Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 86
Chương 86: Bày bố
*
“Để ngoại kể cho con nghe một câu chuyện nha.” Diệp Mạn Văn nắm tay Ngô Thường, như thể không nỡ để cô đi: “Ngoại kể cho con nghe chuyện hồi nhỏ của con đó.”
“Dạ được mà.” Ngô Thường liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian, đủ để nghe hết câu chuyện của ngoại. Cô áp má lên mu bàn tay của bà ngoại, ngẩng đầu nhìn bà.
“Hồi nhỏ con dữ lắm đó, là đứa con gái giỏi lắm luôn. Giỏi cỡ nào à, người ta ai cũng sợ con hết trơn. Khi đó mẹ con hay phải xin lỗi mấy người tới nhà kiếm chuyện, đợi người ta đi rồi mới rầy con, nhưng chưa bao giờ đánh con hết. Ngoại hỏi nó: sao không đánh nó? Mẹ con nói: con nít rồi cũng sẽ lớn mà…” Hôm nay Diệp Mạn Văn cứ nhắm mắt lại là thấy con gái mình, không biết sao cứ nghĩ hoài tới con bé.
“Rồi sao nữa hả ngoại?”
“Rồi có một bữa, ngoại giận quá. Con cào xước mặt nhỏ bạn người ta, ngoại đánh hai phát vô mông con. Con khóc dữ lắm… rồi còn đổ bệnh một trận, sau đó ngoại cũng không nỡ đánh nữa.”
Ngô Thường “hức hức” khóc hai tiếng: “Thật vậy hả ngoại?”
“Còn dữ hơn vậy nữa đó. Mà càng lớn con càng ngoan, mẹ con lại bắt đầu lo: con mình mà hiền vầy liệu có bị bắt nạt không ta? Bị ăn h**p thì làm sao giờ? Thà cứ như hồi nhỏ, gặp ai cũng đánh còn hơn.” Diệp Mạn Văn vừa nói vừa đưa tay khều mũi Ngô Thường một cái.
Ngô Thường khúc khích cười: “Con hiểu rồi mà, ngoại à, ngoại thấy con sắp theo Đường Thịnh ra Bắc Kinh nên lo đúng không? Ngoại yên tâm nha, giờ con còn đánh giỏi hơn hồi nhỏ nữa đó! Cái tên Đường Thịnh kia là cái thá gì! Ăn h**p con thử coi!” Ngô Thường cong tay lên khoe với bà ngoại bắp thịt của mình, nói: “Thấy chưa? Đây là tay của người lao động chân chính đó ngoại!”
Mấy tháng nay cô bận bịu ở công trình nên tay chân cũng săn chắc hơn hẳn. Bà ngoại cô vỗ nhẹ một cái lên cánh tay cô, nói: “Đi đi, ngoại yên tâm rồi. Có lúc ngoại hay lải nhải, cũng chỉ là muốn kiếm người trò chuyện chút thôi. Người già rồi, chuyện gì cũng lo. Mà Thường Thường à, con biết ngoại sợ nhất điều gì không?”
“Sợ điều gì ạ?”
“Ngoại sợ con bị người ta ăn h**p… mà ngoại giờ cũng già rồi, chẳng giúp gì cho con được nữa…” Diệp Mạn Văn nói tới đó thì lau nước mắt. Bà nhớ con gái, có lúc cũng nghĩ, thôi thì đi tìm nó cho rồi. Nhưng mỗi lần thấy Ngô Thường một mình, hoặc vác hoặc xách hoặc kéo đồ đi ra công trình, bà lại nghĩ: con bé này cô đơn quá, mình phải ráng ở lại bên nó thêm vài năm nữa.
Ngô Thường ôm cổ bà ngoại, chùn chụt hôn lên mặt bà mấy cái, cô nói: “Ngoại ơi! Con không có ở nhà thì ngoại có chuyện gì cứ gọi Tống Cảnh giúp nha! Con đi nhanh lắm, cùng lắm bốn ngày là về à!”
“Đi nhanh đi. Còn phải ra Hải Châu bắt máy bay nữa kìa!”
Ngô Thường kéo vali, bước được vài bước lại quay đầu nhìn một lần.
Cô nhớ hồi còn đi học, mỗi lần nghỉ lễ kết thúc quay về Hàng Châu, cũng y như vậy, bước một bước, quay đầu ba lần. Cô cảm thấy mình mãi mãi chẳng thể lớn nổi, chỉ cần đứng trước mặt bà ngoại với mẹ, cô lại trở về dáng vẻ y chang hồi nhỏ.
Ngô Thường đến sân bay, lên máy bay. Khoảnh khắc máy bay cất cánh, nơi lồng ngực cô lại dâng lên một nỗi oán hận. Có người nói hận là thứ vô dụng, chỉ khiến cảm xúc của con người bị bào mòn mãi không thôi. Người thông minh thì không nên hận. Nhưng Ngô Thường cứ nhất quyết muốn hận – cô hận Đường Thịnh.
Đường Thịnh là hạng người dơ bẩn đê tiện cỡ nào, cô biết rõ hơn ai hết. Hồi trước khi anh ta tìm đủ mọi cách gây rối để đạp đổ Đèn Trang Trí Tinh Quang, lúc đó suy nghĩ đầu tiên của cô là: mặc kệ anh ta. Khi ấy cô còn ngây thơ, nghĩ rằng chỉ cần mình luôn nỗ lực tiến lên thì Đường Thịnh cuối cùng cũng chẳng thể đe dọa được gì cô. Lúc ấy, cô chỉ nghĩ đến chuyện hóa giải, chưa từng nghĩ tới chuyện thực sự phản công.
Lúc ấy đúng là cô quá ngây thơ.
Ngô Thường ngủ một giấc trên máy bay, lúc xuống máy bay cũng không thèm dặm lại phấn son, cứ thế kéo vali ra thẳng ngoài. Từ xa cô đã thấy Đường Thịnh đứng chờ sẵn ở sân bay từ lâu, hạng người như anh ta, không có lợi thì chẳng đời nào dậy sớm. Vừa thấy Ngô Thường, anh ta liền tỏ vẻ niềm nở, xun xoe muốn giúp cô kéo vali.
Ngô Thường từ chối: “Không dám phiền đến tổng giám đốc Đường.”
“Hôm nay tới trễ, để tôi làm chủ mời cô ăn chút gì nha.” Đường Thịnh nói.
Ngô Thường đảo mắt nhìn quanh, hỏi: “Công ty của tổng giám đốc Đường tính toán kỹ vậy sao? Phải đích thân ông ra gặp khách hàng, mà không mang theo nổi một người đi cùng? Cái người… giám đốc kinh doanh bên anh đâu rồi?”
Ngô Thường không muốn gọi tên người đó, sợ bẩn miệng.
“Cô nói giám đốc Lưu của bọn tôi à? Cậu ta đi lo chuyện khác rồi. Mấy khách hàng lớn kiểu này đích thân tôi ra mặt chẳng phải càng chắc ăn hơn sao?” Đường Thịnh lúc này bỗng giọng mỉa mai: “Lỡ cô gặp Lưu Hải rồi đổi ý thì sao?”
Lưu Hải, chính là tên lính mới từng làm dưới trướng Vương Năng Nhân, là kẻ đã lên tiếng chỉ trích Ngô Thường trong buổi họp năm đó, giúp Vương Năng Nhân đoạt quyền.
Người này cũng là loại cực kỳ thối nát.
Có những kẻ xấu xa theo kiểu “đại ác”, ví dụ như Đường Thịnh. Làm gì anh ta cũng muốn đạp lên người khác, thủ đoạn bẩn thỉu, tâm địa độc ác, và cái ác đó là vô biên vô tận; có những người lại thuộc dạng “tiểu ác”, như Lưu Hải. Vì trong tay không có lá bài nào nên phải bám víu người khác, lúc nào cũng chạy việc cho người ta. Mấy việc đó tuy không đến mức phạm pháp, nhưng chính là làm người ta buồn nôn.
Ngô Thường thấy Đường Thịnh với Lưu Hải đúng là một cặp trời sinh, rắn rết cùng ổ. Cô chưa từng đánh giá cao Thịnh Đường, bởi vì công ty đó chẳng giống một doanh nghiệp đàng hoàng, mà giống như một băng nhóm tội phạm toàn làm chuyện ác hơn.
Đường Thịnh vẫn đi theo cô không buông, cứ nằng nặc đòi mời cô ăn tối. Ngô Thường kéo vali bước nhanh vài bước, vừa lên xe taxi đã quay sang nói: “Mai gặp nha, tổng giám đốc Đường!”
Chiếc taxi vừa lăn bánh, Ngô Thường quay đầu nhìn lại, thấy bên cạnh Đường Thịnh có một người đứng đó. Quả nhiên. Ngô Thường thầm nghĩ.
Cô lần lượt gọi điện cho từng khách hàng, hẹn lịch gặp vào ngày mai. Các khách hàng đều có quan hệ rất tốt với cô, nói: “Con muốn gặp thì các chú các bác gặp, các chú các bác cũng muốn tìm hiểu thêm về đối thủ của Đèn Trang Trí Tinh Quang, tốt quá rồi.”
Có một khách hàng rất thân với Ngô Thường, hồi cô rời Đèn Trang Trí Tinh Quang, người đó tiếc nuối lắm, còn hỏi cô lý do. Ngô Thường nói thẳng: “Con bị người ta giăng bẫy, là con ngu.”
Khách hàng đó là người có chính nghĩa, kiểu cán bộ lão thành, nghe chuyện của cô liền nổi giận.
Ông hỏi cô: “Người giăng bẫy con khi đó có phải là Đường Thịnh không?”
Ngô Thường không giấu: “Phải.”
“Vậy mà con còn giới thiệu cậu ta cho chú? Con có biết trong ngành của chúng ta, loại người như vậy là tối kỵ không?”
Ngô Thường đáp: “Con biết. Con muốn nhờ chú một việc.”
“Con đừng nói nữa. Gặp rồi hãy nói.”
Khách hàng kia nói chuyện có vẻ công thức, nhưng Ngô Thường hiểu rõ ông: người thông minh, không nói lời dư thừa, chính trực không thiên vị. Ông đã nói vậy, tức là đã ngầm hiểu ý cô.
Ngô Thường cúp máy, bắt đầu sắp xếp hành lý, chọn đồ sẽ mặc vào hôm sau. Đã mấy năm rồi cô không gặp lại những khách hàng đó, nhưng cô không quên cội nguồn, không quên lúc đầu họ đã tin tưởng cô thế nào. Bởi vậy mỗi dịp lễ Tết, cô đều tự tay làm đặc sản hương vị Hải Châu gửi tặng họ. Món quà không đắt, nhưng đầy ắp tấm lòng. Nhờ vậy mà mối quan hệ cứ thế kéo dài tới tận bây giờ.
Cuối thu ở Bắc Kinh đã bắt đầu se lạnh, cô chọn một chiếc áo vest, một sơ mi trắng. Ban đầu định phối với váy công sở, nhưng lại sợ quá trịnh trọng nên cô chọn một chiếc quần jeans. Kết hợp thêm đôi hoa tai kim loại, mái tóc được chải gọn gàng, lại mang dáng vẻ rạng rỡ của năm xưa.
Cô đi qua đi lại trước gương, xoay người một vòng, từng khoảnh khắc làm việc ở Đèn Trang Trí Tinh Quang chợt hiện lên trong đầu. Thật ra cô đã rất lâu không cố ý nhớ lại nữa. Nhưng hôm nay ký ức cứ dồn về mãi. Ngô Thường biết, đó là do trong lòng cô vẫn còn uất ức và oán hận. Cả đời này tuy chưa dài, nhưng cô gần như chưa từng nếm trải sự nhục nhã và bất lực như khi đó. Cảm giác ấy, dù bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy lạnh cả sống lưng.
Vậy nên Tống Cảnh nói đúng, sao Ngô Thường lại có thể đi hợp tác với loại người như Đường Thịnh chứ? Cô vẫn chưa đến mức đó đâu!
Sáng sớm hôm sau, Ngô Thường trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ đồ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, xuất hiện trước cửa văn phòng khách hàng đầu tiên. Đường Thịnh đã đến, bên cạnh còn dắt theo một người lạ mặt mà cô không quen. Vừa trông thấy Ngô Thường, ánh mắt Đường Thịnh liền lướt qua một ánh nhìn trịch thượng, xâm lược và dơ bẩn. Kiểu ánh mắt đó, Ngô Thường từng thấy trên rất nhiều người đàn ông rồi. Những gã có tiền nhưng thấp kém đều như Đường Thịnh vậy, cứ tưởng có tiền thì có thể lấy lòng được tất cả phụ nữ. So với anh ta, Lâm Tại Đường lại như một người lạc loài khác hẳn thế giới này.
Ngô Thường không phí lời với Đường Thịnh, trực tiếp dẫn anh ta vào gặp khách hàng. Người đàn ông đi cùng anh ta xách theo quà biếu, ngồi im lặng ở đó.
Ngô Thường mỉm cười chào: “Chào chú, tôi là Ngô Thường.”
Khách hàng gật đầu: “Chào cô.”
Cô giới thiệu từng người: “Đây là tổng giám đốc Đường của công ty Thịnh Đường, còn đây là trợ lý bên phía anh ấy.”
Theo thông lệ, cô ngồi lại uống trà một lát, trao đổi một vài lời xã giao, rồi cô viện cớ vào nhà vệ sinh để rời đi.
Ngô Thường biết rất rõ, Đường Thịnh là kiểu người cực kỳ cấp tiến. Anh ta đương nhiên sẽ không dễ dàng cho cô tiền hay quyền chọn cổ phiếu, chẳng qua là muốn mượn cây cầu mang tên Ngô Thường để quen biết nhóm khách hàng này.
Cô cố tình lề mề trong nhà vệ sinh, đến hơn mười phút sau mới quay lại. Khi trở ra, Đường Thịnh đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Ngô Thường chào tạm biệt khách hàng. Ông cười nói: “Cô Ngô, rảnh thì nhớ đến Bắc Kinh chơi nhiều hơn nha, dắt cô đi ăn mấy món lẩu phá lấu, xem thử hương vị có khác Hải Châu không.”
Ngô Thường đáp, giọng vui vẻ: “Được đó, được đó! Vậy hẹn chú nha!”
Ra đến cửa, Đường Thịnh cố tình hỏi: “Nhà vệ sinh gì mà đi lâu dữ vậy?”
Ngô Thường mỉm cười: “Thật là trùng hợp, tôi bị nhiễm lạnh, đau bụng tiêu chảy nhẹ.”
Cả hai giữ vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì, nhưng trong lòng đều hiểu rõ mục đích của người kia. Đường Thịnh tất nhiên mong cô không có mặt để dễ bề nói chuyện với khách hàng; còn Ngô Thường, dĩ nhiên cũng biết rõ mười mấy phút mình rời đi, anh ta đã làm gì rồi. Nhưng cô vẫn vờ như không biết.
Cứ vậy, buổi sáng gặp hai khách, buổi chiều gặp thêm hai người.
Người chính trực nhất là vị khách cuối cùng trong ngày.
Thư ký của ông xuống đón Ngô Thường và Đường Thịnh lên lầu, vừa đi vừa nói với cô: “Cô đến đúng lúc ghê luôn, Tổng giám đốc Phong vốn nửa tiếng nữa có một cuộc họp, mà bị huỷ rồi, giờ có thể trò chuyện với mấy người lâu hơn chút.”
Ngô Thường làm bộ mừng rỡ: “Thật hả? Vậy thì quý hoá quá rồi!”
Thư ký bật cười: “Đúng vậy, quá may mắn luôn rồi. Chút nữa các mọi người uống gì? Cà phê hay trà?”
Ngô Thường đáp: “Tụi tôi uống nước trước đi, lát nữa tôi phụ chị pha trà.”
“Vậy cũng được.”
Lúc này, Đường Thịnh đưa danh thiếp ra. Với tư cách là doanh nhân, anh ta bắt đầu tỏ ra đứng đắn, nghiêm nghị, rất lễ phép hỏi: “Có thể xin cách liên lạc của cô không?”
Thư ký đáp: “Được thôi.” Nói xong, cô ấy liếc sang phía Ngô Thường một cái.
Ngô Thường né sang một bên, không nói gì.
Khi vào đến văn phòng, Tổng giám đốc Phong đứng dậy đón tiếp họ. Vừa thấy Ngô Thường, ông đã chỉ tay về phía cô, nửa trách nửa đùa: “Con thiệt là, không có chuyện thì không bao giờ chịu đến!”
Ngô Thường bật cười: “Con cũng phải lo cơm áo gạo tiền mà. Tổng giám đốc Phong, lâu quá không gặp. Đây là Tổng giám đốc Đường của Thịnh Đường, chắc chú cũng từng thấy trên báo đài rồi, là một doanh nhân nổi tiếng ở Ôn Châu. Những năm gần đây, anh ấy đã dẫn dắt Thịnh Đường phát triển thêm mấy nấc thang lớn.”
Tổng giám đốc Phong liếc nhìn Đường Thịnh, rồi đưa tay ra.
Đường Thịnh bước tới bắt tay. Vậy coi như đã làm quen rồi.
Hai người họ có vẻ nói chuyện rất hợp, lúc này thư ký gõ cửa bước vào hỏi có muốn thêm trà không, Ngô Thường nói: “Để tôi đi cùng chị.”
Rồi cô đứng dậy theo thư ký ra ngoài pha trà.
Vừa ra khỏi văn phòng, thư ký liền đổi sắc mặt, nghiến răng nói: “Thật buồn nôn!”
“Sao vậy?”
“Nói tối nay muốn mời tôi ăn cơm uống rượu, còn bảo muốn tặng tôi món quà nhỏ coi như chút lòng thành. Là cái thứ gì chứ!” Thư ký vừa nói vừa nhổ một cái.
Ngô Thường khẽ cười.
Hai người họ đứng trò chuyện thêm một hồi trong phòng trà rồi mới quay lại văn phòng. Lần này Đường Thịnh không vội đi, muốn ở lại nói chuyện thêm.
Họ trò chuyện thêm khoảng nửa tiếng nữa rồi mới cáo từ ra về.
Ra khỏi cửa, Ngô Thường hỏi: “Khi nào thì chuyển tiền cho tôi? Thủ tục quyền chọn khi nào ký?”
Đường Thịnh có vẻ hơi khó xử, gãi đầu nói: “Ây da, cái này thì… đợi thêm chút nữa nha…”
Ngô Thường liếc nhìn anh ta, giả vờ giận dỗi: “Tổng giám đốc Đường, anh đừng có gạt tôi đó nha!”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc