Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 81
Chương 81: Khi siết lúc buông
*
Ngô Thường quay về Thiên Khê.
Nơi cô luôn muốn rời khỏi, vậy mà mỗi khi buồn, lại là chỗ cô muốn trở về nhất.
Diệp Mạn Văn nhìn thấy cô đang ngồi xổm chải lông cho Tí Vàng, động tác rất chậm, chẳng giống thường ngày hay ríu rít, mừng rỡ như chim sẻ, bèn cố tình sai cô làm mấy việc lặt vặt.
Chốc thì nhờ cô nhồi bột, chốc thì sai cô đi mua xì dầu, chốc lại nói nhức đầu, bảo cô xoa giúp.
Ngô Thường có việc để làm thì nhất thời quên mất chuyện buồn.
“Thường Thường sao vậy?” Diệp Mạn Văn hỏi.
“Ngoại ơi, con không biết có phải con đã làm sai không nữa.” Ngô Thường nói.
“Con nói ngoại nghe thử.”
Ngô Thường bèn kể cho Diệp Mạn Văn nghe chuyện của Bộc Quân Dương, cũng nói thẳng là cô muốn bán túp lều để giúp anh ấy một tay.
Cô không cảm thấy mình làm sai, vì cô không có chút tư tâm nào.
Cô muốn làm người có tình có nghĩa. Nhưng Lâm Tại Đường lại không hiểu cho cô.
Ngô Thường tất nhiên là thấy tủi thân, cô ôm cổ Diệp Mạn Văn nói:
“Ngoại ơi, Lâm Tại Đường từ trước đến giờ vốn không ưa Bộc Quân Dương, con không hiểu tại sao nữa. Con không dám kể với anh ấy chuyện này, vậy mà anh ấy lại biết. Anh ấy như sụp đổ luôn vậy.”
Diệp Mạn Văn lắng nghe cẩn thận.
Bà biết đứa nhỏ Ngô Thường này đôi khi rất cố chấp, đã nhận định điều gì thì rất cứng đầu. Nếu cảm thấy mình nợ ai thì nhất định sẽ trả cho bằng được, cô không muốn mắc nợ ai cả. Nếu cảm thấy ai đó xứng đáng, cô sẽ hết lòng giúp đỡ người đó.
Trông thì có vẻ thực dụng, nhưng thật ra lại là một người rất chân thành.
Hiện giờ cô đối xử với Bộ Quân Dương như vậy là vì muốn báo đáp; còn liều mình vì Đèn Trang Trí Tinh Quang là vì Lâm Tại Đường đáng để cô làm vậy.
Bà nghĩ một lúc, rồi nói: “Tại Đường có khi là đang ghen đó.”
“Anh ấy ghen gì chứ ngoại?”
Diệp Mạn Văn lắc đầu, mỉm cười. Bà kể chuyện năm xưa giữa bà với ông ngoại cô, hồi trẻ cũng hay cãi nhau.
Ông ngoại nói bà thầm thương cậu công tử nào đó, bà nói là không có.
Ông liền bảo: “Không chỉ thầm thương, mà còn kéo anh theo cứu người ta nữa. Em tưởng anh là thằng ngốc à.”
Những cuộc cãi vã kiểu đó kéo dài mấy năm, sau này, mỗi lần ông nhắc lại, Diệp Mạn Văn dứt khoát chẳng buồn mở miệng, bà lười phải giải thích.
“Thật nhỏ nhen quá đi.” Ngô Thường nói: “Không ngờ ông ngoại cũng nhỏ nhen vậy. Nếu Lâm Tại Đường mà cũng giống vậy thì anh ấy cũng nhỏ nhen luôn. Chuyện với bạn gái cũ của anh ấy con đâu có để bụng gì đâu. Con còn giúp anh ấy làm ăn với chị ta nữa kìa, sao tới phiên con thì anh ấy lại như vậy chứ?”
“Ngoại ơi, ngoại nói xem, sao anh ấy lại như vậy chứ!”
Ngô Thường tức tối ngồi phịch xuống cái ghế con, ôm lấy Tí Vàng, tay vuốt vuốt lưng nó.
“Nghĩ không ra thì đi mà hỏi thằng bé. Miệng mọc trên người tụi con, đâu thể bắt bọn bà nói giùm.”
Diệp Mạn Văn nói: “Người trẻ mà, lúc mới yêu hay vì yêu với không yêu mà cãi nhau, chấp nhặt đủ thứ. Sau này mấy năm nữa thì chỉ còn cãi nhau vì chuyện cơm gạo mắm muối thôi. Suy cho cùng, là rảnh quá đấy mà.”
“Ngoại ơi!” Ngô Thường giậm chân, nói: “Ngoại ơi! Là Lâm Tại Đường ăn h**p con mà, sao lại nói là tại con rảnh chứ?”
Diệp Mạn Văn bật cười. Bà đuổi Ngô Thường: “Về nhà đi, coi có nói chuyện được với nó không. Nếu nói được thì nói, không được thì hẵng quay lại. Còn nếu mà nói xong rồi mà nó vẫn còn đối xử với con như vậy thì ngoại ủng hộ con ly hôn.”
Ngô Thường liền nói: “Vợ chồng sống chung mà cãi qua cãi lại là chuyện bình thường, chưa đến mức phải ly hôn đâu ngoại ơi. Nếu hễ chịu chút uất ức là đòi ly hôn vậy thì con đã ly hôn cả chục lần rồi. Lâm Tại Đường cái con người này, cứ như cái hũ nút, sống chung với anh ấy á ngoại, mệt muốn chết luôn!”
Thật ra Ngô Thường đã hết giận rồi. Chuyện công việc là công việc, chuyện đời sống là đời sống. Cô không nói trước với Lâm Tại Đường, là lỗi của cô; còn Lâm Tại Đường cứ nhất quyết không chịu bỏ qua, là lỗi của ảnh. Ngô Thường phân biệt rất rõ ràng.
Cô bắt một con gà mang về, tính hầm một nồi canh gà ngon, vừa bước vô nhà thì phát hiện Lâm Tại Đường không có ở đó. Cô không muốn gọi điện cho anh, liền vô bếp loay hoay nấu nướng.
Lâm Tại Đường vừa mở cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi canh gà thơm lừng, anh hỏi: “Em đi về quê hả?”
“Em về mách ngoại chuyện anh đó.” Ngô Thường nói.
“Trùng hợp ghê, anh cũng ra quán mì mách mẹ Hương Ngọc chuyện của em rồi.” Lâm Tại Đường nói: “Mẹ Hương Ngọc nói em làm vậy là không đúng, em nên bàn trước với anh.”
“Mẹ Hương Ngọc không nói gì khác hả?”
“Không có.”
Thật ra Nguyễn Hương Ngọc có nói thêm. Bà nói Ngô Thường là người có tình có nghĩa, giờ đây cô đã yên tâm sống cùng Lâm Tại Đường, đương nhiên không giống như lời anh nói: trong lòng còn vương vấn Bộc Quân Dương. Lâm Tại Đường không nên nói cô như vậy.
Hai người sống chung, va chạm cãi nhau là chuyện thường, nhưng không thể nói ra những lời tổn thương. Miệng thì nói cho sướng, chứ lòng lại day dứt. Cho dù lần này cho qua, thì lần sau cãi nhau vẫn sẽ nhớ lại chuyện cũ.
Lâm Tại Đường biết Nguyễn Hương nói đúng. Trong lòng anh vẫn để ý chuyện Ngô Thường giúp đỡ Bộc Quân Dương, Nhưng Ngô Thường nào phải chưa từng giúp anh hết lần này đến lần khác?
Có tình có nghĩa.
Lâm Tại Đường nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này. Đúng vậy, Ngô Thường là người có tình có nghĩa.
“Nấu canh gà làm gì vậy?” Lâm Tại Đường hỏi.
“Cho chó ăn nè.” Ngô Thường nói: “Em lượm được một con chó hoang ngoài đường, từ nay ngày nào em cũng nấu mì gà cho nó ăn.”
Cô nếm thử một ngụm nước lèo, thơm ngon đến ngạc nhiên, rồi nói tiếp: “Cho chó ăn còn hơn cho người ăn. Chó thì đâu có trở mặt nói một tiếng là trở mặt liền đâu.”
Lâm Tại Đường dựa vào bàn đảo trong bếp, nhìn Ngô Thường bận rộn, nói: “Cho thêm chút hành lá đi.”
“Chó không ăn hành lá.”
“Chó không ăn thì anh ăn.”
“Em nấu cho chó ăn chứ đâu phải cho anh.”
Ngô Thường nói xong không nhịn được cười. Cô cười khúc khích hai tiếng rồi đưa tay chĩa vào hông Lâm Tại Đường, tạo dáng như một khẩu súng: “Xin lỗi mau, không thì em bắn anh đó.”
“Anh xin lỗi.” Lâm Tại Đường nói: “Anh không nên nói mấy lời đó. Em cũng xin lỗi anh đi.”
“Xin lỗi anh.” Ngô Thường nói: “Em nên nói trước với anh mới phải.”
Cô giơ tay lên, nghiêm túc hứa với Lâm Tại Đường: “Lâm Tại Đường, em hứa với anh, em không còn tình cảm gì với Bộc Quân Dương nữa rồi. Rất nhiều chuyện không như anh nghĩ đâu. Làm ơn đừng suy nghĩ như vậy nữa, được không anh?”
Lâm Tại Đường bóp nhẹ cằm cô, anh gật đầu.
“Anh đồng ý với em.” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường vui vẻ kéo anh vào bàn ăn, cô còn làm thêm vài món nhỏ, đề nghị hai người cùng uống chút rượu. Cô xem đây như một liệu pháp hồi phục tinh thần.
Cô biết đời sống vốn là như vậy, không thể mãi vui cũng chẳng thể mãi buồn. Lúc thì căng thẳng, lúc lại buông lỏng, chỉ cần sợi dây ấy không đứt thì vẫn còn có thể tiếp tục. Khả năng tự chữa lành của con người thật sự rất kỳ diệu. Mà sự khôn ngoan để sống tốt không phải bẩm sinh có sẵn, mà phải được bồi đắp dần dần.
Uống xong hai ly rượu, Ngô Thường hỏi Lâm Tại Đường: “Cái người mới vào chỗ Vương Năng Nhân đó đang nhắm vào em, anh không thấy rõ sao?”
“Góc nhìn của anh khác.” Lâm Tại Đường nói: “Xét trên một khía cạnh nào đó, khối lượng công việc của em đúng là quá tải rồi, em sẽ có lúc ứng phó không xuể.”
Ngô Thường bất chợt đập mạnh tay xuống bàn, cơn giận lại bùng lên. Cô không muốn nghe thấy từ miệng Lâm Tại Đường những lời nghi ngờ năng lực mình. Từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ lơ là với bất kỳ manh mối nào.
Lâm Tại Đường kéo cô ngồi xuống: “Nghe anh nói đã.”
“Anh nói đi!” Ngô Thường trừng mắt nhìn anh, cô muốn xem Lâm Tại Đường còn có thể nói ra những lời đáng giận gì nữa!
“Anh đang nói từ góc độ quản lý doanh nghiệp, anh hy vọng em giao lại công việc này.” Lâm Tại Đường không vòng vo với Ngô Thường, mà nói thẳng suy nghĩ của mình: “Bây giờ mọi người đều đang dòm ngó phần việc này, điều đó không có lợi gì cho em cả. Lẽ ra em có thể xử lý những công việc có giá trị hơn, vậy mà mỗi ngày đều phải cắm đầu vào bàn làm việc. Hơn nữa vì chỉ có một mình em đảm trách, nên em rất cực. Điều này nhất định sẽ dẫn đến một hệ quả: đó là em không thể khai thác manh mối một cách triệt để. Đây không phải lỗi của em, mà là hiện thực.”
“Vậy anh định làm gì, nói thẳng luôn đi?” Ngô Thường hỏi.
“Anh định chuyển phần việc này sang bộ phận của Vương Năng Nhân, tách hẳn online và offline ra.” Lâm Tại Đường nói: “Đây là phương án rất có giá trị do chính em đề xuất, sau khi kiểm chứng thì nó đã chứng minh được hiệu quả. Vậy nên bước tiếp theo chúng ta phải tối ưu hóa hiệu suất của công việc này.”
Ngô Thường nhất thời không nghĩ thông.
Cô thật sự có chút buồn.
Cô ngửa đầu uống một ly rượu vàng rồi nói: “Lâm Tại Đường, anh có từng nghĩ qua chưa, anh làm như vậy người khác sẽ nhìn em thế nào? Họ sẽ cảm thấy chuyện lần này đúng thật là do em gây ra, rồi cho rằng em thật sự năng lực không đủ. Như vậy là không công bằng với em.”
“Em để tâm đến cái nhìn của người khác sao?”
“Chẳng lẽ em không nên để tâm?” Ngô Thường nói: “Ngày nào em cũng làm việc chung với họ, em không nên để tâm sao?”
Lâm Tại Đường lúc này mới nhận ra suy nghĩ của mình có phần độc đoán.
Anh biết định hướng của mình là đúng, nhưng lại bỏ qua cảm xúc của Ngô Thường. Anh vốn nghĩ Ngô Thường mạnh mẽ như vậy, căn bản sẽ không để tâm đến điều đó.
“Vậy thì anh để Quách Lệnh Tiên chọn một thời điểm thích hợp nhé?” Lâm Tại Đường nói.
Ngô Thường biết Lâm Tại Đường không sai, mà chính cảm xúc của cô, trong quá trình thúc đẩy công việc, thật sự quá nhỏ bé. Cô không thể vì mình là vợ của Lâm Tại Đường mà cản trở bước tiến của công việc.
Ngô Thường lặng lẽ uống thêm một ly rượu.
Đắng chát.
Cô nhíu mày lại rồi phẩy tay, nói: “Thôi, đừng bàn chuyện này nữa. Dù anh có làm thế nào, em cũng có thể lật ngược tình thế. Không sao hết.”
“Em đừng nói lời giận dỗi.” Lâm Tại Đường nói.
“Em đúng là đang giận, nhưng em vẫn nói lý.” Ngô Thường nghiêm túc: “Nói thật với anh đó, Lâm Tại Đường, em sẽ không như anh, vì giận mà buông lời thiếu suy nghĩ. Em biết đặt mình vào hoàn cảnh của anh, em nghĩ nếu em gánh vác sinh kế của hơn hai nghìn con người, em cũng sẽ phải gác tình cảm cá nhân sang một bên. Hai ta đều không phải kiểu người chọn mỹ nhân mà bỏ giang sơn. Nếu như vừa có thể giữ mỹ nhân vừa giữ được giang sơn thì tốt nhất, còn nếu không thể có cả hai, thì hai ta sẽ chọn giang sơn.”
“Hôm nay là vậy, ngày mai là vậy, tương lai là vậy, mãi mãi cũng sẽ là vậy.” Ngô Thường nói: “Chọn giang sơn.”
“Ngô Thường, anh tiếp quản nhà xưởng Tinh Quang từ tay ông nội, em cũng biết rồi đó. Tòa nhà trụ sở tổng công ty sáng đèn rực rỡ, người làm trong đó là công việc ‘nồi cơm vàng’ khiến cả Hải Châu phải ngưỡng mộ; còn người trong xưởng, lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Nhưng dù là ai, cũng đều phải nuôi sống gia đình, đều có áp lực mưu sinh, anh không thể làm ngơ với họ được.”
“Em biết rồi. Đừng nói nữa.”
“Em nghe anh nói hết đã.” Lâm Tại Đường cạn một ly rượu, mũi và miệng đều nhăn lại, anh cũng cảm thấy rượu này thật đắng: “Anh biết quyết định của anh sẽ khiến em tổn thương, nhưng anh sẽ bù đắp cho em. Đợi khi em được thoát ra khỏi những công việc nặng nề này, em sẽ làm những việc có giá trị hơn. Em sẽ có nhiều thu nhập hơn. Giống như em từng nói, mặc kệ người ta nói gì, em cũng sẽ đập tan mọi định kiến của họ. Em sẽ lật ngược thế cờ.”
“Vậy vì em có năng lực, nên em phải chịu nhiều hơn hay sao?” Ngô Thường hỏi.
“Xét ở một khía cạnh nào đó, đúng vậy.” Lâm Tại Đường đáp.
Ngô Thường nói: “Vậy sao anh không thăng chức cho em? Không để em dẫn dắt một đội? Là anh kiêng dè em sao? Hay là anh thấy năng lực của em chỉ đến thế thôi?”
Trước giờ cô chưa từng bàn chuyện công việc với Lâm Tại Đường sâu như thế, bởi vì cô luôn mù quáng tin rằng Lâm Tại Đường tin tưởng cô, cũng sẽ không phụ cô. Dù trước đây từng có hiểu lầm, nhưng cô chưa bao giờ hoài nghi những điều đó. Cuộc đối thoại hôm nay khiến cô nhìn thấy suy nghĩ thật sự trong lòng Lâm Tại Đường: anh xem trọng cô, nhưng càng xem trọng Tinh Quang hơn.
“Em muốn dẫn đội sao? Trước đây em nói dẫn đội sẽ làm giảm thu nhập của em, nên anh vẫn chưa đề cập tới.”
“Đúng vậy. Vậy còn anh thì sao?” Ngô Thường hỏi.
“Anh muốn em được thoải mái hơn, Ngô Thường à.”
“Được rồi.”
Ngô Thường cũng không rõ tham vọng ngày càng phình to trong cô bắt nguồn từ đâu. Cô vừa muốn một hào quang rực rỡ trong sự nghiệp, vừa muốn thật nhiều tiền. Cô bắt đầu lo sợ mơ hồ cho tương lai, lo rằng nếu một ngày nào đó cô không còn trụ được ở Tinh Quang, cô sẽ rơi vào thế bị động. Mà Ngô Thường rất sợ bị động.
Hai người họ cứ thế vừa uống rượu vừa trò chuyện, có những chủ đề cứ lặp đi lặp lại hai ba lần, như chuyện của Bộc Quân Dương chẳng hạn. Lâm Tại Đường đã hỏi hai lần rằng Ngô Thường có còn để tâm đến Bộc Quân Dương không, và cô đã trả lời rằng: “Bộc Quân Dương từng cứu mạng em, từng chu cấp cho em ăn học. Lâm Tại Đường, anh chưa từng sống qua những ngày khổ cực nên anh không hiểu đâu. Mẹ em với bà ngoại em đôi khi thật sự quá xui xẻo, mấy năm em đi học thật sự rất khốn khó.”
Lâm Tại Đường nói: “Anh biết mà.”
Ngô Thường hỏi anh: “Nếu có một ngày, người ta bắt anh phải chọn giữa em và Tinh Quang, anh sẽ chọn ai?”
Lâm Tại Đường bị hỏi đến nghẹn lời, anh do dự.
Ngô Thường nằm bò trên bàn cười nói: “Không ngờ anh lại do dự vì em, vậy chứng tỏ em vẫn còn khá quan trọng.”
Ngô Thường đã có một nhận định cơ bản về cuộc sống tương lai của mình: cô phải không ngừng chứng minh năng lực, như vậy mới có thể đứng vững ở Tinh Quang. Nhưng cũng có lúc, trong thoáng chốc, cô chợt nảy ra một ý nghĩ: Nếu mình rời khỏi Tinh Quang thì sao? Cuộc sống sẽ ra sao đây?
Hôm sau, hai người cùng đến công ty. Lâm Tại Đường nói chuyện riêng với Quách Lệnh Tiên. Anh bày tỏ suy nghĩ của mình, nhưng Quách Lệnh Tiên không hoàn toàn đồng tình, vì điều đó đồng nghĩa với việc quyền hạn và chức trách của chị ta sẽ bị cắt giảm. Quách Lệnh Tiên cũng là người có tham vọng, chị ta muốn tiến xa hơn, mà quyền hạn càng nhiều thì càng có lợi cho việc hiện thực hóa tham vọng ấy.
Lúc này, Lâm Tại Đường nói với chị ta: “Bên trong công ty cũng đang cân nhắc, hiện vị trí Phó Tổng đang còn trống, chị là người phù hợp nhất. Nhưng điều đó đòi hỏi chị phải nhìn xa hơn, và cũng đòi hỏi chị phải ủng hộ tôi vô điều kiện.”
Lâm Tại Đường tuy là một thương nhân nho nhã, nhưng cũng là một người quản lý có bản năng sói rất mạnh. Anh yêu cầu các cấp quản lý cấp cao của mình phải tuyệt đối ủng hộ anh, nếu không sẽ gây ra vấn đề nghiêm trọng. Anh nói rất rõ ràng: nếu Quách Lệnh Tiên muốn đi xa hơn thì nhất định phải buông bỏ được lợi ích trước mắt, đứng từ góc nhìn của Tinh Quang mà suy nghĩ vấn đề.
Quách Lệnh Tiên đồng ý sẽ về suy nghĩ lại, nhưng chị ta nói: “Nhưng chức năng này không thể giao đi đơn giản như vậy, điều đó không tốt cho Ngô Thường, cũng sẽ ảnh hưởng đến khí thế của cả bộ phận. Cậu cũng biết, hơn một năm nay thành tích của chúng ta tăng vọt, năm nay còn muốn bước thêm một bước nữa.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Tại Đường nói: “Thời điểm do chị quyết định, tôi hy vọng trước khi kết thúc quý hai, chúng ta sẽ có được kết luận.”
“Được.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của Lâm Tại Đường, Quách Lệnh Tiên liền đi tìm Ngô Thường. Chị ta nói muốn rủ Ngô Thường ra ngoài đi dạo một chút. Ngô Thường lắc đầu: “Em biết chị muốn nói gì rồi. Chuyện bộ phận của Vương Năng Nhân, tuy em không hiểu được, nhưng em chấp nhận.”
“Đây là việc kinh doanh của nhà các em.” Quách Lệnh Tiên nói: “Ngay cả em còn không hiểu nổi, thì chị…” Chị ta nói xong, cười bất đắc dĩ: “Tính anh nhà em thì em cũng hiểu rồi đó, chuyện gì cậu ấy đã quyết rồi thì không thay đổi được.”
“Em biết mà.” Ngô Thường nói: “Nên em nghe theo sự sắp xếp của sếp Quách.”
“Chị nghĩ thế này, trước tiên cứ xử lý xong vấn đề của khách hàng kia đã, mấy chuyện còn lại thì để sau.”
“Không vấn đề.”
Ngô Thường ngáp một cái: “Nói thật, ngồi bàn làm việc suốt thật sự rất mệt. Hình như em không hợp với mấy việc xử lý manh mối kiểu này, em thích giao tiếp trực tiếp với người hơn.”
“Giao tiếp trực tiếp đúng là chiến trường sở trường tuyệt đối của em.”
Quách Lệnh Tiên đã cho người điều tra sâu về khách hàng kia, cuối cùng cũng xác nhận được: đúng là anh ta từng mua đèn của Thịnh Đường. Nhưng anh ta không phải khách hàng lớn, chỉ mua có ba cái đèn ốp trần. Không loại trừ khả năng đây là một đơn hàng giả, từ đầu đến cuối chỉ là nhằm vào Ngô Thường.
Quách Lệnh Tiên cầm kết luận này đi tìm Vương Năng Nhân, nói với ông ta: “Chú xem, vội vàng đội mũ lên đầu Ngô Thường như vậy, chẳng phải là đã trách oan người ta sao?”
Vương Năng Nhân bất lực thở dài: “Mắt mù rồi! Tôi cũng thấy bất ngờ.”
“Tôi biết chú cũng đang nhắm đến vị trí phó tổng, thật ra, tôi cũng vậy.” Quách Lệnh Tiên nói tiếp:
“Chúng ta đều là người có chí tiến thủ, nhưng cạnh tranh phải quang minh chính đại.”
“Sếp Quách, ý cô là gì?” Vương Năng Nhân nhíu chặt mày, cả người căng lên cảnh giác: “Ý cô là tôi chỉ đạo cấp dưới làm vậy? Nói như vậy là đang sỉ nhục tôi đấy!”
“Không phải thì tốt.” Quách Lệnh Tiên bình thản nói: “Ai cũng biết, dù chú đến Tinh Quang sau, nhưng thế lực mạnh mẽ. Tổng giám đốc Lâm đã dựng cho chú một sân khấu lớn để chú biểu diễn, chú cũng không phụ lòng, diễn một màn thật ấn tượng. Điểm này, tôi rất khâm phục chú. Nhưng hôm đó trong cuộc họp, nhân viên của chú không nên như vậy.”
Quách Lệnh Tiên là muốn đòi lại một lời công bằng cho Ngô Thường. Dạo này, Ngô Thường luôn phải chịu đựng những ánh mắt hoài nghi và lời bàn tán từ người khác, bản thân chị ta vì sự tu dưỡng và vì muốn giữ ổn định đại cục nên không lên tiếng. Nhưng không lên tiếng, không có nghĩa là có thể bỏ qua một cách mập mờ.
Vương Năng Nhân đồng ý sẽ giải quyết chuyện này trong cuộc họp chung của hai bộ phận, trả lại sự công bằng cho Ngô Thường. Ông ta làm như vậy cũng mang dáng vẻ của người chiến thắng. Dù sao thì chức năng đó sau này sẽ thuộc về bộ phận của ông ta, đúng là như hổ thêm cánh.
Sau đó, người mới kia đã công khai thừa nhận lỗi lầm trong cuộc họp. Anh ta nói: “Tôi không nắm rõ tình hình, lúc đó cũng chỉ vì tinh thần trách nhiệm với công việc nên chưa điều tra kỹ đã chỉ trích đồng nghiệp Ngô Thường trong cuộc họp. Tôi xin lỗi.”
Lời nói thì đường hoàng, nhưng chẳng ai tin là thật lòng – kể cả Ngô Thường. Nhưng cô không muốn tiếp tục tốn thời gian vào chuyện này nên chỉ nói: “Mọi người là đồng nghiệp, vì cùng một mục tiêu mà làm việc, sau này có gì thì cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau là được.”
“Vâng, côLâm.” Người đó vừa dứt lời đã đưa tay che miệng. Anh ta rất khôn, lập tức thể hiện ra dáng vẻ bị quyền lực chèn ép, khiến người khác tưởng rằng anh ta xin lỗi là bất đắc dĩ.
Ngô Thường đã nhìn thấu cả rồi, khẽ bật cười: “Gọi tôi là đồng nghiệp Ngô Thường là được, trong chốn công sở không có cô Lâm gì hết. Nếu thật sự có cô Lâm thì chuyện này đã chẳng xảy ra, đúng không?”
Ngô Thường chưa từng trông chờ Lâm Tại Đường sẽ ra mặt che chở cho cô. Cô có năng lực thì ở lại, không có năng lực thì rút lui, đơn giản vậy thôi. Cô Ngô Thường cũng đâu có yếu đuối tới mức phải cần Lâm Tại Đường mở đường cho mình.
Trong cuộc họp, tin điều chỉnh chức năng tiếp tục được công bố, Vương Năng Nhân nói: “Lúc nước sôi lửa bỏng mà được giao trọng trách, mong mọi người, đặc biệt là sếp Quách, ủng hộ cho tôi.”
Quách Lệnh Tiên liền nói: “Tất cả vì Đèn Trang Trí Tinh Quang.”
Tất cả vì Đèn Trang Trí Tinh Quang. Ngô Thường cũng nghĩ như vậy. Cô nhận ra, từ lúc nào chẳng hay, Đèn Trang Trí Tinh Quang đã trở thành lý tưởng nghề nghiệp của cô. Cảm xúc cá nhân không còn là thứ quan trọng nhất nữa, cô chỉ muốn nhìn xem, cái sự nghiệp mà vợ chồng cô cùng nhau dốc sức gây dựng, rốt cuộc có thể đi được tới đâu. Tuy trong lòng có uất ức, nhưng Ngô Thường đã lựa chọn gác qua một bên.
Tối về đến nhà, cô nhận được món quà Lâm Tại Đường tặng: là một chiếc thẻ tích điểm của hãng hàng không.
Ngô Thường hỏi: “Món quà này có ý nghĩa gì đặc biệt không vậy?”
“Anh biết em từ lâu đã muốn đi xa, nhưng em cứ không có thời gian, lại luôn gặp đủ thứ chuyện, tiền cũng chẳng để dành được.”
Ngô Thường nghe vậy, liền giả vờ lau nước mắt, ra vẻ tủi thân: “Em thật đáng thương quá đi.”
Lâm Tại Đường bật cười, rồi đưa tay xoa đầu cô.
“Muốn đi đâu thì cứ đi đi, Ngô Thường à. Trong đó có một trăm nghìn, em cứ mua vé máy bay, nghỉ phép năm, đi đến nơi em muốn đến.”
“Vậy thì em muốn mua vé hạng nhất. Em chưa từng ngồi hạng nhất bao giờ hết. Nhưng nếu mua hạng nhất thì một trăm nghìn sẽ hết rất nhanh á.”
“Hết thì anh lại tích góp.” Lâm Tại Đường nói: “Cứ việc đi.”
Ngô Thường cẩn thận cất đi: “Vậy thì em cảm ơn anh, Lâm Tại Đường.”
Cô có thể bay đến phương xa hay không, điều đó vẫn là điều chưa biết.
Nhưng đường cao tốc cuộc đời khi thì xóc nảy, khi thì bằng phẳng, nếu cô thật lòng muốn tới đích thì nhất định không thể dừng xe lại.
Không thể.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc