Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 84
Chương 84: Kẻ thù
*
Sáng sớm ở làng Thiên Khê phủ đầy sương mù.
Mỗi ngày vào giờ này, bà ngoại đã dậy lo toan, ông nội cũng sẽ đẩy cửa bước vào trong tiếng sủa chào mừng của con Lão Vàng.
Hai người sẽ trò chuyện khe khẽ với nhau.
Những âm thanh ấy, cùng với tiếng chim hót ngoài cửa sổ, tiếng gió rì rào, tất cả ùa vào tai Ngô Thường vừa mới mở mắt, khiến cô cảm thấy rất hạnh phúc.
Sáng hôm nay tỉnh dậy, bên ngoài rất yên ắng, sương mù dày đặc, che khuất hết mọi cảnh vật. Trên mặt kính cửa sổ còn phủ hơi nước, chẳng mấy chốc ngưng tụ thành giọt lăn xuống.
Chuyện này không bình thường.
Ngô Thường phóng người nhảy khỏi giường rồi chạy xuống lầu, vừa xuống đã thấy bà ngoại đang ngủ trên ghế xích đu. Cô rón rén đi tới, thử đưa tay tới mũi bà, hơi thở vẫn đều đều. Lúc này mới nhẹ nhõm thở phào.
Sống chung với người lớn tuổi sức khỏe không tốt, những lo lắng kiểu này thường xuyên xuất hiện. Chỉ cần có ngày nào đó không giống như thường lệ, trong lòng sẽ thấy bất an lạ thường.
Diệp Mạn Văn nghe thấy tiếng động liền mở mắt, hỏi Ngô Thường: “Sáng rồi hả con?”
“Chưa đâu ngoại, hôm nay có sương mù, để ngoại ngủ thêm chút nữa nha.”
“Ừ.” Diệp Mạn Văn không cố tỏ ra gượng gạo, dạo gần đây bà toàn ngủ mê man hết giấc này đến giấc khác, bản thân bà cũng rõ điều đó.
“Ông nội chưa tới hả ngoại?” Ngô Thường hỏi.
“Chưa sáng mà.”
Lại lẫn rồi.
Ngô Thường lập tức chạy ra ngoài, tới nhà bà nội Xuân Hoa xem ông nội sao rồi. Lúc đó Chu Ngọc Đình đã dậy, đang đứng trước cửa nhà vệ sinh chuẩn bị ghi lại lần đi vệ sinh đầu tiên trong ngày của Lâm Hiển Tổ.
“Ông nội sao rồi?” Ngô Thường nói: “Sao không tới nhà em?”
“Đau bao tử.” Chu Ngọc Đình nói: “Nửa đêm hôm qua có uống thuốc đau bụng với thuốc dạ dày, sáng nay mở mắt thấy đỡ hơn, nhưng ở trong nhà vệ sinh lâu rồi mà chưa ra.”
Hai người cùng đứng chờ, bên trong có tiếng sột soạt, Chu Ngọc Đình vội nói: “Ông nội, con vô coi nha!” Anh ta muốn xem tình trạng phân của ông, nhưng Lâm Hiển Tổ đã xả nước rồi.
Khi ông ra ngoài, vẻ mặt nhẹ nhõm, ông hỏi Ngô Thường: “Có phải ông tới trễ nên A An không vui không?”
“A An còn chưa dậy mà.” Ngô Thường nói với Lâm Hiển Tổ: “Mình tới bệnh viện khám nha ông?”
“Không khám!”
Lâm Hiển Tổ phất tay một cái rồi chắp ra sau lưng, Ngô Thường và Chu Ngọc Đình lập tức theo sau, y như hai đứa lính hầu.
“Kiểm tra nghiệm thu sao rồi?” Lâm Hiển Tổ hỏi Ngô Thường: “Qua một lần luôn hả?”
“Qua rồi ạ!” Ngô Thường nói: “Hoàn toàn hợp quy, giờ có thể yên tâm làm phần nội thất mềm rồi. Tiếp theo con phải toàn tâm toàn ý chạy lo vật liệu xây dựng thôi!”
“Giang Triết không lo vụ đó hả?”
“Con không dám tiếp tục lợi dụng chú Giang nữa đâu. Chú ấy giúp quá nhiều rồi. Với lại thật ra mấy việc liên quan tới nhà hàng, con có nhiều ý tưởng lắm. Tự tay làm vừa tiết kiệm lại còn đúng ý.” Ngô Thường bước tới khoác tay Lâm Hiển Tổ, nói: “Ông nội, chắc chắn con sẽ đi Thượng Hải một chuyến. Thượng Hải có nhiều đồ đẹp lắm, con còn định ghé qua Phúc Châu, Hạ Môn, Hàng Châu, con muốn sưu tầm nhiều món xinh xắn để trang trí nhà hàng.”
“Con đang tính, tiện lúc đi Thượng Hải thì dẫn ông đi khám dạ dày luôn.” Tay Ngô Thường giật giật: “Đi nha ông, chịu không?”
“Không đi.” Lâm Hiển Tổ nói: “Cơ thể ông, ông tự biết, mấy bệnh cũ thôi. Ở tuổi này rồi, bệnh nặng thì coi như vô phương cứu chữa, còn bệnh nhẹ thì cố chịu là qua.”
“Xí!” Ngô Thường nói: “Ông sống trăm tuổi nha!”
Ba người về tới nhà, thấy Tống Cảnh cũng vừa đến. Cô ấy vào nhà thấy bếp núc lạnh ngắt liền lặng lẽ nổi lửa nấu cơm. Trong tủ lạnh có sẵn bánh hoành thánh nhỏ do bà ngoại gói, chỉ cần luộc trong nước sôi, ăn kèm bánh mì nướng do Ngô Thường làm, vừa Âu vừa Á luôn.
Diệp Mạn Văn cũng tỉnh rồi, bà chầm chậm bước ra, thấy sương mù dày đặc bên ngoài thì thở dài một hơi. Bà không thích ngày sương mù. Trên trời mà mù là bà lại buồn man mác. Hôm nay cũng vậy, lúc này bà lú lẫn, gọi Ngô Thường là Hương Ngọc: “Hương Ngọc à, có sương rồi, hôm nay khỏi phơi mì nha.”
“Vậy thì không phơi nữa.” Ngô Thường nói: “Ăn sáng đi ngoại.”
Hôm nay khẩu vị của Lâm Hiển Tổ tốt hơn hai hôm trước, ăn hết sáu cái hoành thánh với một miếng bánh mì. Chu Ngọc Đình chụp lại lúc ông ăn sáng rồi gửi cho Lâm Tại Đường, không ngờ Lâm Tại Đường trả lời rất nhanh.
“Ủa sao dậy sớm vậy?” Chu Ngọc Đình hỏi.
“Đánh thái cực.”
Lâm Tại Đường thật sự đang đánh thái cực.
Dưới khách sạn mới ở làng Lâm Hải có một mảnh rừng nhỏ, anh ngủ không được nên dậy sớm tập thái cực quyền, vừa nhìn theo video của ông nội mà tập theo.
Đánh xong thái cực quyền, anh đi nhà hàng ăn sáng, một quả trứng luộc, một tô mì nước trong, một ly sữa bò, vậy là xong bữa. Sau đó liền đến văn phòng, bắt đầu một ngày làm việc.
Anh ngồi trong văn phòng xử lý công việc, thư ký luôn nhắc anh có khách đến. Lúc anh ly hôn không quá phô trương, nhưng miệng người ta là cái loa phát thanh, gần như cả thế giới đều biết anh đã ly hôn.
Khách tới tìm anh không phải ai cũng vì công việc, trong số đó có lẫn vào, hai người có mục đích không mấy thuần khiết.
Lâm Tại Đường đối phó mệt mỏi, dứt khoát tạm ngưng tiếp khách.
Hôm đó, không ngờ Đường Thịnh lại đến.
Thư ký hỏi Lâm Tại Đường có gặp không, anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Gặp đi.”
Đường Thịnh vẫn giữ phong thái khoa trương thường thấy, vừa gặp Lâm Tại Đường đã nói: “Nghe nói Tổng giám đốc Lâm đang làm dây chuyền sản xuất mới, tôi đặc biệt tới tham quan đó.”
Lâm Tại Đường khẽ hừ cười một tiếng, nói: “Được thôi, sau này để hiệp hội thương mại tổ chức buổi tham quan. Hơn nữa, dây chuyền sản xuất mới của tôi, Tổng giám đốc Đường chắc đã xem qua rồi chứ gì?”
Đường Thịnh vốn theo chủ trương biết mình biết người, nên lúc nào cũng cài người quanh Lâm Tại Đường. Mấy chuyện kiểu đó chẳng ngăn được, Lâm Tại Đường cũng chẳng buồn ngăn. Hình ảnh dây chuyền sản xuất này, tám phần là đã có người gửi cho Đường Thịnh từ sớm rồi.
“Tổng giám đốc Lâm nói đùa rồi.” Đường Thịnh nói: “Phải nói là…”
Lâm Tại Đường lúc này cắt ngang: “Vừa hay Tổng giám đốc Đường tới, tôi thật ra có chuyện muốn hỏi.”
“Anh cứ nói.”
“Tổng giám đốc Đường để mấy nhà xưởng tuyến dưới không nhận đơn hàng của chúng tôi, là có ý gì vậy?” Lâm Tại Đường giả vờ không biết: “Tổng giám đốc Đường kiếm được khách lớn rồi à?”
“Chuyện này Tổng giám đốc Lâm mà không biết thì lạ nha.” Đường Thịnh nói: “Tổng giám đốc Lâm xưa nay nổi tiếng thính tai mà.”
“Chỉ dựa vào mấy khách hàng của Ngô Thường? Người như Ngô Thường thế nào tôi hiểu rõ hơn Tổng giám đốc Đường. Cô ta vì lợi ích mà sống, tuyệt đối không thật tâm hợp tác với anh đâu. Tôi vẫn muốn nhắc anh một câu, đừng có tin lời cô ta, kẻo cuối cùng bị cô ta chơi cho chết rồi còn không biết khóc trước mộ ai.”
Lâm Tại Đường cố ý nói như vậy.
“Tổng giám đốc Lâm nói xấu vợ cũ mình như vậy, cũng mở mang tầm mắt thật đó.” Đường Thịnh nói: “Tôi thì lại không sợ xui xẻo, muốn coi thử Ngô Thường sẽ lừa tôi thế nào. Cô ta mà gạt tôi, cùng lắm tôi mất mươi mười mấy triệu, tôi chịu được. Còn Tổng giám đốc Lâm thì sao, ngay cả biệt thự cũng bán, chắc gặp chuyện gì lớn rồi ha?”
Nghe vậy, Lâm Tại Đường ngẩng đầu nhìn Đường Thịnh: “Anh quan tâm chuyện tôi bán biệt thự vậy, sao? Muốn mua à?”
Đường Thịnh nhún vai: “Không thì tôi tới đây làm gì?”
“Nói chuyện với bên môi giới đi. Tôi sẽ nhắn họ một tiếng, nói Tổng giám đốc Đường muốn mua, cộng thêm 15% giá.” Lâm Tại Đường nói: “Anh mua biệt thự chẳng qua là muốn làm nhục tôi, nhưng cuối cùng có bán hay không là do tôi quyết định. Giá hợp lý thì tôi bán. Không hợp thì tôi thà bán cho người khác.”
Đường Thịnh muốn mua biệt thự của Lâm Tại Đường, thứ nhất là để làm nhục anh, thứ hai là để tạo thanh thế, thứ ba là vì phong thủy. Ở vùng Hải Châu, Ôn Châu, ai làm ăn mà chẳng đi chùa xin xăm?
Lần này Đường Thịnh đến Hải Châu công tác, nghe nói Lâm Tại Đường đang bán biệt thự, có người muốn xem bát tự của Đường Thịnh để tính toán, sau khi tính xong thì nói bát tự của Đường Thịnh với căn biệt thự đó rất hợp nhau.
Đường Thịnh đương nhiên không dễ tin, nhưng lúc về Ôn Châu lại tìm người của mình tính thử, kết quả vẫn y như vậy.
Lại nhớ đến chuyện Lâm Tại Đường tiếp quản Đèn Trang Trí Tinh Quang bao nhiêu năm, cho dù anh ta giở trăm phương nghìn kế gây khó dễ, vậy mà vẫn không cản nổi đối phương một đường tiến tới. Có khi căn nhà đó cũng góp phần không nhỏ.
Đường Thịnh nhắm vào vợ cũ của Lâm Tại Đường, sau đó lại nhắm đến căn biệt thự của anh, có khi thật sự cướp được vận may tốt của Lâm Tại Đường cũng nên.
Việc Lâm Tại Đường nhân cơ hội lên giá cũng không nằm ngoài dự đoán của anh ta. Đường Thịnh liền chuẩn bị nghĩ cách, ví dụ như tung tin đồn nói căn biệt thự đó không may mắn.
Lâm Tại Đường biết rõ lòng dạ Đường Thịnh đen tối cỡ nào, nhất định sẽ giở trò với anh. Cho nên sau khi tiễn Đường Thịnh đi, việc đầu tiên anh làm là liên hệ với bên môi giới, nói có người muốn mua nhà, yêu cầu tối nay bàn chuyện.
Sau đó anh gọi cho Chu Ngọc Đình, nhờ chú Chu ra mặt giao dịch.
Ba của Chu Ngọc Đình cũng có danh tiếng trong giới kinh doanh, trong mắt người ngoài thì việc ông ấy mua biệt thự của Lâm Tại Đường là hoàn toàn hợp lý.
Buổi chiều, Đường Thịnh liên hệ với bên môi giới nói muốn xem nhà, môi giới bảo xin lỗi, không xem được nữa rồi, căn nhà đó phong thủy tốt, mới đăng vài ngày đã bị giới danh gia phú hào ở Hải Châu nhắm trúng, tối nay sẽ giao dịch xong.
Đường Thịnh không tin, hỏi là ai muốn mua, môi giới không chịu nói. Nhưng vừa cúp máy thì anh ta liền nghe được vài tin đồn hành lang.
Ban đầu Đường Thịnh vốn nghĩ chắc chắn sẽ mua được căn biệt thự của Lâm Tại Đường, giờ lại đột nhiên xuất hiện một kẻ “Trình Giảo Kim” chen ngang, dù biết có khả năng là màn kịch của Lâm Tại Đường, nhưng vì muốn cho tập đoàn Thịnh Đường của mình đại phát, anh ta lập tức xiêu lòng.
Anh ta gọi cho Lâm Tại Đường, Lâm Tại Đường cúp máy.
Gọi lại, Lâm Tại Đường vẫn cúp máy.
Lâm Tại Đường quá hiểu kiểu người như Đường Thịnh rồi, chính là muốn chọc anh ta phát điên. Anh cũng quá hiểu thương nhân Hải Châu, căn nhà như vậy, bọn họ nhất định sẽ tranh giành. Ở Hải Châu – thành phố giữa núi và biển này, phong thủy tốt chính là bảo vật.
Đường Thịnh gọi cho môi giới, nói muốn ra giá cao hơn để mua, môi giới nói: “Vậy để tôi hỏi lại.”
Lâm Tại Đường thì nói: “Tăng giá thì được, nhưng tối nay phải ký hợp đồng, tôi yêu cầu thanh toán toàn bộ.”
Lâm Tại Đường đã nhắm đúng Đường Thịnh.
Bao năm qua, Đường Thịnh bày hết lần này đến lần khác để hại anh, anh từng cho anh ta rất nhiều cơ hội, chỉ lo việc của mình, nhưng Đường Thịnh cứ muốn theo sát để đánh anh.
Đã như vậy thì khỏi cần khách sáo nữa.
Bắt đầu từ căn nhà này, chiếm dụng dòng tiền mặt của Đường Thịnh.
Dù Đường Thịnh có giàu thì hơn chín triệu tiền mặt cũng không phải chuyện nhỏ.
Đường Thịnh là kiểu người cực kỳ tự cao, tập đoàn Thịnh Đường của anh ta áp dụng mô hình quản lý “một lời quyết định”, anh ta lại nắm giữ phần lớn cổ phần, nên tuy Thịnh Đường bao năm vẫn là “nghìn năm hạng nhì”, nhưng Đường Thịnh lại giàu hơn Lâm Tại Đường.
Anh ta cân nhắc tài chính trong tay một chút, liền nghiến răng đồng ý: “Ký.”
Trong lòng anh ta nhắm vào phong thủy tốt của căn nhà của Lâm Tại Đường, thề là phải mượn lấy vận may đó. Trong mắt anh ta, nhà mua được rồi, sau này có tăng giá thì bán đi cũng không lỗ. Mức tăng giá 15% biết đâu sang năm là kiếm lại hết rồi.
Bên môi giới phản hồi lại cho Lâm Tại Đường, anh hừ lạnh một tiếng.
Trước khi rời đi, anh nhắn cho “Quái vật khoa học”: “Tôi phải quay về Hải Châu, chuyện dây chuyền sản xuất nhờ cô lo.”
“Quái vật khoa học” trả lời bằng một biểu tượng tay OK.
Lâm Tại Đường lúc này mới lên đường quay về Hải Châu.
Một ngày mà gặp Đường Thịnh tận hai lần, trong lòng anh buồn nôn muốn chết.
Lúc ký hợp đồng thì làm rất nhanh, nhưng nghĩ đến số tiền sắp vào tài khoản, thậm chí anh còn có thể mỉm cười với Đường Thịnh.
Trước khi tạm biệt, Lâm Tại Đường nói với Đường Thịnh: “Đừng tin vào Ngô Thường. Cô ta không phải người tốt.”
Anh càng nói vậy, Đường Thịnh lại càng chắc chắn phải hợp tác với Ngô Thường.
Anh ta đáp: “Không cần Tổng giám đốc Lâm phải bận tâm chuyện đó.”
Lâm Tại Đường không quên châm thêm một câu lửa: “Khách hàng của tôi, cuối cùng cũng sẽ là của tôi.”
Đường Thịnh cười khinh bỉ, sau đó rời đi.
Ba ngày sau, Lâm Tại Đường chuyển cho Lâm Hiển Tổ ba triệu, nói: “Bao năm qua mượn tiền ông nội không ít, giờ phải trả lại.”
Lâm Hiển Tổ suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì ông sẽ lấy số tiền này để đầu tư vào viện dưỡng lão của Tống Cảnh, con thấy ổn không?”
Lâm Tại Đường cười: “Ổn ạ. Dưỡng lão là xu hướng. Viện dưỡng lão ở Thiên Khê một khi xây lên, chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người. Đầu tư vào viện dưỡng lão của Tống Cảnh là lựa chọn rất đúng.”
Lâm Hiển Tổ nói: “Chẳng qua con tin vào Ngô Thường thôi. Viện dưỡng lão này xây ở làng Thiên Khê, nếu không được vận hành và quảng bá đàng hoàng, sẽ chẳng có ai đến đâu. Con dám bỏ tiền ra đầu tư, không phải chỉ vì nhìn trúng xu thế dưỡng lão, mà là tin Ngô Thường sẽ làm được.”
Lâm Tại Đường nói: “Ngô Thường chắc chắn làm được. Nhưng con là vì muốn kiếm tiền. Ông nội à, con nghèo lắm, con chẳng còn bao nhiêu tiền.”
Lâm Hiển Tổ nói: “Vậy thì cố mà kiếm tiền đi!”
Lúc ông nói câu đó thì cau mày lại, vội vã cúp máy. Ông vào nhà vệ sinh một lát, rồi sau đó đi ra biển tản bộ cùng với Diệp Mạn Văn.
Vừa đến bờ biển mới phát hiện, hàng rào chắn quanh công trình nhà hàng đã được dỡ bỏ, bên trong đèn đuốc sáng trưng, đang tiến hành sơn phết; mà Ngô Thường thì đang dẫn người đo kích thước bảng hiệu ở bên ngoài.
Cả ngày hôm nay Ngô Thường không có lúc nào rảnh rỗi, bữa tối cũng chỉ kịp ăn vài miếng rồi vội vã chạy ra ngoài.
Vì đã bước vào giai đoạn hoàn thiện nội thất mềm, cả người cô phấn chấn hẳn lên.
Cô tính toán, sang xuân năm sau là có thể bắt đầu tuyển người, tháng Năm thì có thể khai trương. Dự án này thật quá đồ sộ, đồ sộ đến mức trước đây cô chưa từng nghĩ tới. Cô dám tưởng tượng, nhưng thực hiện lại vô cùng thận trọng, sợ nhất là tiêu phí lãng phí dù chỉ một đồng. Bởi vì kiếm tiền thật sự quá khó.
Ban ngày cô còn tranh thủ chạy qua quán mì một chuyến, xem xét tình hình. Gần đây có không ít công ty tìm đến tiếp xúc với cô, muốn bàn chuyện đầu tư vào quán mì, muốn mở chuỗi nhượng quyền. Phía bên kia đưa ra kế hoạch là trong vòng một năm, phải mở quán mì Hương Ngọc tại hai mươi thành phố khắp cả nước.
Ngô Thường biết rằng mở chuỗi cửa hàng là cách nhanh nhất để kiếm tiền. Chỉ riêng phí nhượng quyền thôi đã là một khoản đáng kể. Nhưng cô cũng hiểu, một khi đã mở nhượng quyền, rất có thể sẽ đối mặt với vấn đề kiểm soát chất lượng không đồng đều. Ngô Thường không muốn mạo hiểm chuyện này. Cô muốn đi chậm lại, trân trọng tâm huyết của mẹ, cũng là để lên kế hoạch lâu dài cho quán mì.
Đúng lúc đó, cô lại nhận được một cú điện thoại, người bên kia nói họ họ Liêu, muốn đến Hải Châu gặp cô.
“Là vì chuyện quán mì sao?” Ngô Thường hỏi.
“Không chỉ quán mì, mà còn cả khu tổ hợp phức hợp của cô nữa. Nếu tiện, cô có thể cho tôi một cơ hội để trò chuyện trực tiếp được không?” Người đàn ông họ Liêu nói.
Ngô Thường không thấy phản cảm với sự lễ độ của anh ta nên đã đồng ý, hoan nghênh anh ta đến Thiên Khê.
Cô cúp máy rồi tiếp tục làm việc, không ngờ đến trưa hôm sau lại nhận được cuộc gọi nữa từ người đàn ông họ Liêu, nói rằng anh ta đã đến Thiên Khê rồi. Muốn hỏi Ngô Thường có phải cứ đi theo con đường mòn cũ nát kia là đến được công trình của cô không.
Ngô Thường rất bất ngờ, không ngờ lần này gặp được người có năng lực hành động mạnh mẽ như vậy.
Cô bảo anh ta cứ đi thẳng, đến bờ biển thì dừng lại.
Ngô Thường ra ngoài đón anh ta, thấy từ trên xe bước xuống một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề. Người đàn ông họ Liêu tên là Liêu Ân Hoằng, người Đài Loan, hiện đang làm việc tại Thượng Hải.
Đây là những thông tin mà sau khi anh ta tự giới thiệu ngay từ lần gặp đầu tiên, Ngô Thường đã ghi nhớ.
Liêu Ân Hoằng không giống những người khác vội vã cầu thành, ngay khoảnh khắc đầu tiên gặp mặt đã nói vào vấn đề chính với cô. Anh ta mời Ngô Thường dẫn anh ta đi dạo quanh một vòng, nếu được thì xin cô giới thiệu cho một chỗ ăn trưa, vì từ tối qua đến giờ bận rộn quá, anh ta chưa ăn nổi một miếng nào, bây giờ đến chân cũng muốn mềm nhũn luôn rồi.
Anh ta mặc một bộ âu phục, còn cố ý làm ra vẻ chân mềm nhũn, trông rất hài hước.
Ngô Thường bình thường không dễ gì mời người khác về nhà, nhưng Liêu Ân Hoằng là một người không khiến người ta khó chịu. Trong mắt anh ta, Ngô Thường nhìn thấy một nét thiện lương và bình hòa đã lâu không gặp.
“Đi thôi, về nhà tôi, xem hôm nay ngoại tôi nấu món gì. Đồng thời cũng chúc mừng anh, anh sắp được ăn phiên bản tối thượng của hương vị Hải Châu từ quán mì đó.”
“Bà ngoại cô là hậu duệ của ngự trù đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Trước đây tôi từng nghe nói rồi.” Liêu Ân Hoằng tỏ ra rất mong đợi.
Với tư cách là một nhà đầu tư, anh ta đã cảm nhận được xu hướng thị trường đang âm thầm đi xuống, vì vậy anh ta rất muốn bàn chuyện với Ngô Thường. Anh ta đã tìm hiểu rất nhiều về Ngô Thường, chuyện tốt chuyện xấu, thật giả ra sao anh ta gần như đều biết cả. Sự thông minh và gan dạ của Ngô Thường là điều rất hiếm có.
Anh ta đi theo sau Ngô Thường vào làng Thiên Khê.
Lúc này Ngô Thường nói: “Tôi biết anh đến để khảo sát, tôi dẫn anh đi xem toàn bộ khu Thiên Khê và cả những người hiện đang hợp tác kinh doanh với tôi.”
Vừa nói, cô vừa thấy Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình từ xa chạy tới. Ngô Thường đưa tay chỉ: “Chính là bọn họ đó.”
“Theo tôi biết thì ông cụ Lâm cũng sống ở Thiên Khê. Ông ấy là đối tác của cô sao?” Liêu Ân Hoằng hỏi.
Ngô Thường hơi ngạc nhiên: “Anh tìm hiểu cũng kỹ quá ha?”
“Phải tìm hiểu chứ. Cô không phiền chứ?”
Ngô Thường nhún vai.
“Anh này là ai vậy?” Tống Cảnh nhìn Liêu Ân Hoằng hỏi.
“Đây là nhà đầu tư, Liêu Ân Hoằng.”
Liêu Ân Hoằng vội vã đưa tay ra bắt tay với Tống Cảnh, nhưng Tống Cảnh liền xua tay: “Thôi đi, mới lau phân xong.”
Liêu Ân Hoằng bị cô ấy chọc cười.
Bọn họ cùng nhau đi đến nhà Ngô Thường.
Lúc này Diệp Mạn Văn và Lâm Hiển Tổ đang chuẩn bị bữa trưa cho mọi người.
Liêu Ân Hoằng đã gặp qua rất nhiều doanh nhân, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Hiển Tổ, cả người anh ta vẫn không khỏi sinh lòng kính trọng. Anh ta cúi người chào Lâm Hiển Tổ, nói: “Chào ông Lâm, tôi là Liêu Ân Hoằng.”
Ngô Thường biết rõ địa vị của Lâm Hiển Tổ, nên cũng không lấy làm ngạc nhiên trước hành động này của Liêu Ân Hoằng. Ngược lại, bà ngoại cô thì lại hồ đồ, chỉ vào Lâm Hiển Tổ hỏi: “Sao mấy người trẻ lại sợ cậu út vậy?”
Lâm Hiển Tổ đẩy gọng kính lão cười khẽ. Ông mời Liêu Ân Hoằng ngồi xuống uống trà, nói bữa trưa sẽ dọn ra ngay thôi.
Khi Liêu Ân Hoằng được sắp xếp ngồi xuống, Lâm Hiển Tổ kéo kính lão xuống dưới, dùng đôi mắt quan sát kỹ Liêu Ân Hoằng. Cả đời ông đã gặp không biết bao nhiêu nhà đầu tư, phần lớn đều ăn mặc và phong thái giống như Liêu Ân Hoằng. Nhưng người có thể để lại ấn tượng tốt cho ông ngay từ cái nhìn đầu tiên thì thật sự không nhiều.
Miếng bánh bao hấp đầu tiên vừa vào miệng, Liêu Ân Hoằng không kìm được mà “òa” lên một tiếng. Bánh bao nhân cua thơm ngào ngạt, còn ngon hơn cả những gì anh ta từng ăn ở quán mì Hương Ngọc. Ngô Thường không hề nói quá, cơm nhà cô đúng là hương vị Hải Châu hảo hạng nhất.
Cá chim hấp trông có vẻ thanh đạm, nhưng từng miếng thịt cá lại đậm đà, tươi ngọt vô cùng.
Súp gà ăn kèm với mì chay, nước dùng cũng cực kỳ đậm vị.
Buổi trưa còn có sò xào.
Chu Ngọc Đình im lặng ăn cơm, thỉnh thoảng liếc nhìn Liêu Ân Hoằng một cái. Anh ta có linh cảm Ngô Thường sẽ hợp tác với người này, vì từ trước tới giờ cô chưa từng đưa ai về nhà ăn cơm cả.
Cả bữa cơm, Liêu Ân Hoằng không hề nhắc đến chuyện hợp tác, anh ta biết hiện giờ đang có rất nhiều người nhắm đến quán mì Hương Ngọc và cả khu phức hợp. Anh ta không muốn quá hấp tấp.
Ăn xong, Lâm Hiển Tổ giữ anh ta lại uống trà, hỏi về dự định đầu tư.
Anh ta nói: “Tôi muốn mời một đội ngũ chuyên nghiệp đến làm một bản khảo sát và quy hoạch hoàn chỉnh, sau đó mới bàn tiếp. Giờ mà nói thì chỉ là lời nói suông, phải có thứ được ghi rõ trên giấy mới là thật. Hơn nữa, cũng còn phải xem ý tưởng của tôi với tổng giám đốc Ngô có hợp nhau hay không.”
Lâm Hiển Tổ gật đầu.
“Ông Lâm, cũng mong ông chỉ dẫn thêm.” Liêu Ân Hoằng nói.
Lâm Hiển Tổ lắc đầu: “Tôi già rồi, không còn chỉ dạy ai được nữa. Việc của Ngô Thường tôi không có quyền làm chủ.”
“Vâng ạ, vậy tôi sẽ bàn với Ngô Thường.”
Liêu Ân Hoằng quay đầu nhìn về phía Ngô Thường, cô đang chải lông cho con chó vàng kia.
Ngô Thường đã có dự tính riêng trong lòng, nên cũng không dễ dàng tỏ thái độ gì.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc