Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 85
Chương 85: Ân oán
*
Liêu Ân Hoằng ở lại Thiên Khê bốn ngày.
Ngô Thường rất bận, suốt ngày chạy đi chạy lại giữa Hải Châu, còn từng ghé Thượng Hải một chuyến, lúc về mang theo đủ thứ đồ đẹp mắt. Dòng chữ “Thiên Khê chào đón bạn” trên tường cuối cùng cũng sơn xong, bên trong bắt đầu có dáng vẻ gọn gàng sạch sẽ. Vì bận quá nên gần như không chạm mặt Liêu Ân Hoằng lần nào.
Liêu Ân Hoằng sống ở Thiên Khê theo kiểu nửa tự túc, bởi anh ta phát hiện chỉ cần theo chân Chu Ngọc Đình là có thể hiểu được Thiên Khê. Chu Ngọc Đình mỗi ngày cùng Tống Cảnh chăm sóc người già, rảnh thì đến công trường của Ngô Thường phụ một tay, còn thường xuyên đi xem tiến độ sửa đường.
Bọn họ đều canh cánh trong lòng con đường đó, cứ dặn dò đội thi công suốt: “Cuối năm nhất định phải thông.”
Ban đầu Chu Ngọc Đình cảm thấy không thoải mái, nhưng vì Liêu Ân Hoằng thật sự rất yên tĩnh, không hề quấy rầy gì đến anh, nên cũng để mặc anh ta theo cùng.
Thỉnh thoảng Liêu Ân Hoằng sẽ giúp Chu Ngọc Đình làm vài chuyện trong khả năng: ví dụ như nhận lấy sổ tay từ tay anh, giúp anh ghi chép. Anh ta hỏi Chu Ngọc Đình liệu mình có thể xem nội dung trong đó được không, Chu Ngọc Đình nói được chứ.
Liêu Ân Hoằng lật ra phía trước, thấy một trang viết hai dòng chữ: “Ngô Thường và Lâm Tại Đường đã ly hôn, cả hai đều được giải thoát. Nhưng hình như không ai thấy vui cả? (Quan sát thêm)”
Liêu Ân Hoằng bỗng bật cười.
Anh ta từng nghe nói Chu Ngọc Đình định ghi chép lại hiện tại của Thiên Khê, nếu hiện tại của Thiên Khê được ghi lại theo cách này thì thật đúng là khiến người ta vừa khóc vừa cười. Anh ta đưa ra một đề nghị, nói: “Anh nên tìm người vẽ minh họa?”
“Tìm người vẽ?” Chu Ngọc Đình đẩy gọng kính: “Tôi không cần tìm ai hết, tôi biết vẽ mà. Tôi là một nhà khảo cổ học, họa sĩ truyện tranh, nghệ sĩ cello, nhà văn tương lai.”
Liêu Ân Hoằng bị chọc cười đến ôm bụng.
Anh ta đã tìm hiểu khá kỹ, đương nhiên biết Chu Ngọc Đình là người bạn duy nhất của Lâm Tại Đường. Thật ra thì Liêu Ân Hoằng từng nghe nói đến chuyện Lâm Tại Đường bất hòa với các tổ chức đầu tư, cũng biết anh đang từng bước thúc đẩy quá trình phi tư bản hóa. Liêu Ân Hoằng từng muốn gặp Lâm Tại Đường, nhưng vì anh ấy quá thanh cao và kiêu ngạo, đã lâu không gặp bất kỳ nhà đầu tư nào nữa rồi.
Liêu Ân Hoằng nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tại Đường trong con người Chu Ngọc Đình. Vì anh ta biết hai người có thể làm bạn với nhau, chắc chắn là vì họ có những đặc điểm gần như giống hệt nhau.
Liêu Ân Hoằng nảy sinh hứng thú sâu sắc với mảnh đất Thiên Khê này.
Anh ta từng đi rất nhiều nơi, tiếp xúc không biết bao nhiêu người và dự án, hầu như chưa từng thấy dự án nào lại mang nặng tính nhân văn và kết nối tình cảm sâu sắc như vậy. Gần như toàn bộ các cụ già trong làng Thiên Khê anh ta đều đã gặp qua, vì họ thường ăn trưa tập trung cùng nhau.
Bọn họ ngồi dưới ánh nắng mặt trời, chậm rãi ăn những món đậm hương vị Hải Châu, uống trà, trò chuyện.
Liêu Ân Hoằng thuê trọ ở nhà bà Tiêu, biết bà biết thêu, còn cùng bà ngoại của Ngô Thường dạy lớp cho mấy bạn trẻ ở Bảo tàng Hải Châu, đồ thêu của họ cũng được mang ra triển lãm. Buổi trưa bà Tiêu sẽ mang theo đồ thêu ra ngoài, vì ánh nắng đẹp, bà có thể ngồi yên tĩnh ở đó thêu một lúc.
Liêu Ân Hoằng nghe không hiểu tiếng Hải Châu, đành nhờ Chu Ngọc Đình phiên dịch giúp. Chu Ngọc Đình bảo, bây giờ họ đang nói về dòng chữ “Thiên Khê chào đón bạn”, nói rằng nhất định phải sống đến ngày làng Thiên Khê phát tài.
Liêu Ân Hoằng chợt cảm thấy tràn đầy lòng thương xót.
Phải rồi, kinh tế vùng ven biển phát triển, lại bỏ qua làng Thiên Khê. Ngôi làng ven biển sát bên làng Lâm Hải, đã sớm cưỡi được làn gió thời đại. Còn Thiên Khê vẫn như một ông lão hom hem, ngay cả con đường kia, cũng phải có người đi xem mỗi ngày, sợ đội thi công đột nhiên đổi ý.
Ông trưởng thôn rất tò mò về thân phận của Liêu Ân Hoằng, bèn hỏi anh ta làm nghề gì. Liêu Ân Hoằng nói: “Tôi là… người chơi tiền.”
“Người chơi tiền?”
Liêu Ân Hoằng gật đầu: “Dạ, đúng vậy, tôi làm nghề chơi tiền.”
Không biết vì sao, từ Thiên Khê, Liêu Ân Hoằng nhìn thấy bóng dáng quê hương mình.
Chu Ngọc Đình nói với Lâm Tại Đường: “Thiên Khê xuất hiện một nhà đầu tư kỳ lạ, nhìn sao cũng không giống nhà đầu tư, vì anh ta không biết đầu tư. Nhưng mà cũng hơi giống cậu đó, có chút khí chất thương nhân nho nhã.”
“Ai vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Tên là Liêu Ân Hoằng.”
Lâm Tại Đường sực nhớ ra, từng có một nhà đầu tư kiên trì liên lạc với anh qua email, muốn bàn về tương lai của hệ thống Đèn Trang Trí Tinh Quang, nhưng anh đã từ chối nhiều lần. Người ta đều sốt ruột muốn chạy theo dòng vốn, còn anh thì chỉ muốn tránh xa cơ chế vận hành tư bản. Anh mở email ra xem, đúng thật là Liêu Ân Hoằng.
“Anh ta muốn làm gì?” Lâm Tại Đường lại hỏi.
“Vì quán mì và khu tổ hợp phức hợp của Ngô Thường.”
“Người đó có xấu không?”
“Ông nội nói là không.”
“Ông nội cũng gặp rồi à?”
“Mỗi chiều đều ngồi uống trà, trò chuyện với ông nội, đối xử rất kính trọng và quan tâm ông.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lâm Tại Đường quyết định trở về Thiên Khê một chuyến, để xem thử Liêu Ân Hoằng này là người thế nào. Anh không định mang tâm lý soi mói hay phán xét mà nhìn người này, nhưng nghe nói anh ta cứ quanh quẩn bên cạnh ông nội, anh vẫn hơi cảnh giác. Dù Lâm Hiển Tổ đã rút lui rồi, nhưng những kẻ muốn tính kế ông vẫn không ít.
Có người coi trọng sức ảnh hưởng của ông, có người để ý khả năng điều động tài nguyên của ông, cũng có người nhắm vào tiềm lực tài chính của ông. Rất nhiều dự án muốn mượn danh tiếng của Lâm Hiển Tổ để làm bảo chứng.
Trước đây ở Ôn Châu từng xảy ra một chuyện: một thương nhân lão thành bị mời đứng tên cho một dự án, nhưng thực chất đó là một phi vụ lừa đảo, cuối cùng vị thương nhân đó thân bại danh liệt. Lâm Tại Đường tin rằng ông nội mình không phải là người bị lợi ích dẫn dắt, nhưng những gì Liêu Ân Hoằng mang đến dường như không phải là lợi ích đơn thuần.
Lâm Tại Đường trở về Thiên Khê vào buổi tối.
Lúc ấy, mấy người đang ăn cơm ở nhà bà ngoại, Ngô Thường cũng đã về. Liêu Ân Hoằng vừa thấy Lâm Tại Đường bước vào thì lập tức đứng dậy, đưa tay ra bắt và nói: “Chào Tổng giám đốc Lâm, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Liêu Ân Hoằng.”
Lâm Tại Đường quan sát anh ta một lượt, rồi cũng đưa tay ra bắt.
Tay của Liêu Ân Hoằng sạch sẽ, cứng cáp, điểm này khiến Lâm Tại Đường thấy hài lòng. Anh thật sự không thích kiểu tay của đàn ông mà mềm nhũn, dính dấp, Đường Thịnh chính là kiểu đó. Mấy năm trước, Lâm Tại Đường từng bắt tay Đường Thịnh ở một diễn đàn, sau đó thì không bao giờ muốn bắt lại nữa.
“Tổng giám đốc Liêu ở Thiên Khê mấy ngày rồi?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Bốn ngày rồi.”
“Khảo sát kỹ vậy sao?”
“Vì tôi thật sự rất thích Thiên Khê.” Liêu Ân Hoằng đáp.
Lâm Tại Đường gật đầu, rồi quay sang cười với Diệp Mạn Văn: “Ngoại ơi, con là ‘cậu út’ hay là Tại Đường?”
Lúc ấy Diệp Mạn Văn còn tỉnh táo, liền chỉ vào anh nói: “Lâm Tại Đường bất hiếu đại nghịch!”
Cả nhà liền cười ồ lên.
Diệp Mạn Văn mấy hôm không gặp Lâm Tại Đường, bà thật sự rất nhớ anh. Vừa thấy anh, bà liền cười rạng rỡ, đứng dậy đích thân lấy cái ghế nhỏ đặt bên cạnh mình cho anh ngồi, rồi lại đi xới cơm cho anh.
Hôm nay bà nấu cả một bàn đầy món xào hải sản, còn xé cả một con vịt, món nào cũng ngon miệng cả.
Lâm Tại Đường ngồi xuống, liếc nhìn Ngô Thường một cái. Cô đang nhón ngón út lên mà cạy răng, chắc là ăn thấy ngon, khóe môi còn dính một chút ánh dầu.
“Em đi Thượng Hải à?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Ừ đó.” Ngô Thường nói: “Lên Thượng Hải mua đồ, bên đó nhiều món hay lắm.”
“Ngày kia đi Bắc Kinh?” Anh lại hỏi.
“Sao anh biết? Anh gắn camera theo dõi tôi à?” Ngô Thường vừa đặt cái cánh vịt đã ăn xong xuống vừa nói.
“Đường Thịnh nói.” Lâm Tại Đường đáp: “Anh ta theo đuổi sát rạt luôn đó, ngày nào cũng khoe với tôi là em chịu hợp tác với anh ta rồi.”
“Anh ta đúng là không biết kiềm chế gì hết.”
Vì có mặt Liêu Ân Hoằng nên cuộc đối thoại giữa hai người cũng chỉ dừng lại ở đó. Lâm Tại Đường mấy ngày rồi chưa được ăn cơm bà ngoại nấu, giờ cũng chẳng muốn nói gì, chỉ muốn yên tâm ăn bữa cơm này.
Lúc anh đang ăn, Diệp Mạn Văn dịu dàng nhìn anh, hỏi: “Dạo này con có ăn uống đàng hoàng không vậy? Nhìn con lại ốm nữa rồi kìa.”
Lâm Tại Đường xắn tay áo lên đưa cho Diệp Mạn Văn xem cánh tay của mình: “Bà ngoại nhìn đi, con chỗ nào ốm? Ngoại thử bóp thử xem.”
Diệp Mạn Văn bóp một cái, nói: “Vậy thì hôm nay phải ăn nhiều vô nha, lát nữa ngoại nấu cho con chén nước đường nữa.”
“Cảm ơn bà ngoại.”
Lúc này Tống Cảnh chen vô: “Bà ngoại thiên vị quá, ngày nào con cũng tới chăm ngoại mà chưa bao giờ nấu nước đường cho con hết.”
“Ngoại còn nấu riêng cho cậu bao nhiêu món nữa chứ thiếu gì đâu!” Ngô Thường chỉ vô mặt cô ấy: “Nhìn cái mặt bầu bầu của cậu đi, chẳng phải do bà ngoại đút cho tròn vo đó hả!”
“Thì sao? Dù gì mình cũng không có nước đường.” Tống Cảnh hừ một tiếng, đưa tay véo má mình, trông như thể thật sự rất mềm.
Chu Ngọc Đình lúc này ở phía đối diện nói: “Tống Cảnh đâu có thiếu nước đường, cô ấy ngày nào cũng ăn vặt. Bánh mì Ngô Thường nướng cũng bị bả ăn hết luôn rồi.”
Tống Cảnh bật dậy đánh anh ta: “Đến lượt anh lên tiếng hả! Đồ ngốc!”
Chu Ngọc Đình ôm tô cơm tránh đòn, phản bác: “Em không phải đồ ngốc, cơ mà em tính 47+42 ra 90.”
Chuyện là hôm trước cô ấy tính sổ sách, dư ra mười nghìn, cứ kéo anh ta tra hỏi chi phí sai ở đâu, có phải anh ta biển thủ không. Chu Ngọc Đình oan ức vô cùng, cầm sổ kế toán của cô ấy lên xem thử: thì ra là cô ấy tính sai.
“Không phải cậu thích làm bảng tính à? Sao lại tính bằng tay trên sổ vậy?” Ngô Thường hỏi.
“Bà ngoại cho mình cái bàn tính cũ, mình rảnh là thích gảy chơi. Thật ra tính không sai, là mình chép nhầm vô sổ á.” Tống Cảnh cãi.
“Vấn đề là, 47+42 thì đâu cần dùng bàn tính?” Chu Ngọc Đình cãi lại.
Tống Cảnh lại nhào tới đánh anh ta, nhưng lần này chính cô ấy cũng nhịn không nổi nữa, phì cười thành tiếng.
Lâm Hiển Tổ từ sớm đã đặt chén đũa xuống, Lâm Tại Đường để ý thấy, bèn nhẹ giọng hỏi: “Ông nội, hôm nay cũng không thấy ngon miệng sao?”
“Buổi tối phải ăn ít thôi. Cái thân già này không như tụi con, ăn vô là không tiêu nổi.”
Ăn cơm xong, Lâm Tại Đường đi dạo tiêu cơm cùng Lâm Hiển Tổ. Anh hỏi: “Ông nội, Liêu Ân Hoằng có đưa ra yêu cầu gì với ông không?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như nhờ ông bảo chứng, hoặc đầu tư gì đó…”
“Không có gì cả.”
“Ồ, vậy hả.”
Lâm Hiển Tổ quay sang nhìn anh: “Sao vậy, thấy ông già rồi, đầu óc lú lẫn, dễ bị lừa hả?”
“Con nói không rõ được… chỉ là cảm thấy anh ta có gì đó kỳ kỳ.”
“Thấy kỳ thì cứ quan sát tiếp.” Lâm Hiển Tổ nói: “Xét riêng hành động mấy ngày nay của cậu ta, thì là một người lương thiện, ôn hòa. Còn về bản chất con người cậu ta thế nào thì để Ngô Thường tự mình phán đoán. Nếu cậu ta thật sự che giấu sâu như vậy thì cũng là kiếp nạn mà Ngô Thường phải vượt qua trên con đường khởi nghiệp. Đời người, con đường cần đi, không thể nào đi thiếu một bước.”
“Con chỉ sợ anh ta lừa ông thôi. Trước đây anh ta từng gửi cho con rất nhiều email, chắc chắn đã nghiên cứu rất kỹ. Giờ tự nhiên lại tới Thiên Khê, khiến con có chút khó chịu.”
“Con có lòng cảnh giác là tốt.” Lâm Hiển Tổ nói: “Trên đời làm gì có người hoàn toàn tốt? Tự hỏi lòng mình đi, khi chúng ta đưa ra một số lựa chọn, cũng đâu thể nào trọn vẹn cả đôi bên.”
“Trên đời này làm gì có chuyện toàn vẹn.” Lâm Tại Đường bất lực nói.
Lâm Hiển Tổ thở dài, chắp tay sau lưng đi vào con hẻm nhỏ. Bóng lưng ông có chút cô đơn. Lâm Tại Đường biết rõ nỗi cô đơn đó đến từ đâu: một người đã đấu tranh cả đời, sống trong bao nhiêu náo nhiệt, đến một ngày bỗng dưng tỉnh dậy phát hiện bản thân đã rời xa thời cuộc thì dĩ nhiên sẽ cảm thấy cô đơn.
Lâm Tại Đường bước nhanh lên theo ông, nói: “Ông nội, ông có muốn xem lại bản thảo lịch sử nhà xưởng không? Mạch nội dung con đã sắp xếp xong rồi, ông xem giúp con chỉnh sửa lại được không?”
Lâm Hiển Tổ suy nghĩ một lát, nói: “Được. Nhưng trước khi làm lịch sử nhà xưởng, việc chăm lo tuổi già cho các công nhân về hưu phải làm trước đã. Khoản tiền đó phải chi ra, Tại Đường.”
“Phải chi ra thôi ông nội.” Lâm Tại Đường nói: “Con coi trọng viện dưỡng lão của Tống Cảnh cũng vì điều này. Ông nội không cần lo, con lúc nào cũng nhớ lời ông dạy: làm một người thương nhân có lương tâm.”
“Ông nội biết là con còn nhớ, nếu không thì con với Thường Thường đã chẳng đi được đến bước này. Con người mà, cuối cùng luôn phải chọn lựa.”
Lâm Hiển Tổ vỗ vỗ vai Lâm Tại Đường. Ông nhìn Lâm Tại Đường lớn lên, không ai hiểu cháu trai mình hơn ông. Tính thằng bé ấy à, có đau cũng chẳng nói, lúc nào cũng ra vẻ dửng dưng, như không có chuyện gì.
Lâm Tại Đường mỉm cười với ông, lặng lẽ bước bên cạnh. Lúc này anh nhớ tới chuyện chú hai đang bán tài sản, do dự không biết có nên nói ra hay không.
Lâm Hiển Tổ nhận ra sự lưỡng lự của anh, bèn nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng ấp úng vậy.”
“Chú hai đang bán bất động sản, nói là muốn mở nhà hàng hải sản. Nhưng mở nhà hàng hải sản đâu có dễ, riêng chất lượng hải sản thôi là khó kiểm soát rồi. Hải Châu có bao nhiêu nhà hàng hải sản mở không nổi, cuối cùng mấy cái quán vỉa hè nhỏ nhỏ lại sống tốt. Chung quy là không liên quan đến quy mô. Con thấy ông ta chưa nghĩ kỹ đã làm rồi.”
“Nó tìm con hả?”
“Tìm mẹ con.” Lâm Tại Đường nói: “Mẹ con thì hiểu tính chú hai nên bực lắm. Ông ta đi rồi là mẹ kể với con ngay. Bà nói cứ như vầy hoài thì nhà mình chẳng mấy mà tán gia bại sản.”
“Tán gia bại sản rồi thì lại lấy danh nghĩa Đèn Trang Trí Tinh Quang đi lừa tiền nữa thôi.”
Lâm Hiển Tổ nhắc tới con trai mình, trong lòng thấy buồn buồn. Làm cha mà, bao năm nay kéo hoài, dắt hoài, mà tụi nó vẫn không chịu đi đúng đường.
“Con sẽ xử lý sớm. Nếu thật sự đến mức đó, con nhất định phải tuyên bố rõ ràng với bên ngoài rằng Đèn Trang Trí Tinh Quang đã phân chia tài sản từ lâu, quy trình hợp pháp, hợp lệ, những hành vi cá nhân của chú hai không liên quan gì tới Đèn Trang Trí Tinh Quang chúng tôi.”
Lâm Tại Đường cảm thấy may mắn là năm xưa mình dù có chịu thiệt cũng cương quyết cắt đứt. Khoảng thời gian đó khó khăn tới cỡ nào, nhưng anh chưa từng hối hận. Người nhà họ Lâm đều như ma cà rồng, nếu lúc đó anh không làm vậy, e là Đèn Trang Trí Tinh Quang đã biến mất khỏi thị trường từ lâu rồi.
Lâm Hiển Tổ sau khi tiêu thực xong lại quay về nhà Diệp Mạn Văn, trông chừng bà ngủ. Ngô Thường thấy ông đến thì đi ra sân trò chuyện với đám Tống Cảnh.
Đêm đầu thu ở Thiên Khê là lúc dễ chịu nhất trong năm. Gió mát rượi, hoa còn tươi tốt, Lão Vàng vẫy đuôi đi qua đi lại. Lâm Tại Đường ngồi xuống bên cạnh Chu Ngọc Đình, cầm miếng dưa hấu trên bàn gặm.
Ở nhà Ngô Thường, dưa hấu ăn từ đầu hè đến tận cuối thu. Ngô Thường thích ăn dưa hấu, có thể biến tấu ra cả đống cách ăn dưa hấu khác nhau. Hồi đó là vậy. Bây giờ cô ăn dưa hấu rất nghiêm túc, dưa cắt khúc, cô cứ thế mà gặm từng miếng một cách quy củ. Hôm nay cô thấy hứng, quyết định làm que kem dưa hấu cho mọi người.
Dưa cắt thành khúc, xiên que vào. Trên đó gắn nho khô, rồi quét thêm một lớp kem, làm xong thì đem bỏ vô tủ đông.
Lâm Tại Đường gặm một miếng dưa hấu rồi cũng không ăn nữa, mấy món lạ lạ mà Ngô Thường nghĩ ra làm, lần nào cũng ngon. Trước đây cô làm que kem dưa hấu dương mai phủ chocolate cũng rất ngon.
Lúc này, Liêu Ân Hoằng hỏi Lâm Tại Đường: “Tổng giám đốc Lâm, Đèn Trang Trí Tinh Quang thật sự không cần thêm vốn nữa sao?”
“Trong thời gian ngắn thì không cần.” Lâm Tại Đường nói: “Tổng giám đốc Liêu làm đầu tư, trong lòng chắc cũng hiểu: doanh nghiệp mà ra sức tiếp cận giới đầu tư, có cái nào mà không phải do nhà sáng lập muốn rút vốn chứ? Một khi thành công, là họ nhanh chóng rút lui, sống thảnh thơi tự tại. Cũng có người thật lòng làm doanh nghiệp, nhưng cuối cùng phần lớn đều hướng tới chuyện ‘chơi lớn’.”
“Không thể phủ nhận. Nhưng người ‘chơi lớn’, có thể tạo phúc cho nhiều nhân viên hơn.” Liêu Ân Hoằng nói: “Đó chẳng phải cũng là lý tưởng của Tổng giám Lâm sao?”
Lâm Tại Đường bật cười.
Liêu Ân Hoằng đúng là rất thông minh, anh ta biết Lâm Tại Đường quan tâm điều gì.
Liêu Ân Hoằng không nói thêm nữa, chỉ hỏi Lâm Tại Đường có thể tới nhà xưởng tham quan không? Trong giới đều bảo Lâm Tại Đường đang sở hữu dây chuyền sản xuất đi đầu, chắc hẳn rất lợi hại.
“Luôn hoan nghênh.” Lâm Tại Đường đáp.
Kem dưa hấu của Ngô Thường đã đông xong, mỗi người được một que, tự mình ăn lấy. Giữa cô và Lâm Tại Đường cách nhau mấy mét, hai người không ai nhìn ai. Hoặc giả, nếu có nhìn thì là lén nhìn, hoặc chỉ vô tình thoáng qua. Không ai muốn để ánh mắt mình chạm phải ánh mắt người kia.
Đây là đêm cuối của Liêu Ân Hoằng ở Thiên Khê, anh ta muốn nói chuyện riêng với Ngô Thường.
Chu Ngọc Đình lúc này khẽ ho một tiếng, dùng cùi chỏ huých nhẹ Lâm Tại Đường. Giống như muốn anh ngăn cuộc trò chuyện đó lại.
Lâm Tại Đường không nói gì, chỉ đứng dậy đi vào nhà, trò chuyện cùng Diệp Mạn Văn. Liêu Ân Hoằng hỏi Ngô Thường có thể nói chuyện riêng được không, Ngô Thường chỉ vào Tống Cảnh nói: “Tôi đâu thể sau lưng cộng sự mình được.”
Liêu Ân Hoằng gật đầu tỏ vẻ hiểu. Sau đó anh ta nói: “Ở Thiên Khê mấy ngày, tôi cảm thấy mình đã hiểu nơi này đôi chút. Tôi muốn chia sẻ suy nghĩ của mình.”
“Anh nói đi.”
“Kế hoạch tổ hợp của cô thật ra đã rất hoàn chỉnh, vừa bảo vệ được làng Thiên Khê, vừa tận dụng được các căn nhà bỏ trống, giúp người dân Thiên Khê tăng thêm thu nhập. Nhưng vẫn còn một vấn đề: dự án này rất lớn, cô đã xây xong bảng hiệu ‘Thiên Khê chào đón bạn’ thì chắc cũng biết, nếu không có dòng vốn đổ vào, việc sửa sang nhà cũ, xây nhà mới ven biển sẽ tốn bao nhiêu tiền, và phải mất bao nhiêu thời gian.”
Liêu Ân Hoằng ngừng lại, chân thành nhìn Ngô Thường, nói: “Tôi nói một câu nghe xong có thể cô sẽ buồn, cô nghĩ mấy cụ già bây giờ còn chờ nổi nữa sao? Lấy bà Tiêu làm ví dụ, bà đã cầm kim thêu không nổi rồi, cô nghĩ bà còn có thể chờ ba năm nữa để trở thành quản gia của nhà nghỉ hay dọn vào viện dưỡng lão của các cô sao?”
Lông mày Ngô Thường cau lại, cô thừa nhận mỗi lời Liêu Ân Hoằng nói đều có lý.
“Ý tôi là, để đội ngũ của tôi đến khảo sát, đánh giá, viết ra một phương án hoàn chỉnh, dự tính nguồn lực mà chúng tôi có thể điều động, cố gắng trong thời gian ngắn nhất đưa giai đoạn một của tổ hợp các cô đi vào hoạt động, sau đó tôi sẽ triển khai giai đoạn hai, giai đoạn ba.” Liêu Ân Hoằng nói xong liền nhìn về phía Tống Cảnh: “Tôi nghe nói ông cụ Lâm muốn đầu tư ba triệu vào viện dưỡng lão của cô, vậy cô đã tính kỹ chưa? Viện dưỡng lão của cô, vốn khởi đầu cần bao nhiêu?”
Tống Cảnh bị hỏi trúng điểm yếu. Trước giờ cô ấy chỉ nghĩ đơn giản là chăm sóc mấy ông bà cụ thôi, cô ấy cứ tưởng không cần bao nhiêu tiền.
“Cho nên, các cô cần tiền.” Liêu Ân Hoằng nói tiếp: “Tôi biết có nhiều tổ chức đang nhắm vào quán mì và làng Thiên Khê, vì hai thứ này rất hợp với cái ảo tưởng về một chốn Utopia mà ai cũng mơ đến. Tôi cũng biết Ngô Thường cô vẫn luôn từ chối, vì cô sợ làm hỏng quán mì, thấy có lỗi với mẹ mình. Nói thật, khi bà chủ Hương Ngọc còn sống, tôi từng gặp bà một lần. Khi ấy bà đã bệnh rồi, không còn thời gian lo liệu. Bà nói sau này giao lại cho con gái quyết định.”
Liêu Ân Hoằng sợ Ngô Thường không tin, liền lấy điện thoại ra tìm một tấm hình và cả đoạn trò chuyện giữa anh ta và Nguyễn Hương Ngọc cho cô xem.
Ngô Thường thấy mẹ cô nói chuyện với Liêu Ân Hoằng rất khách sáo mà cũng đầy thân mật, lần gặp ấy chắc là vui vẻ lắm.
Cô không phải người dễ bị thuyết phục.
Ngô Thường biết vì sao đám nhà đầu tư lại nhắm vào cô, vì thứ cô đang làm có thể quay vòng vốn rất nhanh. Quán mì Hương Ngọc có nền tảng cộng đồng vững, làng Thiên Khê lại có đảm bảo sinh thái, mấy nhà đầu tư đó ai nấy đều tinh ranh, kể cả người đang đứng trước mặt — Liêu Ân Hoằng.
Anh ta nói chuyện từng bước từng bước, đâu ra đó, có lý có tình, là kiểu rất dễ khiến người ta xiêu lòng. Nhưng không phải với Ngô Thường.
Ngô Thường làm bán hàng bao nhiêu năm, vốn là người có kinh nghiệm đàm phán cứng nhất. Lúc này cô nói với Liêu Ân Hoằng: “Đợi thêm chút nữa nha.”
“Được thôi.” Liêu Ân Hoằng đáp: “Vậy tôi…”
“Tất nhiên, đội của anh cứ đến, Thiên Khê chào đón mọi người. Tôi sẽ dọn vài căn nhà cho mọi người ở lại.”
“Tốt quá. Bọn tôi trả tiền. Ăn uống cũng trả tiền luôn.”
“Ý tôi cũng là vậy.” Ngô Thường nói: “Làm ăn là làm ăn, không bàn chuyện riêng.”
Lâm Tại Đường nghe Ngô Thường nói vậy từ trong nhà, liền nhìn Lâm Hiển Tổ một cái.
Lâm Hiển Tổ khẽ gật đầu, nói: “Giỏi thật.”
Lâm Tại Đường gật đầu: “Đúng rồi. Cô ấy xưa giờ vẫn giỏi mà.”
“Phải đó, Thường Thường giỏi lắm.” Diệp Mạn Văn mở mắt nói. Bà không ngủ say lắm, tuổi càng lớn lại càng giống như trẻ con, cố ý nói một câu hù họ giật mình chơi.
Lâm Tại Đường nắm tay Diệp Mạn Văn, nói: “Ngoại à, ông nội giao cho ngoại đó. Ông nội bị đau dạ dày, nhưng không chịu đi bệnh viện, ngoại giúp con khuyên ông nha?”
“Khuyên gì mà khuyên? Lôi đi là xong chứ gì! Không đi bệnh viện thì khỏi vô nhà ăn cơm luôn!”
“Vậy mai sáng sớm con đưa ông nội lên Thượng Hải nha?”
“Đi đi.” Diệp Mạn Văn nói: “Còn có Tống Cảnh chăm sóc cho ngoại nữa. Con bé này ngoan lắm, cả Ngọc Đình cũng vậy, hai đứa ngày nào cũng tới, ngoại vui lắm.”
“Dạ.”
Sáng hôm sau, hai ông cháu đến nhà Diệp Mạn Văn ăn sáng. Ngô Thường nghe nói họ chuẩn bị đi Thượng Hải khám bệnh liền dậy sớm đặc biệt nấu rất nhiều món cho Lâm Hiển Tổ. Cô biết ông nội ăn uống kém, nên mỗi món chỉ làm một chút, nhưng rất phong phú.
Lâm Hiển Tổ hỏi cô: “Sợ ông đi rồi không về nữa hả?”
Ngô Thường vội xua tay: “Không phải vậy đâu ông ơi, con chỉ muốn ông ăn ngon chút. Như vậy trên đường mới không bị đói!”
“Chính là vậy còn gì!” Lâm Tại Đường chêm vào một câu đùa.
Lâu lắm rồi anh mới giỡn với Ngô Thường, nói xong anh cũng ngẩn ra: sao lại buột miệng tự nhiên như thế.
“Vậy anh đừng ăn, nhịn đói mà đi đi.” Ngô Thường nói.
“Tôi mà nhịn đói là không còn sức lái xe đâu.” Lâm Tại Đường nói rồi liền ngồi xuống, nhờ bóng ông nội mà anh lại một lần nữa được ăn cơm do Ngô Thường nấu. Mùi vị thân quen ấy rửa trôi đầu lưỡi anh, biết bao ký ức cũ chợt ùa về.
Không phải chưa từng có những ngày tháng tốt đẹp.
Đã từng có.
Lâm Tại Đường cúi đầu ăn cơm, Lâm Hiển Tổ thì ăn không nhiều, ngược lại anh lại ăn rất ngon miệng, vét sạch mấy món đó. Thậm chí còn nói: “Bà ngoại nói nấu cho tôi món vịt với mì chay, như vậy tôi đem vô văn phòng ăn luôn được.”
“Vậy thì anh xin ngoại đi.” Ngô Thường vừa nói vừa vào bếp. Cô không dám không đem theo, vì nếu cô quên, Diệp Mạn Văn sẽ mắng cô chết mất.
Cô đưa cho Lâm Tại Đường mấy món mà Diệp Mạn Văn đã gói sẵn từ sớm, bảo anh mang theo.
Lâm Tại Đường nhận lấy, nhìn cô rồi nói: “Đi Bắc Kinh với Đường Thịnh nhớ cẩn thận đấy.”
“Tôi biết chừng mực mà.” Ngô Thường đáp.
“Vậy thì tốt.”
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc