Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 82
Buồn bã cô liêu, hơn cả sóng xuân
Chương 82: Hướng về phía trước
*
Bạn nhìn nước biển đi
Xanh thẫm
Xanh biếc
Xám đậm
Vàng mờ
Dù đẹp hay xấu
Đều là màu của nó
—— Tháng 10 năm 2019, “Biển mà tôi yêu” của Ngô Thường, tháng 10 năm 2019
–
Chiều tối, nước triều dâng lên.
Hôm nay thủy triều dâng dữ dội lạ thường, tràn qua cả hàng rào ngoài công trường.
Ngô Thường đang kiểm tra điện, nước, khí ga, chuẩn bị cho buổi nghiệm thu vào ngày mai.
Tống Cảnh ngồi bên cạnh nhấm nháp hạt dưa, đồng thời kể cho cô nghe chuyện nhà xưởng của ba mình.
Cô ấy nói mấy năm nay, ba cô – Lão Tống đã vất vả làm gia công kiếm sống, giờ thì hay rồi, mấy nhãn hàng lớn bắt đầu độc quyền. Nhà xưởng nói với ba cô ấy: “Nếu ông nhận đơn bên đó thì đừng nhận bên tôi nữa.”
Ba cô ấy ban đầu còn định mập mờ cho qua, ai ngờ bên kia lại chìa ra bản hợp đồng bắt ông ký tên.
“Là Thịnh Đường hả?” Ngô Thường hỏi.
“Đúng rồi.” Tống Cảnh nói: “Không biết Thịnh Đường bị gì nữa, chắc là chuẩn bị niêm yết, hoặc đang gom một mớ đơn hàng lớn…”
Ngô Thường bật cười lạnh.
Cô nói với Tống Cảnh: “Cậu nói ba cậu xem kỹ các điều khoản hợp đồng, thêm vào một điều kiện, nếu phân bổ đơn hàng dưới bao nhiêu thì Thịnh Đường phải bồi thường bao nhiêu.”
“Ba mình thông minh lắm à nha, đừng thấy ba mình làm ăn không lớn, chứ đầu óc thì nhạy bén cực. Giờ đang nhờ luật sư coi giúp đó. Nhưng mà ba mình đang phân vân, nếu ký cái hợp đồng này thì có ảnh hưởng gì xấu tới Đèn Trang Trí Tinh Quang không?”
“Lão Tống kiếm tiền cho mình, chim khôn chọn cành mà đậu, vậy có gì sai đâu?”
Ngô Thường lúc này đã kiểm tra xong hết các điểm, chắc chắn không có sai sót. Cô nói: “Nếu Đường Thịnh muốn tặng tiền thì cứ đưa tay ra nhận thôi.”
“Cậu kỳ lạ lắm nha.” Với hiểu biết của Tống Cảnh về Ngô Thường, cô là kiểu người căm ghét cái ác tận xương, tuyệt đối không bao giờ nói giúp Thịnh Đường.
Cô ấy cứ gõ nhẹ ngón tay lên trán mình, cuối cùng như bừng tỉnh ra điều gì đó: “Thịnh Đường nói đang gom đơn hàng lớn, có phải là cậu đưa khách cho họ không?!”
Ngô Thường cười bí ẩn.
“Nói lẹ coi! Đừng có úp úp mở mở!” Tống Cảnh bước tới trước mặt Ngô Thường, bóp má cô một cái, làm cô suýt nữa cười toét miệng luôn.
“Mình nói! Nhưng cậu buông tay trước đã!”
Ngô Thường đập tay lên mu bàn tay Tống Cảnh, kéo cô ấy ra khỏi công trường. Đợi đến khi hít thở được thoải mái rồi, cô mới mở miệng: “Mình muốn làm ăn với Đường Thịnh.”
“Không thể nào.” Tống Cảnh nói: “Cậu tuyệt đối sẽ không làm ăn với Đường Thịnh, cái tên Đường Thịnh đó vừa âm hiểm vừa ghê tởm, cậu mỗi lần nhắc đến mấy người đó đều rất khinh thường, làm gì có chuyện cậu đi làm ăn với Đường Thịnh!”
Tống Cảnh tin Ngô Thường vô điều kiện. Sự tin tưởng như vậy khiến Ngô Thường xúc động. Cô và Lâm Tại Đường bên nhau bao nhiêu năm, vượt qua biết bao sóng gió, nhưng Lâm Tại Đường hình như chưa từng tin tưởng vào nhân phẩm của cô như thế. Lâm Tại Đường nhìn mọi thứ đều mang theo phê phán và nghi ngờ.
“Đừng lo nữa.” Ngô Thường nói: “Tống Cảnh, cậu không biết là con người ta sẽ thay đổi sao?”
Tống Cảnh hừ một tiếng. Cô ấy nhìn sóng biển, từng lớp từng lớp xô lên mặt nước, cái đầu nhỏ vốn lười động não giờ lại nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy thì mình nói với ba mình là: ký đi! Đừng ngại có lỗi với Đèn Trang Trí Tinh Quang, cứ bắt tay với cậu cùng nhau đối phó Thịnh Đường! Báo thù cho cậu!”
“Sao cậu biết là mình muốn báo thù?” Ngô Thường hỏi.
“Mình biết mà.”
Ngô Thường bất đắc dĩ lắc đầu, vòng tay ôm vai Tống Cảnh, đầu tựa lên đầu cô. Chu Ngọc Đình tay cầm cuốn sổ nát đi ngang qua, thấy hai người họ như vậy, anh ta đẩy gọng kính, nói: “Các em đang yêu nhau hả?”
Tống Cảnh trợn trừng mắt. Cô ấy hỏi Chu Ngọc Đình: “Hiện tại anh viết Thiên Khê đến chỗ nào rồi vậy?”
Chu Ngọc Đình đáp: “Viết tới đoạn con đường trước cổng đang ngày đêm gấp rút thi công, nhà hàng đầu tiên ở Thiên Khê sắp bước vào giai đoạn hoàn thiện nội thất, mấy ông bà già thì đang nghiên cứu thêu thùa và món ăn hương vị Hải Châu, sau này sẽ cùng mọi người chào đón thế gian đến với Thiên Khê.”
“Thêu thùa?” Tống Cảnh ngắt lời: “Ai nghiên cứu thêu thùa vậy?”
“Bà ngoại của Ngô Thường.”
“Bà ngoại đã lâu không cầm kim rồi mà! Ngoại nhìn không rõ nữa mà!” Tống Cảnh lại nói.
“Bà ngoại nói ngoại muốn thêu một bức tranh, treo lên cổng ‘Thiên Khê chào đón bạn’.” Chu Ngọc Đình đáp: “Có lẽ là mấy người sếp lớn các em bận rộn quá, không có thời gian quan tâm đến mấy cụ già đâu. Anh với Lâm Tại Đường đã xỏ kim cho bà ngoại nhiều lần rồi. Hôm nay ngoại đâm trúng tay ba lần lận đó.”
Chu Ngọc Đình thề sẽ dùng phong cách thuần ký sự để ghi chép lại Thiên Khê, mỗi ngày đều làm mắt điện tử, đi đến đâu cũng chụp ảnh tới đó.
Tống Cảnh giật lấy cuốn sổ của anh ta, thấy bên trong ghi chép tỉ mỉ từng chuyện, thậm chí còn có cả số lần ông bà nội cô ấy đi ngoài hôm nay, và màu sắc, hình dạng của phân. Tống Cảnh làm bộ làm tịch, tỏ vẻ ghét bỏ, trả cuốn sổ lại cho Chu Ngọc Đình.
Ngô Thường cũng cầm lấy cuốn sổ xem, thấy Lâm Hiển Tổ sáng không ăn, trưa cũng không ăn, bèn hỏi Chu Ngọc Đình: “Ông nội không ăn cơm hả?”
Chu Ngọc Đình nói: “Đúng vậy, ông nói ông không đói.”
“Canh mì bà ngoại nấu ông cũng không ăn sao?”
“Có húp một miếng canh.”
Ngô Thường trả cuốn sổ lại cho Chu Ngọc Đình, cảm ơn anh ta, còn nhờ anh ta ngày mai nhớ theo dõi tiếp. Làng Thiên Khê vốn dĩ người cũng không nhiều, người trẻ đã rời đi gần hết, có vài cụ già đi theo con cháu, còn lại những người nhất quyết không chịu rời đi, đều đã lớn tuổi cả, sức khỏe ngày càng yếu. Bà Tiêu dạo gần đây cũng chẳng muốn nấu ăn nữa, có lúc chỉ qua loa cho xong bữa.
Ngô Thường đã xin trưởng thôn một căn nhà, mời người nấu cơm riêng cho mấy cụ. Mỗi ngày cơm nước nấu xong, Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình sẽ đem phát đến từng nhà. Cô hy vọng có thể nhanh chóng xây xong khu phức hợp, để mấy cụ dọn hết qua viện dưỡng lão của Tống Cảnh ở, như vậy sẽ tiện chăm sóc hơn.
Trưởng thôn nói đó là việc tốt, chỉ là không biết phải tốn bao nhiêu tiền. Ngô Thường nói: “Tôi sẽ đi kiếm tiền. Với lại, mấy cụ cũng lớn tuổi vậy rồi, còn sống được mấy năm nữa đâu? Mười năm, tám năm, một người mỗi năm ba đến năm chục nghìn tiền chi phí cơ bản là đủ rồi.”
Chu Ngọc Đình thu lại cuốn sổ của mình, ngồi xuống một chỗ bên cạnh hai người họ ngắm biển. Tống Cảnh rầy anh ta: “Anh đang lười phải không?”
Chu Ngọc Đình nói: “Đừng ồn, anh đang thu thập cảm hứng.”
Anh ta nhắm mắt lại nghe tiếng sóng biển, thành kính mà ngây thơ.
Anh ta thích Thiên Khê lắm rồi.
Lúc này Ngô Thường dùng khuỷu tay chọc chọc Tống Cảnh, ghé tai cô ấy nói nhỏ: “Cậu nhìn cái tên ngốc đó xem, có thấy dễ thương chút nào không?”
Tống Cảnh như bị dọa sợ, nhảy ra một bước, bảo Ngô Thường đừng nói bậy. Tống Cảnh trốn thoát khỏi mấy vụ xem mắt cũng đã khó khăn lắm rồi, giờ trốn về Thiên Khê, sống tự do tự tại, cô ấy chẳng muốn dính dáng tới chuyện tình cảm.
Ngô Thường chỉ đùa cho vui, thấy cô ấy như vậy thì chắp tay sau lưng bỏ đi. Ống quần cô bị ướt hết, người cũng hôi hám.
Điện thoại reo, cô bắt máy, đầu dây bên kia là Đường Thịnh: “Muốn đi Bắc Kinh không?”
“Được.” Ngô Thường nói: “Nhưng phải là tuần sau.”
“Tôi muốn gặp mấy khách hàng đó.” Đường Thịnh nói thêm.
“Không vấn đề.”
“Tôi gặp họ rồi mới đưa tiền và quyền chọn cho cô.” Anh ta lại nói.
“Được.”
Dù Đường Thịnh có nói gì, Ngô Thường cũng chỉ đáp: “Được.”
Đường Thịnh biết cô hận Đèn Trang Trí Tinh Quang, cũng biết chuyện cô ly hôn với Lâm Tại Đường. Chưa bao giờ anh ta chắc chắn như bây giờ rằng mình sẽ thắng được Lâm Tại Đường. Nước cờ mang tên Ngô Thường này, anh ta nhất định phải dùng cho thật tốt.
Lúc này anh ta nói ngày mai sẽ tới Hải Châu, muốn mời Ngô Thường ăn một bữa cơm. Ngô Thường bảo ăn cơm thì khỏi đi, Đường Thịnh bèn nói: “Chúng ta cũng đâu phải chỉ nói chuyện làm ăn không đâu đúng không nào?”
“Không nói chuyện làm ăn thì nói chuyện gì?”
Đường Thịnh cười hì hì một tiếng.
Ngô Thường cảm nhận được sự phồng mũi hếch mặt và kiêu căng trong giọng anh ta, nhưng cô chẳng hề phản ứng gì. Cô biết Đường Thịnh là hạng người gì, rõ đến tận tường. Trong đời cô chưa từng thấy gã đàn ông nào bẩn thỉu hơn anh ta. Chỉ vì có chút tiền mà tưởng phụ nữ ai cũng phải để anh ta cưỡi lên đầu lên cổ. Mà cái thân xác khẳng khiu tội nghiệp của anh ta thì sớm đã bị người ta chế nhạo khắp nơi rồi.
Ngô Thường nói: “Tổng giám đốc Đường, giờ tôi đang bận, không nói chuyện lâu với anh được. Tuần sau trước khi đi tôi sẽ báo cho anh.”
Nói rồi, cô dứt khoát cúp máy.
Cô biết đối phó với hạng người như Đường Thịnh, không thể quá xu nịnh, mà cũng không thể cứng rắn quá, phải giữ được chừng mực ở giữa, đó là điều cô cần nắm cho chắc. Tống Cảnh nói cô là vì báo thù, nhưng không phải.
Ngô Thường là vì tiền.
Cô không chống lại tiền, chỉ là tiền phải đến từ đâu, đến bằng cách nào, cô đã cân nhắc kỹ rồi. Cô sớm đã quen với việc bị người ta mắng chửi, bởi vì dù cô có làm gì đi nữa, cuối cùng cũng sẽ bị mắng thôi.
Về đến trước nhà, cô thấy Lão Vàng nằm bẹp dưới đất, trông chán nản rã rời. Ngô Thường ngồi xổm xuống nói chuyện với nó: “Sao vậy? Lại mất bạn thân nữa hả? Phải nghĩ thoáng ra nha, cái tuổi của mày rồi, có bạn chết là chuyện bình thường mà.”
Lão Vàng thở dài một cái, không nhúc nhích.
Lão Vàng cũng già rồi.
Ngô Thường càng lúc càng cảm thấy mình đang sống trong một thế giới đang già đi từng ngày.
Làng Thiên Khê già cỗi như vậy, gió biển bào mòn từng ngôi nhà, chỗ nào cũng lộ ra dấu vết của năm tháng; Lão Vàng già như vậy, vương giả loài chó đã tự thoái vị, từ đó quy ẩn giang hồ; mấy cụ già cũng già đến vậy, cơ thể dần dần suy yếu, ký ức lần lượt rời khỏi thân xác, cứ như sống trên đời này chẳng còn gì đáng để ghi nhớ nữa.
“Đi thôi!” Ngô Thường nói với Lão Vàng: “Đi thăm ngoại nào!”
Chu Ngọc Đình nói đúng, Diệp Mạn Văn thật sự đang thêu. Chỉ là bà ngủ gật trên ghế bập bênh, khung thêu nằm trên đầu gối. Dạo gần đây bà ngoại ngày càng hay ngủ gục. Có lúc đang nói chuyện, vừa nghe tiếng ngáy khe khẽ, quay lại đã thấy bà ngủ rồi. Có khi đang ăn cơm, đũa gắp chậm dần, nhìn lại thì đầu gục xuống, cũng ngủ mất tiêu rồi.
Lúc này Ngô Thường không cần gọi bà ngoại dậy. Bởi vì bà ngủ không sâu, thường chỉ mười mấy phút, lâu lắm cũng chỉ nửa tiếng. Cũng có lúc chỉ chợp mắt ba năm phút là tỉnh. Ngô Thường đắp tấm chăn mỏng cho bà, rồi rón rén vào bếp tìm đồ ăn. Bất kể là A An hay bà ngoại, đều sẽ nhớ để phần cơm cho cô.
Dạo gần đây Ngô Thường ăn uống không ngon, mỗi ngày làm việc quá sức, người gầy sọp đi trông thấy. Diệp Mạn Văn ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lo lắng lắm, ngày nào cũng tìm cách làm mấy món có thịt cho cô ăn.
Hôm nay bà làm bánh bao nhân cua cho Ngô Thường.
Bây giờ đang đúng mùa cua biển béo mập, mỗi ngày ghe thuyền tấp nập trở về, mang theo vô số cua ngoe nguẩy ngang dọc. Sáng sớm Diệp Mạn Văn đi với Lâm Hiển Tổ ra bến chờ, mua tôm, cua, cá, sò vừa mới lên bờ, đến trưa là Ngô Thường được ăn hải sản tươi rói.
Làm bánh bao cua cực kỳ công phu, phải lấy thịt cua hấp chín ra, trộn thêm măng, gừng, hẹ cho dậy mùi, rồi gói bánh thành hình hoa nhỏ xinh, chấm giấm cua mà ăn, một cái một miếng, ngon đến nao lòng.
Tống Cảnh mê món này nhất, Lâm Tại Đường cũng từng rất thích ăn.
Trước đây Ngô Thường cũng từng làm cho Lâm Tại Đường ăn. Anh từng nói, buổi sáng hạnh phúc nhất chính là được ăn mì gà hoặc bánh bao cua, sống như vậy thì hoàng đế cũng không đổi.
Ngô Thường cầm một cái cho vào miệng, hương vị ngọt thanh, thơm ngậy, rất tươi.
Đúng lúc này, chị Hứa nhắn tin cho cô: “Lâm Tại Đường vừa đi ngang qua, mua hai ly cà phê. Mà cô gái đi chung với cậu ấy hình như có vấn đề gì đó.”
“Không nói chuyện đúng không?” Ngô Thường hỏi. “Không phải, chỉ là ít nói. Đeo mắt kính, nhìn hơi kỳ kỳ.”
“Thấy rồi.”
Ngô Thường không hề khó chịu khi chị Hứa kể mấy chuyện tào lao này cho mình nghe. Cô với Lâm Tại Đường đã ly hôn rồi, dù bây giờ cả Hải Châu đồn ầm lên rằng anh sắp cưới vợ thì cũng chẳng còn liên quan gì đến cô nữa. Cô mà nghe được, nhiều lắm cũng chỉ đi mừng cho phải phép thôi.
Trước kia từng có người kể cô nghe rằng Lâm Tại Đường đi xem mắt, mở miệng câu đầu tiên là hỏi người ta có biết nấu ăn không. Người ta bảo anh tự nấu đi, còn nói đừng có lấy việc nhà ra để áp chế phụ nữ. Ngô Thường nghe xong cười muốn chết, mắng Lâm Tại Đường đáng đời.
Chị Hứa lại nhắn tiếp: “Khi nào đi uống rượu vậy?”
Ngô Thường trả lời: “Ngày mai nghiệm thu nước điện gas, nếu qua thì em đi uống. Cũng may hôm trước chị nhắc em phải để ý phòng cháy, may mà bên chú Giang Triết biết nghề, nhắc em xử lý trước. Chứ không là lại trễ thêm hai tháng nữa.”
“Chuyện bình thường thôi. Em là người ngoài ngành, vừa làm vừa học, chị nghĩ được gì thì sẽ nói trước cho em biết. Ngoài ra, chị đã quyết định rồi, sẽ mở chi nhánh ở chỗ em.”
“Thật không hả chị?” Ngô Thường mừng rỡ: “Vậy thì em khỏi cần đi tìm nhà đầu tư nữa rồi! Ở Hải Châu này không ai hợp hơn chị Hứa đâu ạ!”
“Đến lúc đó chị sẽ kéo khách từ quán cà phê qua giúp em.” Chị Hứa nói: “Thường Thường yên tâm, chuyện lớn thì chị không giúp được, nhưng việc nhỏ thì có thể.”
“Vậy em phải nhờ chị góp ý cho bảng hiệu rồi.” Ngô Thường nói: “Hoặc là chị mời nhà thiết kế đến xem giúp cũng được.”
“Gặp rồi nói sau.”
“Dạ.”
Lúc này Diệp Mạn Văn tỉnh lại, hỏi: “Thường Thường, ăn chưa con?”
Ngô Thường vội đáp: “Ngoại ơi, con ăn rồi! Tống Cảnh còn chưa ăn, lát nữa con đem cho cậu ấy một ít.”
Diệp Mạn Văn gật đầu, lại hỏi: “Ông nội con ăn chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bà lại cầm khung thêu lên tiếp.
Mắt bà giờ kém rồi, thêu thùa tốn sức lắm, nhưng Ngô Thường không cản. Cô chỉ hỏi: “Ngoại ơi, bức thêu này là định tặng con hả ngoại?”
Diệp Mạn Văn nói: “Ừ, để treo trước nhà hàng của con.”
“Vậy thì tuyệt vời quá rồi.” Ngô Thường cười: “Như vậy là nhà hàng của con trọn vẹn rồi đó.”
Cô ngồi xổm xuống xem kỹ.
Lúc này mới phát hiện ra mảnh vải này đã cũ lắm rồi, đường chỉ ở phần đầu có chút khác biệt.
Diệp Mạn Văn thấy cô đang nghiên cứu, bèn nói: “Chỗ đó là mẹ con thêu khi còn sống, dù chỉ một chút thôi.”
Ngô Thường cầm tấm vải lên, áp má vào, như thể có thể cảm nhận được hơi ấm của mẹ. Diệp Mạn Văn vỗ đầu cô, nói: “Con nghỉ sớm đi.”
“Con còn phải ra ngoài nữa.” Ngô Thường nói: “Tuyến đường đó phải nối đến tổ hợp trung tâm, nhưng vì mình gần biển quá, chuyên gia bảo cần xem lại vật liệu. Con phải đến xem, lỡ mà đường bị sụt thì sửa cũng vô ích.”
Làm đường rất quan trọng.
Năm đó Ngô Thường đi công tác ở Thẩm Dương, trước tiên ghé Bắc Kinh giải quyết một số việc, sau đó cùng đại lý lái xe tự đi Thẩm Dương. Xe vừa qua Sơn Hải Quan, đường bắt đầu hẹp lại, xe lớn xe nhỏ lẫn lộn, tốc độ trung bình khoảng 70, đi liền hơn 200 cây số.
Đại lý nói: “Đầu tư không vượt qua được Sơn Hải Quan, chủ yếu vì cái đường này.”
Anh ta chỉ nói đùa, nhưng Ngô Thường lại thấy rất đúng.
Hồi đó Lâm Tại Đường và mấy người mở nhà xưởng ở làng Lâm Hải, việc đầu tiên họ làm cũng là sửa đường. Không có đường, hàng hóa không ra được, người cũng không vào được. Ở nơi giao thông không thuận lợi, kinh tế rất khó phát triển.
Cô luôn nhớ tới con đường này.
Cô ăn vội mấy miếng, rồi gói phần còn lại mang đi, đầu tiên đem phần cơm cho Tống Cảnh và Chu Ngọc Đình, sau đó đến công trường.
Hiện trường làm đường lầy lội vô cùng, cô đứng ngoài dây an toàn chờ người ra đón. Trưởng thôn nói với cô: “Hôm nay nhất định phải nói rõ với mấy chuyên gia, đừng vội. Đường này là một nhánh, một nhánh dẫn vào tổ hợp trung tâm của cô, một nhánh vào làng, vật liệu không giống nhau. Với lại đường trong làng, họ lại bảo là để mình tự lo. Sao mà được, đường phải nối liền nhau, tiêu chuẩn thi công và trình độ đội ngũ của họ mình không làm nổi đâu!”
“Tôi biết rồi.” Ngô Thường đáp.
Ngày hôm đó rất kỳ lạ, không ai hỏi cô về ngân sách, cũng chẳng ai phản đối ý kiến của cô. Dù cô nói gì, phía bên kia cũng gật đầu đồng ý, ghi nhận đầy đủ. Cuộc họp giai đoạn đầu kết thúc thuận lợi một cách bất ngờ, lúc ra về cô vẫn còn hoang mang.
Trưởng thôn đập đầu mình: “Xem trí nhớ tôi này! Lão Lâm bảo sẽ ra mặt giúp rồi! Tôi quên chưa nói cô!”
Lâm Hiển Tổ tuy đã già, ảnh hưởng không còn như xưa, nhưng vẫn còn tiếng nói trong Hội Doanh Thương Hải Châu. Ông thấy Ngô Thường vì chuyện con đường mà đau đầu từng ngày, nên quyết định ra tay giúp một phen.
Ngô Thường từng gặp không ít chuyện như thế: cô là người dựng sân khấu, người khác lên hát, đến cuối cùng cô lại bị đuổi ra khỏi đoàn.
Con đường này là do cô đề xuất sửa, vậy mà khúc trước cửa nhà cô lại là phần vất vả nhất. Có lẽ đó là định mệnh “gắng sức mà chẳng ai ghi nhận” của cô.
Giờ chuyện đường sá đã xong, cô thở phào nhẹ nhõm.
Lúc đi đến đầu làng, thấy xe của Lâm Tại Đường đỗ ở đó. Anh xuống xe, tình cờ chạm mặt với Ngô Thường.
Anh chỉ hơi gật đầu, Ngô Thường cũng gật đầu lại.
Giờ hai người gặp nhau ít nói với nhau lắm, có vẻ cũng chẳng còn gì để nói. Một trước một sau đi vào trong làng, Lâm Tại Đường hỏi: “Bà ngoại dạo này sao rồi?”
Trước đó Chu Ngọc Đình từng nói anh và Lâm Tại Đường cùng xâu kim giúp Diệp Mạn Văn, nên Ngô Thường đoán chắc anh chỉ đang tìm cớ bắt chuyện, bèn đáp qua loa: “Cũng ổn.”
“Còn ông nội thì sao?”
“Cũng tạm.” Nói xong, Ngô Thường chợt nhớ ra gần đây Lâm Hiển Tổ ăn uống không ngon miệng, bèn nói thêm: “Có lẽ phải đưa đi bệnh viện kiểm tra, gần đây ăn uống không được tốt lắm.”
“Ừ.”
Anh cố ý đi chậm lại đợi Ngô Thường, cô cũng từ từ bước lên, nhưng vẫn giữ một khoảng cách với anh.
“Anh có chuyện gì không?” Cô hỏi.
“Em biết chuyện Đường Thịnh muốn độc quyền không?” Lâm Tại Đường nói: “Anh ta cấm các nhà xưởng bên dưới nhận đơn hàng từ Tinh Quang, còn nói sắp có đơn hàng lớn từ khách hàng chủ lực.”
Ngô Thường hiểu rõ Lâm Tại Đường đang cố làm ra vẻ thờ ơ để thăm dò cô. Đầu óc của Lâm Tại Đường rất sắc sảo, người có thể đưa Tinh Quang đến vị trí ngày hôm nay, sao có thể là kẻ vô danh tiểu tốt? Anh không giống Đường Thịnh.
Lúc này Lâm Tại Đường lại hỏi: “Tiền em kiếm được từ Thịnh Đường định dùng làm gì?”
Lần này Ngô Thường trả lời: “Xây khu phức hợp.”
Lâm Tại Đường thọc tay vào túi áo, một lát sau rút ra một món đồ đưa cho cô. Ngô Thường thấy đó là một đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ.
“Của mẹ Hương Ngọc.” Lâm Tại Đường nói: “Tôi nhờ người dọn dẹp toàn bộ nhà, tìm thấy nó. Có thể là lúc bà ấy đến đưa đồ đã làm rơi. Trả lại em.”
Ngô Thường chìa tay ra, Lâm Tại Đường xoay tay, úp lòng bàn tay xuống, để đôi khuyên vào tay cô.
Cô nhận ra đôi khuyên này – hôm khai trương quán mì, cô đã đeo nó. Sau này, khi bị bệnh, có một hôm muốn đeo lại, nhưng tìm mãi không thấy đâu.
“Cảm ơn.” Ngô Thường siết chặt đôi khuyên trong tay.
Sau khi mẹ phát bệnh, bà luôn cố gắng giữ vẻ ngoài như trước, vì sợ Ngô Thường buồn. Mỗi lần cô về thăm, bà đều trang điểm cẩn thận. Khi đó, Lâm Tại Đường mua cho Nguyễn Hương Ngọc rất nhiều loại kem nền, phấn phủ đắt tiền, còn mua cả má hồng. Bà dùng không hết, Lâm Tại Đường chỉ nói: “Mẹ cứ dùng từ từ, khi nào dùng hết thì tính.”
Cho đến giờ, Ngô Thường vẫn có thể nói chuyện với Lâm Tại Đường bằng giọng điệu bình thản, không chút cảm xúc, chỉ vì anh từng tốt với mẹ và bà ngoại cô.
Ngô Thường là người biết ơn và nặng tình. Dù sau này giữa cô và Lâm Tại Đường xảy ra chuyện gì, dù gia đình họ Lâm đối xử với cô thế nào thì ít nhất Lâm Tại Đường đã từng đối tốt với mẹ và bà ngoại cô.
Cô không hỏi tại sao anh lại đột nhiên dọn dẹp toàn bộ ngôi nhà.
Lâm Tại Đường dọn dẹp kỹ đến mức này, rõ ràng là đã dời hết mọi thứ ra, dù sao thì đôi khuyên tai này, bao nhiêu lâu nay cô vẫn chưa từng phát hiện ra.
“Ông nội đang ở nhà em hả?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Lúc tôi đi thì chưa có.”
“Vậy để tôi đi rước ông, tiện thể thăm bà ngoại luôn.”
Hồi đó, Diệp Mạn Văn từng bảo Lâm Tại Đường ly hôn với Ngô Thường, nói vài câu khiến anh buồn lòng. Nhưng anh cũng chỉ buồn mấy ngày. Bởi vì anh biết bà ngoại nói không sai.
Sau này anh vẫn thường xuyên đến thăm Diệp Mạn Văn, chỉ cần quay về Thiên Khê là sẽ ghé ngồi nói chuyện với bà một chút.
Lâm Tại Đường bắt đầu thích Diệp Mạn Văn từ khi bà còn là A An. Anh biết được quá khứ không giống ai của ông nội qua lời A An kể, mấy chuyện này sau được ông nội bổ sung lại, dần dà trở thành nét khởi đầu đầu tiên của Đèn Trang Trí Tinh Quang.
Gần đây anh có ý định xây dựng một phòng triển lãm lịch sử phát triển của Đèn Trang Trí Tinh Quang. Vì có liên quan đến bối cảnh chính trị và chu kỳ kinh tế nên anh đã nộp tài liệu lên cơ quan liên quan để xét duyệt và hiệu đính.
Anh không muốn ca ngợi ai, chỉ muốn trình bày khách quan tiến trình phát triển của doanh nghiệp, cũng như một lát cắt thu nhỏ của kinh tế vùng duyên hải suốt mấy chục năm qua.
Trước đây từng có người đề xuất mời tiểu sử gia viết một quyển Hiển Tổ Truyện, Lâm Hiển Tổ suýt nữa thì chửi thề, nói mấy chuyện mưu cầu danh tiếng kiểu đó, ai thích làm thì làm, ông tuyệt đối không làm.
Nhưng ông lại ủng hộ Lâm Tại Đường làm phòng triển lãm, còn gợi ý anh biên soạn Xưởng Chí, đề xuất anh xây dựng Nhà sinh hoạt cho cán bộ công nhân viên nghỉ hưu, giống như Ngô Thường và Tống Cảnh, quan tâm đến người già từng đồng hành suốt thời niên thiếu của họ.
Tuy nhiên, ông không đồng ý chuyện Lâm Tại Đường lấy “già hóa dân số” ra làm chuyện làm ăn, vì những người đó đã cống hiến cả đời cho Đèn Trang Trí Tinh Quang, cuối cùng còn bị vắt kiệt giá trị thặng dư, thật sự đáng thương quá chừng.
Những lời Lâm Hiển Tổ nói, Lâm Tại Đường đều nghe theo, nhất là những lời khuyên có tình có lý như vậy. Ông còn khuyên anh nên tham gia Đại biểu Nhân dân hay Chính hiệp (*), cố gắng thực hiện trách nhiệm xã hội của doanh nghiệp. Chuyện đó, Lâm Tại Đường cũng lắng nghe.
Lâm Tại Đường theo Ngô Thường bước vào nhà, quả nhiên thấy ông nội đang có mặt. Ông đang giúp bà ngoại giã nước tỏi. Cả một đời tung hoành chốn thương trường, giờ đây lại bị bạn già quay như chong chóng, bị chê tỏi giã chưa nhuyễn, còn bị hăm dọa sáng mai không cho ăn sáng.
Lâm Hiển Tổ hiền hậu đáp lời: “Được được được, tôi khỏi ăn. Tôi làm lại là được rồi chứ gì?”
“Vậy cũng không được.” Diệp Mạn Văn nói, “Phí của, cứ vậy đi.”
Lâm Tại Đường đứng bên cười.
“Tại Đường, con đến rồi hả?” Diệp Mạn Văn nói, “Không phải con đã ra ngoài rồi sao?”
Lâm Tại Đường nói: “Dạ, sáng ra ngoài, tối mới về đó ngoại.”
“Ngoại tưởng con đi xa lắm rồi chứ.”
“Xa chứ, đi về cũng cả trăm cây số đó!” Lâm Tại Đường nói.
Lúc này Tống Cảnh cầm điện thoại đi vào, thấy Lâm Tại Đường liền hỏi: “Căn biệt thự này của anh hả? Tôi thấy trên mạng nè, sao có người lấy hình nhà anh đăng vậy?”
Tống Cảnh rảnh là lên mạng, chuyện lớn chuyện nhỏ ở Hải Châu không qua mắt cô ấy được. Vừa nãy cô ấy lướt app, thấy một căn biệt thự đang rao bán. Cô ấy thấy quen lắm, bấm vô xem, quả nhiên là căn của Lâm Tại Đường.
“Không phải bị trộm hình đâu.” Lâm Tại Đường đáp, “Là tôi bán thật đó.”
“Sao lại bán? Bán rồi anh ở đâu?” Tống Cảnh hỏi.
Lâm Tại Đường nghiêng đầu nghĩ một chút, không trả lời.
Ngô Thường nghe xong thì hiểu vì sao Lâm Tại Đường lại tìm thấy đôi khuyên tai của mẹ cô, quả nhiên là anh đã tổng vệ sinh trong nhà. Anh sắp bán căn nhà đó rồi.
Đó là căn biệt thự ngày xưa mua để làm nhà tân hôn với Mạnh Nhược Tinh, giờ đây cũng sắp sửa bị bán đi.
“Em có thể quay lại xem có gì muốn mang đi không,” Lâm Tại Đường nói, “Bán rồi thì không tiện lấy nữa.”
“Cũng chẳng còn gì đâu đúng chứ?” Ngô Thường nói.
“Tôi không coi kỹ lắm.” Lâm Tại Đường nói, “Nhưng chắc là còn. Bên môi giới nói trong đó có vài món đồ của phụ nữ.”
“Biết rồi. Anh cứ vứt đi là được.”
“Còn quần áo của mẹ Hương Ngọc thì sao? Dép trong nhà? Ly trà? Mấy cái đó cũng vứt luôn hả?”
Lâm Tại Đường chậm rãi hỏi.
Hôm sau, sau khi nghiệm thu xong, Ngô Thường ghé qua thành phố Hải Châu một chuyến.
Không hiểu sao, căn nhà của Lâm Tại Đường bỗng dưng trông cũ kỹ hẳn, mà hoa trong sân thì lại nở rộ, cỏ dại cũng um tùm xanh mướt, từng mảng từng mảng.
Cô bước vào, thấy mọi thứ trong nhà đều đã được phủ khăn trắng, khắp nơi đều hoang vắng.
Ngô Thường từng sống ở đây rất lâu, cô biết rõ từng ngóc ngách trong căn nhà này, nhưng giờ thì nơi này đã không còn dáng dấp của một mái nhà nữa rồi.
Quả thật còn sót lại chút ít đồ của cô, bị đặt ở một góc phòng khách. Là mấy bộ đồ ngủ, đôi dép đi trong nhà, ngoài ra không còn gì khác.
Cô nhìn thấy trên bàn trà của Lâm Tại Đường có đặt vài chiếc thẻ, tấm ở trên cùng là thẻ tích điểm hàng không năm xưa anh tặng cô.
Ngô Thường đoán chắc bên dưới còn có thẻ tích điểm trung tâm mua sắm, thẻ hội viên kim cương của khách sạn…
Ngô Thường không đụng vào.
Lúc này Lâm Tại Đường bước vào, thấy Ngô Thường đang ở đó, anh liền đứng yên ngay cửa, không tiến lại gần.
“Nói một lời tạm biệt đi.” Lâm Tại Đường nói.
Chú thích:
(*) Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Trung Quốc, thường được gọi tắt là Chính Hiệp, là một cơ quan hiệp thương chính trị tại Trung Quốc và là bộ phận trung tâm của hệ thống mặt trận thống nhất của Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc