Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 87
Thế tình bạc bẽo, lòng người hiểm độc
Chương 87: Ban đêm
*
Biển ấy
Tôi không nhìn rõ
Không bước tới được
Mưa lạnh buốt
Ai đang đau lòng
— Tháng 10 năm 2014, “Ác Quỷ”, Ngô Thường
–
Ngô Thường nghe thấy dưới lầu có tiếng động, cô chạy rần rần xuống.
Bà ngoại Diệp Mạn Văn đang thay chậu hoa, Tí Vàng vui vẻ kêu bên cạnh, trên cành cây ăn trái mấy con chim nhảy tới nhảy lui, thỉnh thoảng thả xuống một bãi phân chim.
Ngô Thường la lớn: “Ngoại! Ngoại! Phân chim rớt lên đầu ngoại kìa!”
Diệp Mạn Văn đưa tay sờ, phát hiện Ngô Thường chọc mình, liền chụp một cục đất ném qua. Ngô Thường vừa cười vừa né, nói: “Ngoại, hôm nay ngoại đi ra biển bắt hải sản hả?”
“Đi chứ, bắt mấy con cua con về làm mắm cua.”
“Vậy con cũng muốn đi!”
Lúc này Lâm Tại Đường chạy bộ từ ngoài về, hỏi cô: “Em định đi đâu vậy?”
“Em đi ra biển với ngoại.”
“Vậy anh cũng đi.”
Lâm Tại Đường cũng giống như Ngô Thường, tràn đầy hứng thú với việc ra biển bắt hải sản. Chuyện đó khiến anh cảm thấy nhân gian này thật phong phú.
“Chiều tối mới đi, giờ ngoại lo trồng hoa, em nấu bữa sáng, anh vô phụ một tay. Rồi lát nữa em qua quán mì chở mẹ đi khám sức khỏe.” Ngô Thường nói.
“Anh cũng đi.” Lâm Tại Đường lại nói.
“Mẹ con sẽ không chịu đi đâu.” Diệp Mạn Văn nói: “Nó ghét khám sức khỏe nhất.”
“Không chịu cũng phải đi! Ca phẫu thuật lưng lần trước cần tái khám, tiện thể khám tổng quát luôn. Bây giờ nhiều người mỗi năm đều khám sức khỏe, đó là một quan niệm sống khỏe mạnh đó!” Ngô Thường từ trong bếp ló đầu ra nói: “Ngoại, ngoại cũng phải đi.”
“Không đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Ngoại già rồi, bệnh nặng thì không cần trị, bệnh nhẹ thì mau khỏi. Bệnh tiểu đường của ngoại lúc nào cũng theo dõi được, ngày nào ngoại cũng đo đường huyết.”
Ngô Thường cười nói: “Nhìn ngoại sợ chưa kìa! Thôi, hôm nay không bắt ngoại đi nữa.”
Ngô Thường quay đầu hỏi Lâm Tại Đường: “Anh muốn ăn gì? Em làm cho.”
“Anh muốn ăn bánh gạo xào, loại ít đường hoặc không cho đường ấy.” Lâm Tại Đường miêu tả: “Chính là loại em từng làm lần trước ấy, rất thơm.”
“Làm gì có người Hải Châu xào bánh gạo mà không cho đường?” Ngô Thường nói xong còn nháy mắt với Lâm Tại Đường, nhỏ giọng bảo: “Em cũng không thích ăn. Đừng để ngoại nghe thấy, ngoại sẽ nói em không hiểu hương vị Hải Châu.”
Lâm Tại Đường gõ nhẹ vào trán cô: “Anh đi rửa rau. Cho nhiều vào được không? Anh thích ăn nhiều rau.”
“Bây giờ thì biết đòi hỏi rồi ha.” Ngô Thường bĩu môi, ra lệnh: “Anh đó, lát nữa lấy sườn sốt ra hâm lại, bữa sáng thì có bánh gạo xào, sườn sốt, sữa đậu nành ngọt và dưa muối của ngoại, chịu không?”
Lâm Tại Đường vui thấy rõ: “Được, vậy là đủ rồi.”
Anh thích những cuối tuần ở Thiên Khê, buổi sáng như thế này họ đều bỏ hết công việc sang một bên, cả nhà vừa trò chuyện vừa nấu một bữa sáng, vô cùng nhàn nhã dễ chịu. Cơm Ngô Thường nấu rất hợp khẩu vị anh, bữa sáng cái gì cũng có, có thể nói là đầy đủ dinh dưỡng. Những ngày như vậy thật sự hiếm có.
Ngô Thường xào bánh gạo bằng lửa lớn, cô đổ dầu trước, rồi cho bánh gạo đã hấp sơ vào xào nhanh tay. Xào bánh gạo không dễ, người không biết làm rất dễ để chúng dính lại với nhau, còn bánh gạo của Ngô Thường thì miếng nào ra miếng đó. Khi bánh gạo chín khoảng chín phần, cô cho rau vào xào tiếp, đứng đó nắm cán chảo, liên tục lắc mạnh tay, khí thế rào rạt.
Lâm Tại Đường đứng bên phụ bếp cũng thấy rất vui, Tí Vàng lại chạy tới cắn ống quần anh, muốn anh mở cổng sân vì nó phải đi tuần tra. Tí Vàng thường không chui dưới cửa ra ngoài, trừ khi có chuyện gấp. Bình thường nó là con chó “đại ca” điềm đạm, muốn ra ngoài thì phải để người mở cửa, đường đường chính chính bước ra.
Lâm Tại Đường cười mở cửa cho nó, dặn dò: “Hôm nay đừng có đánh nhau nha, thấy con nào không ưa thì đuổi nó đi là được.” Tí Vàng sủa một tiếng, ngẩng cái đuôi nhỏ oai vệ chạy mất.
Ba người ngồi đó ăn sáng, vừa ăn vừa trò chuyện. Lâm Tại Đường gắp một miếng bánh gạo xào bỏ vào miệng, vừa tươi vừa thơm, anh cảm thấy hạnh phúc. Ngô Thường còn cố ý gắp cho anh nhiều hơn để anh ăn no.
Ăn xong, hai người họ lên đường tới Hải Châu.
Quán mì đã bắt đầu bận rộn, Nguyễn Hương Ngọc đang tất bật trong ngoài. Bên cạnh là nhà hàng lớn mới khai trương, chu hai của Lâm Tại Đường đang ngồi trên ghế mây hút thuốc, dáng vẻ ung dung nhàn tản.
Nhà hàng của họ tên là “Tửu Lâu Phong Vị Hải Châu”, nghe nói mời được đầu bếp từng đoạt giải thưởng quốc tế. Lúc này trước cửa treo bảng “Ăn uống miễn phí” và bảng “Giảm giá toàn bộ 25%”.
Một cô bé xinh xắn đứng sau chiếc bàn nhỏ, thỉnh thoảng giới thiệu thực đơn cho khách bước vào quán.
Ông hai Lâm thấy Lâm Tại Đường thì ngoái đầu gọi ra sau: “Anh! Con trai ngoan của anh tới rồi kìa!”
Lâm Chử Súc từ cửa quẹo ra, vừa thấy Lâm Tại Đường liền hừ một tiếng. Lâm Tại Đường gọi một tiếng “Ba”, Lâm Chử Súc nói: “Còn biết tao là ba mày à? Tao tưởng tao là kẻ thù của mày đó chứ!”
Lâm Tại Đường lười đôi co, chỉ để lại một câu “Buôn may bán đắt” rồi đi về phía quán mì.
Ngô Thường lúc này đang nhỏ giọng hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Có ảnh hưởng tới việc buôn bán của mình không vậy mẹ?”
Nguyễn Hương Ngọc đáp: “Chỉ ảnh hưởng hai ngày thôi. Nói là hương vị Hải Châu, lại còn giảm giá, giảm xong mà một tô mì chay vẫn 25 tệ, chưa nói tới hải sản! Chú hai của Tại Đường ngày nào cũng ngồi trước cửa hút thuốc, như ông thái gia vậy. Còn cô bé đứng tiếp khách thay tới ba người rồi, đều bị họ mắng bỏ đi. Còn về ông đầu bếp đoạt giải đó, cùng làng với bếp trưởng nhà mình, nghe nói mấy năm trước nợ nần vì cờ bạc, làm phụ bếp ở quán cơm nhỏ, không biết làm sao lại biến thành đầu bếp đoạt giải quốc tế.”
“Vậy mùi vị sao? Ngon không?” Ngô Thường lại hỏi.
“Mẹ cho người đi ăn thử rồi.” Nguyễn Hương Ngọc lắc đầu: “Thật sự là không ra gì. Nguyên liệu không tươi, mùi vị cũng kỳ lạ.” Bà thở dài, nói tiếp: “Họ làm không lâu đâu. Chỉ tội cho thằng nhỏ Tại Đường, tới lúc ba nó mở đại tửu lâu rồi phá sản, thế nào cũng kiếm chuyện với nó nữa.”
“Trước đừng nói chuyện sau này. Có kiếm chuyện với mẹ chưa?” Ngô Thường hỏi.
Thật ra cũng kiếm chuyện hai, ba lần rồi.
Lần đầu là chuyện thoát nước. Vì đường ống thoát nằm về phía bên đường của họ, ông ta nói nước thải từ quán mì Hương Ngọc có đồ bẩn, khăng khăng gọi bộ phận môi trường tới kiểm tra, khiến quán phải đóng cửa một ngày; lần thứ hai là có thực khách bước vào tửu lâu của họ, thấy thực đơn xong liền đi ra, ông hai Lâm bèn đuổi theo đến tận cửa quán mắng chửi… Nguyễn Hương Ngọc làm ăn coi trọng hòa khí, không muốn tính toán với họ. Bà từng âm thầm tới tìm họ một lần, ý nói ai làm việc nấy, bà là quán mì nhỏ, họ là tửu lâu lớn, vốn chẳng đụng chạm gì nhau, không cần phải chĩa mũi nhọn vào nhau như vậy. Họ chẳng thèm để ý tới Nguyễn Hương Ngọc, chỉ muốn chọc giận bà.
Nhưng Nguyễn Hương Ngọc cũng không phải dạng yếu đuối, họ ức h**p quá đáng, hôm sau khi thấy họ tùy tiện đổ rác, bà cũng gọi điện báo.
Bộ phận liên quan giáo huấn hai anh em nhà họ Lâm một phen, sau đó Nguyễn Hương Ngọc lại tìm đến họ, chống nạnh nói: “Đừng có ỷ thế h**p người. Các người tưởng chỉ các người mới có thể tố cáo người khác à? Người khác cũng có thể tố cáo các người đó. Nếu các người không muốn làm ăn đàng hoàng thì cứ nói thẳng, tôi buôn bán nhỏ, cùng lắm thì nghỉ, xem coi tửu lâu của các người nghỉ có đau lưng không! Còn nữa, trừ khi tôi chết, bằng không đừng hòng ăn h**p tôi!”
Những chuyện này bà đều không nói với Ngô Thường. Bà biết Ngô Thường đã đủ chuyện phải lo, không muốn khiến cô thêm phiền não. Làm mẹ, bà đâu phải chưa từng lăn lộn ngoài đời, ngoài xui xẻo ra thì mấy chuyện khác vẫn muốn tự mình giải quyết.
“Mẹ, hôm nay phải đi bệnh viện.” Ngô Thường nói: “Giờ mẹ thu xếp rồi mình đi liền nha.”
“Mẹ không đi!” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Dạo này người mẹ nhẹ nhàng lắm, ngủ ngon, ăn ngon, chẳng thấy chỗ nào khó chịu hết.”
“Không được! Con đặt lịch rồi! Mẹ không đi là con giận đó!” Ngô Thường bĩu môi, thấy Lâm Tại Đường bước vào liền nói: “Anh mau nói mẹ Hương Ngọc của anh đi, mẹ không chịu tới bệnh viện kìa.”
“Phải đi chứ.” Lâm Tại Đường làm bộ kẹp chặt một cánh tay của Nguyễn Hương Ngọc: “Có khiêng thì cũng phải khiêng đi.”
Nguyễn Hương Ngọc mỉm cười hiền hậu, sau đó tháo tạp dề xuống, bất đắc dĩ nói: “Hai đứa tụi con… thôi được! Đi thì đi!”
Bà theo Ngô Thường và Lâm Tại Đường đi khám sức khỏe.
Họ bước ra khỏi con phố cũ, đi về phía bệnh viện Hải Châu. Tâm trạng Ngô Thường rất tốt, suốt đường cứ khoác tay Nguyễn Hương Ngọc ríu rít không ngừng. Nguyễn Hương Ngọc hỏi cô dạo này làm việc có vui không? Cô nói vui chứ, cô là best seller chủ lực nổi tiếng mà. Trong ngành có không biết bao nhiêu người muốn mời cô về, nếu Lâm Tại Đường đối xử không tốt với cô, cô sẽ bỏ đi ngay đó nha!
Lâm Tại Đường ở bên xen vào: “Không dám. Không dám đối xử tệ với em.”
Ngô Thường chỉ hừ một tiếng.
Cô biết Lâm Tại Đường trong công việc vốn không để tình cảm xen vào, lúc làm việc anh chỉ hết lòng vì Đèn Trang Trí Tinh Quang. Chỉ khi không liên quan đến công việc anh mới tốt với cô. Sau khi giao hết mảng khách hàng lớn trên mạng cho người khác phụ trách, có mấy ngày cô thấy khó chịu trong lòng. Nhưng thời gian thật kỳ diệu, theo bước việc khai thác khách mới và nhận khoản tiền thưởng khổng lồ tiếp theo, cô đã quên mất chuyện đó.
Họ tới bệnh viện, Lâm Tại Đường đi lấy số thứ tự.
Nguyễn Hương Ngọc nói với Ngô Thường: “Thằng bé bận vậy, sao con còn kéo nó theo?”
“Anh ấy tự đòi theo đó chứ!” Ngô Thường nói: “Anh ấy bảo là nhớ mẹ Hương Ngọc mà.”
“Mẹ thấy là nó chẳng muốn rời con chút nào.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Suy cho cùng thì nó cũng là con người thôi, lúc không làm việc thì cũng như một đứa trẻ, không rời được người thân của mình.”
“Ồ.” Ngô Thường đáp.
Lúc khám, bác sĩ hỏi Nguyễn Hương Ngọc: “Bình thường lưng bà có đau không?”
Nguyễn Hương Ngọc nói: “Thỉnh thoảng cũng đau. Tôi ngày nào cũng phải đứng, mệt thì sẽ đau.”
Bác sĩ lại hỏi: “Còn gì khác nữa không?”
“Không còn gì khác đâu.”
Bác sĩ gật đầu, quay sang nói với Ngô Thường: “Mẹ cô ở đây có một polyp nhỏ, tôi khuyên nên cắt bỏ để làm xét nghiệm mô bệnh học.”
“Ý là sao ạ?”
“Là để loại trừ rủi ro thôi.” Bác sĩ nói: “Nếu không có gì thì yên tâm mà.”
“Dạ, vậy bọn tôi đi đăng ký hẹn bác sĩ.” Ngô Thường nói.
Lâm Tại Đường suy nghĩ rồi bảo: “Hay là mình lên Thượng Hải đi?”
Nguyễn Hương Ngọc vừa nghe đến Thượng Hải thì xua tay lia lịa: “Đừng lên Thượng Hải, mất nhiều thời gian lắm. Mẹ thấy cái polyp này cũng chẳng cần cắt đâu.”
“Vớ vẩn!” Bác sĩ cau mày: “Sao lại không coi trọng sức khỏe của mình vậy?”
Thấy bác sĩ giận, Nguyễn Hương Ngọc vội nói: “Được rồi, tôi cắt.”
Thực ra bà rất sợ vào bệnh viện.
Khi ba của Ngô Thường còn sống, bà phải chạy đi chạy lại bệnh viện suốt. Lúc đó bà nghĩ: “Mình thật sự không thích bệnh viện chút nào.”
Sau này mẹ của bà bị mấy trận ốm, bà lại phải vào bệnh viện, trong lòng chỉ mong: “Mong mẹ khỏe mạnh, sống lâu.”
Đến khi chính bà lâm bệnh, bà thà không đi viện, nhưng có những bệnh trốn không được, vẫn phải vài lần bước chân vào.
“Không sao đâu mà.” Ngô Thường an ủi: “Chỉ là polyp nhỏ thôi, cắt ra kiểm tra một chút, chắc chắn không có gì nghiêm trọng đâu.”
“Mẹ chỉ sợ mất thời gian. Quán mì bận như vậy, một ngày mẹ cũng không muốn rời.”
Nguyễn Hương Ngọc về già cuối cùng cũng làm nên một chuyện. Dù đã trải qua không ít sóng gió, nhưng ít nhất quán mì Hương Ngọc đã đứng vững ở Hải Châu. Bà cảm thấy đó là trời thương, không để bà cả đời tầm thường mà già đi. Vì vậy bà luôn quý trọng từng ngày. Ngô Thường muốn đưa bà đi du lịch, bà bảo không đi. Không nỡ từ chối, bà mới theo cô đến Hạ Môn, nhưng ở hai đêm là về ngay.
Ngô Thường định tìm cách đưa bà về làng Xa, bà cũng không muốn nữa: “Giờ trên mạng đầy hình ảnh làng Xa rồi, nhiều người đi khám phá, đăng rất nhiều ảnh. Mẹ xem hết rồi, không cần tốn thời gian về nữa.”
Tóm lại, bà chỉ muốn toàn tâm làm tốt quán mì. Bà thậm chí còn nghĩ: nếu một ngày mình ra đi, để lại cho con gái một chút tài sản, tuy không nhiều nhưng đủ nuôi sống gia đình thì đời này mình cũng không sống uổng.
Lâm Tại Đường nói: “Ở Hải Châu cắt cũng được, mẫu polyp có thể kiểm tra ở Hải Châu hoặc đem lên Thượng Hải. Mình chọn lên Thượng Hải kiểm tra nha.”
“Được đó. Cảm ơn con, Tại Đường. Hôm nay mẹ Hương Ngọc sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Lâm Tại Đường vội lắc đầu: “Thôi khỏi, mẹ Hương Ngọc, để tụi con đưa mẹ về Hải Châu cùng ra biển bắt hải sản, tiện thể nghỉ ngơi hai bữa.”
“Không được đâu, cuối tuần bận lắm.” Nguyễn Hương Ngọc nói: “Vậy hai đứa mau về đi, mẹ phải tới quán lo công chuyện. Thiệt tình mẹ không muốn phí thời gian đâu.”
“Mẹ con là nữ cường nhân làm ăn đó nha!” Ngô Thường cười.
Rời khỏi nhà Nguyễn Hương Ngọc, sự lo lắng của Ngô Thường liền lộ rõ. Lâm Tại Đường khẽ khuyên: “Em đừng bi quan. Cái polyp đó mỗi năm gửi đi xét nghiệm biết bao nhiêu mẫu, đa số đều lành tính. Nó chỉ là một cái polyp thôi, đừng tự hù mình.”
“Nhưng mà em thật sự sợ lắm.” Đôi mắt Ngô Thường đã mờ hơi nước: “Em sợ mẹ bệnh. Nãy em có lén tra thử, cái polyp đó chia ra mấy loại tình huống khác nhau. Nếu như…”
“Suỵt.” Lâm Tại Đường vòng tay ôm lấy vai cô, an ủi: “Ngô Thường, bình tĩnh lại đi em. Em không bình tĩnh, mẹ Hương Ngọc sẽ chịu áp lực. Mẹ mà áp lực thì áp lực sẽ sinh ra bệnh. Em biết không?”
Ngô Thường lau nước mắt, gật đầu: “Ừ. Vậy em cũng sẽ không nói với ngoại. Hồi nữa trước khi vô Thiên Khê, anh nhắc em phải cười như vầy nha.”
Cô cố tình nhe răng ra, làm mẫu cho Lâm Tại Đường xem.
Lâm Tại Đường bật cười: “Cũng không cần cười khoa trương dữ vậy. Anh chỉ nhắc em giữ tâm trạng vui vẻ thôi.”
“Ừm.”
Hai người cùng bà ngoại ra biển bắt hải sản.
Lâm Tại Đường là dân ngoại đạo trong chuyện bắt hải sản, nên cứ như cái đuôi lẽo đẽo theo sau Ngô Thường. Anh canh chừng, hễ Ngô Thường chuẩn bị ra tay là anh liền phóng tới một bước, giành lấy thành quả của cô. Mấy lần liên tiếp khiến Ngô Thường tức điên, cầm cái xẻng nhỏ đuổi đánh anh trên bãi cát.
Hôm nay Lâm Tại Đường không mặc vest, mà mặc một chiếc sơ mi trắng vải cotton linen, Ngô Thường cũng vậy. Hai người tự thấy ăn mặc rất lãng mạn, đến khi trời sập tối chạy trên bãi cát nhìn như hai bóng ma.
Chuyến bắt hải sản không thu hoạch được bao nhiêu, nhưng lại ồn ào đến mức khiến Diệp Mạn Văn nhức hết cả đầu. Bà đe dọa: “Hai đứa mà không im, đừng hòng ăn mắm cua của ngoại, nghe rõ chưa?”
“Mắm gạch cua hai đứa cũng không được ăn luôn!”
“Chẳng giúp được gì, còn làm ồn tới mức ngoại nhức hết cả đầu.”
Ngô Thường bụm miệng cười, bước tới dỗ dành: “Nhưng mà không có con thì ngoại sẽ buồn đó. Con phải ở bên ngoại mà.”
“Ngay cả Tại Đường cũng không còn đứng đắn nữa.”
“Là cô ấy đánh con đó, ngoại ơi.”
Diệp Mạn Văn cũng nhịn không được bật cười, đưa cái xô nhỏ cho họ, còn mình thì chắp tay sau lưng đi về nhà. Hai người bưng đồ, hí hửng chạy theo sau lưng bà ngoại về tới nhà.
Về tới nơi mới phát hiện ban ngày bà ngoại đã ra bến tàu mua rất nhiều hải sản. Vì đang đúng mùa tôm cua béo mập, bà tính tối nay sẽ làm một bữa hải sản nho nhỏ cho tụi nhỏ ăn. Hải Châu xào hải sản thường chỉ dùng hành với gừng, xào ra vị tuy thanh đạm nhưng hương thơm của hải sản vẫn giữ trọn trong đó.
“Ngoại ơi, con mê mấy món này lắm luôn đó!” Ngô Thường nói: “Thêm chút rượu vàng, con ăn tới nửa đêm cũng được.”
“Ngoại biết mà! Cho nên mới làm cho con ăn đó!”
Mùi cơm từ bếp tỏa ra thơm lừng, Lâm Tại Đường không kềm được liền bước tới xem. Anh vốn thật lòng thích cái hơi ấm khói lửa trong bếp, nhìn hoài nhìn mãi cũng không thấy chán.
Diệp Mạn Văn nói: “Cái thằng này, dù sao cũng là một thanh niên doanh nhân. Thấy bếp thôi mà không nhấc nổi chân.”
“Ngoại ơi, con muốn học nấu ăn với ngoại.”
“Con có thời gian không?”
“Không có ạ.” Lâm Tại Đường bất đắc dĩ thở dài, rồi nói tiếp: “May là Ngô Thường biết nấu. Con ăn cơm ngoài chỗ nào cũng thấy không ngon, chỉ có ăn cơm ở đây mới thấy ngon thôi.”
Ba người ngồi ngoài sân.
Mùa thu ở Thiên Khê mát lành, họ vừa từ tốn trò chuyện, con Tí Vàng nằm một bên. Thỉnh thoảng ai cho nó miếng thịt, nó liền quẫy đuôi đứng dậy tới nhận.
Trăng sáng treo cao.
Ngô Thường uống chút rượu, chống cằm ngắm trăng, đôi mắt long lanh, khẽ thì thầm: “Con mong mẹ với ngoại sống lâu trăm tuổi.”
“Được thôi.” Bà cũng hiếm khi uống chút rượu, nói với Ngô Thường: “Ngoại sẽ ở bên con bao lâu thì ở bấy lâu, tới khi nào con chán ngoại mới thôi. Mẹ con thì chắc chắn sẽ ở bên con lâu hơn ngoại. Bà ấy còn trẻ, ba năm mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.”
Ngô Thường kéo tay của Diệp Mạn Văn, lúc này lại ợ một hơi mùi rượu. Lâm Tại Đường nói: “Em uống nhiều rồi, để anh dẫn em ra biển đi dạo, mua cây kem ăn.”
Anh vòng tay ôm Ngô Thường đưa ra khỏi nhà. Anh sợ cô lỡ miệng nói bậy, làm ngoại lo lắng.
Anh nắm tay cô, chậm rãi dắt ra bờ biển. Đầu Ngô Thường tựa lên cánh tay anh, khẩn khoản cầu xin với ông trời: “Làm ơn đi mà, năm nay nhất định đừng xảy ra chuyện gì xấu. Cho con được yên ổn sống vài năm có được không? Con xin ông đó.”
Lâm Tại Đường buông tay xuống, khẽ nhéo má cô, nói: “Được.”
Hai người đi tới bờ biển, được làn gió biển dịu dàng vỗ về. Ngô Thường ăn cây kem, cảm thấy đầu óc dần tỉnh táo lại.
Tuần sau đi làm, cô vui vẻ hớn hở.
Sắp tới chỗ ngồi làm việc, Lưu Hải chặn cô lại, nói: “Ngô Thường, chỗ tôi có một khách hàng, chị giúp tôi xem thử được không?”
Ngô Thường cũng không lấy gì làm lạ.
Bộ phận của Vương Năng Nhân thỉnh thoảng vẫn tìm cô xem khách hàng, Lưu Hải trước giờ cũng đã tìm cô mấy lần. Vì mong Đèn Trang Trí Tinh Quang phát triển tốt, cô luôn sẵn lòng giúp đỡ trong phạm vi có thể.
Cô nhìn qua khách hàng đó, Lưu Hải đã theo sát trong ngoài gần một tháng.
Khách hàng có ý định mua rất mạnh, nhưng mãi vẫn không chốt đơn, lúc nào cũng có đủ thứ vấn đề.
Lưu Hải nói: “Khách này tôi theo lâu rồi, cũng tới tận nơi thăm hỏi, coi như khách hàng offline. Hay là chị giúp tôi đi.”
“Cái này cậu phải trình theo quy trình, để sếp Vương của bên cậu và sếp Quách bên tôi cùng ký tên.” Cô nói: “Xem họ xử lý thế nào. Nhưng theo lý mà nói, khách hàng này vẫn là các cậu phải tự mình chốt.”
Ngô Thường không để tâm, xoay người về bàn làm việc của mình tiếp tục làm việc.
Buổi chiều, Quách Lệnh Tiên tìm cô, hỏi cô có muốn nhận khách hàng này không: là dự án bàn giao nhà hoàn thiện của chủ đầu tư, mua đèn hàng loạt, giá trị không nhỏ.
“Vậy hoa hồng tính sao?” Ngô Thường hỏi.
“Tất nhiên là để hết cho em. Họ thực sự không làm tiếp được nữa, tới lúc đó thì ghi cho họ một khoản thưởng manh mối là xong.”
“Được thôi. Sếp Quách nói gì em cũng nghe.” Ngô Thường cười híp mắt đáp: “Nhưng lúc giám sát ở công trường em có thể sẽ không ở đó suốt, có hai ngày phải tìm người thay em.”
“Không thành vấn đề.” Quách Lệnh Tiên nói: “Chuyện nhỏ thôi. Cảm ơn em chịu nhận.”
“Mưa bụi ấy mà, chuyện cỏn con thôi.” Ngô Thường đáp.
Bệnh viện gọi điện cho cô, nói ca phẫu thuật của mẹ đã được ấn định thời gian, dặn cô nhớ sắp xếp công việc. Ngô Thường đứng dậy nghe máy, không hiểu vì sao trong lòng lại căng thẳng vô cùng. Từng chữ bác sĩ nói cô đều sợ mình quên mất, nên cứ ghi lia lịa ra giấy.
Lâm Tại Đường đi ngang, thấy dáng vẻ của cô, liền nhắn tin: “Ngô Thường, mỗi ngày đều là ngày đẹp.”
“Ừm. Ngày đẹp.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc