Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc
Chương 80
Chương 80: Tâm ma
*
Ngô Thường kinh ngạc nhìn Lâm Tại Đường, không thể tin được mà hỏi: “Anh đều biết hết rồi sao?”
Lâm Tại Đường không trả lời cô. Lúc này điện thoại vang lên, anh bắt máy, đầu dây bên kia nói: “Anh là người cần bán nhà phải không?”
Lâm Tại Đường đáp: “Đúng vậy.”
Rồi anh đọc ra một địa chỉ, chính là căn nhà đối diện với túp lều. Anh cũng muốn bán căn nhà của mình.
Trong lòng Ngô Thường trăm mối rối bời, cô biết Lâm Tại Đường đang giận, giận lắm. Cô cẩn thận ngồi xuống đối diện anh, cố gắng tìm cách nói chuyện với anh. Cô nói: “Lâm Tại Đường, anh không cần phải bán nhà của anh đâu. Em bán túp lều là vì em hết cách rồi, Bộc Quân Dương đang bệnh nặng, không ai giúp đỡ anh ấy, bây giờ anh ấy đã đến bước đường cùng rồi.”
“Em bán nhà của em, anh bán nhà của anh, liên quan gì tới em?” Lâm Tại Đường nói: “Trong lòng em thấy việc em bán nhà không liên quan đến anh, vậy thì anh bán nhà, sao em lại có quyền xen vào?”
“Lâm Tại Đường, anh có thể nói cho em biết, vì sao anh lại giận như vậy không?” Ngô Thường đặt tay mình lên mu bàn tay anh, nhưng anh rút tay lại.
Lâm Tại Đường ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn cô, gần như không mang theo chút cảm xúc nào mà nói: “Em biết hành vi của em có nghĩa là gì không?”
Anh nói từng chữ từng chữ một: “Nghĩa là… phản… bội.”
“Anh đừng gán cho em cái tội đó, em không có.” Ngô Thường nghe anh nói như vậy, trong lòng có chút tổn thương: “Em không có, em chỉ đang giúp đỡ một người bạn cũ. Em cam đoan với anh, em không có ý gì khác.”
“Em có. Chính là tinh thần của em đang ngoại tình, chỉ là em không chịu thừa nhận. Tinh thần của em vẫn luôn ngoại tình, em chỉ nghĩ đến Bộc Quân Dương, chỉ cần anh ta có chút động tĩnh là em đã rối cả lên. Anh ta không có tiền, em cho mượn; anh ta bị bệnh, em bán nhà. Đó là căn nhà em mua cho mẹ với bà ngoại để dưỡng già, vậy mà vì Bộc Quân Dương, em bán đi không chút do dự. Cảm tình của em dành cho Bộc Quân Dương còn đặt trên cả tình thân thì nói gì tới anh.”
“Mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, Lâm Tại Đường, anh bình tĩnh lại đi, nghe em nói đã.” Ngô Thường lại đưa tay ra nắm lấy anh, chạm phải mu bàn tay lạnh ngắt của anh. Nhưng Lâm Tại Đường lại rút tay về.
“Đừng chạm vào anh.” Anh nói: “Có gì muốn nói thì nói, đừng chạm vào anh.”
Tâm lý ưa sạch sẽ mãnh liệt trong anh bắt đầu trỗi dậy, lúc này anh vô cùng ghét bỏ Ngô Thường.
Từ nhỏ anh đã chứng kiến mối quan hệ của ba mẹ, chứng kiến biết bao điều xấu xí nên đặc biệt ghét cay ghét đắng sự phản bội trong tình cảm.
Trong lòng anh, không thể dung chứa dù chỉ một chút vẩn đục về mặt cảm xúc.
Ngô Thường bị anh nói như vậy, trong nhất thời không biết phải làm sao. Cô rút tay về, đặt chồng lên nhau trước ngực. Cô cũng thấy buồn, nhưng thật sự không dám mong chờ sự thấu hiểu và cảm thông từ Lâm Tại Đường, bởi vì bản chất của anh vốn chưa từng cảm thấy mình nợ nần ai, anh chắc cũng chưa từng có một mối thâm tình sống chết nào với bất kỳ ai.
Cô im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng lần nữa: “Lâm Tại Đường, chuyện giữa em và Bộc Quân Dương là chuyện đã qua từ rất lâu rồi. Trong lòng em, tụi em thật sự chẳng còn gì cả. Nhưng bây giờ Bộc Quân Dương gặp chuyện lớn, cả anh ấy lẫn vợ đều bệnh, con thì còn nhỏ. Ở Bắc Kinh, anh ấy không có ai thân thích, em chỉ là đang cứu một mạng người mà thôi.”
“Em không phải như anh nghĩ đâu, em không còn yêu Bộc Quân Dương nữa, không hề.”
“Không hề sao?” Lâm Tại Đường nói: “Nếu không còn, vậy tại sao em hết lần này đến lần khác vì Bộc Quân Dương mà mất kiểm soát? Em đừng lừa anh nữa, Ngô Thường.” Anh nói tiếp: “Nếu em có thể đường đường chính chính nói với anh rằng: em vẫn còn yêu Bộc Quân Dương, muốn giúp anh ta, cả đời này sống vì anh ta, anh cũng sẽ không xem thường em. Nhưng em đang làm gì vậy? Một mặt dỗ dành anh rằng em không còn yêu anh ta, một mặt thì vì anh ta mà liều mạng.”
“Em dỗ dành anh làm gì? Em dỗ anh thì em được lợi gì chứ? Việc em có yêu Bộc Quân Dương hay không thì liên quan gì tới mối quan hệ của chúng mình?” Ngô Thường bị Lâm Tại Đường dồn đến đường cùng, cô vốn không quen kiểu đối thoại như vậy. Trong trải nghiệm tình cảm của cô, có mâu thuẫn thì cãi, cãi xong rồi hòa thì tiếp tục, cãi tan tành thì chia tay. Còn kiểu nói chuyện như của Lâm Tại Đường, bề ngoài thì nhẹ nhàng ôn hòa, nhưng lời nào lời nấy đều như dao sắc, cô chưa từng gặp phải.
Những lời của cô rơi vào tai Lâm Tại Đường lại thành ra: “Tôi không có tình cảm gì với anh, tôi yêu ai cũng chẳng liên quan tới anh.”
“Ngô Thường, em nhớ kỹ lời anh: một lần không chung thủy, cả đời không dùng được nữa.”
Lâm Tại Đường nói xong câu đó thì không chịu nói thêm gì nữa, đứng dậy đi vào phòng khác. Chỉ một lát sau, Ngô Thường nghe thấy tiếng mở cửa. Anh đã đi rồi.
Ở bên Lâm Tại Đường có lẽ chính là như vậy: Em không thể cùng anh cãi nhau một trận ra trò, cũng không thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện. Cách anh giải quyết vấn đề trông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta kiệt sức. Vấn đề đã được đưa ra, nhưng chẳng có lời giải. Bọn họ cứ như vậy, nhạt nhòa và mơ hồ, như thể chuyện này chẳng đáng gì.
Ngô Thường thấy nghẹn trong lòng.
Cô đi qua đi lại trong căn nhà rộng lớn của Lâm Tại Đường, từng bước từng bước, từng vòng từng vòng. Căn nhà này cũng giống như con người anh, kiêu ngạo, dùng sự lạnh lùng và thiếu thấu hiểu để giam cầm cô, bào mòn cô.
Không biết đã đi được bao nhiêu vòng, cảm xúc trong lòng Ngô Thường hoàn toàn sụp đổ.
Cô chụp lấy những thứ bên cạnh ném xuống đất, ném bừa. Thứ nào mềm thì rơi xuống chẳng hề hấn gì, thứ nào cứng thì rơi xuống liền nứt vỡ. Ngô Thường vừa ném vừa nghĩ: cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Tại Đường lại có thái độ như vậy — bởi vì những thứ “mềm mại” thì sẽ không bị tổn thương.
Cô trút giận đến kiệt sức rồi ra ngoài vườn ngồi. Qua cửa sổ nhìn vào, cô thấy trong nhà đã trở nên bừa bộn. Phá hỏng một căn nhà không khiến cô thấy nhẹ nhõm bao nhiêu, ngược lại càng thấy suy sụp hơn — bởi vì cô còn phải dọn, còn phải bỏ tiền ra mua lại đồ mới.
Ngô Thường không biết tâm trạng của Lâm Tại Đường đã nguôi chưa. Cô gọi điện cho anh, anh không bắt máy. Nhắn tin, anh cũng không trả lời. Lâm Tại Đường chính là như vậy: lúc anh không vui thì mặc kệ người khác sống chết.
Ngô Thường tức đến mức gật đầu liên tục: Được, được, em học được rồi. Sau này anh gọi điện cho em, em cũng không nghe; anh nhắn tin, em cũng không trả lời.
Điều khiến Ngô Thường không ngờ là, lần này, Lâm Tại Đường không chiến tranh lạnh với cô.
Hôm sau gặp nhau ở công ty, anh vẫn như thường lệ, cũng không hề né tránh Ngô Thường. Ngô Thường nghĩ anh đã hết giận, nên muốn tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với anh lần nữa. Buổi trưa lúc anh nghỉ ngơi, cô bước vào văn phòng của anh.
“Tối nay anh muốn ăn gì?” Cô cố tỏ ra nhẹ nhàng mà nói: “Hôm nay em tan làm sớm, về nhà nấu cơm cho anh nha?”
“Mì gà nấu nước.” Lâm Tại Đường đáp.
“Còn gì khác không?” Ngô Thường hỏi.
“Chỉ cần mì gà thôi, còn lại tùy em.”
Ngô Thường nghe ra giọng điệu Lâm Tại Đường không tốt. Cách anh nói mang theo mệnh lệnh, giống hệt giọng điệu khi anh giao việc trong các cuộc họp ở công ty: điềm tĩnh, lý trí và đầy uy quyền.
Ngô Thường cau mày nhìn anh.
“Còn gì nữa không?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Em đang nghĩ, nếu anh vẫn còn giận… em vẫn muốn giải thích cho anh biết…” Ngô Thường nói: “Em biết anh rất giận, em cũng biết cách làm của em khiến anh khó lòng hiểu được. Nhưng Lâm Tại Đường, anh đang trong giai đoạn khó khăn, mà em cũng không còn tiền nữa, căn nhà đó là thứ duy nhất em có thể bán được để xoay xở… Em cũng có thể đem đi thế chấp, nhưng thật sự không thể vay được bao nhiêu.”
“Em biết mình nên nói với anh trước khi bán, nhưng em biết anh ghét Bộc Quân Dương, em không hiểu vì sao anh lại ghét anh ấy đến vậy, tới giờ em vẫn không hiểu vì sao anh lại căm thù anh ấy như thế…”
“Em sợ anh không cho em cứu người mà em yêu nhất đời, đúng không?” Lâm Tại Đường cười nhạt: “Thật nực cười. Em làm sao biết chắc là anh sẽ không đồng ý? Huống gì đó là nhà của em, anh có quyền gì mà cấm đoán?”
“Chỉ có tình cảm của em là cao thượng thôi đúng không? Anh căn bản không hề để tâm đến cái nhà đó, anh chỉ cần em tôn trọng anh. Dù gì tình cảm giữa anh và em là thứ gì, trong lòng cả hai chúng ta đều rõ mà.” Lâm Tại Đường nói: “Đừng giải thích với anh nữa, cái bộ dạng càng nói càng lòi đuôi của em nhìn rất buồn cười.”
“Anh nhất định phải như vậy sao?” Ngô Thường nói: “Em đã giải thích với anh hết lần này đến lần khác, vậy mà anh vẫn cứ làm nhục em. Anh có biết không, anh nên ở bên Mạnh Nhược Tinh. Anh xứng đáng bị người ta thật sự phản bội, để rồi anh sẽ hiểu cái kiểu tự tưởng tượng ra kịch bản người khác phản bội anh nó nực cười đến mức nào.”
Ngô Thường gần như thở dài khi nói: “Em sẽ không giải thích nữa đâu, tùy anh.”
Ngô Thường nhận ra mình đã bị chuyện này làm cho kiệt sức.
Buổi chiều Quách Lệnh Tiên tới hỏi cô chuyện gì đó, hiếm khi cô lại mất tập trung như vậy. Quách Lệnh Tiên rất đỗi ngạc nhiên, buộc phải nhắc cô: “Ngô Thường, tỉnh táo lên đi, quý 2 này tụi mình có rất nhiều việc nặng.”
“Được rồi, em biết rồi.”
“Nhất định đừng làm sai.”
“Dạ.”
Ngô Thường lập tức dồn hết một trăm hai mười nghìn phần tinh thần vào công việc, tập trung cao độ suốt cả buổi.
Bên chỗ Vương Năng Nhân như thể mở hack, liên tục chuyển cho cô những “khách hàng lớn”.
Ngô Thường phát hiện có điều bất thường. Họ hoàn toàn không làm theo quy trình xác minh thật giả, chỉ cần khách nói món cần mua vượt qua tiêu chuẩn nội bộ, liền tất cả đẩy sang phía cô.
Cô hiểu đây là chiêu đùn đẩy trách nhiệm cho tiện, và một phần cũng vì khả năng khai thác khách hàng của cô rất tốt.
Tới tận bảy giờ tối, các quy trình online trong ngày vẫn còn tám khách chưa chốt. Ngô Thường báo tình hình cho Quách Lệnh Tiên, chị ta bảo sẽ đi trao đổi với Vương Năng Nhân trước, mấy khách hôm nay thì xử lý sơ bộ là được.
Ngô Thường lần lượt nói chuyện sơ bộ với từng người, xác nhận đều là manh mối không hiệu quả, sau đó tắt máy tính rồi tan ca.
Về đến nhà, cô thấy Lâm Tại Đường đã về rồi. Trên bàn ăn là một mâm đầy thức ăn do cô giúp việc nấu sẵn. Cô nói với anh: “Xin lỗi anh nha, hôm nay bận quá, rõ ràng nói sẽ nấu cơm cho anh rồi mà.”
“Không sao, trong nhà có cô giúp việc mà.” Lâm Tại Đường đáp.
Ngô Thường không phải đồ ngốc, cô nghe ra được ý tứ trong lời anh: Cô không nấu thì cũng có người khác nấu.
Về bản chất mà nói, trong mắt Lâm Tại Đường, cô và người giúp việc chẳng khác nhau là mấy.
Ngô Thường không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ lên lầu.
Cô không muốn dỗ dành Lâm Tại Đường nữa. Cô cảm thấy mệt rồi. Trong lòng cô dấy lên một ý nghĩ: Thôi kệ, không ai tốt thì tất cả cùng xấu đi.
Nhưng sâu thẳm trong lòng lại có một cảm giác mơ hồ — rằng có lẽ cô đã làm Lâm Tại Đường tổn thương.
Đêm khuya vắng lặng, Lâm Tại Đường lên giường.
Ngô Thường ngửi thấy mùi sữa tắm thơm mát, sạch sẽ từ người anh.
Còn cô, hiếm khi xịt chút nước hoa.
Tắt đèn, trong phòng tối đen như mực.
Cô rúc ra khỏi chăn, nghiêng người áp sát lại bên Lâm Tại Đường, sau đó cúi người hôn nhẹ lên má anh. Thấy anh không từ chối, cô lại hôn lên môi anh.
Người ta vẫn nói: “Vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.”
Ngô Thường muốn thử xem câu nói đó có đúng không.
Đầu lưỡi cô chạm nhẹ vào môi anh, khẽ khàng, ướt át.
Lâm Tại Đường chỉ hơi hé môi, nhưng không thật sự đáp lại cô.
Ngô Thường không vì vậy mà nản lòng, cô chui xuống dưới lớp chăn.
Cô vốn không phải kiểu người hay lấy lòng ai, cô thích được người khác chiều chuộng. Nhưng từ khi ở bên Lâm Tại Đường, vì anh thường phục vụ cô, nên đôi khi cô cũng sẽ làm điều gì đó cho anh.
Nhưng hôm nay, dù cô cố gắng đến mức nào… Lâm Tại Đường cũng không sao đạt được trạng thái.
“Thôi đi.” Lâm Tại Đường nói: “Em ra ngoài đi.”
Anh kéo Ngô Thường ra khỏi chăn, đặt cô sang một bên. Sự chán ghét trong mắt anh vô cùng rõ ràng, khiến Ngô Thường cảm thấy đau đớn.
Cô hỏi: “Anh rất ghét em đúng không? Em biết anh là người có bệnh sạch sẽ, cho nên sau này cũng đừng làm nữa chứ gì?”
“Ít nhất bây giờ, anh không muốn.” Lâm Tại Đường lạnh nhạt đáp.
“Vậy khi nào thì muốn?” Ngô Thường hỏi.
“Khi nào anh học được cách ngủ với người mình không yêu.”
Lâm Tại Đường đáp, còn một câu nữa anh không nói ra: Giống như em vậy.
Nhưng Ngô Thường đã nhảy xuống giường, ôm chăn bỏ đi.
Khi đến cửa, cô quay đầu nói:
“Lâm Tại Đường, anh đừng tự cho mình là cái rốn của vũ trụ nữa được không? Anh nghĩ anh là ai chứ?”
Cô không chịu nổi sự nhục nhã này, đi thẳng sang phòng khác.
Ngô Thường không còn muốn dỗ Lâm Tại Đường nữa. Anh như thế thực sự rất phiền, và cũng khiến cô nhận ra một điều: Sở dĩ anh yêu cầu tình cảm của cô phải “tuyệt đối”, là vì trong mắt anh, cô là người dễ kiểm soát.
Anh không như vậy với Mạnh Nhược Tinh. Mười năm bên nhau, nếu anh đối xử với cô ta kiểu này, Mạnh Nhược Tinh liệu còn dám ngông cuồng đến thế sao?
Có lẽ… đây chính là sự khác biệt giữa yêu và không yêu.
Ngô Thường về đến phòng kia, nghĩ đến ánh mắt khinh bỉ của Lâm Tại Đường khi từ chối mình, không phải từ chối bình thường, mà là từ chối đầy sỉ nhục.
Cô có thể chấp nhận hai người cãi nhau đến tan nát, có thể chấp nhận tiếng quát tháo, lời tổn thương, nhưng không thể chấp nhận sự lạnh lùng cao ngạo như anh.
Anh rõ ràng biết cô ở Hải Châu không có nơi nương thân, chỉ còn cách về lại Thiên Khê, vậy mà vẫn có thể đối xử với cô như vậy.
Tâm trạng của Ngô Thường rất tệ.
Hôm sau đến công ty, cô rũ rượi như cành cây khô.
Vừa bật máy tính lên, thấy hơn một trăm tin nhắn công việc bật ra. Trong khoảnh khắc, cô thấy bản thân hoàn toàn không có chút niềm vui nào.
Cô cáu kỉnh tìm đến Quách Lệnh Tiên, nói về vấn đề manh mối sai lệch từ bộ phận của Vương Năng Nhân. Lúc này, Quách Lệnh Tiên nói:
“Chị vừa định nói với em về chuyện đó. Đêm qua vừa xảy ra chuyện.”
“Chuyện gì?” Ngô Thường hỏi.
“Trong số những đầu mối em xác định là vô hiệu hôm qua. Có một khách đã đặt đơn bên Thịnh Đường trong đêm.” Quách Lệnh Tiên nói.
“Sao mình biết là họ đặt đơn bên Thịnh Đường?” Ngô Thường hỏi lại.
“Vì người bên bộ phận Vương Năng Nhân quay lại chăm sóc khách hàng, khách kia cầm đoạn trò chuyện của em ra khiếu nại, nói người phụ trách nhu cầu khách hàng bên mình không có năng lực. Nên hôm đó mới đặt đơn ở Thịnh Đường.”
Quách Lệnh Tiên biết chuyện này kỳ lạ, nhưng kỳ lạ không thể làm cơ sở để chị ta giải quyết vấn đề.
Ngô Thường suy nghĩ một lát, nói: “Nếu vậy thì em nhận lỗi của mình.”
“Chỉ là một khách hàng thôi, vấn đề cũng không lớn. Nhưng người tiếp nhận manh mối đó bên bộ phận Vương Năng Nhân là người mới, cậu ta không biết tình hình nội bộ công ty, giờ lại muốn khiếu nại em.”
Quách Lệnh Tiên nói: “Chị chỉ báo lại tình hình thật sự hiện tại cho em, em đừng nghĩ nhiều quá, lát nữa vào họp rồi xem tình hình cụ thể.”
“Dạ được.”
Trước đây lúc còn làm ở Đèn Trang Trí Tinh Quang, mỗi lần nhắc đến Ngô Thường, người ta đều bảo: không có khách nào thoát khỏi tay Ngô Thường, cô đúng kiểu vắt cổ chày ra nước, không có nhu cầu cô cũng có thể ép khách mua một ít đèn.
Vậy mà chuyện hôm nay vừa xảy ra, chẳng hiểu sao tin lại lan nhanh trong nội bộ công ty đến thế.
Có người nói xấu Ngô Thường sau lưng, cô vừa đi ngang qua là họ im bặt ngay, vẻ mặt cực kỳ lúng túng. Ngô Thường chẳng hề phản ứng gì, cô đã gặp đủ kiểu ấm lạnh lòng người rồi.
Lúc họp, Lâm Tại Đường cũng có mặt.
Người mới bên bộ phận Vương Năng Nhân đúng là một nhân vật lạ đời. Vương Năng Nhân còn chưa báo cáo xong, anh ta đã xen ngang, nhắm thẳng vào Ngô Thường mà công kích. Ý chính là hiện tại năng lực tiếp nhận manh mối của bộ phận khách hàng lớn cực kỳ tệ, khách hàng lớn như vậy mà cũng không giữ được, chỉ tổ phí công họ đào được manh mối.
Đợi anh ta nói xong, Ngô Thường mới lên tiếng. Cô nói: “Cậu trả lời tôi ba câu hỏi. Thứ nhất, khách hàng đó, cậu chỉ chào một câu, khách nói muốn đặt hàng hai trăm nghìn, cậu liền chuyển cho tôi. Cậu xác nhận là khách nói thật kiểu gì? Câu hỏi thứ hai, sau khi khách qua bên tôi, tôi hỏi nhu cầu của khách, nhưng khách không trả lời bất kỳ chữ nào, tôi xác nhận thế nào là khách muốn mua hàng? Câu hỏi thứ ba, khách nói đã đặt đơn ở Thịnh Đường, cậu xác nhận là khách nói thật kiểu gì?”
Ngô Thường xòe tay ra, chờ người kia trả lời.
Người đó rõ ràng đã chuẩn bị trước, nói: “Thứ nhất, quy trình làm việc bên bộ phận bọn tôi là hàng trên năm mươi nghìn thì chuyển qua chỗ các chị, chuyện tôi nói mấy chữ không quan trọng; Thứ hai, khách không nói chuyện với chị, chẳng phải là vấn đề bên chị sao? Thứ ba, khách đâu cần phải chứng minh gì với tôi. Chẳng lẽ tôi phải đòi khách đưa ảnh chụp đơn hàng? Vậy có ý nghĩa gì?”
“Vậy tức là chuyện này có khả năng hoàn toàn bịa đặt đúng không?” Ngô Thường hỏi.
“Sao chị không chịu thừa nhận là mình không có năng lực?” Người kia hỏi lại.
Ngô Thường bị chọc tức đến bật cười, còn định nói gì đó, nhưng bị Quách Lệnh Tiên ngăn lại. Quách Lệnh Tiên nói: “Chuyện này mình không thể võ đoán, họp xong rồi hẵng đánh giá thật giả.”
“Vậy nên mấy người lôi tôi vào họp, chỉ để nghe mấy người cãi nhau sao?” Lâm Tại Đường bỗng lên tiếng: “Mấy người không có khả năng giải quyết chuyện này à? Nếu không giải quyết được thì đổi người đi.”
Câu này anh nói mập mờ, không ai đoán ra được ý của anh là gì, nhưng có một chuyện ai cũng rõ:
Lâm Tại Đường đang giận.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng họp, rồi thư ký bước vào, nói với Ngô Thường và Quách Lệnh Tiên: “Tổng giám đốc Lâm mời hai chị vào văn phòng ạ.”
Quách Lệnh Tiên liếc Vương Năng Nhân một cái rồi đi ra.
Hai người vào văn phòng Lâm Tại Đường, tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Tại Đường không vòng vo, anh nói thẳng: “Chuyện hôm nay nhìn thì nhỏ, nhưng thật ra lại phản ánh một vài vấn đề trong quản lý. Phần công việc này cần đánh giá lại xem Ngô Thường có phù hợp hay không, có thời gian làm hay không. Nếu thời gian không sắp xếp nổi thì phải tuyển người riêng để làm.”
Quách Lệnh Tiên không ngờ Lâm Tại Đường lại nghiêm túc công tư phân minh như vậy, hơn nữa dường như còn hơi nghiêng về… nghiêng về phía cậu nhân viên mới kia.
Chị ta cảm thấy Lâm Tại Đường hơi võ đoán, nên lên tiếng: “Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục theo sát. Nhưng đúng là khối lượng công việc của Ngô Thường quá lớn. Tôi xin nói một câu công bằng, có một vài manh mối đúng là xác nhận hơi sơ sài.”
Ngô Thường vẫn im lặng, cô chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Tại Đường.
Cô biết Lâm Tại Đường là người vô tình, nhưng không ngờ anh lại mang cảm xúc đời sống vào công việc. Sau khi Quách Lệnh Tiên rời đi, cô vẫn ở lại trong văn phòng anh.
“Còn gì nữa không?” Lâm Tại Đường hỏi cô.
“Anh làm vậy với em là không công bằng.” Ngô Thường nói: “Anh không thể vì chuyện này mà phủ nhận năng lực của em, anh phải công tâm, phải khách quan.”
“Nếu em toàn năng như vậy, chuyện hôm nay có xảy ra không?”
“Tại sao anh không nghĩ đây là một âm mưu?” Ngô Thường không hiểu: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra là em đang bị nhắm đến sao?”
Nghe vậy, Lâm Tại Đường nhìn cô.
“Lâm Tại Đường, em không ngờ anh lại là người như vậy.” Ngô Thường nói: “Em xin anh nghĩ lại đi, mỗi lần anh bị nhắm vào, em đã đối xử với anh thế nào? Em tin anh vô điều kiện, đứng về phía anh, bày mưu tính kế cho anh, việc anh không muốn làm thì em ra mặt thay anh. Còn anh thì sao? Người ta vừa nói xấu em một chút, anh đã muốn loại em rồi à? Vậy thì em thật sự quá thất vọng về anh rồi.”
Sau khi nói xong, Ngô Thường bước ra khỏi văn phòng Lâm Tại Đường.
Bờ Biển Ánh Sao - Cô Nương Đừng Khóc