khi ra ngoài, Ngô Thường lập tức sắp xếp điều hàng.
Ngày thứ ba, tiền đã vào tài khoản. Hàng của Ngô Thường cũng được gửi đến cho khách.
Vì đèn do thợ lắp đặt của Đèn Trang Trí Tinh Quang thi công, Ngô Thường dặn đi dặn lại khách không được tự ý động vào bất cứ thứ gì. Khách cũng đồng ý, nói là không vấn đề.
Lúc này, Ngô Thường mới thở phào nhẹ nhõm, quay người đi đón Nguyễn Hương Ngọc xuất viện.
Sau khi xuất viện, Nguyễn Hương Ngọc không muốn về Thiên Khê, sợ Diệp Mạn Văn lo lắng nên Lâm Tại Đường liền đề nghị để mẹ Hương Ngọc dưỡng bệnh ở nhà anh, như vậy cũng tiện cho họ chăm sóc. Nguyễn Hương Ngọc đồng ý. Một lần nữa, bà lại đến biệt thự của Lâm Tại Đường.
Lâm Tại Đường đặc biệt sắp xếp cho bà một phòng khách ở tầng một hướng Nam, thay nệm và drap giường hoàn toàn mới, còn bày biện lại phòng ngủ cho bà. Ngay khoảnh khắc Nguyễn Hương Ngọc bước vào, bà đã rất xúc động, cúi xuống vuốt nhẹ bộ drap mềm mại, rồi cẩn thận chạm vào những quyển sách đặt ở đầu giường, hộp đựng mắt kính và cả chiếc đèn ngủ xinh đẹp ấy.
“Cảm ơn con, Tại Đường.”
“Mẹ Hương Ngọc tới, con vui lắm. Con vốn cũng nghĩ vậy nên đã chuẩn bị từ sớm. Mẹ Hương Ngọc ở với chúng con một thời gian, tiện chỉ bảo cho chúng con bớt mấy thói quen sinh hoạt không tốt.”
Ngô Thường đứng ở cửa nhìn họ, cảnh tượng này khiến cô cảm thấy có hơi thở của gia đình, trong lòng cũng dâng lên một chút xúc động. Lâm Tại Đường chăm sóc để Nguyễn Hương Ngọc yên giấc, rồi sau khi ra ngoài và khép cửa lại, Ngô Thường kéo tay anh, bước lên ôm lấy anh.
Lâm Tại Đường ôm cô, hỏi: “Sao vậy em?”
Ngô Thường khịt khịt mũi, nói: “Không có gì. Em cảm ơn anh, Lâm Tại Đường. Cảm ơn anh đã tốt với mẹ em.”
“Không có gì.” Lâm Tại Đường nói: “Anh tình nguyện mà.”
Bảy ngày sau, công trình chuẩn bị lắp đặt. Nhưng Ngô Thường phải đưa Nguyễn Hương Ngọc đi tái khám nên nhờ Quách Lệnh Tiên giúp cô đến công trường giám sát quy cách thi công, Quách Lệnh Tiên đồng ý. Nhưng vì bị gọi đi họp gấp nên chị quên mất chuyện này.
Mười một giờ trưa có người gọi điện cho Ngô Thường, nói: “Đèn của bên cô rớt xuống rồi! Đè trúng ba người!”
Trong đầu Ngô Thường vang lên một tiếng “ầm” thật lớn.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc