Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 83
Chương 83: Xuất phát
*
“Vậy sau khi tôi dọn đi, anh chưa từng nhổ cỏ trong vườn lần nào hả?” Ngô Thường hỏi.
“Chưa.”
“Vậy là anh chưa bao giờ thật sự xem nơi này là nhà, nhưng lại yêu cầu người khác phải tạo dựng và gìn giữ một cái nhà cho anh. Đây chính là vấn đề lớn nhất của anh.” Ngô Thường nói xong thì thở dài. Cô biết rõ nói mấy lời này cũng chẳng ích gì, nhưng cô thật sự rất xót xa cho đám hoa trong vườn. Cô không nói nữa, định đi ôm chồng quần áo kia.
Lâm Tại Đường nhanh hơn cô một bước, ôm lấy đống đồ, sau đó hỏi: “Để vào cốp sau hả?”
“Ừ.” Ngô Thường đáp.
Lâm Tại Đường giúp cô để đồ vào xe, cô lên xe thẳng, không hề nhìn lại căn nhà đó. Trong lòng cô, nơi này vốn không liên quan gì đến mình. Mỗi một ngày sống ở đây, cô đều phải lo lắng nếu một ngày nào đó bị đuổi đi thì sẽ không có chỗ để về.
Lâm Tại Đường nhìn chiếc xe của cô phóng đi, sau đó xoay người trở vào nhà, lấy đại vài thứ rồi cũng rời khỏi. Thật ra mấy năm nay anh cũng chẳng có bao nhiêu hành lý, cuộc sống tối giản giúp anh tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực. Anh cũng không quay đầu nhìn căn nhà đó, Lâm Tại Đường xưa nay không lưu luyến những thứ đã trôi qua, vì trước mắt anh còn rất nhiều việc đang chờ xử lý.
Người môi giới hỏi anh có thể sắp xếp cho khách đến xem nhà không, anh nói: “Mọi chuyện giao hết cho mấy người, lúc ký hợp đồng thì gọi tôi là được.”
Nguyễn Xuân Quế không thể hiểu nổi vì sao anh lại muốn bán căn nhà này.
Cả đời bà đều tập trung vào chuyện mua nhà, mua vàng, đầu tư, nhà vừa mua xong là giá tăng gấp mấy lần, giờ sao lại muốn bán? Câu trả lời của Lâm Tại Đường là: Có tiền mặt trong tay rất quan trọng. Giờ trong tay anh chẳng còn đồng nào, cũng không còn tài sản gì. Lỡ như gặp chuyện khó khăn, lúc đó muốn bán nhà cũng không còn được giá như hiện tại.
Nói đến đây Nguyễn Xuân Quế lại giận run người, sao lại có người ngốc đến độ kết hôn mà chấp nhận tay trắng ra đi, trong khi đối phương chẳng hề biết ơn? Anh không có tiền mặt, không có tài sản thì trách ai? Tự trách mình chứ còn ai!
Nhưng giờ bà cũng không muốn can thiệp nhiều nữa. Không biết tại sao, dạo này bà chẳng còn hứng thú với bất cứ chuyện gì, cứ ru rú ở nhà mãi. Rảnh rỗi uống trà dưỡng sinh cũng không giúp thời gian trôi nhanh hơn, bà bắt đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình, xem phim thần tượng. Những thứ lúc trẻ từng khinh thường, giờ già rồi lại thấy hay ho. Người trong truyện, trong phim yêu đương sống chết vì nhau, bà lại thấy tò mò: yêu kiểu đó có gì hay?
Sau này nghĩ lại, vài chục năm trước, bà cũng từng yêu như thế, chỉ là bị làn nước biển làng Xa vùi lấp mất rồi.
Nhưng có một điều Nguyễn Xuân Quế chưa bao giờ thay đổi, đó là: tiền trong tay bà, đừng hòng ai đụng vào, có tiền thì bà mới thấy an toàn.
Trước khi quay về nhà xưởng, Lâm Tại Đường ghé qua thăm bà, ăn với bà một bữa cơm. Bây giờ bà đã hoàn toàn buông bỏ chuyện ăn uống, muốn ăn gì thì ăn nấy, dù sao ăn gì cũng phải tiêm thuốc, uống thuốc để kiểm soát đường huyết.
Hôm đó họ ăn mì.
Mì trộn với nước sốt đặc sánh, đậm màu dầu đỏ, kèm với thịt cừu hầm. Món ăn đậm phong vị miền Bắc này tất nhiên là do “người bạn mới” của bà mang tới. Bà đang trong giai đoạn còn thấy mới mẻ, nên cũng không bài xích kiểu ẩm thực như vậy.
Quá nhiều dầu mỡ, Lâm Tại Đường ăn không thoải mái chút nào, mãi đến khi về đến Thiên Khê, uống liền hai bát nước đậu xanh mới thấy đỡ hơn một chút.
Lúc này Diệp Mạn Văn vẫn còn tỉnh táo, Lâm Tại Đường bèn tranh thủ nói lời từ biệt ngắn ngủi với bà.
Anh ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh ghế lắc của Diệp Mạn Văn, Lão Vàng nằm duỗi người dưới chân anh. Bên ngoài, mưa thu lâm râm rơi xuống, khiến lòng người thêm phần buồn bã.
“Ngoại, con sắp phải rời đi một thời gian, ngoại nhớ ăn uống đúng giờ, uống thuốc đầy đủ nha. Có chuyện gì thì cứ gọi cho con.” Lâm Tại Đường nắm lấy tay Diệp Mạn Văn. Tay bà rất khô, ngón tay gầy guộc, trên cổ tay khô cằn còn đeo chiếc vòng mà Nguyễn Hương Ngọc lúc sinh thời từng rất yêu thích. Chắc bà cũng đang nhớ con gái mình.
“Con đi đâu vậy?” Diệp Mạn Văn hỏi.
“Dây chuyền sản xuất mới ở nhà xưởng cần con theo sát, thương hiệu thiết kế của công ty sắp ra mắt, cái này con cũng phải theo dõi.”
“Ở Thiên Khê không theo dõi được sao?”
Lâm Tại Đường lắc đầu cười: “Ngoại à, trước kia máy móc trục trặc, đã lỗ một khoản lớn rồi. Bài học đó con còn nhớ rõ, sau này không dám lơ là nữa đâu. Làng Lâm Hải mới mở một khách sạn bình dân, ngay cạnh nhà xưởng, con ở đó, đi làm chỉ mất vài phút, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”
“Vậy nếu con phải đi Hải Châu thì sao?”
“Càng tiện hơn nữa, lái xe thẳng đến, ở lại nhà Hải Châu.”
“Nhưng mà con định bán căn nhà đó mà.”
“Con vẫn còn một căn nhỏ nữa mà, ngoại à.” Lâm Tại Đường trấn an Diệp Mạn Văn: “Ngoại đừng lo, chỉ cần có thời gian là con sẽ về thăm ngoại với ông.”
“Vậy con phải ăn uống đúng giờ, để ngoại làm vịt cho con mang đi.”
“Dạ được.”
Lúc này, Lão Vàng khẽ cắn ống quần của Lâm Tại Đường, hình như nó nghe hiểu được những lời anh vừa nói, khẽ rên vài tiếng. Lâm Tại Đường xoa đầu nó, cúi xuống dỗ dành: “Lão Vàng à, tao cũng sẽ quay về thăm mày mà. Mấy món mày thích ăn, tao đều chuẩn bị sẵn hết rồi, ăn hết thì ngoại sẽ gọi điện cho tao.”
Lão Vàng lặng lẽ nhìn anh, như thể đang nói lời từ biệt.
Lâm Tại Đường thở dài, nói: “Hay là để tao đưa mày đến nhà xưởng nha? Bây giờ trong nhà xưởng nuôi ba con chó sói lớn, mày đến đó làm thủ lĩnh của tụi nó được không?”
Lão Vàng chẳng muốn làm thủ lĩnh bầy chó sói gì cả, nó đã giao quyền thống trị Thiên Khê lại rồi, giờ tuổi cao sức yếu, sao còn muốn sang “xứ người” đoạt quyền nữa chứ? Nó thở dài, nằm xuống trở lại.
Diệp Mạn Văn lúc này nói: “Lão Vàng nó có linh tính lắm, nó sẽ không đi đâu, nó muốn ở lại bên ngoại. Nhưng mà Lão Vàng cũng không nỡ xa con, con không về, nó sẽ nhớ con.”
Lòng Lâm Tại Đường chợt ấm lại: “Ngoại, con hứa với ngoại, chỉ cần có thời gian là con sẽ về.”
Lâm Tại Đường một lòng dốc sức cho sự nghiệp, công ty Đèn Trang Trí Tinh Quang lớn mạnh như hôm nay là nhờ anh lèo lái suốt bao nhiêu năm, chỉ cần anh cố thêm chút nữa là có thể bước lên một nấc thang mới. Anh muốn liều một phen.
Chu Ngọc Đình không mấy hiểu nổi cách sống đó của anh, anh ta hỏi Lâm Tại Đường: “Cậu có biết con người sinh ra thì tay trắng, chết đi cũng chẳng mang theo thứ gì không?”
Lâm Tại Đường nói: “Biết thì sao? Chẳng lẽ vì thế mà tôi lãng phí thời gian sống à? Dù sao cuối cùng ai rồi cũng sẽ chết.”
“Tôi nói với cậu cũng không rõ được. Tôi thấy cậu với Ngô Thường như hai cái đồng hồ cót ấy, chẳng biết ai mệt hơn ai, chỉ biết là cả hai đều rất mệt.” Chu Ngọc Đình thầm nghĩ: Không ở bên nhau được là phải rồi. Anh ta lang bạt nhân gian bao nhiêu năm, muốn thoải mái cỡ nào có cỡ đó. Tuy trong nhà cũng có chút tiền, tính ra cũng là thế hệ F2 ở Hải Châu, nhưng anh ta sống chẳng xa hoa, chỉ nhờ vào mấy việc làm ăn nhỏ lẻ cũng đủ sống rồi.
Chu Ngọc Đình nhìn Lâm Tại Đường với Ngô Thường, cứ như đang nhìn hai con quay không ngừng xoay vòng, anh ta cũng thấy mệt giùm họ.
Lúc này Lâm Tại Đường nhờ Chu Ngọc Đình: “Lúc tôi không có ở đây, nhờ cậu trông nom Thiên Khê nha. Hiện tại của Thiên Khê giao cho cậu đó.”
Chu Ngọc Đình đập tay lên ngực bảo đảm: “Tôi đảm bảo sẽ chăm sóc tỉ mỉ, từ chuyện ngoại với ông mỗi ngày đi vệ sinh mấy lần, khạc đờm mấy lần, ăn uống có ngon không… Nói mới nhớ, cậu có biết mấy ngày nay ông gần như không ăn gì không?”
Lâm Tại Đường lập tức đi hỏi Lâm Hiển Tổ.
Lâm Hiển Tổ lại rất lạc quan, còn giảng giải với anh: “Cảm giác thèm ăn của con người lúc lên lúc xuống, ông ăn ít mấy bữa thì có gì to tát đâu.”
“Phải đi bệnh viện kiểm tra.”
“Ông tự biết lo mà. Con cứ đi làm việc của con đi. Với lại, ông cũng có con cái mà, nể mặt ông còn sống, tụi nó cũng sẽ chăm sóc ông thôi.”
Lâm Hiển Tổ không hề mong gặp lại con cái mình. Ban ngày Lâm Chử Súc có ghé qua, nói với ông là ông ta định mở một nhà hàng hải sản.
Lâm Hiển Tổ nhắc nhở ông ta: “Mày với thằng Hai đã đốt bao nhiêu tiền vào cái tửu lâu lớn đó, mới có hai năm đã sập tiệm.”
“Chuyện đó khác! Tửu lâu bị dẹp là do con mụ Nguyễn Hương Ngọc giở trò! Bây giờ bà ta chết rồi, nhà hàng hải sản của con…”
Bốp! Ông ta còn chưa nói hết câu, Lâm Hiển Tổ đã tát thẳng vào mặt ông ta một cái. Ông chỉ tay vào mặt con trai, mắng: “Tỉnh lại đi! Không làm nên chuyện thì tự trách mình, lại cứ đổ lỗi cho người khác! Người ta chết rồi, mày còn muốn gì nữa? Không để người chết yên sao?”
Chuyến thăm của Lâm Chử Súc lại khiến Lâm Hiển Tổ nổi giận. Vốn dĩ ông đã ăn uống không vô, đến tối chỉ húp được một bát canh. Lâm Hiển Tổ nhìn lại cuộc đời mình, bên ngoài thì phong quang rực rỡ, nhưng về đến nhà thì lại là một cảnh khác: bếp lạnh nhà nguội, mưu tính đấu đá. Cả đời ông một lòng muốn dạy dỗ con cái nên người, nhưng lại liên tục bị chia rẽ ly gián. Có người nói ông nhờ đàn bà mà nên cơ nghiệp, ông có biện bạch cỡ nào cũng không ai tin.
Lâm Hiển Tổ đau khổ đến cùng cực.
Không biết từ khi nào, ông cứ nghĩ rằng trốn đến Thiên Khê thì sẽ tìm được sự yên bình, nào ngờ phiền não vẫn đuổi theo ông đến tận nơi.
Diệp Mạn Văn an ủi ông: “Cậu út à, buông bỏ đi.”
Ông hỏi: “Tôi phải buông sao đây? Có phải đợi đến lúc tôi chết mới gọi là buông không? A An à, cả đời tôi, cha mẹ muốn tôi chết, con cái cũng muốn tôi chết…”
Nói tới đây, nước mắt ông lặng lẽ tuôn rơi.
Ngay khoảnh khắc đó, ông nghĩ: Mình thật sự đã già rồi.
Khi một doanh nhân thành đạt ý thức được rằng mình đã già, nghĩa là ông ta thật sự sắp rút lui khỏi cõi đời. Thời đại thuộc về ông đã chính thức khép lại.
Khi rời Thiên Khê, Lâm Tại Đường vẫn còn lo lắng cho Lâm Hiển Tổ, định mấy hôm nữa sẽ sắp xếp đưa ông lên Thượng Hải kiểm tra. Nhưng Lâm Hiển Tổ từ chối, ông nhất quyết không để Lâm Tại Đường lo cho mình, còn đẩy anh lên xe.
Xe của Lâm Tại Đường rời khỏi Thiên Khê, mùi hương quen thuộc theo gió lùa vào cửa kính. Do đang sửa đường, anh phải đi vòng. Một chiếc xe từ phía đối diện chạy tới, anh chủ động nép sang bên để nhường đường. Khi xe kia đến gần, anh mới nhận ra đó là xe của Ngô Thường.
Ngô Thường bấm còi một cái, rồi mới đi ngang qua anh. Cả hai đều có thói quen hạ cửa kính, nên lúc này mặt đối mặt rất gần.
Ngô Thường hỏi anh: “Trễ vậy rồi, đi đâu đó?”
“Đi Lâm Hải.”
“Chạy chậm chút nha.”
“Cảm ơn em.”
Ngô Thường gật đầu với anh, rồi chậm rãi lái xe đi. Hôm nay cô thấy khá vui, lúc đến gặp chị Hứa còn nhắc chuyện Lâm Tại Đường bán nhà, chị Hứa nói: “Bán rồi cũng tốt, có tiền mặt cầm trong tay. Hơn nữa mấy năm nay hai đứa vì căn nhà mà cãi nhau mấy lần rồi, nói cho cùng thì ai mà không h*m m**n có một mái nhà chứ. Lâm Tại Đường bán đi cũng coi như tu thành chánh quả rồi.”
Chị Hứa khoanh địa chỉ quán cà phê của mình trên bản đồ của Ngô Thường, vừa nghiên cứu vừa nghiêm túc nói: “Nói thật đó Ngô Thường, chị khuyên em nên ra nước ngoài một chuyến. Mấy năm nay em cũng từng đi du lịch vài lần, nhưng toàn kiểu cưỡi ngựa xem hoa. Nếu có thời gian, em nên đến mấy khu nghỉ dưỡng ở nước ngoài mà trải nghiệm thử, biết đâu sẽ có ích với em.”
“Dạ được.” Ngô Thường nói: “Em giải quyết xong mấy việc trong tay rồi sẽ đi, chắc nửa tháng thôi.”
“Ừ, đi rải rác như vậy chứ đừng bỏ ngang hết mớ chuyện trong nước.” Chị Hứa nói: “Chị đi với em.”
“Thật hả chị?”
“Thật mà.” Chị Hứa nói: “Cậu bạn trai nhỏ người Pháp của chị đang nhớ nhà đó.”
Ngô Thường nghe vậy bật cười, đùa lại: “Em cũng muốn dụ một anh bạn trai nhỏ người Pháp về Thiên Khê chơi nè. Biển ở Thiên Khê đẹp vậy mà, có một anh Pháp đứng cạnh chắc cũng làm phong cảnh rực rỡ thêm chút.”
Vậy nên hôm nay Ngô Thường thấy vui.
Sau khi xe lệch nhau với Lâm Tại Đường, cô nhìn vào kính chiếu hậu, thấy xe anh càng lúc càng xa.
Ngô Thường về đến nhà thì được Tống Cảnh kể lại chuyện Lâm Tại Đường đến chào tạm biệt bà ngoại. Ngô Thường cũng không ngạc nhiên. Cô biết sớm muộn gì Lâm Tại Đường cũng sẽ rời khỏi Thiên Khê, anh là kiểu người luôn muốn chạy theo con đường của mình, không thích dừng lại quá lâu.
Bởi vì bản chất cô cũng là kiểu người như vậy, cho nên cô không thấy khó hiểu như Tống Cảnh.
“Mình tính đi Bắc Kinh một chuyến, rồi chắc sẽ đi xa một thời gian. Trước mắt là Thái Lan với Malaysia, ra biển chơi.” Ngô Thường nói.
“Từ một vùng biển này đến một vùng biển khác luôn hả?” Tống Cảnh hỏi.
Ngô Thường gật đầu: “Ừ, mình muốn đi học.”
“Dĩ nhiên là cậu phải học rồi! Không học thì khu phức hợp của cậu sẽ tụt hậu đó!” Tống Cảnh nói: “Cứ từ từ xây, đừng gấp, mở nhà hàng lên trước cái đã.”
“Mình thấy giờ mình giống như đang chơi một trò game xây dựng vậy.” Ngô Thường nói. Lúc này cô chợt nhớ đến Lâm Tại Đường, bèn nói: “Cậu biết không Tống Cảnh, mấy bữa nay mình cứ nghĩ hoài, là mình phải lấy ai, hay làm công việc gì mới kiếm được nhiều tiền như vậy? Làm sao mình mới có thể tiếp cận được những tầng lớp xã hội khác với ngày xưa, sở hữu những nguồn lực mà mình muốn điều động?… Chuyện đó thật sự quá khó rồi.”
“Xét theo một góc độ nào đó, người lúc ly hôn có thể ra đi tay trắng, coi như vẫn còn giữ lại cho anh ta một mạng sống.” Cô ấy nói xong thì cười khúc khích: “Điểm này thì mình rất hài lòng về Lâm Tại Đường.”
Ngô Thường vỗ nhẹ lên đầu cô ấy: “Vậy thì cậu cũng nên hài lòng với mình chứ.”
Cô vì nảy ra cảm hứng mới nên lại cầm lấy bản đồ. Trong đầu cô, một bức tranh đang dần dần trải ra dọc theo đường bờ biển.
Đó là tham vọng của cô, cũng là tương lai của cô.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc